Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá
Chương 107: Chương 93.2
Phong Phiêu Tuyết
06/01/2016
Đợi đến khi làm xong cơm tối, Phương Thục Tú gõ cửa phòng Triệu Vân Văn, nhẹ nhàng kêu cô: "Vân Văn, xuống ăn cơm."
Lắng nghe bên trong không có động tĩnh, còn gọi một tiếng.
"Ồn ào gì thế? Tôi không phải là người điếc." Triệu Vân Văn không nhịn được kêu một câu, lê dép đi ra, hướng bên bàn cơm ngồi xuống, trong lòng buồn bực ăn cơm.
"Vân Văn, làm sao con lại nghĩ tới nơi này?" Phương Thục Tú khó hiểu hỏi, cô không phải nên ở nhà cùng Triệu Quốc Tường sao?
"Ông ấy kết hôn, cùng người phụ nữ kia đi nước ngoài." Triệu Vân Văn tức giận nói xong, "Lại không muốn tôi đi."
"Sao con không đi theo chứ?" Phương Thục Tú lo lắng hỏi.
"Tôi đã hơn hai mươi rồi, nhất định phải đi theo ông ấy sao?" Triệu Vân Văn khinh thường cười, "Tôi chỉ đến đây ở hai ngày, tìm được chỗ tôi liền đi."
"Dì không phải muốn con đi. . . . . ." Phương Thục Tú còn chưa nói hết, Triệu Vân Văn đẩy bát cơm, "Tôi ăn no rồi."
Sau đó đứng dậy trở về phòng, hoàn toàn không cho Phương Thục Tú một cơ hội nói với cô.
Phương Thục Tú ngẩn người, khi ở nhà Triệu Vân Văn vẫn luôn làm theo ý mình, cho tới bây giờ cũng không nghe lời bà nói.
Nếu bà muốn dạy dỗ một chút, lập tức sẽ bị Triệu Quốc Tường mắng, nói cho bà biết, bà bớt lo chuyện của con gái ông ta.
Ở bên cạnh nói qua vài lần, Triệu Vân Văn cũng không để ý tới.
Dáng vẻ hiện tại, bà càng không quản được rồi.
Đợi đến khi Phương Thục Tú dọn dẹp bàn xong, Triệu Vân Văn đã đổi một bộ quần áo khác muốn ra khỏi cửa.
"Vân Văn, cũng muộn như vậy rồi, con còn đi làm gì?" Phương Thục Tú kinh ngạc nhìn Triệu Vân Văn mặc một thân mát mẻ, trên mặt cô còn trang điểm đậm.
"Bà quản được sao?" Triệu Vân Văn lạnh lẽo ném ra một câu, ra cửa rời đi.
Phương Thục Tú bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, tiếp tục thu dọn, đợi một đêm, Triệu Vân Văn cũng không có trở lại, lo lắng không yên.
Mãi cho đến buổi trưa hôm sau, Triệu Vân Văn mới trở về, Phương Thục Tú lập tức chạy tới: "Con đi đâu vậy? Tại sao một đêm không trở về?"
Triệu Vân Văn liếc Phương Thục Tú một cái: "Cùng bạn bè đi chơi."
"Con mới đến, bạn bè ở đâu ra?" Phương Thục Tú không hiểu hỏi.
"Sao bà nhiều chuyện như vậy?" Triệu Vân Văn hừ lạnh một tiếng, không nhịn được trở về phòng ngủ.
Phương Thục Tú bất đắc dĩ lắc đầu, đứa bé này bà không quản được rồi.
Hai ngày sau, sau khi Hà Quyên và Chu Duệ Trạch tan việc, bị Triệu Vân Văn ngăn cản.
"Chị, đã lâu không gặp nha." Triệu Vân Văn xuất hiện, khiến Hà Quyên cảm thấy có chút ngoài ý muốn, hơn nữa cho tới bây giờ Triệu Vân Văn cũng chưa từng gọi cô là chị.
"Thật là trùng hợp." Hà Quyên hơi gật đầu, "Chắc cô còn có việc, chúng tôi đi trước đây."
Hà Quyên vẫn nhớ Triệu Vân Văn, từ nhỏ Triệu Vân Văn nhìn cô không thuận mắt, một lần làm lộn xộn sách bài tập của cô, khiến thầy giáo phê bình cô.
