Chương 171: Khúc nhạc trêu chọc lòng người
Thất Niệm An
02/12/2013
Cô tìm thấy hình ảnh trước khi chưa có khôi phục trí nhớ, lúc ở vườn hoa bí mật lần đó, trong phòng tắm, chính là cô thượng hắn hạ!
Theo trí nhớ hắn dạy như vậy, cô nhẹ nhàng động, từ từ xoáy, vẻ mặt quyến rũ.
Cố Hành Sâm không nghĩ tới cô cư nhiên chủ động, trong khoảng thời gian ngắn, tim đập rộn lên, toàn thân máu cũng dồn tại một chỗ, chỉ cảm thấy mạch máu đều muốn bể ra.
Hô hấp cũng dồn dập đi theo, đôi tay không tự chủ được vươn ra chế trụ hông của cô, ám ách nói: "Bảo bối, nhanh một chút. . . . . .".
Niệm Kiều đỏ bừng cả mặt, thấy đáy mắt hắn hiện từng tia thỏa mãn, nhất thời càng có dũng khí lớn hơn.
Chợt cao chợt thấp, thoắt nặng thoắt nhẹ, thậm chí, cô cố ý trước sau hoạt động, nhìn hắn ở dưới thân mình lộ ra vẻ mặt tựa như thống khổ hơn tựa như thống khoái, bờ môi cô tràn ra nụ cười tuyệt mỹ, mang theo một tia xuân tình.
Thì ra là, lấy lòng người mình yêu, là một chuyện vui sướng biết chừng nào, khó trách bình thường hắn cố gắng như thế.
Hai người tầm mắt chạm nhau, rối rít mang theo nụ cười.
Trước kia chỉ cảm thấy cùng hắn làm chuyện 'yêu rất vui vẻ', nhưng là cái loại vui vẻ đó chưa từng có như hôm nay mạnh mẽ mãnh liệt như vậy.
Vào giờ phút này, Niệm Kiều có chút ngượng ngùng phát hiện, tình ` yêu lại là một chuyện tốt đẹp như thế.
Thanh âm yêu kiều hòa lẫn tiếng thở gấp, lại làm ra một khúc nhạc động lòng người, quanh quẩn thật lâu ở trong phòng ngủ.
————
Hôm sau Niệm Kiều khi tỉnh lại, phát hiện Cố Cảnh Niên đang nằm ở bên giường mình, cười hì hì nhìn mình.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là cúi đầu nhìn mình có mặc quần áo hay không ——
Hoàn hảo cũng may, trên người mình có mặc đồ ngủ, cũng không phải toàn bộ ` trắng trợn.
"Mẹ, Chào buổi sáng." Cố Cảnh Niên vừa cùng cô chào hỏi vừa dùng cả tay chân bò lên giường, vén chăn lên nằm vào.
Niệm Kiều nhìn hắn ăn mặc thật chỉnh tề, cười, đưa tay ôm hắn đi qua, sờ sờ đầu của hắn hỏi: "Cảnh Niên thế nào lại dậy sớm như vậy?"
Cố Cảnh Niên cúi đầu ở trước ngực cô cọ một hồi, giống như là lúc vừa mới sinh ra, tìm sữa ở trong ngực của cô.
Niệm Kiều nhịn không được bật cười, vội vàng đẩy đầu của hắn ra, không hiểu hỏi: "Cảnh Niên thế nào?"
Cố Cảnh Niên ngẩng đầu lên, mắt trong sáng nói , "Mẹ, thời điểm buổi sáng con tiến vào, thấy cha cũng ở trước ngực của me ủn tới ủn lui như vậy, con hỏi cha đang tìm cái gì, cha nói đang tìm bảo bối mềm nhũn, nhưng là cha không nói cho con bảo bối mềm nhũn là cái gì, cho nên Cảnh Niên tự tìm đến."
Niệm Kiều: ". . . . . ."
Lúc này, Cố Hành Sâm vừa đúng đẩy cửa ra đi vào gọi mẹ con hai người ăn điểm tâm, ai ngờ, một cửa đẩy ra, xông tới mặt đúng là một cái gối đầu trắng như tuyết!
Hắn tiếp được, giương mắt khốn hoặc nhìn qua, chống lại tầm mắt Niệm Kiều phóng hỏa, có chút chột dạ sờ sờ lỗ mũi, cúi đầu đi tới.
Hắn cũng không phải là cố ý có được hay không, buổi sáng nhất thời động dục, muốn lấy hành động thực tế đánh thức cô, nhưng là ai biết con trai lại đột nhiên đẩy cửa đi vào?
Niệm Kiều chỉ hận không thể nhảy dựng lên đạp hắn mấy đá, lưu manh đáng chết này không biết cùng con trai nói những thứ gì!
Cố Cảnh Niên tầm mắt ở giữa hai người vòng tới vòng lui, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Cha, con ở nơi này của mẹ tìm thật lâu, đều không có tìm được cha nói đi bảo bối mềm nhũn, rốt cuộc là cái gì ?"
Một bên hắn nói xong, vừa đưa tay chỉ ngực Niệm Kiều .
Bởi vì mới vừa bị hắn dụi tới dụi lui, áo ngủ trên người Niệm Kiều lúc này cổ áo bị mở rộng ra, bên trong không có mặc áo lót, lộ ra tảng lớn tảng lớn da thịt trắng như tuyết, thật là chọc người phạm tội!
Nhất là hai vú là nửa che nửa lộ, phía trên còn lưu lại dấu vết tối hôm qua hoan ái đi qua, Cố Hành Sâm chỉ cảm thấy bụng dưới đột nhiên vọt qua một luồng nhiệt lưu, lại có loại xung động muốn nhào tới đem lấy cô ăn vào trong bụng !
Niệm Kiều bị ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn chăm chú cả người đều muốn thiêu cháy, một tay nắm lấy cổ áo áo ngủ, một tay vén chăn lên trên người, vô cùng lo lắng đứng dậy xuống giường cầm lấy y phục vọt vào phòng tắm, phanh một tiếng đóng sầm cửa.
Cố Hành Sâm nhìn bóng lưng cô hốt hoảng, không khỏi cong cong khóe miệng.
Cố Cảnh Niên ngồi ở trên giường, nhìn cha mẹ không tiếng động trao đổi, hắn nhất thời hai hàng lông mày chau lại, hai người này rốt cuộc đang đánh cái gì bí hiểm đây?
Niệm Kiều thay xong quần áo ra ngoài, ngửi thấy một hồi mùi thơm xông vào mũi, cô không khỏi tán thưởng lên tiếng: "Thơm quá a ——"
"Mẹ, bữa ăn sáng là cha làm a!" Cố Cảnh Niên đầu tiên xoay người lại, đối với Niệm Kiều nói.
Lông mày tinh xảo của Niệm Kiều giơ giơ lên, liền đi tới cái đĩa đựng trứng chần nước sôi của Cố Cảnh Niên cắn một cái, mùi vị quả nhiên là không tệ.
"Anh dậy từ lúc nào vậy?" Vừa hỏi người trước mặt, cô vừa ở bên người Cố Cảnh Niên ngồi xuống.
Cố Hành Sâm đã ăn uống no đủ, đưa tay rút khăn giấy chùi cái miệng, sau đó cầm lấy một ly sữa nóng đưa tới, trae lời cô: "Nửa giờ trước."
"Sớm như vậy?" Niệm Kiều uống xong một hớp sữa tươi, miệng còn dính đầy sữa hỏi hắn.
Cố Hành Sâm bất đắc dĩ liếc nhìn cô một cái, hướng cô ngoắc ngoắc đầu ngón tay, ý bảo cô đứng dậy nghiêng người qua đây.
Niệm Kiều không rõ chân tướng, ngây ngốc đứng dậy, nửa người nghiêng qua.
Cố Hành Sâm chợt đưa ra một cái tay, ôm đầu của cô liền hôn lên, lộ ra đầu lưỡi đem lấy khóe miệng của cô liếm sạch sẽ sữa dính lại ở dó, sau đó mới thõa mãn liếm liếm môi của mình, buông cô ra.
Niệm Kiều hai gò má hồng lên, vội vàng quay đầu nhìn Cố Cảnh Niên bên cạnh.
