Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá

Chương 81: Đừng nghĩ tốt hơn

Phong Phiêu Tuyết

14/08/2015

Editor: Tiểu Tất Cửu

Cúp điện thoại, Nhiếp Nghiêu bỗng nhúc nhích con chuột, nhìn tổn phí của lần này, nở nụ cười.

Nâng đỡ một người ra bên ngoài, quả nhiên là tổn hao không ít, nếu không phải nói là một con số thiên văn (*), nhưng mà cho người bình thường chứng kiến, cũng là muốn có con số không dám nghĩ đến.

(*) Con số thiên văn: những con số rất lớn từ hàng trăm triệu trở lên, ví dụ khoảng cách từ mặt trời đến Thiên vương tinh là 2.8691X 109 km.

Vậy nếu là một công ty truyền thông, chắc chắn sẽ không bỏ ra một số tiền lớn như vậy để đi nâng đỡ một người mới.

Người mới cũng cần phải nhìn xem có năng lực tìm ẩn hay không, có đáng giá để công ty đầu tư hay không.

Giống người mới như Tả Phỉ Bạch vậy, đầu tư vào thì đồng nghĩa với việc ném tiền xuống sông, một chút báo đáp cũng không có.

Huống chi, Tả Phỉ Bạch như vậy, trừ phương diện vóc dáng còn có thể ra ngoài, những thứ khác thật là không có chỗ nào thích hợp.

Bọn họ hết lần này tới lần khác đầu tư tiền vào, lợi nhuận cũng đủ bằng khi nâng đỡ ba người mới rồi.

Nhiếp Nghiêu nhìn khoản tiền kia, buồn cười lắc đầu: "Năm nay lại một khoản chi ngoài kế hoạch."

Chỉ là. . . . . .

Danh mục vẫn phải có.

Nhiếp Nghiêu lập tức kéo bàn phím đến, ở phía trên nhanh chóng gõ xuống mấy chữ, nhìn mấy chữ kia, hài lòng gật đầu.

Một tuần, bởi vì chuyện của Tả Phỉ Bạch, khiến mọi người thoải mái có đề tài nói chuyện nhiều vô số.

Dĩ nhiên, làm người trong cuộc chính là cũng không có được trải qua tốt như thế.

"Tại sao không được?" Tả Phỉ Bạch tức giận trợn trừng mắt nhìn người đại diện của cô ta.

"Không nói là không được, nếu như cô muốn huỷ bỏ hiệp ước, phải trả cho công ty hai trăm vạn tiền vi phạm hợp đồng. Ngày trước, công ty đối bỏ ra kinh phí đầu tư cho cô, cô cũng thấy đấy, cô cũng không thể khiến công ty làm việc mua bán lỗ vốn chứ? Huống chi, hợp đồng cũng đã ký."

Người đại diện giải quyết công việc chung trả lời, hoàn toàn không thèm để ý đến cảm xúc nóng nảy của Tả Phỉ Bạch.

"Bây giờ cho dù tôi không huỷ hợp đồng, các người cũng sẽ không sắp xếp công việc cho tôi làm không phải sao?" Tả Phỉ Bạch thử ôn hoà nhã nhặn đàm phán với người đại diện: "Giọng hát của tôi bị che giấu, vậy tại sao không huỷ hợp đồng chứ?"

"Công ty đầu tư một số tiền lớn như vậy, không có lý do gì để cho cô có đạo lý mà rời đi uổng phí." Người đại diện lắc đầu một cái nói: "Thật ra thì mỗi tháng không phải còn có tiền lương cầm tay sao? Chỉ cần chờ tới lúc chuyện này phai nhạt đi, có lẽ co còn có cơ hội cố gắng."

"Chờ chuyện này phai nhạt đi, vậy phải bao lâu?" Tả Phỉ Bạch vậy mà lại thấy được mức kinh khủng của sự kiện lần này.

Trên mạng, báo chí, TV, ngay cả đài truyền thanh cũng đưa tất cả tin tức lên, mặt trái dư luận ùn ùn kéo tới, cô ta hoàn toàn không chống đỡ được.

Vốn cho là "anh Địch" sẽ ra mặt giúp cô ta giải quyết, làm sao nghĩ đến anh ta ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn đến.

Công ty lại càng vì tất cả lợi ích của công ty, đẩy cô ta đi ra ngoài, làm một người bị bỏ rơi.

