Chương 151: Một đại sắc lang
Thất Niệm An
02/12/2013
Thấy cô bật khóc, Cố Hành Sâm cũng có chút luống cuống, dùng ngón tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt ướt át của cô, dùng giọng điệu mêm mại không thể tin được dỗ dành cô: "Đang tốt như vậy sao lại khóc rồi?"
Niệm Kiều thút thít, nhìn ánh mắt sâu như biển khơi của anh, nức nở nói: "Anh, không phải em không tin anh, em chỉ không tin vào mình, em thật sự cảm thấy bản thân mình không có điểm gì tốt, em không hiểu tại sao anh lại yêu em, cô gái trong hình vừa rồi thực xinh đẹp, em nhân thấy cô ấy cũng rất dũng cảm, cô ấy… so với em tốt hơn rất nhiều!"
Cố Hành Sâm lòng tràn đầy bất đắc dĩ, ai nói người phụ nữ của anh so với người phụ nữ của Hứa Tử Tu kém hơn cơ chứ? Ai dám nói sự dũng cảm của Cố Niệm Kiều thua kém hơn so với Thượng Quan Đồng kia?
Nếu là cô nhớ lại sự can đảm của mình trước kia, nhớ lại quãng thời gian ba năm một mình bản thân nuôi dưỡng Cố Cảnh Niên, nhớ lại những thương tổn mình đã phải trải qua, mà cô vẫn còn dũng khí trở lại bên anh, chắc chắn cô sẽ biết mình mới là người có bao nhiêu dũng khí!
Cố Hành Sâm nâng mặt cô lên, ánh mắt anh nhìn cô chăm chú khiến Niệm Kiều có cảm giác trong đó tràn ngập vẻ tán thưởng sâu sắc: “Ai nói cô ấy hơn em? Ai nói em không phải là người dũng cảm? Ai nói em không xinh đẹp? Ừ, ai dám nói người phụ nữ của Cố Hành Sâm anh là không đúng ?"
Niệm Kiều mở to mắt nhìn anh, cả khuôn mặt bao trùm là vẻ khiếp sợ.
Lời của anh, khiến cô quá mức chấn động, đáy lòng có một cỗ rung động nổi lên.
Trong đầu thoáng qua một vài hình ảnh vụn vặt, cô thống khổ nhíu mày, đôi tay gắt gao day day trên huyệt Thái Dương, nhỏ giọng kêu một tiếng: "Đau ——"
Cố Hành Sâm thần sắc biến đổi, khẩn trương hỏi: "Nhức đầu sao?"
Niệm Kiều rên rỉ một tiếng, ngẩng đầu nhìn anh, đáy mắt tràn đầy vẻ giãy giụa, "Hành Sâm, em giống như nhớ ra cái gì đó, nhưng lại cảm thấy không được rõ ràng, đầu em thật sự đau, thật sự rất đau. . . . . ."
Cô cố gắng muốn xem rõ ràng những hình ảnh lộn xộn kia, nhưng khi cô vừa cố tập trung suy nghĩ, đâu liền có cảm giác đau đớn giống như muốn nổ tung thành từng mảnh vậy.
Cố Hành Sâm đau lòng vô cùng, giơ tay lên giúp cô day day huyệt Thái Dương, "Không nghĩ ra được thì đừng cố nghĩ nữa, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên."
"Nhưng mà. . . . . ." Rõ rang nhín qua biểu hiện của Niệm Kiều rất không cam lòng tự mình nghĩ không được thì sẽ buông tay: "Nhưng mà, em muốn nhớ lại, em muốn nhớ lại quãng thời gian cùng nhau của chúng ta, em muốn biết em yêu chú nhiều như thế nào, có phải hay không đáng giá với tình cảm hiện giờ chú dành cho em, em muốn nhớ lại."
Cô ôm anh thật chặt, giống như là ôm bảo vật duy nhất trên thế giới này vậy, dùng hết lực của bản thân mà ôm chặt.
"Hành Sâm, giúp em nhớ lại đi, em muốn nhớ lại, em không thích bản thân mình thiếu sót như thế này tý nào, bất kể có trải qua nỗi đau tê tâm liệt phế như thế nào, em cũng đều muốn đứng lên!"
Cố Hành Sâm cũng bị sự quyết tâm của cô làm cho ảnh hưởng, không tự chủ được mở miệng đáp lại cô: “Đươc!”
Nghe được tiếng trả lời trầm ổn của anh, rốt cuộc Niệm Kiều cũng nín khóc, mỉm cười: “Cám ơn anh, Hành Sâm!”.
"Sao lại phải cám ơn?" Cố Hành Sâm tà tà hỏi, bàn tay đã bắt đầu ở trên eo cô vuốt ve lên xuống.
Niệm Kiều phải dựa vào trong ngực anh, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ thân thể anh bắt đầu tăng lên, mặt cô cũng ửng hồng, đưa tay kéo đầu anh xuống, ngượng ngùng đặt một nụ hôn lên đôi môi đầy đặn của anh.
Cố Hành Sâm nhìn cô âu yếm, bộ dạng thẹn thùng này, thật sự là đang dụ hoặc anh mà!
Hầu như không ngăn nổi cảm xúc mãnh liệ đang dâng trào được nữa, anh lật người đè cô dưới cơ thể của mình, ddauw tay kéo gáy cảu cô, giữ cô lại gần mình mà khiến nụ hôn của hai người càng thêm hôn sâu một cái.
Bóng đêm kiều diễm như đồng tình với một mảnh xuân sắc tràn ngập trong phòng ngủ . . . . .