Thời điểm Cố Cảnh Niên thấy cô nhìn tới thu hồi vẻ mặt khiếp sợ, cúi đầu, trấn định cầm lên nĩa, nói: "Mẹ, con cái gì cũng không nhìn thấy."
"Ha ha —— mẹ biết." cô 囧 thật không biết nói gì, thế nào cũng đoán được Cố Hành Sâm tên khốn kiếp này sẽ ở trước mặt con trai làm ra chuyện như vậy !
Cẩn thận con trai học xấu! Làm người cha cư nhiên không có nghiêm chỉnh!
Cố Cảnh Niên nhìn Niệm Kiều vẫn cười khúc khích, còn tưởng rằng cô không tin mình nói, liền lại nói một lần, còn bổ sung một chút: "Mẹ, con thật sự thật là không trông thấy, con không nhìn thấy cha hô mẹ, cũng không còn nhìn thấy cha liếm sữa tươi ngoài miệng mẹ."
Niệm Kiều: ". . . . . ."
Cố Hành Sâm: ". . . . . . . . . . ."
Con trai a, người cái này là không thấy sao?
Niệm Kiều quay đầu, hai mắt hung hăng oán Cố Hành Sâm, lại đang dưới đáy bàn đá hắn một cái, nhìn hắn đau đến nhíu mày, tâm tình của cô cuối cùng dễ chịu hơn một chút.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời sáng rỡ xuyên thấu qua cửa sổ sát đất nghiêng hắt vào, chiếu lên bên trong phòng một mảnh trong trẻo.
Mà trên bàn ăn một nhà ba người, cười cười nói nói, vui vẻ hòa thuận, hình ảnh hài hòa duy mỹ.
Thật ra thì, cuộc sống như thế, nếu như có thể vẫn kéo dài nữa, thật không tồi.
Ăn điểm tâm, Niệm Kiều rốt cuộc nói muốn đi thăm Tần Mộ Bạch, mà Cố Hành Sâm cũng không có cự tuyệt, mang cô đi gặp Tần Mộ Bạch là chuyện sớm hay muộn.
Mặc dù Tần Mộ Bạch ngoài miệng nói không muốn gặp cô, thật ra thì trong lòng hắn, chắc chắn rất muốn thấy Niệm Kiều .
Tần Mộ Bạch hiển nhiên không nghĩ tới Cố Hành Sâm nhanh như vậy đã mang Niệm Kiều tới gặp mình, khi thời điểm Niệm Kiều chân chính đứng ở trước mặt hắn, cả người hắn lâm vào trạng thái ngốc trệ.
Mà Tần Dĩnh đứng ở một bên, bởi vì năm năm trước có từng gặp Niệm Kiều mặt một lần, mặc dù ấn tượng không phải rất khắc sâu, nhưng cũng không phải hoàn toàn không nhớ.
Hơn nữa cô là đi theo Cố Hành Sâm tiến vào, bên cạnh mang theo đứa trẻ lại cùng dáng dấp với Cố Hành Sâm giống như vậy, Tần Mộ Bạch lại có phản ứng này, Tần Dĩnh lúc này liền xác định, người trước mặt chính là Niệm Kiều!
Xác định xuống sau, cô chỉ cảm thấy đầu kịch liệt đau đớn, sau đó trong mắt vẻ mặt liền thay đổi có ác độc hiện ra!
"Mộ Bạch ——"
Niệm Kiều nhẹ nhàng kêu một tiếng, ánh mắt áy náy nhìn tới người đàn ông trước đứng cách chỗ mình không xa.
Hắn gầy rất nhiều, cặp mắt lõm xuống, xương gò má đột hiển xuất hiện, hết sức kinh người.
Cô muốn tiến lên, nhưng là bước chân mới vừa nâng lên, Tần Mộ Bạch chợt xoay người, hét lớn: "Đi ra ngoài, anh không muốn gặp em!"
Niệm Kiều sợ hết hồn, cả người lui về sau một bước, không tự chủ được hướng lại gần Cố Hành Sâm.
Cố Hành Sâm đưa tay cầm một cái tay ảu cô, sâu sắc nhìn cô một cái, sử dụng ánh mắt trấn an tâm linh bị hoảng sợcủa cô.
Cố Cảnh Niên cũng có chút bị dọa sợ, trong ấn tượng của hắn chú Tần, vẫn là rất tốt rất tốt, chưa bao giờ đối với mẹ quát tháo qua, nhưng là mới vừa rồi, thế nhưng chú lại rống mẹ.
Cả người cũng áp vào trên đùi Cố Hành Sâm, hắn có chút sợ ngẩng lên đầu nhìn Cố Hành Sâm một cái.
Cố Hành Sâm lập tức liền ngồi xổm người xuống ôm hắn lên, sau đó hướng về Tần Mộ Bạch nói: "Tỉnh táo một chút, không cần dọa Cảnh Niên."
Tần Mộ Bạch sống lưng cứng đờ, muốn quay người lại tới xem một chút tưởng niệm đã lâu người, nhưng vẫn là nhịn được.
Mở miệng lần nữa, mặc dù không có kích động như vừa rồi, lại nhiều phân lạnh lùng: "Niệm Kiều, em trở về đi, anh không muốn gặp emi."
"Mộ Bạch, đừng như vậy, để cho em nhìn anh có được không?" Niệm Kiều thả mềm thanh âm, hướng về phía bóng lưng Tần Mộ Bạch nói.
Tần Mộ Bạch như cũ là đứng bất động, đôi tay nắm chặt thành quyền, tựa hồ là đang cùng nội tâm của mình đấu tranh.
Hắn không muốn cô nhìn đến bộ dáng bản thân bây giờ của hắn mà tự trách, hắn cũng không muốn để cho cô nhìn thấy bại bộ dạng bản thân lụn bại như thế.
Mặc dù biết đời này cũng không thể lấy được lòng của cô, nhưng là hắn vẫn như cũ muốn tại đáy lòng của cô lưu lại ấn tượng tốt nhất.
Vậy mà, hắn lại bởi vì thân tình còn đối với cô hạ độc thủ, cho nên ấn tượng hắn đối với cô đã phá hủy!
Đã như vậy, không gặp không biết đi.
Thấy cô đau lòng, hắn xấu hổ vô cùng!
"Mộ Bạch, em biết rõ anh hạ độc em không phải là chủ ý của anh, em không có trách anh, anh nhìn em, hiện tại thì tốt rồi, trí nhớ cũng khôi phục, anh không phải tự trách, quay lại nhìn em có được không?"
Niệm Kiều vừa nói, vừa hướng đến gần hắn, động tác nhẹ nhàng chậm chạp.
Tần Mộ Bạch cả người đều ở đây rung động, đốt ngón tay khanh khách vang dội, giống như một giây kế tiếp sẽ không cách nào tiếp tục nhịn xuống, mà toàn thân vỡ vụn!
Tay, rốt cuộc chạm đến quần áo của hắn, Niệm Kiều dùng sức một chút, đem cả người hắn lôi trở lại, chính diện đối mặt với hắn.
Tần Mộ Bạch nhìn Niệm Kiều một cái, sau đó xoay tầm mắt, thanh âm lãnh đạm, "Em thấy được rồi đấy, giờ thì về đi."
Niệm Kiều không biết làm sao hình dung mình tâm tình của giờ khắc này, nhìn thấy cặp mắt trống rỗng vô hồn thì trong lòng giống như có cái gai, đang đam vào lòng của cô.
Mặc dù là lòng hắn đau không phải là bởi vì tình yêu, nhưng là còn là đau lòng.
"Mộ Bạch, thật xin lỗi. . . . . ."
Nghẹn ngào nói một câu, côcũng nữa nói không ra lời, cũng không biết nên nói cái gì.
Tần Dĩnh đứng ở một bên đi tới, đưa tay đem Mộ Bạch kéo vào trong ngực của mình, ôm lấy hắn, hướng về phía Niệm Kiều nói: "Cố tiểu thư, cám ơn cô đến thăm Mộ Bạch, nhưng mà tôi lại không hy vọng cô lại xuất hiện trước mặt Mộ Bạch lần nào nữa, hắn chỉ vì cô, đã đắc tội với nhiều người, hi vọng cô có thể để hắn một con đường sống."
