Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời
Chương 134: Mộ Sơ Tình là con nhỏ lưu manh!
Wei Ta Ma
25/04/2018
Hoắc Bắc Cảng còn
không phản ứng lại kịp, tiếp tục lái xe đi trước, xoay người vừa thấy Mộ Sơ Tình bên kia cũng đã thay đổi phương hướng đi rồi.
Mẹ nó, cái con nhỏ lưu manh này! 2
Hoắc Bắc Cảng mạnh mẽ chụp lên tay lái, nhìn vào gương chiếu hậu bóng dáng người phụ nữ kia chạy vội, hắn lại đột nhiên trầm giọng mà bật cười.
Cười thật sự rất tươi nhưng cũng rất ngắn, chỉ trong một chớp mắt, không có lâu lắm.
Nhất tiếu khuynh thành, cái này hình dung ở trên người hắn, quả thực là hoàn mỹ đến không được, nụ cười tươi quá mức loá mắt người.
Hoắc Bắc Cảng cũng không biết bản thân mình cười cái gì, chỉ là nhìn thấy con nhỏ lưu manh kia chạy như vậy lại vui sướng, lại đột nhiên rất muốn cười.
Cái con nhỏ lưu manh này, thật là ấu trĩ muốn mệnh.
Cũng chỉ có bản thân hắn mới chịu cùng cô ấu trĩ như thế.
Từ nhỏ đến lớn tính tình cứ như vậy, không có thay đổi tí nào.
Hoắc Bắc Cảng cười một chút, lúc sau trong lòng một chút tức giận cũng không có, hắn quay đầu xe chạy qua hướng của Mộ Sơ Tình.
Lần này Hoắc Bắc Cảng trực tiếp đánh xe đến trước mặt song còn vừa chạy vừa nhấn còi in ỏi, nhắc nhở Mộ Sơ Tình chú ý.
Mộ Sơ Tình cuối cùng cũng phát giận, cái chiếc Lamborghini chết tiệt kia vẫn luôn nhấn còi in ỏi, cô đột nhiên dừng bước.
Vừa muốn chạy trốn lần nữa, Mộ Sơ Tình đột nhiên bước hụt chân một bước, giày cao gót dính luôn trên nắp cống. 2
Mất mặt......
Mộ Sơ Tình nhìn thấy hình ảnh bản thân mất mặt như thế, 囧.... Gót giày mắc kẹt kéo không ra, vừa vặn mắc vào khe cống.
Mặt cô đỏ bừng lên, cảm giác bản thân ở trên đường cái như vậy, thật mất mặt, cô đặc biệt e lệ muốn đem giày cao gót rút ra, chính là....
Ngay tại đây, đúng thời điểm mấu chốt lại dùng sức một chút.
Hoàn mỹ đem giày cao gót và đế giày, chia lìa...... Hơn nữa, đế giày cũng rụng tùng luôn.
Cô cứ như vậy, giơ chân lơ lửng ở giữa không trung, cứng đờ.
Giày cao gót của cô hư rồi.
Mộ Sơ Tình cảm thấy mất mặt như thế, làm cô há hốc mồm, ngẩng đầu lên muốn nhìn xem Hoắc Bắc Cảng sẽ phản ứng như thế nào.
Cũng không biết hắn có cười cô hay không.
Thật sự cô ở trước mặt Hoắc Bắc Cảng mặt mũi gì cũng đều không có.
Không giống như Mộ Sơ Tình tưởng tượng, Hoắc Bắc Cảng lại là một mặt không cảm xúc, từ trên xe bước xuống.
Đi tới trước mặt Mộ Sơ Tình, nhìn giày cao gót dưới chân cô, hàng chân mày nhẹ nhàng nhăn lại, đôi mắt chớp mắt một hiện lên đau lòng.
Đột nhiên hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Mộ Sơ Tình, hai con ngươi như hổ mang theo tia sắc lạnh, doạ Mộ Sơ Tình thất kinh rồi.
Cô cực kỳ sợ hãi song trong mắt cô cũng thấp thỏm âu lo.
Hoắc Bắc Cảng lạnh giọng hỏi lại cô, ít nhiều mang theo vẻ không vui.
"Cô chạy đi, sao cô còn không chạy nữa!" 2
Rõ ràng là lời nói trách cứ, giọng hắn lại dễ nghe phụ trợ có vài tia ôn nhu cùng quan tâm.
Mộ Sơ Tình hiện tại tức đến muốn khóc, vô cùng ủy khuất.
Vốn dĩ ở trên phố phát sinh chuyện như vậy đều đã làm cô mất mặt, hắn còn như vậy trách cứ cô, gặp phải chuyện gì cũng chỉ biết mắng cô, trách móc cô.
Cái thứ đàn ông bụng dạ hẹp hòi.
Khi còn nhỏ một lần Mộ Sơ Tình thi, kết quả được 59 điểm, Hoắc Bắc Cảng cũng là như thế này, mắng cô đến mức cô muốn khóc.
Mộ Sơ Tình, làm sao em có thể ngu dốt như thế?
Mộ Sơ Tình, em là con ngốc sao? Điểm số như vậy mà cũng có thể thi được sao?
Cho rằng cô muốn thi được 59 điểm sao? Cô thi được 59 điểm bộ dễ lắm sao? Một chút đều không dễ dàng nha, so với 60 điểm có vẻ bản thân mình chỉ là kém một chút, lại muốn so với 58 điểm, thành tích cao hơn một bậc, cho nên thi được 59 điểm là chuyện rất khó khăn, không phải người bình thường nào cũng có thể thi được như thế!
