Chương 283: ANH LÀM TÔI ĐAU
Tiểu Chủ
29/11/2020
Tô Ánh Nguyệt nghe An Hạ nói xong, bỗng cảm thấy không biết nên nói gì.
Cô hung hăng chọc vào trán của An Hạ: “Trong đầu cậu đang nghĩ gì vậy?”
An Hạ phản bác một cách hợp lý hợp tình: “Đã là người lớn thì nghĩ tới chuyện của người lớn, chuyện này rất bình thường!”
Tô Ánh Nguyệt không muốn cùng cô ấy tiếp tục chủ đề này nữa, kéo cô ấy đi vào trong khu nhà.
Bởi vì đây là khu nhà cao cấp, không được chủ nhà bên trong cho phép thì sẽ không thể đi vào, nên Nam Sơn tới đây cũng chỉ có thể đứng chờ ở cổng khu nhà.
Đi vào nhà, Tô Ánh Nguyệt đưa dép lê cho An Hạ, sau đó lại đi rót một cốc nước cho cô ấy.
An Hạ đi theo phía sau cô, cằn nhắn hỏi cô không dứt: “Rốt cuộc cậu với boss Trân xảy ra chuyện gì? Hai người.. ”
Tô Ánh Nguyệt đặt cốc nước xuống trước mặt An Hạ, thản nhiên lên tiếng: “Chúng tớ sẽ ly hôn”
“Tại, tại sao?” An Hạ lộ ra vẻ nghi hoặc.
Cô ấy rất tò mò năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trần Minh Tân bỗng xuất hiện trong chương trình cùng với Cố Hàm Yên, tiết lộ thân phận.
Ngay sau đó, trang web chính thức của tập đoàn LK đưa tin Cố Hàm Yên có thể sẽ kết hôn với Trần Minh Tân.
Bắt đầu từ lúc đó, di động của Tô Ánh Nguyệt cũng không gọi được.
Lúc cô ấy vội vàng, hoang mang trở lại thành phố Vân Châu thì mọi thứ dường như đã được xác định.
Tô Ánh Nguyệt biến mất.
Có một email do Tô Ánh Nguyệt gửi tới, bảo cô ấy đừng nhớ mong.
Cô ấy muốn đi tìm Trân Minh Tân để hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng dựa vào thân phận của Trần Minh Tân, cô ấy sao có thể tìm được.
Ngay cả Nam Sơn, cô ấy cũng không thể tìm được.
Mặc dù cô ấy mơ hồ biết, chuyện Tô Ánh Nguyệt đột ngột rời đi có quan hệ với Trần Minh Tân, nhưng nghe thấy Tô Ánh Nguyệt chính mồm nói sẽ ly hôn, vẫn khó tránh khỏi kinh ngạc.
Giọng điệu Tô Ánh Nguyệt tỏ vẻ không quan tâm: “Vợ chồng không hợp thì ly hôn, chuyện này có gì đáng kinh ngạc đâu?”
An Hạ không nói nữa, cô ấy cảm thấy dáng vẻ Tô Ánh Nguyệt không giống với vẻ không thèm quan tâm.
Cô ấy nhìn chăm chằm Tô Ánh Nguyệt một lát, bỗng nhiên nói một câu: “Tại sao cậu lại gây đi nhiêu như thế?”
Tô Ánh Nguyệt trả lời trôi chảy: “Công việc quá bận rộn”
Năm đó sau khi sảy thai, buồn bã tích tụ trong thời gian dài.
Mặc dù Phong Hải đã đặc biệt tìm bác sĩ và chuyên gia dinh dưỡng cho cô, cũng chỉ có thể miễn cưỡng điều dưỡng cơ thể của cô tốt hơn một chút, cơ thể lại càng ngày càng gây.
An Hạ lo lắng nói: “Vậy cũng phải chú ý tới sức khỏe”
“Tớ biết, cậu cũng vậy” Tô Ánh Nguyệt cúi đầu uống nước, che dấu sự mất mát trong mắt.
Ban đêm yên tĩnh.
Trần Minh Tân ngồi trong phòng làm việc, lật những tư liệu mà anh điều tra được.
Cái này hoàn toàn giống với những cái anh điều tra được lúc trước.