Lời nói của Tần Dĩnh, khiến Niệm Kiều ngây người.
Để cho hắn một con đường sống. . . . . .
Giống như đặt mình trong hầm băng, cô cả người cũng run rẩy, đôi môi cũng run rẩy không ngừng, lòng bàn tay một mảnh lạnh như băng.
Cố Hành Sâm tiến lên ôm cô vào trong ngực của mình, nhìn Tần Dĩnh cùng Tần Mộ Bạch, khạc ra hai chữ: "Xin lỗi."
Hắn không phải là người cúi đầu trước những người khác, nhưng là vì người phụ nữ trong ngực mà có ít một chút đau lòng, ít một chút tự trách, hắn không ngại đối với mẹ con Tần Mộ Bạch thấp đầu lần thứ nhất.
Tần Dĩnh cười khổ một cái, cúi đầu nhìn qua mắt tay phải của mình, nhàn nhạt nói: "Cố tiên sinh, Cố tiểu thư, cám ơn hai người đã chứa chấp chúng tôi, chờ Mộ Bạch từ bỏ được cơn ghiền rồi, chúng tôi sẽ rời đi, sẽ không quấy rầy hai người nữa."
Niệm Kiều cũng theo tầm mắt của bà liếc mắt nhìn tay phải của bà, sắc mặt nhanh chóng biến trắng, hô hấp cũng ngưng trệ.
Cô chỉ biết Tần Mộ Bạch dính phải ma túy, nhưng không biết, mẹ của hắn, cũng vì vậy thiếu một đầu ngón tay!
Giống như bị lăng trì, cô đột nhiên có cảm giác phạm tội rất nặng rất nặng, so với trước kia còn nặng hơn!
Môi run rẩy, mặt cô trắng bệch hướng về phía Tần Dĩnh nói: " Dì Tần, thật xin lỗi. . . . . . cháu thật sự vô cùng xin lỗi, cháu. . . . . ."
"Tôi sẽ mau sớm giải quyết những chuyện này, hơn nữa sẽ không để cho loại chuyện này xảy ra lần nữa, lần này rất xin lỗi." Cố Hành Sâm đột nhiên cắt đứt lời của Niệm Kiều, chính mình tiếp tục nói một đoạn như vậy.
Tần Dĩnh cười, không nói gì.
Chỉ là nụ cười này không phân rõ rốt cuộc là vui mừng hay là châm chọc, dù sao Cố Hành Sâm là nhìn ra nụ cười của bà có ý vị sâu xa.
Tần Mộ Bạch nghe được lời nói của Niệm Kiều cùng Cố Hành Sâm, đột nhiên quay tới nhìn Niệm Kiều, gằn từng chữ nói: "Niệm Kiều, anh chưa bao giờ trách em cái gì, không cần phải nói xin lỗi với anh."
Niệm Kiều hô hấp cứng lại, nhìn hắn, nước mắt liền rớt xuống.
Mình gần đây, càng ngày càng thích khóc, càng ngày càng cảm tính rồi, cũng càng ngày càng xuân buồn thu đau rồi !
Tần Mộ Bạch tràn ra nụ cười, đưa tay ôm cô tới, nhè nhẹ vỗ về một đầu tóc dài nhu thuận của cô, thanh âm trầm thấp mà khàn khàn, "Đứa ngốc, khóc cái gì, anh không phải vẫn tốt sao? Đừng khóc, anh sẽ khá hơn, em phải hạnh phúc đó."
Lời an ủi của hắn, lại làm cho Niệm Kiều khóc to hơn!
"Mộ Bạch. . . . . . Mộ Bạch. . . . . ."
Cô một lần lại một lần kêu tên của hắn, tim đau như bị ai đâm, nước mắt không ngừng tràn ra.
Nếu như không phải là cô nhận nhầm năm năm, thời điểm hắn nói hắn yêu cô, cô thế nào lại ngại ngùng đáp lại?
Nếu như cô không có đáp lại, hắn như thế nào lại yêu cô năm năm như một ngày?
Nếu như không phải là bởi vì hắn yêu cô, hắn như thế nào lại cam tâm tình nguyện chịu đựng tất cả đây?
Hắn đi qua đường, nay đã rất khổ, mà bởi vì nửa đường gặp cô, cho nên càng khổ!
Hắn vốn là một người đàn ông lịch sự nho nhã, thế nhưng bộ dáng lúc này lại thành ra như vậy, bảo cô làm sao mà chịu nổi?
Thấy tay phải của Tần Dĩnh, cô đã không cách nào nói rõ mình rốt cuộc thiếu mẹ con bọn hắn bao nhiêu.
Sớm biết có ngày hôm nay, cũng không nên có chấp nhận quan hệ với hắn, nhưng chuyện đã xảy ra, ai cũng không thể quay về ban đầu.
Cô cùng Cố Hành Sâm là người có tội, nhưng lại làm mẹ con bọn họ tăng gấp bội gánh chịu. . . . . .
Nhìn cô khóc đến không kềm chế được, Tần Mộ Bạch kéo cô ra một chút, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô, vẫn dịu dàng như vậy, giống như lần đầu tiên thấy cô khóc, "Đừng khóc, chúng ta đều phải sống thật tốt."
Niệm Kiều cả người đều muốn khóc đến không thở nổi, Tần Mộ Bạch đau lòng cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể nhìn hướng Cố Hành Sâm.
Người sau tiến lên đem Niệm Kiều kéo qua , vỗ nhẹ nhẹ lưng của cô.
Cố Cảnh Niên cũng đưa tay lau đi nước mắt của Niệm Kiều, nhẹ nói: "Mẹ không khóc."
Niệm Kiều hung hăng cắn môi của mình, một lúc lâu mới dừng lại tiếng khóc, xoay người mới phát hiện, Tần Mộ Bạch cùng Tần Dĩnh chẳng biết lúc nào đã lên lầu rồi.
"Cố Hành Sâm, em thật khó chịu. . . . . ."
Cô ôm lấy hắn, cái trán chống đỡ lên trên vai hắn đè nén nói.
Cố Hành Sâm bộ mặt âm trầm, trong lòng tính toán dù là thời gian không còn kịp nữa, cũng muốn mau sớm giải quyết Lục Quân Thành rồi !
Nghe được thanh âm Niệm Kiều mang theo tiếng khóc nức nở, thần sắc hắn chuyển thành nhu hòa, cúi đầu xuống, cằm hắn cọ cọ đỉnh đầu của cô, dịu dàng trấn an: "Đừng suy nghĩ nhiều nữa, anh sẽ sớm giải quyết những chuyện này."
Niệm Kiều gật đầu một cái, vẫn như cũ ôm hắn thút thít.
————
Bởi vì sợ Niệm Kiều tiếp tục sống ở bên đó tâm tình sẽ buồn sầu hơn, Cố Hành Sâm liền dẫn cô tới chỗ Mạc Thiên Kình để an bài chỗ ở cho mình.
Niệm Kiều vừa xuống xe cũng có chút khẩn trương, ở cửa có nhiều vệ sĩ như vậy, sắc mặt của ai cũng lạnh tanh giống nhau, thấy Cố Hành Sâm xuống xe, lại đồng loạt hướng hắn cúi đầu.
Cô ôm con, Cố Hành Sâm ôm lấy cô, hai người cùng nhau hướng trong nhà đi tới.
Nuốt một ngụm nước bọt, Niệm Kiều hỏi người đàn ông bên cạnh, "Thế nào lại khủng bố như vậy?"
Cố Hành Sâm nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, hỏi ngược lại, "Nơi nào kinh khủng?"
Niệm Kiều chỉ chỉ sau lưng, lòng vẫn còn sợ hãi, "Mới vừa rồi em còn tưởng rằng mình đi tới cấm địa, cư nhiên lại có nhiều vệ sĩ như vậy."
"Mấy ngày nay em cùng Cảnh Niên tốt nhất là không nên bước ra ngoài, nếu như muốn đi ra ngoài, ít nhất phải có mười hộ vệ đi theo."
Niệm Kiều chắc lưỡi, mười hộ vệ, có cần phải khoa trương như vậy không?
