Chương 157: Bị con trai bắt nạt
Thất Niệm An
02/12/2013
Cố Cảnh Niên từ trên xuống dưới nhìn cô một lát, sau đó lắc đầu, hết sức khẳng định nói: "Con không nhận lầm người, mẹ đúng là mẹ con!"
"Nhưng cô thật sự không phải." Niệm Kiều quả thật muốn điên, coi như là có, cô cũng không nhớ rõ, cô mất trí nhớ a!
"Mẹ chính là mẹ con!" Cố Cảnh Niên khẳng định lại.
"Cô…."
"Đúng là mẹ mà!"
Không đợi Niệm Kiều nói dứt lời, Cố Cảnh Niên liền cắt đứt lời cô..., sau đó gắt gao ôm lấy cô, lập tức khóc lên: "Mẹ, mẹ không phải muốn bỏ lại Niên Niên chứ, về sau con sẽ ngoan ngoãn đi theo nẹ, chỉ tin lời mẹ nói, mẹ đừng bỏ Niên Niên đi được không?"
Người nằm trên ghế sa lon nghe được câu nói cuối cùng của Cố Cảnh Niên, hàm răng nghiến chặt lại.
Rốt cuộc, đã để lại dấu ấn không tốt trong lòng hắn, có lẽ từ nay về sau hắn sẽ không tin tưởng lời của cha nói đúng không?
Đáy lòng hắn tràn ngập đau thương.
Giống như có người cầm con dao đang nhẹ nhàng đâm vào thân thể hắn, một dao lại một dao, không có máu chỉ thấy rất đau đớn.
"Mẹ, con chỉ muốn mẹ, con cũng không cần cha, không cần ai khác, con chỉ muốn mẹ, mẹ đừng bỏ Niên Niên được không?"
Cố Cảnh Niên vừa khóc vừa nói với Niệm Kiều, nước mắt lã chã rơi, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước mắt che kín.
Chẳng biết tại sao, nhìn hắn, Niệm Kiều lại nhớ tới đứa trẻ trong giấc mơ của mình cũng khóc rất thương tâm, giờ phút này cô ——
Lại chứng kiến cảnh giống hệt trong giấc mơ, tâm cô vô cùng đau đớn!
Cô đưa tay ôm lấy thân thể hắn, dịu dàng nỉ non: "Bảo bối, không khóc, không khóc ——"
Hắn khóc làm cô rất đau lòng. Nhìn hắn, cô thật sự có loại ảo giác, giống như hắn chính là con trai của cô vậy!
Trong lòng Niệm Kiều khó chịu, an ủi Cố Cảnh Niên một lát, vẫn không nhịn được quay đầu nhìn Cố Hành Sâm.
Không nhìn thấy thái độ của hắn, nhưng là Niệm Kiều có thể nhìn thấy bàn tay che mắt của hắn đang nắm chặt lại.
Tựa hồ, đang chịu đựng cái gì đó.
Cô cảm thấy đau đớn vô cùng, cô cũng không hiểu tại sao mình lại đau lòng như vậy.
Cố Cảnh Niên lôi kéo áo Niệm Kiều, len lén nhìn Cố Hành Sâm một cái, sau đó ghé vào tai Niệm Kiều, nhỏ giọng nói: "Mẹ, cha là người xấu, cha không để cho chúng ta ở chung một chỗ, hắn muốn tách ra chúng ta, chúng ta không cần cha được không? Chúng ta trở về tìm chú Tần?"
Niệm Kiều ngẩn ra, không thể tin nhìn Cố Cảnh Niên, mặc dù không thể hoàn toàn hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, nhưng là cô vẫn có thể đoán ra một chút ——
Cố Cảnh Niên và mẹ nó bị chia cách bởi Cố Hành Sâm sao? Còn có chú Tần gì đó, là Tần Mộ Bạch sao?Hay chỉ là trùng hợp cũng là họ Tần?
"Niên Niên, cháu nói chú Tần, là ——"
"Mẹ, chính là chú Tần Mộ Bạch Tần đó!" Cố Cảnh Niên lập tức trả lời, sau đó nhìn Niệm Kiều, cắn cắn môi, hỏi: "Mẹ, sao giống như mẹ không nhớ rõ con và chú Tần vậy ?"
Niệm Kiều ha ha cười ngây ngô, sau đó gãi gãi đầu của mình, "Cô mất trí nhớ, cho nên cô không biết cô có phải mẹ con không."
Cố Cảnh Niên dù sao mới ba tuổi, đối với bệnh mất trí nhớ cũng không thể hiểu rõ là, liền hỏi: "Mẹ, mất trí nhớ là có ý gì? Mất trí nhớ sẽ không nhớ ra con cùng chú Tần sao?"
