Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời
Chương 295
Wei Ta Ma
01/05/2018
Rốt cuộc năm đó, không phải cô cũng là vì yêu hắn muốn chết đi sống lại, đến cuối cùng cũng không có kết quả gì sao.
Đại khái là Hoắc Bắc Cảng còn thích Hứa Hạ Đồng, cho nên, Mộ Sơ Tình không muốn lại nhìn thấy có người ngu ngốc giống như mình.
Cô gái à, biển khổ mênh mông quay đầu là bờ.
Giang Vị Uẩn nghe Mộ Sơ Tình nói vậy, gợn sóng bất kinh không có bất luận cái gì là không vui, thái độ vẫn hớn hở như cũ, cô ta không chút hoang mang khẩn cầu Mộ Sơ Tình:
"Vậy Sơ Tình tỷ, chị có thể cho em xin số điện thoại của Hoắc Bắc Cảng được không? Số di động cá nhân, còn có WeChat nữa, cho em được không?"
Giang Vị Uẩn nhờ Mạc Diệc Phong đi điều tra số điện thoại của Hoắc Bắc Cảng, điện thoại công việc thì có thể điều tra ra được, chính là di động cá nhân, loại việc riêng tư bí ẩn này, chẳng sợ thuê bao nhiêu thám tử tư cũng được, không có cách nào có thể điều tra ra, cô ta vẫn luôn bứt rứt muốn biết số điện thoại riêng của Hoắc Bắc Cảng, còn có số WeChat.
Số WeChat càng khó, Hoắc Bắc Cảng không thể nào không có số WeChat, chỉ là số WeChat của hắn cụ thể là bao nhiêu, cái này cô ta không biết, cô ta phải có số WeChat thì mới có thể thả thính với Hoắc Bắc Cảng.
Mộ Sơ Tình do dự một chút, cuối cùng nhìn thấy ánh mắt chờ mong đó của Giang Vị Uẩn, cô không thể không cho.
Cô không có lý do gì để nói là mình không có, Mạc Diệc Phong biết quan hệ giữa cô và Hoắc Bắc Cảng, hai người là vợ chồng nếu như cô nói mình không có số của Hoắc Bắc Cảng thì có quỷ mới tin.
Nếu nói không có, Mạc Diệc Phong sẽ nhìn ra là cô nói dối, chẳng phải là cô không có thành ý sao. Hơn nữa, cho số điện thoại rồi WeChat thì đã sao, Hoắc Bắc Cảng lại không biết là cô cho, cho nên Mộ Sơ Tình vẫn quyết định cho cô ta.
Cô lấy di động trong túi xách ra, mở danh bạ lên, "Điện thoại WeChat tôi đều có nhưng mà phải xem một chút mới nhớ được."
Từ nhỏ đến lớn Mộ Sơ Tình có một tật xấu là cô không nhớ được số điện thoại, bất luận là số máy của ai, cô cũng rất đau đầu, thật là bất đắc dĩ về chuyện này. Cô có một loại bệnh, tuy rằng trí nhớ của cô rất tốt nhưng vấn đề chính là không nhớ được số điện thoại, nói cho cô một số điện thoại nào đó xong, giây tiếp theo là cô có thể quên ngay, cho nên, mỗi lần có ai hỏi số điện thoại, cô đều phải lấy di động ra mới đọc được số, cái bệnh này của cô nghiêm trọng đến mức ngay cả số điện thoại của bản thân cô cũng không nhớ được, cho nên cô hiếm khi nào đổi số điện thoại, cũng không giống như người khác hay đổi số điện thoại, cô vẫn giữ nguyên một số từ đó đến giờ.
Nhiều năm như thế cái bệnh này của cô cũng chẳng khá lên được tẹo nào. Bất quá, Hoắc Bắc Cảng cũng giống như Mộ Sơ Tình, số điện thoại đều là số cũ, từ lúc mua được đến bây giờ đều không có đổi qua số điện thoại.
Việc này là bởi vì cô không nhớ được, nhưng mà tại sao Hoắc Bắc Cảng không có đổi số điện thoại, Mộ Sơ Tình cũng không biết, có khả năng là bởi vì hắn nhớ tình cũ đi.
Mộ Sơ Tình tìm được số điện thoại của Hoắc Bắc Cảng, đọc cho Giang Vị Uẩn nghe, Giang Vị Uẩn nhanh chóng lưu lại sau đó bắt đầu tìm WeChat, tìm được WeChat của Hoắc Bắc Cảng rồi liền gửi lời mời kết bạn.
Đợi một lúc sau, bên kia còn chưa có trả lời, Giang Vị Uẩn cũng không có phản ứng gì, đặt điện thoại sang một bên, Hoắc Bắc Cảng hẳn là có việc bận rồi.
Thức ăn đã bắt đầu dọn lên, ba người cùng nhau ăn cơm.
Giang Vị Uẩn vừa ăn vừa hỏi Mộ Sơ Tình: "Sơ Tình tỷ, chị có thể nói cho em biết bình thường Hoắc Bắc Cảng anh ấy thích cái gì, có thói quen gì không?"
Mộ Sơ Tình đang ăn cá, thiếu chút nữa thì bị hóc xương, cô trầm mặc một chút, nhả xương cá ra, vẻ mặt đạm nhiên nhìn Giang Vị Uẩn, suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Được thôi."