Cố Cảnh Niên không giống như cô, thấy nhiều vệ sĩ như vậy, không phải khẩn trương, mà là hưng phấn!
"Mẹ, cửa những chú kia rất đẹp trai a!"
Niệm Kiều kinh hãi nhìn con trai trong ngực của mình, cà lăm hỏi: "Cảnh Niên, con, con cảm thấy những chú kia rất đẹp trai?"
Cố Cảnh Niên gật đầu liên tục, "Đúng vậy đúng vậy! Mẹ, thời điểm chúng ta đi ra ngoài những chú kia có phải hay không sẽ như lần trước một dạng đi theo chúng ta sao?"
Niệm Kiều nheo nheo mắt, mất hồi lâu mới phản ứng được lần trước chính là chỉ mình bị Nhậm Thiên Nhã bắt cóc sao.
Gật đầu một cái, cô hỏi Cố Cảnh Niên, "Con cảm thấy những chú kia đi theo chúng ta ra cửa rất tốt sao?"
"Đó là đương nhiên!" Cố Cảnh Niên trả lời khẳng định, sau đó còn nói: "Con xem trên TV những nhân vật lão đại cấp cao lúc ra cửa cũng mang theo nhiều chú đẹp trai như vậy, con cũng muốn giống như vậy a! Hiện tại rốt cuộc cũng có thể!"
Niệm Kiều: ". . . . . ."
Cố Hành Sâm nhíu mày, con trai thế nào lại cảm thấy hứng thú đối với giới hắc đạo như vậy?
Cô gái nhỏ bên cạnh vươn ra một cái tay, ở bên hông của hắn hung hăng nhéo một cái, khi hắn đau đến nỗi phải hút một ngụm không khí cô mới nhón chân lên lại gần bên lỗ tai hắn nói: "Nếu con trai trưởng thành cũng giống như anh, em liền làm thịt anh!"
Cố Hành Sâm suy sụp hạ mặt, bộ mặt vô tội, "Nhưng con trai cùng hắc đạo một điểm cũng không dính dáng, ngộ nhỡ hắn bị khi dễ thì làm thế nào?"
Niệm Kiều: ". . . . . ."
Ba người vào trong nhà, Cố Hành nhận liên tục ba cuộc điện thoại, hai cuộc điện thoại trước đều là i thủ hạ gọi tới, hồi báo một chút tình huống liền ngắt máy, người thứ ba điện thoại là An Hi Nghiêu từ nước Pháp đánh tới, thời điểm Cố Hành Sâm nghe điện thoại cũng không có tránh Niệm Kiều ra, trực tiếp ngồi ở bên người cô nhận.
"A Sâm, nghe Thiên Kình nói, cậu cùng Lục Quân Thành đối mặt hả?" thanh âm An Hi Nghiêu thích ý truyền đến, thay đổi thanh âm buồn khổ mấy ngày trước.
Cố Hành Sâm không khỏi buồn bực, chẳng lẽ hắn giải quyết xong chuyện Vạn Thiên Sủng rồi hả ? Không thể nào đâu, Vạn Thiên Sủng ở bên cạnh người đàn ông kia, cũng không phải là dễ chọc chủ!
Không nghe thấy bên này nói chuyện, An Hi Nghiêu lười biếng nhạo báng, "Cố Hành Sâm, cậu chết rồi à?"
"Cậu chết tôi cũng chưa có chết đâu." Cố Hành Sâm tức giận trả lời một câu, thấy Niệm Kiều vẫn tiếp cận tới đây nghe điện thoại, hắn dứt khoát mở ra loa ngoài để qua một bên, sau đó đôi tay ôm cả thân thể Niệm Kiều.
An Hi Nghiêu nhắm mắt lại, chỉ là mấy tháng không thấy, người đàn ông này thế nào trở nên độc miệng như vậy rồi hả ?
Chỉ là, dường như Cố Hành Sâm đối với hắn, vẫn luôn nói lời ác độc!
"Không cùng cậu lắm mồm, mình là muốn nói cho cậu một tin tức tốt." trong thanh âm An Hi Nghiêu, mang theo nụ cười rõ ràng
Bởi vì Cố Cảnh Niên chạy trên lầu chơi chơi game, Cố Hành Sâm hiện tại không chút kiêng kỵ ở trên người Niệm Kiều làm loạn, nghe được lời nói của An Hi Nghiêu, hắn cũng chỉ là thuận miệng hỏi một câu: "Tin tức tốt gì?"
An Hi Nghiêu vừa nghe, nhất thời vỗ bàn, "Cố Hành Sâm, cậu không phải là ban ngày ban mặt làm chuyện cầm thú chứ chứ?"
Lúc này, ma trảo của Cố Hành Sâm , đang trong quần áo của Niệm Kiều quấy phá, nghe lời nói An Hi Nghiêu truyền đến, hắn rõ ràng ngừng tạm động tác.
Mà Niệm Kiều đỏ bừng cả khuôn mặt, mặc dù biết An Hi Nghiêu không nhìn thấy, nhưng bây giờ đích xác là ban ngày!
Bên này yên tĩnh khiến An Hi Nghiêu cười to lên, "A Sâm, xem ra là mình đã đoán đúng, cháu gái nhỏ, ngươi ở đây bên cạnh A Sâm chứ? Như thế nào, A Sâm có phải hay không rất gấp a?"
Niệm Kiều hận không được đào cái hang chui vào, người này thật đáng ghét! Biết đã biết, làm sao còn chỉ mặt gọi tên hỏi cô!
Cố Hành Sâm phát điên, lấy qua di động cắt chế độ loa ngoài, hướng về phía người bên kia cắn răng nghiện lợi nói: "Bản thân không giải quyết được Vạn Thiên Sủng, không nhìn nổi chúng ta ngọt ngào có phải hay không? Cố ý tới bới móc?"
An Hi Nghiêu ho nhẹ một tiếng, cố làm nghiêm túc, vẫn như cũ không che giấu được đắc ý trong giọng nói, "Cố Hành Sâm cậu cũng quá coi thường mình rồi. Làm sao cậu biết mình không giải quyết được sủng Nhi?"
"Hừ! Nếu được như vậy cậu giờ này mà có tâm tư gọi điện cho mình? Nếu không cũng đã sớm đi làm chuyện cầm thú rồi rồi !" Cố Hành Sâm không khách khí chút nào phản kích.
"Cậu. . . . . ." An Hi Nghiêu nhất thời xù lông, hận không được trực tiếp bay tới đánh Cố Hành Sâm tơi bời mới dừng lại!
Cố Hành Sâm âm thầm nhếch môi, nhìn Niệm Kiều một cái, thấy cô cũng ở đây nhìn hắn, không nhịn được mõm sói liền nhào qua hôn một phen.
Niệm Kiều vội đẩy hắn ra, người này rõ là. . . . . . !
Hắn vẫn còn ở nghe điện thoại đấy, cư nhiên cũng không quên giở trò lưu manh!
An Hi Nghiêu hít sâu, cố gắng hô hấp, rốt cuộc đè xuống ý định muốn giết Cố Hành Sâm, sau đó mới nói: "Cậu đoán mình ở nước Pháp thấy được người nào?"
Cố Hành Sâm nâng trán, người này thế nào thích bắt hắn đoán như vậy? Không phải một hai lần rồi, hắn cũng không phải là con giun trong bụng của hắn!
"Mình đoán, Cậu ở nước Pháp nhìn thấy Vạn Thiên Sủng." Mặc dù không muốn đoán, nhưng là vì thỏa mãn hứng thú tệ hại của người khác, hắn rất đứng đắn ‘ đoán ’!
An Hi Nghiêu: ". . . . . ."
Niệm Kiều thiếu chút nữa bật cười, không nghĩ tới Cố Hành Sâm lại còn một mặt như vậy, thật đáng yêu a!
Đưa tay kéo mặt của hắn lại, cô cười duyên rồi ngang nhiên xông qua, lập tức ngậm vành tai của hắn, nhẹ nhàng liếm láp!
Cô nhớ, vành tai của người khác cũng là điểm vô cùng mẫn cảm!