Niệm Kiều 囧: "…."
Mất trí nhớ không phải sẽ không nhớ hắn và Tần Mộ Bạch, mà là sau khi mất trí nhớ, cô là ai cô cũng không nhớ rõ.
Nếu không phải ban đầu tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy là Tần Mộ Bạch, cô nghĩ, có lẽ hiện tại, cô cũng không biết Tần Mộ Bạch là ai.
Xem đồng hồ, trong đầu lại nghĩ tới Cố Hành Sâm hôm nay đã lái xe một ngày chắc đã rất mệt vì vậy cô dỗ Cố Cảnh Niên ngủ.
"Niên Niên, khuya lắm rồi, cháu nên ngủ đi, bác sĩ nói cháu vừa mới hạ sốt nên nghỉ ngơi nhiều một chút."
Cố Cảnh Niên lập tức trở nên khẩn trương, gắt gao nắm tay Niệm Kiều không buông ra, trong đôi mắt to tràn đầy khủng hoảng, "Mẹ, mẹ muốn nhân lúc con ngủ bỏ đi sao? Là cha muốn đuổi mẹ đi sao?"
Niệm Kiều nâng trán, đứa bé này, rốt cuộc là bị Cố Hành Sâm làm sợ tới mức nào mà lại luôn sợ hãi như vậy?
Lắc đầu một cái, cô vuốt mặt của hắn, cười nói: "Sẽ không, mẹ sẽ ở lại đây với con."
"Thật?" Cố Cảnh Niên nhíu mày, tựa hồ không thể tin được.
Niệm Kiều trịnh trọng gật đầu, sau đó lại thề: "Mẹ bảo đảm, ngày mai Niên Niên tỉnh lại, nhất định có thể thấy mẹ ngồi ở chỗ này."
Nói xong, cô vỗ vỗ chỗ mình đang ngồi một chút.
Cố Cảnh Niên cẩn thận nhìn chằm chằm chỗ Niệm Kiều đã vỗ, tựa hồ phải nhớ thật kĩ, để ngày mai có thể vừa mở mắt liền nhìn tới chỗ Niệm Kiều.
Nhìn hắn lại như thế, Niệm Kiều không khỏi cảm thấy lòng chua xót, đồng thời cũng không hiểu.
Cố Hành Sâm cưng chiều hắn như vậy tại sao lại có thể chia cắt hai mẹ con họ? Hay là người phụ nữ kia không tốt? Hoặc là hắn bất đắc dĩ mới phải làm như vậy?
Cố Cảnh Niên rất mệt mỏi, hơn nữa tác dụng thuốc an thần còn chưa qua, cũng bởi vì Niệm Kiều đang ở bên cạnh cho nên trong chốc lát, hắn nắm tay Niệm Kiều thiếp đi.
Sau khi hắn ngủ, Niệm Kiều muốn rút tay ra, đi đắp chăn cho Cố Hành Sâm, nhưng Cố Cảnh Niên nắm quá chặt, cô không thể rút ra được , lại không muốn đánh thức hắn, chỉ có thể ngồi im.
Đang rối rắm, một bóng đen sau lưng chùm lên người co, sau đó có một cánh tay ôm lấy cô, vùi đầu vào cổ cô, thở ra khí nóng lên da thịt của cô, ẩm ướt , ngứa một chút.
Niệm Kiều rụt cổ lại, quay đầu lại nhẹ giọng hỏi hắn: "Có phải vì lạnh nên tỉnh lại? Em vốn muốn đắp chăn cho anh."
Cố Hành Sâm không lên tiếng, cũng không gật đầu hay lắc đầu, chỉ tựa vào vai cô, lẳng lặng nhìn con trai.
Đáy mắt, là đau lòng, là tự trách, còn có thâm trầm bất đắc dĩ.
Hắn không biết, ban đầu mình thỉnh cầu Tần Mộ Bạch, có phải làm sai hay không, nhưng là ——
Hắn cũng không phải thật nghĩ đáp ứng, tuy nói là thỉnh cầu Tần Mộ Bạch, nhưng hắn không có đáp ứng, hắn cũng không thể đem Niệm Kiều ra mạo hiểm, bởi vì —— hắn không thể thua!
Nhưng cho tới bây giờ, thấy Niệm Kiều quên mình, thấy con trai bài xích mình như vậy, hắn không uất ức, không hối hận, chẳng qua là cảm thấy mệt mỏi.
"Em là của canh!" Đột nhiên, hắn bá đạo ở bên tai Niệm Kiều buông ra một câu như vậy.
Mặc dù hắn cố ý nhỏ giọng, nhưng là trong giọng nói cái kia vẫn rất bá đạo.
