Chương 118: Trên người anh có thương tích, đừng ... (tăng thêm)
Thất Niệm An
02/12/2013
Khi Cố Hành Sâm trở lại Cố gia, đèn ngủ trong phòng còn chiếu sáng, trên giường lớn chỉ có một mình Cố Cảnh Niên còn Niệm Kiều thì không thấy đâu.
Tâm trạng anh vì thế bỗng trở nên căng thẳng, có chút bối rối đi vào phòng tắm tìm người, phát hiện kết quả trong phòng tắm cũng không thấy bóng dáng ai, sắc mặt của anh càng thêm khó coi, nhanh chóng xoay người chuẩn bị đi nơi khác tìm Niệm Kiều.
Vừa mới bước ra khỏi cửa phòng tắm, cửa phòng ngủ cũng đồng thời mở ra, Niệm Kiều trong tay cầm một cốc nước, đang cúi đầu đi vào.
Ngẩng đầu nhìn thấy Cố Hành Sâm đứng ở cửa phòng tắm, nàng đang muốn mở miệng hỏi anh, lại nhìn thấy anh đang sải bước đi về phía mình.
Cố Hành Sâm bước nhanh về phía trước, giữ chặt khuôn mặt của cô, đáy lòng nổi lên một sự sợ hãi tột cùng, khiến cho anh chẳng còn quan tâm lấy đi cốc nước đang được cầm trên tay cô.
"Ô——ô—— Cố Hành Sâm, cẩn thận nước a, miệng vết thương của anh. . . . .. Ưhm. . . ."
Lời Niệm Kiều còn chưa nói dứt đã bị bờ môi dày ấm của ai kia chặn lai, cốc nước trên tay ngay lập tức rơi xuống đất, nước văng tung tóe khắp sàn nhà.
Trên giường, cậu nhóc con bị đánh thức bởi tiếng rơi của cốc nước, ngồi dậy dụi dụi mắt, ngây ngô nói: "Mẹ —— cha ——"
Hai người điên cuồng cọ xát lẫn nhau, căn bản quên hết mọi thứ xung quanh, không để ý nghe được tiếng gọi của cậu nhỏ.Một hai hôn phải đang quên mình người căn bản là không nghe được hắn đang gọi bọn hắn, chỉ là đang điên cuồng cọ sát lẫn nhau.
Cố Cảnh Niên lại dụi dụi con mắt, rốt cuộc thấy rõ ràng hai người cách đó không xa, vội vàng giơ tay lên che lấy hai mắt của mình, nhưng vẫn lộ ra một khe hở thật lớn.
"Xấu hổ quá, xấu hổ quá ——" cậu bé lầm bầm lầu bầu nói một câu, sau đó liền chui vào trong chăn, đưa lưng về phía hai người.
Không có mấy giây, cậu chợt lật người, liếc trộm Cố Hành Sâm cùng Niệm Kiều một cái, sau đó cắn cắn đầu ngón tay của mình, hi hi ha ha cười.
"Uhm. . . . . . con, con tỉnh rồi . . . . ."
Niệm Kiều khóe mắt nhìn thấy Cố Cảnh Niên đang trộm nhìn hai người hôn nhau, trong nháy mắt khuôn mặt ửng hồng, đôi tay liều mạng đẩy Cố Hành Sâm ra.
"Mặc kệ." Cố Hành Sâm thốt ra hai chữ, sau đó liền đem cô ôm lấy đi vào phòng tắm, một cước đá lên cánh cửa.
Niệm Kiều bị hôn sắp hít thở không thông, cả người cũng xụi lơ ở trong ngực Cố Hành Sâm, chỉ biết để mặc cho anh làm loạn.
Một lúc lâu, Cố Hành Sâm mới dừng lại, dựa vào cô, mở miệng to hô hấp lấy hơi, cổ họng khàn khàn hỏi cô: "Em mới vừa đi đâu vậy?"
Niệm Kiều thở hổn hển, đứt quãng nói: "Ơ, xuống dưới lầu, rót nước."
Cố Hành Sâm chạm khẽ môi cô một chút, sau đó lại đem cô gắt gao ôm lấy, giống như vừa buông tay cô sẽ ngay lập tức biến mất vậy.
Niệm Kiều cau mày, bị anh ôm quá gấp, cô hít thở không thông vả lại trên lưng xương ở đây đều phát đau, cô không khỏi nhẹ giọng kêu Cố Hành Sâm, "Anh nhẹ một chút đi, lưng em đau quá ——"
Cố Hành Sâm ngẩn ra, ngay sau đó giống như là bị ong mật chích, chợt buông lỏng Niệm Kiều.