Dưới tình huống này, cô ta còn thế nào lưu lại ở trong công ty này sao?

Đương nhiên phải rời đi, tìm một đường ra khác mới phải.

Nếu không, ở nơi này chỉ có thể kéo cô ta từ từ đến đường chết.

Tuổi thanh xuân chỉ có mấy năm như vậy, không sử dụng thật tốt, sau này cô ta còn có tư cách gì?

"Không biết." Người đại diện lạnh lùng nói ra, cô cũng không phải là thần thánh, làm sao cô biết cần bao lâu sẽ phai nhạt xuống chứ?

"Cô cũng không biết, nói với tôi làm gì? Tôi muốn huỷ hợp đồng!" Tả Phỉ Bạch vừa nghe liền xù lông, tranh cãi la hét ầm ĩ: "Tôi không thể để tương lai cũng hao phí ở nơi này của các người."

Người đại diện nhìn Tả Phỉ Bạch, vẫn không hề nổi giận, chỉ là rất máy móc trả lời: "Cô có thể tìm công ty luật sư nói chuyện tỷ mĩ về chuyện này một chút."

Nói xong, đứng dậy rời đi.

Tả Phỉ Bạch tức giận đến mức lập tức vứt cái ly đang cầm trong tay ra ngoài, bịch một cái rơi ngay trên cửa, vỡ thành mảnh vụn.

Cứ như vậy, cũng không có biện pháp khiến cô ta nguôi giận, thở hổn hển nhìn chằm chằm cánh cửa, hận không thể đốt ra thành hai lỗ.

Về phương diện số tiền lương lẽ này của công ty thì đủ để làm cái gì?

Ngay cả tiền để cô ta mua một bộ quần áo cũng không đủ, không được, cô ta phải nghĩ biện pháp nhanh lên một chút, không thể tiếp tục như vậy.

Hiện tại người duy nhất cô ta có thể tìm được cũng chỉ có một thôi.

=== Đường phân cách của Cửu Cửu ===

Sáng sớm sáu giờ ngày thứ Hai, Thịnh Nhạc Dục còn chưa thức dậy , chuông cửa đã vang lên, buồn bực từ trên giường bò dậy, mang theo một thân áp suất thấp (khí lạnh) đi mở cửa.

Hắn luôn luôn đều bực bội khi rời giường, huống chi gần đây mọi chuyện không thuận lợi, càng làm cho hắn khó chịu.

Ở bên trong, vừa nhìn thấy người tới qua lỗ nhỏ của cửa kia, chân mày Thịnh Nhạc Dục cau lại: "Tả Phỉ Bạch, tôi với cô sớm đã không còn quan hệ, cô còn tới làm gì?"

Đứng ở phía dưới, Tả Phỉ Bạch hướng về phía đối diện nói: "Thịnh Nhạc Dục, anh cho em vào đi."

"Có bệnh." Thịnh Nhạc Dục vừa nói xong định đóng cửa ngừng nói chuyện, lại bị một câu nói của Tả Phỉ Bạch làm ngăn cản động tác: "Có phải anh muốn có được Hà Quyên hay không?"

Dường như thời điểm đó đã bị mê hoặc, Thịnh Nhạc Dục nhấn mở khoá cửa.

Sau khi nhấn xuống, hắn liền hối hận vỗ đầu của mình một cái, đáng tiếc chuông cửa vang lên đã không cho phép hắn được đổi ý.

Phiền não mở cửa chính ra, nhìn chằm chằm Tả Phỉ Bạch dùng khẩu trang và nón để che kín cả khuôn mặt, một cái áp khoác màu đen bên ngoài che phũ cô ta cực kỳ chặt chẽ, căn bản là không nhìn ra được cô ta là ai.

Cũng khó trách cô ta lại như thế, hiện tại cô ta chính là nhân vật gây sốt.

"Thịnh Nhạc Dục, thời gian của tôi quý báu, chúng ta nói tóm tắt." Tả Phỉ Bạch không hề lãng phí thời gian, sau khi vào cửa đã trực tiếp nói thẳng tới trọng điểm: "Có phải anh vẫn không cam lòng với Hà Quyên hay không?"

"Chuyện của tôi và Hà Quyên, không cần cô tới bình luận, nếu như cô không có chuyện gì có thể đi rồi." Thịnh Nhạc Dục hơi cau mày.

