Chương 142: Đặc biệt lãng mạn
Thất Niệm An
02/12/2013
Chiếc xe màu đen rời đi, Tần Mộ Bạch từ khúc quanh đi ra, vẻ mặt cô đơn.
Vào giờ phút này, hắn giống như nghe được số mệnh tự nhủ: không phải ngươi, cuối cùng vẫn không phải ngươi, cưỡng cầu cũng không được, cuối cùng vẫn mất đi cô.
Khổ sở cười một tiếng, hắn quay người đi lên lầu.
Mở cửa vào nhà, bên trong trống rỗng, hết sức cô đơn.
Trong không khí còn lưu lại mùi của cô, mà cô, đã cùng người khác đi nha.
Cố Niệm Kiều, đời này, anh dù cố gắng thế nào em vẫn không phải là của anh.
Giờ khắc này, hắn rốt cuộc đã hiểu.
Nhắm mắt lại thật sâu thở dài, làm thế nào cũng không cách nào đè xuống nội tâm đau đớn này, chợt đứng dậy nắm chìa khóa xe trên bàn, tông cửa xông ra.
Cố Hành Sâm mang Niệm Kiều đi tới một nhà hàng cao cấp, dừng xe xong đã có người tới mở cửa xe, cung kính mời bọn họ xuống xe.
Niệm Kiều có chút giật mình, cùng Tần Mộ Bạch ở chung một chỗ vẫn là rất tùy ý, mặc dù tới chỗ nào người khác đối với bọn họ cũng khách khí, nhưng cũng không cung kính như vậy.
Sắc mặt của cô có chút không tự nhiên, ánh mắt giống như là bị kinh sợ, nhìn Cố Hành Sâm.
Cố Hành Sâm khẽ cưoif, ghé sát bên tai cô nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, xuống xe."
Cả khuôn mặt Niệm Kiều đều đỏ , có chút thẹn quá thành giận trừng mắt liếc hắn một cái.
Người này làm gì dựa vào cô gần như vậy a, nhưng chỉ cần hắn khẽ dựa vào, trái tim nhỏ của cô liền đập loạn lên.
Xuống xe, Cố Hành Sâm trực tiếp dắt tay của cô, cô lui về phía sau né tránh.
Sắc mặt Cố Hành Sâm trầm xuống, ngay sau đó bất kể cô có nguyện ý hay không, trực tiếp nắm lấy cô tay nắm thật chặt, sau đó đi vào phòng ăn.
Bên trong trừ người hầu bàn không có một bóng người, hoàn toàn yên tĩnh khiến Niệm Kiều không biết theo ai, vô ý thức nắm chặt tay Cố Hành Sâm .
Động tác vô thức của cô lại làm cho Cố Hành Sâm mừng rỡ, nghiêng đầu nhìn cô một cái, đáy mắt tràn đầy nụ cười.
Trong lòng Niệm Kiều nghĩ: người này nhất định là đã bao trọn cả nhà hàng này rồi, cho nên hiện tại mới có thể chỉ có hai người bọn họ, nhưng hắn bao cả phòng ăn này không phải chỉ vì cùng cô ăn một bữa cơm chứ?
Trong lòng còn đang suy nghĩ miên man, Cố Hành Sâm đã dẫn cô tới bàn ăn, thay cô kéo ghế ra, hết sức lịch lãm nói: "Mời ngồi."
Niệm Kiều cúi đầu ngồi xuống, đôi tay khẩn trương nắm chặt làn váy của mình, cả người cũng không được tự nhiên.
Cố Hành Sâm nhìn thấu cô không được tự nhiên, phất tay, tất cả phục vụ đều lui ra ngoài, cả căn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cảm giác áp bức quanh mình từ từ biến mất, Niệm Kiều mới ngẩng đầu lên, liếc xéo hắn: "Chú à, chú mời tôi ăn cơm cũng không cần phô trương như vậy chứ? Chú muốn hù chết tôi à!"
Cố Hành Sâm nhíu mày, nha đầu này sao cứ mở miệng là lại chú này chú nọ thế, cô có biết đàn ông thật ra cũng rất để ý người khác nói họ già không?
Dĩ nhiên, đợi lát nữa hắn sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh cho cô biết—— hắn không già! Hắn rất được!
Cố Hành Sâm cầm lấy bình rượu đỏ trên bàn, rót cho Niệm Kiều một ly rượu đỏ đưa cho cô, không lên tiếng.