Quả nhiên, Cố Hành Sâm cả người cũng run lên , kéo cô xuống, ánh mắt tĩnh mịch, lại tản ra trận trận nóng bỏng!
——
Theo trí nhớ hắn dạy như vậy, cô nhẹ nhàng động, từ từ xoáy, vẻ mặt quyến rũ.
Cố Hành Sâm không nghĩ tới cô cư nhiên chủ động, trong khoảng thời gian ngắn, tim đập rộn lên, toàn thân máu cũng dồn tại một chỗ, chỉ cảm thấy mạch máu đều muốn bể ra.
Hô hấp cũng dồn dập đi theo, đôi tay không tự chủ được vươn ra chế trụ hông của cô, ám ách nói: "Bảo bối, nhanh một chút. . . . . .".
Niệm Kiều đỏ bừng cả mặt, thấy đáy mắt hắn hiện từng tia thỏa mãn, nhất thời càng có dũng khí lớn hơn.
Chợt cao chợt thấp, thoắt nặng thoắt nhẹ, thậm chí, cô cố ý trước sau hoạt động, nhìn hắn ở dưới thân mình lộ ra vẻ mặt tựa như thống khổ hơn tựa như thống khoái, bờ môi cô tràn ra nụ cười tuyệt mỹ, mang theo một tia xuân tình.
Thì ra là, lấy lòng người mình yêu, là một chuyện vui sướng biết chừng nào, khó trách bình thường hắn cố gắng như thế.
Hai người tầm mắt chạm nhau, rối rít mang theo nụ cười.
Trước kia chỉ cảm thấy cùng hắn làm chuyện 'yêu rất vui vẻ', nhưng là cái loại vui vẻ đó chưa từng có như hôm nay mạnh mẽ mãnh liệt như vậy.
Vào giờ phút này, Niệm Kiều có chút ngượng ngùng phát hiện, tình ` yêu lại là một chuyện tốt đẹp như thế.
Thanh âm yêu kiều hòa lẫn tiếng thở gấp, lại làm ra một khúc nhạc động lòng người, quanh quẩn thật lâu ở trong phòng ngủ.
————
Hôm sau Niệm Kiều khi tỉnh lại, phát hiện Cố Cảnh Niên đang nằm ở bên giường mình, cười hì hì nhìn mình.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là cúi đầu nhìn mình có mặc quần áo hay không ——
Hoàn hảo cũng may, trên người mình có mặc đồ ngủ, cũng không phải toàn bộ ` trắng trợn.
"Mẹ, Chào buổi sáng." Cố Cảnh Niên vừa cùng cô chào hỏi vừa dùng cả tay chân bò lên giường, vén chăn lên nằm vào.
Niệm Kiều nhìn hắn ăn mặc thật chỉnh tề, cười, đưa tay ôm hắn đi qua, sờ sờ đầu của hắn hỏi: "Cảnh Niên thế nào lại dậy sớm như vậy?"
Cố Cảnh Niên cúi đầu ở trước ngực cô cọ một hồi, giống như là lúc vừa mới sinh ra, tìm sữa ở trong ngực của cô.
Niệm Kiều nhịn không được bật cười, vội vàng đẩy đầu của hắn ra, không hiểu hỏi: "Cảnh Niên thế nào?"
Cố Cảnh Niên ngẩng đầu lên, mắt trong sáng nói , "Mẹ, thời điểm buổi sáng con tiến vào, thấy cha cũng ở trước ngực của me ủn tới ủn lui như vậy, con hỏi cha đang tìm cái gì, cha nói đang tìm bảo bối mềm nhũn, nhưng là cha không nói cho con bảo bối mềm nhũn là cái gì, cho nên Cảnh Niên tự tìm đến."
Niệm Kiều: ". . . . . ."
Lúc này, Cố Hành Sâm vừa đúng đẩy cửa ra đi vào gọi mẹ con hai người ăn điểm tâm, ai ngờ, một cửa đẩy ra, xông tới mặt đúng là một cái gối đầu trắng như tuyết!
Hắn tiếp được, giương mắt khốn hoặc nhìn qua, chống lại tầm mắt Niệm Kiều phóng hỏa, có chút chột dạ sờ sờ lỗ mũi, cúi đầu đi tới.
Hắn cũng không phải là cố ý có được hay không, buổi sáng nhất thời động dục, muốn lấy hành động thực tế đánh thức cô, nhưng là ai biết con trai lại đột nhiên đẩy cửa đi vào?
Niệm Kiều chỉ hận không thể nhảy dựng lên đạp hắn mấy đá, lưu manh đáng chết này không biết cùng con trai nói những thứ gì!
Cố Cảnh Niên tầm mắt ở giữa hai người vòng tới vòng lui, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Cha, con ở nơi này của mẹ tìm thật lâu, đều không có tìm được cha nói đi bảo bối mềm nhũn, rốt cuộc là cái gì ?"
Một bên hắn nói xong, vừa đưa tay chỉ ngực Niệm Kiều .
Bởi vì mới vừa bị hắn dụi tới dụi lui, áo ngủ trên người Niệm Kiều lúc này cổ áo bị mở rộng ra, bên trong không có mặc áo lót, lộ ra tảng lớn tảng lớn da thịt trắng như tuyết, thật là chọc người phạm tội!
Nhất là hai vú là nửa che nửa lộ, phía trên còn lưu lại dấu vết tối hôm qua hoan ái đi qua, Cố Hành Sâm chỉ cảm thấy bụng dưới đột nhiên vọt qua một luồng nhiệt lưu, lại có loại xung động muốn nhào tới đem lấy cô ăn vào trong bụng !
Niệm Kiều bị ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn chăm chú cả người đều muốn thiêu cháy, một tay nắm lấy cổ áo áo ngủ, một tay vén chăn lên trên người, vô cùng lo lắng đứng dậy xuống giường cầm lấy y phục vọt vào phòng tắm, phanh một tiếng đóng sầm cửa.
Cố Hành Sâm nhìn bóng lưng cô hốt hoảng, không khỏi cong cong khóe miệng.
Cố Cảnh Niên ngồi ở trên giường, nhìn cha mẹ không tiếng động trao đổi, hắn nhất thời hai hàng lông mày chau lại, hai người này rốt cuộc đang đánh cái gì bí hiểm đây?
Niệm Kiều thay xong quần áo ra ngoài, ngửi thấy một hồi mùi thơm xông vào mũi, cô không khỏi tán thưởng lên tiếng: "Thơm quá a ——"
"Mẹ, bữa ăn sáng là cha làm a!" Cố Cảnh Niên đầu tiên xoay người lại, đối với Niệm Kiều nói.
Lông mày tinh xảo của Niệm Kiều giơ giơ lên, liền đi tới cái đĩa đựng trứng chần nước sôi của Cố Cảnh Niên cắn một cái, mùi vị quả nhiên là không tệ.
"Anh dậy từ lúc nào vậy?" Vừa hỏi người trước mặt, cô vừa ở bên người Cố Cảnh Niên ngồi xuống.
Cố Hành Sâm đã ăn uống no đủ, đưa tay rút khăn giấy chùi cái miệng, sau đó cầm lấy một ly sữa nóng đưa tới, trae lời cô: "Nửa giờ trước."
"Sớm như vậy?" Niệm Kiều uống xong một hớp sữa tươi, miệng còn dính đầy sữa hỏi hắn.
Cố Hành Sâm bất đắc dĩ liếc nhìn cô một cái, hướng cô ngoắc ngoắc đầu ngón tay, ý bảo cô đứng dậy nghiêng người qua đây.
Niệm Kiều không rõ chân tướng, ngây ngốc đứng dậy, nửa người nghiêng qua.
Cố Hành Sâm chợt đưa ra một cái tay, ôm đầu của cô liền hôn lên, lộ ra đầu lưỡi đem lấy khóe miệng của cô liếm sạch sẽ sữa dính lại ở dó, sau đó mới thõa mãn liếm liếm môi của mình, buông cô ra.
Niệm Kiều hai gò má hồng lên, vội vàng quay đầu nhìn Cố Cảnh Niên bên cạnh.
