Chương 47: Trông nom tôi suốt đời
Thất Niệm An
29/11/2013
Cố Hành Sâm nhìn Niệm Kiều , ánh mắt so với trước kia u ám hơn nhiều , Niệm Kiều chỉ cảm thấy toàn thân mình giống như gió mùa đông bắc
"Những lời này , chú không muốn nghe đến lần thứ hai !" Hắn lạnh lùng cảnh cáo , trên mặt đầy uy nghiêm.
"Chú chỉ là chú của tôi , làm sao có quyền ngăn cấm tôi ?! Ông nội còn chưa quản tôi như thế !" Niệm Kiều tức giận , thằng thừng lấn át giọng nói của Cố Hành Sâm
Rõ ràng là hắn không quan tâm đến mình , nhưng mỗi lần mình cố tình khơi dậy vấn đề , trong lòng mình lại dấy lên một loại ảo giác lạ thường , cảm giác như hắn đang ghen , khi biết mình đi tìm người con trai khác
Cô thật muốn hỏi một câu : Cố Hành Sâm , có phải chú ghen hay không ?!
Nhưng mà cô lại không dám , sợ rằng đáp án đó lại làm cô chịu không nổi , cái thứ đáp án lạnh lùng vô tình quen thuộc của hắn !
"Cháu định làm ông nội tức chết sao ?!" Cố Hành Sâm lại tiến tới gần một bước , làm Niệm Kiều lui về phía sau , đầu gối đụng vào trên ghế salon , cả người cũng té xuống.
"A ——"
Cô thét chói tai , nhưng con người trước mặt cũng chỉ trên cao nhìn xuống , không có một hành động đưa tay đỡ hoặc ôm lấy cô
Niệm Kiều còn chưa kịp tỉnh táo , thì bóng dáng cao to kia đột nhiên đè cô lại , sau đó đanh giọng nói :"Cháu không cần phải làm ông nội thất vọng , cũng đừng cố gắng thách thức giới hạn cuối cùng của chú"
"Tôi không cần chú lo . Cố Hành Sâm , tôi ghét chú ! Không thích tôi thì thôi , cớ gì lại không cho phép tôi tìm người con trai khác . Tôi ghét chú , mãi mãi ghét chú !"
Cố Hành Sâm liếc nhìn Niệm Kiều , môi mỏng khẽ mở :"Không cho phép không cần phải có lý do . Nếu như để ông nội biết chuyện cháu làm càn , thì đừng trách chú tại sao nhốt cháu lại ! Nếu như cháu không tin , thì cháu có thể"
"Ông nội , ông nội ! Cố Hành Sâm , tại sao chú không bao giờ chịu thừa nhận , chính chú là người không muốn , không thích tôi tìm người con trai khác , chú rõ ràng là quan tâm đến tôi !" Niệm Kiều gào thét , hai tay níu chặt lấy cổ áo của hắn
Cô ghét người đàn ông này !
Nếu như không quan tâm , thì không cần phải lo . Dù sao thì hai mươi năm nay , cũng không ai quản mình
Nếu như có chút để ý , thì không cần phải cố gắng kéo xa khoảng cách , như thế chỉ làm cho người khác bị tổn thương mà thôi !
"Chú không muốn lặp lại mãi một câu . Chú đối với cháu , chẳng qua chỉ là tình cảm chú cháu !"
"Vậy thì đừng nên quản giáo tôi !" Con ngươi của Niệm Kiều gần như phóng hỏa , bản thân tự ghét chình mình , ghét vì không thể giết được hắn !
"Đây là trách nhiệm của chú" Cho dù cổ áo bị Niệm Kiều níu đến nhăn lại , Cố Hành Sâm vẫn bình tĩnh trả lời
"Chú có giỏi —— thì cứ nhúng tay cả đời vào chuyện của tôi đi !" Niệm Kiều lạnh giọng , tay từ từ buông lỏng cổ áo của hắn , con ngươi trợn to chống lại tầm mắt lạnh lùng kia
Cố Hành Sâm ngồi thẳng lên , sắc mặt lạnh nhạt
"Chú không thể nào quản cháu cả đời , nếu cháu không muốn chú quan tâm , vậy cứ để cho ông nội chăm sóc"
"Điều đó tôi không cần !"
