Ông Xã Thần Bí Không Thể Trêu Vào
Chương 4: Dân Thất Nghiệp Lang Thang
Lạc Thủy Tân Phân
10/05/2021
"Tả Diệp, em đau quá, em, con của chúng mình..."
Sắc mặt của Tả Diệp cũng thay đổi, hốt hoảng bế cô ta lên rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Trước khi đi, anh ta còn ném cho Lâm Diệc Khả một câu: "Lâm Diệc Khả, tại sao em lại trở nên đáng sợ như vậy. Em có biết cô ấy đang mang thai chín tuần rồi không?"
Mang thai chín tuần? Hóa ra bọn họ đã nhiều lần lên giường cùng nhau.
Lâm Diệc Khả bật cười trào phúng, cười đến mức cả người không ngừng run rẩy.
Cô cúi đầu xuống, chợt phát hiện quần của mình trở nên ẩm ẩm nóng nóng. Cô từ khi sinh con thì liên tục bị băng huyết, cơ thể rất yếu, lúc nãy chẳng qua là cố cầm cự được một lát thôi.
Lúc này Lâm Diệc Khả cảm giác sức lực trong người như bị rút cạn, cô nương theo vách tường từ từ ngã xuống đất, không gượng đứng dậy nổi.
“Tiểu thư, con làm sao vậy!”. Ngô Huệ xách bình nước giữ ấm đi vào, thấy Lâm Diệc Khả ngồi thụp xuống đất, sợ tới mức mặt mũi tái mét, lớn tiếng khóc kêu bác sĩ.
Đứa bé đang ngủ bị đánh thức, không biết chuyện gì đang xảy ra, khóc váng lên nức nở.
Lâm Diệc Khả đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, tay túm chặt lấy cánh tay của Ngô Huệ, hai mắt mờ mịt.
“Dì Ngô”. Giọng cô khàn khàn yếu ớt.
“Đây, dì ở đây, tiểu thư đừng sợ, dì Ngô ở đây với con”. Ngô Huệ khóc đến đỏ cả mắt. Bà là bảo mẫu của Lâm Diệc Khả, nhìn cô lớn lên từ nhỏ, tình cảm hết sức sâu đậm.
"Dì Ngô, có phải con giống một kẻ ngốc không..." Lâm Diệc Khả cười khổ lẩm bẩm.
Trước cái đêm định mệnh đó, cô đã luôn coi Lục Vũ Hân như chị gái ruột của mình, còn Tả Diệp là người đàn ông sẽ ở bên cô suốt đời. Nhưng họ đã cùng nhau phản bội cô.
Lâm Diệc Khả luôn sốt cao không hạ, phải vật lộn hơn tháng trời mới khá lên được một chút.
Việc đầu tiên cô làm sau khi khỏi bệnh là tìm danh thiếp của Cố Cảnh Đình và gọi cho anh.
Buổi sáng gọi điện thì ban đêm anh ta mới chịu xuất hiện ở bệnh viện.
Hai người ngồi đối mặt với nhau.
Lâm Diệc Khả thoạt nhìn trông mong manh, xanh xao yếu ớt, nhưng đôi mắt trong veo và sáng ngời, như thể chỉ có thân thể ốm yếu còn tâm hồn thì rất cứng cỏi, quật cường.
Ánh mắt của cô an tĩnh dừng lại trên người Cố Cảnh Đình, đây là lần đầu tiên cô nhìn anh một cách nghiêm túc.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu sẫm, vai rộng và đôi chân dài. Không biết có phải do ánh sáng hay không mà anh ta ngồi ở đó, cả người trông cao lớn thâm trầm lạ thường.
Cổ tay áo đã được kéo lên, tay trái đeo một chiếc đồng hồ bằng thép nhìn khá cũ.
Đồng hồ của người đàn ông giống như túi xách của người phụ nữ. Thông thường đó là một biểu tượng minh chứng cho địa vị. Nhưng chiếc đồng hồ kia đã tố cáo anh.
Lâm Diệc Khả suy đoán gia cảnh gia đình của Cố Cảnh Đình chắc hẳn không quá tốt.
“Anh bao nhiêu tuổi?”. Lâm Diệc Khả lên tiếng trước.
“Hai mươi tám tuổi”. Anh đáp.
“Anh đang làm công việc gì?”. Lâm Diệc Khả hỏi tiếp.
“Em muốn điều tra hộ khẩu sao?”. Cố Cảnh Đình nhướng mày, vui buồn không lộ, làm người ta nhìn không ra cảm xúc.
“Tôi không có tư cách biết về tình hình hiện tại cha của con tôi sao?”. Lâm Diệc Khả nghiêm mặt nói.
“Làm một vài công việc kinh doanh nhỏ với bạn bè.” Cố Cảnh Đình hợp tác trả lời, gật đầu biểu thị rằng cô có thể tiếp tục.
Lâm Diệc Khả nhíu mày nghĩ thầm: Thường mấy người thất nghiệp đều thích nói là làm kinh doanh. Lâm Diệc Khả không có ấn tượng tốt về câu trả lời này.
"Hiện tại anh có chỗ ở cố định không?"
"Không". Cố Cảnh Đình thành thật trả lời.
Có quá nhiều bất động sản đứng tên anh ấy, và anh không sống ở một nơi cố định nào cả.
Đôi lông mày như thêu đẹp đẽ của Lâm Diệc Khả lại nhíu lại, quả nhiên là bị cô đoán trúng rồi. Nhận định sơ bộ của Lâm Diệc Khả về Cố Cảnh Đình là: tiểu bạch kiểm vô dụng, không công ăn việc làm ổn định.