Cố ý cắt rách quần áo của cô, dán băng dán trên tóc cô, ném bữa sáng của cô xuống đất. . . . . .
Từ nhỏ đã bắt nạt cô như vậy, lúc đầu cô chỉ biết khóc, nhưng cô sẽ không nói cho dì nhỏ, bởi vì dì nhỏ ở trong căn nhà kia đã rất khó khăn.
Nếu cô nói với dì nhỏ, dì nhỏ có thể như thế nào? Chỉ có thể càng khó khăn hơn.
Cho nên, tất cả mọi chuyện, cô đều im lặng nhẫn nhịn, không nói với ai.
Chỉ hy vọng, ngày nào đó Triệu Vân Văn có thể nghĩ lại, cảm thấy không có gì hay rồi.
Cứ nhịn như vậy, nhịn thật là nhiều năm.
Cô đối với Triệu Vân Văn không thể nói hận, chẳng qua là xem như một người xa lạ.
"Chị, em tới gặp chị, chị đối với em như vậy sao. Sao lại không giới thiệu với em một chút, đây là anh rể chứ?" Triệu Vân Văn mặc váy cực ngắn đến mông, đi đôi giày tinh xảo, một chiếc dây lưng nhỏ.
Một bộ quần áo đặc biệt "Thích hợp" mặc mùa hè, rất mát mẻ.
Hà Quyên khẽ nhíu mày, vừa muốn nói gì, Chu Duệ Trạch cười nói: "Chúng ta đi tìm nơi nào đó nói chuyện đi, đừng đứng trên đường."
Hà Quyên gật đầu, ở trên đường lớn cãi vã không hay lắm.
Ba người xoay người đi đến khách sạn gần đó, vào một phòng nhỏ.
Chu Duệ Trạch hoàn toàn không để Triệu Vân Văn ở trong mắt, trước gọi thức ăn. Hôm nay công ty có chút việc, phải kéo dài thời gian, làm Hà Quyên đói bụng.
"Em đang ho, uống nước Tuyết Lê được không?" Chu Duệ Trạch hỏi Hà Quyên, "Uống nóng nhé? Đừng uống lạnh."
"Tùy anh thôi." Hà Quyên gật đầu, lại dặn dò nhân viên phục vụ một câu, "Trong thịt không cần cho hạt tiêu."
Chu Duệ Trạch ăn cay nhiều, dạ dày không thoải mái.
Hai người gọi thức ăn không coi ai ra gì, Triệu Vân Văn ở bên cạnh, trong lòng càng thêm khó chịu.
Tại sao ban đầu Phương Thục Tú mang theo đứa con riêng chiếm đoạt nhà của cô bây giờ còn để Hà Quyên tìm được một người đàn ông tốt như vậy?
Cô tới nơi này chính là muốn báo thù.
Nếu không phải là bọn họ, làm sao ba của cô sẽ lạnh lùng đối với cô như vậy?
Tại sao cuộc sống của Hà Quyên ở thành phố này lại tốt như vậy, có phòng có xe có chồng, còn là một người thương cô ta như vậy.
Bộ dáng Hà Quyên, so dáng người, hơn được cô sao? Mặc đồ nhân viên bảo thủ như vậy, một chút mùi vị phự nữ cũng không có, bộ dáng như thế tại sao lại có được người chồng tốt như vậy?
Triệu Vân Văn đột nhiên hỏi một câu: "Các người không hỏi xem tôi muốn ăn cái gì sao?"
Hà Quyên vốn không thích Triệu Vân Văn, cô phải có nghĩa vụ gì đối với cô ta sao?
Đột nhiên chạy đến, có thể có chuyện gì tốt?
Chu Duệ Trạch cười hỏi một câu: "Cô mời khách sao?"
"Tôi là khách, anh lại để tôi mời khách sao?" Triệu Vân Văn lập tức trợn to hai mắt, "Hẹp hòi như vậy?"
"Nếu là khách, vẫn là khách nên thuận theo chủ không phải sao. Đây là lễ phép căn bản, không phải không biết chứ?" Chu Duệ Trạch gây khó khăn lại cho Triệu Vân Văn, nhìn dáng vẻ tức giận của Triệu Vân Văn, trong lòng cười thầm.
Cô ta muốn ăn cái gì có liên quan gì với anh?
Tất cả đương nhiên phải do bà xã anh làm chủ.
