Chương 591: ANH QUAN TÂM MỌI THỨ LIÊN QUAN ĐẾN NÓ
Tiểu Chủ
21/02/2021
Ngày hôm sau là thứ 7.
Buổi sáng, Tô Ánh Nguyệt thức dậy rất sớm, cảm thấy người đàn ông bên cạnh đã thức dậy đi vào phòng tắm, cô nghiêng người nhìn về phía phòng tắm, sau đó lại chui vào chăn tiếp tục ngủ.
Cô muốn đợi Trần Minh Tân rời đi rồi mới dậy.
Bởi vì bây giờ cô không biết phải sống chung với Trần Minh Tân như thế nào.
Anh có rất nhiều việc phải làm, chắc chắn phải ra ngoài.
Cô đoán không sai, quả thật hôm nay Trần Minh Tân phải ra ngoài.
Cuộc bầu cử tổng thống sắp diễn ra, Lục Thời Sơ vẫn chưa chết, anh còn rất nhiều việc phải làm.
Nhưng, điều cô không đoán được là Trần Minh Tân lại đưa cô đi cùng.
Tô Ánh Nguyệt trốn dưới chăn buồn chán đợi Trần Minh Tân từ trong phòng tắm đi ra.
Rất nhanh Trần Minh Tân đã đi ra.
Anh đứng trước gương, vừa thong thả ung dung cài cúc áo sơ mi, vừa lên tiếng nói: “Đừng giả vờ nữa, tự mình dậy đi.”
Tô Ánh Nguyệt đang trốn trong chăn nghe thấy câu nói này, cả người đều không tốt.
Cô chỉ kiên trì được 3 giây, sau đó miễn cưỡng chui ra khỏi chăn.
Cô uể oải ngồi dựa vào đầu giường, ánh mắt rơi lên bóng lưng của cao và thẳng của Trần Minh Tân.
Anh đã cài xong cúc áo, đang chỉnh lại tay áo, dù chỉ là một bóng lưng, cũng lộ ra hơi thở bất phàm.
Tô Ánh Nguyệt ở trên giường không động đậy, Trần Minh Tân chỉnh măng sét xong quay người lại, trên mặt không có biểu cảm gì, nhìn cô: “Cho em 10 phút.”
Nói xong, anh liền đi ra ngoài.
Tô Ánh Nguyệt nhìn cửa bị đóng lại, có chút buồn bực vò tóc, sau đó mới rời giường.
10 phút, sao cô có thể kịp tắm rửa, trang điểm, thay quần áo đi xuống tầng chứ?
Đúng mà một người đàn ông xấu xa, không hợp với đạo làm người!
Mặc dù trong lòng Tô Ánh Nguyệt đang oán giận anh, nhưng cô vẫn nắm chắc thời gian sửa soạn, sau đó đi xuống tầng.
Lúc cô đi xuống, Trần Minh Tân đang đứng ở giữa phòng khách chờ cô.
Nghe thấy âm thanh cô đi xuống tầng, anh không thèm ngẩng đầu lên nhìn cô, lên tiếng nói: “Muộn 5 phút.”
Tô Ánh Nguyệt tiện tay ném túi sách trên tay lên chiếc sofa bên cạnh anh, giọng nói không tốt: “Đúng, em muộn 5 phút, anh muốn thế nào?”
Trần Minh Tân nghe thấy vậy, sắc mặt có chút thay đổi, đôi mắt đen láy hơi nheo lại, trên khuôn mặt lộ ra vẻ bất mãn.
“Lúc trước anh đã nói với em, không nghe lời sẽ có hậu quả như thế nào.”
Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Trần Minh Tân, anh xem em là gì? Anh thật sự cho là em chỉ là một món đồ mang theo bên người của anh, muốn như thế nào thì như thế? Muốn đưa người đi thì đưa đi, muốn trêu chọc một chút liền trêu chọc một chút?”
Cô nói xong, đi đến gần Trần Minh Tân, đưa ngón tay ra hung hăng chọc vào ngực anh, đôi mắt xinh đẹp nheo lại, lớn tiếng nói: “Em là một con người, là của bản thân em, không phải là đồ vật của anh, anh không có quyền định đoạt em! Nghe thấy chưa!”