Tô Ánh Nguyệt được Huỳnh Tiến Dương đưa đi, anh tìm thấy cô, sau khi anh rời đi thì Tô Yến Nhi tới tìm người…
Sau đó cô nhảy cửa sổ trốn thoát, được Phong Hải cứu, sau đó thì biến mất.
Đó là những gì xảy ra năm đó, xem đi xem lại cũng không tìm thấy chỗ nào mà anh để lỡ.
Trần Minh Tân phiền não day day điểm giữa hai hàng mày, với tay lấy điếu thuốc.
Nếu được quay lại lân nữa, anh nhất định sẽ trực tiếp đưa cô đi, vậy thì sẽ không xảy ra những chuyện sau này…
Nhưng, thời gian không bao giờ quay lại được.
Anh hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, tận đến khi gạt tàn đầy tàn thuốc, anh mới phát hiện ánh mặt trời đã lộ ra bên ngoài cửa sổ.
Anh ngồi cả một đêm.
Suy nghĩ một lát, anh đứng dậy đi ra ngoài.
An Hạ cùng Tô Ánh Nguyệt trò chuyện rất lâu, tận tới lúc trời sắp sáng, hai người mới đi ngủ.
Tô Ánh Nguyệt vì sự thay đổi của nếp sống sinh hoạt, cho dù chưa ngủ được bao nhiêu lâu nhưng cô vẫn thức dậy lúc sáu giờ theo đồng hồ sinh học.
Có chút buồn ngủ, nhưng không ngủ được.
Đơn giản rời giường ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Cô ra khỏi khu nhà rồi đi tới cửa hàng bán đồ ăn sáng gân nhất.
Không đi bao lâu, đã cảm giác được giống như có người đang đi theo sau cô.
Tô Ánh Nguyệt âm thầm rùng mình, bước đi nhanh hơn, nhưng lúc cô dừng lại, vân còn cái cảm giác “bị người ta theo dõi” kia.
Bây giờ mới hơn sáu giờ, trời tờ mờ sáng, người đi trên đường rất ít.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt bất an, chạy chậm đi.
Tận đến khi tới cửa cửa hàng bán đồ ăn sáng, cô mới quay đầu lại.
Kết quả, cô vừa quay đầu lại nhìn thấy không phải ai khác, đúng là Trần Minh Tân.
Cô tức giận đi qua: “Mới sáng sớm anh đi theo tôi làm gì?”
Tiết trời đầu xuân, Trân Minh Tân vẫn mặc bộ vest đen, bộ đồ đen khiến anh càng thêm thâm trâm, lạnh lùng.
Cả người đứng ở ngã tư đường trong làn sương sớm thưa thớt, lộ ra vài phần trống vắng, hiu quanh.
Đặc biệt, sắc mặt của anh thoạt nhìn rất tiêu tụy.
Tô Ánh Nguyệt khẽ cong ngón tay, đây là động tác trong vô thức của cô lúc cô lúng túng.
Đối mặt với Trần Minh Tân như vậy, cô cảm thấy lúng túng.
Trần Minh Tân khẽ liếc cô, đặt tay vào túi quân, ánh mắt nhìn về phía cửa hàng bán đồ ăn sáng: “Tôi đến đây để ăn sáng”
Nói xong, thì chậm rãi bước vào cửa hàng bán đồ ăn sáng.
Trời mới tờ mờ sáng, lại vòng qua non nửa cái thành phố Vân Châu, đặc biệt đến cái cửa hàng nhỏ không nổi tiếng này ăn sáng?
Cô đương nhiên sẽ không tin.
Lúc cô đi theo vào, Trân Minh Tân đã gọi đồ ăn sáng xong, đang ngôi một bên yên lặng ăn.
Cho dù là ngồi trong một cửa hàng nhỏ hẹp nhưng lúc anh ăn vẫn toát ra khí thế không giảm như trước.
Bộ dáng bình thản, ung dung kia, giống như thật sự cố ý tới đây ăn sáng.
Tô Ánh Nguyệt nhìn thoáng qua, rồi nhanh chóng thu hồi tâm mắt.
Cô mua hai suất bữa sáng, thanh toán tiền, lúc xoay người thì bắt gặp ánh mắt của Trần Minh Tân.
Tâm mắt anh di chuyển xuống dưới tay cô, thản nhiên mở miệng: “Mua nhiều như vậy?”