Không lâu sau, thức ăn được mang lên, Chu Duệ Trạch và Hà Quyên bắt đầu ăn cơm, Triệu Vân Văn nhìn thức ăn trên bàn bắt đầu mãnh liệt ăn.
Đến khi ăn no, Triệu Vân Văn mới đỉnh đạc nói: "Tôi tới nơi này không có công việc, chị giới thiệu cho tôi một công việc."
Giọng nói ra lệnh khiến Hà Quyên giễu cợt cười một tiếng: "Tôi chỉ là một viên chức nhỏ, ở chỗ này cũng không có bản lĩnh cao như vậy, không có chỗ giới thiệu cho cô."
"Chị quên cha tôi nuôi các người nhiều năm như vậy? Hiện tại trưởng thành cánh cứng cáp rồi, liền quên báo ân rồi hả?" Triệu Vân Văn hừ lạnh, "Hà Quyên, chị vong ân phụ nghĩa như vậy, đừng trách tôi đến công ty cô làm hỏng danh tiếng của cô."
Hà Quyên biết Triệu Vân Văn chính là một người vô lại, cùng một bộ dáng với ba cô ta.
Cô ở công ty như thế nào, không có vấn đề, nhưng mà cô không muốn ảnh hưởng đến Chu Duệ Trạch.
"Như vậy đi." Chu Duệ Trạch mở miệng, "Cô tuổi không lớn, bây giờ tìm công việc cũng không có công việc gì tốt, không bằng cô nên đi học tập chuyên nghiệp."
"Học tập chuyên nghiệp?" Triệu Vân Văn không ngờ Chu Duệ Trạch nói ra một câu như vậy.
"Tôi có người bạn làm ở ngành này. Cô muốn học cái gì? Thiết kế? Kế toán? Hay quản lý doanh nghiệp?" Chu Duệ Trạch hỏi.
Triệu Vân Văn nheo mắt lập tức nói: "Quản lý doanh nghiệp."
"Ừ, cô để số lại điện thoại cho tôi, đến lúc đó tôi gọi điện thoại cho cô, lúc nào khai giảng, cô phải đi học, học phí chúng tôi trả." Chu Duệ Trạch nói.
"Được." Triệu Vân Văn cười cười, rất hài lòng với kết quả hôm nay.
Cô muốn mang rắc rối cho Hà Quyên, để trút giận, không ngờ lần đầu tiên gặp mặt lại được đi bọc, hơn nữa học phí cô cũng không phải trả.
Nếu đúng như cô nghĩ, đến lúc đó còn có chỗ tốt hơn thế này nhiều.
Dù sao anh rể của cô cũng không phải là người có tiền, dù dáng dấp tốt một chút, cũng chỉ là một người nhân viên bình thường, xem nhà và chiếc xe kia, cũng không phải là người có nhiều tiền.
Mục tiêu của cô rất xa.
Rời khỏi khách sạn, ở trên xe, Hà Quyên cúi thấp đầu, trong lòng buồn buồn.
"Bà xã, đừng nóng giận." Chu Duệ Trạch sờ sờ đầu Hà Quyên, an ủi.
"Em không muốn chuyện lúc trước của em làm ảnh hưởng đến anh . . . . ." trong lòng Hà Quyên rất không thoải mái, cô luôn mang rắc rối cho Chu Duệ Trạch.
"Không có chuyện gì." Chu Duệ Trạch cười nói, "Chỉ là cho cô ấy vào một lớp mà thôi, sau khi cô ấy đi học, tự nhiên sẽ không tới làm phiền em"
"Phải không?" Hà Quyên rõ ràng không tin, cô rất hiểu rõ Triệu Vân Văn, cô ta không đơn giản.
Triệu Vân Văn không phải một người an phận, ở trong xã hội có thể lăn lộn lung tung, cả ngày cùng một đám người trong xã hội trong ở chung một chỗ, không làm việc đàng hoàng.
Hiện tại tìm đến cô, sẽ không có gì tốt.
Loại người này, nếu muốn dính vào . . . . .
Hà Quyên hừ lạnh một tiếng, đừng trách cô lòng dạ ác độc.
Trước kia là vì dì nhỏ, hiện tại. . . . . .Cô tuyệt đối không cho phép Triệu Vân Văn tổn thương người nhà của cô.
Chu Duệ Trạch nhìn gò má Hà Quyên một chút, thấy trong mắt cô xuất hiện sự lạnh lùng, trong lòng khẽ mỉm cười, xem ra Triệu Vân Văn chọc tới bà xã anh rồi.