————
Hôm sau, Niệm Kiều tỉnh lại ở trên xe ô tô, liếc nhìn người đàn ông chuyên chú ngồi lái xe bên ghế tài, còn chưa kịp mở miệng, lời anh đã cất lên ——
"Khát nước không?"
Tiếng nói vừa ngừng, anh dẫ đưa ra một chai nước suối.
Niệm Kiều liền giật mình, sau đó nhận lấy chai nước trong tay anh, cười hì hì rồi uống vài ngụm, đem nắp vặn trở về để ở một bên, sau đó, cô dựa người trên cửa sổ xe, vuốt trán nhìn anh.
Tạo hóa thật là không công bằng, tại sao có thể đem một người tạo nên hoàn mỹ như thế.
Một cánh tay khác của cô chậm rãi đưa lên, vuốt dọc theo đường cong nơi vòm má anh, như muốn phác họa lại hình dáng khuôn mặt anh vậy, cùng lúc khóe miệng Niệm Kiều không nhịn được càng lúc càng giương cao.
Rốt cuộc, nhịn không được nữa, cô bỗng bật cười, càng cười càng lớn tiếng.
Cố Hành Sâm nghiêng đầu nhìn cô một cái, mi tâm khẽ nhíu lại, "Cười cái gì vậy?"
Niệm Kiều ngang nhiên xông qua, ngón tay xanh nhạt mảnh khảnh nhẹ nhàng đặt lên khuôn mặt cảu anh, thở dài nói: “Hành Sâm, anh thật sự rất xinh đẹp nha!”
Cố Hành Sâm khóe miệng run lên, bất mãn cùng liếc xéo cô một cái, "Đàn ông mà cũng gọi là xinh đẹp sao?"
Niệm Kiều sững sờ, sau đó cười đến càng rực rỡ hơn, nhéo nhéo một cái lên khuôn mặt nhăn nhó của anh, nói: “Em không tìm được từ khác dùng để hình dung anh, anh thực sự là bảo bối mà Thượng Đế ưu ái mà, em thực sự hận không thể biến anh thành người tí hon mà nhét vào trong túi, không để cho người khác dòm ngó."
Cố Hành Sâm khóe miệng rung động lợi hại hơn, cô gái của anh luôn có ý tưởng so với người khác đặc biệt hơn một chút.
Niệm Kiều quay đầu nhìn nhìn phía trước mặt một chút, khốn hoặc lên tiếng: "Hành Sâm, chúng ta đang đi đâu vậy? Không phải nói là đi gặp bạn bè của anh sao? Nơi này không giống như khu chung cư, cũng không giống như là khu biệt thự nha."
Nhìn những kiến trúc cách đó không xa, Niệm Kiều chỉ cảm thấy sau lưng mình như có trận gió lạnh thổi qua vậy.
Cố Hành Sâm mấp máy môi, cảm thấy sắp được gặp Hứa Tử Tu, trong lòng đột nhiên sinh ra chút cảm khái.
Hai năm trước, Thượng Quan Đồng nhất định là vạn bất đắc dĩ mới cùng Phó Nhân Quân liên hiệp bày mưu để khiến cho Hứa Tử Tu phải bị đi tù?
Bằng không, hai năm qua, cô ấy sẽ không phải sống trong đau khổ như vậy.
Chỉ là, cái người sắp được ra tù kia, liệu có giống như người khác có thể nhìn rõ được tâm tư trong lòng của Thượng Quan Đồng hay không?
Đột nhiên, trong đầu Cố Hành Sâm bỗng thoáng xẹt qua ba con số, tròng mắt của anh khẽ ăng lớn, quay đầu lại nhìn Niệm Kiều một chút, trên gương mặt lộ rõ vẻ ảo não.
Cư nhiên mình vẫn nghĩ đến việc của Hứa Tử Tu trước mà quên mất hôm nay là 14.02 — ngày lễ tình nhân!
Niệm Kiều thấy anh nhìn mình chằm chằm, đưa tay ở trên mặt sờ sờ, hỏi: "Sao vậy? Trên mặt em dính thứ gì sao?"
"Không phải." Cố Hành Sâm thu hồi ánh mắt ảo não của mình, ngược lại nhìn về phía trước.
Nhưng anh cũng không thể tập trung chú ý chuyên tâm lái xe được nữa, giờ phút này trong đầu anh đều chỉ còn một ý muốn , lễ tình nhân muốn cùng ở bên cạnh người con gái của anh mà thôi.
Giữa hai người, cho tới bây giờ cũng chưa từng cùng bên nhau trong ngày lễ tình nhân, hiếm khi gặp đúng lễ tình nhân, anh nên nghĩ ra một ý tưởng gì mới được.
Xem ra, lại phải gọi điện thoại thỉnh giáo An Hi Nghiêu cùng Tịch Tư Diệu mất rồi.
Nhưng anh lại sợ rằng hai người đó cũng đang đau đầu với vấn đề riêng mất thôi, một tại phía nước Pháp xa xôi, còn chưa giải quyết được Vạn Thiên Sủng, một ở Hoa Thành, còn đang nan giải với cô vợ nhỏ của cậu ta nữa là.
So với vấn đề của anh, có khi anh ngược lại còn khả quan hơn nhiều, người con gái của anh sau khi mất trí nhớ, càng thêm đơn thuần, nghĩ cái gì cũng hiện hết trên mặt, anh rốt cuộc cũng không phải mất tâm tư đi đoán này đoán nọ.
Chỉ là, ngày lễ tình nhân quan trọng này, anh thực sự cảm thấy nhức đầu nha!
Lái xe trong chốc lát, xe của hai người đã đến bên ngoài của khu nhà tù S, liền chậm rãi dừng lại.
Niệm Kiều nhìn chằm chằm mấy cái chữ không xa trước mặt kia, mắt mở thật to, bộ dạng lộ rõ vẻ ngạc nhiên cùng kỳ lạ.
