Chương 664: AI CÓ TIẾNG TĂM THÌ NÊN MỜI
Tiểu Chủ
26/02/2021
Tô Thành nghe thấy sự kỳ lạ trong lời nói của cô, nhất thời vẻ mặt có chút phức tạp.
Ông ta lắc đầu nói: “Con không cần phải khách khí thế đâu, cũng không phải là người ngoài gì, con cũng đang bận mà, ông hiểu.”
Có một sự hiềm nghi cố tình rút ngắn mối quan hệ hơn trong lời nói của ông ta.
Tuy nhiên, Tô Ánh Nguyệt không hề xuống dốc.
Cho dù Tô Thành có bày ra tâm tư gì với cô, cô cũng sẽ không tiếp nhận nữa, chỉ giả bộ không biết gì, lễ phép nói: “Thật cảm ơn ông Tô vì sự hiểu cho của ông.”
Tô Thành nhận ra được, Tô Ánh Nguyệt sẽ không còn tiếp nhận ân huệ của ông nữa, nên ông cũng kiềm chế lại một chút, không còn cố ý đến gần nữa.
“Tôi còn có việc khác, không làm phiền ông thêm nữa.” Tô Ánh Nguyệt cũng không có ý định ở lại lâu, nói xong liền đứng dậy rời đi.
Cô và nhà họ Tô chỉ có quan hệ Tô thị, về phần Tô Thành, nếu có thể không gặp thì chắc chắn sẽ không gặp.
Mối quan hệ giữa cô và họ từ lâu đã rõ ràng rành mạch rồi.
“Ông tiễn con.” Thấy vậy, Tô Thành cũng đứng lên.
Ánh mắt Tô Ánh Nguyệt lại nhiều thêm một tia dò xét, còn Tô Thành thì tỏ ra hết sức chân thành.
“Không cần đâu.” Tô Ánh Nguyệt mỉm cười, lễ phép chào tạm biệt, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Tuy nhiên, Tô Thành vẫn tiễn cô vào thang máy.
Ông cứ nhất nhất muốn tiễn, Tô Ánh Nguyệt cũng không nhiều lời.
Khi đến cửa thang máy, cô trực tiếp đi vào thang máy mà không nói lời nào.
Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, cô dường như nghe thấy tiếng thở dài của Tô Thành.
Tuy nhiên, lòng cô bình lặng như nước, không chút gợn sóng.
Tô Thành kiêu ngạo cả một đời, cũng có thể được coi là một đại nhân vật ở Vân Châu.
Ở tuổi trung niên, ông đưa con trai ruột của mình là Tô Chí vào tù chỉ vì trục lợi, về già thì con dâu phạm tội mà vào tù, đứa con trai duy nhất là Tô Nguyên Minh cũng không làm nên được chút tích sự gì.
Ngay cả Tô thị cũng gần như mất đi, một trong hai người cháu gái của ông buộc phải rời đi, người còn lại thì đoạn tuyệt quan hệ.
Sự đẹp đẽ đã kéo dài đến gần hết cuộc đời, nhưng khi về già, mọi thứ lại thay đổi, xảy ra chuyện như vậy không ai là cảm thấy thoải mái.
Có lẽ Tô Thành đang ăn năn.
Nhưng vậy thì sao chứ? Cha cô cũng sẽ không bao giờ trở về nữa.
Những tổn thương mà ông gây ra cho cô đã bị xoá sạch theo thời gian, tình cảm cô dành cho nhà họ Tô cũng theo đó mà chẳng còn lại gì.
Cô không còn hận nhà họ Tô, cũng sẽ không nhận nhà họ Tô nữa.
…
Sau khi ra khỏi Tô thị, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy có chút phiền muộn.
“Thưa bà chủ, giờ bà chủ muốn đi đâu?” Người lái xe ở hàng ghế đầu quay lại hỏi cô.
Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đến Ngọc Hoàng Cung.”
Kể từ khi bị người khác phát hiện chuyện mình đã về nước, cô cũng không thể giả vờ như đã chết được nữa.
Với chức danh là phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn LK thì phải làm chút gì mới được.