Nếu Triệu Vân Văn lại làm chuyện gì quá phận, bà xã anh cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Nhưng, Hà Quyên vẫn suy nghĩ nhiều, mặc kệ như thế nào, loại chuyện đó cứ giao cho anh làm thôi.
Bà xã của anh chỉ cần sống thật vui vẻ là tốt rồi, những vấn đề khác, anh sẽ âm thầm giải quyết, xử lý thật hoàn hảo.
Triệu Vân Văn chỉ là vấn đề nhỏ xen vào, hai ngày sau, Chu Duệ Trạch gọi điện thoại cho cô, nói cho cô địa điểm học và thời gian, học phí đã nộp cho cô, còn là lớp tốt nhất.
Trong lớp có rất nhiều người tài giỏi, Triệu Vân Văn hoàn toàn nghe không hiểu họ nói cái gì, nhưng mà mục đích của cô cũng không phải tới học tập, mà có mục đích khác.
Cho nên, ở nơi nào cô cũng dễ hòa đồng rất thoải mái.
Không thể không nói, Triệu Vân Văn quả thật là cô gái có tính cách kiêu ngạo, ăn mặc hết sức xinh đẹp, ngay cả ánh mắt cũng cực kì nhạy bén, qua mấy tiết học đã quen thuộc bạn học bên trong.
Sau đó, bắt đầu ra vào có đôi, không còn có thời gian rảnh rỗi đi tìm Hà Quyên.
Ban đầu Hà Quyên còn có chút lo lắng, sau lại từ trong miệng Chu Duệ Trạch biết được tin tức này, không nhịn được bật cười: "Không thể nghĩ đến kết quả này."
"Cô ấy là loại người ham lợi, có kết quả này cũng là bình thường." Chu Duệ Trạch cười nói.
Thấy dáng vẻ Chu Duệ Trạch như vậy, Hà Quyên hoài nghi quan sát anh, đưa ngón trỏ ra nhẹ nhàng đâm một cái vào ngực của anh: "Có phải anh đã sớm nghĩ tới hay không? Cố ý an bài thế này sao?"
Trong lòng Chu Duệ Trạch có chút lo lắng, chẳng lẽ, Hà Quyên đã nhận ra được cái gì?
Lắng nghe bên trong không có động tĩnh, còn gọi một tiếng.
"Ồn ào gì thế? Tôi không phải là người điếc." Triệu Vân Văn không nhịn được kêu một câu, lê dép đi ra, hướng bên bàn cơm ngồi xuống, trong lòng buồn bực ăn cơm.
"Vân Văn, làm sao con lại nghĩ tới nơi này?" Phương Thục Tú khó hiểu hỏi, cô không phải nên ở nhà cùng Triệu Quốc Tường sao?
"Ông ấy kết hôn, cùng người phụ nữ kia đi nước ngoài." Triệu Vân Văn tức giận nói xong, "Lại không muốn tôi đi."
"Sao con không đi theo chứ?" Phương Thục Tú lo lắng hỏi.
"Tôi đã hơn hai mươi rồi, nhất định phải đi theo ông ấy sao?" Triệu Vân Văn khinh thường cười, "Tôi chỉ đến đây ở hai ngày, tìm được chỗ tôi liền đi."
"Dì không phải muốn con đi. . . . . ." Phương Thục Tú còn chưa nói hết, Triệu Vân Văn đẩy bát cơm, "Tôi ăn no rồi."
Sau đó đứng dậy trở về phòng, hoàn toàn không cho Phương Thục Tú một cơ hội nói với cô.
Phương Thục Tú ngẩn người, khi ở nhà Triệu Vân Văn vẫn luôn làm theo ý mình, cho tới bây giờ cũng không nghe lời bà nói.
Nếu bà muốn dạy dỗ một chút, lập tức sẽ bị Triệu Quốc Tường mắng, nói cho bà biết, bà bớt lo chuyện của con gái ông ta.
Ở bên cạnh nói qua vài lần, Triệu Vân Văn cũng không để ý tới.
Dáng vẻ hiện tại, bà càng không quản được rồi.
Đợi đến khi Phương Thục Tú dọn dẹp bàn xong, Triệu Vân Văn đã đổi một bộ quần áo khác muốn ra khỏi cửa.