"Hành Sâm, bạn của anh ——" cô không tiếp tục nói nữa, lập tức che lại miệng của mình, chỉ là nhìn Cố Hành Sâm.
Thần sắc trên mặt Cố Hành Sâm lộ rõ vẻ nặng nề, cũng nhìn về phía mấy chữ cái phía trước mặt kia, khóe miệng khẽ cử động, "Cậu ấy bị chính người con gái mà cậu ấy yêu thương nhất tự tay bắt bỏ tù, hôm nay là ngày mãn hạn tù của cậu ấy."
Niệm Kiều càng thêm khiếp sợ, bị chính người phụ nữ mà mình yêu thương nhất bắt bỏ tù? Vậy anh ta sẽ phải chịu bao nhiêu sự thương hại đây? Đáy lòng của anh ta có biết bao nhiêu ám ảnh vì chuyện này đây?
"Hành Sâm, tại sao?" Cô vẫn nhịn không được cất tiếng hỏi, cô tin tưởng, bạn bè của Cố Hành Sâm tuyệt đối không phải ‘ người lương thiện ’, như vậy, người phụ nữ được coi trọng kia sẽ không phải tự nhiên mà tự tay bắt anh ta đem bỏ tù được!
Rốt cuộc là vì lý do gì cơ chứ, có thể ép một người con gái, đem lấy chính người đàn ông mà mình yêu thương tự tay bỏ tù như vậy đây? Nhất định là vì muốn tốt cho anh ta?
Nhớ tới bản báo cáo điều tra tối hôm qua, lại nhớ tới cuộc sống của người phụ nữ có cái tên Quan Đồng kia, cô chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập cảm giác bi thương.
Thì ra chuyện tình cảm của mỗi người đều không hề đơn giản.
Như vậy, chuyện của mình cùng anh ấy? Có phải hay không, cũng đã trải qua những quãng đường hết sức gian truân?
Có phải tương lai khó khăn vẫn còn chờ họ ở phía trước hay không? Có phải đang chờ họ đi qua hay không?
Đáy lòng có chút khẩn trương, cô đưa tay sang cầm lấy bàn tay của Cố Hành Sâm.
Ngay khi cô vừa chạm vào ngón tay của anh, Cố Hành Sâm đã mở ra lòng bàn tay, đưa tay cô đẻ đan xen trong mười ngón tay của mình, mà giữ chặt đan xen lấy nhau.
Niệm Kiều nhìn nắm tay của hai người, nội tâm có một giọng nói kiên định vang lên: Cố Niệm Kiều, bất luận về sau mi với Hành Sâm phải đối diện với điều gì, mi nhất định phải dũng cảm đối diện nó!
Đột nhiên, bên tai cô vang lên câu nói: làm người phụ nữ của anh, cần phải dũng cảm!
Những lời này. . . . . .
Cô ngước mắt nhìn Cố Hành Sâm, nội tâm chắc chắn vô cùng, khẳng định anh đã từng nói qua câu này với mình!
Ngay lúc định mở miệng hỏi anh câu này, Niệm Kiều bỗng thấy mắt anh sáng lên, sau đó quay đầu lại nói với cô: “Cậu ấy ra rồi, anh xuống xem chút, em ngồi trên xe đợi anh nhé.”
Niệm Kiều gật đầu một cái, sau đó đã nhìn thấy anh cầm tập văn kiện tối hôm qua đi xuống xe.
Nơi xa đi tới một người đàn ông, toàn thân mang theo một cỗ khí thế lạnh lùng, liều lĩnh, khí phách!
Niệm Kiều giơ tay lên vuốt nhẹ lông mày, vẻ mặt tỏ vẻ tự nhiên.
Quả nhiên, vật họp theo loài, người phân theo nhóm, bạn bè của Cố Hành Sâm cũng mang bộ dạng khí phách như thế, thực làm cho người ta có cảm giác sợ hãi!
Niệm Kiều không nghĩ tới, câu đầu tiên Cố Hành Sâm mở miệng nói với người kia lại là: “"Tu, chừng nào thì cậu mới có thể sửa đổi một chút cái thói quen mang bộ mặt than bên người vậy hả?"
Nàng nhịn không được, sau đó liền hì hì một tiếng bật cười, mặt mày cong cong, nụ cười như thiếu nữ mười tám tuổi, thanh lệ dí dỏm.
Ánh mắt Hứa Tử Tu nhìn lại, khi nhìn rõ khuôn mặt Niệm Kiều thì nhất thời hoảng hốt.
Anh không có ý tứ gì khác, chỉ là khi cô nàng cười lên, bộ dạng có vài điểm tương đồng với người trong ký ức kia một chút!
Cố Hành Sâm thấy anh vẫn nhìn chằm chằm vào Niệm Kiều, mặc dù biết anh không có bất kỳ ý nghĩ nào không đúng, nhưng anh vẫn cảm thấy không thoải mái.
Giống như một vật gì đó chỉ thuộc duy nhất về mình lại phải chia sẻ với người khác.
Ho nhẹ hai tiếng, anh đem vật trong tay đập nhẹ lên người Hứa Tử Tu, sau đó nói: “Đừng nhìn chằm chằm vợ mình như vậy!"
Chính anh cũng không tự chủ mà chữ vợ này lại nói ra tự nhiên như vậy.
Niệm Kiều càng thêm như bị sét đánh, cứ như vậy ngồi tại nơi đó, khuôn mặt cũng ửng hồng cả lên, nét thẹn thùng càng động lòng người.
Hứa Tử Tu phục hồi tinh thần lại, hơi có chút kinh ngạc, ngay sau đó bừng tỉnh hiểu ra gật gật đầu, "Chúc mừng!"