Niệm Kiều thấy buồn cười, hỏi hắn, "Thế nào? Có phải hay không bị con trai bắt nạt nên không vui?"
"Nhưng cô thật sự không phải." Niệm Kiều quả thật muốn điên, coi như là có, cô cũng không nhớ rõ, cô mất trí nhớ a!
"Mẹ chính là mẹ con!" Cố Cảnh Niên khẳng định lại.
"Cô…."
"Đúng là mẹ mà!"
Không đợi Niệm Kiều nói dứt lời, Cố Cảnh Niên liền cắt đứt lời cô..., sau đó gắt gao ôm lấy cô, lập tức khóc lên: "Mẹ, mẹ không phải muốn bỏ lại Niên Niên chứ, về sau con sẽ ngoan ngoãn đi theo nẹ, chỉ tin lời mẹ nói, mẹ đừng bỏ Niên Niên đi được không?"
Người nằm trên ghế sa lon nghe được câu nói cuối cùng của Cố Cảnh Niên, hàm răng nghiến chặt lại.
Rốt cuộc, đã để lại dấu ấn không tốt trong lòng hắn, có lẽ từ nay về sau hắn sẽ không tin tưởng lời của cha nói đúng không?
Đáy lòng hắn tràn ngập đau thương.
Giống như có người cầm con dao đang nhẹ nhàng đâm vào thân thể hắn, một dao lại một dao, không có máu chỉ thấy rất đau đớn.
"Mẹ, con chỉ muốn mẹ, con cũng không cần cha, không cần ai khác, con chỉ muốn mẹ, mẹ đừng bỏ Niên Niên được không?"
Cố Cảnh Niên vừa khóc vừa nói với Niệm Kiều, nước mắt lã chã rơi, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước mắt che kín.
Chẳng biết tại sao, nhìn hắn, Niệm Kiều lại nhớ tới đứa trẻ trong giấc mơ của mình cũng khóc rất thương tâm, giờ phút này cô ——
Lại chứng kiến cảnh giống hệt trong giấc mơ, tâm cô vô cùng đau đớn!
Cô đưa tay ôm lấy thân thể hắn, dịu dàng nỉ non: "Bảo bối, không khóc, không khóc ——"
Hắn khóc làm cô rất đau lòng. Nhìn hắn, cô thật sự có loại ảo giác, giống như hắn chính là con trai của cô vậy!
Trong lòng Niệm Kiều khó chịu, an ủi Cố Cảnh Niên một lát, vẫn không nhịn được quay đầu nhìn Cố Hành Sâm.
Không nhìn thấy thái độ của hắn, nhưng là Niệm Kiều có thể nhìn thấy bàn tay che mắt của hắn đang nắm chặt lại.
Tựa hồ, đang chịu đựng cái gì đó.
Cô cảm thấy đau đớn vô cùng, cô cũng không hiểu tại sao mình lại đau lòng như vậy.
Cố Cảnh Niên lôi kéo áo Niệm Kiều, len lén nhìn Cố Hành Sâm một cái, sau đó ghé vào tai Niệm Kiều, nhỏ giọng nói: "Mẹ, cha là người xấu, cha không để cho chúng ta ở chung một chỗ, hắn muốn tách ra chúng ta, chúng ta không cần cha được không? Chúng ta trở về tìm chú Tần?"
Niệm Kiều ngẩn ra, không thể tin nhìn Cố Cảnh Niên, mặc dù không thể hoàn toàn hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, nhưng là cô vẫn có thể đoán ra một chút ——
Cố Cảnh Niên và mẹ nó bị chia cách bởi Cố Hành Sâm sao? Còn có chú Tần gì đó, là Tần Mộ Bạch sao?Hay chỉ là trùng hợp cũng là họ Tần?
"Niên Niên, cháu nói chú Tần, là ——"
"Mẹ, chính là chú Tần Mộ Bạch Tần đó!" Cố Cảnh Niên lập tức trả lời, sau đó nhìn Niệm Kiều, cắn cắn môi, hỏi: "Mẹ, sao giống như mẹ không nhớ rõ con và chú Tần vậy ?"
Niệm Kiều ha ha cười ngây ngô, sau đó gãi gãi đầu của mình, "Cô mất trí nhớ, cho nên cô không biết cô có phải mẹ con không."
Cố Cảnh Niên dù sao mới ba tuổi, đối với bệnh mất trí nhớ cũng không thể hiểu rõ là, liền hỏi: "Mẹ, mất trí nhớ là có ý gì? Mất trí nhớ sẽ không nhớ ra con cùng chú Tần sao?"
Niệm Kiều 囧: "…."
