Chương 126: Không mở miệng được (6)
Bích Ngọc Tiêu
03/08/2018
Editor: May
“Lâm tổng, Lâm tổng tới!” Một đống người sôi nổi đứng lên, quả nhiên nhìn thấy Lâm Chu Dật mỉm cười đi tới, một đường chào hỏi với người chung quanh.
Tròng mắt quét quét ở bốn phía, khó khăn phát hiện Cố Thanh Thanh ở trong góc canh giữ máy theo dõi màn hình, nhìn trạng thái quay chụp.
Đồng phục thống nhất phát mặc ở trên người cô, có chút uổng công, cô canh giữ ở trước màn ảnh, cau mày, đang nỗ lực xem cảnh quay chụp. Lâm Chu Dật đi qua, tiến đến bên tai cô nhẹ giọng hỏi: “Đang xem cái gì?”
Cố Thanh Thanh hoảng sợ, lúc quay đầu lại xem, bởi vì dựa vào quá gần, môi tựa hồ sát tới một thứ mềm mại nào đó……
Lần này càng có thể nghĩ ra Cố Thanh Thanh sợ hãi thế nào!
Lần này, môi cô sát tới vành tai Lâm Chu Dật, đôi mắt cô, cách đôi mắt anh, gần như chỉ có hai centimet! Khoảng cách gần như thế, cô tựa hồ có thể thấy mũi cao thẳng của Lâm Chu Dật, đến lông mi trên đôi mắt của anh đều xem rõ ràng!
Cô phản xạ có điều kiện ngã về sau -- cô ngồi ghế nhỏ, cân bằng không tốt, vừa ngã thiếu chút nữa liền ngã xuống, Lâm Chu Dật lập tức duỗi tay ra đỡ, tay bắt được cánh tay cô, kéo cô lại: “Cần thận.”
Cố Thanh Thanh càng là toàn thân nổi da gà, không đợi đứng vững liền lập tức tránh thoát tay anh, nhanh chóng đứng ở một bên, có điểm không biết làm sao: “Lâm, Lâm tổng, ngượng ngùng.”
Lâm Chu Dật cũng biết, nhưng cố ý giả không biết, chỉ cười cười: “Cô không sao chứ.”
“Không có việc gì không có việc gì.” Cô càng xấu hổ, lập tức cúi đầu.
Lâm Chu Dật đứng ở một bên, nhìn lỗ tai cô đều có chút phiếm hồng, cổ và khuôn mặt càng là một mảnh ửng đỏ. Nếu không phải biết cô và Lãnh Tư Thành đã kết hôn, nhìn bộ dáng cô lúc này, ngược lại thật đúng là như là một cô gái đơn thuần chưa trải qua tình cảm gì.
“Vừa rồi cô đang xem cái gì?”
Lâm Chu Dật nói sang chuyện khác, nhìn về phía màn hình máy theo dõi: “Có vấn đề gì sao?”
Đây là nói công việc, tinh thần Cố Thanh Thanh hòa hoãn một ít, cô cũng đi về phía trước một bước, nhưng mà, vẫn là bảo trì một chút khoảng cách với Lâm Chu Dật: “Ừ, cảnh quảng cáo này của chúng ta, vốn là một cốt truyện lớn, sau khi xóa giảm, rất nhiều chỗ không cần biểu đạt. Nhưng mà, cho dỳ là như vậy, biểu đạt trong ánh mắt Trần Văn Tiệp cũng quá…… Đơn bạc một chút.”
Lâm Chu Dật vừa nhìn, quả nhiên, tuy rằng động tác tay chân Trần Văn Tiệp thực đúng chỗ, vừa nhìn, tươi cười của cô ta cũng thật xinh đẹp. Nhưng cô ta trong màn ảnh, đôi mắt vô thần, bên trong không có một chút tình cảm. Nói thông tục một chút, chính là trong ánh mắt cô ta không có ánh sáng.
“Mấy màn trước thì thôi, một màn cuối cùng yêu cầu biểu hiện ra biểu tình kinh hỉ, hơn nữa sẽ có một lần đặc tả lớn, nếu về sau quảng cáo truyền phát, đây cũng là một cảnh dừng hình ảnh. Nếu cô ta không thể biểu hiện ra, có chút đau đầu.”
Lâm Chu Dật gật gật đầu, chuyện này có chút kinh ngạc. Anh không nghĩ tới, ánh mắt chợt lóe mà qua biến hóa rất nhỏ này, cô cũng xem đến rõ ràng như vậy!