Cố Hành Sâm một quyền đập vào trên vai của anh, "Tu, chuyện tình hai năm trước có lẽ cũng không đơn giản như vậy, nếu như cần gì, cứ nói với mình."
Hứa Tử Tu theo thói quen nheo lại con ngươi, trầm ngâm sau mới mở miệng nói: "Tâm tư của đàn bà ai đoán được chứ, so với chúng ta còn ác độc hơn."
Dứt lời, cũng không đợi Cố Hành Sâm nói cái gì nữa, anh xoay người đi đến hàng người đang đứng chờ phía xa.
Cố Hành Sâm nhìn bóng lưng của anh, lắc đầu, rốt cuộc là người trong cuộc không sáng suốt bằng người ngoài cuộc.
Truyền đến từ sau lưng thanh âm thanh thúy: "Hành Sâm, anh ta giống như rất ghét phụ nữ?"
"Nhóc con, không cần đoán mò."
Cố Hành Sâm xoay người lại, trầm giọng nói.
Niệm Kiều hướng hắn le lưỡi một cái, thu đầu về, dựa lên cửa kiếng xe.
Đang đi về phía thủ hạ của mình, Hứa Tử Tu nghe được tiếng nói của Niệm Kiều phía sau lưng, khóe miệng quỷ dị nâng lên, ghét phụ nữ? Chắc chắn là có ghét người phụ nữ nào đó rồi!
Cố Hành Sâm lên xe, đang thắt dây an toàn, nhóc con bên cạnh lại bắt đầu liến thoắng không ngừng, "Hành Sâm, anh nói cho em biết chuyện của bạn anh với người phụ nữ của anh ta một chút đi, chuyện lúc trước ý."
Động tác thắt dây an toàn của Cố Hành Sâm dừng lại một chút, sau đó có chút bất đắc dĩ cười một tiếng, "Nhiều chuyện ghê."
Niệm Kiều nhún vai, "Không có biện pháp,phản ứng vừa rồi của anh ta khiến em rất tò mò nha, em nghĩ chuyện của anh ta với người con gái kia, tựa hồ —— hiểu lầm có vẻ rất sâu sắc!"
"Hiểu lầm?" Cố Hành Sâm khóe môi gạt gạt, giống như kinh ngạc hỏi ngược lại: "Từ nơi nào nhìn ra?"
"Anh nhìn không thấy so?" Niệm Kiều không nhìn ra giờ phút này Cố Hành Sâm gđang giả bộ, còn tưởng rằng anh với bạn anh là cùng một dạng, đối với cái cô tên Quan Đồng kia có chút thành kiến rồi, vì vậy đã nói: " Điều tra báo cáo tối hôm qua chắc chắn anh đã nhìn qua nha, làm sao lại không nhìn ra đây? Cái cô Thượng Quan đó, nhất định là chỉ vì muốn tốt cho bạn của anh, mới quyết tâm tự tay lùng bắt anh ta bỏ tù đấy!"
Cố Hành Sâm tiếp tục giả vờ, tiếp tục hỏi: "Làm sao thấy được?"
Niệm Kiều còn tưởng rằng mình thông minh hơn so với anh một chút, nội tâm không kìm được có chút đắc ý, nghiêm túc nói: "Anh xem đi, cô ấy ở Melbourne hai năm, không đồng ý qua lại với bất kỳ người đàn ông nào theo đuổi mình, cái này rõ ràng nói trong lòng cô ấy, thật ra thì vẫn chỉ luôn có hình bóng người bạn kia của anh! Hơn nữa, hai năm nay cô ấy không trở về nước, nhưng vẫn giữ liên lạc với người ở trong nước, như vậy khẳng định là cô ấy cũng muốn trở về, nhưng là có thứ kìm chân cô ấy, khiến cô ấy không cách nào trở về nước được!"
Cố Hành Sâm nhìn cô phân tích đạo lý rõ ràng, trong ánh mắt lộ ra một tia than thở, "Thông minh."
Niệm Kiều đắc ý cười cười, nhìn anh, càng xem càng cảm thấy anh cười không đúng lắm, lúc này cô chợt hiểu được!
"Hành Sâm, anh đùa bỡn em!"
Cố Hành Sâm vội ho một tiếng, không nhìn cô, "Anh cái gì cũng không nói, cái gì anh cũng không có làm nha."
Niệm Kiều giận đến không làm gì được, cô sao lại có thể quên câu nói của anh với Hứa Tử Tu kia cơ chứ “chuyện tình hai năm trước có thể không đơn giản như vậy ’, cô lại còn thực tâm, ngu si ngồi phân tích cho anh nghe cơ chứ!
"Anh đều nhìn ra được, lại làm bộ như không biết gì, chính là muốn khiến cho em làm cho cười, hừ!" Cô nặng nề hừ một tiếng, sau đó đưa tay lên bấm hông của hắn.
Cố Hành Sâm một phát bắt được tay của cô, vẻ mặt trịnh trọng, "Về sau không cho phép bấm eo của anh, bấm bị thương lại càng phiền toái hơn đấy."
"Phiền toái gì?"
"Chẳng lẽ em không biết eo của người đàn ông rất quan trọng sao?" Cố Hành Sâm đáy mắt thoáng qua ý cười gian tà, nhìn Niệm Kiều hỏi.
Niệm Kiều cau mày, "Tại sao? Chẳng lẽ tay chân không quan trọng sao?"
Vừa đúng đèn đỏ, Cố Hành Sâm đạp thắng xe, nghiêng người ngang nhiên nghiêng qua, che ở bên tai cô nói nhỏ một câu.