Khoảng thời gian này cô quá nghe theo Trần Minh Tân, khiến cô có cảm giác trẻ con bị làm hư rồi, sau đó anh sẽ vô pháp vô thiên, muốn làm gì thì làm.
Trần Minh Tân trước đây dù có tức giận cũng sẽ không nói mấy lời đó.
Tô Ánh Nguyệt nói xong, lườm anh một cái, sau đó đi đến chiếc sofa bên cạnh, ngồi xuống vắt chéo chân.
Sau khi ngồi xuống, ánh mắt cô nhìn chằm chằm về phía trước, ngả người ra sau, dáng vẻ rất nhàn nhã.
Giây tiếp theo, cô lại đổi tư thế, duỗi hai chân ra.
Đừng hỏi tại sao cô lại làm hành động này, bởi vì chân cô đang run.
Không phải là cô chưa từng nói những câu như vậy trước mặt Trần Minh Tân, nhưng từ khi tính tình của Trần Minh Tân có sự thay đổi lớn, cô đều thuận theo anh, đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với anh như vậy.
Nếu nói là cô không chột dạ, đó cũng không có khả năng.
Nhưng, sau khi cảm thấy chột dạ, cô lại cảm thấy thực ra bản thân mình rất có lý, tại sao phải chột dạ chứ?
Rõ ràng là Trần Minh Tân không đúng!
Trần Minh Tân quay người lại, liếc nhìn cô, sau đó ung dung nói một câu: “Từ lúc nào sau khi nói với anh những câu đó chân lại không run, nói lại anh xem nào.”
Tô Ánh Nguyệt sững sờ, không đợi cô phản ứng lại, Trần Minh Tân đã đi ra ngoài cửa, đi được mấy bước lại dừng lại, không thèm quay đầu lại: “Đi thôi.”
Tô Ánh Nguyệt giống như theo bản năng đứng dậy đi theo anh.
Đi đến trước xe, lại không kềm chế được hung hăng đập vào đầu mình, dựa vào cái gì mà anh nói gì cô cũng phải làm theo?
“A….”
Cô đau đớn hét lên một tiếng, vội vàng dơ tay xoa đầu mình, cô đã đánh vào chỗ mình đang bị thương.
Bảo vệ mở cửa xe cho cô: “Bà chủ, mời lên xe.”
Cô che đầu, miễn cưỡng lên xe, ngồi một góc cách xa Trần Minh Tân nhất.
Trần Minh Tân đang nhận điện thoại, thấy cô lên xe cũng chỉ quay đầu qua liếc nhìn cô một cái sau đó tiếp tục nghe điện thoại.
Tô Ánh Nguyệt vịn vào bên cạnh cửa xe, tiếp tục lấy tay che đầu.
“Sao vậy?”
Không biết từ lúc nào Trần Minh Tân nghe đã nghe điện thoại xong, quay đầu lại nhìn thấy động tác che đầu của cô, lên tiếng hỏi.
Tô Ánh Nguyệt lẩm bẩm nói: “Không sao.”
Sau đó dựa vào ghế nghỉ ngơi, hoàn toàn không để ý đến anh.
Nhưng, cô không quan tâm đến Trần Minh Tân, không có nghĩa là Trần Minh Tân sẽ đồng ý.
Trần Minh Tân kéo cô qua, cau mày nói: “Anh hỏi em bị làm sao!”
Trong giọng nói còn mang theo một chút tức giận.
Tô Ánh Nguyệt mím môi, lại không thoát khỏi anh, chỉ có thể lên tiếng nói: “Dậy sớm, đầu bị đau, được chưa?”
Cô lại thử thêm hai lần, phát hiện vẫn không thể thoát khỏi.
Cũng không biết tại sao người đàn ông này lại thích túm lấy người khác không buông như vậy chứ, sức lực nhiều quá không có chỗ nào dùng sao?
Vẻ mặt Trần Minh Tân u ám, Tô Ánh Nguyệt vừa nhìn thấy anh như vậy, lập tức sợ hãi, nuốt nước bọt nói: “Chính là vết thương có chút đau, trước khi lên xe không cẩn thận chạm vào.”
