Ông Xã Phúc Hắc, Vợ Ngốc Đáng Yêu
Chương 82
Ti Mộng
25/02/2016
Đỗ Lôi Ti nhìn cô, không nói gì nữa, chĩ ngồi đó nghĩ phải làm gì thì thằng bé mới không đối đầu với cô!
“Lôi Ti, chị đang nghĩ gì vậy?” Bùi Mộng Na nhìn cô hỏi.
Đỗ Lôi Ti sưng mặt “Còn có thể nghĩ gì ngoài cháu em!”
“Tiểu Vũ chỉ là chưa hiểu, qua một thời gian sau thằng bé sẽ hiểu!” Bùi Mộng Na nói.
“Haiz, hy vọng vậy......!”
“Cái đó, Lôi Ti.... ...” Bùi Mộng Na xấu bụng nhìn cô.
Đỗ Lôi Ti tránh ánh mắt cô “Ánh mắt em như vậy là có ý gì? Sao chị cảm giác hoi sợ?”
“Ha ha, em nhìn cơ thể đầy dâu tây đỏ của chị em liền nghĩ, đây là lần đầu tiên em thấy anh trai kích tình như vậy......” Bùi Mộng Na dùng ánh mắt mập mờ nhìn cô.
“Em......” Đỗ Lôi Ti nói xong muốn đứng dậy đánh cô ấy.
Bùi Mộng Na nhìn thấy cô đi tới, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Đỗ Lôi Ti chạy nhanh ra khỏi phòng lúc chạy đến cầu thanh, không cẩn thận vấp ngã, lập tức té nhào xuống sàn nhà “A, thật là đau!” Cô nhăn mặt kêu.
Bùi Mộng Na nhìn thấy cô ngã, vội vàng chạy tới, mở miệng hỏi “Lôi Ti, chị làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là không cẩn thận nên bị ngã!” Đỗ Lôi Ti nói.
Bùi Vũ đứng một bên lộ ra khuôn mặt oan ức “Dì, cháu xin lỗi, là cháu sai, cháu không cẩn thận......”
Lúc Bùi Mộng Na cúi đầu kiểm tra cơ thể cô, Bùi Vũ lén làm mặt quỷ với Đỗ Lôi Ti, cười hì hì nói “Đáng đời!”
“Chỉ hơi đỏ, không sao đâu!” Bùi Mộng Na ngẩng đầu nói.
Bùi Vũ nhìn thấy cô mình ngẩng đầu lập tức thu hồi nụ cười, thay bằng vẻ mặt tự trách mình.
Đỗ Lôi Ti cảm thấy hết nói nổi, không ngờ thằng bé có thể thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, cô chỉ biết trách mình xui xẻo đứng từ trên sàn nhà dậy đi tới ghế salon ngồi xuống.
“Tiểu Vũ, sau này cẩn thận một chút biết chưa?” Bùi Mộng Na nhìn cháu trai mình nói.
“Vâng, cháu biết rồi!” Bùi Vũ nhỏ giọng nói.
Bùi Mộng Na đi tới ghế salon ngồi xuống mở miệng nói “Anh, hôm nay anh không bận sao?”
Bùi Tuấn Vũ nhìn cô nói “Em hy vọng anh bận việc sao? Anh xem em rất rảnh rỗi, nếu không em......”
Bùi Mộng Na lập tức cắt lời anh “Anh, em còn có việc, anh cùng chị dâu từ từ nói chuyện!” Nói xong chạy nhanh như làn khói quay về phòng.
Đỗ Lôi Ti nhìn quanh bốn phía, cả phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ, lúng túng mở miệng nói “Tôi cũng có việc!”
“Ngồi xuống!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói.
Cô đành ngồi xuống, rõ ràng anh đang đọc báo, sao còn không cho cô quay về phòng?
Bùi Vũ nhìn thấy cô ngồi đó, vì vậy đảo mắt nhìn xung quang, chạy nhanh vào nhà bếp, mở tủ lạnh, từ bên trong lấy ra chiếc bánh quy nhân kem......
Cậu nhìn trong phòng bếp không có ai, lấy bánh quy nhân kem ra, dùng lưỡi dao nhỏ nhẹ nhà cạo lớp kem đu đủ ra, lấy ớt chét lên mặt bánh quy, sau đó đem hai mảnh bánh quy dính lại với nhau, bỏ lên đĩa cầm ra ngoài.
Bùi Vũ nở nụ cười nói “Dì, vừa rồi thật xin lỗi, cháu đem bánh đến cho dì ăn!”
Nói xong đưa hai bàn tay đang cầm bánh quy lên.
Đỗ Lôi Ti cười cười nhìn cái bánh trong tay thằng bé nói “Cảm ơn, dì không ăn, cháu ăn đi!”
