Chương 70: Mười phút đau khổ
Thất Niệm An
29/11/2013
Cố Hành Sâm nhìn cô hồi lâu, giọng nói có chút nguội lạnh, "Tiểu Nhã, em nên hiểu rõ tính khí của anh, thời điểm nào cần kết hôn, anh tự nhiên sẽ kết hôn."
Lời của hắn, vẫn như trước..bá đạo như vậy, không chưa cho cô một đường lui, quả nhiên, hắn chính là Cố Hành Sâm mà không người đàn ông nào theo kịp!
Nhậm Thiên Nhã không nói thêm cái gì nữa, chỉ khẽ gật đầu.
"Cứ như thế nhé, lần sau sẽ cùng em ăn cơm." Cố Hành Sâm đi có chút gấp gáp. Cơ hồ lời hắn vừa dứt thì người hắn cũng bước ra khỏi phòng tổng giám đốc
Lúc Nhậm Thiên Nhã ngẩng đầu lên cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn, oán hận trong lòng lại nhiều thêm một lớp.
Ngay sau đó, cô lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho gã đàn ông đầu húi cua tối hôm qua.
"Nhâm tiểu thư, có gì phân phó? Người mà cô nói đã ở trong tay chúng tôi rồi."
"Ở đâu? Ngay bây giờ tôi tới!"
Bên kia nói địa chỉ, sau đó Nhậm Thiên nhã cúp điện thoại, cả khuôn mặt vì ghen tỵ đến cực hạn mà trở lên khẽ vặn vẹo.
Khi Niệm Kiều tỉnh lại, trước mắt tối đen như mực, cô mở mắt nhắm mắt nhiều lần mới thích ứng được bóng tối như vậy, thầm nghĩ muốn đứng lên, lại phát hiện ra hai chân của cô bị dây thừng xiết chặt.
Giật giật lấy đôi tay, cũng là bị trói!
Trong nháy mắt, đầu cô thoáng qua hai chữ: bắt cóc!
Mình bị bắt cóc!
Cô kinh ngạc không thốt thành lời, cô không tiền không thế, bình thường cũng không cùng người khác va chạm, cô cũng không biết mình đắc tội với người khác khi nào à?
Rốt cuộc là ai bắt cóc mình? Phải chăng chụp trộm ảnh cô cùng Đinh Việt Nhiêm hôn nhau đêm hôm đó với nay là cùng một người ?
Cô có chút bối rối, dù sao sống hai mươi năm, chuyện như vậy, cô cũng chỉ mới thấy qua trên TV, cô hoàn toàn không biết mình cần phải làm gì, chỉ có thể liều mạng tự nói với mình, phải bình tĩnh. Phải bình tĩnh.
Cố Hành Sâm vừa mới lái xe đến cổng biệt thự, ánh mắt bị một ánh sáng lóe lên chiếu vào, hắn đạp thắng xe, chăm chú nhìn sang, con ngươi lạnh trong một khắc liền nheo lại.
Là chiếc vòng tay! Còn giống như là chiếc vòng tay mình đưa cho Niệm Kiều
Là cô vứt bỏ? nhưng cứ coi là cô vứt bỏ cũng sẽ không vứt nó ở nơi này chứ ?
Trong lòng căng thẳng, hắn mơ hồ nhận thấy đã có chuyện xảy ra với Niệm Kiều, nhanh chóng xuống xe đi vào biệt thự
Dì Trần nhìn thấy hắn đi vào, có chút kinh ngạc, "Cố tiên sinh, sao người lại tới đây? Niệm Kiều vẫn chưa về đâu, cũng không có gọi điện thoại về."
Cố Hành Sâm cũng không trả lời cô, bước chân vội vàng lên thư phòng ở lầu hai, bởi vì ở thư phòng có gắn máy quan sát nơi cửa chính của ngôi biệt thự.
Cố Hành Sâm dừng máy thu hình lại ở chỗ Niệm Kiều bị đánh ngất xỉu , kẻ kia cũng không biết trước cửa biệt thự có máy giám sát nên cũng không có phòng bị che mặt.
Cố Hành Sâm nhanh chóng lấy điện thoại chụp lại kẻ này , ngay sau đó cấp hình cho An Hi Nghiêu, rồi điện đến : « An Hi Nghiêu, nội trong vòng 10’ cậu tìm cho tôi địa chỉ của người này »
An Hi Nghiêu không hiểu ra sao, hỏi hắn: "làm sao vậy?"
"Cậu còn có chín phút năm mươi giây."
An Hi Nghiêu vừa nghe thấy bộ dạng này, cũng biết là đã có chuyện xảy ra, hắn không có hỏi nhiều nữa, liền lập tức ngắt điện thoại.
Đối với Cố Hành Sâm, 10’ này quả thực là vô cùng đau khổ! Hắn phát hiện ra chưa bao giờ mình mất bĩnh đến như thế, cơ hồ muốn phát điên.
Chỉ sợ, do ban đầu mình đắc tội với những người đó, giờ chúng quay lại trả thù, thấy Niệm Kiều liền xuống tay.
Thời điểm An Hi Nghiêu gọi điện đến, Niệm kiều bắt máy, Cố Hành Sâm vội vàng đón lấy giọng nói không ổn định lộ ra vẻ vội vàng khẩn trương « Niệm Kiều ? »
« Cố Hành Sâm…hình như tôi….. bị bắt cóc rồi… »
Giọng Niệm Kiều mang theo tiếng khóc nức nở..Cố Hành Sâm nghe được mà thấy đau lòng không thôi.