Tô Ánh Nguyệt trắng mắt nhìn anh: “Cũng không phải một mình tôi ăn, ai cần anh loI”
Nói xong, cô đi ra ngoài.
Sau khi Trần Minh Tân nghe thấy lời của cô, sắc mặt thay đổi một cách vi diệu, đứng mạnh lên, nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô: “Em đưa ai về nhà?”
Lực tay của anh rất lớn, sắc mặt âm trầm dọa người, trong thanh âm lại mang theo chút tức giận.
Trái tim của Tô Ánh Nguyệt theo bản năng run lên một chút.
Nhưng, sau khi nghĩ lại lời của anh thì sắc mặt trở nên âm trâm.
“Anh nghĩ tôi đưa ai về nhà? Vậy anh đoán xem, có phải là Huỳnh Tiến Dương hay không?” Trong mắt Tô Ánh Nguyệt tràn đầy sự mỉa mai.
Hóa ra không chỉ có ngoại hình của anh không thay đổi, mà ngay cả tính cách cũng không thay đổi.
Tô Ánh Nguyệt cười lạnh tiếp tục nói: “Trong lòng của anh, tôi là kiểu phụ nữ chưa lấy lại được sự tự do độc thân đã mang một người đàn ông khác về nhà, đúng không?”
Trần Minh Tân sững người, sức lực nắm cổ tay cô lại tăng thêm vài phần, vẻ mặt ẩn nhẫn, lại không nói gì.
“Anh làm tôi đau” Tô Ánh Nguyệt hạ mắt xuống, lắc cổ tay.
Lúc này Trần Minh Tân mới buông lỏng ra một chút, nhưng vẫn không buông tay.
“Trần Minh Tân, trước mặt nơi đông người, như vậy rất khó coi, cho dù anh không quan tâm có bao nhiêu người nhận ra anh và tôi, tôi vẫn để ý tới mặt mũi của mình, huống hồ, trong nhà còn có người đang đợi đồ ăn sáng, vậy nên, tốt nhất là anh lập tức buông tay ra”
Lúc này An Hạ đang ngủ say sưa, đâu thể đợi đồ ăn sáng! Vì thoát thân, cô cũng không còn cách nào khác.
Cô hung hăng chọc vào trán của An Hạ: “Trong đầu cậu đang nghĩ gì vậy?”
An Hạ phản bác một cách hợp lý hợp tình: “Đã là người lớn thì nghĩ tới chuyện của người lớn, chuyện này rất bình thường!”
Tô Ánh Nguyệt không muốn cùng cô ấy tiếp tục chủ đề này nữa, kéo cô ấy đi vào trong khu nhà.
Bởi vì đây là khu nhà cao cấp, không được chủ nhà bên trong cho phép thì sẽ không thể đi vào, nên Nam Sơn tới đây cũng chỉ có thể đứng chờ ở cổng khu nhà.
Đi vào nhà, Tô Ánh Nguyệt đưa dép lê cho An Hạ, sau đó lại đi rót một cốc nước cho cô ấy.
An Hạ đi theo phía sau cô, cằn nhắn hỏi cô không dứt: “Rốt cuộc cậu với boss Trân xảy ra chuyện gì? Hai người.. ”
Tô Ánh Nguyệt đặt cốc nước xuống trước mặt An Hạ, thản nhiên lên tiếng: “Chúng tớ sẽ ly hôn”
“Tại, tại sao?” An Hạ lộ ra vẻ nghi hoặc.
Cô ấy rất tò mò năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trần Minh Tân bỗng xuất hiện trong chương trình cùng với Cố Hàm Yên, tiết lộ thân phận.
Ngay sau đó, trang web chính thức của tập đoàn LK đưa tin Cố Hàm Yên có thể sẽ kết hôn với Trần Minh Tân.
Bắt đầu từ lúc đó, di động của Tô Ánh Nguyệt cũng không gọi được.
Lúc cô ấy vội vàng, hoang mang trở lại thành phố Vân Châu thì mọi thứ dường như đã được xác định.
Tô Ánh Nguyệt biến mất.
Có một email do Tô Ánh Nguyệt gửi tới, bảo cô ấy đừng nhớ mong.