Chuyện Trần Úc Xuyên là ông ngoại của Trần Minh Tân, cũng không còn là bí mật nữa, mặc dù cô đã về nước, nhưng khó có thể đảm bảo Trần Úc Xuyên đang rất tức giận, sẽ không làm chuyện gì ngoài ý muốn với cô.
Vì vậy, cô phải hành động trước.
Trần Minh Tân và Nam Sơn đều không ở trong nước, Ngọc Hoàng Cung là thắng cảnh của thành phố Vân Châu, ngoài chức năng là một hội quán cấp cao, nó còn tượng trưng cho quyền lực và thân phận.
Vì vậy, Ngọc Hoàng Cung là nơi cực kỳ quan trọng, bọn họ không ở trong nước, cô cũng không quen người mới phụ trách Ngọc Hoàng Cung nên đành phải đến thăm.
Trần Minh Tân không ở trong nước, có phải giúp anh gìn giữ đồ đạc trong nước.
Mặc dù về hơn mười ngày, nhưng cô rất ít khi ra ngoài, ngoại trừ bữa ăn ở Ngọc Hoàng Cung vào ngày cô vừa trở về, cô cũng chưa từng đến nữa.
“Bà chủ.”
Ngay khi Tô Ánh Nguyệt bước vào Ngọc Hoàng Cung, lập tức có người chào hỏi: “Bà chủ đến đây ăn tối sao? Hay là có hẹn?”
“Không cần quan tâm đâu, tôi chỉ qua xem thôi.” Tô Ánh Nguyệt cười dịu dàng: “Các cô cứ làm việc đi.”
Sau đó, cô đến thẳng phòng làm việc của Trần Minh Tân.
Văn phòng của Trần Minh Tân ở Ngọc Hoàng Cung, cô đã đến đây không biết bao nhiêu lần.
Cô để vệ sĩ bên ngoài, đẩy cửa đi vào, phát hiện bên trong rất ngăn nắp.
Đưa tay chạm vào bàn, không có một hạt bụi nào, hình như có người đang làm việc ở đây.
Là người mới phụ trách sao?
Tô Ánh Nguyệt đi vòng qua bàn làm việc ngồi xuống ghế ông chủ phía sau, vừa mới xoay người liền nghe thấy tiếng mở cửa.
Có người đến.
Tô Ánh Nguyệt đưa lưng về phía bàn làm việc ngẩng đầu nhìn giá sách phía sau, cũng không có ý định nhìn lại.
Tuy nhiên, cô nhận thấy được bước chân của người đi vào đã dừng lại ở cửa rồi mới bước vào trong.
Bước chân vững vàng, tiếng giày da gõ trên mặt đất có chút ngột ngạt.
“Bà Trần.”
Sau khi nghe thấy cái tên quen thuộc và giọng nói quen thuộc, Tô Ánh Nguyệt chậm rãi quay đầu lại.
Cô quay đầu lại, khi nhìn lên, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
Tô Ánh Nguyệt là người đầu tiên ngạc nhiên nói: “Luật sư Hạ?”
Người đàn ông trước mặt là luật sư riêng của Trần Minh Tân, Tô Ánh Nguyệt đã lâu không gặp, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra anh ta tên là Hạ Nhất Trần.
Cô chưa bao giờ ngờ được người mới phụ trách Ngọc Hoàng Cung lại là Hạ Nhất Trần.
Ấn tượng của cô về Hạ Nhất Trần cũng giống như Mạc Tây Du, họ đều đeo kính, trông họ thường nghiêm túc và tỉ mỉ.
Tuy nhiên, cô xa lạ với Hạ Nhất Trần hơn.
Hạ Nhất Trần trông vô cùng bình tĩnh, đôi mắt sau cặp kính vẫn sắc bén và bình tĩnh.
Anh khẽ gật đầu với Tô Ánh Nguyệt thể hiện sự tôn trọng, sau đó giải thích: “Mấy ngày nay vốn định xong việc sẽ đi thăm Bà Trần, nhân tiện giao báo cáo tài chính của Ngọc Hoàng Cung cho Bà Trần xem.”