Thời điểm Cố Cảnh Niên thấy cô nhìn tới thu hồi vẻ mặt khiếp sợ, cúi đầu, trấn định cầm lên nĩa, nói: "Mẹ, con cái gì cũng không nhìn thấy."
"Ha ha —— mẹ biết." cô 囧 thật không biết nói gì, thế nào cũng đoán được Cố Hành Sâm tên khốn kiếp này sẽ ở trước mặt con trai làm ra chuyện như vậy !
Cẩn thận con trai học xấu! Làm người cha cư nhiên không có nghiêm chỉnh!
Cố Cảnh Niên nhìn Niệm Kiều vẫn cười khúc khích, còn tưởng rằng cô không tin mình nói, liền lại nói một lần, còn bổ sung một chút: "Mẹ, con thật sự thật là không trông thấy, con không nhìn thấy cha hô mẹ, cũng không còn nhìn thấy cha liếm sữa tươi ngoài miệng mẹ."
Niệm Kiều: ". . . . . ."
Cố Hành Sâm: ". . . . . . . . . . ."
Con trai a, người cái này là không thấy sao?
Niệm Kiều quay đầu, hai mắt hung hăng oán Cố Hành Sâm, lại đang dưới đáy bàn đá hắn một cái, nhìn hắn đau đến nhíu mày, tâm tình của cô cuối cùng dễ chịu hơn một chút.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời sáng rỡ xuyên thấu qua cửa sổ sát đất nghiêng hắt vào, chiếu lên bên trong phòng một mảnh trong trẻo.
Mà trên bàn ăn một nhà ba người, cười cười nói nói, vui vẻ hòa thuận, hình ảnh hài hòa duy mỹ.
Thật ra thì, cuộc sống như thế, nếu như có thể vẫn kéo dài nữa, thật không tồi.
Ăn điểm tâm, Niệm Kiều rốt cuộc nói muốn đi thăm Tần Mộ Bạch, mà Cố Hành Sâm cũng không có cự tuyệt, mang cô đi gặp Tần Mộ Bạch là chuyện sớm hay muộn.
Mặc dù Tần Mộ Bạch ngoài miệng nói không muốn gặp cô, thật ra thì trong lòng hắn, chắc chắn rất muốn thấy Niệm Kiều .
Tần Mộ Bạch hiển nhiên không nghĩ tới Cố Hành Sâm nhanh như vậy đã mang Niệm Kiều tới gặp mình, khi thời điểm Niệm Kiều chân chính đứng ở trước mặt hắn, cả người hắn lâm vào trạng thái ngốc trệ.
Mà Tần Dĩnh đứng ở một bên, bởi vì năm năm trước có từng gặp Niệm Kiều mặt một lần, mặc dù ấn tượng không phải rất khắc sâu, nhưng cũng không phải hoàn toàn không nhớ.
Hơn nữa cô là đi theo Cố Hành Sâm tiến vào, bên cạnh mang theo đứa trẻ lại cùng dáng dấp với Cố Hành Sâm giống như vậy, Tần Mộ Bạch lại có phản ứng này, Tần Dĩnh lúc này liền xác định, người trước mặt chính là Niệm Kiều!
Xác định xuống sau, cô chỉ cảm thấy đầu kịch liệt đau đớn, sau đó trong mắt vẻ mặt liền thay đổi có ác độc hiện ra!
"Mộ Bạch ——"
Niệm Kiều nhẹ nhàng kêu một tiếng, ánh mắt áy náy nhìn tới người đàn ông trước đứng cách chỗ mình không xa.
Hắn gầy rất nhiều, cặp mắt lõm xuống, xương gò má đột hiển xuất hiện, hết sức kinh người.
Cô muốn tiến lên, nhưng là bước chân mới vừa nâng lên, Tần Mộ Bạch chợt xoay người, hét lớn: "Đi ra ngoài, anh không muốn gặp em!"
Niệm Kiều sợ hết hồn, cả người lui về sau một bước, không tự chủ được hướng lại gần Cố Hành Sâm.
Cố Hành Sâm đưa tay cầm một cái tay ảu cô, sâu sắc nhìn cô một cái, sử dụng ánh mắt trấn an tâm linh bị hoảng sợcủa cô.
Cố Cảnh Niên cũng có chút bị dọa sợ, trong ấn tượng của hắn chú Tần, vẫn là rất tốt rất tốt, chưa bao giờ đối với mẹ quát tháo qua, nhưng là mới vừa rồi, thế nhưng chú lại rống mẹ.
Cả người cũng áp vào trên đùi Cố Hành Sâm, hắn có chút sợ ngẩng lên đầu nhìn Cố Hành Sâm một cái.
Cố Hành Sâm lập tức liền ngồi xổm người xuống ôm hắn lên, sau đó hướng về Tần Mộ Bạch nói: "Tỉnh táo một chút, không cần dọa Cảnh Niên."
Tần Mộ Bạch sống lưng cứng đờ, muốn quay người lại tới xem một chút tưởng niệm đã lâu người, nhưng vẫn là nhịn được.
Mở miệng lần nữa, mặc dù không có kích động như vừa rồi, lại nhiều phân lạnh lùng: "Niệm Kiều, em trở về đi, anh không muốn gặp emi."
"Mộ Bạch, đừng như vậy, để cho em nhìn anh có được không?" Niệm Kiều thả mềm thanh âm, hướng về phía bóng lưng Tần Mộ Bạch nói.
Tần Mộ Bạch như cũ là đứng bất động, đôi tay nắm chặt thành quyền, tựa hồ là đang cùng nội tâm của mình đấu tranh.
Hắn không muốn cô nhìn đến bộ dáng bản thân bây giờ của hắn mà tự trách, hắn cũng không muốn để cho cô nhìn thấy bại bộ dạng bản thân lụn bại như thế.
Mặc dù biết đời này cũng không thể lấy được lòng của cô, nhưng là hắn vẫn như cũ muốn tại đáy lòng của cô lưu lại ấn tượng tốt nhất.
Vậy mà, hắn lại bởi vì thân tình còn đối với cô hạ độc thủ, cho nên ấn tượng hắn đối với cô đã phá hủy!
Đã như vậy, không gặp không biết đi.
Thấy cô đau lòng, hắn xấu hổ vô cùng!
"Mộ Bạch, em biết rõ anh hạ độc em không phải là chủ ý của anh, em không có trách anh, anh nhìn em, hiện tại thì tốt rồi, trí nhớ cũng khôi phục, anh không phải tự trách, quay lại nhìn em có được không?"
Niệm Kiều vừa nói, vừa hướng đến gần hắn, động tác nhẹ nhàng chậm chạp.
Tần Mộ Bạch cả người đều ở đây rung động, đốt ngón tay khanh khách vang dội, giống như một giây kế tiếp sẽ không cách nào tiếp tục nhịn xuống, mà toàn thân vỡ vụn!
Tay, rốt cuộc chạm đến quần áo của hắn, Niệm Kiều dùng sức một chút, đem cả người hắn lôi trở lại, chính diện đối mặt với hắn.
Tần Mộ Bạch nhìn Niệm Kiều một cái, sau đó xoay tầm mắt, thanh âm lãnh đạm, "Em thấy được rồi đấy, giờ thì về đi."
Niệm Kiều không biết làm sao hình dung mình tâm tình của giờ khắc này, nhìn thấy cặp mắt trống rỗng vô hồn thì trong lòng giống như có cái gai, đang đam vào lòng của cô.
Mặc dù là lòng hắn đau không phải là bởi vì tình yêu, nhưng là còn là đau lòng.
"Mộ Bạch, thật xin lỗi. . . . . ."
Nghẹn ngào nói một câu, côcũng nữa nói không ra lời, cũng không biết nên nói cái gì.
Tần Dĩnh đứng ở một bên đi tới, đưa tay đem Mộ Bạch kéo vào trong ngực của mình, ôm lấy hắn, hướng về phía Niệm Kiều nói: "Cố tiểu thư, cám ơn cô đến thăm Mộ Bạch, nhưng mà tôi lại không hy vọng cô lại xuất hiện trước mặt Mộ Bạch lần nào nữa, hắn chỉ vì cô, đã đắc tội với nhiều người, hi vọng cô có thể để hắn một con đường sống."