Niệm Kiều nhìn hắn đưa ly rượu đỏ tới, cau mày nói: "Xin lỗi, tôi không uống rượu."
Không uống?
Nhưng hắn nhớ, trước kia mặc dù tửu lượng hắn không tốt nhưng cũng uống được rượu mà!
Hiển nhiên, nha đầu này hay là đang phòng bị hắn, không sao, hắn biết nhược điểm của cô!
Hắn không nói gì, chỉ đem ly rượu đặt trước mặt cô, sau đó lại tự rót cho mình một ly, rồi đặt bình rượu về chỗ cũ.
Nhìn theo động tác của hắn, lúc này Niệm Kiều mới chú ý tới, trong khối băng dùng để ướp lạnh chai rượu kia, toàn bộ đều là hoa hồng!
Bên trong mỗi một khối băng khối đều có một đóa hoa hồng!
"Cái này rất đẹp!" Cô vừa lại gần xem, vừa nói ra cảm giác trong lòng, đáy mắt thoáng qua một tia rực rỡ.
Sau đó, trong đầu cô ảo tưởng, ngày nào đó mình ở nhà cũng làm một ít hoa hồng ướp lạnh như vậy, lúc cùng Tần Mộ Bạch dùng bữa tối dưới nến lấy ra dùng, nhất định vô cùng lãng mạn!
"Thích không?" Cố Hành Sâm nhíu mày hỏi.
Niệm Kiều gật đầu, vẫn không nhìn hắn, ngược lại tay cầm lên một khối khối băng đặt trước mắt nhìn một chút, nụ cười nơi khóe miệng càng lúc càng lớn.
"Tôi đoán, chú nhất định là một người đàn ông rất lãng mạn, làm bạn gái của chú sẽ rất hạnh phúc." Niệm Kiều cười với hắn nói, không biết vì sao, mặc dù cô đang cười , nhưng trong ngực lại cảm thấy buồn buồn.
Cố Hành Sâm cũng cười, chỉ là lúc hắn cười tỏa ra chút ý vị sâu xa.
"anh có bạn gái, nhưng cô ấy lại rời bỏ anh, cũng không nhớ anh, hiện tại anh muốn tìm cô ấy về, không biết cô ấy có nguyện ý không?"
Trái tim Niệm Kiều run lên, trực giác nói với cô là h ắn đang ám chỉ cô, nhưng cô đối với hắn không có một chút ấn tượng!
Cô cười khan hai tiếng, ngây ngô, sau đó đưa khối băng trong tay bỏ vào thùng đá.
Lúc này Cố Hành Sâm cũng đang đưa tay, lấy ra một khối khối băng đặt trong lòng bàn tay, nắm chặt.
Niệm Kiều khốn hoặc nhìn hắn, "Chú muốn làm gì?"
Cố Hành Sâm không nói, chỉ nắm thật chặt khối băng kia.
Rất nhanh, có một dòng nước chảy ra từ khối băng chảy qua kẽ tay của Cố Hành Sâm, một lúc lâu, Cố Hành Sâm mới mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay của hắn xuất hiện một đóa hoa bị ướt nhẹp!
Cố Hành Sâm cầm lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau bông hồng trong tay một lượt.
Niệm Kiều trợn to hai mắt, nhìn hắn tự kéo tay cô qua, sau đó, hắn đem bông hồng đặt trong bàn tay của cô, khép tay của cô lại, khiến cho bông hồng nằm gọn trong lòng bàn tay của cô.
Trái tim Niệm Kiều run lên, giống như thứ nằm trong lòng bàn tay cô không phải là bông hồng mà là trái tim của hắn!
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn cho cô cảm giác nguội lạnh, giờ phút này, hắn lại vì cô trở nên nhu tình vạn chủng, cho cô cảm giác lãng mạn!
Trong lòng tràn ngập cảm động, cô ngẩng đầu, có chút mờ mịt nhìn hắn, "Chúng ta trước kia, thật có biết nhau sao?"
Cố Hành Sâm chỉ nâng ly hướng về phía cô, con ngươi thâm thúy khóa chặt cô lại.
Niệm Kiều lần nữa cảnh báo mình, không thể uống rượu! Không thể uống rượu!
Nhưng vào giờ phút này, không khí rất thích hợp, tay của cô hoàn toàn không nghe lời mình sai bảo, cầm ly rượu lên, một ly rượu đỏ tràn đầy, cô cứ như vậy uống vào.