“Vất vả cho… luật sư Hạ rồi.” Tô Ánh Nguyệt có chút vướng bận về việc gọi anh ta là gì, nhưng sau khi nghĩ lại, cô gọi là luật sư Hạ.
“Cầm tiền thì làm việc thôi, Ông Trần trả cho tôi rất nhiều tiền, nhưng quản lý thì lại tiện, trình độ của tôi cũng tầm thường, hôm nay Bà Trần đến đây nên chúng ta đúng lúc bàn giao luôn.”
Có lẽ là có liên quan gì đó đến nghề, Hạ Nhất Trần luôn tạo cho người ta cảm giác anh ta cực kỳ cẩn trọng và nghiêm túc, như thể anh ta chưa bao giờ pha trò.
Mặc dù Trần Minh Tân cũng rất thận trọng, nhưng tính cẩn trọng đó lại là bất động thanh sắc, không bị phát hiện, nên rất dễ bị xem nhẹ.
“Luật sư Hạ, Trần Minh Tân đã giao Ngọc Hoàng Cung cho anh, nghĩa là anh ấy đã tin tưởng vào năng lực của anh, anh chắc cũng biết tình hình của tôi, trong tay còn có công ty, còn phải chăm sóc con cái, tôi không có quá nhiều sức lực để quản lý Ngọc Hoàng Cung, sau này luật sư Hạ phải vất vả nhiều rồi.”
Giọng điệu chân thành của Tô Ánh Nguyệt khiến Hạ Nhất Trần sững sờ giây lát.
Sau đó anh ta gật đầu: “Được.”
Tô Ánh Nguyệt cười cười, đúng là một người nghiêm túc.
Sau đó, cô giải thích ý định hôm nay mình đến: “Tối thứ Sáu tôi sẽ tổ chức một bữa ăn tối, vì vậy phiền luật sư Hạ giúp tôi chuẩn bị nhé, ai có danh tiếng ở thành phố Vân Châu thì đều phải mời.”
Hạ Nhất Trần không nghi ngờ gì, chỉ nghiêm túc gật đầu đồng ý.
Quả là người Trần Minh Tân trọng dụng, hoàn toàn không đơn giản.
Ông ta lắc đầu nói: “Con không cần phải khách khí thế đâu, cũng không phải là người ngoài gì, con cũng đang bận mà, ông hiểu.”
Có một sự hiềm nghi cố tình rút ngắn mối quan hệ hơn trong lời nói của ông ta.
Tuy nhiên, Tô Ánh Nguyệt không hề xuống dốc.
Cho dù Tô Thành có bày ra tâm tư gì với cô, cô cũng sẽ không tiếp nhận nữa, chỉ giả bộ không biết gì, lễ phép nói: “Thật cảm ơn ông Tô vì sự hiểu cho của ông.”
Tô Thành nhận ra được, Tô Ánh Nguyệt sẽ không còn tiếp nhận ân huệ của ông nữa, nên ông cũng kiềm chế lại một chút, không còn cố ý đến gần nữa.
“Tôi còn có việc khác, không làm phiền ông thêm nữa.” Tô Ánh Nguyệt cũng không có ý định ở lại lâu, nói xong liền đứng dậy rời đi.
Cô và nhà họ Tô chỉ có quan hệ Tô thị, về phần Tô Thành, nếu có thể không gặp thì chắc chắn sẽ không gặp.
Mối quan hệ giữa cô và họ từ lâu đã rõ ràng rành mạch rồi.
“Ông tiễn con.” Thấy vậy, Tô Thành cũng đứng lên.
Ánh mắt Tô Ánh Nguyệt lại nhiều thêm một tia dò xét, còn Tô Thành thì tỏ ra hết sức chân thành.
“Không cần đâu.” Tô Ánh Nguyệt mỉm cười, lễ phép chào tạm biệt, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Tuy nhiên, Tô Thành vẫn tiễn cô vào thang máy.
Ông cứ nhất nhất muốn tiễn, Tô Ánh Nguyệt cũng không nhiều lời.
Khi đến cửa thang máy, cô trực tiếp đi vào thang máy mà không nói lời nào.
Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, cô dường như nghe thấy tiếng thở dài của Tô Thành.
Tuy nhiên, lòng cô bình lặng như nước, không chút gợn sóng.
Tô Thành kiêu ngạo cả một đời, cũng có thể được coi là một đại nhân vật ở Vân Châu.
Ở tuổi trung niên, ông đưa con trai ruột của mình là Tô Chí vào tù chỉ vì trục lợi, về già thì con dâu phạm tội mà vào tù, đứa con trai duy nhất là Tô Nguyên Minh cũng không làm nên được chút tích sự gì.
Ngay cả Tô thị cũng gần như mất đi, một trong hai người cháu gái của ông buộc phải rời đi, người còn lại thì đoạn tuyệt quan hệ.
Sự đẹp đẽ đã kéo dài đến gần hết cuộc đời, nhưng khi về già, mọi thứ lại thay đổi, xảy ra chuyện như vậy không ai là cảm thấy thoải mái.
Có lẽ Tô Thành đang ăn năn.
Nhưng vậy thì sao chứ? Cha cô cũng sẽ không bao giờ trở về nữa.
Những tổn thương mà ông gây ra cho cô đã bị xoá sạch theo thời gian, tình cảm cô dành cho nhà họ Tô cũng theo đó mà chẳng còn lại gì.
Cô không còn hận nhà họ Tô, cũng sẽ không nhận nhà họ Tô nữa.
…
Sau khi ra khỏi Tô thị, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy có chút phiền muộn.
“Thưa bà chủ, giờ bà chủ muốn đi đâu?” Người lái xe ở hàng ghế đầu quay lại hỏi cô.
Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đến Ngọc Hoàng Cung.”
Kể từ khi bị người khác phát hiện chuyện mình đã về nước, cô cũng không thể giả vờ như đã chết được nữa.
Với chức danh là phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn LK thì phải làm chút gì mới được.
Chuyện Trần Úc Xuyên là ông ngoại của Trần Minh Tân, cũng không còn là bí mật nữa, mặc dù cô đã về nước, nhưng khó có thể đảm bảo Trần Úc Xuyên đang rất tức giận, sẽ không làm chuyện gì ngoài ý muốn với cô.
Vì vậy, cô phải hành động trước.
Trần Minh Tân và Nam Sơn đều không ở trong nước, Ngọc Hoàng Cung là thắng cảnh của thành phố Vân Châu, ngoài chức năng là một hội quán cấp cao, nó còn tượng trưng cho quyền lực và thân phận.
Vì vậy, Ngọc Hoàng Cung là nơi cực kỳ quan trọng, bọn họ không ở trong nước, cô cũng không quen người mới phụ trách Ngọc Hoàng Cung nên đành phải đến thăm.
Trần Minh Tân không ở trong nước, có phải giúp anh gìn giữ đồ đạc trong nước.
Mặc dù về hơn mười ngày, nhưng cô rất ít khi ra ngoài, ngoại trừ bữa ăn ở Ngọc Hoàng Cung vào ngày cô vừa trở về, cô cũng chưa từng đến nữa.
“Bà chủ.”
Ngay khi Tô Ánh Nguyệt bước vào Ngọc Hoàng Cung, lập tức có người chào hỏi: “Bà chủ đến đây ăn tối sao? Hay là có hẹn?”
“Không cần quan tâm đâu, tôi chỉ qua xem thôi.” Tô Ánh Nguyệt cười dịu dàng: “Các cô cứ làm việc đi.”
Sau đó, cô đến thẳng phòng làm việc của Trần Minh Tân.
Văn phòng của Trần Minh Tân ở Ngọc Hoàng Cung, cô đã đến đây không biết bao nhiêu lần.
Cô để vệ sĩ bên ngoài, đẩy cửa đi vào, phát hiện bên trong rất ngăn nắp.
Đưa tay chạm vào bàn, không có một hạt bụi nào, hình như có người đang làm việc ở đây.
Là người mới phụ trách sao?
