Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời
Chương 96: Chút kỹ xảo này đối với Mộ Sơ Tình vẫn là dư dả
Wei Ta Ma
23/04/2018
Hoắc Bắc Cảng cắn cánh môi cô, không ngừng gặm cắn.
Quả thật kỹ thuật hôn của Hoắc Bắc Cảng không cao siêu, số lần hôn môi không nhiều lắm, mỗi lần luyện tập, đối tượng cũng chỉ có một người là Mộ Sơ Tình.
Nhưng mà chút kỹ xảo này đối với Mộ Sơ Tình vẫn là dư dả.
Một chút thâm tình liền đủ để cho Mộ Sơ Tình luân hãm.
Sức lực toàn thân Mộ Sơ Tình giống như bị Hoắc Bắc Cảng rút hết, hai tay phải bám lấy Hoắc Bắc Cảng mới có thể đứng được.
Đôi tay cô vòng lấy cổ hắn.
May mắn là hai người bọn họ ở một chỗ khuất, lại còn có có bức màn che chắn, cho nên bên ngoài người khác nhìn vào không thấy cô và Hoắc Bắc Cảng hai người ở chỗ này làm cái gì.
Bằng không Mộ Sơ Tình thật là không còn mặt mũi gặp người.
Ngay lúc này, Tống Yên Hỏa vừa vặn đi tới nơi này, đúng lúc thấy được có người tránh ở sau bức màn, nhìn thấy bóng người chiếu ngược ra giống như là đang hôn nhau.
Tống Yên Hỏa cảm thấy hôm nay cô tới nơi này đúng là bị tổn thương nghiêm trọng, đây là lần thứ hai nhìn thấy hình ảnh như vậy, cô nhanh tay bưng kín mặt mình đi khỏi đó, vừa đi còn vừa lải nhải vài câu: "Bây giờ mấy người trẻ tuổi này, một đám, quả thực là biết tổn thương người khác, đúng là bại hoại suy đồi! Không có mắt nhìn!"
Mộ Sơ Tình: "......"
......
Giang Thừa mua xong quần áo, liền về tới đại sảnh dạ tiệc, nhưng mà tìm khắp toàn bộ đại sảnh, đều không tìm thấy Hoắc Bắc Cảng và cả Mộ Sơ Tình.
Lúc Giang Thừa gọi điện cho Hoắc Bắc Cảng, hắn còn cùng Mộ Sơ Tình thâm tình ôm hôn ở bên trong.
Tiếng chuông di độngvang lên, Hoắc Bắc Cảng nhăn mày lại, không khí đã bị cái điện thoại này làm cho xáo trộn.
Bầu không khí đã bị phá hỏng.
Hoắc Bắc Cảng buông lỏng Mộ Sơ Tình ra, đột nhiên muốn nổ tung tại chỗ.
Mộ Sơ Tình nghe được tiếng chuông di động của Hoắc Bắc Cảng vang lên, lúc này cô cũng đã thanh tỉnh, mở đôi mắt mê ly ra mới phản ứng được vừa rồi cô cùng Hoắc Bắc Cảng đã làm chuyện không ổn gì.
Hoắc Bắc Cảng buông lỏng cánh môi Mộ Sơ Tình ra, vừa rồi hai người hôn nhau quá mê mẩn, cho nên lúc tách nhau ra, khóe miệng hai người còn kéo ra một sợi chỉ bạc óng ánh ái muội, hình ảnh rất là say đắm.
Hoắc Bắc Cảng lấy điện thoại di động, vừa thấy là Giang Thừa điện tới.
Mẹ nó! Tên này đúng là chán sống, cố tình lúc này quấy rầy hắn!
"Giang Thừa, cậu muốn chết?!"
Hoắc Bắc Cảng nhận điện thoại, liền rống lên với Giang Thừa.
Giang Thừa hồ đồ, "Tổng giám đốc, anh không phải là kêu tôi mua quần áo sao? Tôi đã mua xong rồi, anh đang ở đâu?"
Hoắc Bắc Cảng đột nhiên nhìn thoáng qua Mộ Sơ Tình, rồi mới đối với Giang Thừa lạnh giọng rống, "Cút đến WC chờ tôi."
Giang Thừa: "......"
Mộ Sơ Tình thấy Hoắc Bắc Cảng tiếp điện thoại, có khoảng cách nên muốn chạy trốn.
Chính là cô như là một chú thỏ con, làm sao qua mắt được một đại sắc lang như Hoắc Bắc Cảng được, Mộ Sơ Tình vừa xoay người còn chưa kịp nhấc chân, đã bị Hoắc Bắc Cảng kéo tay rời đi.
......
Mộ Sơ Tình bị Hoắc Bắc Cảng kéo đến WC bên kia.
Giang Thừa liền ở cửa chờ, nhìn thấy một màn, chính là Mộ Sơ Tình ủy khuất giống như một cô dâu nhỏ bị Hoắc Bắc Cảng kéo tay.
Kéo tay!
Chính là kéo tay!
"Quần áo đâu?"
Hoắc Bắc Cảng lôi kéo Mộ Sơ Tình đến trước mặt Giang Thừa, miệng lưỡi không vui.
Giang Thừa bị dọa cho choáng váng, lập tức đem túi đựng lễ phục đang cầm trong tay đưa cho Hoắc Bắc Cảng.
"Tổng giám đốc, của anh đây."
Hoắc Bắc Cảng đưa một tay ra lấy, thái độ đặc biệt kém, Mộ Sơ Tình vẫn luôn đi theo hắn, cũng không biết có phải hắn cố ý đi đường nhanh hay không, nàng toàn bộ quá trình chính là bị lôi kéo đi.