Lúc này Trần Minh Tân mới buông tay ra, nâng đầu cô để xem vết thương của cô.
Thật ra vết thương trên đầu cô hồi phục rất nhanh, không chạm vào sẽ không đau, bình thường cũng không có cảm giác gì, chủ yếu là do vết thương nông.
Lại quấn gạc, Trần Minh Tân có nhìn cũng không nhìn thấy gì.
“Đi đến chỗ của Mạc Tây Du.” Sau khi buông Tô Ánh Nguyệt ra, dặn dò tài xế.
Tô Ánh Nguyệt liếc nhìn anh, trong lòng cảm động, thử thăm dò gọi anh: “Trần Minh Tân.”
Trần Minh Tân quay đầu lại nhìn cô, dùng ánh mắt ra hiệu cô nói đi.
Tô Ánh Nguyệt cẩn thận hỏi: “Hình như, anh có chút quan tâm đến em….”
Điều này, cô cảm thấy đây không phải là ảo giác của cô.
Cho dù Trần Minh Tân đối xử với cô rất tồi tệ, nhưng chưa từng làm việc gì hại đến cô, hơn nữa cũng coi như quan tâm cô.
“Ồ? Em nghĩ như vậy sao?” Trần Minh Tân giống như vừa nghe thấy một chuyện rất thú vị, hơi nghiêng đầu, vẻ mặt đầy sự hứng thú nhìn cô.
Biểu hiện của anh như vậy khiến trong lòng Tô Ánh Nguyệt không khỏi sợ hãi.
Cô dịch về phía sau, không nói gì.
Trần Minh Tân nhướng mày, trong giọng nói mang theo một chút trêu chọc: “Anh đối xử với Thịt Bò cũng rất tốt, anh quan tâm tất cả những thứ liên quan đến nó, nhưng nếu như nó không nghe lời hoặc không ngoan, anh vẫn sẽ tặng nó cho người khác.”
“Là….như vậy?” Tô Ánh Nguyệt cau mày, không dám tin là anh sẽ nói ra những lời như vậy.
Trần Minh Tân liếc nhìn cô, không nói gì nữa.
Buổi sáng, Tô Ánh Nguyệt thức dậy rất sớm, cảm thấy người đàn ông bên cạnh đã thức dậy đi vào phòng tắm, cô nghiêng người nhìn về phía phòng tắm, sau đó lại chui vào chăn tiếp tục ngủ.
Cô muốn đợi Trần Minh Tân rời đi rồi mới dậy.
Bởi vì bây giờ cô không biết phải sống chung với Trần Minh Tân như thế nào.
Anh có rất nhiều việc phải làm, chắc chắn phải ra ngoài.
Cô đoán không sai, quả thật hôm nay Trần Minh Tân phải ra ngoài.
Cuộc bầu cử tổng thống sắp diễn ra, Lục Thời Sơ vẫn chưa chết, anh còn rất nhiều việc phải làm.
Nhưng, điều cô không đoán được là Trần Minh Tân lại đưa cô đi cùng.
Tô Ánh Nguyệt trốn dưới chăn buồn chán đợi Trần Minh Tân từ trong phòng tắm đi ra.
Rất nhanh Trần Minh Tân đã đi ra.
Anh đứng trước gương, vừa thong thả ung dung cài cúc áo sơ mi, vừa lên tiếng nói: “Đừng giả vờ nữa, tự mình dậy đi.”
Tô Ánh Nguyệt đang trốn trong chăn nghe thấy câu nói này, cả người đều không tốt.
Cô chỉ kiên trì được 3 giây, sau đó miễn cưỡng chui ra khỏi chăn.
Cô uể oải ngồi dựa vào đầu giường, ánh mắt rơi lên bóng lưng của cao và thẳng của Trần Minh Tân.
Anh đã cài xong cúc áo, đang chỉnh lại tay áo, dù chỉ là một bóng lưng, cũng lộ ra hơi thở bất phàm.
Tô Ánh Nguyệt ở trên giường không động đậy, Trần Minh Tân chỉnh măng sét xong quay người lại, trên mặt không có biểu cảm gì, nhìn cô: “Cho em 10 phút.”
