Chương 170: Án mạng
Tiểu Chủ
16/07/2020
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn, thì thấy cô ta đang lặng lẽ quay đầu đi.
Ra khỏi phòng bao, cô vẫn cảm thấy có chút khó hiểu, cô gái đó nhìn cô làm gì?
Chỉ có mình cô đi tới phòng bao nên khi ra ngoài, cô đã đi thẳng đến phòng mấy người Trần Minh Tân đang ở đó.
Mọi người đều đang đợi cô, có điều khi ăn, cô hơi mất tập trung.
Mặc dù thỉnh thoảng Trần Minh Tân có trò chuyện với Bùi Chính Thành nhưng phần lớn anh đều chú ý đến Tô Ánh Nguyệt.
Anh gắp cho cô một con mực, lơ đãng hỏi: “Sao em không ở trong phòng bao trò chuyện với đồng nghiệp thêm lúc nữa rồi hãy ra ngoài?”
Anh đoán những người đó đã nói gì với cô nên cô mới như vậy.
“Không có gì để trò chuyện cả.” Tô Ánh Nguyệt không nghe ra hàm ý trong câu nói của anh, chỉ lắc đầu, trong lòng vẫn đang nghĩ tới cô gái đó.
Cô luôn cảm thấy cô ta hơi kỳ lạ.
***
Buổi tối, hai người về phòng, Trần Minh Tân bước vào đến cửa phòng tắm rồi, bỗng dừng lại, hỏi cô với giọng lưu manh: “Muốn tắm cùng không?”
“Em ra ngoài đi dạo một lát.” Hiếm khi Tô Ánh Nguyệt không trừng mắt nhìn anh, nói xong cô định đứng dậy ra ngoài.
“Anh đi cùng em.” Trần Minh Tân đang đẩy cửa phòng tắm ra rồi, nghe cô nói vậy thì vội thu tay lại.
Cô lắc đầu: “Không cần đâu, em đi cùng An Hạ.”
Nói xong, cô mở cửa rời đi ngay, anh nghe cô nói muốn đi tìm An Hạ thì không cố chấp đòi đi cùng cô nữa.
Con gái luôn có những chuyện không muốn nói cho đàn ông biết.
Trần Minh Tân nghĩ vậy thì cảm thấy hình như mình đang nuôi một cô con gái.
Con gái sao?
Một cô con gái có khuôn mặt giống Tô Ánh Nguyệt…
Ý tưởng này không tệ.
Chỉ là…
Anh nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt dần dần trở nên ảm đạm.
***
Cô ra ngoài nhưng không đi tìm An Hạ, mà đi thẳng vào thang máy xuống lầu một.
Vì ở ngoại thành nên cảnh đêm ở suối nước nóng rất đẹp, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy thấp thoáng sao trên trời.
Cô há miệng thở ra một làn khói.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân tới gần.
Có người đang đi tới bên này, tiếng bước chân rất nhẹ, có lẽ là một cô gái.
Tô Ánh Nguyệt vừa quay đầu đã thấy chính là cô gái đã xông vào thang máy đụng cô lúc sáng.
Ánh mắt cô thoáng qua tia ngạc nhiên: “Là cô sao?”
Cô ta nghe vậy thì trên mặt hiện rõ sự ngạc nhiên và vui mừng, giọng lên cao: “Cô biết tôi à?”
Cô lên tiếng giải thích: “Ban ngày, cô là người đã xông vào thang máy, còn cả trong phòng bao tối nay nữa…”
Cô nói đến đây thì dừng lại, vẻ vui mừng trên mặt cô gái dần biến mất, cô ta gật đầu khẽ nói: “Đúng vậy, là tôi.”
Cô ta nói với vẻ hơi hụt hẫng, nụ cười cũng trở nên gượng gạo: “Tôi có việc, tôi đi trước đây.”
Nói xong cô ta quay người đi, đi được nửa bước thì quay đầu lại nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Thật ra trước đây tôi có quen cô.”
Không đợi cô hỏi, cô ta đã quay đi, bước chân vội vàng đến lạ thường.
Đợi cô phản ứng lại đuổi theo thì đã không thấy bóng dáng cô ta đâu nữa.
Cô đành quay về phòng, trên đường về cô nghĩ mãi không ra là đã gặp cô ta ở đâu.
***
Sáng hôm sau, Tô Ánh Nguyệt bị tiếng ồn bên ngoài hành lang đánh thức.
Tiếng bước chân đi qua đi lại, tiếng nói chuyện, tiếng tranh cãi ồn ào khiến cô rất bực bội.
Cô rúc người vào lòng Trần Minh Tân, anh vỗ nhẹ lưng cô an ủi, rất nhanh cô lại ngủ thiếp đi.