"Tôi có thể mang Hà Quyên tới đây cho anh, tôi có thể khiến cô ấy và Chu Duệ Trạch ly hôn, về phần cô ấy có ở đây cùng một chỗ với anh hay không, sẽ phải xem bản lĩnh của anh." Tả Phỉ Bạch hoàn toàn không để ý tới phản ứng của Thịnh Nhạc Dục, nói thẳng ra lời cô ta muốn nói.

Thay vì ở nơi này tốn hao hơi sức đi khuyên Thịnh Nhạc Dục còn không bằng nhanh chóng dứt khoát đặt ích lợi ở trước mặt của hắn.

"Cô có thế khiến Hà Quyên ly hôn?" Trong lòng Thịnh Nhạc Dục vui mừng, cũng không biết vì sao, hắn quả thật lại vui mừng như vậy.

Hà Quyên vốn chính là người của hắn, người cô yêu cũng là hắn.

Tại sao Chu Duệ Trạch đột nhiên xuất hiện, đoạt đi người phụ nữ của hắn?

"Có thể, tuyệt đối sẽ ly hôn." Tả Phỉ Bạch cười nói, đáy mắt xoay chuyển tràn đầy ánh sáng lạnh của sự tính toán.

"Cô có điều kiện gì?" Thịnh Nhạc Dục căn bản cũng không tin tưởng Tả Phỉ Bạch sẽ giúp hắn không công, cô ta là một người hám lợi, chuyện không có lợi Tả Phỉ Bạch tuyệt đối không thèm làm.

"Năm trăm vạn!" Tả Phỉ Bạch lập tức ra giá: "Tôi muốn năm trăm vạn."

Con người Thịnh Nhạc Dục có giá trị bao nhiêu cô ta đã hỏi thăm rõ ràng, nói quá nhiều lời, có lẽ sẽ khiến Thịnh Nhạc Dục lùi bước.

Năm trăm vạn vừa vặn chính là điểm giới hạn.



Cô ta có thể cầm hai trăm vạn giải trừ hiệp ước, còn dư lại ba trăm vạn đủ để cô ta đổi một thành phố khác sinh sống.

"Anh suy nghĩ một chút, Hà Quyên chính là người phụ nữ của anh, bây giờ đang ở trong nhà của một người đàn ông khác, giúp hắn giặt quần áo nấu cơm. . . . . ." Tả Phỉ Bạch vô cùng hiểu rõ ham muốn chiếm giữ khó hiểu của Thịnh Nhạc Dục và tính yếu ớt tự ái đó của hắn.

Chính là đánh về phía nhược điểm của Thịnh Nhạc Dục, một phát một chắc chắn.

Tả Phỉ Bạch nhìn vẻ mặt từ từ biến hoá của Thịnh Nhạc Dục, chậm rãi cong khóe môi lên, cô ta biết cô ta đã thuyết phục hắn thành công.

"Thấy không? Lần này Tả Phỉ Bạch thật là thảm."

"Đúng vậy đúng vậy, trên mạng náo nhiệt lại gây sốt như vậy, lần đó không phải ca hát, hoàn toàn chính là do hậu kỳ làm ra."

"Xong rồi, thần tượng của tôi đã tan vỡ, thiệt thòi cho tôi hồi trước kia vẫn còn say mê cô ta ca hát như thế, thì ra đều là giả."

"Bây giờ loại người gì cũng có."

Buổi trưa, lúc ăn cơm, Hà Quyên nghe đồng nghiệp bên cạnh lập tức "Thảo luận" sôi nổi đối với sự kiện đang đứng đầu, cô an tĩnh ăn cơm của cô.

Loại chuyện đó với cô không có liên quan, cũng không muốn có liên quan.

Làm nhân vật công chúng, chính là như vậy, tất cả mọi thứ đều bị phóng đại, bất luận là tốt hay xấu cũng bị đem ra để bàn luận.

Hà Quyên ăn xong, trong lòng cảm thán, xem ra khi làm nhân vật công chúng thì tố chất trong tư tưởng nhất định phải thật mạnh mẽ.

Áp lực lớn như vậy, khó trách cũng rất nhiều người đã mắc phải hội chứng uất ức.

Chuyện của Tả Phỉ Bạch cũng đã qua một tuần, mọi người vẫn còn đang thảo luận, nhân vật công chúng thật là không dễ làm.

Cơm nước xong, đi ra ngoài nghỉ ngơi một chút, công việc của buổi chiều rất nhanh sẽ phải bắt đầu.

