Chương 9: Nhẫn nại cực hạn
Erly
06/03/2021
Do biến đổi lúc mang thai, đặc biệt là lúc em bé hình thành, trong người Hạ Du bắt đầu có nhiều biến đổi.
Ban đêm Hạ Du thức bao nhiêu lần đi toilet thì Kiều Kiến Bang cũng thức để đi cùng cô. Anh còn xoa bóp, bấm huyệt cho cô dễ ngủ, từ lúc Hạ Du mang thai, anh vì cô mà luôn ngủ không thẳng giấc.
Bên trong cơ thể Hạ Du cảm giác nóng bức ngứa ngáy, Kiều Kiến Bang lại không cho hạ thấp nhiệt độ phòng vì sợ cô bị nhiễm lạnh. Thế nên váy ngủ của Hạ Du đổi thành loại ngắn xuyên thấu siêu mỏng cực kỳ quyến rũ, những lúc như thế, Kiều Kiến Bang cứ dán mắt chằm chằm vào cơ thể cô rồi mỉm cười ẩn ý.
Tối thứ sáu cuối tuần, Kiều Kiến Bang có một bữa tiệc quan trọng từ đối tác liên quan đến lợi ích tập đoàn sau này nên buộc phải ghé tham dự một lát.
Hiếm khi có không gian riêng, Hạ Du vào thư phòng của Kiều Kiến Bang, ngồi xuống ghế bàn làm việc mở ngăn bàn lấy điện thoại bật nguồn gọi điện cho mẹ cô, trước đó Kiều Kiến Bang lo sóng điện từ ảnh hưởng nên không cho Hạ Du xài điện thoại, ngay cả điện thoại của Kiều Kiến Bang cũng khóa máy từ tối đến sáng, để cách xa chổ ngủ, nếu có việc gấp Khải Dực sẽ chạy sang tận nhà.
Tiếng chuông chờ reo, Hạ Du căng thẳng chờ đợi, giọng nói mẹ cô vang lên khẩn trương: "Du Du, gần hai tháng nay không liên lạc được, gọi điện về nhà họ nói con bỏ đi, chuyện là thế nào? Con có ổn không?"
Nước mắt Hạ Du tuôn ra như thác đổ, cắn chặt môi dưới ngăn không cho tiếng nấc phát ra, hít thở thật sâu lấy lại bình tĩnh.
"Con không sao, con chuyển ra ngoài sống, mọi thứ rất ổn, mẹ đừng lo"
"Con vừa đi học vừa đi làm sẽ rất vất vả, ở bên ngoài phải chú ý cẩn thận, ăn uống cho đàng hoàng. Lát gửi mẹ địa chỉ mới, mẹ sẽ gửi tiền về cho con"
"Mẹ" Lòng Hạ Du chùng xuống, muốn nói sự thật nhưng không dám, đành phải tiếp tục nói dối: "Mẹ đừng gửi, con ở ký túc xá không tốn tiền, học kỳ này con nhận được học bổng có dư để tiêu xài, khi nào cần con sẽ xin"
"Vậy thì tốt, Du Du, hết năm sau mẹ hết hợp đồng, lúc đó chúng ta có thể sống cùng nhau"
"Dạ" Hạ Du cười trong nước mắt.
Mải mê nói chuyện, lúc ngưng phát hiện nói chuyện hơn cả tiếng đồng hồ, Hạ Du tắt nguồn cất về chỗ cũ.
Ngồi không có chút buồn ngủ, Hạ Du đứng dậy về phòng ngủ, nằm nằm trên giường trước lúc ngủ thiếp cô thầm nghĩ đợi lúc mẹ cô về, không chừng cô đã có cuộc sống mới, đành để tương lai đến đâu hay đến đó.
Sau một tiếng dự tiệc, Kiều Kiến Bang vội vàng cáo từ về trước, trong đầu chỉ nghĩ đến vợ con mà không thể tập trung làm gì khác.
Về đến nhà, điều đầu tiên Kiều Kiến Bang làm khi lên phòng là vào thẳng nhà tắm tắm rửa, đánh răng thật kỹ cho bay mùi rượu và nước hoa bám trên người.
Trở ra, Kiều Kiến Bang cẩn thận không tạo ra tiếng động hay chuyển động khi nằm lên đệm, vô tình chạm vào tấm vải trơn như váy ngủ của Hạ Du, đặc biệt nó riêng biệt, không phải được mặc trên người cô.
Mắt Kiều Kiến Bang lóe sáng trong ánh đèn mờ, thẳng tay vứt đồ ngủ của cô sang một bên. Chậm chạp di chuyển đến chỗ Hạ Du giữa giường, Kiều Kiến Bang vòng tay ôm cơ thể cô trần trụi dưới lớp chăn.
Trong người Kiều Kiến Bang nóng rực nhưng không thể tiến đến hay rút lui, ôm Hạ Du từ phía sau lưng, khoảng cách trở nên vô tồn tại với anh.