Niệm Kiều liếc nhìn quần áo của anh, quả nhiên có bám một ít đất ướt, giọt nước chảy dài, nhỏ giọt trên quần áo của anh.
Cô đi qua lấy chiếc khăn lông lau quần áo cho anh, vừa lau vừa hỏi: "Sao trễ thế này anh mới về nhà? Em tỉnh dậy không thấy anh đâu, sợ hết cả hồn."
"Anh đi gặp người bạn"
"Vậy sao lại nửa đêm đi ra ngoài? Cũng không nói với em một tiếng, em sẽ lo lắng a." Niệm Kiều giọng điệu thấp mềm, rõ ràng là nên oán trách, nhưng là từ trong miệng của cô nói ra, cũng lại như có vẻ uất ức.
Cố Hành Sâm lấy khăn lông trong tay cô ném qua một bên, cắn lỗ tai của cô, "Anh còn chưa có tắm, em giúp anh tắm đi."
Niệm Kiều ngẩng đầu nhìn anh một cái, sắc mặt nhanh chóng đỏ lên, "Tự mình tắm rửa đi, con dậy rồi, em đi gọi con."
Cố Hành Sâm ôm hông của cô không thả, bàn tay len lỏi vào trong áo ngủ của cô, lòng bàn tay truyền tới cảm giác mềm mại, mê hoặc, "Con sẽ hiểu chuyện, sẽ không quấy rầy chúng ta đâu."
"Em rất muốn ngủ, chính anh tự tắm đi." Niệm Kiều vẫn kiên trì, thật ra thì cũng không phải là cô không muốn giúp anh tắm, chỉ là người này a, ở tình hình trước mắt lực khống chế thật sự có thể rất kém, cô sợ chưa giúp anh tắm xong đã làm anh nổi giận mất rồi.
Trên người anh còn có vết thương, cô sợ mình làm ảnh hưởng đến việc khép miệng vết thương của anh.
Cố Hành Sâm nhìn thấu vẻ do dự của cô, cười nhẹ một tiếng, trực tiếp đưa tay chui từ cổ áo của cô len lỏi vào trong.
Biết cô mỗi buổi tối sau khi tắm rửa xong đều không có mặc nội y, anh giống như cá gặp nước, bàn tay rắn chắc vuốt ve bộ ngực đẫy đà của cô, xoa xoa, nắn nắn "Giúp anh tắm hay là tắm cùng anh, trong hai chọn một."
Niệm Kiều đẩy người anh, người này thế nào lại như vậy a, trên người có vết thương vẫn không quên làm chuyện cầm thú. Người này thật dã tâm mà.
"Không chọn á..., bại hoại!" Nàng gắt giọng, bắt lại tay anh không để cho anh tiếp tục có cơ hôi làm thêm chuyện xấu.
"Em không chọn vậy để anh chọn giúp em? Cùng nhau tắm nhé?" Cố Hành Sâm vừa nói vừa hướng trên người cô cọ cọ, hung khí nóng bỏng phía dưới thẳng tắp chạm vào bụng dưới cảu Niệm Kiều.
Niệm Kiều cả người đều muốn phát hỏa, đôi tay không biết nên đặt chỗ nào, một mặt né tránh công kích của anh, một mặt nói: "Đừng như vậy á..., trên người anh còn có vết thương, lỡ như. . . . ."
Lời của cô còn chưa nói hết, cả người liền trợn tròn mắt, anh cư nhiên ——
Anh cư nhiên cầm lấy tay cô, trực tiếp đặt lên ‘hung khí’ của anh, sau đó chính là giọng nói khàn khàn của anh cất lên: "Nó muốn em——"
Niệm Kiều cả người đều muốn nhảy dựng lên, muốn rút tay của mình về, lại bị anh tiếp tục nắm chặt hơn, cô mắc cỡ chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào, "Cố Hành Sâm, em, em . . . . ."
Cố Hành Sâm cúi đầu bắt lấy cánh môi của cô, trằn trọc cắn mút, hôn sâu, không nói thêm gì nữa, trực tiếp lấy hành động nói cho Niệm Kiều biết bản thân mình muốn làm gì.
Niệm Kiều lúc ban đầu còn xô đẩy mấy cái, về sau, cả người cô cũng mềm thành một vũng nước, mặc cho Cố Hành Sâm trêu đùa.
————
Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, Niệm Kiều cả người đau nhức, nàng thầm mắng, con cầm thú này trên người có thương tích mà lực chiến đấu lạivẫn có thể cường hãn đến như vậy. Tối hôm qua ở trong phòng tắm, cô thiếu chút nữa bị giày vò đến trời sáng, cuối cùng cũng vì cô cầu xin anh thật lâu mới được thả ra.