Bên trong phòng làm việc của tập đoàn Minh Đạt, Chu Duệ Trạch nhìn hoá đơn trên màn hình máy vi tính mà khóe mắt khẽ co quắp, chỉ một ngón tay, hỏi Nhiếp Nghiêu: "Đây là ý gì?"

Nhiếp Nghiêu ngay cả nhìn cũng không cần nhìn, khí định thần nhàn (bình tĩnh) nói: "À, chi phí quan hệ xã hội của cậu."

Sau khi tiếp nhận được ánh mắt lạnh lùng của Chu Duệ Trạch, Nhiếp Nghiêu dù sao cũng phải bổ sung thêm một câu: "Khoản tiền đó, tớ đã định ra cho hắn, chúng ta cũng không thể chiếm điểm tiện nghi nhỏ này. Vậy thì câu cảm thấy lần này tiền nâng đỡ người mới, chúng ta không cần bỏ ra?"

"Đương nhiên là cần chúng ta xuất ra." Chu Duệ Trạch cũng không phải là người so đo tiền bạc: "Tôi chỉ cảm thấy cái danh mục chi chí tổn thất này của cậu có chút vấn đề."

"Vấn đề gì?" Nhiếp Nghiêu không hiểu hỏi.

"Cái gì gọi là phí quan hệ xã hội? Việc Này hoàn toàn không phải là quan hệ xã hội." Chu Duệ Trạch không nhìn ánh mắt nghi hoặc của Nhiếp Nghiêu, khẳng định nói: "Ở trên danh mục phải viết lên tiền vốn của vợ."

Bịch một cái, cái ghế nghiêng một chút đụng phải cái bàn bên cạnh, cũng may Nhiếp Nghiêu không té xuống, cánh tay khẽ chống đỡ, giữ vững thân thể.

"Tiền vốn của vợ? Cậu biết tiền vốn của vợ là có ý gì không?" Nhiếp Nghiêu im lặng hỏi Chu Duệ Trạch: "Đó là muốn sử dụng để kết hôn."

"Ừ, cũng là thế." Hai ngón tay Chu Duệ Trạch chống đỡ đuôi lông mày của mình, một tay chống lên trên mặt bàn: "Cái này phải gọi là ngân sách yêu đương?"

Ngân sách yêu đương?

Nhiếp Nghiêu cảm giác gân xanh trên trán của mình liều lĩnh nổi lên, đầu óc ông chủ tập đoàn Minh Đạt của bọn họ đầu óc bị chấn động sao?

"Không đúng. . . . . . Chúng tớ đã kết hôn rồi. . . . . . Nếu không cái này chính là phí sinh hoạt chứ." Chu Duệ Trạch suy nghĩ một chút, cảm giác sâu sắc chủ ý của mình không tệ, gõ nhịp quyết định: "Chính là phí sinh hoạt."

Nói xong, gõ máy vi tính lộc cộc để sửa đổi, hoàn toàn không chú ý tới khoé môi Nhiếp Nghiêu đang co giật.

"Ừ, tháng này sổ sách cứ như vậy." Chu Duệ Trạch vô cùng hài lòng về phương thức xử lý của anh, mỗi tháng hoá đơn cá nhân của anh cũng sẽ sửa sang lại một phần, anh biết được một số việc lưu hành của tiền bạc, mỗi lần đều là Nhiếp Nghiêu giúp anh xử lý, chỉ là lần này danh mục tiền bạc vận hành không quá chính xác, anh thay đổi, liền hoàn mỹ.

Nhiếp Nghiêu khổ sở vuốt vuốt đầu của mình: "Tớ nói này, cậu có cần tới gặp bác sĩ tâm lý một chút hay không?"

Động tác của Chu Duệ Trạch dừng lại, nhíu mày hỏi: "Ý của cậu là cảm thấy tâm lý của tớ không được bình thường?"

"Không, tớ cảm thấy cậu mắc phải triệu chứng ỷ lại vào Hà Quyên." Nhiếp Nghiêu nói rất nghiêm túc, miễn là chuyện có liên quan đến Hà Quyên, anh đều không bình thường, tuyến khinh suất đạt đến cực điểm.

Chu Duệ Trạch ngẩn người, sau đó hả hê nhướng mày với Nhiếp Nghiêu: "Đó là bà xã của tớ, tớ can tâm tình nguyện."