Do mới tắm, da Kiều Kiến Bang lạnh áp vào, Hạ Du liền tỉnh giấc, cũng không rõ đồ trên người đã cởi ra từ khi nào. Tay Kiều Kiến Bang ngang bụng không động, Hạ Du an tâm nhưng không ngủ lại được nữa.
Cô ngồi dậy kéo chăn che ngực, Kiều Kiến Bang liền mở đèn sáng, nét mặt mang theo nụ cười nhàn hạ. Lén lút liếc khắp giường một lượt, Hạ Du không tìm thấy được đồ ngủ, trông anh cũng không có ý định giúp cô tìm.
Kiều Kiến Bang bỗng tiến gần đến, thì thầm vào tai Hạ Du, hơi thở khiêu gợi phả vào tai cô: "Tôi chịu hết nổi rồi"
Hạ Du hoảng hốt, Kiều Kiến Bang thường ngày cẩn thận, vì một chút ham muốn mà lại mặc kệ nguy hiểm ảnh hưởng đến con anh?
Khi Hạ Du còn đang phân vân, Kiều Kiến Bang đã hôn lên môi cô, bản thân Hạ Du dâng lên cảm giác kỳ lạ không thể chống cự.
Cử động của Kiều Kiến Bang cực kỳ nhẹ nhàng, dùng lưỡi nhấn chìm Hạ Du trong dục vọng.
Kiều Kiến Bang không ép cô phải dùng miệng như anh đã làm cho cô. Anh cọ xát bên ngoài, nghe âm thanh mỏng manh của Hạ Du khiến anh càng căng cứng, phóng thích dưới bụng dưới của cô.
Kiều Kiến Bang nằm gục bên cạnh Hạ Du thở hồng hộc, cứ cái kiểu thiếu "chân thật" này, anh thật sự sẽ bị bức chết.
Nghỉ một lát, Kiều Kiến Bang bế Hạ Du đi rửa sạch sẽ. Cô đột nhiên bật khóc nức nở, ban đầu Kiều Kiến Bang tưởng lúc rửa trượt tay làm cô đau nhưng thấy dáng vẻ sợ hãi của cô, anh có thể khẳng định vì cô lo lắng chuyện lúc nãy. Thời kỳ nhạy cảm này, anh cần phải thận trọng hơn.
Anh lấy khăn lông to màu trắng quấn người cô lại bế về giường. Đặt Hạ Du lên giường, Kiều Kiến Bang lấy chăn đắp người cô lại, tay vuốt nhẹ lưng cô giúp tâm tình cô thoải mái trở lại.
Ban đêm Hạ Du thức bao nhiêu lần đi toilet thì Kiều Kiến Bang cũng thức để đi cùng cô. Anh còn xoa bóp, bấm huyệt cho cô dễ ngủ, từ lúc Hạ Du mang thai, anh vì cô mà luôn ngủ không thẳng giấc.
Bên trong cơ thể Hạ Du cảm giác nóng bức ngứa ngáy, Kiều Kiến Bang lại không cho hạ thấp nhiệt độ phòng vì sợ cô bị nhiễm lạnh. Thế nên váy ngủ của Hạ Du đổi thành loại ngắn xuyên thấu siêu mỏng cực kỳ quyến rũ, những lúc như thế, Kiều Kiến Bang cứ dán mắt chằm chằm vào cơ thể cô rồi mỉm cười ẩn ý.
Tối thứ sáu cuối tuần, Kiều Kiến Bang có một bữa tiệc quan trọng từ đối tác liên quan đến lợi ích tập đoàn sau này nên buộc phải ghé tham dự một lát.
Hiếm khi có không gian riêng, Hạ Du vào thư phòng của Kiều Kiến Bang, ngồi xuống ghế bàn làm việc mở ngăn bàn lấy điện thoại bật nguồn gọi điện cho mẹ cô, trước đó Kiều Kiến Bang lo sóng điện từ ảnh hưởng nên không cho Hạ Du xài điện thoại, ngay cả điện thoại của Kiều Kiến Bang cũng khóa máy từ tối đến sáng, để cách xa chổ ngủ, nếu có việc gấp Khải Dực sẽ chạy sang tận nhà.
Tiếng chuông chờ reo, Hạ Du căng thẳng chờ đợi, giọng nói mẹ cô vang lên khẩn trương: "Du Du, gần hai tháng nay không liên lạc được, gọi điện về nhà họ nói con bỏ đi, chuyện là thế nào? Con có ổn không?"
Nước mắt Hạ Du tuôn ra như thác đổ, cắn chặt môi dưới ngăn không cho tiếng nấc phát ra, hít thở thật sâu lấy lại bình tĩnh.