Choáng nha, thật sự tốt đột xuất, lần này cô sẽ không ngu ngốc rơi vào bẫy đâu!
Bùi Vũ dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn cô nói “Dì, dì không tha lỗi cho Tiểu Vũ sao?”
“Không có......Không có......dì tha lỗi cho Tiểu Vũ rồi còn cái bánh cháu cứ ăn đi!” Đỗ Lôi Ti gượng cười nói.
“Dì, dì không giận tiểu Vũ thì ăn cái bánh này đi!?”
Đỗ Lôi Ti lúng túng ngồi đó quay đầu nhìn tổng thống ngồi bên cạnh, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nhận lấy bánh quy.
Cái này phải làm sao chứ? Thằng bé ày có rất nhiều chiêu trò, phải làm sao......
“Tuấn Vũ, anh xem Tiểu Vũ có thành ý như vậy, bây giờ em không đói, anh ăn đi!” Nói xong cầm bánh quy nhét vào miệng tổng thống.
Bùi Tuấn Vũ nhíu mày nhìn cô, sau đó tiếp tục xem báo.
“Ba, không được......” Bùi vũ cố gắng mở miệng ngăn cản.
“Hả? Còn không mau về phòng học bài đi?” Bùi Tuấn Vũ cầm bánh quy nói.
Bùi Vũ bĩu môi nhìn ba cùng người phụ nữ kia không thể làm gì khác hơn là quay về phòng......
“Tuấn......Tuấn Vũ......Anh thật sự muốn ăn cái bánh này sao?” Đỗ Lôi Ti nhìn anh hỏi.
“Cô muốn ăn sao? Cô muốn ăn thì cho cô, dù sao cũng là tiểu Vũ cho cô!” Bùi Tuấn Vũ cầm bánh quy đưa cho cô.
Đỗ Lôi Ti cười nói “Thôi, anh từ từ ăn đi!” Nói xong đứng dậy.
Bùi Tuấn Vũ nhìn cô nói “Cô định làm gì?”
“Tôi vào nhà bếp rót nước cho anh!” Nói xong đi vào nhà bếp.
Bùi Tuấn Vũ cầm bánh quy nhìn, chẳng qua chỉ là ăn bánh quy thôi, tại sao lại phải uống nước?
Vì vậy không suy nghĩ gì liền bỏ vào miệng, nhai......
Đỗ Lôi Ti cầm ly nước đi tới trước mặt anh, mở miệng hỏi “Tuấn Vũ, anh ăn chưa?”
“Rồi!” Bùi Tuấn Vũ gật đầu.
“Không có mùi vị gì sao?” Đỗ Lôi Ti nhìn anh hỏi lại.
“Có!”
“Mùi vị thế nào?”
Bùi Tuấn Vũ nhìn cô trả lời “Thật sự rất ngọt!”
Làm sao có thể chứ?
Tên nhóc này, chỉ cần có cơ hội liền giở trò với cô, sao lần này lại không có gì chứ?
Lương tâm cắn rứt sao?
Không thể nào? Có phải thằng nhóc này lại nghĩ ra trò gì rồi không?
Bùi Tuấn Vũ nhìn khuôn mặt không ngừng thay đổi của cô, mở miệng hỏi “Cô đang nghĩ gì vậy?”
“Hả?” Đỗ Lôi Ti nhìn anh nói “Khong có gì, không có gì......”
Bùi Vũ quay lại phòng mình, ngồi trên giường lau mồ hôi, may mà cậu cầm nguyên hộp bánh quy theo, hơn nữa cầm theo cái bánh cậu định đưa cho người giúp việc kia đi luôn, nếu như để ba cậu ăn phải không biết cậu sẽ thảm tới mức nào. Xem ra người phụ nữ này đã chú ý nên cậu phải giảo hoạt hơn!
Đúng rồi, cậu nghĩ tới kế hoạch một mũi tên trúng hai đích, vì vậy chạy vào phòng cô mình, gõ cửa nói “Cô......”
“Vào đi!” Bùi Mộng Na trong phòng nói.
Bùi Vũ đi vào, tới cạnh cô ngồi xuống, làm nũng “Cô, ngày mai là cuối tuần, cô đưa cháu đi công viên đi?”
Bùi Mộng Na nhìn thằng bé, dịu dàng hỏi “Tiểu Vũ, sao cháu lại muốn đến công viên?”
“Tất cả các bạn trong lớp đều đã được đi công viên, cháu cũng muốn đi!”
“Cháu nói với ba chưa?” Bùi Mộng Na hỏi.
“Chưa, lát nữa ăn cơm tối cháu sẽ nói với ba, cô có thể đi cùng cháu không?” Bùi Vũ cầu xin.
