Chương 31: Không Muốn Thì Không Cần Ép Buộc Bản Thân
3S
27/01/2024
Mai nói.
Ôn Ngôn ngủ đến 12 giờ trưa mới tỉnh, xương cốt toàn thân đều giống như bị vỡ nát, hai chân không cách nào khép lại được, trên đầu gối thì vừa xanh vừa tím, còn bị rách da. Làn da của cô trắng nõn, bình thường Lục Diệu nắm cổ tay của cô mà hơi mạnh một chút là sẽ để lại dấu vết, càng đừng nói tới tối hôm qua anh còn thừa dịp uống rượu, chơi SM đến điên cuồng.
Tuy nhiên không phải cách chơi quá đáng, chỉ là đánh cô mấy cái, còn cưỡng ép cô khẩu giao, bắn vào trong miệng của cô.
Ôn Ngôn đều có thể tiếp nhận, chỉ là cô lo lắng lại tiếp tục chơi cái kiểu này thì bản thân sẽ bị nghiện.
Vốn là cô chỉ biết những thứ này thông qua tiểu thuyết dụ tình, còn có AV và thông qua sách vở. Ngoại trừ một lần ngoài ý muốn vào ba năm trước, người đàn ông chính thức trong thực tế cũng chỉ có Lục Diệu, ngộ nhỡ nghiện rồi, hai năm sau ly hôn thì phải làm thế nào bây giờ?
Thứ khoái cảm này cũng gây nghiện, nếm được đến ngon ngọt rồi sau này lại chỉ dựa vào tự an ủi rất khó đạt đến cao trào, mặc dù có cao trào cũng sẽ không vừa lòng.
Trước đó Lục Diệu rời đi ba tháng, cô đã thử tự an ủi cho đỡ thèm, sau mỗi lần cao trào đều sẽ nhớ đến cái loại cảm giác lạnh lẽo chân thật khi bị anh đâm.
Không nghĩ nhiều nữa, đi phòng tắm tắm rửa trước đã.
Lúc tắm rửa có một dòng dịch màu trắng chảy ra từ trong hoa huyệt, Ôn Ngôn mới nhớ tới tối hôm qua có mấy lần Lục Diêu không mang bao, cũng không bắn ra bên ngoài.
Thay quần áo xong, Ôn Ngôn mặc một chiếc váy len cao cổ, mang theo áo khoác rồi đi ra ngoài.
Lục Diệu đã xuống sảnh trước đang bê đồ ăn lại đây, anh nhìn thấy cô đi xuống tầng, dáng vẻ bước đi có chút quái dị, biết là tối hôm qua bản thân không biết kiềm chế gây ra: "Ăn cơm trước."
Ôn Ngôn phiền muộn trong lòng, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn hắn: "Em đi mua thuốc trước đã."
Lục Diệu đặt đồ xuống bàn ăn, nhanh chân sải bước tới phía sau cô, năm lấy cổ tay của cô: "Anh đi, em ăn cơm."
...
Lục Diệu mua thuốc trở về, thuốc trong hòm cũng đủ loại.
Có thuốc mỡ trị bị thương ngoài da, có loại để bôi chỗ riêng tư, làm dịu cơn đau bị xé rách, còn có thuốc giảm đau bụng kinh, còn có... thuốc tránh thai và áo mưa.
Để cho Ôn Ngôn uống hai viên thuốc tránh thai, sau đó Lục Diệu ném nguyên cả hộp vào trong thùng rác: "Về sau anh đều sẽ mang bao, loại thuốc này không cần uống nữa."
"Cám ơn anh Tứ." Ôn Ngôn rõ ràng còn không tha thứ cho anh, sau khi ăn cơm xong thì trở về phòng ngủ bắt đầu bận rộn làm việc, hy vọng có thể rời đi lực chú ý.
Lục Diệu không lên tiếng quấy rầy cô, ngồi một mình trong phòng khách nghĩ lại hành vi của bản thân vào tối hôm qua, bởi vì nó thật sự quá đáng.