Bên môi Cố Hành Sâm lộ ra một nụ cười tà ác, quả nhiên, phương pháp An Hi Nghiêu cung cấp rất có tác dụng!
Nếu không lấy tính cách hắn, đánh chết hắn cũng không nghĩ ra những chiêu thức này.
Nhưng An Hi Nghiêu thì có thể, nhưng hắn đang dùng chân tình của mình!
Ánh đèn của phòng ăn, trong lúc Niệm Kiều nuốt ly rượu kia xuống ánh đèn như tối lại, cô kinh hãi, trước mặt đột nhiên xuất hiện mấy bóng người.
"Có thể cùng anh khiêu vũ một bản không?" Dùng tư thế tiêu chuẩn mời cô khiêu vũ, Cố Hành Sâm đứng trước mặt Niệm Kiều, bàn tay hướng về cô.
Sau này Niệm Kiều mới biết tại sao đêm đó mình lại khác thường như vậy, chỉ vì —— trước mặt người đàn ông này, đã xâm nhập vào cốt nhục cô, cho nên cô mới không có năng lực kháng cự lại hắn!
Run rẩy đặt tay vào lòng bàn tay ấm áp rộng rãi của hắn, cô chậm rãi đứng dậy, theo hắn từ từ nhảy.
Âm nhạc êm dịu, ánh đèn mập mờ, đối diện với người đàn ông yêu nghiệt, Niệm Kiều hoảng hốt cho là mình đang rơi vào trong mộng, người đàn ông trước mặt sao lại hoàn mỹ như thế.
Tựa vào ngực của hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn, cô có chút say mê hỏi: "Chú, chú tên gì?"
"Cố Hành Sâm."
"Chú, tại sao lần đầu tiên chú nhìn thấy tôi đã yêu tôi vậy?"
Cô ngẩng đầu, lúc này trên khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mỵ toát ra ánh hồng, hết sức trìu mến, đôi môi anh đào khẽ chu ra trông như một đứa trẻ.
Cố Hành Sâm kìm lòng không được cúi đầu ngậm chặt môi của cô, trằn trọc mút vào, chiếc lưỡi linh hoạt cường thế xông vào miệng cô, khuấy động một chút.
Nụ hôn càng ngày càng sâu, Niệm Kiều chỉ có thể bị động đáp lại, cả người dựa vào trong cánh tay hắn.
Nhiệt độ quanh mình bắt đầu tăng cao, nụ hôn triền miên vẫn còn tiếp tục, hai người hồn nhiên quên mình chìm đắm trong trong thế giới của mình, không thể tự kềm chế!
Hồi lâu, Niệm Kiều bắt đầu khó thở, cũng bởi vì sâu trong nội tâm cô thấy áy náy với Tần Mộ Bạch, cho nên hai tay cô gắt gao chống đỡ trước ngực Cố Hành Sâm, im lặng biểu đạt sự phản kháng của mình.
Cố Hành Sâm hôn sâu trong chốc lát, cũng suy tính đến bây giờ đang ở phòng ăn, không thể quá phận, liền dựa thế buông ra cô.
Niệm Kiều lập tức xoay người trở lại chỗ ngồi, mà đúng lúc này người hầu bàn mang món ăn lên, cô lập tức cầm dao nĩa lên, che giấu cảm xúc của mình.
Đáng chết!
Không phải chỉ là một đóa hoa hồng, một ly rượu đỏ, một điệu nhảy mà thôi, cô tại sao lại chìm đắm vào đó vậy?
Hơn nữa, cư nhiên cô lại để cho hắn hôn mình! Cực kỳ đáng sợ là —— cô cũng không bài xích nụ hôn của hắn, ngược lại là rất hưởng thụ!
Cái loại cảm giác quen thuộc đó làm cho cô thấy khủng hoảng, khiến cô bất an!
Tại sao đối với nụ hôn của một người đàn ông xa lạ cô lại có cảm giác quen thuộc như vậy, chẳng lẽ trời sinh cô chính người phụ nữ hay lay động sao?
Nghĩ như vậy, nhất thời cả người cô cũng thấy khó chịu, nên cũng không nghĩ sẽ ăn cơm tiếp như thế nào.
Cố Hành Sâm nhìn thấy cô để đao xuống, không khỏi cau mày, "Sao vậy, không hợp khẩu vị?"