Bùi Mộng Na nhìn ánh mắt cầu xin còn có giọng nói bi thương không thể làm gì hơn là gật đầu.
“Lôi Ti, chị đang nghĩ gì vậy?” Bùi Mộng Na nhìn cô hỏi.
Đỗ Lôi Ti sưng mặt “Còn có thể nghĩ gì ngoài cháu em!”
“Tiểu Vũ chỉ là chưa hiểu, qua một thời gian sau thằng bé sẽ hiểu!” Bùi Mộng Na nói.
“Haiz, hy vọng vậy......!”
“Cái đó, Lôi Ti.... ...” Bùi Mộng Na xấu bụng nhìn cô.
Đỗ Lôi Ti tránh ánh mắt cô “Ánh mắt em như vậy là có ý gì? Sao chị cảm giác hoi sợ?”
“Ha ha, em nhìn cơ thể đầy dâu tây đỏ của chị em liền nghĩ, đây là lần đầu tiên em thấy anh trai kích tình như vậy......” Bùi Mộng Na dùng ánh mắt mập mờ nhìn cô.
“Em......” Đỗ Lôi Ti nói xong muốn đứng dậy đánh cô ấy.
Bùi Mộng Na nhìn thấy cô đi tới, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Đỗ Lôi Ti chạy nhanh ra khỏi phòng lúc chạy đến cầu thanh, không cẩn thận vấp ngã, lập tức té nhào xuống sàn nhà “A, thật là đau!” Cô nhăn mặt kêu.
Bùi Mộng Na nhìn thấy cô ngã, vội vàng chạy tới, mở miệng hỏi “Lôi Ti, chị làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là không cẩn thận nên bị ngã!” Đỗ Lôi Ti nói.
Bùi Vũ đứng một bên lộ ra khuôn mặt oan ức “Dì, cháu xin lỗi, là cháu sai, cháu không cẩn thận......”
Lúc Bùi Mộng Na cúi đầu kiểm tra cơ thể cô, Bùi Vũ lén làm mặt quỷ với Đỗ Lôi Ti, cười hì hì nói “Đáng đời!”
“Chỉ hơi đỏ, không sao đâu!” Bùi Mộng Na ngẩng đầu nói.
Bùi Vũ nhìn thấy cô mình ngẩng đầu lập tức thu hồi nụ cười, thay bằng vẻ mặt tự trách mình.
Đỗ Lôi Ti cảm thấy hết nói nổi, không ngờ thằng bé có thể thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, cô chỉ biết trách mình xui xẻo đứng từ trên sàn nhà dậy đi tới ghế salon ngồi xuống.
“Tiểu Vũ, sau này cẩn thận một chút biết chưa?” Bùi Mộng Na nhìn cháu trai mình nói.
“Vâng, cháu biết rồi!” Bùi Vũ nhỏ giọng nói.
Bùi Mộng Na đi tới ghế salon ngồi xuống mở miệng nói “Anh, hôm nay anh không bận sao?”
Bùi Tuấn Vũ nhìn cô nói “Em hy vọng anh bận việc sao? Anh xem em rất rảnh rỗi, nếu không em......”
Bùi Mộng Na lập tức cắt lời anh “Anh, em còn có việc, anh cùng chị dâu từ từ nói chuyện!” Nói xong chạy nhanh như làn khói quay về phòng.
Đỗ Lôi Ti nhìn quanh bốn phía, cả phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ, lúng túng mở miệng nói “Tôi cũng có việc!”
“Ngồi xuống!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói.
Cô đành ngồi xuống, rõ ràng anh đang đọc báo, sao còn không cho cô quay về phòng?
Bùi Vũ nhìn thấy cô ngồi đó, vì vậy đảo mắt nhìn xung quang, chạy nhanh vào nhà bếp, mở tủ lạnh, từ bên trong lấy ra chiếc bánh quy nhân kem......
Cậu nhìn trong phòng bếp không có ai, lấy bánh quy nhân kem ra, dùng lưỡi dao nhỏ nhẹ nhà cạo lớp kem đu đủ ra, lấy ớt chét lên mặt bánh quy, sau đó đem hai mảnh bánh quy dính lại với nhau, bỏ lên đĩa cầm ra ngoài.
Bùi Vũ nở nụ cười nói “Dì, vừa rồi thật xin lỗi, cháu đem bánh đến cho dì ăn!”
Nói xong đưa hai bàn tay đang cầm bánh quy lên.
Đỗ Lôi Ti cười cười nhìn cái bánh trong tay thằng bé nói “Cảm ơn, dì không ăn, cháu ăn đi!”
Choáng nha, thật sự tốt đột xuất, lần này cô sẽ không ngu ngốc rơi vào bẫy đâu!