Đợi cô ngủ say rồi, anh thức dậy thay quần áo, mở cửa đi ra ngoài rồi lặng lẽ khép cửa lại.
Người trên hành lang đang nói chuyện với nhau, có thể nghe loáng thoáng biết được đã xảy ra chuyện gì.
Trần Minh Tân ngước mắt lên thì thấy Nam Sơn đang nói chuyện với một người phụ nữ, nên anh đứng đó đợi anh ta đi tới.
Một lát sau, anh ta đi tới.
Anh hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Nam Sơn kể lại tin tức mình đã nghe ngóng được: “Xảy ra một vụ án mạng, cảnh sát đã phong tỏa toàn bộ suối nước nóng, thẩm vấn từng người.
Hôm nay là cuối tuần, có rất nhiều người vội vã về thành phố, giờ xảy ra chuyện này, tất cả mọi người đều phải tiếp nhận điều tra, ai nấy đều không vui.
Trần Minh Tân cũng nghĩ đến điều này, anh khẽ nhíu mày: “Chúng ta chuẩn bị quay về thôi.”
“Được.” Nam Sơn đáp lại rồi quay người về phòng mình.
Lúc anh về phòng, Tô Ánh Nguyệt đã thức dậy, vừa rửa mặt xong, đang từ phòng tắm đi ra.
“Xảy ra chuyện gì thế? Mới sáng sớm đã không cho người ta ngủ, sau này không tới suối nước nóng này nữa.”
Trần Minh Tân chỉ “ừm” một tiếng với lời phàn nàn không vui của cô.
Anh ngồi trên sofa, vẻ mặt bình tĩnh, không biết đang nghĩ gì.
Cô nói xong thì ôm quần áo vào phòng tắm thay đồ.
Trần Minh Tân cũng không để ý, thấy cô đi vào phòng tắm thì bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lúc Tô Ánh Nguyệt ra ngoài, anh đã thu dọn gần xong rồi.
Cô ngạc nhiên hỏi: “Sáng nay phải về sao?”
Cô còn nghĩ rằng đến chiều mới về chứ.
Trần Minh Tân điềm tĩnh nói: “Ăn sáng xong, chúng ta sẽ đi.”
Lần này đi cùng cô tới đây chỉ là nhất thời hứng thú lên, không ngờ lại gặp chuyện này, mặc dù không liên quan đến bọn họ, nhưng anh không thích bị những chuyện không quan trọng này ảnh hưởng.
***
Lúc mấy người cùng tới nhà hang thì đúng lúc gặp nhóm người ở tập đoàn Tô thị.
Bọn họ đã ngồi mấy bàn với nhau rồi, vừa nhìn đã biết công ty tập trung lại.
Nhóm người Tô Ánh Nguyệt tìm một chỗ ngồi khá xa.
Nhìn qua đầu người, và các bàn trống, Tô Ánh Nguyệt chạm phải ánh mắt của Dương Linh, bà ta đang nghe điện thoại.
Bà ta chỉ liếc cô vẻ khinh thường rồi rời mắt đi, không biết người trong điện thoại nói gì, bà ta nở nụ cười hài lòng đến khác thường.
Cô thu tầm mắt, gọi bữa sáng, không nhìn mấy người đó nữa.
Cô còn chưa ăn xong đã có cảnh sát đi tới đây.
“Chúng tôi là cảnh sát!” Cảnh sát tới thẳng bàn ăn bọn họ ngồi, giơ thẻ chức vụ lên rồi nói: “Tô Ánh Nguyệt, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến.”
Người cảnh sát đó nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, làm Tô Ánh Nguyệt khẽ nhíu mày: “Xin hỏi anh cảnh sát, tôi đã phạm tội gì?”
Không đợi cảnh sát lên tiếng, Trần Minh Tân đã lên tiếng trước: “Có thể để vợ tôi ăn xong bữa sáng không?”
Giọng nói của anh vừa lạnh lẽo lại trầm thấp, mang theo uy nghiêm không thể diễn tả khiến người khác không thể ngó lơ, hiển nhiên viên cảnh sát kia không thích thái độ này của anh.
“Tô Ánh Nguyệt là người cuối cùng đã gặp Từ Du Nhiên trước khi chết, cho nên cô là một trong nghi phạm của vụ án này!”
“Cho dù là nghi phạm cũng cần phải ăn.” Trần Minh Tân ngước mắt lạnh lùng nhìn cảnh sát, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.
Cô mơ hồ hiểu ra chuyện gì đó, lên tiếng hỏi: “Từ Du Nhiên là ai?”