Cố Hành Sâm nhìn Niệm Kiều , ánh mắt trở nên phức tạp , giọng điệu mang theo vẻ thất vọng "Nếu như cháu muốn được như thế , vậy thì chú để tùy ý cháu"
Dứt lời hắn xoay người hướng cửa đi tới
Niệm Kiều trợn mắt há mồm nhìn bóng lưng của Cố Hành Sâm , thật lâu mới bình tĩnh lại
Cô không phủ nhận mình được cưng chìu riết thành hư , cô luôn cho rằng dù hắn không thích mình , thì hắn cũng sẽ dùng thân phận chú cháu , để chăm sóc mình , nhưng mà bây giờ ——
Hắn vứt bỏ cô ư ?! Là hoàn toàn thất vọng về cô sao ?!
Toàn thân như bị rơi vào hầm băng , Niệm Kiều xụi lơ ngồi trên ghế , cả người như đóng thành băng
Dì Trần từ trên lầu đi xuống , nhìn thấy sắc mặt khó coi của Niệm Kiều , còn tưởng rằng cô lại đau bụng :"Niệm Kiều , bụng của cô đau lắm ư ?! Có muốn tôi . . . . ."
Niệm Kiều lắc đầu một cái , hai tay chống ghế salon đứng lên , ngây ngô dại dột hướng về phía cầu thang
Mình điên rồi ! Mình khẳng định là mình điên rồi ! Nếu không sẽ không như vậy !
Dù rằng cô là người tham lam , muốn được hắn yêu thương nhiều hơn , nhưng kết quả cuối cùng , lại không như cô mong đợi . Dù rằng hắn lấy thân phận chú cháu để chăm sóc cô , nhưng cô cũng không muốn mất đi thứ tình cảm này
Mà mới vừa rồi , chính cô lại tự tay , đoạn tuyệt cái cảm giác ấm áp bao lâu nay !
"Những lời này , chú không muốn nghe đến lần thứ hai !" Hắn lạnh lùng cảnh cáo , trên mặt đầy uy nghiêm.
"Chú chỉ là chú của tôi , làm sao có quyền ngăn cấm tôi ?! Ông nội còn chưa quản tôi như thế !" Niệm Kiều tức giận , thằng thừng lấn át giọng nói của Cố Hành Sâm
Rõ ràng là hắn không quan tâm đến mình , nhưng mỗi lần mình cố tình khơi dậy vấn đề , trong lòng mình lại dấy lên một loại ảo giác lạ thường , cảm giác như hắn đang ghen , khi biết mình đi tìm người con trai khác
Cô thật muốn hỏi một câu : Cố Hành Sâm , có phải chú ghen hay không ?!
Nhưng mà cô lại không dám , sợ rằng đáp án đó lại làm cô chịu không nổi , cái thứ đáp án lạnh lùng vô tình quen thuộc của hắn !
"Cháu định làm ông nội tức chết sao ?!" Cố Hành Sâm lại tiến tới gần một bước , làm Niệm Kiều lui về phía sau , đầu gối đụng vào trên ghế salon , cả người cũng té xuống.
"A ——"
Cô thét chói tai , nhưng con người trước mặt cũng chỉ trên cao nhìn xuống , không có một hành động đưa tay đỡ hoặc ôm lấy cô
Niệm Kiều còn chưa kịp tỉnh táo , thì bóng dáng cao to kia đột nhiên đè cô lại , sau đó đanh giọng nói :"Cháu không cần phải làm ông nội thất vọng , cũng đừng cố gắng thách thức giới hạn cuối cùng của chú"
"Tôi không cần chú lo . Cố Hành Sâm , tôi ghét chú ! Không thích tôi thì thôi , cớ gì lại không cho phép tôi tìm người con trai khác . Tôi ghét chú , mãi mãi ghét chú !"