Niệm Kiều lắc đầu, "Chú, cơm cũng đã ăn cùng chú rồi, chú đưa tôi trở về có được hay không? Mộ Bạch trở lại không thấy được tôi sẽ lo lắng ."
Sắc mặt của Cố Hành Sâm ngưng tụ, hiển nhiên , hai chữ Mộ Bạch này, là cấm kỵ của hắn!
Mà Niệm Kiều lại không biết cấm kỵ của hắn, trước mặt hắn cứ lặp đi lặp lại nhiều tên của người đàn ông khác, cho nên bây giờ hắn cảm giác có chút tức giận!
Chỉ thấy động tác của hắn ưu nhã để dao xuống xiên, xoa xoa khóe miệng của mình, sau đó cầm lấy ly rượu đỏ, ngửa đầu uống cạn rượu đỏ bên trong.
"Được, anh đưa em về."
Niệm Kiều sửng sốt, ngay sau đó trừng lớn mắt, nhìn hắn, nhưng có chút không tin.
Còn tưởng rằng hắn không chịu đưa cô về, nhưng vừa rồi hắn lại nói được, gặp quỷ sao?
Hai người đi ra phòng ăn, người hầu bàn mở cửa cho hai người, sau đó lại chạy đi mở cửa xe chờ bọn họ lên xe, cuối cùng đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Vừa lên xe, Niệm Kiều đã ngửi thấy một mùi đặc biệt, mùi thơm này rất thoải mái dễ chịu, cô liền thuận miệng hỏi một câu: "Chú, trong xe chú có mùi thơm gì vậy, lúc đi không có mà?"
Đuôi lông mày Cố Hành Sâm nhướng nhướng lên, trở về cô: "** hương."
Niệm Kiều ‘ xì ’ một tiếng bật cười, "** hương, chú muốn mê hoặc ai sao ? Là tôi à?"
Cố Hành Sâm cười như không cười nhìn cô một cái, cũng không nói gì nữa, chỉ chuyên chú lái xe.
Nhưng lúc nhìn ra cửa xe, Niệm Kiều liền phát giác có chút không bình thường, đây không phải là đường về nhà cô!
"Chú mang tôi đi đâu vậy?" Cô quay đầu hỏi hắn, ánh mắt hốt hoảng không dứt.
Vào giờ phút này, hắn giống như nghe được số mệnh tự nhủ: không phải ngươi, cuối cùng vẫn không phải ngươi, cưỡng cầu cũng không được, cuối cùng vẫn mất đi cô.
Khổ sở cười một tiếng, hắn quay người đi lên lầu.
Mở cửa vào nhà, bên trong trống rỗng, hết sức cô đơn.
Trong không khí còn lưu lại mùi của cô, mà cô, đã cùng người khác đi nha.
Cố Niệm Kiều, đời này, anh dù cố gắng thế nào em vẫn không phải là của anh.
Giờ khắc này, hắn rốt cuộc đã hiểu.
Nhắm mắt lại thật sâu thở dài, làm thế nào cũng không cách nào đè xuống nội tâm đau đớn này, chợt đứng dậy nắm chìa khóa xe trên bàn, tông cửa xông ra.
Cố Hành Sâm mang Niệm Kiều đi tới một nhà hàng cao cấp, dừng xe xong đã có người tới mở cửa xe, cung kính mời bọn họ xuống xe.
Niệm Kiều có chút giật mình, cùng Tần Mộ Bạch ở chung một chỗ vẫn là rất tùy ý, mặc dù tới chỗ nào người khác đối với bọn họ cũng khách khí, nhưng cũng không cung kính như vậy.
Sắc mặt của cô có chút không tự nhiên, ánh mắt giống như là bị kinh sợ, nhìn Cố Hành Sâm.
Cố Hành Sâm khẽ cưoif, ghé sát bên tai cô nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, xuống xe."
Cả khuôn mặt Niệm Kiều đều đỏ , có chút thẹn quá thành giận trừng mắt liếc hắn một cái.
Người này làm gì dựa vào cô gần như vậy a, nhưng chỉ cần hắn khẽ dựa vào, trái tim nhỏ của cô liền đập loạn lên.
Xuống xe, Cố Hành Sâm trực tiếp dắt tay của cô, cô lui về phía sau né tránh.