Phốc. . . . . .

Nhiếp Nghiêu thiếu chút nữa không nhịn được mà hộc máu.

Tự động bỏ qua sắc mặt quỷ di của Nhiếp Nghiêu, Chu Duệ Trạch lấy điện thoại di động ra gởi nhắn tin cho Hà Quyên: Bà xã, buổi tối muốn ăn cái gì?

Sau khi gửi tin nhắn đi, hồi lâu vẫn không có động tĩnh, Chu Duệ Trạch vừa bàn bạc chuyện của công ty với Nhiếp Nghiêu vừa thỉnh thoảng nhìn điện thoại di động.

Cuối cùng khiến Nhiếp Nghiêu cũng không thể nhịn được nữa: "Câu sao lại không gọi điện thoại qua để hỏi một chút?"

"Đoán chừng là đang làm việc." Ngón tay Chu Duệ Trạch sờ sờ ở trên điện thoại di động, cố nén kích động muốn gọi điện thoại, thu hồi ánh mắt lại: "Đừng quấy rầy công việc của cô ấy, chúng ta tiếp tục."

Nhiếp Nghiêu khẽ mỉm cười, không nói gì, tiếp tục thảo luận chuyện công việc.

Sau khi công việc kết thúc, Nhiếp Nghiêu mang theo tài liệu rời đi.

Chu Duệ Trạch nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ, Hà Quyên sắp tan việc, hiện tại hẳn là không có công việc gì chứ?

Bấm số điện thoại của Hà Quyên, sau tiếng nhạc chuông thật dài, cũng không có nhận được kết nối.

Chân mày cau lại, nghe được âm thanh nhắc nhở đã cúp điện thoại lạnh như băng ở bên trong.

Chẳng lẽ là xế chiều hôm nay khách nhiều như vậy sao?

Công việc này thật đúng là không tốt lắm, vẫn phải làm việc, Hà Quyên quá mệt mỏi.

Ừ, đúng lúc nên để cô đổi phần công việc.

Đè xuống phiền não trong lòng, Chu Duệ Trạch nỗ lực đặt tinh lực ( tinh thần và thể lực) lên trên công việc.

Đến lúc năm giờ rưỡi, Chu Duệ Trạch không thể chờ đợi nữa mà cầm điện thoại lên, vẫn không có người nghe máy như cũ, là trạng thái kết nối được, nhưng không có ai nhận.

Chuyện gì xảy ra?

Lại bấm số một lần, vẫn không có người nào nghe.

Chu Duệ Trạch không chút do dự bấm số điện thoại của một người khác, không chút khách khí trực tiếp chất vấn: "Hà Quyên đâu? Tại sao cô ấy không nhận điện thoại? Hiện tại cô ấy còn có khách hàng sao?"

Người vừa nghe ở đầu bên kia điện thoại, vụt một cái liền từ trên ghế đứng lên: "Tôi sẽ đi kiểm tra ngay bây giờ, sau ba phút sẽ trả lời cho ngài."

Bên kia "cụp" một cái đã cúp điện thoại, ông chủ trụ sở lập tức nhấn phím kết nối nội tuyến: "Bảo Hà Quyên đến phòng làm việc của tôi."

Bên kia chần chờ một chút, nói: "Ông chủ, Hà Quyên lúc xế chiều đã xin nghỉ."

"Cái gì? Tại sao không có người cho tôi biết?" Lời của ông chủ trụ sở khiến trưởng bộ phận đầu bên kia sững sờ, lúc nào thì một thợ mát xa xin nghỉ còn phải thông báo ông chủ lớn cấp trên vậy?

Trong lòng nghi ngờ thì cứ nghi ngờ, nhưng vẫn là chi tiết nói sự thật: "Buổi chiều, cô ấy gửi tin nhắn tới đây nói rằng cô ấy không thoải mái, xin rời đi trước, tôi liền phê chuẩn."

Ông chủ đã từng nói là để cho hắn chiếu cố Hà Quyên nhiều một chút, nếu không, tính chất công việc của bọn họ ở trụ sở, làm sao có thể cho phép Hà Quyên chỉ cần làm việc theo quy luật vào ban ngày mà còn có thể nghỉ Chủ nhật và ngày nghỉ chứ?



Nếu như ông chủ đã nói chiếu cố nhiều một chút, Hà Quyên xin nghỉ, dĩ nhiên là hắn liền phê chuẩn.