Cô ấy muốn đi tìm Trân Minh Tân để hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng dựa vào thân phận của Trần Minh Tân, cô ấy sao có thể tìm được.
Ngay cả Nam Sơn, cô ấy cũng không thể tìm được.
Mặc dù cô ấy mơ hồ biết, chuyện Tô Ánh Nguyệt đột ngột rời đi có quan hệ với Trần Minh Tân, nhưng nghe thấy Tô Ánh Nguyệt chính mồm nói sẽ ly hôn, vẫn khó tránh khỏi kinh ngạc.
Giọng điệu Tô Ánh Nguyệt tỏ vẻ không quan tâm: “Vợ chồng không hợp thì ly hôn, chuyện này có gì đáng kinh ngạc đâu?”
An Hạ không nói nữa, cô ấy cảm thấy dáng vẻ Tô Ánh Nguyệt không giống với vẻ không thèm quan tâm.
Cô ấy nhìn chăm chằm Tô Ánh Nguyệt một lát, bỗng nhiên nói một câu: “Tại sao cậu lại gây đi nhiêu như thế?”
Tô Ánh Nguyệt trả lời trôi chảy: “Công việc quá bận rộn”
Năm đó sau khi sảy thai, buồn bã tích tụ trong thời gian dài.
Mặc dù Phong Hải đã đặc biệt tìm bác sĩ và chuyên gia dinh dưỡng cho cô, cũng chỉ có thể miễn cưỡng điều dưỡng cơ thể của cô tốt hơn một chút, cơ thể lại càng ngày càng gây.
An Hạ lo lắng nói: “Vậy cũng phải chú ý tới sức khỏe”
“Tớ biết, cậu cũng vậy” Tô Ánh Nguyệt cúi đầu uống nước, che dấu sự mất mát trong mắt.
Ban đêm yên tĩnh.
Trần Minh Tân ngồi trong phòng làm việc, lật những tư liệu mà anh điều tra được.
Cái này hoàn toàn giống với những cái anh điều tra được lúc trước.
Tô Ánh Nguyệt được Huỳnh Tiến Dương đưa đi, anh tìm thấy cô, sau khi anh rời đi thì Tô Yến Nhi tới tìm người…
Sau đó cô nhảy cửa sổ trốn thoát, được Phong Hải cứu, sau đó thì biến mất.
Đó là những gì xảy ra năm đó, xem đi xem lại cũng không tìm thấy chỗ nào mà anh để lỡ.
Trần Minh Tân phiền não day day điểm giữa hai hàng mày, với tay lấy điếu thuốc.
Nếu được quay lại lân nữa, anh nhất định sẽ trực tiếp đưa cô đi, vậy thì sẽ không xảy ra những chuyện sau này…
Nhưng, thời gian không bao giờ quay lại được.
Anh hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, tận đến khi gạt tàn đầy tàn thuốc, anh mới phát hiện ánh mặt trời đã lộ ra bên ngoài cửa sổ.
Anh ngồi cả một đêm.
Suy nghĩ một lát, anh đứng dậy đi ra ngoài.
An Hạ cùng Tô Ánh Nguyệt trò chuyện rất lâu, tận tới lúc trời sắp sáng, hai người mới đi ngủ.
Tô Ánh Nguyệt vì sự thay đổi của nếp sống sinh hoạt, cho dù chưa ngủ được bao nhiêu lâu nhưng cô vẫn thức dậy lúc sáu giờ theo đồng hồ sinh học.
Có chút buồn ngủ, nhưng không ngủ được.
Đơn giản rời giường ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Cô ra khỏi khu nhà rồi đi tới cửa hàng bán đồ ăn sáng gân nhất.
Không đi bao lâu, đã cảm giác được giống như có người đang đi theo sau cô.
Tô Ánh Nguyệt âm thầm rùng mình, bước đi nhanh hơn, nhưng lúc cô dừng lại, vân còn cái cảm giác “bị người ta theo dõi” kia.
Bây giờ mới hơn sáu giờ, trời tờ mờ sáng, người đi trên đường rất ít.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt bất an, chạy chậm đi.
Tận đến khi tới cửa cửa hàng bán đồ ăn sáng, cô mới quay đầu lại.
Kết quả, cô vừa quay đầu lại nhìn thấy không phải ai khác, đúng là Trần Minh Tân.