"Con không sao, con chuyển ra ngoài sống, mọi thứ rất ổn, mẹ đừng lo"
"Con vừa đi học vừa đi làm sẽ rất vất vả, ở bên ngoài phải chú ý cẩn thận, ăn uống cho đàng hoàng. Lát gửi mẹ địa chỉ mới, mẹ sẽ gửi tiền về cho con"
"Mẹ" Lòng Hạ Du chùng xuống, muốn nói sự thật nhưng không dám, đành phải tiếp tục nói dối: "Mẹ đừng gửi, con ở ký túc xá không tốn tiền, học kỳ này con nhận được học bổng có dư để tiêu xài, khi nào cần con sẽ xin"
"Vậy thì tốt, Du Du, hết năm sau mẹ hết hợp đồng, lúc đó chúng ta có thể sống cùng nhau"
"Dạ" Hạ Du cười trong nước mắt.
Mải mê nói chuyện, lúc ngưng phát hiện nói chuyện hơn cả tiếng đồng hồ, Hạ Du tắt nguồn cất về chỗ cũ.
Ngồi không có chút buồn ngủ, Hạ Du đứng dậy về phòng ngủ, nằm nằm trên giường trước lúc ngủ thiếp cô thầm nghĩ đợi lúc mẹ cô về, không chừng cô đã có cuộc sống mới, đành để tương lai đến đâu hay đến đó.
Sau một tiếng dự tiệc, Kiều Kiến Bang vội vàng cáo từ về trước, trong đầu chỉ nghĩ đến vợ con mà không thể tập trung làm gì khác.
Về đến nhà, điều đầu tiên Kiều Kiến Bang làm khi lên phòng là vào thẳng nhà tắm tắm rửa, đánh răng thật kỹ cho bay mùi rượu và nước hoa bám trên người.
Trở ra, Kiều Kiến Bang cẩn thận không tạo ra tiếng động hay chuyển động khi nằm lên đệm, vô tình chạm vào tấm vải trơn như váy ngủ của Hạ Du, đặc biệt nó riêng biệt, không phải được mặc trên người cô.
Mắt Kiều Kiến Bang lóe sáng trong ánh đèn mờ, thẳng tay vứt đồ ngủ của cô sang một bên. Chậm chạp di chuyển đến chỗ Hạ Du giữa giường, Kiều Kiến Bang vòng tay ôm cơ thể cô trần trụi dưới lớp chăn.
Trong người Kiều Kiến Bang nóng rực nhưng không thể tiến đến hay rút lui, ôm Hạ Du từ phía sau lưng, khoảng cách trở nên vô tồn tại với anh.
Do mới tắm, da Kiều Kiến Bang lạnh áp vào, Hạ Du liền tỉnh giấc, cũng không rõ đồ trên người đã cởi ra từ khi nào. Tay Kiều Kiến Bang ngang bụng không động, Hạ Du an tâm nhưng không ngủ lại được nữa.
Cô ngồi dậy kéo chăn che ngực, Kiều Kiến Bang liền mở đèn sáng, nét mặt mang theo nụ cười nhàn hạ. Lén lút liếc khắp giường một lượt, Hạ Du không tìm thấy được đồ ngủ, trông anh cũng không có ý định giúp cô tìm.
Kiều Kiến Bang bỗng tiến gần đến, thì thầm vào tai Hạ Du, hơi thở khiêu gợi phả vào tai cô: "Tôi chịu hết nổi rồi"
Hạ Du hoảng hốt, Kiều Kiến Bang thường ngày cẩn thận, vì một chút ham muốn mà lại mặc kệ nguy hiểm ảnh hưởng đến con anh?
Khi Hạ Du còn đang phân vân, Kiều Kiến Bang đã hôn lên môi cô, bản thân Hạ Du dâng lên cảm giác kỳ lạ không thể chống cự.
Cử động của Kiều Kiến Bang cực kỳ nhẹ nhàng, dùng lưỡi nhấn chìm Hạ Du trong dục vọng.
Kiều Kiến Bang không ép cô phải dùng miệng như anh đã làm cho cô. Anh cọ xát bên ngoài, nghe âm thanh mỏng manh của Hạ Du khiến anh càng căng cứng, phóng thích dưới bụng dưới của cô.
Kiều Kiến Bang nằm gục bên cạnh Hạ Du thở hồng hộc, cứ cái kiểu thiếu "chân thật" này, anh thật sự sẽ bị bức chết.
Nghỉ một lát, Kiều Kiến Bang bế Hạ Du đi rửa sạch sẽ. Cô đột nhiên bật khóc nức nở, ban đầu Kiều Kiến Bang tưởng lúc rửa trượt tay làm cô đau nhưng thấy dáng vẻ sợ hãi của cô, anh có thể khẳng định vì cô lo lắng chuyện lúc nãy. Thời kỳ nhạy cảm này, anh cần phải thận trọng hơn.
Anh lấy khăn lông to màu trắng quấn người cô lại bế về giường. Đặt Hạ Du lên giường, Kiều Kiến Bang lấy chăn đắp người cô lại, tay vuốt nhẹ lưng cô giúp tâm tình cô thoải mái trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.