Đến giờ ăn tối Ôn Ngôn mới đi ra sảnh trước, cô biết rõ bản thân không ra ăn cơm trưa, người nhà họ Lục chắc chắn có lời oán giận đối với mình, chuẩn bị tâm lý bị mắng xong, nào biết mẹ chồng Lâm Anh lại thêm quan tâm gấp bội đối với cô. Nào là cho cô uống canh gà, nào là đưa cho cô tổ yến, trong lời nói đều là ám chỉ con trai mình đã 30 tuổi rồi, toàn ở trong quân đội, lần này ở nhà ăn tết mấy ngày liên, để cho vợ chồng trẻ bọn họ ở cùng một chỗ nhiều hơn để bồi dưỡng tình cảm, không cần kiêng dè người già bọn họ.
Còn có cái gì mà con trai nhà thủ trưởng mới 29 tuổi đã có một cặp con trai con gái.
Cái này không phải rõ ràng là đang giục bọn họ sinh con sao?
Nguyễn Ương ngồi một bên nghe cũng không dễ chịu, còn giúp Ôn Ngôn đáp lại: "Mẹ, anh Tứ và chị dâu Tứ vẫn còn trẻ, người muốn giục cũng nên giục anh Hai và anh Ba, hai người bọn họ ngay cả bạn gái còn chưa có đâu."
Lâm Anh đang muốn nói thì con trai ở đối diện mở miệng: "Con và Ngôn Ngôn không có dự định sinh con trong hai năm tới, nếu như muốn sinh thì cũng phải đợi con ổn định trong quân đội đã rồi lại nói."
Lời này của Lục Diệu là muốn đổ hết trách nhiệm lên trên người mình, lấy công việc đặc thù của bản thân để bỏ đi những tính toán nhỏ nhặt của mẹ.
Lâm Anh là người hiểu chuyện, cũng hiểu được suy nghĩ này của con trai, dù sao cũng hay ra ngoài làm nhiệm vụ: "Mẹ cũng không phải là người bảo thủ, các con tự bàn bạc là được, muốn có con đều được, thuận theo tự nhiên."
Toàn bộ quá trình Ôn Ngôn đều im lặng, sau khi ăn cơm xong thì trở về sân sau.
Mẹ Lưu Vân gọi video tới, vừa vặn đúng lúc Lục Diệu đi đến, Ôn Ngôn nháy mắt với anh một cái, ý muốn biểu diễn ân ái.
Toàn bộ quá trình Lục Diệu đều rất phối hợp, nói là phối hợp, chẳng thà nói là diễn xuất đặc sắc vốn có của anh.
Lưu Vân nhìn thấy con gái và con rể trong video sống chung hòa hợp như vậy, cũng liền an tâm.
Video kết thúc, nụ cười trên mặt của Ôn Ngôn lập tức biến mất, từ trên ghế sô pha đứng dậy, đi lên tầng.
Lúc Lục Diệu đi vào, Ôn Ngôn vừa mới cởi váy, dấu vết xanh tím trên người đều phơi bày ra trong mắt anh, nhất là chỗ đầu gối bị rách da, vẫn còn rớm máu.
Anh sải bước đến trước tủ đầu giường, lấy ra hộp thuốc ở bên trong, tìm thuốc xịt cầm máu.
Ôn Ngôn ngồi trên giường, nhìn thấy anh không ngừng cẩn thận bôi thuốc cho mình, kiểm tra vết thương, lửa giận bị đè nén cả ngày lúc này dường như tiêu tan hết: "Hôm nay tâm trạng của em không tốt, không phối hợp với anh diễn kịch trước mặt người nhà của anh, em sẽ nhanh chóng lấy lại tâm trạng, ngày mai bắt đầu phối hợp với anh diễn tốt vai người vợ của anh, sẽ không để cho người nhà của anh nghi ngờ."
"Không cần diễn." Lục Diệu thả thuốc bôi vào trong hòm thuốc, ngước mắt đối mặt với cô: "Anh đã nói, làm chính mình là được, không muốn diễn cũng không cần ép buộc bản thân."
"Còn có, tối hôm qua thật xin lỗi em, sẽ không có lần tiếp theo, về sau nếu uống say anh ở chỗ Yến Tống, sẽ không về nhà làm em bị thương."
Ôn Ngôn ngủ đến 12 giờ trưa mới tỉnh, xương cốt toàn thân đều giống như bị vỡ nát, hai chân không cách nào khép lại được, trên đầu gối thì vừa xanh vừa tím, còn bị rách da. Làn da của cô trắng nõn, bình thường Lục Diệu nắm cổ tay của cô mà hơi mạnh một chút là sẽ để lại dấu vết, càng đừng nói tới tối hôm qua anh còn thừa dịp uống rượu, chơi SM đến điên cuồng.
Tuy nhiên không phải cách chơi quá đáng, chỉ là đánh cô mấy cái, còn cưỡng ép cô khẩu giao, bắn vào trong miệng của cô.
Ôn Ngôn đều có thể tiếp nhận, chỉ là cô lo lắng lại tiếp tục chơi cái kiểu này thì bản thân sẽ bị nghiện.
Vốn là cô chỉ biết những thứ này thông qua tiểu thuyết dụ tình, còn có AV và thông qua sách vở. Ngoại trừ một lần ngoài ý muốn vào ba năm trước, người đàn ông chính thức trong thực tế cũng chỉ có Lục Diệu, ngộ nhỡ nghiện rồi, hai năm sau ly hôn thì phải làm thế nào bây giờ?
Thứ khoái cảm này cũng gây nghiện, nếm được đến ngon ngọt rồi sau này lại chỉ dựa vào tự an ủi rất khó đạt đến cao trào, mặc dù có cao trào cũng sẽ không vừa lòng.
Trước đó Lục Diệu rời đi ba tháng, cô đã thử tự an ủi cho đỡ thèm, sau mỗi lần cao trào đều sẽ nhớ đến cái loại cảm giác lạnh lẽo chân thật khi bị anh đâm.
Không nghĩ nhiều nữa, đi phòng tắm tắm rửa trước đã.
Lúc tắm rửa có một dòng dịch màu trắng chảy ra từ trong hoa huyệt, Ôn Ngôn mới nhớ tới tối hôm qua có mấy lần Lục Diêu không mang bao, cũng không bắn ra bên ngoài.
Thay quần áo xong, Ôn Ngôn mặc một chiếc váy len cao cổ, mang theo áo khoác rồi đi ra ngoài.
Lục Diệu đã xuống sảnh trước đang bê đồ ăn lại đây, anh nhìn thấy cô đi xuống tầng, dáng vẻ bước đi có chút quái dị, biết là tối hôm qua bản thân không biết kiềm chế gây ra: "Ăn cơm trước."
Ôn Ngôn phiền muộn trong lòng, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn hắn: "Em đi mua thuốc trước đã."
Lục Diệu đặt đồ xuống bàn ăn, nhanh chân sải bước tới phía sau cô, năm lấy cổ tay của cô: "Anh đi, em ăn cơm."
...
Lục Diệu mua thuốc trở về, thuốc trong hòm cũng đủ loại.
Có thuốc mỡ trị bị thương ngoài da, có loại để bôi chỗ riêng tư, làm dịu cơn đau bị xé rách, còn có thuốc giảm đau bụng kinh, còn có... thuốc tránh thai và áo mưa.
Để cho Ôn Ngôn uống hai viên thuốc tránh thai, sau đó Lục Diệu ném nguyên cả hộp vào trong thùng rác: "Về sau anh đều sẽ mang bao, loại thuốc này không cần uống nữa."
"Cám ơn anh Tứ." Ôn Ngôn rõ ràng còn không tha thứ cho anh, sau khi ăn cơm xong thì trở về phòng ngủ bắt đầu bận rộn làm việc, hy vọng có thể rời đi lực chú ý.
Lục Diệu không lên tiếng quấy rầy cô, ngồi một mình trong phòng khách nghĩ lại hành vi của bản thân vào tối hôm qua, bởi vì nó thật sự quá đáng.
Đến giờ ăn tối Ôn Ngôn mới đi ra sảnh trước, cô biết rõ bản thân không ra ăn cơm trưa, người nhà họ Lục chắc chắn có lời oán giận đối với mình, chuẩn bị tâm lý bị mắng xong, nào biết mẹ chồng Lâm Anh lại thêm quan tâm gấp bội đối với cô. Nào là cho cô uống canh gà, nào là đưa cho cô tổ yến, trong lời nói đều là ám chỉ con trai mình đã 30 tuổi rồi, toàn ở trong quân đội, lần này ở nhà ăn tết mấy ngày liên, để cho vợ chồng trẻ bọn họ ở cùng một chỗ nhiều hơn để bồi dưỡng tình cảm, không cần kiêng dè người già bọn họ.
Còn có cái gì mà con trai nhà thủ trưởng mới 29 tuổi đã có một cặp con trai con gái.
Cái này không phải rõ ràng là đang giục bọn họ sinh con sao?
Nguyễn Ương ngồi một bên nghe cũng không dễ chịu, còn giúp Ôn Ngôn đáp lại: "Mẹ, anh Tứ và chị dâu Tứ vẫn còn trẻ, người muốn giục cũng nên giục anh Hai và anh Ba, hai người bọn họ ngay cả bạn gái còn chưa có đâu."
Lâm Anh đang muốn nói thì con trai ở đối diện mở miệng: "Con và Ngôn Ngôn không có dự định sinh con trong hai năm tới, nếu như muốn sinh thì cũng phải đợi con ổn định trong quân đội đã rồi lại nói."
Lời này của Lục Diệu là muốn đổ hết trách nhiệm lên trên người mình, lấy công việc đặc thù của bản thân để bỏ đi những tính toán nhỏ nhặt của mẹ.
Lâm Anh là người hiểu chuyện, cũng hiểu được suy nghĩ này của con trai, dù sao cũng hay ra ngoài làm nhiệm vụ: "Mẹ cũng không phải là người bảo thủ, các con tự bàn bạc là được, muốn có con đều được, thuận theo tự nhiên."
Toàn bộ quá trình Ôn Ngôn đều im lặng, sau khi ăn cơm xong thì trở về sân sau.
Mẹ Lưu Vân gọi video tới, vừa vặn đúng lúc Lục Diệu đi đến, Ôn Ngôn nháy mắt với anh một cái, ý muốn biểu diễn ân ái.
Toàn bộ quá trình Lục Diệu đều rất phối hợp, nói là phối hợp, chẳng thà nói là diễn xuất đặc sắc vốn có của anh.
Lưu Vân nhìn thấy con gái và con rể trong video sống chung hòa hợp như vậy, cũng liền an tâm.
Video kết thúc, nụ cười trên mặt của Ôn Ngôn lập tức biến mất, từ trên ghế sô pha đứng dậy, đi lên tầng.
Lúc Lục Diệu đi vào, Ôn Ngôn vừa mới cởi váy, dấu vết xanh tím trên người đều phơi bày ra trong mắt anh, nhất là chỗ đầu gối bị rách da, vẫn còn rớm máu.
Anh sải bước đến trước tủ đầu giường, lấy ra hộp thuốc ở bên trong, tìm thuốc xịt cầm máu.
Ôn Ngôn ngồi trên giường, nhìn thấy anh không ngừng cẩn thận bôi thuốc cho mình, kiểm tra vết thương, lửa giận bị đè nén cả ngày lúc này dường như tiêu tan hết: "Hôm nay tâm trạng của em không tốt, không phối hợp với anh diễn kịch trước mặt người nhà của anh, em sẽ nhanh chóng lấy lại tâm trạng, ngày mai bắt đầu phối hợp với anh diễn tốt vai người vợ của anh, sẽ không để cho người nhà của anh nghi ngờ."
"Không cần diễn." Lục Diệu thả thuốc bôi vào trong hòm thuốc, ngước mắt đối mặt với cô: "Anh đã nói, làm chính mình là được, không muốn diễn cũng không cần ép buộc bản thân."
"Còn có, tối hôm qua thật xin lỗi em, sẽ không có lần tiếp theo, về sau nếu uống say anh ở chỗ Yến Tống, sẽ không về nhà làm em bị thương."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.