Chương 44: Nếu Cô Thực Sự Vô Tình Mang Thai Thì Sao?
3S
27/01/2024
Ôn Ngôn thay một cái quần lót và tất chân, sau khi trang điểm xong liền trở lại tiền sảnh sau Lục Diệu.
Lúc này Lục Diệu đang cùng mấy người nhà họ Ôn nói chuyện, cô vì ở xa không biết bọn họ đang nói chuyện gì, chỉ thấy anh trai Ôn Thần, cha và ông nội của cô đang chăm chú lắng nghe.
Sau bữa tiệc, người thân lần lượt rời khỏi nhà họ Ôn, lúc rời đi cùng Ôn Sơn thì họ khen ngợi người con rể này của Ôn gia.
Cha vợ Ôn Sơn này cảm thấy chính bản thân hôm nay là đặc biệt xuất hiện ở đây, ông cả ngày như không có việc gì làm liên tục liếc nhìn người con trai kia, sắc thái cũng có vài lần thở dài.
"Ba, trong ngày vui trọng đại ba còn thở dài cái gì?" Ôn Thần vẫn không biết chuyện này có liên quan đến mình. "Ba là miễn cưỡng để cho em gái của con đi ư? Em gái của con gả qua đó thì có chuyện gì! Ba yên tâm, con sẽ theo ba chăm sóc người đến khi ba xuống suối vàng thì thôi.”
“Cút!” Ôn Sơn nghe vậy thì thiếu chút nữa thì nổi trận lôi đình với thằng con trai trời đánh này, suýt chút nữa thì đánh vào đầu anh, xét thấy vẫn còn họ hàng chưa đi xong liền thu lại động tác: “Ta thà để anh đi còn hơn là nó, xem xem quanh đây có nhà ai có thể ở rể thì để ta biếu họ thằng con trai này nhanh lên!”
Ôn Thần nghe thấy những lời như vậy đã quá quen thuộc, không chút tức giận đáp:“ Vậy ba phải cho con và em gái số của hồi môn giống nhau đó nhé, không thì quả thật bất công quá mà. ”
“Anh… Cái đồ sói già vô tâm không gan không phổi."
Lưu Vân thấy chồng tức giận đến mức phát run nên vội vàng đuổi con trai của mình là Ôn Thần đi: “Ôi trời cái đứa nhỏ này, đừng có mà chọc giận ba của anh nữa, mau mau đưa mấy người bạn của ông ấy ra đây cho hạ hỏa đi. "
“Cần gì bạn để hạ hỏa, cứ đưa cho ba một đứa cháu đích tôn là tốt nhất.” Ôn Thần cà lơ phất phơ cười rồi đi ra cái sân nhỏ trước sảnh: “Hai người chẳng phải luôn muốn một đứa cháu đích tôn hay sao? Để con đi kiếm đứa cháu ấy cho hai người nhé!”
Ôn Sơn suýt chút nữa đuổi theo định đánh anh, nhưng lại bị vợ của ông là Lưu Vân ngăn lại: “Hôm nay là ngày trọng đại vui vẻ của cả dòng họ đấy, nói đã đành ông còn định đánh nó, hơn nữa các con bây giờ cũng đã lớn rồi, đâ thể cứ hở ra là động tay động chân như vậy."
"Nó hư quá! Con hư tại mẹ mà, tại bà nuông chiều nó quá đó. Nhìn nó xem, cả ngày chỉ biết vui chơi nhàn hạ. Biết vậy lúc trước phải cho nó ở luôn trong quân đội ấy, để cho Lục Diệu huấn luyện nó cho thật tốt!”
Lục Diệu và Ôn Ngôn lúc ấy tình cờ đi tới, nhìn thấy ba đang tức giận, liền đoán có liên quan đến anh trai Ôn Thần.