Bùi Vũ dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn cô nói “Dì, dì không tha lỗi cho Tiểu Vũ sao?”
“Không có......Không có......dì tha lỗi cho Tiểu Vũ rồi còn cái bánh cháu cứ ăn đi!” Đỗ Lôi Ti gượng cười nói.
“Dì, dì không giận tiểu Vũ thì ăn cái bánh này đi!?”
Đỗ Lôi Ti lúng túng ngồi đó quay đầu nhìn tổng thống ngồi bên cạnh, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nhận lấy bánh quy.
Cái này phải làm sao chứ? Thằng bé ày có rất nhiều chiêu trò, phải làm sao......
“Tuấn Vũ, anh xem Tiểu Vũ có thành ý như vậy, bây giờ em không đói, anh ăn đi!” Nói xong cầm bánh quy nhét vào miệng tổng thống.
Bùi Tuấn Vũ nhíu mày nhìn cô, sau đó tiếp tục xem báo.
“Ba, không được......” Bùi vũ cố gắng mở miệng ngăn cản.
“Hả? Còn không mau về phòng học bài đi?” Bùi Tuấn Vũ cầm bánh quy nói.
Bùi Vũ bĩu môi nhìn ba cùng người phụ nữ kia không thể làm gì khác hơn là quay về phòng......
“Tuấn......Tuấn Vũ......Anh thật sự muốn ăn cái bánh này sao?” Đỗ Lôi Ti nhìn anh hỏi.
“Cô muốn ăn sao? Cô muốn ăn thì cho cô, dù sao cũng là tiểu Vũ cho cô!” Bùi Tuấn Vũ cầm bánh quy đưa cho cô.
Đỗ Lôi Ti cười nói “Thôi, anh từ từ ăn đi!” Nói xong đứng dậy.
Bùi Tuấn Vũ nhìn cô nói “Cô định làm gì?”
“Tôi vào nhà bếp rót nước cho anh!” Nói xong đi vào nhà bếp.
Bùi Tuấn Vũ cầm bánh quy nhìn, chẳng qua chỉ là ăn bánh quy thôi, tại sao lại phải uống nước?
Vì vậy không suy nghĩ gì liền bỏ vào miệng, nhai......
Đỗ Lôi Ti cầm ly nước đi tới trước mặt anh, mở miệng hỏi “Tuấn Vũ, anh ăn chưa?”
“Rồi!” Bùi Tuấn Vũ gật đầu.
“Không có mùi vị gì sao?” Đỗ Lôi Ti nhìn anh hỏi lại.
“Có!”
“Mùi vị thế nào?”
Bùi Tuấn Vũ nhìn cô trả lời “Thật sự rất ngọt!”
Làm sao có thể chứ?
Tên nhóc này, chỉ cần có cơ hội liền giở trò với cô, sao lần này lại không có gì chứ?
Lương tâm cắn rứt sao?
Không thể nào? Có phải thằng nhóc này lại nghĩ ra trò gì rồi không?
Bùi Tuấn Vũ nhìn khuôn mặt không ngừng thay đổi của cô, mở miệng hỏi “Cô đang nghĩ gì vậy?”
“Hả?” Đỗ Lôi Ti nhìn anh nói “Khong có gì, không có gì......”
Bùi Vũ quay lại phòng mình, ngồi trên giường lau mồ hôi, may mà cậu cầm nguyên hộp bánh quy theo, hơn nữa cầm theo cái bánh cậu định đưa cho người giúp việc kia đi luôn, nếu như để ba cậu ăn phải không biết cậu sẽ thảm tới mức nào. Xem ra người phụ nữ này đã chú ý nên cậu phải giảo hoạt hơn!
Đúng rồi, cậu nghĩ tới kế hoạch một mũi tên trúng hai đích, vì vậy chạy vào phòng cô mình, gõ cửa nói “Cô......”
“Vào đi!” Bùi Mộng Na trong phòng nói.
Bùi Vũ đi vào, tới cạnh cô ngồi xuống, làm nũng “Cô, ngày mai là cuối tuần, cô đưa cháu đi công viên đi?”
Bùi Mộng Na nhìn thằng bé, dịu dàng hỏi “Tiểu Vũ, sao cháu lại muốn đến công viên?”
“Tất cả các bạn trong lớp đều đã được đi công viên, cháu cũng muốn đi!”
“Cháu nói với ba chưa?” Bùi Mộng Na hỏi.
“Chưa, lát nữa ăn cơm tối cháu sẽ nói với ba, cô có thể đi cùng cháu không?” Bùi Vũ cầu xin.
Bùi Mộng Na nhìn ánh mắt cầu xin còn có giọng nói bi thương không thể làm gì hơn là gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.