“Lâm tổng, Lâm tổng tới!” Một đống người sôi nổi đứng lên, quả nhiên nhìn thấy Lâm Chu Dật mỉm cười đi tới, một đường chào hỏi với người chung quanh.
Tròng mắt quét quét ở bốn phía, khó khăn phát hiện Cố Thanh Thanh ở trong góc canh giữ máy theo dõi màn hình, nhìn trạng thái quay chụp.
Đồng phục thống nhất phát mặc ở trên người cô, có chút uổng công, cô canh giữ ở trước màn ảnh, cau mày, đang nỗ lực xem cảnh quay chụp. Lâm Chu Dật đi qua, tiến đến bên tai cô nhẹ giọng hỏi: “Đang xem cái gì?”
Cố Thanh Thanh hoảng sợ, lúc quay đầu lại xem, bởi vì dựa vào quá gần, môi tựa hồ sát tới một thứ mềm mại nào đó……
Lần này càng có thể nghĩ ra Cố Thanh Thanh sợ hãi thế nào!
Lần này, môi cô sát tới vành tai Lâm Chu Dật, đôi mắt cô, cách đôi mắt anh, gần như chỉ có hai centimet! Khoảng cách gần như thế, cô tựa hồ có thể thấy mũi cao thẳng của Lâm Chu Dật, đến lông mi trên đôi mắt của anh đều xem rõ ràng!
Cô phản xạ có điều kiện ngã về sau -- cô ngồi ghế nhỏ, cân bằng không tốt, vừa ngã thiếu chút nữa liền ngã xuống, Lâm Chu Dật lập tức duỗi tay ra đỡ, tay bắt được cánh tay cô, kéo cô lại: “Cần thận.”
Cố Thanh Thanh càng là toàn thân nổi da gà, không đợi đứng vững liền lập tức tránh thoát tay anh, nhanh chóng đứng ở một bên, có điểm không biết làm sao: “Lâm, Lâm tổng, ngượng ngùng.”
Lâm Chu Dật cũng biết, nhưng cố ý giả không biết, chỉ cười cười: “Cô không sao chứ.”
“Không có việc gì không có việc gì.” Cô càng xấu hổ, lập tức cúi đầu.
Lâm Chu Dật đứng ở một bên, nhìn lỗ tai cô đều có chút phiếm hồng, cổ và khuôn mặt càng là một mảnh ửng đỏ. Nếu không phải biết cô và Lãnh Tư Thành đã kết hôn, nhìn bộ dáng cô lúc này, ngược lại thật đúng là như là một cô gái đơn thuần chưa trải qua tình cảm gì.
“Vừa rồi cô đang xem cái gì?”
Lâm Chu Dật nói sang chuyện khác, nhìn về phía màn hình máy theo dõi: “Có vấn đề gì sao?”
Đây là nói công việc, tinh thần Cố Thanh Thanh hòa hoãn một ít, cô cũng đi về phía trước một bước, nhưng mà, vẫn là bảo trì một chút khoảng cách với Lâm Chu Dật: “Ừ, cảnh quảng cáo này của chúng ta, vốn là một cốt truyện lớn, sau khi xóa giảm, rất nhiều chỗ không cần biểu đạt. Nhưng mà, cho dỳ là như vậy, biểu đạt trong ánh mắt Trần Văn Tiệp cũng quá…… Đơn bạc một chút.”
Lâm Chu Dật vừa nhìn, quả nhiên, tuy rằng động tác tay chân Trần Văn Tiệp thực đúng chỗ, vừa nhìn, tươi cười của cô ta cũng thật xinh đẹp. Nhưng cô ta trong màn ảnh, đôi mắt vô thần, bên trong không có một chút tình cảm. Nói thông tục một chút, chính là trong ánh mắt cô ta không có ánh sáng.
“Mấy màn trước thì thôi, một màn cuối cùng yêu cầu biểu hiện ra biểu tình kinh hỉ, hơn nữa sẽ có một lần đặc tả lớn, nếu về sau quảng cáo truyền phát, đây cũng là một cảnh dừng hình ảnh. Nếu cô ta không thể biểu hiện ra, có chút đau đầu.”
Lâm Chu Dật gật gật đầu, chuyện này có chút kinh ngạc. Anh không nghĩ tới, ánh mắt chợt lóe mà qua biến hóa rất nhỏ này, cô cũng xem đến rõ ràng như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.