Mất trí nhớ không phải sẽ không nhớ hắn và Tần Mộ Bạch, mà là sau khi mất trí nhớ, cô là ai cô cũng không nhớ rõ.
Nếu không phải ban đầu tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy là Tần Mộ Bạch, cô nghĩ, có lẽ hiện tại, cô cũng không biết Tần Mộ Bạch là ai.
Xem đồng hồ, trong đầu lại nghĩ tới Cố Hành Sâm hôm nay đã lái xe một ngày chắc đã rất mệt vì vậy cô dỗ Cố Cảnh Niên ngủ.
"Niên Niên, khuya lắm rồi, cháu nên ngủ đi, bác sĩ nói cháu vừa mới hạ sốt nên nghỉ ngơi nhiều một chút."
Cố Cảnh Niên lập tức trở nên khẩn trương, gắt gao nắm tay Niệm Kiều không buông ra, trong đôi mắt to tràn đầy khủng hoảng, "Mẹ, mẹ muốn nhân lúc con ngủ bỏ đi sao? Là cha muốn đuổi mẹ đi sao?"
Niệm Kiều nâng trán, đứa bé này, rốt cuộc là bị Cố Hành Sâm làm sợ tới mức nào mà lại luôn sợ hãi như vậy?
Lắc đầu một cái, cô vuốt mặt của hắn, cười nói: "Sẽ không, mẹ sẽ ở lại đây với con."
"Thật?" Cố Cảnh Niên nhíu mày, tựa hồ không thể tin được.
Niệm Kiều trịnh trọng gật đầu, sau đó lại thề: "Mẹ bảo đảm, ngày mai Niên Niên tỉnh lại, nhất định có thể thấy mẹ ngồi ở chỗ này."
Nói xong, cô vỗ vỗ chỗ mình đang ngồi một chút.
Cố Cảnh Niên cẩn thận nhìn chằm chằm chỗ Niệm Kiều đã vỗ, tựa hồ phải nhớ thật kĩ, để ngày mai có thể vừa mở mắt liền nhìn tới chỗ Niệm Kiều.
Nhìn hắn lại như thế, Niệm Kiều không khỏi cảm thấy lòng chua xót, đồng thời cũng không hiểu.
Cố Hành Sâm cưng chiều hắn như vậy tại sao lại có thể chia cắt hai mẹ con họ? Hay là người phụ nữ kia không tốt? Hoặc là hắn bất đắc dĩ mới phải làm như vậy?
Cố Cảnh Niên rất mệt mỏi, hơn nữa tác dụng thuốc an thần còn chưa qua, cũng bởi vì Niệm Kiều đang ở bên cạnh cho nên trong chốc lát, hắn nắm tay Niệm Kiều thiếp đi.
Sau khi hắn ngủ, Niệm Kiều muốn rút tay ra, đi đắp chăn cho Cố Hành Sâm, nhưng Cố Cảnh Niên nắm quá chặt, cô không thể rút ra được , lại không muốn đánh thức hắn, chỉ có thể ngồi im.
Đang rối rắm, một bóng đen sau lưng chùm lên người co, sau đó có một cánh tay ôm lấy cô, vùi đầu vào cổ cô, thở ra khí nóng lên da thịt của cô, ẩm ướt , ngứa một chút.
Niệm Kiều rụt cổ lại, quay đầu lại nhẹ giọng hỏi hắn: "Có phải vì lạnh nên tỉnh lại? Em vốn muốn đắp chăn cho anh."
Cố Hành Sâm không lên tiếng, cũng không gật đầu hay lắc đầu, chỉ tựa vào vai cô, lẳng lặng nhìn con trai.
Đáy mắt, là đau lòng, là tự trách, còn có thâm trầm bất đắc dĩ.
Hắn không biết, ban đầu mình thỉnh cầu Tần Mộ Bạch, có phải làm sai hay không, nhưng là ——
Hắn cũng không phải thật nghĩ đáp ứng, tuy nói là thỉnh cầu Tần Mộ Bạch, nhưng hắn không có đáp ứng, hắn cũng không thể đem Niệm Kiều ra mạo hiểm, bởi vì —— hắn không thể thua!
Nhưng cho tới bây giờ, thấy Niệm Kiều quên mình, thấy con trai bài xích mình như vậy, hắn không uất ức, không hối hận, chẳng qua là cảm thấy mệt mỏi.
"Em là của canh!" Đột nhiên, hắn bá đạo ở bên tai Niệm Kiều buông ra một câu như vậy.
Mặc dù hắn cố ý nhỏ giọng, nhưng là trong giọng nói cái kia vẫn rất bá đạo.
Niệm Kiều thấy buồn cười, hỏi hắn, "Thế nào? Có phải hay không bị con trai bắt nạt nên không vui?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.