Ông Xã Thần Bí Không Thể Trêu Vào
Chương 11: Xem Tôi Xử Lý Anh Ra Sao
Lạc Thủy Tân Phân
11/05/2021
Lâm Diệc Khả hung hăng liếc mắt nhìn anh một cái. Thầm mắng trong lòng: Lưu manh.
Ngay sau đó, có tiếng động từ cửa phòng. Một giọng nói thấp thoáng của một người đàn ông. Rõ ràng, chủ nhân của căn phòng đã quay trở lại.
Lâm Diệc Khả có chút luống cuống, theo bản năng quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh. Anh thong thả nhả khói, xem chừng không có ý định giúp đỡ.
Lâm Diệc Khả tức giận giậm chân, nhanh chóng nhét camera vào chậu cây cảnh trên đầu giường, sau đó kéo Cố Cảnh Đình trốn vào tủ quần áo.
Tủ quần áo tối đen như mực, Lâm Diệc Khả lấy điện thoại di động ra, dùng đầu ngón tay mảnh khảnh mở màn hình. Điện thoại di động của cô được kết nối với camera nên có thể quan sát được tình hình ở bên ngoài thông qua hệ thống phần mềm theo dõi.
Trong màn hình điện thoại di động, thân hình mập mạp của An Quốc Hoa đè nặng lên nửa người của người phụ nữ, hành động của hắn rất thô lỗ và dã man, người phụ nữ trông rất đau đớn.
“Hẳn là bị hạ dược”. Giọng nói nhỏ ở trên đỉnh đầu cô vang lên.
“Chúng ta có nên gọi cảnh sát không?”. Lâm Diệc Khả vô thức ngẩng đầu lên, phát hiện khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đang ở gần trong gang tấc, không gian tràn ngập hơi thở và hương vị trên người anh ta, thoáng đãng và mát lạnh.
Nhìn nhau, đôi mắt đen nhánh của anh bừng lên ngọn lửa mãnh liệt như muốn thiêu đốt, cậu em nhỏ phía dưới có chút lục đục, cố gắng ẩn nhẫn kiềm chế.
“Tôi không thích làm chuyện bao đồng, em cứ tự nhiên”. Cố Cảnh Đình nói, giọng khàn khàn gợi cảm.
Hình ảnh hoan lạc trên màn hình điện thoại của Lâm Diệc Khả vẫn tiếp tục, tiếng thở dốc của gã mập cùng tiếng rên rỉ thống khổ của người phụ nữ vẫn phát ra từ bên ngoài tủ.
“Ừ, không nên quản chuyện bao đồng”. Lâm Diệc Khả gật mạnh đầu, hai má không tự chủ được nóng dần lên, trốn trong tủ cùng một người đàn ông khỏe mạnh xem cảnh này quả thực rất xấu hổ. Cô ý thức vươn tay tắt máy.
Sau khi tắt máy, tủ quần áo tối om khiến tâm trạng trong người càng thêm áp lực. Bởi vì không gian chật chội, hai thân thể dựa gần nhau, hơi thở đều đặn của anh tựa hồ như thổi quét lên khắp làn da mỏng manh của cô. Tâm trí Lâm Diệc Khả rối loạn hết cả lên.
Bên ngoài tủ có tiếng đóng cửa, cuối cùng những người bên ngoài cũng đã rời đi.
Lâm Diệc Khả hệt như được ban lệnh ân xá, lập tức đẩy cửa tủ nhảy ra ngoài như trốn tránh, có vài phần chật vật.
Ngược lại, Cố Cảnh Đình bình thản bước đôi chân dài ra khỏi tủ. Nhìn cô lấy ra chiếc camera từ chậu cây cảnh trên đầu giường và giữ nó trong lòng bàn tay, nét mặt thanh tú của cô nở một nụ cười rạng rỡ khiến cho người đang nhìn cũng thoáng chút động lòng.
Lâm Diệc Khả cầm camera bước nhanh đi ra ngoài, nửa đường tựa hồ là nghĩ tới cái gì, liền đột nhiên trở lại.
Cô dừng lại trước mặt Cố Cảnh Đình, đưa tay kéo cổ áo anh, nhìn thấy nhãn hiệu quần áo. Versace, quả nhiên là hàng xa xỉ.
“Muốn trêu đùa tôi à?”. Cố Cảnh Đình hít một hơi thuốc, nhẹ nhàng thả một làn khói lên mặt cô.
Lâm Diệc Khả bị sặc khói thuốc, buông cổ áo của anh ra, lui về phía sau hai bước. Vừa ho, cô vừa đưa tay xua xua làn khói.
“Hút ít thuốc đi, coi chừng chết trẻ”. Cô nói với giọng bất mãn rồi rút trong túi xách ra chiếc ví màu hồng nhạt, viết séc 50.000 tệ rồi ném cho anh.
"Tiết kiệm một chút, còn dám dùng tiền sữa của con trai tôi mua quần áo xa xỉ, xem tôi xử lý anh ra sao".
Cô xách chiếc túi hồng phấn lên, rảo bước bằng đôi giày cao gót nhanh chóng rời đi.
Cố Cảnh Đình nhìn về hướng cô rời đi, khóe môi chậm rãi nhếch lên.
Anh trở lại phòng VIP riêng, trong phòng, Nguyễn Kỳ đang ngồi trên chiếc sô pha bọc da rộng rãi, bình thản pha trà.
“Ô long mới pha, thử xem”. Nguyễn Kỳ vừa đưa tách trà qua đã bị Cố Cảnh Đình duỗi tay ngăn lại. Anh không có hứng thú với việc thưởng trà.
