Chương 11: Từng bị quấy nhiễu
Thất Niệm An
29/11/2013
Nghĩ đến hôm nay là thứ sáu , được Cố Hành Sâm cho nghỉ học cả một tuần , Cố Niệm Kiều dứt khoát ngủ dậy trễ , kết quả —— Sáng sớm toàn bị đánh thức liên tục !
Đầu tiên là ông nội nói tới gõ cửa , mặt còn chưa tỉnh ngủ , từ từ bò dậy mở cửa tựa trên khung cửa "Ông nội à , bây giờ còn sớm , ông để cho con ngủ tiếp một lát được không ?! Con buồn ngủ quá"
Cô vừa nói vừa ngáp làm ông Cố cười ha ha :"Được được , nói xong sẽ cho con ngủ tiếp . Hôm nay ông phải đi gặp một người bạn , buổi tối mới trở về . Hành Sâm tạm thời cũng đã đi ra ngoài , lát nữa sẽ về , cơm trưa các con tự giải quyết"
"Hả ?!" Cố Niệm Kiều mơ mơ màng màng "Không phải còn có thím Trương sao ?!"
"Con trai của thím Trương hôm nay vào thành phố thăm , nên thím ấy đã cùng con trai đi mua quần áo rồi . Hành Sâm nấu ăn cũng không tệ , con cứ bắt nó nấu cho mà ăn . Được rồi , con ngủ tiếp đi"
Ông Cố vừa nói vừa phất tay , ý bảo quản gia đẩy mình xuống cầu thang
Cố Niệm Kiều hướng ông nội chào một cái "Hẹn gặp lại , ông nội"
Niệm Kiều cố gắng nằm xuống nhắm mắt lại , chưa đầy hai phút , chuông điện thoại di động reo lên . Im lặng nhìn trần nhà , mới chợt nhớ đến tối hôm qua chú ấy có đưa cho mình cái máy mới , cô thấy rất vui . Nhưng mà hiện tại —— cô thật hận hắn !
Cố Niệm Kiều ngồi dậy , bật điện thoại lên rống giận :"Là người nào đó !"
Người bên kia giật mình "Niệm Kiều , cậu lên cơn điên nữa à ?!"
"Có chuyện gì nói mau , không thì tớ cúp !" Cố Niệm Kiều đưa điện thoại di động lên tai với đôi mắt vẫn khép kín
"Cậu ngủ như heo đấy ! Nói cho cậu nghe một tin tốt lành này , nghe nói cái tên giáo viên hèn hạ kia đã bị trường học xa thải rồi , về sau cậu không cần sợ bị hắn quấy rầy nữa"
"À , tớ biết rồi" Nói xong , Cố Niệm Kiều chuẩn bị cúp điện thoại.
Bên đầu dây kia An Manh Manh trợn mắt nhìn thẳng , đùa bỡn ngón tay của mình , trong lòng thầm đếm : năm, bốn, ba, hai. . . . . .
"Đợi chút —— Manh Manh cậu nói cái gì ?! Tên giáo viên đó bị trường học xa thải rồi hả ?! Thiệt hay giả đây ?!" Cả người Cố Niệm Kiều như thanh tỉnh , cầm điện thoại di động ánh mắt trợn to
"Tỉnh rồi à ——" An Manh Manh cảm thán nói một câu , rồi tiếp lời "Hẳn bị xa thải rồi , sáng sớm hôm nay là giáo viên khác dạy thay hắn"
"Làm sao lại bị xa thải nhỉ ?! Chẳng lẽ lãnh đạo ngu ngốc của trường học đã biết chuyện ?!" Cố Niệm Kiều nghĩ mãi cũng không hiểu ?!
"Tớ đâu có biết , tớ cũng chỉ nghe người ta nói lại thôi . Hình như là có sếp lớn ra tay , lãnh đạo trường học chỉ cần có tiền , thì sếp lớn nói gì cũng phải răm rắp nghe theo" An Manh Manh giọng điệu vô cùng khinh bỉ , không biết rằng sếp lớn mà cô đang nói chính là chú của Cố Niệm Kiều —— Cố Hành Sâm !
Hai người nấu cháo điện thoại được một lát , cuối cùng cũng phải cúp điện thoại . Cố Niệm Kiều cứ do dự suy nghĩ mãi chuyện này . Tối hôm qua cô còn nhận được điện thoại của tên đó , uy hiếp bắt cô phải ngủ cùng hắn một đêm , nếu không sẽ tìm mọi cách để cô không tốt nghiệp được
Thật ra trong trường học đều biết cô là con gái riêng của gia đình họ Cố , vì thế đa phần đều xem thường cô , cả địa vị Cố đại tiểu thư cũng chỉ là hữu danh vô thực . Hôm nay tên khốn kia đã bị xa thải , chẳng lẽ là do người nào đó âm thầm giúp đỡ ?!
Đang mãi suy nghĩ thì chợt nghe bước chân ngoài cửa truyền đến , trong đầu lóe lên một ý niệm , đột nhiên xông ra khỏi giường . Kéo cửa ra , quả nhiên thấy Cố Hành Sâm đi tới phòng mình , cô vội vã gọi "Cố Hành Sâm ——"
Cố Hành Sâm quay lại , đôi mắt trong sáng quan sát tầm mắt sâu thẳm kia , sau đó hỏi "Tên giáo viên kia bị xa thải , là bởi vì chú , có đúng hay không ?!"