Nói xong, anh liền đi ra ngoài.
Tô Ánh Nguyệt nhìn cửa bị đóng lại, có chút buồn bực vò tóc, sau đó mới rời giường.
10 phút, sao cô có thể kịp tắm rửa, trang điểm, thay quần áo đi xuống tầng chứ?
Đúng mà một người đàn ông xấu xa, không hợp với đạo làm người!
Mặc dù trong lòng Tô Ánh Nguyệt đang oán giận anh, nhưng cô vẫn nắm chắc thời gian sửa soạn, sau đó đi xuống tầng.
Lúc cô đi xuống, Trần Minh Tân đang đứng ở giữa phòng khách chờ cô.
Nghe thấy âm thanh cô đi xuống tầng, anh không thèm ngẩng đầu lên nhìn cô, lên tiếng nói: “Muộn 5 phút.”
Tô Ánh Nguyệt tiện tay ném túi sách trên tay lên chiếc sofa bên cạnh anh, giọng nói không tốt: “Đúng, em muộn 5 phút, anh muốn thế nào?”
Trần Minh Tân nghe thấy vậy, sắc mặt có chút thay đổi, đôi mắt đen láy hơi nheo lại, trên khuôn mặt lộ ra vẻ bất mãn.
“Lúc trước anh đã nói với em, không nghe lời sẽ có hậu quả như thế nào.”
Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Trần Minh Tân, anh xem em là gì? Anh thật sự cho là em chỉ là một món đồ mang theo bên người của anh, muốn như thế nào thì như thế? Muốn đưa người đi thì đưa đi, muốn trêu chọc một chút liền trêu chọc một chút?”
Cô nói xong, đi đến gần Trần Minh Tân, đưa ngón tay ra hung hăng chọc vào ngực anh, đôi mắt xinh đẹp nheo lại, lớn tiếng nói: “Em là một con người, là của bản thân em, không phải là đồ vật của anh, anh không có quyền định đoạt em! Nghe thấy chưa!”
Khoảng thời gian này cô quá nghe theo Trần Minh Tân, khiến cô có cảm giác trẻ con bị làm hư rồi, sau đó anh sẽ vô pháp vô thiên, muốn làm gì thì làm.
Trần Minh Tân trước đây dù có tức giận cũng sẽ không nói mấy lời đó.
Tô Ánh Nguyệt nói xong, lườm anh một cái, sau đó đi đến chiếc sofa bên cạnh, ngồi xuống vắt chéo chân.
Sau khi ngồi xuống, ánh mắt cô nhìn chằm chằm về phía trước, ngả người ra sau, dáng vẻ rất nhàn nhã.
Giây tiếp theo, cô lại đổi tư thế, duỗi hai chân ra.
Đừng hỏi tại sao cô lại làm hành động này, bởi vì chân cô đang run.
Không phải là cô chưa từng nói những câu như vậy trước mặt Trần Minh Tân, nhưng từ khi tính tình của Trần Minh Tân có sự thay đổi lớn, cô đều thuận theo anh, đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với anh như vậy.
Nếu nói là cô không chột dạ, đó cũng không có khả năng.
Nhưng, sau khi cảm thấy chột dạ, cô lại cảm thấy thực ra bản thân mình rất có lý, tại sao phải chột dạ chứ?
Rõ ràng là Trần Minh Tân không đúng!
Trần Minh Tân quay người lại, liếc nhìn cô, sau đó ung dung nói một câu: “Từ lúc nào sau khi nói với anh những câu đó chân lại không run, nói lại anh xem nào.”
Tô Ánh Nguyệt sững sờ, không đợi cô phản ứng lại, Trần Minh Tân đã đi ra ngoài cửa, đi được mấy bước lại dừng lại, không thèm quay đầu lại: “Đi thôi.”
Tô Ánh Nguyệt giống như theo bản năng đứng dậy đi theo anh.
Đi đến trước xe, lại không kềm chế được hung hăng đập vào đầu mình, dựa vào cái gì mà anh nói gì cô cũng phải làm theo?
“A….”