"Lúc nào thì xin nghỉ?" Ông chủ trụ sở lại vội vàng hỏi một câu.

"Buổi chiều, lúc gần hai giờ."

Sau khi ông chủ cúp điện thoại, vội vàng trở về gọi điện lại: "Buổi chiều, Hà Quyên không tới, lúc hai giờ có gửi một tin nhắn cho trưởng bộ phận, giải thích là không thoải mái nên xin nghỉ rồi."

"Ừ." Chu Duệ Trạch cúp điện thoại, liền vội vã đi ra bên ngoài, trực tiếp đến ga - ra lái xe chạy về nhà, đồng thời điện thoại di động không ngừng quay số điện thoại của Hà Quyên, vẫn là trạng thái không có người nào nghe máy.

Điện thoại di động tự động cắt đứt rồi tiếp tục gọi lại, cứ như vậy vẫn quay số đến khi anh về nhà.

Vội vội vàng vàng chạy lên lầu, mở cửa phòng ra, còn chưa vào nhà liền gọi to: "Bà xã!"

Trong nhà yên tĩnh, hoàn toàn là không có động tĩnh, Chu Duệ Trạch trực tiếp chạy vào, tất cả gian phòng đều nhìn một lần, không có ai!

Chu Duệ Trạch trực tiếp gọi điện thoại cho Nhiếp Nghiêu, vừa kết nối được trực tiếp nói: "Không thấy Quyên Tử. Lúc xế chiều, gửi cho trưởng bộ phận của bọn họ một mẩu tin nhắn nói không thoải mái nên xin nghỉ, tớ gọi gọi điện thoại cho cô ấy vẫn không có ai nhận, trong nhà cũng không có người."

"Tớ biết rồi." Nhiếp Nghiêu lập tức thu hồi dáng vẻ đùa giỡn thường ngày lại: "Tớ đi phái người đến bệnh viện cũng như trụ sở để tìm, bây giờ cậu hãy quay về."

"Được." Chu Duệ Trạch cúp điện thoại, lại vội vã lái xe trở về.

Rất nhanh chạy về công ty, trở lại phòng làm việc, Nhiếp Nghiêu đã ở nơi đó chờ anh, vừa thấy anh đi vào, nửa câu nói nhảm cũng không có, trực tiếp nói: "Buổi chiều, sau khi Hà Quyên tiếp đãi một người khách hàng, ngay sau đó cũng chưa từng xuất hiện, hỏi những người ở bên trong hội sở, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người khách hàng đó."

"Người khách đó vừa rời phòng thời gian là ở khoảnh khắc lúc hai giờ, không nhìn thấy Hà Quyên." Nhiếp Nghiêu nói xong nhìn Chu Duệ Trạch.

Chu Duệ Trạch an tĩnh dựa vào cái bàn đứng người: "Quyên Tử bị người ta bắt cóc sao?"

"Đã phái người đi tìm, căn cứ vào màn hình camera giám sát tìm được người đó lái xe đi lúc ấy, còn có chung quanh trụ sở xuất hiện nhân vật khả nghi, đang theo dõi tung tích." Nhiếp Nghiêu nói.

Không cần sắp xếp việc điều tra, bởi vì bất kỳ nhân vật khả nghi anh ta đều đã phái người đi điều tra.

Vấn đề nhân lực cũng không cần lo lắng, bọn họ nếu muốn tìm một người, rất nhanh.

"Người bên Thịnh Nhạc Dục và Tả Phỉ Bạch kia đã điều tra qua, Thịnh Nhạc Dục một mực ở công ty, cách đây không lâu mới rời khỏi, phương hướng đi của hắn chúng ta đã tìm được, người của chúng ta cũng theo dõi tới rồi. Trước mắt, hành tung của Tả Phỉ Bạch không xác định, nhưng mà nhiều nhất là mười phút sẽ có tin tức."

Lời nói liên tiếp của Nhiếp Nghiêu vừa bình tĩnh lại có nắm chắc, điều này nếu đổi lại những người khác đừng nói là người bị hại, dù là giao cho nhân sĩ (*) chuyên nghiệp tuyệt đối cũng không có năng lực hành động nhanh như vậy.

(*) nhân sĩ: người trí thức có danh vọng, có tư tưởng tiến bộ.

