Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá
Chương 93: Chương 86.1: Hạnh phúc
Phong Phiêu Tuyết
21/12/2015
Phương Thục Tú nhìn Hà Quyên một chút, cười lắc đầu: "Quyên Tử, tâm ý của con, dì biết rõ. Nhưng mà dì chỉ muốn an tĩnh một chút, chính mình nên ở lại một thời gian ngắn nữa."
Hà Quyên vừa nghe Phương Thục Tú nói như vậy, trong lòng không biết là tư vị gì nữa, khổ sở quay đầu nhìn Chu Duệ Trạch, muốn nghe ý kiến của anh một chút.
Ở dưới bàn, Chu Duệ Trạch nhẹ nhàng cầm tay của Hà Quyên, cho cô một nụ cười trấn an, lúc này mới nhìn về phía Phương Thục Tú: "Như vậy đi, trước tiên ở bên ngoài thuê cho dì một căn phòng, đợi đến lúc bán được căn phòng cũ thì hãy mua căn phòng mới mà ở, như thế nào cũng mất một thời gian, dì xem như thế nào?"
"Vậy làm phiền các con." Phương Thục Tú thở phào nhẹ nhõm, cô thật không muốn ở lại trong nhà của Hà Quyên, không muốn làm phiền tới Hà Quyên, quấy rầy cuộc sống của cháu.
"Dì, dì đang nói cái gì vậy?" Hà Quyên mở miệng oán trách, ở trước mặt Phương Thục Tú, cô vĩnh viễn đều là đứa bé.
Phương Thục Tú không nhịn được cười khẽ.
Chu Duệ Trạch cười hỏi ý kiến: "Bây giờ chúng ta trở về đi thôi, thừa dịp trời còn chưa tối, hôm nay dì hãy ở lại trong nhà đi, đợi khi nào tìm được phòng trọ rồi tính."
Anh vẫn không quên mời Phương Thục Tú tới nhà ở, chỉ là, Phương Thục Tú thật sự không muốn phiền toái Hà Quyên, cho nên vẫn từ chối.
"Không, dì còn một chút tiền, ở gần đây tìm khách sạn là được." Phương Thục Tú trực tiếp từ chối, nhất định không muốn ở lại trong nhà Hà Quyên.
"Dạ, dì không muốn ở thì thôi vậy." Hà Quyên hiểu rõ bản thân dì, tuy nói là tính yếu đuối, nhưng cũng là một người có tính bướng bỉnh.
Đi theo Triệu Quốc Tường nhiều năm như vậy, cũng tìm việc bán thời gian để làm, huống chi sau này khi cô rời khỏi, dì càng phải làm công ở bên ngoài.
Trong lòng Chu Duệ Trạch có chút tiếc nuối nhưng trên mặt không có biểu lộ ra một chút nào, lái xe chạy trở về.
Dọc theo đường đi, Phương Thục Tú và Hà Quyên ngồi ở sau xe, hai người từ từ trò chuyện, lúc này Hà Quyên mới biết, thì ra là Triệu Quốc Tường có người khác ở bên ngoài rồi.
"Đùa gì thế, ông ta ở bên ngoài có người khác?" Hà Quyên nhịn không được mà bất bình thay dì, "Dì tốt như vậy, ông ta có cái gì mà không hài lòng?
Vô luận là trông nom nhà cửa, hay là chăm sóc con gái của Triệu Quốc Tường, đến việc đi làm kiếm tiền, dì cũng có thể nói là không có lỗi với Triệu Quốc Tường.
Nhiều năm chung sống như vậy, dì vẫn luôn đối xử rất tốt với Triệu Quốc Tường.
Ngược lại nhìn Triệu Quốc Tường, lúc biết được sự thật cũng không có tới phòng của dì, đối với dì thái độ thay đổi hoàn toàn.
Sự ân cần trước kia, nay biến thành lạnh nhạt và càng ngày càng khó chịu, càng ngày càng ghét bỏ.
Những chuyện này, dì là vì cô, tất cả đều chịu đựng, vẫn như cũ chăm lo cho cuộc sống của Triệu Quốc Tường thật tốt.
Có thể nói, người có lỗi với dì nhất chính là cô, nếu không phải vì cô, dì cần gì phải chịu khổ, còn gả cho một người không thương mình.
Sau khi trở về, Chu Duệ Trạch nhanh chóng giúp Phương Thục Tú tìm một khách sạn, lúc đầu muốn tìm chỗ ở tốt hơn, nhưng mà Phương Thục Tú kiên quyết không đồng ý, ngay cả tiền phòng cũng là do dì trả, không muốn Hà Quyên và Chu Duệ Trạch trả tiền.