Cô đau đớn hét lên một tiếng, vội vàng dơ tay xoa đầu mình, cô đã đánh vào chỗ mình đang bị thương.
Bảo vệ mở cửa xe cho cô: “Bà chủ, mời lên xe.”
Cô che đầu, miễn cưỡng lên xe, ngồi một góc cách xa Trần Minh Tân nhất.
Trần Minh Tân đang nhận điện thoại, thấy cô lên xe cũng chỉ quay đầu qua liếc nhìn cô một cái sau đó tiếp tục nghe điện thoại.
Tô Ánh Nguyệt vịn vào bên cạnh cửa xe, tiếp tục lấy tay che đầu.
“Sao vậy?”
Không biết từ lúc nào Trần Minh Tân nghe đã nghe điện thoại xong, quay đầu lại nhìn thấy động tác che đầu của cô, lên tiếng hỏi.
Tô Ánh Nguyệt lẩm bẩm nói: “Không sao.”
Sau đó dựa vào ghế nghỉ ngơi, hoàn toàn không để ý đến anh.
Nhưng, cô không quan tâm đến Trần Minh Tân, không có nghĩa là Trần Minh Tân sẽ đồng ý.
Trần Minh Tân kéo cô qua, cau mày nói: “Anh hỏi em bị làm sao!”
Trong giọng nói còn mang theo một chút tức giận.
Tô Ánh Nguyệt mím môi, lại không thoát khỏi anh, chỉ có thể lên tiếng nói: “Dậy sớm, đầu bị đau, được chưa?”
Cô lại thử thêm hai lần, phát hiện vẫn không thể thoát khỏi.
Cũng không biết tại sao người đàn ông này lại thích túm lấy người khác không buông như vậy chứ, sức lực nhiều quá không có chỗ nào dùng sao?
Vẻ mặt Trần Minh Tân u ám, Tô Ánh Nguyệt vừa nhìn thấy anh như vậy, lập tức sợ hãi, nuốt nước bọt nói: “Chính là vết thương có chút đau, trước khi lên xe không cẩn thận chạm vào.”
Lúc này Trần Minh Tân mới buông tay ra, nâng đầu cô để xem vết thương của cô.
Thật ra vết thương trên đầu cô hồi phục rất nhanh, không chạm vào sẽ không đau, bình thường cũng không có cảm giác gì, chủ yếu là do vết thương nông.
Lại quấn gạc, Trần Minh Tân có nhìn cũng không nhìn thấy gì.
“Đi đến chỗ của Mạc Tây Du.” Sau khi buông Tô Ánh Nguyệt ra, dặn dò tài xế.
Tô Ánh Nguyệt liếc nhìn anh, trong lòng cảm động, thử thăm dò gọi anh: “Trần Minh Tân.”
Trần Minh Tân quay đầu lại nhìn cô, dùng ánh mắt ra hiệu cô nói đi.
Tô Ánh Nguyệt cẩn thận hỏi: “Hình như, anh có chút quan tâm đến em….”
Điều này, cô cảm thấy đây không phải là ảo giác của cô.
Cho dù Trần Minh Tân đối xử với cô rất tồi tệ, nhưng chưa từng làm việc gì hại đến cô, hơn nữa cũng coi như quan tâm cô.
“Ồ? Em nghĩ như vậy sao?” Trần Minh Tân giống như vừa nghe thấy một chuyện rất thú vị, hơi nghiêng đầu, vẻ mặt đầy sự hứng thú nhìn cô.
Biểu hiện của anh như vậy khiến trong lòng Tô Ánh Nguyệt không khỏi sợ hãi.
Cô dịch về phía sau, không nói gì.
Trần Minh Tân nhướng mày, trong giọng nói mang theo một chút trêu chọc: “Anh đối xử với Thịt Bò cũng rất tốt, anh quan tâm tất cả những thứ liên quan đến nó, nhưng nếu như nó không nghe lời hoặc không ngoan, anh vẫn sẽ tặng nó cho người khác.”
“Là….như vậy?” Tô Ánh Nguyệt cau mày, không dám tin là anh sẽ nói ra những lời như vậy.
Trần Minh Tân liếc nhìn cô, không nói gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.