"Vân Văn, cũng muộn như vậy rồi, con còn đi làm gì?" Phương Thục Tú kinh ngạc nhìn Triệu Vân Văn mặc một thân mát mẻ, trên mặt cô còn trang điểm đậm.
"Bà quản được sao?" Triệu Vân Văn lạnh lẽo ném ra một câu, ra cửa rời đi.
Phương Thục Tú bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, tiếp tục thu dọn, đợi một đêm, Triệu Vân Văn cũng không có trở lại, lo lắng không yên.
Mãi cho đến buổi trưa hôm sau, Triệu Vân Văn mới trở về, Phương Thục Tú lập tức chạy tới: "Con đi đâu vậy? Tại sao một đêm không trở về?"
Triệu Vân Văn liếc Phương Thục Tú một cái: "Cùng bạn bè đi chơi."
"Con mới đến, bạn bè ở đâu ra?" Phương Thục Tú không hiểu hỏi.
"Sao bà nhiều chuyện như vậy?" Triệu Vân Văn hừ lạnh một tiếng, không nhịn được trở về phòng ngủ.
Phương Thục Tú bất đắc dĩ lắc đầu, đứa bé này bà không quản được rồi.
Hai ngày sau, sau khi Hà Quyên và Chu Duệ Trạch tan việc, bị Triệu Vân Văn ngăn cản.
"Chị, đã lâu không gặp nha." Triệu Vân Văn xuất hiện, khiến Hà Quyên cảm thấy có chút ngoài ý muốn, hơn nữa cho tới bây giờ Triệu Vân Văn cũng chưa từng gọi cô là chị.
"Thật là trùng hợp." Hà Quyên hơi gật đầu, "Chắc cô còn có việc, chúng tôi đi trước đây."
Hà Quyên vẫn nhớ Triệu Vân Văn, từ nhỏ Triệu Vân Văn nhìn cô không thuận mắt, một lần làm lộn xộn sách bài tập của cô, khiến thầy giáo phê bình cô.
Cố ý cắt rách quần áo của cô, dán băng dán trên tóc cô, ném bữa sáng của cô xuống đất. . . . . .
Từ nhỏ đã bắt nạt cô như vậy, lúc đầu cô chỉ biết khóc, nhưng cô sẽ không nói cho dì nhỏ, bởi vì dì nhỏ ở trong căn nhà kia đã rất khó khăn.
Nếu cô nói với dì nhỏ, dì nhỏ có thể như thế nào? Chỉ có thể càng khó khăn hơn.
Cho nên, tất cả mọi chuyện, cô đều im lặng nhẫn nhịn, không nói với ai.
Chỉ hy vọng, ngày nào đó Triệu Vân Văn có thể nghĩ lại, cảm thấy không có gì hay rồi.
Cứ nhịn như vậy, nhịn thật là nhiều năm.
Cô đối với Triệu Vân Văn không thể nói hận, chẳng qua là xem như một người xa lạ.
"Chị, em tới gặp chị, chị đối với em như vậy sao. Sao lại không giới thiệu với em một chút, đây là anh rể chứ?" Triệu Vân Văn mặc váy cực ngắn đến mông, đi đôi giày tinh xảo, một chiếc dây lưng nhỏ.
Một bộ quần áo đặc biệt "Thích hợp" mặc mùa hè, rất mát mẻ.
Hà Quyên khẽ nhíu mày, vừa muốn nói gì, Chu Duệ Trạch cười nói: "Chúng ta đi tìm nơi nào đó nói chuyện đi, đừng đứng trên đường."
Hà Quyên gật đầu, ở trên đường lớn cãi vã không hay lắm.
Ba người xoay người đi đến khách sạn gần đó, vào một phòng nhỏ.
Chu Duệ Trạch hoàn toàn không để Triệu Vân Văn ở trong mắt, trước gọi thức ăn. Hôm nay công ty có chút việc, phải kéo dài thời gian, làm Hà Quyên đói bụng.
"Em đang ho, uống nước Tuyết Lê được không?" Chu Duệ Trạch hỏi Hà Quyên, "Uống nóng nhé? Đừng uống lạnh."
"Tùy anh thôi." Hà Quyên gật đầu, lại dặn dò nhân viên phục vụ một câu, "Trong thịt không cần cho hạt tiêu."
Chu Duệ Trạch ăn cay nhiều, dạ dày không thoải mái.