Niệm Kiều sững sờ, sau đó cả khuôn mặt bạo hồng, xấu hổ nhìn chằm chằm anh, "Sắc ` lang! Anh là đại sắc lang!"
Niệm Kiều thút thít, nhìn ánh mắt sâu như biển khơi của anh, nức nở nói: "Anh, không phải em không tin anh, em chỉ không tin vào mình, em thật sự cảm thấy bản thân mình không có điểm gì tốt, em không hiểu tại sao anh lại yêu em, cô gái trong hình vừa rồi thực xinh đẹp, em nhân thấy cô ấy cũng rất dũng cảm, cô ấy… so với em tốt hơn rất nhiều!"
Cố Hành Sâm lòng tràn đầy bất đắc dĩ, ai nói người phụ nữ của anh so với người phụ nữ của Hứa Tử Tu kém hơn cơ chứ? Ai dám nói sự dũng cảm của Cố Niệm Kiều thua kém hơn so với Thượng Quan Đồng kia?
Nếu là cô nhớ lại sự can đảm của mình trước kia, nhớ lại quãng thời gian ba năm một mình bản thân nuôi dưỡng Cố Cảnh Niên, nhớ lại những thương tổn mình đã phải trải qua, mà cô vẫn còn dũng khí trở lại bên anh, chắc chắn cô sẽ biết mình mới là người có bao nhiêu dũng khí!
Cố Hành Sâm nâng mặt cô lên, ánh mắt anh nhìn cô chăm chú khiến Niệm Kiều có cảm giác trong đó tràn ngập vẻ tán thưởng sâu sắc: “Ai nói cô ấy hơn em? Ai nói em không phải là người dũng cảm? Ai nói em không xinh đẹp? Ừ, ai dám nói người phụ nữ của Cố Hành Sâm anh là không đúng ?"
Niệm Kiều mở to mắt nhìn anh, cả khuôn mặt bao trùm là vẻ khiếp sợ.
Lời của anh, khiến cô quá mức chấn động, đáy lòng có một cỗ rung động nổi lên.
Trong đầu thoáng qua một vài hình ảnh vụn vặt, cô thống khổ nhíu mày, đôi tay gắt gao day day trên huyệt Thái Dương, nhỏ giọng kêu một tiếng: "Đau ——"
Cố Hành Sâm thần sắc biến đổi, khẩn trương hỏi: "Nhức đầu sao?"
Niệm Kiều rên rỉ một tiếng, ngẩng đầu nhìn anh, đáy mắt tràn đầy vẻ giãy giụa, "Hành Sâm, em giống như nhớ ra cái gì đó, nhưng lại cảm thấy không được rõ ràng, đầu em thật sự đau, thật sự rất đau. . . . . ."
Cô cố gắng muốn xem rõ ràng những hình ảnh lộn xộn kia, nhưng khi cô vừa cố tập trung suy nghĩ, đâu liền có cảm giác đau đớn giống như muốn nổ tung thành từng mảnh vậy.
Cố Hành Sâm đau lòng vô cùng, giơ tay lên giúp cô day day huyệt Thái Dương, "Không nghĩ ra được thì đừng cố nghĩ nữa, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên."
"Nhưng mà. . . . . ." Rõ rang nhín qua biểu hiện của Niệm Kiều rất không cam lòng tự mình nghĩ không được thì sẽ buông tay: "Nhưng mà, em muốn nhớ lại, em muốn nhớ lại quãng thời gian cùng nhau của chúng ta, em muốn biết em yêu chú nhiều như thế nào, có phải hay không đáng giá với tình cảm hiện giờ chú dành cho em, em muốn nhớ lại."
Cô ôm anh thật chặt, giống như là ôm bảo vật duy nhất trên thế giới này vậy, dùng hết lực của bản thân mà ôm chặt.
"Hành Sâm, giúp em nhớ lại đi, em muốn nhớ lại, em không thích bản thân mình thiếu sót như thế này tý nào, bất kể có trải qua nỗi đau tê tâm liệt phế như thế nào, em cũng đều muốn đứng lên!"
Cố Hành Sâm cũng bị sự quyết tâm của cô làm cho ảnh hưởng, không tự chủ được mở miệng đáp lại cô: “Đươc!”
Nghe được tiếng trả lời trầm ổn của anh, rốt cuộc Niệm Kiều cũng nín khóc, mỉm cười: “Cám ơn anh, Hành Sâm!”.
"Sao lại phải cám ơn?" Cố Hành Sâm tà tà hỏi, bàn tay đã bắt đầu ở trên eo cô vuốt ve lên xuống.
Niệm Kiều phải dựa vào trong ngực anh, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ thân thể anh bắt đầu tăng lên, mặt cô cũng ửng hồng, đưa tay kéo đầu anh xuống, ngượng ngùng đặt một nụ hôn lên đôi môi đầy đặn của anh.
Cố Hành Sâm nhìn cô âu yếm, bộ dạng thẹn thùng này, thật sự là đang dụ hoặc anh mà!
Hầu như không ngăn nổi cảm xúc mãnh liệ đang dâng trào được nữa, anh lật người đè cô dưới cơ thể của mình, ddauw tay kéo gáy cảu cô, giữ cô lại gần mình mà khiến nụ hôn của hai người càng thêm hôn sâu một cái.
Bóng đêm kiều diễm như đồng tình với một mảnh xuân sắc tràn ngập trong phòng ngủ . . . . .
————
Hôm sau, Niệm Kiều tỉnh lại ở trên xe ô tô, liếc nhìn người đàn ông chuyên chú ngồi lái xe bên ghế tài, còn chưa kịp mở miệng, lời anh đã cất lên ——
"Khát nước không?"