Khi đi dạo ở sân sau vào buổi tối, Ôn Ngôn nói: "Anh trai em trước đây rất tốt và rất quan tâm đến gia đình. Kể từ khi xuất ngũ, anh ấy dường như trở thành một con người khác, cả ngày chỉ có ăn chơi trác táng, bạn bè thay như thay áo, ba của em không thể thu được những hành vi ấy vào mắt nên vài năm nay mối quan hệ của hai người luôn căng thẳng.”
Cô có chút nửa tin nửa ngờ:" Anh Tứ? Hồi trước anh trai em ở trong bộ đội chỗ anh cũng hay đùa giỡn như vậy sao?”
Lục Diêu nghĩ đây là một câu hỏi chí mạng, trả lời có nghĩa là thừa nhận rằng anh ta dung túng cho sự ăn chơi và đùa giỡn không nghiêm túc của anh trai cô, còn nếu nói không, có vẻ như anh đang bảo vệ và biên minh cho Ôn Thần.
Sau khi cân nhắc một lúc, anh hỏi: “Chắc em cũng hiểu rằng anh trai em ham chơi như vậy đúng không?”
“Anh Tứ không biết tính cách của anh trai em vốn ham chơi sao?”
“Em đã thấy một người nào ăn chơi trác táng mà cố gắng biểu hiện rõ ràng hoặc công khai chưa? "
" ... "Công khai sao?
Sau khi Lục Diệu bảo cô như vậy, Ôn Ngôn mới nhận ra rằng anh trai Ôn Thần có rất nhiều bạn bè đủ thể loại, nhưng anh ấy chưa bao giờ bỏ lỡ điều gì vì mải chơi; mỗi lần bị bố mắng, anh ấy đều vui vẻ đối diện với điều ấy và không bao giờ thực sự để ý đến điều ấy mà tự khiến mối quan hệ hai cha con căng thẳng.
Ba anh nói gì, anh cũng gật đầu đáp lại.
Có người đàn ông ham chơi nào nghe lời gia đình như thế này?
Người xưa nói “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”, nhưng Ôn Thần chơi đùa lêu lổng nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thực sự chìm đắm vào thứ lông bông này...
"Chẳng lẽ là anh của em ..." Sau bắt gặp ánh mắt của người đàn ông trước mặt, Ôn Ngôn trong lòng đã có câu trả lời.
...
Đêm đó, Ôn Lam cũng ở nhà Ôn gia ăn cơm tối.
Ôn Ngôn phát hiện lần này Ôn Lam không cố ý tiếp cận Lục Diêu, không giống lúc giữa trưa, bám dính lấy anh.
Ôn Lam cả buổi không dám ngẩng đầu nhìn lên mà chỉ cắm mặt ngồi ăn, nhưng vợ bé Hà Lan Chi thì không ngừng khen ngợi Lục Diệu.
Có lẽ là bởi vì nhìn thấy cảnh gặp gỡ riêng tư giữa bà và người đàn ông khác nên Ôn Ngôn có cảm giác buồn nôn không thể giải thích được, sau khi ăn một miếng thịt heo kho béo ngậy, cô đã suýt nữa nôn ra.
Khi Lưu Vân nhìn thấy sắc mặt khá kém của Ôn Ngôn, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu bà là: con gái bà sẽ không mang thai chứ?
Ôn Ngôn bị mẹ kéo vào phòng sau bữa ăn, "Ngôn Ngôn, nói thật với mẹ, con có đang có thai không?"
"..." Nghĩ đến hành động của mình trong bữa ăn, cô biết mẹ mình đã hiểu lầm, “Không phải mẹ nghĩ đâu mẹ ạ, con và anh Tứ của con chưa có kế hoạch sinh con.”
“Người tính sao bằng trời tính, lỡ có thai thì sao?”
Lưu Vân háo hức bảo người đi mua que thử về cho Ôn Ngôn, và nói với Ôn Ngôn rằng cô ấy phải kiểm tra vào buổi sáng ngày mai.
Ôn Ngôn biết mẹ sẽ không tin lời mình nói nên chỉ có thể cầm que thử đi về phòng.
Không ngờ, Lục Diệu đã ở trong phòng rồi, “Anh bốn.”
Lục Nghiêu nhìn thấy cái hộp trắng trong tay của cô.
“Mẹ em nghĩ rằng em đnag có thai và nhất quyết yêu cầu em thử vào sáng mai.”
Cô bước vào phòng vệ sinh và đặt que thử vào ngăn kéo.
Lục Diêu đi vào, từ phía sau ôm lấy eo cô, “Nếu như em vô tình mang thai thì sao?”
Ánh mắt Ôn Ngôn rất rõ ràng, “Sẽ không có sơ suất như vậy.”
Giọng nói của cô đột nhiên trở nên lạnh lùng, không thanh tú như bình thường, "Bởi vì em không thích chuyện phát sinh nào xảy ra chút."
...
Với tính cách nhỏ nhen của anh, Lục Diêu đã đi uống rượu với Ôn Thần đến khuya.
Ôn Thần nhìn ra được tâm tình của anh không tốt, "Sao vậy, anh Tứ? Anh giận dỗi gì với em gái tôi sao?”
"..." Lục Diệu nhìn anh một cái rồi yêu cầu tạm thời cho anh nghỉ ngơi đã.
“Nếu em gái tôi không làm cậu phật ý, tôi còn không biết đó, anh Tứ vốn nổi tiếng rộng lượng mà.” Ôn Thần lại rót thêm rượu vào: “Nhưng để tôi nói với anh Tứ này, tính cách của em gái tôi rất cứng đầu. Con bé ấy rất bướng bỉnh, không ai có thể thuyết phục thuyết phục nó về những gì nó đã quyết định, nếu con bé thực sự đang giận dỗi với cậu thì có dỗ dành hay thuyết phục cũng vô ích, cứ để con bé tự nghĩ thông. "
Lúc trước cô ấy ở cùng Thịnh Tây Quyết cũng cứng đầu?"
Rượu trong miệng Ôn Thần suýt phun ra ngoài, ánh mắt kinh ngạc," Anh Tứ, làm sao... làm sao cậu biết em gái tôi và Thịnh Tây Quyết? " "
Lục Diệu nhẹ giọng nói:"Đều đã theo đến tận nhà rồi, bảo không biết cũng khó.”
Lúc này Lục Diệu đang cùng mấy người nhà họ Ôn nói chuyện, cô vì ở xa không biết bọn họ đang nói chuyện gì, chỉ thấy anh trai Ôn Thần, cha và ông nội của cô đang chăm chú lắng nghe.
Sau bữa tiệc, người thân lần lượt rời khỏi nhà họ Ôn, lúc rời đi cùng Ôn Sơn thì họ khen ngợi người con rể này của Ôn gia.
Cha vợ Ôn Sơn này cảm thấy chính bản thân hôm nay là đặc biệt xuất hiện ở đây, ông cả ngày như không có việc gì làm liên tục liếc nhìn người con trai kia, sắc thái cũng có vài lần thở dài.
"Ba, trong ngày vui trọng đại ba còn thở dài cái gì?" Ôn Thần vẫn không biết chuyện này có liên quan đến mình. "Ba là miễn cưỡng để cho em gái của con đi ư? Em gái của con gả qua đó thì có chuyện gì! Ba yên tâm, con sẽ theo ba chăm sóc người đến khi ba xuống suối vàng thì thôi.”
“Cút!” Ôn Sơn nghe vậy thì thiếu chút nữa thì nổi trận lôi đình với thằng con trai trời đánh này, suýt chút nữa thì đánh vào đầu anh, xét thấy vẫn còn họ hàng chưa đi xong liền thu lại động tác: “Ta thà để anh đi còn hơn là nó, xem xem quanh đây có nhà ai có thể ở rể thì để ta biếu họ thằng con trai này nhanh lên!”
Ôn Thần nghe thấy những lời như vậy đã quá quen thuộc, không chút tức giận đáp:“ Vậy ba phải cho con và em gái số của hồi môn giống nhau đó nhé, không thì quả thật bất công quá mà. ”
“Anh… Cái đồ sói già vô tâm không gan không phổi."
Lưu Vân thấy chồng tức giận đến mức phát run nên vội vàng đuổi con trai của mình là Ôn Thần đi: “Ôi trời cái đứa nhỏ này, đừng có mà chọc giận ba của anh nữa, mau mau đưa mấy người bạn của ông ấy ra đây cho hạ hỏa đi. "
“Cần gì bạn để hạ hỏa, cứ đưa cho ba một đứa cháu đích tôn là tốt nhất.” Ôn Thần cà lơ phất phơ cười rồi đi ra cái sân nhỏ trước sảnh: “Hai người chẳng phải luôn muốn một đứa cháu đích tôn hay sao? Để con đi kiếm đứa cháu ấy cho hai người nhé!”
Ôn Sơn suýt chút nữa đuổi theo định đánh anh, nhưng lại bị vợ của ông là Lưu Vân ngăn lại: “Hôm nay là ngày trọng đại vui vẻ của cả dòng họ đấy, nói đã đành ông còn định đánh nó, hơn nữa các con bây giờ cũng đã lớn rồi, đâ thể cứ hở ra là động tay động chân như vậy."
"Nó hư quá! Con hư tại mẹ mà, tại bà nuông chiều nó quá đó. Nhìn nó xem, cả ngày chỉ biết vui chơi nhàn hạ. Biết vậy lúc trước phải cho nó ở luôn trong quân đội ấy, để cho Lục Diệu huấn luyện nó cho thật tốt!”
Lục Diệu và Ôn Ngôn lúc ấy tình cờ đi tới, nhìn thấy ba đang tức giận, liền đoán có liên quan đến anh trai Ôn Thần.
Khi đi dạo ở sân sau vào buổi tối, Ôn Ngôn nói: "Anh trai em trước đây rất tốt và rất quan tâm đến gia đình. Kể từ khi xuất ngũ, anh ấy dường như trở thành một con người khác, cả ngày chỉ có ăn chơi trác táng, bạn bè thay như thay áo, ba của em không thể thu được những hành vi ấy vào mắt nên vài năm nay mối quan hệ của hai người luôn căng thẳng.”
Cô có chút nửa tin nửa ngờ:" Anh Tứ? Hồi trước anh trai em ở trong bộ đội chỗ anh cũng hay đùa giỡn như vậy sao?”
Lục Diêu nghĩ đây là một câu hỏi chí mạng, trả lời có nghĩa là thừa nhận rằng anh ta dung túng cho sự ăn chơi và đùa giỡn không nghiêm túc của anh trai cô, còn nếu nói không, có vẻ như anh đang bảo vệ và biên minh cho Ôn Thần.
Sau khi cân nhắc một lúc, anh hỏi: “Chắc em cũng hiểu rằng anh trai em ham chơi như vậy đúng không?”
“Anh Tứ không biết tính cách của anh trai em vốn ham chơi sao?”
“Em đã thấy một người nào ăn chơi trác táng mà cố gắng biểu hiện rõ ràng hoặc công khai chưa? "
" ... "Công khai sao?
Sau khi Lục Diệu bảo cô như vậy, Ôn Ngôn mới nhận ra rằng anh trai Ôn Thần có rất nhiều bạn bè đủ thể loại, nhưng anh ấy chưa bao giờ bỏ lỡ điều gì vì mải chơi; mỗi lần bị bố mắng, anh ấy đều vui vẻ đối diện với điều ấy và không bao giờ thực sự để ý đến điều ấy mà tự khiến mối quan hệ hai cha con căng thẳng.
Ba anh nói gì, anh cũng gật đầu đáp lại.
Có người đàn ông ham chơi nào nghe lời gia đình như thế này?
Người xưa nói “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”, nhưng Ôn Thần chơi đùa lêu lổng nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thực sự chìm đắm vào thứ lông bông này...
"Chẳng lẽ là anh của em ..." Sau bắt gặp ánh mắt của người đàn ông trước mặt, Ôn Ngôn trong lòng đã có câu trả lời.
...