Hai người gọi thức ăn không coi ai ra gì, Triệu Vân Văn ở bên cạnh, trong lòng càng thêm khó chịu.
Tại sao ban đầu Phương Thục Tú mang theo đứa con riêng chiếm đoạt nhà của cô bây giờ còn để Hà Quyên tìm được một người đàn ông tốt như vậy?
Cô tới nơi này chính là muốn báo thù.
Nếu không phải là bọn họ, làm sao ba của cô sẽ lạnh lùng đối với cô như vậy?
Tại sao cuộc sống của Hà Quyên ở thành phố này lại tốt như vậy, có phòng có xe có chồng, còn là một người thương cô ta như vậy.
Bộ dáng Hà Quyên, so dáng người, hơn được cô sao? Mặc đồ nhân viên bảo thủ như vậy, một chút mùi vị phự nữ cũng không có, bộ dáng như thế tại sao lại có được người chồng tốt như vậy?
Triệu Vân Văn đột nhiên hỏi một câu: "Các người không hỏi xem tôi muốn ăn cái gì sao?"
Hà Quyên vốn không thích Triệu Vân Văn, cô phải có nghĩa vụ gì đối với cô ta sao?
Đột nhiên chạy đến, có thể có chuyện gì tốt?
Chu Duệ Trạch cười hỏi một câu: "Cô mời khách sao?"
"Tôi là khách, anh lại để tôi mời khách sao?" Triệu Vân Văn lập tức trợn to hai mắt, "Hẹp hòi như vậy?"
"Nếu là khách, vẫn là khách nên thuận theo chủ không phải sao. Đây là lễ phép căn bản, không phải không biết chứ?" Chu Duệ Trạch gây khó khăn lại cho Triệu Vân Văn, nhìn dáng vẻ tức giận của Triệu Vân Văn, trong lòng cười thầm.
Cô ta muốn ăn cái gì có liên quan gì với anh?
Tất cả đương nhiên phải do bà xã anh làm chủ.
Không lâu sau, thức ăn được mang lên, Chu Duệ Trạch và Hà Quyên bắt đầu ăn cơm, Triệu Vân Văn nhìn thức ăn trên bàn bắt đầu mãnh liệt ăn.
Đến khi ăn no, Triệu Vân Văn mới đỉnh đạc nói: "Tôi tới nơi này không có công việc, chị giới thiệu cho tôi một công việc."
Giọng nói ra lệnh khiến Hà Quyên giễu cợt cười một tiếng: "Tôi chỉ là một viên chức nhỏ, ở chỗ này cũng không có bản lĩnh cao như vậy, không có chỗ giới thiệu cho cô."
"Chị quên cha tôi nuôi các người nhiều năm như vậy? Hiện tại trưởng thành cánh cứng cáp rồi, liền quên báo ân rồi hả?" Triệu Vân Văn hừ lạnh, "Hà Quyên, chị vong ân phụ nghĩa như vậy, đừng trách tôi đến công ty cô làm hỏng danh tiếng của cô."
Hà Quyên biết Triệu Vân Văn chính là một người vô lại, cùng một bộ dáng với ba cô ta.
Cô ở công ty như thế nào, không có vấn đề, nhưng mà cô không muốn ảnh hưởng đến Chu Duệ Trạch.
"Như vậy đi." Chu Duệ Trạch mở miệng, "Cô tuổi không lớn, bây giờ tìm công việc cũng không có công việc gì tốt, không bằng cô nên đi học tập chuyên nghiệp."
"Học tập chuyên nghiệp?" Triệu Vân Văn không ngờ Chu Duệ Trạch nói ra một câu như vậy.
"Tôi có người bạn làm ở ngành này. Cô muốn học cái gì? Thiết kế? Kế toán? Hay quản lý doanh nghiệp?" Chu Duệ Trạch hỏi.
Triệu Vân Văn nheo mắt lập tức nói: "Quản lý doanh nghiệp."
"Ừ, cô để số lại điện thoại cho tôi, đến lúc đó tôi gọi điện thoại cho cô, lúc nào khai giảng, cô phải đi học, học phí chúng tôi trả." Chu Duệ Trạch nói.
"Được." Triệu Vân Văn cười cười, rất hài lòng với kết quả hôm nay.
Cô muốn mang rắc rối cho Hà Quyên, để trút giận, không ngờ lần đầu tiên gặp mặt lại được đi bọc, hơn nữa học phí cô cũng không phải trả.