Tiếng nói vừa ngừng, anh dẫ đưa ra một chai nước suối.
Niệm Kiều liền giật mình, sau đó nhận lấy chai nước trong tay anh, cười hì hì rồi uống vài ngụm, đem nắp vặn trở về để ở một bên, sau đó, cô dựa người trên cửa sổ xe, vuốt trán nhìn anh.
Tạo hóa thật là không công bằng, tại sao có thể đem một người tạo nên hoàn mỹ như thế.
Một cánh tay khác của cô chậm rãi đưa lên, vuốt dọc theo đường cong nơi vòm má anh, như muốn phác họa lại hình dáng khuôn mặt anh vậy, cùng lúc khóe miệng Niệm Kiều không nhịn được càng lúc càng giương cao.
Rốt cuộc, nhịn không được nữa, cô bỗng bật cười, càng cười càng lớn tiếng.
Cố Hành Sâm nghiêng đầu nhìn cô một cái, mi tâm khẽ nhíu lại, "Cười cái gì vậy?"
Niệm Kiều ngang nhiên xông qua, ngón tay xanh nhạt mảnh khảnh nhẹ nhàng đặt lên khuôn mặt cảu anh, thở dài nói: “Hành Sâm, anh thật sự rất xinh đẹp nha!”
Cố Hành Sâm khóe miệng run lên, bất mãn cùng liếc xéo cô một cái, "Đàn ông mà cũng gọi là xinh đẹp sao?"
Niệm Kiều sững sờ, sau đó cười đến càng rực rỡ hơn, nhéo nhéo một cái lên khuôn mặt nhăn nhó của anh, nói: “Em không tìm được từ khác dùng để hình dung anh, anh thực sự là bảo bối mà Thượng Đế ưu ái mà, em thực sự hận không thể biến anh thành người tí hon mà nhét vào trong túi, không để cho người khác dòm ngó."
Cố Hành Sâm khóe miệng rung động lợi hại hơn, cô gái của anh luôn có ý tưởng so với người khác đặc biệt hơn một chút.
Niệm Kiều quay đầu nhìn nhìn phía trước mặt một chút, khốn hoặc lên tiếng: "Hành Sâm, chúng ta đang đi đâu vậy? Không phải nói là đi gặp bạn bè của anh sao? Nơi này không giống như khu chung cư, cũng không giống như là khu biệt thự nha."
Nhìn những kiến trúc cách đó không xa, Niệm Kiều chỉ cảm thấy sau lưng mình như có trận gió lạnh thổi qua vậy.
Cố Hành Sâm mấp máy môi, cảm thấy sắp được gặp Hứa Tử Tu, trong lòng đột nhiên sinh ra chút cảm khái.
Hai năm trước, Thượng Quan Đồng nhất định là vạn bất đắc dĩ mới cùng Phó Nhân Quân liên hiệp bày mưu để khiến cho Hứa Tử Tu phải bị đi tù?
Bằng không, hai năm qua, cô ấy sẽ không phải sống trong đau khổ như vậy.
Chỉ là, cái người sắp được ra tù kia, liệu có giống như người khác có thể nhìn rõ được tâm tư trong lòng của Thượng Quan Đồng hay không?
Đột nhiên, trong đầu Cố Hành Sâm bỗng thoáng xẹt qua ba con số, tròng mắt của anh khẽ ăng lớn, quay đầu lại nhìn Niệm Kiều một chút, trên gương mặt lộ rõ vẻ ảo não.
Cư nhiên mình vẫn nghĩ đến việc của Hứa Tử Tu trước mà quên mất hôm nay là 14.02 — ngày lễ tình nhân!
Niệm Kiều thấy anh nhìn mình chằm chằm, đưa tay ở trên mặt sờ sờ, hỏi: "Sao vậy? Trên mặt em dính thứ gì sao?"
"Không phải." Cố Hành Sâm thu hồi ánh mắt ảo não của mình, ngược lại nhìn về phía trước.
Nhưng anh cũng không thể tập trung chú ý chuyên tâm lái xe được nữa, giờ phút này trong đầu anh đều chỉ còn một ý muốn , lễ tình nhân muốn cùng ở bên cạnh người con gái của anh mà thôi.
Giữa hai người, cho tới bây giờ cũng chưa từng cùng bên nhau trong ngày lễ tình nhân, hiếm khi gặp đúng lễ tình nhân, anh nên nghĩ ra một ý tưởng gì mới được.
Xem ra, lại phải gọi điện thoại thỉnh giáo An Hi Nghiêu cùng Tịch Tư Diệu mất rồi.
Nhưng anh lại sợ rằng hai người đó cũng đang đau đầu với vấn đề riêng mất thôi, một tại phía nước Pháp xa xôi, còn chưa giải quyết được Vạn Thiên Sủng, một ở Hoa Thành, còn đang nan giải với cô vợ nhỏ của cậu ta nữa là.
So với vấn đề của anh, có khi anh ngược lại còn khả quan hơn nhiều, người con gái của anh sau khi mất trí nhớ, càng thêm đơn thuần, nghĩ cái gì cũng hiện hết trên mặt, anh rốt cuộc cũng không phải mất tâm tư đi đoán này đoán nọ.
Chỉ là, ngày lễ tình nhân quan trọng này, anh thực sự cảm thấy nhức đầu nha!
Lái xe trong chốc lát, xe của hai người đã đến bên ngoài của khu nhà tù S, liền chậm rãi dừng lại.
Niệm Kiều nhìn chằm chằm mấy cái chữ không xa trước mặt kia, mắt mở thật to, bộ dạng lộ rõ vẻ ngạc nhiên cùng kỳ lạ.