*tiểu bạch kiểm vô dụng: chỉ những chàng trai trẻ có dung mạo đẹp đẽ nhưng chỉ để trưng vì không có tài kiếm tiền, thậm chí phải sống dựa vào người khác.
Sắc mặt của Tả Diệp cũng thay đổi, hốt hoảng bế cô ta lên rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Trước khi đi, anh ta còn ném cho Lâm Diệc Khả một câu: "Lâm Diệc Khả, tại sao em lại trở nên đáng sợ như vậy. Em có biết cô ấy đang mang thai chín tuần rồi không?"
Mang thai chín tuần? Hóa ra bọn họ đã nhiều lần lên giường cùng nhau.
Lâm Diệc Khả bật cười trào phúng, cười đến mức cả người không ngừng run rẩy.
Cô cúi đầu xuống, chợt phát hiện quần của mình trở nên ẩm ẩm nóng nóng. Cô từ khi sinh con thì liên tục bị băng huyết, cơ thể rất yếu, lúc nãy chẳng qua là cố cầm cự được một lát thôi.
Lúc này Lâm Diệc Khả cảm giác sức lực trong người như bị rút cạn, cô nương theo vách tường từ từ ngã xuống đất, không gượng đứng dậy nổi.
“Tiểu thư, con làm sao vậy!”. Ngô Huệ xách bình nước giữ ấm đi vào, thấy Lâm Diệc Khả ngồi thụp xuống đất, sợ tới mức mặt mũi tái mét, lớn tiếng khóc kêu bác sĩ.
Đứa bé đang ngủ bị đánh thức, không biết chuyện gì đang xảy ra, khóc váng lên nức nở.
Lâm Diệc Khả đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, tay túm chặt lấy cánh tay của Ngô Huệ, hai mắt mờ mịt.
“Dì Ngô”. Giọng cô khàn khàn yếu ớt.
“Đây, dì ở đây, tiểu thư đừng sợ, dì Ngô ở đây với con”. Ngô Huệ khóc đến đỏ cả mắt. Bà là bảo mẫu của Lâm Diệc Khả, nhìn cô lớn lên từ nhỏ, tình cảm hết sức sâu đậm.
"Dì Ngô, có phải con giống một kẻ ngốc không..." Lâm Diệc Khả cười khổ lẩm bẩm.
Trước cái đêm định mệnh đó, cô đã luôn coi Lục Vũ Hân như chị gái ruột của mình, còn Tả Diệp là người đàn ông sẽ ở bên cô suốt đời. Nhưng họ đã cùng nhau phản bội cô.
Lâm Diệc Khả luôn sốt cao không hạ, phải vật lộn hơn tháng trời mới khá lên được một chút.
Việc đầu tiên cô làm sau khi khỏi bệnh là tìm danh thiếp của Cố Cảnh Đình và gọi cho anh.
Buổi sáng gọi điện thì ban đêm anh ta mới chịu xuất hiện ở bệnh viện.
Hai người ngồi đối mặt với nhau.
Lâm Diệc Khả thoạt nhìn trông mong manh, xanh xao yếu ớt, nhưng đôi mắt trong veo và sáng ngời, như thể chỉ có thân thể ốm yếu còn tâm hồn thì rất cứng cỏi, quật cường.
Ánh mắt của cô an tĩnh dừng lại trên người Cố Cảnh Đình, đây là lần đầu tiên cô nhìn anh một cách nghiêm túc.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu sẫm, vai rộng và đôi chân dài. Không biết có phải do ánh sáng hay không mà anh ta ngồi ở đó, cả người trông cao lớn thâm trầm lạ thường.
Cổ tay áo đã được kéo lên, tay trái đeo một chiếc đồng hồ bằng thép nhìn khá cũ.
Đồng hồ của người đàn ông giống như túi xách của người phụ nữ. Thông thường đó là một biểu tượng minh chứng cho địa vị. Nhưng chiếc đồng hồ kia đã tố cáo anh.
Lâm Diệc Khả suy đoán gia cảnh gia đình của Cố Cảnh Đình chắc hẳn không quá tốt.
“Anh bao nhiêu tuổi?”. Lâm Diệc Khả lên tiếng trước.
“Hai mươi tám tuổi”. Anh đáp.
“Anh đang làm công việc gì?”. Lâm Diệc Khả hỏi tiếp.
“Em muốn điều tra hộ khẩu sao?”. Cố Cảnh Đình nhướng mày, vui buồn không lộ, làm người ta nhìn không ra cảm xúc.
“Tôi không có tư cách biết về tình hình hiện tại cha của con tôi sao?”. Lâm Diệc Khả nghiêm mặt nói.
“Làm một vài công việc kinh doanh nhỏ với bạn bè.” Cố Cảnh Đình hợp tác trả lời, gật đầu biểu thị rằng cô có thể tiếp tục.
Lâm Diệc Khả nhíu mày nghĩ thầm: Thường mấy người thất nghiệp đều thích nói là làm kinh doanh. Lâm Diệc Khả không có ấn tượng tốt về câu trả lời này.
"Hiện tại anh có chỗ ở cố định không?"
"Không". Cố Cảnh Đình thành thật trả lời.
Có quá nhiều bất động sản đứng tên anh ấy, và anh không sống ở một nơi cố định nào cả.
Đôi lông mày như thêu đẹp đẽ của Lâm Diệc Khả lại nhíu lại, quả nhiên là bị cô đoán trúng rồi. Nhận định sơ bộ của Lâm Diệc Khả về Cố Cảnh Đình là: tiểu bạch kiểm vô dụng, không công ăn việc làm ổn định.
*tiểu bạch kiểm vô dụng: chỉ những chàng trai trẻ có dung mạo đẹp đẽ nhưng chỉ để trưng vì không có tài kiếm tiền, thậm chí phải sống dựa vào người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.