Chương 16: Hôn Lễ (1)
3S
27/01/2024
Người đàn ông có vẻ người thân sĩ cho làm cho người khác có cảm giác trái ngược khi nói những lời tục tĩu.
Nhưng Ôn Ngôn lại cảm thấy đây là bản chất của những người đàn ông giàu có, bọn họ đều thích xuống giường là phu nhân nhưng lên giường phải biến thành người phụ nữ dâm đãng, phần lớn mọi người khi đối mặt với mặt người dạ thú đều không chống cự lại.
Thử hỏi: Một người đàn ông xuống giường thân sĩ ưu tú, lên giường thì am hiểu mọi thứ, tại sao như vậy lại không phải là một loại tình thú?
….
Sau khi tắm xong, Ôn Ngôn mơ hồ nằm trong lồng ngực của Lục Diệu, cơ thể cuộn lại, da thịt mềm nhẵn như tơ lụa.
Lục Diệu yêu thích không thôi, anh hôn lên bờ vai trắng nuột của cô, bàn tay to lớn xoa lấy vòng eo của cô sau đế thuận thế tiến lên.
“Anh Tứ…..” Ôn Ngôn nhẹ nhàng gọi ngăn anh lại, cô ngửa đầu ra gối lên trên bả vai của anh sau đó nói. “Em buồn ngủ quá.”
Chiêu trò thể hiện sự yếu đuối này nhất định có tác dụng, bàn tay vừa mới phủ lên cặp vú của cô đã rời đi.
Lục Diệu ôm lấy cô sau đó nghiêng người nằm xuống, anh hôn lên cánh môi của cô, thấp giọng nỉ non. “Ngủ đi.”
“Ừm.”
…..
Một đêm ngủ ngon.
Đã lâu rồi Ôn Ngôn không có một giấc ngủ an ổn như vậy, suốt ba năm nay mỗi đêm cô đều sẽ mơ thấy ác mộng sau đó giật mình tỉnh giấc, chỉ có đêm nay không xuất hiện.
Bởi vì Lục Diệu còn phải huấn luyện nên năm giờ sáng anh đã rời giường.
Ban ngày Ôn Ngôn đưa tổ quay chụp vào văn phòng của anh, người trong tổ vẫn chưa biết quan hệ của hai người bọn họ, cô cũng không định công khai.
Nhìn thấy cô mặc một chiếc áo len cổ lọ, tầm mắt của Lục Diệu ngó nhẹ vào khe hở của chiếc áo, dường như thấy được những dấu hôn ái muội bên dưới cổ áo.
Ánh mắt của Ôn Nhan vô tình đâmng phải anh, ngoài mặt thì bình tĩnh như không có chuyện gì, nhưng tim lại đập càng ngày càng nhanh. Mãi đến khi quay chụp xong rời đi, nhịp tim của cô mới dần ổn định trở lại.
Lần ở chung tiếp theo, hai người đi thử váy cưới và đặt may sườn xám sau đó cùng trở về Tương Thành để gặp người nhà họ Ôn. Một vòng thời gian như vậy, ngoại trừ buổi tối không được ngủ chung thì thời gian còn lại hai người đều ở bên nhau. Có đôi khi hai người cùng diễn kịch khiến Ôn Ngôn có cảm giác cô thật sự muốn kết hôn.
Đám cưới sẽ được tổ chức ở hai nơi, lần đầu là thành Bắc, người nhà họ Ôn sẽ đáp chuyến bay xuống thành Bắc và ở trong khách sạn lớn thành Bắc một ngày, ba ngày sau sẽ còn một bữa tiệc rượu lớn được tổ chức ở Tương Thành.
Buổi hôn lễ ở thành Bắc tổ chức rất lớn, không phải vì xa hoa mà nhân vật xuất hiện ở đây đều là những nhân vật lớn trong quốc gia, tổng thống Thượng Quân Ngạn, ông trùm ngành phim ảnh Yến Tống, đều tham dự và đảm nhận làm phù rể của Lục Diệu.