Nhiếp Nghiêu một chút cũng không hề cảm thấy năng lực phản ứng nhanh chóng như thế của anh ta lại sẽ mang đến cho các nhân sĩ chuyên nghiệp biết bao nhiêu áp lực, anh chỉ cần biết, bây giờ Chu Duệ Trạch đã đến mức cực độ của sự giận dữ.

Chu Duệ Trạch quá yên lặng.

Kể từ sau khi rời đi vòng luẩn quẩn của cuộc sống trước kia, Chu Duệ Trạch đã thu lại mũi nhọn sắc bén, giống như là thanh bảo kiếm cất vào vỏ, che đậy lại sự lợi hại của anh.

Còn dư lại chính là đối đãi lạnh lùng với những người khác.

Khác xa với sự nhiệt tình lúc đối mặt với Hà Quyên, Chu Duệ Trạch cũng chưa từng lộ ra vẻ mặt khác với người nào như vậy.

Mặc kệ những chuyện khác, Chu Duệ Trạch của bây giờ mới là người anh ta quen thuộc.

Ở giữa mưa bom lửa đạn nhanh chóng chặt đứt tính mạng của kẻ địch, lặng yên không một tiếng động giống như Tử Thần cắt lấy tính mạng của những con sói cô độc, mới thật sự là Chu Duệ Trạch.

Anh càng tỉnh táo, kết quả cuối cùng của kẻ địch càng thảm hại.

Có thể thấy được, Hà Quyên mất tích, đụng chạm đến ranh giới cuối cùng của anh.

Người nào không có mắt thế nên mới chọc tới Chu Duệ Trạch, rõ ràng là. . . . . . Ngại cuộc sống đang quá an nhàn rồi.

"Hà Quyên, cô có khỏe không?" Có người ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng vỗ gò má ửng đỏ của Hà Quyên.

Đầu óc choáng váng mơ màng, miệng rất khô, giọng nói tựa như hơi nước, cả người nóng đến khó chịu, muốn nhúc nhích, cố tình toàn thân một chút sức lực cũng không có.

Dường như nghe được giọng nói quen thuộc lại xa lạ, Hà Quyên cố gắng xoay mặt đến nơi phát ra giọng nói bên kia, phí sức cố sức mở mí mắt nặng trĩu ra, trước mắt là một mảnh mơ hồ.

Mở trừng lớn hai mắt, Hà Quyên rốt cuộc cũng thấy rõ ràng người trước mắt: "Tả Phỉ Bạch?"

Mở miệng, giọng nói khàn khàn nên rất khó nghe, ngay cả Hà Quyên cũng tự mình sợ hết hồn.

"Hà Quyên, không nghĩ tới sao?" Tả Phỉ Bạch âm hiểm cười nhìn Hà Quyên.

"Cô làm gì đấy?" Hà Quyên lắc lư đầu, muốn khiến mình tỉnh táo một chút, cô nhớ mình cũng chỉ là đi mát xa cho khách, sau khi đi vào không nhìn thấy người khách nào, đang lúc khó hiểu, đột nhiên liền bị người khác bịt kín miệng và mũi từ phía sau, mới vừa ngửi thấy được mùi hương kì quái, thì ngay cả cơ hội giãy giụa cũng không có liền mất đi ý thức.

"Không làm gì cả, chỉ bắt cô đổi ít tiền." Tả Phỉ Bạch khẽ cười, đưa ngón trỏ ra nhẹ nhàng quẹt ngang gò má của Hà Quyên.

Tinh thần bị kích thích mà rùng mình một cái, một cỗ cảm giác khó hiểu từ nơi ngón trỏ của Tả Phỉ Bạch lướt qua nhanh chóng lan tràn ra, hô hấp đột nhiên dừng lại, ngay sau đó thở hổn hển dồn dập, nhiệt độ thân thể dường như lại nâng cao mấy phần.

Đây là. . . . . .

Hà Quyên đột nhiên mở to hai mắt, cô không phải đứa bé, dĩ nhiên hiểu loại cảm giác này là chuyện gì xảy ra.

"Không ngờ tới cô lại nhạy cảm như vậy, chẳng lẽ cô chính là một. . . . . ." Tả Phỉ Bạch đột nhiên lại gần, ở bên tai Hà Quyên mập mờ thổi khí nóng, nhìn vành tai Hà Quyên nhanh chóng nhuốm màu đỏ, hồng đến mức sắp rỉ máu, không nhịn được mà cười khúc khích mà: "Khó trách Thịnh Nhạc Dục chia tay với cô, thì ra là cô vẫn luôn chưa từng thoả mãn hắn."