Thân thể mềm nhũn, cô nằm thật lâu mới có thể ngồi dậy ở trên giường, chân vừa chạm đất, thiếu chút nữa đã ngã nhoài xuống dưới, bản thân không khỏi ảo não chửi thề: "Khốn kiếp!"
Kết quả nói đến khốn kiếp, tên khốn kiếp đã ngay lập tức xuất hiện, Cố Hành Sâm đẩy cửa đi vào, thấy cô một tay bám chặt mép giường, khuôn mặt nhỏ nhắn hết sức nhíu lại không chút khí lực, anh không khỏi cười nhẹ.
Sau đó, anh đi tới bế cô, trực tiếp ôm đến bên cạnh tủ treo quần áo, buông cô xuống, sau đó đưa tay mở cánh cửa tủ——
Rơi vào tầm mắt Niệm Kiều là cả một hàng quần áo mới tính được chế tác tinh tế, hơn nữa tất cả đều là của cô!
Vui mừng cùng kinh ngạc đều có, cô có chút sững sờ ngó sang Cố Hành Sâm, "Những thứ này đều là mua cho em sao?"
Cố Hành Sâm không có nhìn cô, tựa cằm ở trên vai cô, có chút buồn cười hỏi ngược lại: "Nếu không chẳng lẽ là mua cho anh sao? Nếu như anh mà mặc váy, em có cảm thấy anh giống gay không???"
Niệm Kiều ‘xì’ một tiếng bật cười, quay đầu lại ôm lấy anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dính vào lồng ngực của anh, dịu dàng nói: "Cám ơn."
Cố Hành Sâm nâng cằm cô, đuôi lông mày nâng lên một chút, "Có phải hay không nên dùng hành động bày tỏ việc cảm ơn của em đối với anh không?"
Niệm Kiều cũng học bộ dáng nhíu mày của anh, đôi mắt đẹp nhìn anh, càng nhìn càng mê hoặc, "Anh muốn như thế nào?"
Cố Hành Sâm nghiêng người đè tới, trực tiếp áp sát cô lên tủ treo quần áo, đầu lưỡi nhanh chóng quét qua vành tai nhạy cảm của cô, ngay sau đó bàn tay hạ xuống chế trụ chiếc mông săn gọn của cô, ép cô hướng về phía mình, "Em nói xem anh muốn như thế nào?"
Tâm trạng anh vì thế bỗng trở nên căng thẳng, có chút bối rối đi vào phòng tắm tìm người, phát hiện kết quả trong phòng tắm cũng không thấy bóng dáng ai, sắc mặt của anh càng thêm khó coi, nhanh chóng xoay người chuẩn bị đi nơi khác tìm Niệm Kiều.
Vừa mới bước ra khỏi cửa phòng tắm, cửa phòng ngủ cũng đồng thời mở ra, Niệm Kiều trong tay cầm một cốc nước, đang cúi đầu đi vào.
Ngẩng đầu nhìn thấy Cố Hành Sâm đứng ở cửa phòng tắm, nàng đang muốn mở miệng hỏi anh, lại nhìn thấy anh đang sải bước đi về phía mình.
Cố Hành Sâm bước nhanh về phía trước, giữ chặt khuôn mặt của cô, đáy lòng nổi lên một sự sợ hãi tột cùng, khiến cho anh chẳng còn quan tâm lấy đi cốc nước đang được cầm trên tay cô.
"Ô——ô—— Cố Hành Sâm, cẩn thận nước a, miệng vết thương của anh. . . . .. Ưhm. . . ."
Lời Niệm Kiều còn chưa nói dứt đã bị bờ môi dày ấm của ai kia chặn lai, cốc nước trên tay ngay lập tức rơi xuống đất, nước văng tung tóe khắp sàn nhà.
Trên giường, cậu nhóc con bị đánh thức bởi tiếng rơi của cốc nước, ngồi dậy dụi dụi mắt, ngây ngô nói: "Mẹ —— cha ——"
Hai người điên cuồng cọ xát lẫn nhau, căn bản quên hết mọi thứ xung quanh, không để ý nghe được tiếng gọi của cậu nhỏ.Một hai hôn phải đang quên mình người căn bản là không nghe được hắn đang gọi bọn hắn, chỉ là đang điên cuồng cọ sát lẫn nhau.
Cố Cảnh Niên lại dụi dụi con mắt, rốt cuộc thấy rõ ràng hai người cách đó không xa, vội vàng giơ tay lên che lấy hai mắt của mình, nhưng vẫn lộ ra một khe hở thật lớn.