Sắc mặt Cố Hành Sâm trầm xuống, ngay sau đó bất kể cô có nguyện ý hay không, trực tiếp nắm lấy cô tay nắm thật chặt, sau đó đi vào phòng ăn.
Bên trong trừ người hầu bàn không có một bóng người, hoàn toàn yên tĩnh khiến Niệm Kiều không biết theo ai, vô ý thức nắm chặt tay Cố Hành Sâm .
Động tác vô thức của cô lại làm cho Cố Hành Sâm mừng rỡ, nghiêng đầu nhìn cô một cái, đáy mắt tràn đầy nụ cười.
Trong lòng Niệm Kiều nghĩ: người này nhất định là đã bao trọn cả nhà hàng này rồi, cho nên hiện tại mới có thể chỉ có hai người bọn họ, nhưng hắn bao cả phòng ăn này không phải chỉ vì cùng cô ăn một bữa cơm chứ?
Trong lòng còn đang suy nghĩ miên man, Cố Hành Sâm đã dẫn cô tới bàn ăn, thay cô kéo ghế ra, hết sức lịch lãm nói: "Mời ngồi."
Niệm Kiều cúi đầu ngồi xuống, đôi tay khẩn trương nắm chặt làn váy của mình, cả người cũng không được tự nhiên.
Cố Hành Sâm nhìn thấu cô không được tự nhiên, phất tay, tất cả phục vụ đều lui ra ngoài, cả căn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cảm giác áp bức quanh mình từ từ biến mất, Niệm Kiều mới ngẩng đầu lên, liếc xéo hắn: "Chú à, chú mời tôi ăn cơm cũng không cần phô trương như vậy chứ? Chú muốn hù chết tôi à!"
Cố Hành Sâm nhíu mày, nha đầu này sao cứ mở miệng là lại chú này chú nọ thế, cô có biết đàn ông thật ra cũng rất để ý người khác nói họ già không?
Dĩ nhiên, đợi lát nữa hắn sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh cho cô biết—— hắn không già! Hắn rất được!
Cố Hành Sâm cầm lấy bình rượu đỏ trên bàn, rót cho Niệm Kiều một ly rượu đỏ đưa cho cô, không lên tiếng.
Niệm Kiều nhìn hắn đưa ly rượu đỏ tới, cau mày nói: "Xin lỗi, tôi không uống rượu."
Không uống?
Nhưng hắn nhớ, trước kia mặc dù tửu lượng hắn không tốt nhưng cũng uống được rượu mà!
Hiển nhiên, nha đầu này hay là đang phòng bị hắn, không sao, hắn biết nhược điểm của cô!
Hắn không nói gì, chỉ đem ly rượu đặt trước mặt cô, sau đó lại tự rót cho mình một ly, rồi đặt bình rượu về chỗ cũ.
Nhìn theo động tác của hắn, lúc này Niệm Kiều mới chú ý tới, trong khối băng dùng để ướp lạnh chai rượu kia, toàn bộ đều là hoa hồng!
Bên trong mỗi một khối băng khối đều có một đóa hoa hồng!
"Cái này rất đẹp!" Cô vừa lại gần xem, vừa nói ra cảm giác trong lòng, đáy mắt thoáng qua một tia rực rỡ.
Sau đó, trong đầu cô ảo tưởng, ngày nào đó mình ở nhà cũng làm một ít hoa hồng ướp lạnh như vậy, lúc cùng Tần Mộ Bạch dùng bữa tối dưới nến lấy ra dùng, nhất định vô cùng lãng mạn!
"Thích không?" Cố Hành Sâm nhíu mày hỏi.
Niệm Kiều gật đầu, vẫn không nhìn hắn, ngược lại tay cầm lên một khối khối băng đặt trước mắt nhìn một chút, nụ cười nơi khóe miệng càng lúc càng lớn.
"Tôi đoán, chú nhất định là một người đàn ông rất lãng mạn, làm bạn gái của chú sẽ rất hạnh phúc." Niệm Kiều cười với hắn nói, không biết vì sao, mặc dù cô đang cười , nhưng trong ngực lại cảm thấy buồn buồn.
Cố Hành Sâm cũng cười, chỉ là lúc hắn cười tỏa ra chút ý vị sâu xa.
"anh có bạn gái, nhưng cô ấy lại rời bỏ anh, cũng không nhớ anh, hiện tại anh muốn tìm cô ấy về, không biết cô ấy có nguyện ý không?"