Sau khi ba người ăn cơm xong, giúp Phương Thục Tú sắp xếp ổn thoả, Hà Quyên cùng Chu Duệ Trạch liền bị dì đuổi về, dì bày tỏ mình cần nghỉ ngơi.
Chu Duệ Trạch lái xe về nhà, lúc đi ngang qua siêu thị, liền ngừng xe.
Hà Quyên kỳ quái hỏi: "Sao vậy?"
"Anh đi xuống mua chút đồ, chờ anh một chút." Chu Duệ Trạch cười nói, xuống xe, rất nhanh liền mua đồ xong trở lại, ném vào chỗ ngồi phía sau, lái xe về nhà.
Về nhà, Chu Duệ Trạch đi tới trước phòng bếp trêu ghẹo một chút mới đi ra, Hà Quyên vừa nhìn thấy trong tay anh có gì đó, nhịn cười không được nở nụ cười, đi tới nhận lấy: "Anh thật sự xem em là đứa bé sao?"
"Em không phải là đứa bé của anh sao?" Chu Duệ Trạch đưa tay bóp chóp mũi của Hà Quyên, cưng chìu nói, "Ăn một chút chocolate giúp tâm tình tốt hơn, ăn chút khoai tây chiên và đồ ăn vặt ...., chúng ta cùng nhau ăn." Chu Duệ Trạch để đồ ăn vặt xuống, lôi kéo Hà Quyên ngồi ở trên ghế sa lon.
"Thật ra thì, tâm tình em tốt vô cùng." Hà Quyên mở ra một bọc khoai tây chiên, đưa một miếng đến bên miệng Chu Duệ Trạch, sau đó mới đến mình ăn.
Chu Duệ Trạch cho Hà Quyên uống nước ép trái cây, cùng ăn uống với cô: "Bởi vì dì rốt cuộc cũng đã được giải thoát?"
“Dạ, vốn là em còn muốn để dành tiền thật nhiều, mới có thể đón dì về, hiện tại rốt cuộc mọi chuyện cũng đã kết thúc." Hà Quyên nhẹ nhàng cười, "Em cảm thấy vui mừng thay cho dì.”
Chu Duệ Trạch ngưng mắt nhìn Hà Quyên, đưa tay nâng mặt Hà Quyên lên, nhẹ nhàng hỏi: "Anh nói là, em không cần cảm thấy áy náy."
Hà Quyên vừa nghe Phương Thục Tú nói như vậy, trong lòng không biết là tư vị gì nữa, khổ sở quay đầu nhìn Chu Duệ Trạch, muốn nghe ý kiến của anh một chút.
Ở dưới bàn, Chu Duệ Trạch nhẹ nhàng cầm tay của Hà Quyên, cho cô một nụ cười trấn an, lúc này mới nhìn về phía Phương Thục Tú: "Như vậy đi, trước tiên ở bên ngoài thuê cho dì một căn phòng, đợi đến lúc bán được căn phòng cũ thì hãy mua căn phòng mới mà ở, như thế nào cũng mất một thời gian, dì xem như thế nào?"
"Vậy làm phiền các con." Phương Thục Tú thở phào nhẹ nhõm, cô thật không muốn ở lại trong nhà của Hà Quyên, không muốn làm phiền tới Hà Quyên, quấy rầy cuộc sống của cháu.
"Dì, dì đang nói cái gì vậy?" Hà Quyên mở miệng oán trách, ở trước mặt Phương Thục Tú, cô vĩnh viễn đều là đứa bé.
Phương Thục Tú không nhịn được cười khẽ.
Chu Duệ Trạch cười hỏi ý kiến: "Bây giờ chúng ta trở về đi thôi, thừa dịp trời còn chưa tối, hôm nay dì hãy ở lại trong nhà đi, đợi khi nào tìm được phòng trọ rồi tính."
Anh vẫn không quên mời Phương Thục Tú tới nhà ở, chỉ là, Phương Thục Tú thật sự không muốn phiền toái Hà Quyên, cho nên vẫn từ chối.
"Không, dì còn một chút tiền, ở gần đây tìm khách sạn là được." Phương Thục Tú trực tiếp từ chối, nhất định không muốn ở lại trong nhà Hà Quyên.
"Dạ, dì không muốn ở thì thôi vậy." Hà Quyên hiểu rõ bản thân dì, tuy nói là tính yếu đuối, nhưng cũng là một người có tính bướng bỉnh.