Nguyễn Kỳ hoàn toàn không để ý đến sự cự tuyệt của anh, tự mình nhấp một ngụm, đặt chén trà xuống, nói: "Nghe nói, sau hội nghị hội đồng quản trị, anh sẽ tiếp quản toàn diện mọi thứ của Cố thị?”.
Ngay sau đó, có tiếng động từ cửa phòng. Một giọng nói thấp thoáng của một người đàn ông. Rõ ràng, chủ nhân của căn phòng đã quay trở lại.
Lâm Diệc Khả có chút luống cuống, theo bản năng quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh. Anh thong thả nhả khói, xem chừng không có ý định giúp đỡ.
Lâm Diệc Khả tức giận giậm chân, nhanh chóng nhét camera vào chậu cây cảnh trên đầu giường, sau đó kéo Cố Cảnh Đình trốn vào tủ quần áo.
Tủ quần áo tối đen như mực, Lâm Diệc Khả lấy điện thoại di động ra, dùng đầu ngón tay mảnh khảnh mở màn hình. Điện thoại di động của cô được kết nối với camera nên có thể quan sát được tình hình ở bên ngoài thông qua hệ thống phần mềm theo dõi.
Trong màn hình điện thoại di động, thân hình mập mạp của An Quốc Hoa đè nặng lên nửa người của người phụ nữ, hành động của hắn rất thô lỗ và dã man, người phụ nữ trông rất đau đớn.
“Hẳn là bị hạ dược”. Giọng nói nhỏ ở trên đỉnh đầu cô vang lên.
“Chúng ta có nên gọi cảnh sát không?”. Lâm Diệc Khả vô thức ngẩng đầu lên, phát hiện khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đang ở gần trong gang tấc, không gian tràn ngập hơi thở và hương vị trên người anh ta, thoáng đãng và mát lạnh.
Nhìn nhau, đôi mắt đen nhánh của anh bừng lên ngọn lửa mãnh liệt như muốn thiêu đốt, cậu em nhỏ phía dưới có chút lục đục, cố gắng ẩn nhẫn kiềm chế.
“Tôi không thích làm chuyện bao đồng, em cứ tự nhiên”. Cố Cảnh Đình nói, giọng khàn khàn gợi cảm.
Hình ảnh hoan lạc trên màn hình điện thoại của Lâm Diệc Khả vẫn tiếp tục, tiếng thở dốc của gã mập cùng tiếng rên rỉ thống khổ của người phụ nữ vẫn phát ra từ bên ngoài tủ.
“Ừ, không nên quản chuyện bao đồng”. Lâm Diệc Khả gật mạnh đầu, hai má không tự chủ được nóng dần lên, trốn trong tủ cùng một người đàn ông khỏe mạnh xem cảnh này quả thực rất xấu hổ. Cô ý thức vươn tay tắt máy.
Sau khi tắt máy, tủ quần áo tối om khiến tâm trạng trong người càng thêm áp lực. Bởi vì không gian chật chội, hai thân thể dựa gần nhau, hơi thở đều đặn của anh tựa hồ như thổi quét lên khắp làn da mỏng manh của cô. Tâm trí Lâm Diệc Khả rối loạn hết cả lên.
Bên ngoài tủ có tiếng đóng cửa, cuối cùng những người bên ngoài cũng đã rời đi.
Lâm Diệc Khả hệt như được ban lệnh ân xá, lập tức đẩy cửa tủ nhảy ra ngoài như trốn tránh, có vài phần chật vật.
Ngược lại, Cố Cảnh Đình bình thản bước đôi chân dài ra khỏi tủ. Nhìn cô lấy ra chiếc camera từ chậu cây cảnh trên đầu giường và giữ nó trong lòng bàn tay, nét mặt thanh tú của cô nở một nụ cười rạng rỡ khiến cho người đang nhìn cũng thoáng chút động lòng.
Lâm Diệc Khả cầm camera bước nhanh đi ra ngoài, nửa đường tựa hồ là nghĩ tới cái gì, liền đột nhiên trở lại.
Cô dừng lại trước mặt Cố Cảnh Đình, đưa tay kéo cổ áo anh, nhìn thấy nhãn hiệu quần áo. Versace, quả nhiên là hàng xa xỉ.
“Muốn trêu đùa tôi à?”. Cố Cảnh Đình hít một hơi thuốc, nhẹ nhàng thả một làn khói lên mặt cô.
Lâm Diệc Khả bị sặc khói thuốc, buông cổ áo của anh ra, lui về phía sau hai bước. Vừa ho, cô vừa đưa tay xua xua làn khói.
“Hút ít thuốc đi, coi chừng chết trẻ”. Cô nói với giọng bất mãn rồi rút trong túi xách ra chiếc ví màu hồng nhạt, viết séc 50.000 tệ rồi ném cho anh.
"Tiết kiệm một chút, còn dám dùng tiền sữa của con trai tôi mua quần áo xa xỉ, xem tôi xử lý anh ra sao".
Cô xách chiếc túi hồng phấn lên, rảo bước bằng đôi giày cao gót nhanh chóng rời đi.
Cố Cảnh Đình nhìn về hướng cô rời đi, khóe môi chậm rãi nhếch lên.
Anh trở lại phòng VIP riêng, trong phòng, Nguyễn Kỳ đang ngồi trên chiếc sô pha bọc da rộng rãi, bình thản pha trà.
“Ô long mới pha, thử xem”. Nguyễn Kỳ vừa đưa tách trà qua đã bị Cố Cảnh Đình duỗi tay ngăn lại. Anh không có hứng thú với việc thưởng trà.
Nguyễn Kỳ hoàn toàn không để ý đến sự cự tuyệt của anh, tự mình nhấp một ngụm, đặt chén trà xuống, nói: "Nghe nói, sau hội nghị hội đồng quản trị, anh sẽ tiếp quản toàn diện mọi thứ của Cố thị?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.