Trái tim Niệm Kiều run lên, trực giác nói với cô là h ắn đang ám chỉ cô, nhưng cô đối với hắn không có một chút ấn tượng!
Cô cười khan hai tiếng, ngây ngô, sau đó đưa khối băng trong tay bỏ vào thùng đá.
Lúc này Cố Hành Sâm cũng đang đưa tay, lấy ra một khối khối băng đặt trong lòng bàn tay, nắm chặt.
Niệm Kiều khốn hoặc nhìn hắn, "Chú muốn làm gì?"
Cố Hành Sâm không nói, chỉ nắm thật chặt khối băng kia.
Rất nhanh, có một dòng nước chảy ra từ khối băng chảy qua kẽ tay của Cố Hành Sâm, một lúc lâu, Cố Hành Sâm mới mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay của hắn xuất hiện một đóa hoa bị ướt nhẹp!
Cố Hành Sâm cầm lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau bông hồng trong tay một lượt.
Niệm Kiều trợn to hai mắt, nhìn hắn tự kéo tay cô qua, sau đó, hắn đem bông hồng đặt trong bàn tay của cô, khép tay của cô lại, khiến cho bông hồng nằm gọn trong lòng bàn tay của cô.
Trái tim Niệm Kiều run lên, giống như thứ nằm trong lòng bàn tay cô không phải là bông hồng mà là trái tim của hắn!
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn cho cô cảm giác nguội lạnh, giờ phút này, hắn lại vì cô trở nên nhu tình vạn chủng, cho cô cảm giác lãng mạn!
Trong lòng tràn ngập cảm động, cô ngẩng đầu, có chút mờ mịt nhìn hắn, "Chúng ta trước kia, thật có biết nhau sao?"
Cố Hành Sâm chỉ nâng ly hướng về phía cô, con ngươi thâm thúy khóa chặt cô lại.
Niệm Kiều lần nữa cảnh báo mình, không thể uống rượu! Không thể uống rượu!
Nhưng vào giờ phút này, không khí rất thích hợp, tay của cô hoàn toàn không nghe lời mình sai bảo, cầm ly rượu lên, một ly rượu đỏ tràn đầy, cô cứ như vậy uống vào.
Bên môi Cố Hành Sâm lộ ra một nụ cười tà ác, quả nhiên, phương pháp An Hi Nghiêu cung cấp rất có tác dụng!
Nếu không lấy tính cách hắn, đánh chết hắn cũng không nghĩ ra những chiêu thức này.
Nhưng An Hi Nghiêu thì có thể, nhưng hắn đang dùng chân tình của mình!
Ánh đèn của phòng ăn, trong lúc Niệm Kiều nuốt ly rượu kia xuống ánh đèn như tối lại, cô kinh hãi, trước mặt đột nhiên xuất hiện mấy bóng người.
"Có thể cùng anh khiêu vũ một bản không?" Dùng tư thế tiêu chuẩn mời cô khiêu vũ, Cố Hành Sâm đứng trước mặt Niệm Kiều, bàn tay hướng về cô.
Sau này Niệm Kiều mới biết tại sao đêm đó mình lại khác thường như vậy, chỉ vì —— trước mặt người đàn ông này, đã xâm nhập vào cốt nhục cô, cho nên cô mới không có năng lực kháng cự lại hắn!
Run rẩy đặt tay vào lòng bàn tay ấm áp rộng rãi của hắn, cô chậm rãi đứng dậy, theo hắn từ từ nhảy.
Âm nhạc êm dịu, ánh đèn mập mờ, đối diện với người đàn ông yêu nghiệt, Niệm Kiều hoảng hốt cho là mình đang rơi vào trong mộng, người đàn ông trước mặt sao lại hoàn mỹ như thế.
Tựa vào ngực của hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn, cô có chút say mê hỏi: "Chú, chú tên gì?"
"Cố Hành Sâm."
"Chú, tại sao lần đầu tiên chú nhìn thấy tôi đã yêu tôi vậy?"
Cô ngẩng đầu, lúc này trên khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mỵ toát ra ánh hồng, hết sức trìu mến, đôi môi anh đào khẽ chu ra trông như một đứa trẻ.
Cố Hành Sâm kìm lòng không được cúi đầu ngậm chặt môi của cô, trằn trọc mút vào, chiếc lưỡi linh hoạt cường thế xông vào miệng cô, khuấy động một chút.