Đáng chết! Những người đó sẽ không làm gì đối với cô chứ?
Lời của hắn, vẫn như trước..bá đạo như vậy, không chưa cho cô một đường lui, quả nhiên, hắn chính là Cố Hành Sâm mà không người đàn ông nào theo kịp!
Nhậm Thiên Nhã không nói thêm cái gì nữa, chỉ khẽ gật đầu.
"Cứ như thế nhé, lần sau sẽ cùng em ăn cơm." Cố Hành Sâm đi có chút gấp gáp. Cơ hồ lời hắn vừa dứt thì người hắn cũng bước ra khỏi phòng tổng giám đốc
Lúc Nhậm Thiên Nhã ngẩng đầu lên cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn, oán hận trong lòng lại nhiều thêm một lớp.
Ngay sau đó, cô lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho gã đàn ông đầu húi cua tối hôm qua.
"Nhâm tiểu thư, có gì phân phó? Người mà cô nói đã ở trong tay chúng tôi rồi."
"Ở đâu? Ngay bây giờ tôi tới!"
Bên kia nói địa chỉ, sau đó Nhậm Thiên nhã cúp điện thoại, cả khuôn mặt vì ghen tỵ đến cực hạn mà trở lên khẽ vặn vẹo.
Khi Niệm Kiều tỉnh lại, trước mắt tối đen như mực, cô mở mắt nhắm mắt nhiều lần mới thích ứng được bóng tối như vậy, thầm nghĩ muốn đứng lên, lại phát hiện ra hai chân của cô bị dây thừng xiết chặt.
Giật giật lấy đôi tay, cũng là bị trói!
Trong nháy mắt, đầu cô thoáng qua hai chữ: bắt cóc!
Mình bị bắt cóc!
Cô kinh ngạc không thốt thành lời, cô không tiền không thế, bình thường cũng không cùng người khác va chạm, cô cũng không biết mình đắc tội với người khác khi nào à?
Rốt cuộc là ai bắt cóc mình? Phải chăng chụp trộm ảnh cô cùng Đinh Việt Nhiêm hôn nhau đêm hôm đó với nay là cùng một người ?
Cô có chút bối rối, dù sao sống hai mươi năm, chuyện như vậy, cô cũng chỉ mới thấy qua trên TV, cô hoàn toàn không biết mình cần phải làm gì, chỉ có thể liều mạng tự nói với mình, phải bình tĩnh. Phải bình tĩnh.
Cố Hành Sâm vừa mới lái xe đến cổng biệt thự, ánh mắt bị một ánh sáng lóe lên chiếu vào, hắn đạp thắng xe, chăm chú nhìn sang, con ngươi lạnh trong một khắc liền nheo lại.
Là chiếc vòng tay! Còn giống như là chiếc vòng tay mình đưa cho Niệm Kiều
Là cô vứt bỏ? nhưng cứ coi là cô vứt bỏ cũng sẽ không vứt nó ở nơi này chứ ?
Trong lòng căng thẳng, hắn mơ hồ nhận thấy đã có chuyện xảy ra với Niệm Kiều, nhanh chóng xuống xe đi vào biệt thự
Dì Trần nhìn thấy hắn đi vào, có chút kinh ngạc, "Cố tiên sinh, sao người lại tới đây? Niệm Kiều vẫn chưa về đâu, cũng không có gọi điện thoại về."
Cố Hành Sâm cũng không trả lời cô, bước chân vội vàng lên thư phòng ở lầu hai, bởi vì ở thư phòng có gắn máy quan sát nơi cửa chính của ngôi biệt thự.
Cố Hành Sâm dừng máy thu hình lại ở chỗ Niệm Kiều bị đánh ngất xỉu , kẻ kia cũng không biết trước cửa biệt thự có máy giám sát nên cũng không có phòng bị che mặt.
Cố Hành Sâm nhanh chóng lấy điện thoại chụp lại kẻ này , ngay sau đó cấp hình cho An Hi Nghiêu, rồi điện đến : « An Hi Nghiêu, nội trong vòng 10’ cậu tìm cho tôi địa chỉ của người này »
An Hi Nghiêu không hiểu ra sao, hỏi hắn: "làm sao vậy?"
"Cậu còn có chín phút năm mươi giây."
An Hi Nghiêu vừa nghe thấy bộ dạng này, cũng biết là đã có chuyện xảy ra, hắn không có hỏi nhiều nữa, liền lập tức ngắt điện thoại.
Đối với Cố Hành Sâm, 10’ này quả thực là vô cùng đau khổ! Hắn phát hiện ra chưa bao giờ mình mất bĩnh đến như thế, cơ hồ muốn phát điên.
Chỉ sợ, do ban đầu mình đắc tội với những người đó, giờ chúng quay lại trả thù, thấy Niệm Kiều liền xuống tay.
Thời điểm An Hi Nghiêu gọi điện đến, Niệm kiều bắt máy, Cố Hành Sâm vội vàng đón lấy giọng nói không ổn định lộ ra vẻ vội vàng khẩn trương « Niệm Kiều ? »
« Cố Hành Sâm…hình như tôi….. bị bắt cóc rồi… »
Giọng Niệm Kiều mang theo tiếng khóc nức nở..Cố Hành Sâm nghe được mà thấy đau lòng không thôi.
Đáng chết! Những người đó sẽ không làm gì đối với cô chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.