"Cô muốn bao nhiêu tiền, tôi gom cho cô." Hà Quyên không hiểu tại sao mình lại bị bắt đến để chuột tiền, nhưng mà bây giờ, thoát cảnh khốn đốn này quan trọng hơn.

"Yên tâm, cô gom không đủ được." Tả Phỉ Bạch ngay cả hỏi Hà Quyên cũng không cần hỏi, cô ta muốn một con số mà cho dù là Hà Quyên có làm việc cả đời cũng kiếm không tới được: "Thịnh Nhạc Dục đã đồng ý giúp cô xuất ra, không cần đến cô quan tâm rồi."

"Tại sao Thịnh Nhạc Dục lại giúp tôi ra tiền?" Hà Quyên cố gắng đè xuống cảm giác nóng rang trên người, cô tận lực muốn trì hoãn thời gian.

Nếu phải nói Thịnh Nhạc Dục giúp cô thoát hiểm, cô cảm thấy có chút không đúng lắm.

Nếu như nói như vậy, hiện tại, cô gặp tình cảnh lúng túng này là chuyện gì xảy ra?

"Bởi vì hắn muốn nhìn thấy cô ly hôn, tôi giúp hắn đạt được đến cái mục đích này, hắn sẽ đưa tiền cho tôi." Tả Phỉ Bạch nhìn sắc mặt ửng hồng của Hà Quyên, cười hả hê: "Hà Quyên, cô phải thấy may mắn, cô vẫn còn rất đáng tiền."

"Cô và Thịnh Nhạc Dục thật sự là trời sinh một đôi." Hà Quyên vô cùng tức giận đến mắng to, nhưng mà hiệu lực của thuốc phát tác, giọng nói trở nên mềm nhũn, hoàn toàn cũng không có bất kỳ khí thế nào: "Hèn hạ như nhau."

Sắc mặt Tả Phỉ Bạch biến đổi, tức giận trợn trừng mắt nhìn Hà Quyên, ngay sau đó lửa giận tràn đầy lại tất cả đều dịu xuống, hắc hắc cười lạnh: "Rốt cuộc người nào hèn hạ, cô lập tức sẽ biết."

Nói xong, Tả Phỉ Bạch đứng dậy, lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện thoại: "Thịnh Nhạc Dục, anh chuẩn bị tiền cho tốt."

"Việc đó không cần chuẩn bị." Tiếng nói của Thịnh Nhạc Dục truyền đến: "Cô làm gì Hà Quyên?"

"Yên tâm, sẽ không làm gì. Tôi có thể bảo đảm, ngày mai cô ấy sẽ ly hôn với chồng, về sau anh muốn thế nào với cô ấy đều không có vấn đề." Tả Phỉ Bạch vừa nói vừa nhìn Hà Quyên đang giãy giụa ở trên giường.

Nhìn cô nỗ lực dùng răng nanh cắn môi, từ từ lại khó khăn co người lại, thỉnh thoảng không nhịn được tiết lộ ra ngoài tiếng than nhẹ giống như con mèo nhỏ, khiến tâm tình của cô ta rất tốt mà cười.

"Anh chuẩn bị tiền xong đi, buổi tối tôi sẽ cho anh tin tức tốt." Tả Phỉ Bạch nói xong, cúp điện thoại, cười đắc ý, hướng về phía Hà Quyên nói: "Rất khó chịu, rất khổ sở đúng không? Yên tâm, lập tức cô cũng sẽ không còn khó chịu, hơn nữa còn sẽ là rất thoải mái. . . . . ."

Nói xong, mở cửa phòng ra, từ bên ngoài có ba người đàn ông đi vào.

Tâm trạng Tả Phỉ Bạch rất tốt vỗ lên bả vai một người trong những người đó: "Chăm sóc thật tốt, còn phải chụp hình thật rõ ràng, ghi hình lại cũng cũng phải ghi rõ ràng, các loại vị trí đều phải chụp được đầy đủ."

Nhìn Hà Quyên hoảng sợ trợn to đôi mắt, Tả Phỉ Bạch cười ha ha rời đi, để lại không gian cho những người kia cứ phát huy.

Cô ta sống không thoải mái, những người khác cũng đừng mong được tốt hơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook