Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá
Chương 57: Sợ cái gì
Phong Phiêu Tuyết
24/06/2015
"Tả Phỉ Bạch, rốt cuộc cô sợ cái gì?" Hà Quyên đi tới trước mặt Tả Phỉ Bạch, kéo một cái cái ghế ngồi xuống, bình tĩnh nhìn hai mắt của cô ta.
Tả Phỉ Bạch lập tức vội vàng hỏi ngược lại: "Tôi sợ? Tôi sợ cái gì?"
"Nếu cô nói cô không sợ, tới nơi này nói với tôi những chuyện lung tung này làm gì?" Đối với việc làm ầm ĩ của Tả Phỉ Bạch, Hà Quyên muốn bao nhiêu bình tĩnh thì có bấy nhiêu bình tĩnh.
"Những chuyện này là lung tung sao? Tôi nói đều là sự thật, chẳng lẽ không đúng sao? Cô muốn phủ nhận à?" Tả Phỉ Bạch chính là không nhìn nổi bộ dáng này của Hà Quyên. Dựa vào cái gì cô có thể bình tĩnh như vậy? Dựa vào cái gì?
"Cô muốn nói sự thật gì?" Hà Quyên im lặng cười nhạo lên tiếng, "Công việc thợ mát xa này của tôi là thân phận sao?"
Tả Phỉ Bạch vừa nghe Hà Quyên nói như vậy, lập tức biểu lộ một vẻ mặt như người vừa mới biết được.
Hà Quyên càng thêm buồn cười nói: "Tôi làm thợ mát xa thì thế nào? Tôi dựa vào tay nghề của tôi, sức lực của tôi kiếm tiền ăn cơm. Tôi không trộm không cướp, không hại người lợi mình, không có làm bất kỳ chuyện không có tính người, làm sao lại không thể gặp người?"
"Thợ mát xa đó, ai biết có phải ấn ấn rồi ấn sai chỗ, trèo sai giường hay không." Tả Phỉ Bạch nhìn chằm chằm Hà Quyên khiêu khích, ánh mắt khinh miệt này chính là rất giống với dao găm, muốn đâm chết Hà Quyên.
Không ngờ là, sau khi Hà Quyên nghe ra lời nói của Tả Phỉ Bạch, chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười tủm tỉm nhìn cô ta, truy hỏi một câu: "Cô đối với chuyện của nơi này vậy mà thật rõ ràng, không biết có phải cô thường xuyên trèo sai giường hay không?"
"Hà Quyên, cô vô sỉ!" Tả Phỉ Bạch lập tức xù lông, khoác áo choàng tắm ngồi dậy: "Cô cho rằng mọi người đều vô sỉ giống như cô?"
"Tôi quả thật không biết, công việc này của chúng tôi là có nhiều khả năng tiếp tục phát triển như vậy. Tôi đây hằng ngày làm việc cũng không biết, Tả tiểu thư làm thế nào lại rõ ràng như vậy? Khiến tôi không thể không hoài nghi, cô là ngựa quen đường cũ, vô cùng thuần thục."
Lúc này Tả Phỉ Bạch vừa mới biết, thì ra là Hà Quyên cũng không phải là một quả hồng mềm. Miệng lưỡi kia lợi hại như dao găm, khiến cô ta không chống đỡ được.
Thấy Tả Phỉ Bạch còn muốn nói gì nữa, Hà Quyên nhanh tay ngăn lại, giành trước một bước nói: "Còn nữa, cô không cần lo lắng, cũng không cần sợ, đồ tôi không cần, nhất định từ bỏ. Bây giờ, Thịnh Nhạc Dục cho dù là đặt ở trước mặt của tôi, tôi cũng sẽ không cần."
Những lời này của Hà Quyên nói đến tâm lý của Tả Phỉ Bạch. Cô ta chính là lo lắng Thịnh Nhạc Dục và Hà Quyên hợp lại. Như vậy chỗ dựa vững chắc của cô ta có thể không còn kiên cố.
"Cô mới vừa nói, dù là không có cô cũng sẽ có người phụ nữ khác. Thật ra thì điểm này cô nói sai rồi." Hà Quyên tự giễu cười một tiếng: "Thật ra có bao nhiêu cám dỗ đều không hữu dụng, chỉ cần tâm tư Thịnh Nhạc Dục mới là quan trọng. Nếu là hắn không muốn, thì ai cũng sẽ không tồn tại."
"Vì vậy, không phải vấn đề của cô. Là hắn muốn chia tay với tôi, cô chẳng qua là một thời cơ thôi." Hà Quyên tỉnh táo, khiến Tả Phỉ Bạch vừa sợ vừa tức.
"Cô một chút cũng không thèm để ý?" Tả Phỉ Bạch cảm thấy suy nghĩ của cô ta hoàn toàn theo không kịp ý nghĩ của Hà Quyên.
"Là của tôi chính là của tôi, không phải của tôi tôi cũng sẽ không cưỡng cầu." Hà Quyên cười khổ một tiếng, ánh mắt lưu chuyển: "Hơn nữa, tôi tự hỏi, tôi không phụ lòng hắn."
"Cô không có cần phải tới chỗ của tôi ra oai hoặc là đả kích tôi...tôi sẽ không cùng một chỗ với hắn nữa." Hà Quyên nhìn Tả Phỉ Bạch, ánh mắt trầm tĩnh này khiến Tả Phỉ Bạch nhất thời không nói gì. Dưới cái nhìn chăm chú của Hà Quyên, ngơ ngác liều lĩnh nói một câu.
"Cô không muốn cùng một chỗ với Thịnh Nhạc Dục, vậy ngộ nhỡ nếu như hắn tới tìm cô?"
"Tôi đã kéo số hắn vào danh sách đen, cô còn lo lắng chuyện gì?" Hà Quyên thật không biết Tả Phỉ Bạch làm sao có thể không tự tin như vậy?
"Tôi có thể nói cho cô biết, tôi và Thịnh Nhạc Dục quan hệ nào cũng không có, cô yên tâm." Hà Quyên đứng dậy, đối diện với Tả Phỉ Bạch nói: "Tôi nghĩ cô nên đổi một vị thợ mát xa."
Rất nhanh, một vị thợ mát xa đi vào, cười phục vụ cho Tả Phỉ Bạch.
Buổi tối, lúc Chu Duệ Trạch tăng ca xong về đến nhà, đúng lúc nhìn thấy Hà Quyên ngồi ở bên cạnh bàn ngẩn người.
Chu Duệ Trạch nhướng mày, anh đúng là không muốn thấy vẻ mặt Hà Quyên cô đơn như vậy. Cởi áo khoác ra, đi tới, từ phía sau ôm chặt Hà Quyên, vùi đầu vào giữa cổ của cô, nhẹ nhàng hỏi "Bà xã, làm sao vậy?"
Hà Quyên nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Em phát hiện, trước đây, ánh mắt của em rất kém cỏi như thế. Làm sao có thể cùng Thịnh Nhạc Dục ở chung một chỗ."
Thịnh Nhạc Dục?
Một cái tên lập tức khiến Chu Duệ Trạch đề cao cảnh giác, nhưng trên mặt lại cố tình không biến sắc hỏi "Hắn làm gì em?"
"Không có, chỉ là cảm thấy trước kia mình ngốc như vậy, làm sao có thể cùng Thịnh Nhạc Dục ở chung một chỗ." Hà Quyên nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cô thật sự nghĩ mãi mà không rõ.
Cơ hội!
Trong đầu Chu Duệ Trạch lập tức hiện lên hai chữ này, thật giống như không chút để ý thuận miệng hỏi một câu: "Đúng vậy, lúc trước, em nghĩ như thế nào mà lại muốn cùng Thịnh Nhạc Dục ở chung một chỗ đây?"
Hà Quyên không có bất kỳ phòng bị nào với Chu Duệ Trạch, nghe được anh hỏi, đã nói ra: "Lúc đó, chúng em làm việc ở cùng một công ty, nhưng chỉ có hắn là làm phiên dịch viên, em là một người nhân viên bình thường."
"Em chuyển đồ từ trên xuống dưới, đi chuyển giao cho từng bộ phận một, thang máy còn hỏng, hắn đang ở chỗ cầu thang gặp phải, giúp em mang một nửa đồ. . . . . ."
Nghe lời nói của Hà Quyên, Chu Duệ Trạch sắc mặt của càng ngày càng đen, đầu đầy hắc tuyến hỏi cô: "Cũng bởi vì giúp em chuyển đồ, em liền thích hắn?"
"Cũng không phải, sau đó, ở trong công ty hắn còn là rất chăm sóc em đó." Hà Quyên nhẹ nhàng cười.
Chu Duệ Trạch thật sự muốn ngất đi rồi, trong ngực đau xót, dựa vào cái gì? Dựa vào đâu?
Dựa vào cái gì mà khi đó Thịnh Nhạc Dục cứ dễ dàng theo đuổi Hà Quyên như vậy?
"Anh không biết, lúc đó chỉ có một mình em, thật sự mệt chết đi được. Từ trước tới nay, chưa từng có ai tốt với em như vậy, cho nên. . . . . ." Hà Quyên tự giễu cười cười, không khẳng định nói: "Bây giờ nghĩ lại, có lẽ cũng không phải tình yêu, có thể là lưu luyến cái loại ấm áp đó thôi. Sau đó cứ u mê hồ đồ đến với nhau."
Lúc đó, cô ấy quá mờ mịt, rất bất lực.
Từ đầu đến cuối ít được quan tâm, cho nên, có người đối tốt với cô, cô liền đắm chìm.
Gần đây cô suy nghĩ rất nhiều, thời gian năm năm này, cô đã trả giá rất nhiều. Dường như cô cảm thấy cái loại tình yêu ngọt ngào này, hình như cũng không quá mãnh liệt.
Nhất là càng về sau, lúc hai người cùng một chỗ, cảm giác của bọn họ cũng là nhàn nhạt, chỉ là thói quen ở chung một chỗ.
Cho rằng tất cả vợ chồng chính là có dáng vẻ như vậy, ở chung một chỗ chăm sóc cho nhau, tiếp tục bình thường trôi qua.
Vì thế, lúc nhìn thấy Tả Phỉ Bạch mới có thể khiến cô khó chịu như vậy. Cái loại cảm giác phản bội đó, cái loại cảm giác toàn tâm nỗ lực bị người ta chà đạp đó, thật sự rất đau.
"Thật ra thì, em chăm sóc hắn nhiều hơn, không phải sao?" Chu Duệ Trạch đột nhiên mở miệng, không kiềm lòng được buộc chặt cánh tay.
Tả Phỉ Bạch lập tức vội vàng hỏi ngược lại: "Tôi sợ? Tôi sợ cái gì?"
"Nếu cô nói cô không sợ, tới nơi này nói với tôi những chuyện lung tung này làm gì?" Đối với việc làm ầm ĩ của Tả Phỉ Bạch, Hà Quyên muốn bao nhiêu bình tĩnh thì có bấy nhiêu bình tĩnh.
"Những chuyện này là lung tung sao? Tôi nói đều là sự thật, chẳng lẽ không đúng sao? Cô muốn phủ nhận à?" Tả Phỉ Bạch chính là không nhìn nổi bộ dáng này của Hà Quyên. Dựa vào cái gì cô có thể bình tĩnh như vậy? Dựa vào cái gì?
"Cô muốn nói sự thật gì?" Hà Quyên im lặng cười nhạo lên tiếng, "Công việc thợ mát xa này của tôi là thân phận sao?"
Tả Phỉ Bạch vừa nghe Hà Quyên nói như vậy, lập tức biểu lộ một vẻ mặt như người vừa mới biết được.
Hà Quyên càng thêm buồn cười nói: "Tôi làm thợ mát xa thì thế nào? Tôi dựa vào tay nghề của tôi, sức lực của tôi kiếm tiền ăn cơm. Tôi không trộm không cướp, không hại người lợi mình, không có làm bất kỳ chuyện không có tính người, làm sao lại không thể gặp người?"
"Thợ mát xa đó, ai biết có phải ấn ấn rồi ấn sai chỗ, trèo sai giường hay không." Tả Phỉ Bạch nhìn chằm chằm Hà Quyên khiêu khích, ánh mắt khinh miệt này chính là rất giống với dao găm, muốn đâm chết Hà Quyên.
Không ngờ là, sau khi Hà Quyên nghe ra lời nói của Tả Phỉ Bạch, chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười tủm tỉm nhìn cô ta, truy hỏi một câu: "Cô đối với chuyện của nơi này vậy mà thật rõ ràng, không biết có phải cô thường xuyên trèo sai giường hay không?"
"Hà Quyên, cô vô sỉ!" Tả Phỉ Bạch lập tức xù lông, khoác áo choàng tắm ngồi dậy: "Cô cho rằng mọi người đều vô sỉ giống như cô?"
"Tôi quả thật không biết, công việc này của chúng tôi là có nhiều khả năng tiếp tục phát triển như vậy. Tôi đây hằng ngày làm việc cũng không biết, Tả tiểu thư làm thế nào lại rõ ràng như vậy? Khiến tôi không thể không hoài nghi, cô là ngựa quen đường cũ, vô cùng thuần thục."
Lúc này Tả Phỉ Bạch vừa mới biết, thì ra là Hà Quyên cũng không phải là một quả hồng mềm. Miệng lưỡi kia lợi hại như dao găm, khiến cô ta không chống đỡ được.
Thấy Tả Phỉ Bạch còn muốn nói gì nữa, Hà Quyên nhanh tay ngăn lại, giành trước một bước nói: "Còn nữa, cô không cần lo lắng, cũng không cần sợ, đồ tôi không cần, nhất định từ bỏ. Bây giờ, Thịnh Nhạc Dục cho dù là đặt ở trước mặt của tôi, tôi cũng sẽ không cần."
Những lời này của Hà Quyên nói đến tâm lý của Tả Phỉ Bạch. Cô ta chính là lo lắng Thịnh Nhạc Dục và Hà Quyên hợp lại. Như vậy chỗ dựa vững chắc của cô ta có thể không còn kiên cố.
"Cô mới vừa nói, dù là không có cô cũng sẽ có người phụ nữ khác. Thật ra thì điểm này cô nói sai rồi." Hà Quyên tự giễu cười một tiếng: "Thật ra có bao nhiêu cám dỗ đều không hữu dụng, chỉ cần tâm tư Thịnh Nhạc Dục mới là quan trọng. Nếu là hắn không muốn, thì ai cũng sẽ không tồn tại."
"Vì vậy, không phải vấn đề của cô. Là hắn muốn chia tay với tôi, cô chẳng qua là một thời cơ thôi." Hà Quyên tỉnh táo, khiến Tả Phỉ Bạch vừa sợ vừa tức.
"Cô một chút cũng không thèm để ý?" Tả Phỉ Bạch cảm thấy suy nghĩ của cô ta hoàn toàn theo không kịp ý nghĩ của Hà Quyên.
"Là của tôi chính là của tôi, không phải của tôi tôi cũng sẽ không cưỡng cầu." Hà Quyên cười khổ một tiếng, ánh mắt lưu chuyển: "Hơn nữa, tôi tự hỏi, tôi không phụ lòng hắn."
"Cô không có cần phải tới chỗ của tôi ra oai hoặc là đả kích tôi...tôi sẽ không cùng một chỗ với hắn nữa." Hà Quyên nhìn Tả Phỉ Bạch, ánh mắt trầm tĩnh này khiến Tả Phỉ Bạch nhất thời không nói gì. Dưới cái nhìn chăm chú của Hà Quyên, ngơ ngác liều lĩnh nói một câu.
"Cô không muốn cùng một chỗ với Thịnh Nhạc Dục, vậy ngộ nhỡ nếu như hắn tới tìm cô?"
"Tôi đã kéo số hắn vào danh sách đen, cô còn lo lắng chuyện gì?" Hà Quyên thật không biết Tả Phỉ Bạch làm sao có thể không tự tin như vậy?
"Tôi có thể nói cho cô biết, tôi và Thịnh Nhạc Dục quan hệ nào cũng không có, cô yên tâm." Hà Quyên đứng dậy, đối diện với Tả Phỉ Bạch nói: "Tôi nghĩ cô nên đổi một vị thợ mát xa."
Rất nhanh, một vị thợ mát xa đi vào, cười phục vụ cho Tả Phỉ Bạch.
Buổi tối, lúc Chu Duệ Trạch tăng ca xong về đến nhà, đúng lúc nhìn thấy Hà Quyên ngồi ở bên cạnh bàn ngẩn người.
Chu Duệ Trạch nhướng mày, anh đúng là không muốn thấy vẻ mặt Hà Quyên cô đơn như vậy. Cởi áo khoác ra, đi tới, từ phía sau ôm chặt Hà Quyên, vùi đầu vào giữa cổ của cô, nhẹ nhàng hỏi "Bà xã, làm sao vậy?"
Hà Quyên nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Em phát hiện, trước đây, ánh mắt của em rất kém cỏi như thế. Làm sao có thể cùng Thịnh Nhạc Dục ở chung một chỗ."
Thịnh Nhạc Dục?
Một cái tên lập tức khiến Chu Duệ Trạch đề cao cảnh giác, nhưng trên mặt lại cố tình không biến sắc hỏi "Hắn làm gì em?"
"Không có, chỉ là cảm thấy trước kia mình ngốc như vậy, làm sao có thể cùng Thịnh Nhạc Dục ở chung một chỗ." Hà Quyên nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cô thật sự nghĩ mãi mà không rõ.
Cơ hội!
Trong đầu Chu Duệ Trạch lập tức hiện lên hai chữ này, thật giống như không chút để ý thuận miệng hỏi một câu: "Đúng vậy, lúc trước, em nghĩ như thế nào mà lại muốn cùng Thịnh Nhạc Dục ở chung một chỗ đây?"
Hà Quyên không có bất kỳ phòng bị nào với Chu Duệ Trạch, nghe được anh hỏi, đã nói ra: "Lúc đó, chúng em làm việc ở cùng một công ty, nhưng chỉ có hắn là làm phiên dịch viên, em là một người nhân viên bình thường."
"Em chuyển đồ từ trên xuống dưới, đi chuyển giao cho từng bộ phận một, thang máy còn hỏng, hắn đang ở chỗ cầu thang gặp phải, giúp em mang một nửa đồ. . . . . ."
Nghe lời nói của Hà Quyên, Chu Duệ Trạch sắc mặt của càng ngày càng đen, đầu đầy hắc tuyến hỏi cô: "Cũng bởi vì giúp em chuyển đồ, em liền thích hắn?"
"Cũng không phải, sau đó, ở trong công ty hắn còn là rất chăm sóc em đó." Hà Quyên nhẹ nhàng cười.
Chu Duệ Trạch thật sự muốn ngất đi rồi, trong ngực đau xót, dựa vào cái gì? Dựa vào đâu?
Dựa vào cái gì mà khi đó Thịnh Nhạc Dục cứ dễ dàng theo đuổi Hà Quyên như vậy?
"Anh không biết, lúc đó chỉ có một mình em, thật sự mệt chết đi được. Từ trước tới nay, chưa từng có ai tốt với em như vậy, cho nên. . . . . ." Hà Quyên tự giễu cười cười, không khẳng định nói: "Bây giờ nghĩ lại, có lẽ cũng không phải tình yêu, có thể là lưu luyến cái loại ấm áp đó thôi. Sau đó cứ u mê hồ đồ đến với nhau."
Lúc đó, cô ấy quá mờ mịt, rất bất lực.
Từ đầu đến cuối ít được quan tâm, cho nên, có người đối tốt với cô, cô liền đắm chìm.
Gần đây cô suy nghĩ rất nhiều, thời gian năm năm này, cô đã trả giá rất nhiều. Dường như cô cảm thấy cái loại tình yêu ngọt ngào này, hình như cũng không quá mãnh liệt.
Nhất là càng về sau, lúc hai người cùng một chỗ, cảm giác của bọn họ cũng là nhàn nhạt, chỉ là thói quen ở chung một chỗ.
Cho rằng tất cả vợ chồng chính là có dáng vẻ như vậy, ở chung một chỗ chăm sóc cho nhau, tiếp tục bình thường trôi qua.
Vì thế, lúc nhìn thấy Tả Phỉ Bạch mới có thể khiến cô khó chịu như vậy. Cái loại cảm giác phản bội đó, cái loại cảm giác toàn tâm nỗ lực bị người ta chà đạp đó, thật sự rất đau.
"Thật ra thì, em chăm sóc hắn nhiều hơn, không phải sao?" Chu Duệ Trạch đột nhiên mở miệng, không kiềm lòng được buộc chặt cánh tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.