"Hành Sâm, bạn của anh ——" cô không tiếp tục nói nữa, lập tức che lại miệng của mình, chỉ là nhìn Cố Hành Sâm.
Thần sắc trên mặt Cố Hành Sâm lộ rõ vẻ nặng nề, cũng nhìn về phía mấy chữ cái phía trước mặt kia, khóe miệng khẽ cử động, "Cậu ấy bị chính người con gái mà cậu ấy yêu thương nhất tự tay bắt bỏ tù, hôm nay là ngày mãn hạn tù của cậu ấy."
Niệm Kiều càng thêm khiếp sợ, bị chính người phụ nữ mà mình yêu thương nhất bắt bỏ tù? Vậy anh ta sẽ phải chịu bao nhiêu sự thương hại đây? Đáy lòng của anh ta có biết bao nhiêu ám ảnh vì chuyện này đây?
"Hành Sâm, tại sao?" Cô vẫn nhịn không được cất tiếng hỏi, cô tin tưởng, bạn bè của Cố Hành Sâm tuyệt đối không phải ‘ người lương thiện ’, như vậy, người phụ nữ được coi trọng kia sẽ không phải tự nhiên mà tự tay bắt anh ta đem bỏ tù được!
Rốt cuộc là vì lý do gì cơ chứ, có thể ép một người con gái, đem lấy chính người đàn ông mà mình yêu thương tự tay bỏ tù như vậy đây? Nhất định là vì muốn tốt cho anh ta?
Nhớ tới bản báo cáo điều tra tối hôm qua, lại nhớ tới cuộc sống của người phụ nữ có cái tên Quan Đồng kia, cô chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập cảm giác bi thương.
Thì ra chuyện tình cảm của mỗi người đều không hề đơn giản.
Như vậy, chuyện của mình cùng anh ấy? Có phải hay không, cũng đã trải qua những quãng đường hết sức gian truân?
Có phải tương lai khó khăn vẫn còn chờ họ ở phía trước hay không? Có phải đang chờ họ đi qua hay không?
Đáy lòng có chút khẩn trương, cô đưa tay sang cầm lấy bàn tay của Cố Hành Sâm.
Ngay khi cô vừa chạm vào ngón tay của anh, Cố Hành Sâm đã mở ra lòng bàn tay, đưa tay cô đẻ đan xen trong mười ngón tay của mình, mà giữ chặt đan xen lấy nhau.
Niệm Kiều nhìn nắm tay của hai người, nội tâm có một giọng nói kiên định vang lên: Cố Niệm Kiều, bất luận về sau mi với Hành Sâm phải đối diện với điều gì, mi nhất định phải dũng cảm đối diện nó!
Đột nhiên, bên tai cô vang lên câu nói: làm người phụ nữ của anh, cần phải dũng cảm!
Những lời này. . . . . .
Cô ngước mắt nhìn Cố Hành Sâm, nội tâm chắc chắn vô cùng, khẳng định anh đã từng nói qua câu này với mình!
Ngay lúc định mở miệng hỏi anh câu này, Niệm Kiều bỗng thấy mắt anh sáng lên, sau đó quay đầu lại nói với cô: “Cậu ấy ra rồi, anh xuống xem chút, em ngồi trên xe đợi anh nhé.”
Niệm Kiều gật đầu một cái, sau đó đã nhìn thấy anh cầm tập văn kiện tối hôm qua đi xuống xe.
Nơi xa đi tới một người đàn ông, toàn thân mang theo một cỗ khí thế lạnh lùng, liều lĩnh, khí phách!
Niệm Kiều giơ tay lên vuốt nhẹ lông mày, vẻ mặt tỏ vẻ tự nhiên.
Quả nhiên, vật họp theo loài, người phân theo nhóm, bạn bè của Cố Hành Sâm cũng mang bộ dạng khí phách như thế, thực làm cho người ta có cảm giác sợ hãi!
Niệm Kiều không nghĩ tới, câu đầu tiên Cố Hành Sâm mở miệng nói với người kia lại là: “"Tu, chừng nào thì cậu mới có thể sửa đổi một chút cái thói quen mang bộ mặt than bên người vậy hả?"
Nàng nhịn không được, sau đó liền hì hì một tiếng bật cười, mặt mày cong cong, nụ cười như thiếu nữ mười tám tuổi, thanh lệ dí dỏm.
Ánh mắt Hứa Tử Tu nhìn lại, khi nhìn rõ khuôn mặt Niệm Kiều thì nhất thời hoảng hốt.
Anh không có ý tứ gì khác, chỉ là khi cô nàng cười lên, bộ dạng có vài điểm tương đồng với người trong ký ức kia một chút!
Cố Hành Sâm thấy anh vẫn nhìn chằm chằm vào Niệm Kiều, mặc dù biết anh không có bất kỳ ý nghĩ nào không đúng, nhưng anh vẫn cảm thấy không thoải mái.
Giống như một vật gì đó chỉ thuộc duy nhất về mình lại phải chia sẻ với người khác.
Ho nhẹ hai tiếng, anh đem vật trong tay đập nhẹ lên người Hứa Tử Tu, sau đó nói: “Đừng nhìn chằm chằm vợ mình như vậy!"
Chính anh cũng không tự chủ mà chữ vợ này lại nói ra tự nhiên như vậy.
Niệm Kiều càng thêm như bị sét đánh, cứ như vậy ngồi tại nơi đó, khuôn mặt cũng ửng hồng cả lên, nét thẹn thùng càng động lòng người.
Hứa Tử Tu phục hồi tinh thần lại, hơi có chút kinh ngạc, ngay sau đó bừng tỉnh hiểu ra gật gật đầu, "Chúc mừng!"