Đêm đó, Ôn Lam cũng ở nhà Ôn gia ăn cơm tối.
Ôn Ngôn phát hiện lần này Ôn Lam không cố ý tiếp cận Lục Diêu, không giống lúc giữa trưa, bám dính lấy anh.
Ôn Lam cả buổi không dám ngẩng đầu nhìn lên mà chỉ cắm mặt ngồi ăn, nhưng vợ bé Hà Lan Chi thì không ngừng khen ngợi Lục Diệu.
Có lẽ là bởi vì nhìn thấy cảnh gặp gỡ riêng tư giữa bà và người đàn ông khác nên Ôn Ngôn có cảm giác buồn nôn không thể giải thích được, sau khi ăn một miếng thịt heo kho béo ngậy, cô đã suýt nữa nôn ra.
Khi Lưu Vân nhìn thấy sắc mặt khá kém của Ôn Ngôn, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu bà là: con gái bà sẽ không mang thai chứ?
Ôn Ngôn bị mẹ kéo vào phòng sau bữa ăn, "Ngôn Ngôn, nói thật với mẹ, con có đang có thai không?"
"..." Nghĩ đến hành động của mình trong bữa ăn, cô biết mẹ mình đã hiểu lầm, “Không phải mẹ nghĩ đâu mẹ ạ, con và anh Tứ của con chưa có kế hoạch sinh con.”
“Người tính sao bằng trời tính, lỡ có thai thì sao?”
Lưu Vân háo hức bảo người đi mua que thử về cho Ôn Ngôn, và nói với Ôn Ngôn rằng cô ấy phải kiểm tra vào buổi sáng ngày mai.
Ôn Ngôn biết mẹ sẽ không tin lời mình nói nên chỉ có thể cầm que thử đi về phòng.
Không ngờ, Lục Diệu đã ở trong phòng rồi, “Anh bốn.”
Lục Nghiêu nhìn thấy cái hộp trắng trong tay của cô.
“Mẹ em nghĩ rằng em đnag có thai và nhất quyết yêu cầu em thử vào sáng mai.”
Cô bước vào phòng vệ sinh và đặt que thử vào ngăn kéo.
Lục Diêu đi vào, từ phía sau ôm lấy eo cô, “Nếu như em vô tình mang thai thì sao?”
Ánh mắt Ôn Ngôn rất rõ ràng, “Sẽ không có sơ suất như vậy.”
Giọng nói của cô đột nhiên trở nên lạnh lùng, không thanh tú như bình thường, "Bởi vì em không thích chuyện phát sinh nào xảy ra chút."
...
Với tính cách nhỏ nhen của anh, Lục Diêu đã đi uống rượu với Ôn Thần đến khuya.
Ôn Thần nhìn ra được tâm tình của anh không tốt, "Sao vậy, anh Tứ? Anh giận dỗi gì với em gái tôi sao?”
"..." Lục Diệu nhìn anh một cái rồi yêu cầu tạm thời cho anh nghỉ ngơi đã.
“Nếu em gái tôi không làm cậu phật ý, tôi còn không biết đó, anh Tứ vốn nổi tiếng rộng lượng mà.” Ôn Thần lại rót thêm rượu vào: “Nhưng để tôi nói với anh Tứ này, tính cách của em gái tôi rất cứng đầu. Con bé ấy rất bướng bỉnh, không ai có thể thuyết phục thuyết phục nó về những gì nó đã quyết định, nếu con bé thực sự đang giận dỗi với cậu thì có dỗ dành hay thuyết phục cũng vô ích, cứ để con bé tự nghĩ thông. "
Lúc trước cô ấy ở cùng Thịnh Tây Quyết cũng cứng đầu?"
Rượu trong miệng Ôn Thần suýt phun ra ngoài, ánh mắt kinh ngạc," Anh Tứ, làm sao... làm sao cậu biết em gái tôi và Thịnh Tây Quyết? " "
Lục Diệu nhẹ giọng nói:"Đều đã theo đến tận nhà rồi, bảo không biết cũng khó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.