Chương 18: Bắp Đùi Bị Mài Mòn
3S
27/01/2024
Buổi tối cũng không có người nào đến nháo động phòng, đèn trong nhà họ Lục vẫn còn sáng.
Sau khi ngủ một giấc Ôn Ngôn đi xuống lầu, nhìn thấy trong phòng khách rộng rãi là một mảng lộn xộn, trên bàn ném đầy bài poker, cô đang muốn thu dọn thì Lục Diệu trở về sau khi tiễn những người bạn, anh đã cản cô lại. “Em đi nghỉ ngơi đi, lát nữa sẽ có người đến đây dọn dẹp.”
Biết anh lo lắng cho sức khỏe của mình, Ôn Ngôn buông những lá bài xuống. “Anh Tứ, em không yếu đuối như anh tưởng tượng đâu. Nếu đau quá em đã sớm uống thuốc giảm đau, nước đường đỏ mà anh mang đến cũng không hết đau bụng kinh được đâu.”
Lục Diệu bế cô lên lầu, sau khi đóng cửa lại, anh điều chỉnh ánh đèn sang màu ấm khiến căn phòng trở nên ái muội, bàn tay ấm áp phủ lên trên bụng nhỏ của cô. “Hiện tại có còn đau không?”
“Cảm ơn anh Tứ, đã không đau nữa lâu rồi. Hôm nay vì quá mệt mỏi nên mới bị như vậy.”
“Sau này có mệt mỏi thì nói với anh, không cần cố gắng chống đỡ.”
“Được.”
Khoang miệng anh tràn đầy mùi rượu phả vào mũi cô, chắc hẳn anh đã uống không ít rượu. Ôn Ngôn cũng không trêu chọc anh nữa, ngoan ngoãn đi lên giường ngủ.
Sau khi Lục Diệu tắm rửa xong anh mới lên giường, anh đặt chiếc điện thoại vẫn đang vang liên tục lên trên tủ đầu giường, Ôn Ngôn cầm máy đưa cho anh. “Nghe đi.”
Lúc nãy thời điểm anh ở trong phòng tắm âm thanh chuông điện thoại kêu vẫn luôn vang lên không ngừng, nếu anh vẫn cứ không nhận, đoán chừng Nguyễn Ương sẽ gọi cả đêm.
….
Khi Lục Diệu nghe điện thoại xong trở về thì Ôn Ngôn đã ngủ rồi.
Cô không quan tâm một chút nào đến việc ông xã của mình nghe điện thoại của người khác trong đêm tân hôn, ngược lại còn giống như ủng hộ anh.
Sau khi nằm xuống, anh ôm cô vào trong lồng ngực sau đó cúi đầu xuống bá đạo hôn lên môi cô, anh còn cuốn lấy cái lưỡi của cô mút vào.
Ôn Ngôn bị nụ hôn này đánh thức, đầu lưỡi bị mút đến phát đau, cô có thể cảm nhận được sự nóng rực trào ra, mặc dù đang ở thời gian hành kinh nhưng trong thời gian này cơ thể càng ngày càng mẫn cảm hơn, cơ thể cọ xát vào nhau để tăng thêm dục vọng. Vật ở giữa hai chân của anh đã sưng to chọc vào chỗ tư mật của cô, sau đó cách một lớp băng không ngừng đẩy về phía trước.
“Bao nhiêu ngày?” Giọng nói của Lục Diệu trầm xuống, bị men rượu thúc đẩy khiến dục vọng càng thêm mãnh liệt hơn. “Sau khi kết thúc tiệc rượu ở Tương Thành anh sẽ phải đi chấp hành nhiệm vụ.”
“Bốn ngày.” Ôn Ngôn trả lời đúng sự thật, “Ngày kia là hết rồi.”
“Vậy anh chờ đến ngày kia.” Bàn tay to lớn vén váy ngủ của cô lên, nắm lấy bộ ngực đầy đặn đứng thẳng kia của cô. Anh thở hổn hển mở miệng, “Ngày kia đừng nghĩ anh sẽ buông tha cho em.”
Cánh tay trắng nõn nhỏ nhắn ôm lấy cổ anh, chủ động hôn lên đôi môi mỏng nóng rực của anh.
Được cổ vũ như vậy, Lục Diệu không hề dừng một giây nào, anh hôn lên đôi môi của cô để đáp trả. Anh kéo dây váy của cô xuống để lộ ra bờ vai trắng nõn, anh rời môi hôn xuống phía dưới, phần cổ và xương quai xanh của cô có không ít những dấu hôn vừa đậm vừa nhạt.
Nửa giờ sau, khi Ôn Ngôn cảm thấy bắp đùi của mình sắp bị mài mòn, một cỗ nóng bỏng bắn lên bụng nhỏ của cô.
Lục Diệu xuống giường, lấy khăn giấy lau sạch người cho cô, sau đó lên giường ôm lấy cô vào lòng, anh dùng giọng mũi dỗ dành cô đi vào giấc ngủ. “Nếu em không muốn anh tắm máu để chiến đấu hăng hái thì đi ngủ đi.”
Sau khi ngủ một giấc Ôn Ngôn đi xuống lầu, nhìn thấy trong phòng khách rộng rãi là một mảng lộn xộn, trên bàn ném đầy bài poker, cô đang muốn thu dọn thì Lục Diệu trở về sau khi tiễn những người bạn, anh đã cản cô lại. “Em đi nghỉ ngơi đi, lát nữa sẽ có người đến đây dọn dẹp.”
Biết anh lo lắng cho sức khỏe của mình, Ôn Ngôn buông những lá bài xuống. “Anh Tứ, em không yếu đuối như anh tưởng tượng đâu. Nếu đau quá em đã sớm uống thuốc giảm đau, nước đường đỏ mà anh mang đến cũng không hết đau bụng kinh được đâu.”
Lục Diệu bế cô lên lầu, sau khi đóng cửa lại, anh điều chỉnh ánh đèn sang màu ấm khiến căn phòng trở nên ái muội, bàn tay ấm áp phủ lên trên bụng nhỏ của cô. “Hiện tại có còn đau không?”
“Cảm ơn anh Tứ, đã không đau nữa lâu rồi. Hôm nay vì quá mệt mỏi nên mới bị như vậy.”
“Sau này có mệt mỏi thì nói với anh, không cần cố gắng chống đỡ.”
“Được.”
Khoang miệng anh tràn đầy mùi rượu phả vào mũi cô, chắc hẳn anh đã uống không ít rượu. Ôn Ngôn cũng không trêu chọc anh nữa, ngoan ngoãn đi lên giường ngủ.
Sau khi Lục Diệu tắm rửa xong anh mới lên giường, anh đặt chiếc điện thoại vẫn đang vang liên tục lên trên tủ đầu giường, Ôn Ngôn cầm máy đưa cho anh. “Nghe đi.”
Lúc nãy thời điểm anh ở trong phòng tắm âm thanh chuông điện thoại kêu vẫn luôn vang lên không ngừng, nếu anh vẫn cứ không nhận, đoán chừng Nguyễn Ương sẽ gọi cả đêm.
….
Khi Lục Diệu nghe điện thoại xong trở về thì Ôn Ngôn đã ngủ rồi.
Cô không quan tâm một chút nào đến việc ông xã của mình nghe điện thoại của người khác trong đêm tân hôn, ngược lại còn giống như ủng hộ anh.
Sau khi nằm xuống, anh ôm cô vào trong lồng ngực sau đó cúi đầu xuống bá đạo hôn lên môi cô, anh còn cuốn lấy cái lưỡi của cô mút vào.
Ôn Ngôn bị nụ hôn này đánh thức, đầu lưỡi bị mút đến phát đau, cô có thể cảm nhận được sự nóng rực trào ra, mặc dù đang ở thời gian hành kinh nhưng trong thời gian này cơ thể càng ngày càng mẫn cảm hơn, cơ thể cọ xát vào nhau để tăng thêm dục vọng. Vật ở giữa hai chân của anh đã sưng to chọc vào chỗ tư mật của cô, sau đó cách một lớp băng không ngừng đẩy về phía trước.
“Bao nhiêu ngày?” Giọng nói của Lục Diệu trầm xuống, bị men rượu thúc đẩy khiến dục vọng càng thêm mãnh liệt hơn. “Sau khi kết thúc tiệc rượu ở Tương Thành anh sẽ phải đi chấp hành nhiệm vụ.”
“Bốn ngày.” Ôn Ngôn trả lời đúng sự thật, “Ngày kia là hết rồi.”
“Vậy anh chờ đến ngày kia.” Bàn tay to lớn vén váy ngủ của cô lên, nắm lấy bộ ngực đầy đặn đứng thẳng kia của cô. Anh thở hổn hển mở miệng, “Ngày kia đừng nghĩ anh sẽ buông tha cho em.”
Cánh tay trắng nõn nhỏ nhắn ôm lấy cổ anh, chủ động hôn lên đôi môi mỏng nóng rực của anh.
Được cổ vũ như vậy, Lục Diệu không hề dừng một giây nào, anh hôn lên đôi môi của cô để đáp trả. Anh kéo dây váy của cô xuống để lộ ra bờ vai trắng nõn, anh rời môi hôn xuống phía dưới, phần cổ và xương quai xanh của cô có không ít những dấu hôn vừa đậm vừa nhạt.
Nửa giờ sau, khi Ôn Ngôn cảm thấy bắp đùi của mình sắp bị mài mòn, một cỗ nóng bỏng bắn lên bụng nhỏ của cô.
Lục Diệu xuống giường, lấy khăn giấy lau sạch người cho cô, sau đó lên giường ôm lấy cô vào lòng, anh dùng giọng mũi dỗ dành cô đi vào giấc ngủ. “Nếu em không muốn anh tắm máu để chiến đấu hăng hái thì đi ngủ đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.