Cố Hành Sâm một quyền đập vào trên vai của anh, "Tu, chuyện tình hai năm trước có lẽ cũng không đơn giản như vậy, nếu như cần gì, cứ nói với mình."
Hứa Tử Tu theo thói quen nheo lại con ngươi, trầm ngâm sau mới mở miệng nói: "Tâm tư của đàn bà ai đoán được chứ, so với chúng ta còn ác độc hơn."
Dứt lời, cũng không đợi Cố Hành Sâm nói cái gì nữa, anh xoay người đi đến hàng người đang đứng chờ phía xa.
Cố Hành Sâm nhìn bóng lưng của anh, lắc đầu, rốt cuộc là người trong cuộc không sáng suốt bằng người ngoài cuộc.
Truyền đến từ sau lưng thanh âm thanh thúy: "Hành Sâm, anh ta giống như rất ghét phụ nữ?"
"Nhóc con, không cần đoán mò."
Cố Hành Sâm xoay người lại, trầm giọng nói.
Niệm Kiều hướng hắn le lưỡi một cái, thu đầu về, dựa lên cửa kiếng xe.
Đang đi về phía thủ hạ của mình, Hứa Tử Tu nghe được tiếng nói của Niệm Kiều phía sau lưng, khóe miệng quỷ dị nâng lên, ghét phụ nữ? Chắc chắn là có ghét người phụ nữ nào đó rồi!
Cố Hành Sâm lên xe, đang thắt dây an toàn, nhóc con bên cạnh lại bắt đầu liến thoắng không ngừng, "Hành Sâm, anh nói cho em biết chuyện của bạn anh với người phụ nữ của anh ta một chút đi, chuyện lúc trước ý."
Động tác thắt dây an toàn của Cố Hành Sâm dừng lại một chút, sau đó có chút bất đắc dĩ cười một tiếng, "Nhiều chuyện ghê."
Niệm Kiều nhún vai, "Không có biện pháp,phản ứng vừa rồi của anh ta khiến em rất tò mò nha, em nghĩ chuyện của anh ta với người con gái kia, tựa hồ —— hiểu lầm có vẻ rất sâu sắc!"
"Hiểu lầm?" Cố Hành Sâm khóe môi gạt gạt, giống như kinh ngạc hỏi ngược lại: "Từ nơi nào nhìn ra?"
"Anh nhìn không thấy so?" Niệm Kiều không nhìn ra giờ phút này Cố Hành Sâm gđang giả bộ, còn tưởng rằng anh với bạn anh là cùng một dạng, đối với cái cô tên Quan Đồng kia có chút thành kiến rồi, vì vậy đã nói: " Điều tra báo cáo tối hôm qua chắc chắn anh đã nhìn qua nha, làm sao lại không nhìn ra đây? Cái cô Thượng Quan đó, nhất định là chỉ vì muốn tốt cho bạn của anh, mới quyết tâm tự tay lùng bắt anh ta bỏ tù đấy!"
Cố Hành Sâm tiếp tục giả vờ, tiếp tục hỏi: "Làm sao thấy được?"
Niệm Kiều còn tưởng rằng mình thông minh hơn so với anh một chút, nội tâm không kìm được có chút đắc ý, nghiêm túc nói: "Anh xem đi, cô ấy ở Melbourne hai năm, không đồng ý qua lại với bất kỳ người đàn ông nào theo đuổi mình, cái này rõ ràng nói trong lòng cô ấy, thật ra thì vẫn chỉ luôn có hình bóng người bạn kia của anh! Hơn nữa, hai năm nay cô ấy không trở về nước, nhưng vẫn giữ liên lạc với người ở trong nước, như vậy khẳng định là cô ấy cũng muốn trở về, nhưng là có thứ kìm chân cô ấy, khiến cô ấy không cách nào trở về nước được!"
Cố Hành Sâm nhìn cô phân tích đạo lý rõ ràng, trong ánh mắt lộ ra một tia than thở, "Thông minh."
Niệm Kiều đắc ý cười cười, nhìn anh, càng xem càng cảm thấy anh cười không đúng lắm, lúc này cô chợt hiểu được!
"Hành Sâm, anh đùa bỡn em!"
Cố Hành Sâm vội ho một tiếng, không nhìn cô, "Anh cái gì cũng không nói, cái gì anh cũng không có làm nha."
Niệm Kiều giận đến không làm gì được, cô sao lại có thể quên câu nói của anh với Hứa Tử Tu kia cơ chứ “chuyện tình hai năm trước có thể không đơn giản như vậy ’, cô lại còn thực tâm, ngu si ngồi phân tích cho anh nghe cơ chứ!
"Anh đều nhìn ra được, lại làm bộ như không biết gì, chính là muốn khiến cho em làm cho cười, hừ!" Cô nặng nề hừ một tiếng, sau đó đưa tay lên bấm hông của hắn.
Cố Hành Sâm một phát bắt được tay của cô, vẻ mặt trịnh trọng, "Về sau không cho phép bấm eo của anh, bấm bị thương lại càng phiền toái hơn đấy."
"Phiền toái gì?"
"Chẳng lẽ em không biết eo của người đàn ông rất quan trọng sao?" Cố Hành Sâm đáy mắt thoáng qua ý cười gian tà, nhìn Niệm Kiều hỏi.
Niệm Kiều cau mày, "Tại sao? Chẳng lẽ tay chân không quan trọng sao?"
Vừa đúng đèn đỏ, Cố Hành Sâm đạp thắng xe, nghiêng người ngang nhiên nghiêng qua, che ở bên tai cô nói nhỏ một câu.
Niệm Kiều sững sờ, sau đó cả khuôn mặt bạo hồng, xấu hổ nhìn chằm chằm anh, "Sắc ` lang! Anh là đại sắc lang!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.