Địa vị của mỗi người phù rể đều rất lớn, năm người còn lại mặc quân trang, trong đó chỉ có Hà Khải Tân là Ôn Ngôn quen biết, anh ấy là thiếu tướng của quân khu Hoa Bắc.
Có lẽ anh trai Ôn Thần cũng quen biết bọn họ, anh ấy không ngừng quở trách bên tai cô. “Nếu không phải do em lấy anh Tứ thì hôm nay anh cũng ở trong nhóm phù rể kia rồi.”
Sau khi trách mắng cô anh ấy lại dương dương tự đắc, “Nhưng đám phù rể này cũng chỉ được có vậy, ít nhất chờ lát nữa thời điểm anh Tứ đến đón người nhà còn phải mở miệng gọi anh một tiếng là anh nữa đấy.”
Anh trai Ôn Thần sung sướng, nhưng mẹ Lưu Vân lại không như vậy, bà ấy nói. “Trước kia mẹ trông ngóng con kết hôn sớm một chút, nhưng ngày con thật sự làm đám cưới, mẹ lại không lỡ gả con ra bên ngoài.”
Ôn Ngôn biết mẹ của cô đang lo lắng cái gì, “Mẹ, con không phải là người sẽ tạm chấp nhận. Mẹ yên tâm đi, con rất thích anh Tứ, anh Tứ đối xử với con cũng rất tốt. Gả cho anh ấy, con cảm thấy rất mãn nguyện.”
Nghe được những lời này, trong lòng Lưu Vân thoải mái hơn một chút. “Ngôn Ngôn, nếu không phải vì chuyện của ba năm trước thì mẹ cũng sẽ không nghĩ gả con ra ngoài sớm như vậy, mẹ sợ con lại xảy ra chuyện.”
Nhắc đến sự việc ba năm trước, Ôn Ngôn phát hiện mình đã quên hết. “Đều đã qua rồi mẹ à.”
Nhưng Ôn Ngôn lại cảm thấy đây là bản chất của những người đàn ông giàu có, bọn họ đều thích xuống giường là phu nhân nhưng lên giường phải biến thành người phụ nữ dâm đãng, phần lớn mọi người khi đối mặt với mặt người dạ thú đều không chống cự lại.
Thử hỏi: Một người đàn ông xuống giường thân sĩ ưu tú, lên giường thì am hiểu mọi thứ, tại sao như vậy lại không phải là một loại tình thú?
….
Sau khi tắm xong, Ôn Ngôn mơ hồ nằm trong lồng ngực của Lục Diệu, cơ thể cuộn lại, da thịt mềm nhẵn như tơ lụa.
Lục Diệu yêu thích không thôi, anh hôn lên bờ vai trắng nuột của cô, bàn tay to lớn xoa lấy vòng eo của cô sau đế thuận thế tiến lên.
“Anh Tứ…..” Ôn Ngôn nhẹ nhàng gọi ngăn anh lại, cô ngửa đầu ra gối lên trên bả vai của anh sau đó nói. “Em buồn ngủ quá.”
Chiêu trò thể hiện sự yếu đuối này nhất định có tác dụng, bàn tay vừa mới phủ lên cặp vú của cô đã rời đi.
Lục Diệu ôm lấy cô sau đó nghiêng người nằm xuống, anh hôn lên cánh môi của cô, thấp giọng nỉ non. “Ngủ đi.”
“Ừm.”
…..
Một đêm ngủ ngon.
Đã lâu rồi Ôn Ngôn không có một giấc ngủ an ổn như vậy, suốt ba năm nay mỗi đêm cô đều sẽ mơ thấy ác mộng sau đó giật mình tỉnh giấc, chỉ có đêm nay không xuất hiện.