Đại khái là Hoắc Bắc Cảng còn thích Hứa Hạ Đồng, cho nên, Mộ Sơ Tình không muốn lại nhìn thấy có người ngu ngốc giống như mình.
Cô gái à, biển khổ mênh mông quay đầu là bờ.
Giang Vị Uẩn nghe Mộ Sơ Tình nói vậy, gợn sóng bất kinh không có bất luận cái gì là không vui, thái độ vẫn hớn hở như cũ, cô ta không chút hoang mang khẩn cầu Mộ Sơ Tình:
"Vậy Sơ Tình tỷ, chị có thể cho em xin số điện thoại của Hoắc Bắc Cảng được không? Số di động cá nhân, còn có WeChat nữa, cho em được không?"
Giang Vị Uẩn nhờ Mạc Diệc Phong đi điều tra số điện thoại của Hoắc Bắc Cảng, điện thoại công việc thì có thể điều tra ra được, chính là di động cá nhân, loại việc riêng tư bí ẩn này, chẳng sợ thuê bao nhiêu thám tử tư cũng được, không có cách nào có thể điều tra ra, cô ta vẫn luôn bứt rứt muốn biết số điện thoại riêng của Hoắc Bắc Cảng, còn có số WeChat.
Số WeChat càng khó, Hoắc Bắc Cảng không thể nào không có số WeChat, chỉ là số WeChat của hắn cụ thể là bao nhiêu, cái này cô ta không biết, cô ta phải có số WeChat thì mới có thể thả thính với Hoắc Bắc Cảng.
Mộ Sơ Tình do dự một chút, cuối cùng nhìn thấy ánh mắt chờ mong đó của Giang Vị Uẩn, cô không thể không cho.
Cô không có lý do gì để nói là mình không có, Mạc Diệc Phong biết quan hệ giữa cô và Hoắc Bắc Cảng, hai người là vợ chồng nếu như cô nói mình không có số của Hoắc Bắc Cảng thì có quỷ mới tin.
Nếu nói không có, Mạc Diệc Phong sẽ nhìn ra là cô nói dối, chẳng phải là cô không có thành ý sao. Hơn nữa, cho số điện thoại rồi WeChat thì đã sao, Hoắc Bắc Cảng lại không biết là cô cho, cho nên Mộ Sơ Tình vẫn quyết định cho cô ta.
Cô lấy di động trong túi xách ra, mở danh bạ lên, "Điện thoại WeChat tôi đều có nhưng mà phải xem một chút mới nhớ được."
Từ nhỏ đến lớn Mộ Sơ Tình có một tật xấu là cô không nhớ được số điện thoại, bất luận là số máy của ai, cô cũng rất đau đầu, thật là bất đắc dĩ về chuyện này. Cô có một loại bệnh, tuy rằng trí nhớ của cô rất tốt nhưng vấn đề chính là không nhớ được số điện thoại, nói cho cô một số điện thoại nào đó xong, giây tiếp theo là cô có thể quên ngay, cho nên, mỗi lần có ai hỏi số điện thoại, cô đều phải lấy di động ra mới đọc được số, cái bệnh này của cô nghiêm trọng đến mức ngay cả số điện thoại của bản thân cô cũng không nhớ được, cho nên cô hiếm khi nào đổi số điện thoại, cũng không giống như người khác hay đổi số điện thoại, cô vẫn giữ nguyên một số từ đó đến giờ.
Nhiều năm như thế cái bệnh này của cô cũng chẳng khá lên được tẹo nào. Bất quá, Hoắc Bắc Cảng cũng giống như Mộ Sơ Tình, số điện thoại đều là số cũ, từ lúc mua được đến bây giờ đều không có đổi qua số điện thoại.
Việc này là bởi vì cô không nhớ được, nhưng mà tại sao Hoắc Bắc Cảng không có đổi số điện thoại, Mộ Sơ Tình cũng không biết, có khả năng là bởi vì hắn nhớ tình cũ đi.
Mộ Sơ Tình tìm được số điện thoại của Hoắc Bắc Cảng, đọc cho Giang Vị Uẩn nghe, Giang Vị Uẩn nhanh chóng lưu lại sau đó bắt đầu tìm WeChat, tìm được WeChat của Hoắc Bắc Cảng rồi liền gửi lời mời kết bạn.
Đợi một lúc sau, bên kia còn chưa có trả lời, Giang Vị Uẩn cũng không có phản ứng gì, đặt điện thoại sang một bên, Hoắc Bắc Cảng hẳn là có việc bận rồi.
Thức ăn đã bắt đầu dọn lên, ba người cùng nhau ăn cơm.
Giang Vị Uẩn vừa ăn vừa hỏi Mộ Sơ Tình: "Sơ Tình tỷ, chị có thể nói cho em biết bình thường Hoắc Bắc Cảng anh ấy thích cái gì, có thói quen gì không?"
Mộ Sơ Tình đang ăn cá, thiếu chút nữa thì bị hóc xương, cô trầm mặc một chút, nhả xương cá ra, vẻ mặt đạm nhiên nhìn Giang Vị Uẩn, suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Được thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.