"Xấu hổ quá, xấu hổ quá ——" cậu bé lầm bầm lầu bầu nói một câu, sau đó liền chui vào trong chăn, đưa lưng về phía hai người.
Không có mấy giây, cậu chợt lật người, liếc trộm Cố Hành Sâm cùng Niệm Kiều một cái, sau đó cắn cắn đầu ngón tay của mình, hi hi ha ha cười.
"Uhm. . . . . . con, con tỉnh rồi . . . . ."
Niệm Kiều khóe mắt nhìn thấy Cố Cảnh Niên đang trộm nhìn hai người hôn nhau, trong nháy mắt khuôn mặt ửng hồng, đôi tay liều mạng đẩy Cố Hành Sâm ra.
"Mặc kệ." Cố Hành Sâm thốt ra hai chữ, sau đó liền đem cô ôm lấy đi vào phòng tắm, một cước đá lên cánh cửa.
Niệm Kiều bị hôn sắp hít thở không thông, cả người cũng xụi lơ ở trong ngực Cố Hành Sâm, chỉ biết để mặc cho anh làm loạn.
Một lúc lâu, Cố Hành Sâm mới dừng lại, dựa vào cô, mở miệng to hô hấp lấy hơi, cổ họng khàn khàn hỏi cô: "Em mới vừa đi đâu vậy?"
Niệm Kiều thở hổn hển, đứt quãng nói: "Ơ, xuống dưới lầu, rót nước."
Cố Hành Sâm chạm khẽ môi cô một chút, sau đó lại đem cô gắt gao ôm lấy, giống như vừa buông tay cô sẽ ngay lập tức biến mất vậy.
Niệm Kiều cau mày, bị anh ôm quá gấp, cô hít thở không thông vả lại trên lưng xương ở đây đều phát đau, cô không khỏi nhẹ giọng kêu Cố Hành Sâm, "Anh nhẹ một chút đi, lưng em đau quá ——"
Cố Hành Sâm ngẩn ra, ngay sau đó giống như là bị ong mật chích, chợt buông lỏng Niệm Kiều.
Niệm Kiều liếc nhìn quần áo của anh, quả nhiên có bám một ít đất ướt, giọt nước chảy dài, nhỏ giọt trên quần áo của anh.
Cô đi qua lấy chiếc khăn lông lau quần áo cho anh, vừa lau vừa hỏi: "Sao trễ thế này anh mới về nhà? Em tỉnh dậy không thấy anh đâu, sợ hết cả hồn."
"Anh đi gặp người bạn"
"Vậy sao lại nửa đêm đi ra ngoài? Cũng không nói với em một tiếng, em sẽ lo lắng a." Niệm Kiều giọng điệu thấp mềm, rõ ràng là nên oán trách, nhưng là từ trong miệng của cô nói ra, cũng lại như có vẻ uất ức.
Cố Hành Sâm lấy khăn lông trong tay cô ném qua một bên, cắn lỗ tai của cô, "Anh còn chưa có tắm, em giúp anh tắm đi."
Niệm Kiều ngẩng đầu nhìn anh một cái, sắc mặt nhanh chóng đỏ lên, "Tự mình tắm rửa đi, con dậy rồi, em đi gọi con."
Cố Hành Sâm ôm hông của cô không thả, bàn tay len lỏi vào trong áo ngủ của cô, lòng bàn tay truyền tới cảm giác mềm mại, mê hoặc, "Con sẽ hiểu chuyện, sẽ không quấy rầy chúng ta đâu."
"Em rất muốn ngủ, chính anh tự tắm đi." Niệm Kiều vẫn kiên trì, thật ra thì cũng không phải là cô không muốn giúp anh tắm, chỉ là người này a, ở tình hình trước mắt lực khống chế thật sự có thể rất kém, cô sợ chưa giúp anh tắm xong đã làm anh nổi giận mất rồi.
Trên người anh còn có vết thương, cô sợ mình làm ảnh hưởng đến việc khép miệng vết thương của anh.
Cố Hành Sâm nhìn thấu vẻ do dự của cô, cười nhẹ một tiếng, trực tiếp đưa tay chui từ cổ áo của cô len lỏi vào trong.
Biết cô mỗi buổi tối sau khi tắm rửa xong đều không có mặc nội y, anh giống như cá gặp nước, bàn tay rắn chắc vuốt ve bộ ngực đẫy đà của cô, xoa xoa, nắn nắn "Giúp anh tắm hay là tắm cùng anh, trong hai chọn một."
