Chương 308: Bảo bối, ba con nói xin lỗi con rồi
Tiểu Chủ
08/12/2020
Trần Minh Tân hỏi ngược lại: “Cho nên nói em thật sự là đang hận tôi?”
Tô Ánh Nguyệt nghe thế, lúc này mới hiểu rõ, câu hỏi này trước kia của Trần Minh Tân chỉ là lặp lại lời của cô mà thôi.
Từ sau lần ở biệt thự vịnh Vân Thượng nói những câu kia với Trần Minh Tân, thì cô không nghĩ đến sẽ có ngày lại nói chuyện riêng với anh về những vấn đề này.
Tuy tình huống hiện tại chỉ là bất đắc dĩ.
“Hận thì sao? Mà không hận thì sao? Cũng đều qua rồi.”
Lời Tô Ánh Nguyệt nói giống như có vẻ đã nghĩ thoáng, nhưng lại không che giấu được sự tức giận trong đó.
Trần Minh Tân gần như là cắn răng nói: “Không phải đã qua! Cũng đừng nghĩ đến việc chối bỏ!”
“Lời nên nói, lần trước em đều nói hết rồi, em không muốn nói lại những lời khó nghe nữa, còn nữa, Trần Minh Tân, gây chuyện nhiều lần, dây dưa không ngớt, đây vốn không phải chuyện mà anh thường làm! Cho dù là bởi vì nguyên nhân gì mà làm cho anh không thể buông tay được, nhưng… cứ coi như em xin anh được không?”
Trong giọng nói của Tô Ánh Nguyệt mang theo một chút đau khổ.
Trần Minh Tân nghe ra được.
Nhưng, anh cũng không muốn ép cô.
Trần Minh Tân gần như thở dài một hơi, trong giọng nói cũng mang theo chút bất đắc dĩ: “Vẫn không thể nói lý lẽ được, là tôi không thể buông tay, hay là em không muốn bỏ qua cho tôi?”
Không đợi Tô Ánh Nguyệt nói chuyện thì Trần Minh Tân đã chính xác bắt lấy tay của cô, để trên lồng ngực của mình.
Giọng nói dễ nghe từ trước đến nay thì giờ lại thêm một chút bi thương: “Nếu như em muốn đi ra từ chỗ này, thì đừng nói ly hôn, đến nhìn, tôi cũng lười phải liếc nhìn em.”
Cách lớp áo sơ mi mỏng manh, Tô Ánh Nguyệt có thể cảm nhận được độ ấm từ da thịt của anh truyền lại, hơn nữa, nhịp tim cũng đập điên cuồng.
Giống như là bị bỏng, Tô Ánh Nguyệt hốt hoảng rút tay về.
Nhưng Trần Minh Tân không cho cô cơ hội đó, anh kéo cô vào trong ngực, ôm chặt lấy cô.
“Tô Ánh Nguyệt, em không thể nhẫn tâm như vậy được, ngày tháng chúng ta ở bên nhau trước đây, em xem như không tồn tại sao?”
Anh ôm cô rất chặt, ôm chặt đến nỗi làm cô cảm thấy eo của mình sắp bị gãy rồi.
Tô Ánh Nguyệt không chịu được khi anh nhắc đến trước kia, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
Nhưng cô nghĩ đến đứa bé kia.
Trái tim đã bắt đầu mềm nhũn thì dần dần lạnh trở lại: “Nói về nhẫn tâm, em vẫn không bằng anh.”
Cô thoát không được lồng ngực của Trần Minh Tân, đơn giản mà nói là lười động đậy.
Bởi vì lời nói của anh, trái tim bị dao động cũng dần dần khôi phục lại sự lạnh lùng.
Nếu như thật sự có thể tha thứ cho mọi thứ, thì đứa bé kia là vết thương mà cô không thể qua khỏi được.
Trần Minh Tân cảm giác được trong cổ của mình có chất lỏng nóng rát, cả người chấn động, vội vàng nói: “Không nói nữa, em đừng khóc, đừng khóc…”
Nghe anh nói vậy, Tô Ánh Nguyệt ngược lại khóc nhiều hơn.
“Người nhẫn tâm nhất trên thế giới này chính là anh, em và Huỳnh Tiến Dương từ trước đến giờ đều trong sạch, nếu như anh thật sự không tin tưởng em, cảm thấy em là loại phụ nữ lẳng lơ kia thì từ khi bắt đầu anh cũng đừng đụng đến em!”
Nói xong lời này, cô bắt đầu khóc thút thít.
Nước mắt làm ướt cả bả vai của anh.
Trái tim của Trần Minh Tân đau đớn vô cùng, đau tưởng chừng như chết đi.
Nhưng từ trước đến giờ anh là người không biết cách nói chuyện, anh chỉ có thể ôm chặt lấy cô: “Không phải không tin em, mà chỉ là, anh ghen với anh ta.”
Ghen tị Tô Ánh Nguyệt đã từng thích Huỳnh Tiến Dương, ghen tị cô thích Huỳnh Tiến Dương cả một thanh xuân của mình.
Anh không phải không tin cô, anh chỉ đang tức giận.
Tô Ánh Nguyệt hừ lạnh nói: “Đừng nói đùa, anh giàu hơn anh ta, đẹp trai hơn anh ta, cao hơn anh ta, anh có chỗ nào không bằng anh ta, anh còn ghen tị cái gì chứ!”
Trong lòng Trần Minh Tân vui vẻ, giọng nói cũng hơi run rẩy: “Nếu anh đã tốt như vậy, vậy em đừng ly hôn với anh nữa, quay lại được không? Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa.”
Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa.
Từng chữ làm cho người ta cảm động.
Cô cho rằng bản thân có thể lạnh lùng mà ly hôn với Trần Minh Tân.