Cô tức giận đi qua: “Mới sáng sớm anh đi theo tôi làm gì?”
Tiết trời đầu xuân, Trân Minh Tân vẫn mặc bộ vest đen, bộ đồ đen khiến anh càng thêm thâm trâm, lạnh lùng.
Cả người đứng ở ngã tư đường trong làn sương sớm thưa thớt, lộ ra vài phần trống vắng, hiu quanh.
Đặc biệt, sắc mặt của anh thoạt nhìn rất tiêu tụy.
Tô Ánh Nguyệt khẽ cong ngón tay, đây là động tác trong vô thức của cô lúc cô lúng túng.
Đối mặt với Trần Minh Tân như vậy, cô cảm thấy lúng túng.
Trần Minh Tân khẽ liếc cô, đặt tay vào túi quân, ánh mắt nhìn về phía cửa hàng bán đồ ăn sáng: “Tôi đến đây để ăn sáng”
Nói xong, thì chậm rãi bước vào cửa hàng bán đồ ăn sáng.
Trời mới tờ mờ sáng, lại vòng qua non nửa cái thành phố Vân Châu, đặc biệt đến cái cửa hàng nhỏ không nổi tiếng này ăn sáng?
Cô đương nhiên sẽ không tin.
Lúc cô đi theo vào, Trân Minh Tân đã gọi đồ ăn sáng xong, đang ngôi một bên yên lặng ăn.
Cho dù là ngồi trong một cửa hàng nhỏ hẹp nhưng lúc anh ăn vẫn toát ra khí thế không giảm như trước.
Bộ dáng bình thản, ung dung kia, giống như thật sự cố ý tới đây ăn sáng.
Tô Ánh Nguyệt nhìn thoáng qua, rồi nhanh chóng thu hồi tâm mắt.
Cô mua hai suất bữa sáng, thanh toán tiền, lúc xoay người thì bắt gặp ánh mắt của Trần Minh Tân.
Tâm mắt anh di chuyển xuống dưới tay cô, thản nhiên mở miệng: “Mua nhiều như vậy?”
Tô Ánh Nguyệt trắng mắt nhìn anh: “Cũng không phải một mình tôi ăn, ai cần anh loI”
Nói xong, cô đi ra ngoài.
Sau khi Trần Minh Tân nghe thấy lời của cô, sắc mặt thay đổi một cách vi diệu, đứng mạnh lên, nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô: “Em đưa ai về nhà?”
Lực tay của anh rất lớn, sắc mặt âm trầm dọa người, trong thanh âm lại mang theo chút tức giận.
Trái tim của Tô Ánh Nguyệt theo bản năng run lên một chút.
Nhưng, sau khi nghĩ lại lời của anh thì sắc mặt trở nên âm trâm.
“Anh nghĩ tôi đưa ai về nhà? Vậy anh đoán xem, có phải là Huỳnh Tiến Dương hay không?” Trong mắt Tô Ánh Nguyệt tràn đầy sự mỉa mai.
Hóa ra không chỉ có ngoại hình của anh không thay đổi, mà ngay cả tính cách cũng không thay đổi.
Tô Ánh Nguyệt cười lạnh tiếp tục nói: “Trong lòng của anh, tôi là kiểu phụ nữ chưa lấy lại được sự tự do độc thân đã mang một người đàn ông khác về nhà, đúng không?”
Trần Minh Tân sững người, sức lực nắm cổ tay cô lại tăng thêm vài phần, vẻ mặt ẩn nhẫn, lại không nói gì.
“Anh làm tôi đau” Tô Ánh Nguyệt hạ mắt xuống, lắc cổ tay.
Lúc này Trần Minh Tân mới buông lỏng ra một chút, nhưng vẫn không buông tay.
“Trần Minh Tân, trước mặt nơi đông người, như vậy rất khó coi, cho dù anh không quan tâm có bao nhiêu người nhận ra anh và tôi, tôi vẫn để ý tới mặt mũi của mình, huống hồ, trong nhà còn có người đang đợi đồ ăn sáng, vậy nên, tốt nhất là anh lập tức buông tay ra”
Lúc này An Hạ đang ngủ say sưa, đâu thể đợi đồ ăn sáng! Vì thoát thân, cô cũng không còn cách nào khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.