Nụ hôn càng ngày càng sâu, Niệm Kiều chỉ có thể bị động đáp lại, cả người dựa vào trong cánh tay hắn.
Nhiệt độ quanh mình bắt đầu tăng cao, nụ hôn triền miên vẫn còn tiếp tục, hai người hồn nhiên quên mình chìm đắm trong trong thế giới của mình, không thể tự kềm chế!
Hồi lâu, Niệm Kiều bắt đầu khó thở, cũng bởi vì sâu trong nội tâm cô thấy áy náy với Tần Mộ Bạch, cho nên hai tay cô gắt gao chống đỡ trước ngực Cố Hành Sâm, im lặng biểu đạt sự phản kháng của mình.
Cố Hành Sâm hôn sâu trong chốc lát, cũng suy tính đến bây giờ đang ở phòng ăn, không thể quá phận, liền dựa thế buông ra cô.
Niệm Kiều lập tức xoay người trở lại chỗ ngồi, mà đúng lúc này người hầu bàn mang món ăn lên, cô lập tức cầm dao nĩa lên, che giấu cảm xúc của mình.
Đáng chết!
Không phải chỉ là một đóa hoa hồng, một ly rượu đỏ, một điệu nhảy mà thôi, cô tại sao lại chìm đắm vào đó vậy?
Hơn nữa, cư nhiên cô lại để cho hắn hôn mình! Cực kỳ đáng sợ là —— cô cũng không bài xích nụ hôn của hắn, ngược lại là rất hưởng thụ!
Cái loại cảm giác quen thuộc đó làm cho cô thấy khủng hoảng, khiến cô bất an!
Tại sao đối với nụ hôn của một người đàn ông xa lạ cô lại có cảm giác quen thuộc như vậy, chẳng lẽ trời sinh cô chính người phụ nữ hay lay động sao?
Nghĩ như vậy, nhất thời cả người cô cũng thấy khó chịu, nên cũng không nghĩ sẽ ăn cơm tiếp như thế nào.
Cố Hành Sâm nhìn thấy cô để đao xuống, không khỏi cau mày, "Sao vậy, không hợp khẩu vị?"
Niệm Kiều lắc đầu, "Chú, cơm cũng đã ăn cùng chú rồi, chú đưa tôi trở về có được hay không? Mộ Bạch trở lại không thấy được tôi sẽ lo lắng ."
Sắc mặt của Cố Hành Sâm ngưng tụ, hiển nhiên , hai chữ Mộ Bạch này, là cấm kỵ của hắn!
Mà Niệm Kiều lại không biết cấm kỵ của hắn, trước mặt hắn cứ lặp đi lặp lại nhiều tên của người đàn ông khác, cho nên bây giờ hắn cảm giác có chút tức giận!
Chỉ thấy động tác của hắn ưu nhã để dao xuống xiên, xoa xoa khóe miệng của mình, sau đó cầm lấy ly rượu đỏ, ngửa đầu uống cạn rượu đỏ bên trong.
"Được, anh đưa em về."
Niệm Kiều sửng sốt, ngay sau đó trừng lớn mắt, nhìn hắn, nhưng có chút không tin.
Còn tưởng rằng hắn không chịu đưa cô về, nhưng vừa rồi hắn lại nói được, gặp quỷ sao?
Hai người đi ra phòng ăn, người hầu bàn mở cửa cho hai người, sau đó lại chạy đi mở cửa xe chờ bọn họ lên xe, cuối cùng đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Vừa lên xe, Niệm Kiều đã ngửi thấy một mùi đặc biệt, mùi thơm này rất thoải mái dễ chịu, cô liền thuận miệng hỏi một câu: "Chú, trong xe chú có mùi thơm gì vậy, lúc đi không có mà?"
Đuôi lông mày Cố Hành Sâm nhướng nhướng lên, trở về cô: "** hương."
Niệm Kiều ‘ xì ’ một tiếng bật cười, "** hương, chú muốn mê hoặc ai sao ? Là tôi à?"
Cố Hành Sâm cười như không cười nhìn cô một cái, cũng không nói gì nữa, chỉ chuyên chú lái xe.
Nhưng lúc nhìn ra cửa xe, Niệm Kiều liền phát giác có chút không bình thường, đây không phải là đường về nhà cô!
"Chú mang tôi đi đâu vậy?" Cô quay đầu hỏi hắn, ánh mắt hốt hoảng không dứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.