Tô Ánh Nguyệt đi vòng qua bàn làm việc ngồi xuống ghế ông chủ phía sau, vừa mới xoay người liền nghe thấy tiếng mở cửa.
Có người đến.
Tô Ánh Nguyệt đưa lưng về phía bàn làm việc ngẩng đầu nhìn giá sách phía sau, cũng không có ý định nhìn lại.
Tuy nhiên, cô nhận thấy được bước chân của người đi vào đã dừng lại ở cửa rồi mới bước vào trong.
Bước chân vững vàng, tiếng giày da gõ trên mặt đất có chút ngột ngạt.
“Bà Trần.”
Sau khi nghe thấy cái tên quen thuộc và giọng nói quen thuộc, Tô Ánh Nguyệt chậm rãi quay đầu lại.
Cô quay đầu lại, khi nhìn lên, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
Tô Ánh Nguyệt là người đầu tiên ngạc nhiên nói: “Luật sư Hạ?”
Người đàn ông trước mặt là luật sư riêng của Trần Minh Tân, Tô Ánh Nguyệt đã lâu không gặp, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra anh ta tên là Hạ Nhất Trần.
Cô chưa bao giờ ngờ được người mới phụ trách Ngọc Hoàng Cung lại là Hạ Nhất Trần.
Ấn tượng của cô về Hạ Nhất Trần cũng giống như Mạc Tây Du, họ đều đeo kính, trông họ thường nghiêm túc và tỉ mỉ.
Tuy nhiên, cô xa lạ với Hạ Nhất Trần hơn.
Hạ Nhất Trần trông vô cùng bình tĩnh, đôi mắt sau cặp kính vẫn sắc bén và bình tĩnh.
Anh khẽ gật đầu với Tô Ánh Nguyệt thể hiện sự tôn trọng, sau đó giải thích: “Mấy ngày nay vốn định xong việc sẽ đi thăm Bà Trần, nhân tiện giao báo cáo tài chính của Ngọc Hoàng Cung cho Bà Trần xem.”
“Vất vả cho… luật sư Hạ rồi.” Tô Ánh Nguyệt có chút vướng bận về việc gọi anh ta là gì, nhưng sau khi nghĩ lại, cô gọi là luật sư Hạ.
“Cầm tiền thì làm việc thôi, Ông Trần trả cho tôi rất nhiều tiền, nhưng quản lý thì lại tiện, trình độ của tôi cũng tầm thường, hôm nay Bà Trần đến đây nên chúng ta đúng lúc bàn giao luôn.”
Có lẽ là có liên quan gì đó đến nghề, Hạ Nhất Trần luôn tạo cho người ta cảm giác anh ta cực kỳ cẩn trọng và nghiêm túc, như thể anh ta chưa bao giờ pha trò.
Mặc dù Trần Minh Tân cũng rất thận trọng, nhưng tính cẩn trọng đó lại là bất động thanh sắc, không bị phát hiện, nên rất dễ bị xem nhẹ.
“Luật sư Hạ, Trần Minh Tân đã giao Ngọc Hoàng Cung cho anh, nghĩa là anh ấy đã tin tưởng vào năng lực của anh, anh chắc cũng biết tình hình của tôi, trong tay còn có công ty, còn phải chăm sóc con cái, tôi không có quá nhiều sức lực để quản lý Ngọc Hoàng Cung, sau này luật sư Hạ phải vất vả nhiều rồi.”
Giọng điệu chân thành của Tô Ánh Nguyệt khiến Hạ Nhất Trần sững sờ giây lát.
Sau đó anh ta gật đầu: “Được.”
Tô Ánh Nguyệt cười cười, đúng là một người nghiêm túc.
Sau đó, cô giải thích ý định hôm nay mình đến: “Tối thứ Sáu tôi sẽ tổ chức một bữa ăn tối, vì vậy phiền luật sư Hạ giúp tôi chuẩn bị nhé, ai có danh tiếng ở thành phố Vân Châu thì đều phải mời.”
Hạ Nhất Trần không nghi ngờ gì, chỉ nghiêm túc gật đầu đồng ý.
Quả là người Trần Minh Tân trọng dụng, hoàn toàn không đơn giản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.