Bởi vì Lục Diệu còn phải huấn luyện nên năm giờ sáng anh đã rời giường.
Ban ngày Ôn Ngôn đưa tổ quay chụp vào văn phòng của anh, người trong tổ vẫn chưa biết quan hệ của hai người bọn họ, cô cũng không định công khai.
Nhìn thấy cô mặc một chiếc áo len cổ lọ, tầm mắt của Lục Diệu ngó nhẹ vào khe hở của chiếc áo, dường như thấy được những dấu hôn ái muội bên dưới cổ áo.
Ánh mắt của Ôn Nhan vô tình đâmng phải anh, ngoài mặt thì bình tĩnh như không có chuyện gì, nhưng tim lại đập càng ngày càng nhanh. Mãi đến khi quay chụp xong rời đi, nhịp tim của cô mới dần ổn định trở lại.
Lần ở chung tiếp theo, hai người đi thử váy cưới và đặt may sườn xám sau đó cùng trở về Tương Thành để gặp người nhà họ Ôn. Một vòng thời gian như vậy, ngoại trừ buổi tối không được ngủ chung thì thời gian còn lại hai người đều ở bên nhau. Có đôi khi hai người cùng diễn kịch khiến Ôn Ngôn có cảm giác cô thật sự muốn kết hôn.
Đám cưới sẽ được tổ chức ở hai nơi, lần đầu là thành Bắc, người nhà họ Ôn sẽ đáp chuyến bay xuống thành Bắc và ở trong khách sạn lớn thành Bắc một ngày, ba ngày sau sẽ còn một bữa tiệc rượu lớn được tổ chức ở Tương Thành.
Buổi hôn lễ ở thành Bắc tổ chức rất lớn, không phải vì xa hoa mà nhân vật xuất hiện ở đây đều là những nhân vật lớn trong quốc gia, tổng thống Thượng Quân Ngạn, ông trùm ngành phim ảnh Yến Tống, đều tham dự và đảm nhận làm phù rể của Lục Diệu.
Địa vị của mỗi người phù rể đều rất lớn, năm người còn lại mặc quân trang, trong đó chỉ có Hà Khải Tân là Ôn Ngôn quen biết, anh ấy là thiếu tướng của quân khu Hoa Bắc.
Có lẽ anh trai Ôn Thần cũng quen biết bọn họ, anh ấy không ngừng quở trách bên tai cô. “Nếu không phải do em lấy anh Tứ thì hôm nay anh cũng ở trong nhóm phù rể kia rồi.”
Sau khi trách mắng cô anh ấy lại dương dương tự đắc, “Nhưng đám phù rể này cũng chỉ được có vậy, ít nhất chờ lát nữa thời điểm anh Tứ đến đón người nhà còn phải mở miệng gọi anh một tiếng là anh nữa đấy.”
Anh trai Ôn Thần sung sướng, nhưng mẹ Lưu Vân lại không như vậy, bà ấy nói. “Trước kia mẹ trông ngóng con kết hôn sớm một chút, nhưng ngày con thật sự làm đám cưới, mẹ lại không lỡ gả con ra bên ngoài.”
Ôn Ngôn biết mẹ của cô đang lo lắng cái gì, “Mẹ, con không phải là người sẽ tạm chấp nhận. Mẹ yên tâm đi, con rất thích anh Tứ, anh Tứ đối xử với con cũng rất tốt. Gả cho anh ấy, con cảm thấy rất mãn nguyện.”
Nghe được những lời này, trong lòng Lưu Vân thoải mái hơn một chút. “Ngôn Ngôn, nếu không phải vì chuyện của ba năm trước thì mẹ cũng sẽ không nghĩ gả con ra ngoài sớm như vậy, mẹ sợ con lại xảy ra chuyện.”
Nhắc đến sự việc ba năm trước, Ôn Ngôn phát hiện mình đã quên hết. “Đều đã qua rồi mẹ à.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.