Cảnh sát đưa cô một tấm hình, trong mắt tràn đầy nghi ngờ: “Cô không quen cô ấy sao?”
Ra khỏi phòng bao, cô vẫn cảm thấy có chút khó hiểu, cô gái đó nhìn cô làm gì?
Chỉ có mình cô đi tới phòng bao nên khi ra ngoài, cô đã đi thẳng đến phòng mấy người Trần Minh Tân đang ở đó.
Mọi người đều đang đợi cô, có điều khi ăn, cô hơi mất tập trung.
Mặc dù thỉnh thoảng Trần Minh Tân có trò chuyện với Bùi Chính Thành nhưng phần lớn anh đều chú ý đến Tô Ánh Nguyệt.
Anh gắp cho cô một con mực, lơ đãng hỏi: “Sao em không ở trong phòng bao trò chuyện với đồng nghiệp thêm lúc nữa rồi hãy ra ngoài?”
Anh đoán những người đó đã nói gì với cô nên cô mới như vậy.
“Không có gì để trò chuyện cả.” Tô Ánh Nguyệt không nghe ra hàm ý trong câu nói của anh, chỉ lắc đầu, trong lòng vẫn đang nghĩ tới cô gái đó.
Cô luôn cảm thấy cô ta hơi kỳ lạ.
***
Buổi tối, hai người về phòng, Trần Minh Tân bước vào đến cửa phòng tắm rồi, bỗng dừng lại, hỏi cô với giọng lưu manh: “Muốn tắm cùng không?”
“Em ra ngoài đi dạo một lát.” Hiếm khi Tô Ánh Nguyệt không trừng mắt nhìn anh, nói xong cô định đứng dậy ra ngoài.
“Anh đi cùng em.” Trần Minh Tân đang đẩy cửa phòng tắm ra rồi, nghe cô nói vậy thì vội thu tay lại.
Cô lắc đầu: “Không cần đâu, em đi cùng An Hạ.”
Nói xong, cô mở cửa rời đi ngay, anh nghe cô nói muốn đi tìm An Hạ thì không cố chấp đòi đi cùng cô nữa.
Con gái luôn có những chuyện không muốn nói cho đàn ông biết.
Trần Minh Tân nghĩ vậy thì cảm thấy hình như mình đang nuôi một cô con gái.
Con gái sao?
Một cô con gái có khuôn mặt giống Tô Ánh Nguyệt…
Ý tưởng này không tệ.
Chỉ là…
Anh nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt dần dần trở nên ảm đạm.
***
Cô ra ngoài nhưng không đi tìm An Hạ, mà đi thẳng vào thang máy xuống lầu một.
Vì ở ngoại thành nên cảnh đêm ở suối nước nóng rất đẹp, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy thấp thoáng sao trên trời.
Cô há miệng thở ra một làn khói.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân tới gần.
Có người đang đi tới bên này, tiếng bước chân rất nhẹ, có lẽ là một cô gái.
Tô Ánh Nguyệt vừa quay đầu đã thấy chính là cô gái đã xông vào thang máy đụng cô lúc sáng.
Ánh mắt cô thoáng qua tia ngạc nhiên: “Là cô sao?”
Cô ta nghe vậy thì trên mặt hiện rõ sự ngạc nhiên và vui mừng, giọng lên cao: “Cô biết tôi à?”
Cô lên tiếng giải thích: “Ban ngày, cô là người đã xông vào thang máy, còn cả trong phòng bao tối nay nữa…”
Cô nói đến đây thì dừng lại, vẻ vui mừng trên mặt cô gái dần biến mất, cô ta gật đầu khẽ nói: “Đúng vậy, là tôi.”
Cô ta nói với vẻ hơi hụt hẫng, nụ cười cũng trở nên gượng gạo: “Tôi có việc, tôi đi trước đây.”
Nói xong cô ta quay người đi, đi được nửa bước thì quay đầu lại nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Thật ra trước đây tôi có quen cô.”
Không đợi cô hỏi, cô ta đã quay đi, bước chân vội vàng đến lạ thường.
Đợi cô phản ứng lại đuổi theo thì đã không thấy bóng dáng cô ta đâu nữa.
Cô đành quay về phòng, trên đường về cô nghĩ mãi không ra là đã gặp cô ta ở đâu.
***
Sáng hôm sau, Tô Ánh Nguyệt bị tiếng ồn bên ngoài hành lang đánh thức.
Tiếng bước chân đi qua đi lại, tiếng nói chuyện, tiếng tranh cãi ồn ào khiến cô rất bực bội.
Cô rúc người vào lòng Trần Minh Tân, anh vỗ nhẹ lưng cô an ủi, rất nhanh cô lại ngủ thiếp đi.