Đầu tiên là ông nội nói tới gõ cửa , mặt còn chưa tỉnh ngủ , từ từ bò dậy mở cửa tựa trên khung cửa "Ông nội à , bây giờ còn sớm , ông để cho con ngủ tiếp một lát được không ?! Con buồn ngủ quá"
Cô vừa nói vừa ngáp làm ông Cố cười ha ha :"Được được , nói xong sẽ cho con ngủ tiếp . Hôm nay ông phải đi gặp một người bạn , buổi tối mới trở về . Hành Sâm tạm thời cũng đã đi ra ngoài , lát nữa sẽ về , cơm trưa các con tự giải quyết"
"Hả ?!" Cố Niệm Kiều mơ mơ màng màng "Không phải còn có thím Trương sao ?!"
"Con trai của thím Trương hôm nay vào thành phố thăm , nên thím ấy đã cùng con trai đi mua quần áo rồi . Hành Sâm nấu ăn cũng không tệ , con cứ bắt nó nấu cho mà ăn . Được rồi , con ngủ tiếp đi"
Ông Cố vừa nói vừa phất tay , ý bảo quản gia đẩy mình xuống cầu thang
Cố Niệm Kiều hướng ông nội chào một cái "Hẹn gặp lại , ông nội"
Niệm Kiều cố gắng nằm xuống nhắm mắt lại , chưa đầy hai phút , chuông điện thoại di động reo lên . Im lặng nhìn trần nhà , mới chợt nhớ đến tối hôm qua chú ấy có đưa cho mình cái máy mới , cô thấy rất vui . Nhưng mà hiện tại —— cô thật hận hắn !
Cố Niệm Kiều ngồi dậy , bật điện thoại lên rống giận :"Là người nào đó !"
Người bên kia giật mình "Niệm Kiều , cậu lên cơn điên nữa à ?!"
"Có chuyện gì nói mau , không thì tớ cúp !" Cố Niệm Kiều đưa điện thoại di động lên tai với đôi mắt vẫn khép kín
"Cậu ngủ như heo đấy ! Nói cho cậu nghe một tin tốt lành này , nghe nói cái tên giáo viên hèn hạ kia đã bị trường học xa thải rồi , về sau cậu không cần sợ bị hắn quấy rầy nữa"
"À , tớ biết rồi" Nói xong , Cố Niệm Kiều chuẩn bị cúp điện thoại.
Bên đầu dây kia An Manh Manh trợn mắt nhìn thẳng , đùa bỡn ngón tay của mình , trong lòng thầm đếm : năm, bốn, ba, hai. . . . . .
"Đợi chút —— Manh Manh cậu nói cái gì ?! Tên giáo viên đó bị trường học xa thải rồi hả ?! Thiệt hay giả đây ?!" Cả người Cố Niệm Kiều như thanh tỉnh , cầm điện thoại di động ánh mắt trợn to
"Tỉnh rồi à ——" An Manh Manh cảm thán nói một câu , rồi tiếp lời "Hẳn bị xa thải rồi , sáng sớm hôm nay là giáo viên khác dạy thay hắn"
"Làm sao lại bị xa thải nhỉ ?! Chẳng lẽ lãnh đạo ngu ngốc của trường học đã biết chuyện ?!" Cố Niệm Kiều nghĩ mãi cũng không hiểu ?!
"Tớ đâu có biết , tớ cũng chỉ nghe người ta nói lại thôi . Hình như là có sếp lớn ra tay , lãnh đạo trường học chỉ cần có tiền , thì sếp lớn nói gì cũng phải răm rắp nghe theo" An Manh Manh giọng điệu vô cùng khinh bỉ , không biết rằng sếp lớn mà cô đang nói chính là chú của Cố Niệm Kiều —— Cố Hành Sâm !
Hai người nấu cháo điện thoại được một lát , cuối cùng cũng phải cúp điện thoại . Cố Niệm Kiều cứ do dự suy nghĩ mãi chuyện này . Tối hôm qua cô còn nhận được điện thoại của tên đó , uy hiếp bắt cô phải ngủ cùng hắn một đêm , nếu không sẽ tìm mọi cách để cô không tốt nghiệp được
Thật ra trong trường học đều biết cô là con gái riêng của gia đình họ Cố , vì thế đa phần đều xem thường cô , cả địa vị Cố đại tiểu thư cũng chỉ là hữu danh vô thực . Hôm nay tên khốn kia đã bị xa thải , chẳng lẽ là do người nào đó âm thầm giúp đỡ ?!
Đang mãi suy nghĩ thì chợt nghe bước chân ngoài cửa truyền đến , trong đầu lóe lên một ý niệm , đột nhiên xông ra khỏi giường . Kéo cửa ra , quả nhiên thấy Cố Hành Sâm đi tới phòng mình , cô vội vã gọi "Cố Hành Sâm ——"
Cố Hành Sâm quay lại , đôi mắt trong sáng quan sát tầm mắt sâu thẳm kia , sau đó hỏi "Tên giáo viên kia bị xa thải , là bởi vì chú , có đúng hay không ?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.