Cố Hành Sâm liếc nhìn Niệm Kiều , môi mỏng khẽ mở :"Không cho phép không cần phải có lý do . Nếu như để ông nội biết chuyện cháu làm càn , thì đừng trách chú tại sao nhốt cháu lại ! Nếu như cháu không tin , thì cháu có thể"
"Ông nội , ông nội ! Cố Hành Sâm , tại sao chú không bao giờ chịu thừa nhận , chính chú là người không muốn , không thích tôi tìm người con trai khác , chú rõ ràng là quan tâm đến tôi !" Niệm Kiều gào thét , hai tay níu chặt lấy cổ áo của hắn
Cô ghét người đàn ông này !
Nếu như không quan tâm , thì không cần phải lo . Dù sao thì hai mươi năm nay , cũng không ai quản mình
Nếu như có chút để ý , thì không cần phải cố gắng kéo xa khoảng cách , như thế chỉ làm cho người khác bị tổn thương mà thôi !
"Chú không muốn lặp lại mãi một câu . Chú đối với cháu , chẳng qua chỉ là tình cảm chú cháu !"
"Vậy thì đừng nên quản giáo tôi !" Con ngươi của Niệm Kiều gần như phóng hỏa , bản thân tự ghét chình mình , ghét vì không thể giết được hắn !
"Đây là trách nhiệm của chú" Cho dù cổ áo bị Niệm Kiều níu đến nhăn lại , Cố Hành Sâm vẫn bình tĩnh trả lời
"Chú có giỏi —— thì cứ nhúng tay cả đời vào chuyện của tôi đi !" Niệm Kiều lạnh giọng , tay từ từ buông lỏng cổ áo của hắn , con ngươi trợn to chống lại tầm mắt lạnh lùng kia
Cố Hành Sâm ngồi thẳng lên , sắc mặt lạnh nhạt
"Chú không thể nào quản cháu cả đời , nếu cháu không muốn chú quan tâm , vậy cứ để cho ông nội chăm sóc"
"Điều đó tôi không cần !"
Cố Hành Sâm nhìn Niệm Kiều , ánh mắt trở nên phức tạp , giọng điệu mang theo vẻ thất vọng "Nếu như cháu muốn được như thế , vậy thì chú để tùy ý cháu"
Dứt lời hắn xoay người hướng cửa đi tới
Niệm Kiều trợn mắt há mồm nhìn bóng lưng của Cố Hành Sâm , thật lâu mới bình tĩnh lại
Cô không phủ nhận mình được cưng chìu riết thành hư , cô luôn cho rằng dù hắn không thích mình , thì hắn cũng sẽ dùng thân phận chú cháu , để chăm sóc mình , nhưng mà bây giờ ——
Hắn vứt bỏ cô ư ?! Là hoàn toàn thất vọng về cô sao ?!
Toàn thân như bị rơi vào hầm băng , Niệm Kiều xụi lơ ngồi trên ghế , cả người như đóng thành băng
Dì Trần từ trên lầu đi xuống , nhìn thấy sắc mặt khó coi của Niệm Kiều , còn tưởng rằng cô lại đau bụng :"Niệm Kiều , bụng của cô đau lắm ư ?! Có muốn tôi . . . . ."
Niệm Kiều lắc đầu một cái , hai tay chống ghế salon đứng lên , ngây ngô dại dột hướng về phía cầu thang
Mình điên rồi ! Mình khẳng định là mình điên rồi ! Nếu không sẽ không như vậy !
Dù rằng cô là người tham lam , muốn được hắn yêu thương nhiều hơn , nhưng kết quả cuối cùng , lại không như cô mong đợi . Dù rằng hắn lấy thân phận chú cháu để chăm sóc cô , nhưng cô cũng không muốn mất đi thứ tình cảm này
Mà mới vừa rồi , chính cô lại tự tay , đoạn tuyệt cái cảm giác ấm áp bao lâu nay !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.