Trang phục cô đang mặc là thiết kế đuôi cá, đi rất là khó khăn.
Quả thật kỹ thuật hôn của Hoắc Bắc Cảng không cao siêu, số lần hôn môi không nhiều lắm, mỗi lần luyện tập, đối tượng cũng chỉ có một người là Mộ Sơ Tình.
Nhưng mà chút kỹ xảo này đối với Mộ Sơ Tình vẫn là dư dả.
Một chút thâm tình liền đủ để cho Mộ Sơ Tình luân hãm.
Sức lực toàn thân Mộ Sơ Tình giống như bị Hoắc Bắc Cảng rút hết, hai tay phải bám lấy Hoắc Bắc Cảng mới có thể đứng được.
Đôi tay cô vòng lấy cổ hắn.
May mắn là hai người bọn họ ở một chỗ khuất, lại còn có có bức màn che chắn, cho nên bên ngoài người khác nhìn vào không thấy cô và Hoắc Bắc Cảng hai người ở chỗ này làm cái gì.
Bằng không Mộ Sơ Tình thật là không còn mặt mũi gặp người.
Ngay lúc này, Tống Yên Hỏa vừa vặn đi tới nơi này, đúng lúc thấy được có người tránh ở sau bức màn, nhìn thấy bóng người chiếu ngược ra giống như là đang hôn nhau.
Tống Yên Hỏa cảm thấy hôm nay cô tới nơi này đúng là bị tổn thương nghiêm trọng, đây là lần thứ hai nhìn thấy hình ảnh như vậy, cô nhanh tay bưng kín mặt mình đi khỏi đó, vừa đi còn vừa lải nhải vài câu: "Bây giờ mấy người trẻ tuổi này, một đám, quả thực là biết tổn thương người khác, đúng là bại hoại suy đồi! Không có mắt nhìn!"
Mộ Sơ Tình: "......"
......
Giang Thừa mua xong quần áo, liền về tới đại sảnh dạ tiệc, nhưng mà tìm khắp toàn bộ đại sảnh, đều không tìm thấy Hoắc Bắc Cảng và cả Mộ Sơ Tình.
Lúc Giang Thừa gọi điện cho Hoắc Bắc Cảng, hắn còn cùng Mộ Sơ Tình thâm tình ôm hôn ở bên trong.
Tiếng chuông di độngvang lên, Hoắc Bắc Cảng nhăn mày lại, không khí đã bị cái điện thoại này làm cho xáo trộn.
Bầu không khí đã bị phá hỏng.
Hoắc Bắc Cảng buông lỏng Mộ Sơ Tình ra, đột nhiên muốn nổ tung tại chỗ.
Mộ Sơ Tình nghe được tiếng chuông di động của Hoắc Bắc Cảng vang lên, lúc này cô cũng đã thanh tỉnh, mở đôi mắt mê ly ra mới phản ứng được vừa rồi cô cùng Hoắc Bắc Cảng đã làm chuyện không ổn gì.
Hoắc Bắc Cảng buông lỏng cánh môi Mộ Sơ Tình ra, vừa rồi hai người hôn nhau quá mê mẩn, cho nên lúc tách nhau ra, khóe miệng hai người còn kéo ra một sợi chỉ bạc óng ánh ái muội, hình ảnh rất là say đắm.
Hoắc Bắc Cảng lấy điện thoại di động, vừa thấy là Giang Thừa điện tới.
Mẹ nó! Tên này đúng là chán sống, cố tình lúc này quấy rầy hắn!
"Giang Thừa, cậu muốn chết?!"
Hoắc Bắc Cảng nhận điện thoại, liền rống lên với Giang Thừa.
Giang Thừa hồ đồ, "Tổng giám đốc, anh không phải là kêu tôi mua quần áo sao? Tôi đã mua xong rồi, anh đang ở đâu?"
Hoắc Bắc Cảng đột nhiên nhìn thoáng qua Mộ Sơ Tình, rồi mới đối với Giang Thừa lạnh giọng rống, "Cút đến WC chờ tôi."
Giang Thừa: "......"
Mộ Sơ Tình thấy Hoắc Bắc Cảng tiếp điện thoại, có khoảng cách nên muốn chạy trốn.
Chính là cô như là một chú thỏ con, làm sao qua mắt được một đại sắc lang như Hoắc Bắc Cảng được, Mộ Sơ Tình vừa xoay người còn chưa kịp nhấc chân, đã bị Hoắc Bắc Cảng kéo tay rời đi.
......
Mộ Sơ Tình bị Hoắc Bắc Cảng kéo đến WC bên kia.
Giang Thừa liền ở cửa chờ, nhìn thấy một màn, chính là Mộ Sơ Tình ủy khuất giống như một cô dâu nhỏ bị Hoắc Bắc Cảng kéo tay.
Kéo tay!
Chính là kéo tay!
"Quần áo đâu?"
Hoắc Bắc Cảng lôi kéo Mộ Sơ Tình đến trước mặt Giang Thừa, miệng lưỡi không vui.
Giang Thừa bị dọa cho choáng váng, lập tức đem túi đựng lễ phục đang cầm trong tay đưa cho Hoắc Bắc Cảng.
"Tổng giám đốc, của anh đây."
Hoắc Bắc Cảng đưa một tay ra lấy, thái độ đặc biệt kém, Mộ Sơ Tình vẫn luôn đi theo hắn, cũng không biết có phải hắn cố ý đi đường nhanh hay không, nàng toàn bộ quá trình chính là bị lôi kéo đi.
Trang phục cô đang mặc là thiết kế đuôi cá, đi rất là khó khăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.