Lời nói của Tần Dĩnh, khiến Niệm Kiều ngây người.
Để cho hắn một con đường sống. . . . . .
Giống như đặt mình trong hầm băng, cô cả người cũng run rẩy, đôi môi cũng run rẩy không ngừng, lòng bàn tay một mảnh lạnh như băng.
Cố Hành Sâm tiến lên ôm cô vào trong ngực của mình, nhìn Tần Dĩnh cùng Tần Mộ Bạch, khạc ra hai chữ: "Xin lỗi."
Hắn không phải là người cúi đầu trước những người khác, nhưng là vì người phụ nữ trong ngực mà có ít một chút đau lòng, ít một chút tự trách, hắn không ngại đối với mẹ con Tần Mộ Bạch thấp đầu lần thứ nhất.
Tần Dĩnh cười khổ một cái, cúi đầu nhìn qua mắt tay phải của mình, nhàn nhạt nói: "Cố tiên sinh, Cố tiểu thư, cám ơn hai người đã chứa chấp chúng tôi, chờ Mộ Bạch từ bỏ được cơn ghiền rồi, chúng tôi sẽ rời đi, sẽ không quấy rầy hai người nữa."
Niệm Kiều cũng theo tầm mắt của bà liếc mắt nhìn tay phải của bà, sắc mặt nhanh chóng biến trắng, hô hấp cũng ngưng trệ.
Cô chỉ biết Tần Mộ Bạch dính phải ma túy, nhưng không biết, mẹ của hắn, cũng vì vậy thiếu một đầu ngón tay!
Giống như bị lăng trì, cô đột nhiên có cảm giác phạm tội rất nặng rất nặng, so với trước kia còn nặng hơn!
Môi run rẩy, mặt cô trắng bệch hướng về phía Tần Dĩnh nói: " Dì Tần, thật xin lỗi. . . . . . cháu thật sự vô cùng xin lỗi, cháu. . . . . ."
"Tôi sẽ mau sớm giải quyết những chuyện này, hơn nữa sẽ không để cho loại chuyện này xảy ra lần nữa, lần này rất xin lỗi." Cố Hành Sâm đột nhiên cắt đứt lời của Niệm Kiều, chính mình tiếp tục nói một đoạn như vậy.
Tần Dĩnh cười, không nói gì.
Chỉ là nụ cười này không phân rõ rốt cuộc là vui mừng hay là châm chọc, dù sao Cố Hành Sâm là nhìn ra nụ cười của bà có ý vị sâu xa.
Tần Mộ Bạch nghe được lời nói của Niệm Kiều cùng Cố Hành Sâm, đột nhiên quay tới nhìn Niệm Kiều, gằn từng chữ nói: "Niệm Kiều, anh chưa bao giờ trách em cái gì, không cần phải nói xin lỗi với anh."
Niệm Kiều hô hấp cứng lại, nhìn hắn, nước mắt liền rớt xuống.
Mình gần đây, càng ngày càng thích khóc, càng ngày càng cảm tính rồi, cũng càng ngày càng xuân buồn thu đau rồi !
Tần Mộ Bạch tràn ra nụ cười, đưa tay ôm cô tới, nhè nhẹ vỗ về một đầu tóc dài nhu thuận của cô, thanh âm trầm thấp mà khàn khàn, "Đứa ngốc, khóc cái gì, anh không phải vẫn tốt sao? Đừng khóc, anh sẽ khá hơn, em phải hạnh phúc đó."
Lời an ủi của hắn, lại làm cho Niệm Kiều khóc to hơn!
"Mộ Bạch. . . . . . Mộ Bạch. . . . . ."
Cô một lần lại một lần kêu tên của hắn, tim đau như bị ai đâm, nước mắt không ngừng tràn ra.
Nếu như không phải là cô nhận nhầm năm năm, thời điểm hắn nói hắn yêu cô, cô thế nào lại ngại ngùng đáp lại?
Nếu như cô không có đáp lại, hắn như thế nào lại yêu cô năm năm như một ngày?
Nếu như không phải là bởi vì hắn yêu cô, hắn như thế nào lại cam tâm tình nguyện chịu đựng tất cả đây?
Hắn đi qua đường, nay đã rất khổ, mà bởi vì nửa đường gặp cô, cho nên càng khổ!
Hắn vốn là một người đàn ông lịch sự nho nhã, thế nhưng bộ dáng lúc này lại thành ra như vậy, bảo cô làm sao mà chịu nổi?
Thấy tay phải của Tần Dĩnh, cô đã không cách nào nói rõ mình rốt cuộc thiếu mẹ con bọn hắn bao nhiêu.
Sớm biết có ngày hôm nay, cũng không nên có chấp nhận quan hệ với hắn, nhưng chuyện đã xảy ra, ai cũng không thể quay về ban đầu.
Cô cùng Cố Hành Sâm là người có tội, nhưng lại làm mẹ con bọn họ tăng gấp bội gánh chịu. . . . . .
Nhìn cô khóc đến không kềm chế được, Tần Mộ Bạch kéo cô ra một chút, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô, vẫn dịu dàng như vậy, giống như lần đầu tiên thấy cô khóc, "Đừng khóc, chúng ta đều phải sống thật tốt."
Niệm Kiều cả người đều muốn khóc đến không thở nổi, Tần Mộ Bạch đau lòng cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể nhìn hướng Cố Hành Sâm.
Người sau tiến lên đem Niệm Kiều kéo qua , vỗ nhẹ nhẹ lưng của cô.
Cố Cảnh Niên cũng đưa tay lau đi nước mắt của Niệm Kiều, nhẹ nói: "Mẹ không khóc."
Niệm Kiều hung hăng cắn môi của mình, một lúc lâu mới dừng lại tiếng khóc, xoay người mới phát hiện, Tần Mộ Bạch cùng Tần Dĩnh chẳng biết lúc nào đã lên lầu rồi.
"Cố Hành Sâm, em thật khó chịu. . . . . ."
Cô ôm lấy hắn, cái trán chống đỡ lên trên vai hắn đè nén nói.
Cố Hành Sâm bộ mặt âm trầm, trong lòng tính toán dù là thời gian không còn kịp nữa, cũng muốn mau sớm giải quyết Lục Quân Thành rồi !
Nghe được thanh âm Niệm Kiều mang theo tiếng khóc nức nở, thần sắc hắn chuyển thành nhu hòa, cúi đầu xuống, cằm hắn cọ cọ đỉnh đầu của cô, dịu dàng trấn an: "Đừng suy nghĩ nhiều nữa, anh sẽ sớm giải quyết những chuyện này."
Niệm Kiều gật đầu một cái, vẫn như cũ ôm hắn thút thít.
————
Bởi vì sợ Niệm Kiều tiếp tục sống ở bên đó tâm tình sẽ buồn sầu hơn, Cố Hành Sâm liền dẫn cô tới chỗ Mạc Thiên Kình để an bài chỗ ở cho mình.
Niệm Kiều vừa xuống xe cũng có chút khẩn trương, ở cửa có nhiều vệ sĩ như vậy, sắc mặt của ai cũng lạnh tanh giống nhau, thấy Cố Hành Sâm xuống xe, lại đồng loạt hướng hắn cúi đầu.
Cô ôm con, Cố Hành Sâm ôm lấy cô, hai người cùng nhau hướng trong nhà đi tới.
Nuốt một ngụm nước bọt, Niệm Kiều hỏi người đàn ông bên cạnh, "Thế nào lại khủng bố như vậy?"
Cố Hành Sâm nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, hỏi ngược lại, "Nơi nào kinh khủng?"
Niệm Kiều chỉ chỉ sau lưng, lòng vẫn còn sợ hãi, "Mới vừa rồi em còn tưởng rằng mình đi tới cấm địa, cư nhiên lại có nhiều vệ sĩ như vậy."
"Mấy ngày nay em cùng Cảnh Niên tốt nhất là không nên bước ra ngoài, nếu như muốn đi ra ngoài, ít nhất phải có mười hộ vệ đi theo."
Niệm Kiều chắc lưỡi, mười hộ vệ, có cần phải khoa trương như vậy không?
Cố Cảnh Niên không giống như cô, thấy nhiều vệ sĩ như vậy, không phải khẩn trương, mà là hưng phấn!
"Mẹ, cửa những chú kia rất đẹp trai a!"
Niệm Kiều kinh hãi nhìn con trai trong ngực của mình, cà lăm hỏi: "Cảnh Niên, con, con cảm thấy những chú kia rất đẹp trai?"
Cố Cảnh Niên gật đầu liên tục, "Đúng vậy đúng vậy! Mẹ, thời điểm chúng ta đi ra ngoài những chú kia có phải hay không sẽ như lần trước một dạng đi theo chúng ta sao?"
Niệm Kiều nheo nheo mắt, mất hồi lâu mới phản ứng được lần trước chính là chỉ mình bị Nhậm Thiên Nhã bắt cóc sao.
Gật đầu một cái, cô hỏi Cố Cảnh Niên, "Con cảm thấy những chú kia đi theo chúng ta ra cửa rất tốt sao?"
"Đó là đương nhiên!" Cố Cảnh Niên trả lời khẳng định, sau đó còn nói: "Con xem trên TV những nhân vật lão đại cấp cao lúc ra cửa cũng mang theo nhiều chú đẹp trai như vậy, con cũng muốn giống như vậy a! Hiện tại rốt cuộc cũng có thể!"
Niệm Kiều: ". . . . . ."
Cố Hành Sâm nhíu mày, con trai thế nào lại cảm thấy hứng thú đối với giới hắc đạo như vậy?
Cô gái nhỏ bên cạnh vươn ra một cái tay, ở bên hông của hắn hung hăng nhéo một cái, khi hắn đau đến nỗi phải hút một ngụm không khí cô mới nhón chân lên lại gần bên lỗ tai hắn nói: "Nếu con trai trưởng thành cũng giống như anh, em liền làm thịt anh!"
Cố Hành Sâm suy sụp hạ mặt, bộ mặt vô tội, "Nhưng con trai cùng hắc đạo một điểm cũng không dính dáng, ngộ nhỡ hắn bị khi dễ thì làm thế nào?"
Niệm Kiều: ". . . . . ."
Ba người vào trong nhà, Cố Hành nhận liên tục ba cuộc điện thoại, hai cuộc điện thoại trước đều là i thủ hạ gọi tới, hồi báo một chút tình huống liền ngắt máy, người thứ ba điện thoại là An Hi Nghiêu từ nước Pháp đánh tới, thời điểm Cố Hành Sâm nghe điện thoại cũng không có tránh Niệm Kiều ra, trực tiếp ngồi ở bên người cô nhận.
"A Sâm, nghe Thiên Kình nói, cậu cùng Lục Quân Thành đối mặt hả?" thanh âm An Hi Nghiêu thích ý truyền đến, thay đổi thanh âm buồn khổ mấy ngày trước.
Cố Hành Sâm không khỏi buồn bực, chẳng lẽ hắn giải quyết xong chuyện Vạn Thiên Sủng rồi hả ? Không thể nào đâu, Vạn Thiên Sủng ở bên cạnh người đàn ông kia, cũng không phải là dễ chọc chủ!
Không nghe thấy bên này nói chuyện, An Hi Nghiêu lười biếng nhạo báng, "Cố Hành Sâm, cậu chết rồi à?"
"Cậu chết tôi cũng chưa có chết đâu." Cố Hành Sâm tức giận trả lời một câu, thấy Niệm Kiều vẫn tiếp cận tới đây nghe điện thoại, hắn dứt khoát mở ra loa ngoài để qua một bên, sau đó đôi tay ôm cả thân thể Niệm Kiều.
An Hi Nghiêu nhắm mắt lại, chỉ là mấy tháng không thấy, người đàn ông này thế nào trở nên độc miệng như vậy rồi hả ?
Chỉ là, dường như Cố Hành Sâm đối với hắn, vẫn luôn nói lời ác độc!
"Không cùng cậu lắm mồm, mình là muốn nói cho cậu một tin tức tốt." trong thanh âm An Hi Nghiêu, mang theo nụ cười rõ ràng
Bởi vì Cố Cảnh Niên chạy trên lầu chơi chơi game, Cố Hành Sâm hiện tại không chút kiêng kỵ ở trên người Niệm Kiều làm loạn, nghe được lời nói của An Hi Nghiêu, hắn cũng chỉ là thuận miệng hỏi một câu: "Tin tức tốt gì?"
An Hi Nghiêu vừa nghe, nhất thời vỗ bàn, "Cố Hành Sâm, cậu không phải là ban ngày ban mặt làm chuyện cầm thú chứ chứ?"
Lúc này, ma trảo của Cố Hành Sâm , đang trong quần áo của Niệm Kiều quấy phá, nghe lời nói An Hi Nghiêu truyền đến, hắn rõ ràng ngừng tạm động tác.
Mà Niệm Kiều đỏ bừng cả khuôn mặt, mặc dù biết An Hi Nghiêu không nhìn thấy, nhưng bây giờ đích xác là ban ngày!
Bên này yên tĩnh khiến An Hi Nghiêu cười to lên, "A Sâm, xem ra là mình đã đoán đúng, cháu gái nhỏ, ngươi ở đây bên cạnh A Sâm chứ? Như thế nào, A Sâm có phải hay không rất gấp a?"
Niệm Kiều hận không được đào cái hang chui vào, người này thật đáng ghét! Biết đã biết, làm sao còn chỉ mặt gọi tên hỏi cô!
Cố Hành Sâm phát điên, lấy qua di động cắt chế độ loa ngoài, hướng về phía người bên kia cắn răng nghiện lợi nói: "Bản thân không giải quyết được Vạn Thiên Sủng, không nhìn nổi chúng ta ngọt ngào có phải hay không? Cố ý tới bới móc?"
An Hi Nghiêu ho nhẹ một tiếng, cố làm nghiêm túc, vẫn như cũ không che giấu được đắc ý trong giọng nói, "Cố Hành Sâm cậu cũng quá coi thường mình rồi. Làm sao cậu biết mình không giải quyết được sủng Nhi?"
"Hừ! Nếu được như vậy cậu giờ này mà có tâm tư gọi điện cho mình? Nếu không cũng đã sớm đi làm chuyện cầm thú rồi rồi !" Cố Hành Sâm không khách khí chút nào phản kích.
"Cậu. . . . . ." An Hi Nghiêu nhất thời xù lông, hận không được trực tiếp bay tới đánh Cố Hành Sâm tơi bời mới dừng lại!
Cố Hành Sâm âm thầm nhếch môi, nhìn Niệm Kiều một cái, thấy cô cũng ở đây nhìn hắn, không nhịn được mõm sói liền nhào qua hôn một phen.
Niệm Kiều vội đẩy hắn ra, người này rõ là. . . . . . !
Hắn vẫn còn ở nghe điện thoại đấy, cư nhiên cũng không quên giở trò lưu manh!
An Hi Nghiêu hít sâu, cố gắng hô hấp, rốt cuộc đè xuống ý định muốn giết Cố Hành Sâm, sau đó mới nói: "Cậu đoán mình ở nước Pháp thấy được người nào?"
Cố Hành Sâm nâng trán, người này thế nào thích bắt hắn đoán như vậy? Không phải một hai lần rồi, hắn cũng không phải là con giun trong bụng của hắn!
"Mình đoán, Cậu ở nước Pháp nhìn thấy Vạn Thiên Sủng." Mặc dù không muốn đoán, nhưng là vì thỏa mãn hứng thú tệ hại của người khác, hắn rất đứng đắn ‘ đoán ’!
An Hi Nghiêu: ". . . . . ."
Niệm Kiều thiếu chút nữa bật cười, không nghĩ tới Cố Hành Sâm lại còn một mặt như vậy, thật đáng yêu a!
Đưa tay kéo mặt của hắn lại, cô cười duyên rồi ngang nhiên xông qua, lập tức ngậm vành tai của hắn, nhẹ nhàng liếm láp!
Cô nhớ, vành tai của người khác cũng là điểm vô cùng mẫn cảm!
Quả nhiên, Cố Hành Sâm cả người cũng run lên , kéo cô xuống, ánh mắt tĩnh mịch, lại tản ra trận trận nóng bỏng!
——
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.