Đi theo Triệu Quốc Tường nhiều năm như vậy, cũng tìm việc bán thời gian để làm, huống chi sau này khi cô rời khỏi, dì càng phải làm công ở bên ngoài.
Trong lòng Chu Duệ Trạch có chút tiếc nuối nhưng trên mặt không có biểu lộ ra một chút nào, lái xe chạy trở về.
Dọc theo đường đi, Phương Thục Tú và Hà Quyên ngồi ở sau xe, hai người từ từ trò chuyện, lúc này Hà Quyên mới biết, thì ra là Triệu Quốc Tường có người khác ở bên ngoài rồi.
"Đùa gì thế, ông ta ở bên ngoài có người khác?" Hà Quyên nhịn không được mà bất bình thay dì, "Dì tốt như vậy, ông ta có cái gì mà không hài lòng?
Vô luận là trông nom nhà cửa, hay là chăm sóc con gái của Triệu Quốc Tường, đến việc đi làm kiếm tiền, dì cũng có thể nói là không có lỗi với Triệu Quốc Tường.
Nhiều năm chung sống như vậy, dì vẫn luôn đối xử rất tốt với Triệu Quốc Tường.
Ngược lại nhìn Triệu Quốc Tường, lúc biết được sự thật cũng không có tới phòng của dì, đối với dì thái độ thay đổi hoàn toàn.
Sự ân cần trước kia, nay biến thành lạnh nhạt và càng ngày càng khó chịu, càng ngày càng ghét bỏ.
Những chuyện này, dì là vì cô, tất cả đều chịu đựng, vẫn như cũ chăm lo cho cuộc sống của Triệu Quốc Tường thật tốt.
Có thể nói, người có lỗi với dì nhất chính là cô, nếu không phải vì cô, dì cần gì phải chịu khổ, còn gả cho một người không thương mình.
Sau khi trở về, Chu Duệ Trạch nhanh chóng giúp Phương Thục Tú tìm một khách sạn, lúc đầu muốn tìm chỗ ở tốt hơn, nhưng mà Phương Thục Tú kiên quyết không đồng ý, ngay cả tiền phòng cũng là do dì trả, không muốn Hà Quyên và Chu Duệ Trạch trả tiền.
Sau khi ba người ăn cơm xong, giúp Phương Thục Tú sắp xếp ổn thoả, Hà Quyên cùng Chu Duệ Trạch liền bị dì đuổi về, dì bày tỏ mình cần nghỉ ngơi.
Chu Duệ Trạch lái xe về nhà, lúc đi ngang qua siêu thị, liền ngừng xe.
Hà Quyên kỳ quái hỏi: "Sao vậy?"
"Anh đi xuống mua chút đồ, chờ anh một chút." Chu Duệ Trạch cười nói, xuống xe, rất nhanh liền mua đồ xong trở lại, ném vào chỗ ngồi phía sau, lái xe về nhà.
Về nhà, Chu Duệ Trạch đi tới trước phòng bếp trêu ghẹo một chút mới đi ra, Hà Quyên vừa nhìn thấy trong tay anh có gì đó, nhịn cười không được nở nụ cười, đi tới nhận lấy: "Anh thật sự xem em là đứa bé sao?"
"Em không phải là đứa bé của anh sao?" Chu Duệ Trạch đưa tay bóp chóp mũi của Hà Quyên, cưng chìu nói, "Ăn một chút chocolate giúp tâm tình tốt hơn, ăn chút khoai tây chiên và đồ ăn vặt ...., chúng ta cùng nhau ăn." Chu Duệ Trạch để đồ ăn vặt xuống, lôi kéo Hà Quyên ngồi ở trên ghế sa lon.
"Thật ra thì, tâm tình em tốt vô cùng." Hà Quyên mở ra một bọc khoai tây chiên, đưa một miếng đến bên miệng Chu Duệ Trạch, sau đó mới đến mình ăn.
Chu Duệ Trạch cho Hà Quyên uống nước ép trái cây, cùng ăn uống với cô: "Bởi vì dì rốt cuộc cũng đã được giải thoát?"
“Dạ, vốn là em còn muốn để dành tiền thật nhiều, mới có thể đón dì về, hiện tại rốt cuộc mọi chuyện cũng đã kết thúc." Hà Quyên nhẹ nhàng cười, "Em cảm thấy vui mừng thay cho dì.”
Chu Duệ Trạch ngưng mắt nhìn Hà Quyên, đưa tay nâng mặt Hà Quyên lên, nhẹ nhàng hỏi: "Anh nói là, em không cần cảm thấy áy náy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.