Niệm Kiều đẩy người anh, người này thế nào lại như vậy a, trên người có vết thương vẫn không quên làm chuyện cầm thú. Người này thật dã tâm mà.
"Không chọn á..., bại hoại!" Nàng gắt giọng, bắt lại tay anh không để cho anh tiếp tục có cơ hôi làm thêm chuyện xấu.
"Em không chọn vậy để anh chọn giúp em? Cùng nhau tắm nhé?" Cố Hành Sâm vừa nói vừa hướng trên người cô cọ cọ, hung khí nóng bỏng phía dưới thẳng tắp chạm vào bụng dưới cảu Niệm Kiều.
Niệm Kiều cả người đều muốn phát hỏa, đôi tay không biết nên đặt chỗ nào, một mặt né tránh công kích của anh, một mặt nói: "Đừng như vậy á..., trên người anh còn có vết thương, lỡ như. . . . ."
Lời của cô còn chưa nói hết, cả người liền trợn tròn mắt, anh cư nhiên ——
Anh cư nhiên cầm lấy tay cô, trực tiếp đặt lên ‘hung khí’ của anh, sau đó chính là giọng nói khàn khàn của anh cất lên: "Nó muốn em——"
Niệm Kiều cả người đều muốn nhảy dựng lên, muốn rút tay của mình về, lại bị anh tiếp tục nắm chặt hơn, cô mắc cỡ chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào, "Cố Hành Sâm, em, em . . . . ."
Cố Hành Sâm cúi đầu bắt lấy cánh môi của cô, trằn trọc cắn mút, hôn sâu, không nói thêm gì nữa, trực tiếp lấy hành động nói cho Niệm Kiều biết bản thân mình muốn làm gì.
Niệm Kiều lúc ban đầu còn xô đẩy mấy cái, về sau, cả người cô cũng mềm thành một vũng nước, mặc cho Cố Hành Sâm trêu đùa.
————
Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, Niệm Kiều cả người đau nhức, nàng thầm mắng, con cầm thú này trên người có thương tích mà lực chiến đấu lạivẫn có thể cường hãn đến như vậy. Tối hôm qua ở trong phòng tắm, cô thiếu chút nữa bị giày vò đến trời sáng, cuối cùng cũng vì cô cầu xin anh thật lâu mới được thả ra.
Thân thể mềm nhũn, cô nằm thật lâu mới có thể ngồi dậy ở trên giường, chân vừa chạm đất, thiếu chút nữa đã ngã nhoài xuống dưới, bản thân không khỏi ảo não chửi thề: "Khốn kiếp!"
Kết quả nói đến khốn kiếp, tên khốn kiếp đã ngay lập tức xuất hiện, Cố Hành Sâm đẩy cửa đi vào, thấy cô một tay bám chặt mép giường, khuôn mặt nhỏ nhắn hết sức nhíu lại không chút khí lực, anh không khỏi cười nhẹ.
Sau đó, anh đi tới bế cô, trực tiếp ôm đến bên cạnh tủ treo quần áo, buông cô xuống, sau đó đưa tay mở cánh cửa tủ——
Rơi vào tầm mắt Niệm Kiều là cả một hàng quần áo mới tính được chế tác tinh tế, hơn nữa tất cả đều là của cô!
Vui mừng cùng kinh ngạc đều có, cô có chút sững sờ ngó sang Cố Hành Sâm, "Những thứ này đều là mua cho em sao?"
Cố Hành Sâm không có nhìn cô, tựa cằm ở trên vai cô, có chút buồn cười hỏi ngược lại: "Nếu không chẳng lẽ là mua cho anh sao? Nếu như anh mà mặc váy, em có cảm thấy anh giống gay không???"
Niệm Kiều ‘xì’ một tiếng bật cười, quay đầu lại ôm lấy anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dính vào lồng ngực của anh, dịu dàng nói: "Cám ơn."
Cố Hành Sâm nâng cằm cô, đuôi lông mày nâng lên một chút, "Có phải hay không nên dùng hành động bày tỏ việc cảm ơn của em đối với anh không?"
Niệm Kiều cũng học bộ dáng nhíu mày của anh, đôi mắt đẹp nhìn anh, càng nhìn càng mê hoặc, "Anh muốn như thế nào?"
Cố Hành Sâm nghiêng người đè tới, trực tiếp áp sát cô lên tủ treo quần áo, đầu lưỡi nhanh chóng quét qua vành tai nhạy cảm của cô, ngay sau đó bàn tay hạ xuống chế trụ chiếc mông săn gọn của cô, ép cô hướng về phía mình, "Em nói xem anh muốn như thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.