Đợi cô ngủ say rồi, anh thức dậy thay quần áo, mở cửa đi ra ngoài rồi lặng lẽ khép cửa lại.
Người trên hành lang đang nói chuyện với nhau, có thể nghe loáng thoáng biết được đã xảy ra chuyện gì.
Trần Minh Tân ngước mắt lên thì thấy Nam Sơn đang nói chuyện với một người phụ nữ, nên anh đứng đó đợi anh ta đi tới.
Một lát sau, anh ta đi tới.
Anh hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Nam Sơn kể lại tin tức mình đã nghe ngóng được: “Xảy ra một vụ án mạng, cảnh sát đã phong tỏa toàn bộ suối nước nóng, thẩm vấn từng người.
Hôm nay là cuối tuần, có rất nhiều người vội vã về thành phố, giờ xảy ra chuyện này, tất cả mọi người đều phải tiếp nhận điều tra, ai nấy đều không vui.
Trần Minh Tân cũng nghĩ đến điều này, anh khẽ nhíu mày: “Chúng ta chuẩn bị quay về thôi.”
“Được.” Nam Sơn đáp lại rồi quay người về phòng mình.
Lúc anh về phòng, Tô Ánh Nguyệt đã thức dậy, vừa rửa mặt xong, đang từ phòng tắm đi ra.
“Xảy ra chuyện gì thế? Mới sáng sớm đã không cho người ta ngủ, sau này không tới suối nước nóng này nữa.”
Trần Minh Tân chỉ “ừm” một tiếng với lời phàn nàn không vui của cô.
Anh ngồi trên sofa, vẻ mặt bình tĩnh, không biết đang nghĩ gì.
Cô nói xong thì ôm quần áo vào phòng tắm thay đồ.
Trần Minh Tân cũng không để ý, thấy cô đi vào phòng tắm thì bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lúc Tô Ánh Nguyệt ra ngoài, anh đã thu dọn gần xong rồi.
Cô ngạc nhiên hỏi: “Sáng nay phải về sao?”
Cô còn nghĩ rằng đến chiều mới về chứ.
Trần Minh Tân điềm tĩnh nói: “Ăn sáng xong, chúng ta sẽ đi.”
Lần này đi cùng cô tới đây chỉ là nhất thời hứng thú lên, không ngờ lại gặp chuyện này, mặc dù không liên quan đến bọn họ, nhưng anh không thích bị những chuyện không quan trọng này ảnh hưởng.
***
Lúc mấy người cùng tới nhà hang thì đúng lúc gặp nhóm người ở tập đoàn Tô thị.
Bọn họ đã ngồi mấy bàn với nhau rồi, vừa nhìn đã biết công ty tập trung lại.
Nhóm người Tô Ánh Nguyệt tìm một chỗ ngồi khá xa.
Nhìn qua đầu người, và các bàn trống, Tô Ánh Nguyệt chạm phải ánh mắt của Dương Linh, bà ta đang nghe điện thoại.
Bà ta chỉ liếc cô vẻ khinh thường rồi rời mắt đi, không biết người trong điện thoại nói gì, bà ta nở nụ cười hài lòng đến khác thường.
Cô thu tầm mắt, gọi bữa sáng, không nhìn mấy người đó nữa.
Cô còn chưa ăn xong đã có cảnh sát đi tới đây.
“Chúng tôi là cảnh sát!” Cảnh sát tới thẳng bàn ăn bọn họ ngồi, giơ thẻ chức vụ lên rồi nói: “Tô Ánh Nguyệt, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến.”
Người cảnh sát đó nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, làm Tô Ánh Nguyệt khẽ nhíu mày: “Xin hỏi anh cảnh sát, tôi đã phạm tội gì?”
Không đợi cảnh sát lên tiếng, Trần Minh Tân đã lên tiếng trước: “Có thể để vợ tôi ăn xong bữa sáng không?”
Giọng nói của anh vừa lạnh lẽo lại trầm thấp, mang theo uy nghiêm không thể diễn tả khiến người khác không thể ngó lơ, hiển nhiên viên cảnh sát kia không thích thái độ này của anh.
“Tô Ánh Nguyệt là người cuối cùng đã gặp Từ Du Nhiên trước khi chết, cho nên cô là một trong nghi phạm của vụ án này!”
“Cho dù là nghi phạm cũng cần phải ăn.” Trần Minh Tân ngước mắt lạnh lùng nhìn cảnh sát, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.
Cô mơ hồ hiểu ra chuyện gì đó, lên tiếng hỏi: “Từ Du Nhiên là ai?”
Cảnh sát đưa cô một tấm hình, trong mắt tràn đầy nghi ngờ: “Cô không quen cô ấy sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.