Không biết an ủi cô một chút, cổ vũ cô lần sau thi được 60 điểm sao?
Mẹ nó, cái con nhỏ lưu manh này! 2
Hoắc Bắc Cảng mạnh mẽ chụp lên tay lái, nhìn vào gương chiếu hậu bóng dáng người phụ nữ kia chạy vội, hắn lại đột nhiên trầm giọng mà bật cười.
Cười thật sự rất tươi nhưng cũng rất ngắn, chỉ trong một chớp mắt, không có lâu lắm.
Nhất tiếu khuynh thành, cái này hình dung ở trên người hắn, quả thực là hoàn mỹ đến không được, nụ cười tươi quá mức loá mắt người.
Hoắc Bắc Cảng cũng không biết bản thân mình cười cái gì, chỉ là nhìn thấy con nhỏ lưu manh kia chạy như vậy lại vui sướng, lại đột nhiên rất muốn cười.
Cái con nhỏ lưu manh này, thật là ấu trĩ muốn mệnh.
Cũng chỉ có bản thân hắn mới chịu cùng cô ấu trĩ như thế.
Từ nhỏ đến lớn tính tình cứ như vậy, không có thay đổi tí nào.
Hoắc Bắc Cảng cười một chút, lúc sau trong lòng một chút tức giận cũng không có, hắn quay đầu xe chạy qua hướng của Mộ Sơ Tình.
Lần này Hoắc Bắc Cảng trực tiếp đánh xe đến trước mặt song còn vừa chạy vừa nhấn còi in ỏi, nhắc nhở Mộ Sơ Tình chú ý.
Mộ Sơ Tình cuối cùng cũng phát giận, cái chiếc Lamborghini chết tiệt kia vẫn luôn nhấn còi in ỏi, cô đột nhiên dừng bước.
Vừa muốn chạy trốn lần nữa, Mộ Sơ Tình đột nhiên bước hụt chân một bước, giày cao gót dính luôn trên nắp cống. 2
Mất mặt......
Mộ Sơ Tình nhìn thấy hình ảnh bản thân mất mặt như thế, 囧.... Gót giày mắc kẹt kéo không ra, vừa vặn mắc vào khe cống.
Mặt cô đỏ bừng lên, cảm giác bản thân ở trên đường cái như vậy, thật mất mặt, cô đặc biệt e lệ muốn đem giày cao gót rút ra, chính là....
Ngay tại đây, đúng thời điểm mấu chốt lại dùng sức một chút.
Hoàn mỹ đem giày cao gót và đế giày, chia lìa...... Hơn nữa, đế giày cũng rụng tùng luôn.
Cô cứ như vậy, giơ chân lơ lửng ở giữa không trung, cứng đờ.
Giày cao gót của cô hư rồi.
Mộ Sơ Tình cảm thấy mất mặt như thế, làm cô há hốc mồm, ngẩng đầu lên muốn nhìn xem Hoắc Bắc Cảng sẽ phản ứng như thế nào.
Cũng không biết hắn có cười cô hay không.
Thật sự cô ở trước mặt Hoắc Bắc Cảng mặt mũi gì cũng đều không có.
Không giống như Mộ Sơ Tình tưởng tượng, Hoắc Bắc Cảng lại là một mặt không cảm xúc, từ trên xe bước xuống.
Đi tới trước mặt Mộ Sơ Tình, nhìn giày cao gót dưới chân cô, hàng chân mày nhẹ nhàng nhăn lại, đôi mắt chớp mắt một hiện lên đau lòng.
Đột nhiên hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Mộ Sơ Tình, hai con ngươi như hổ mang theo tia sắc lạnh, doạ Mộ Sơ Tình thất kinh rồi.
Cô cực kỳ sợ hãi song trong mắt cô cũng thấp thỏm âu lo.
Hoắc Bắc Cảng lạnh giọng hỏi lại cô, ít nhiều mang theo vẻ không vui.
"Cô chạy đi, sao cô còn không chạy nữa!" 2
Rõ ràng là lời nói trách cứ, giọng hắn lại dễ nghe phụ trợ có vài tia ôn nhu cùng quan tâm.
Mộ Sơ Tình hiện tại tức đến muốn khóc, vô cùng ủy khuất.
Vốn dĩ ở trên phố phát sinh chuyện như vậy đều đã làm cô mất mặt, hắn còn như vậy trách cứ cô, gặp phải chuyện gì cũng chỉ biết mắng cô, trách móc cô.
Cái thứ đàn ông bụng dạ hẹp hòi.
Khi còn nhỏ một lần Mộ Sơ Tình thi, kết quả được 59 điểm, Hoắc Bắc Cảng cũng là như thế này, mắng cô đến mức cô muốn khóc.
Mộ Sơ Tình, làm sao em có thể ngu dốt như thế?
Mộ Sơ Tình, em là con ngốc sao? Điểm số như vậy mà cũng có thể thi được sao?
Cho rằng cô muốn thi được 59 điểm sao? Cô thi được 59 điểm bộ dễ lắm sao? Một chút đều không dễ dàng nha, so với 60 điểm có vẻ bản thân mình chỉ là kém một chút, lại muốn so với 58 điểm, thành tích cao hơn một bậc, cho nên thi được 59 điểm là chuyện rất khó khăn, không phải người bình thường nào cũng có thể thi được như thế!
Không biết an ủi cô một chút, cổ vũ cô lần sau thi được 60 điểm sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.