Nếu đúng như cô nghĩ, đến lúc đó còn có chỗ tốt hơn thế này nhiều.
Dù sao anh rể của cô cũng không phải là người có tiền, dù dáng dấp tốt một chút, cũng chỉ là một người nhân viên bình thường, xem nhà và chiếc xe kia, cũng không phải là người có nhiều tiền.
Mục tiêu của cô rất xa.
Rời khỏi khách sạn, ở trên xe, Hà Quyên cúi thấp đầu, trong lòng buồn buồn.
"Bà xã, đừng nóng giận." Chu Duệ Trạch sờ sờ đầu Hà Quyên, an ủi.
"Em không muốn chuyện lúc trước của em làm ảnh hưởng đến anh . . . . ." trong lòng Hà Quyên rất không thoải mái, cô luôn mang rắc rối cho Chu Duệ Trạch.
"Không có chuyện gì." Chu Duệ Trạch cười nói, "Chỉ là cho cô ấy vào một lớp mà thôi, sau khi cô ấy đi học, tự nhiên sẽ không tới làm phiền em"
"Phải không?" Hà Quyên rõ ràng không tin, cô rất hiểu rõ Triệu Vân Văn, cô ta không đơn giản.
Triệu Vân Văn không phải một người an phận, ở trong xã hội có thể lăn lộn lung tung, cả ngày cùng một đám người trong xã hội trong ở chung một chỗ, không làm việc đàng hoàng.
Hiện tại tìm đến cô, sẽ không có gì tốt.
Loại người này, nếu muốn dính vào . . . . .
Hà Quyên hừ lạnh một tiếng, đừng trách cô lòng dạ ác độc.
Trước kia là vì dì nhỏ, hiện tại. . . . . .Cô tuyệt đối không cho phép Triệu Vân Văn tổn thương người nhà của cô.
Chu Duệ Trạch nhìn gò má Hà Quyên một chút, thấy trong mắt cô xuất hiện sự lạnh lùng, trong lòng khẽ mỉm cười, xem ra Triệu Vân Văn chọc tới bà xã anh rồi.
Nếu Triệu Vân Văn lại làm chuyện gì quá phận, bà xã anh cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Nhưng, Hà Quyên vẫn suy nghĩ nhiều, mặc kệ như thế nào, loại chuyện đó cứ giao cho anh làm thôi.
Bà xã của anh chỉ cần sống thật vui vẻ là tốt rồi, những vấn đề khác, anh sẽ âm thầm giải quyết, xử lý thật hoàn hảo.
Triệu Vân Văn chỉ là vấn đề nhỏ xen vào, hai ngày sau, Chu Duệ Trạch gọi điện thoại cho cô, nói cho cô địa điểm học và thời gian, học phí đã nộp cho cô, còn là lớp tốt nhất.
Trong lớp có rất nhiều người tài giỏi, Triệu Vân Văn hoàn toàn nghe không hiểu họ nói cái gì, nhưng mà mục đích của cô cũng không phải tới học tập, mà có mục đích khác.
Cho nên, ở nơi nào cô cũng dễ hòa đồng rất thoải mái.
Không thể không nói, Triệu Vân Văn quả thật là cô gái có tính cách kiêu ngạo, ăn mặc hết sức xinh đẹp, ngay cả ánh mắt cũng cực kì nhạy bén, qua mấy tiết học đã quen thuộc bạn học bên trong.
Sau đó, bắt đầu ra vào có đôi, không còn có thời gian rảnh rỗi đi tìm Hà Quyên.
Ban đầu Hà Quyên còn có chút lo lắng, sau lại từ trong miệng Chu Duệ Trạch biết được tin tức này, không nhịn được bật cười: "Không thể nghĩ đến kết quả này."
"Cô ấy là loại người ham lợi, có kết quả này cũng là bình thường." Chu Duệ Trạch cười nói.
Thấy dáng vẻ Chu Duệ Trạch như vậy, Hà Quyên hoài nghi quan sát anh, đưa ngón trỏ ra nhẹ nhàng đâm một cái vào ngực của anh: "Có phải anh đã sớm nghĩ tới hay không? Cố ý an bài thế này sao?"
Trong lòng Chu Duệ Trạch có chút lo lắng, chẳng lẽ, Hà Quyên đã nhận ra được cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.