Nhưng, dựa vào trong ngực anh, nghe thấy anh nói bắt đầu lại lần nữa, tim của cô đập nhanh dữ dội, sự ỷ lại của cô đối với Trần Minh Tân đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của cô rồi.
Tô Ánh Nguyệt không dám mở miệng nói chuyện, cô sợ khi cô vừa mở miệng thì sẽ nói từ “Được”.
Trần Minh Tân lại hỏi cô: “Được không?”
Tô Ánh Nguyệt đã từng thấy vẻ bình tĩnh của anh, thấy vẻ nhẫn tâm của anh, nhưng lại chưa từng thấy vẻ cẩn thận và thận trọng của anh như vậy.
Cô không phải là người có tâm địa sắt đá, ở trước mặt người mình yêu, trái tim của cô cũng mềm nhũn.
Giây phút này cô đột nhiên cảm thấy, giống như cho dù xảy ra bất cứ việc gì thì cũng đều có thể được tha thứ, đều không để ý nữa.
Bởi vì chậm chạp không nghe được câu trả lời của cô, cho dù đã ôm cô vào trong ngực, nhưng Trần Minh Tân cũng cảm thấy trái tim mình trống rỗng.
Anh cúi xuống dán môi mình trên đỉnh đầu của cô, vừa tham luyến vừa cẩn thận mà hôn xuống, không có bước kế tiếp cũng không hôn sâu hơn.
Giống như phạm nhân đợi thẩm phán, phải đối mặt với phán xét cuối cùng.
Một lúc lâu, Tô Ánh Nguyệt khẽ nói: “Anh nói xin lỗi thì em đồng ý với anh.”
Trần Minh Tân sửng sốt, vội vàng nói: “Xin lỗi.”
“Ừ.” Tô Ánh Nguyệt khẽ ừ, trong giọng nói cũng không có một chút vui vẻ nào.
Cô cúi đầu, khóc dữ dội.
Con ngoan à, ba nói xin lỗi với con rồi, con nghe thấy chưa?
…
Bởi vì tinh thần trước đó quá mức khẩn trương, hiện giờ Tô Ánh Nguyệt đã có chút uể oải.
Cô khóc mệt rồi, thì chỉ muốn ngủ.
Không qua bao lâu thì anh nghe thấy đằng trước có tiếng người đang nói chuyện.
“Xác định là ở đây chứ?’
“Chính là ở đây!”
Ngay sau đó, cửa động được mở ra, ánh sáng chiếu rọi vào bên trong, vừa vặn chiếu lên người của anh và Tô Ánh Nguyệt.
“Ông chủ! Cô Tô!”
Là thuộc hạ của Trần Minh Tân.
Tô Ánh Nguyệt vốn ngủ rất sâu thì lúc này cũng tỉnh dậy, cô mơ hồ ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy ánh sáng chiếu xuống mặt mình.
“Ông chủ, cô Tô, chúng tôi đến kéo hai người lên.”
Tô Ánh Nguyệt nghe được lời này, cả người bỗng rùng mình, toàn thân cũng tỉnh táo lại không ít.
“Bọn họ làm sao đến đây được?”
Trần Minh Tân kéo cô đứng dậy, trầm giọng nói: “Lên trước đã.”
…
Mất rất nhiều sức lực, Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt mới lên được.
Lúc này sắc trời đã tối đen, ngẩng đầu lên thì có thể thấy được các ngôi sao rải đầy trên bầu trời.
Cả ngày Tô Ánh Nguyệt chỉ ăn được bữa sáng, bữa trưa và tối cũng chưa được ăn, lúc này đã đói đến mức run rẩy.
Vài người vệ sĩ đứng ở một bên, giọng nói mang theo sự quan tâm: “Ông chủ, không sao chứ?”
“Các người đến muộn chút nữa thử xem.” Trần Minh Tân lạnh lùng hừ một tiếng, anh không sao, vẫn chịu đựng được.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt thì không được.
Mấy tên vệ sĩ cúi thấp đầu, không còn lời nào để phản bác.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu thì nhìn thấy Lý Yến Nam cũng ở đó, chẳng qua bộ dạng có chút thảm, đoán chừng là bị mấy tên vệ sĩ của Trần Minh Tân ra tay hơi mạnh.
Cô không tự chủ được mà rụt lại.
Trần Minh Tân đưa tay ra vuốt ve đầu cô, ngồi xổm trước mặt cô: “Đứng lên nào, chúng ta về nhà.”
Tô Ánh Nguyệt cự tuyệt nói: “Em có thể tự đi được.”
Trần Minh Tân ngồi dưới đất không động đậy, Tô Ánh Nguyệt chỉ có thể leo lên lưng anh.
Đường núi xóc nảy, nhưng Trần Minh Tân ngược lại đi rất ổn định.
Tô Ánh Nguyệt cắn cắn môi, cẩn thận quay đầu đi, dán mặt trên lưng anh, hơi thở quen thuộc trong phút chốc tràn đầy khoang mũi.
Tô Ánh Nguyệt nghe thế, lúc này mới hiểu rõ, câu hỏi này trước kia của Trần Minh Tân chỉ là lặp lại lời của cô mà thôi.
Từ sau lần ở biệt thự vịnh Vân Thượng nói những câu kia với Trần Minh Tân, thì cô không nghĩ đến sẽ có ngày lại nói chuyện riêng với anh về những vấn đề này.
Tuy tình huống hiện tại chỉ là bất đắc dĩ.
“Hận thì sao? Mà không hận thì sao? Cũng đều qua rồi.”
Lời Tô Ánh Nguyệt nói giống như có vẻ đã nghĩ thoáng, nhưng lại không che giấu được sự tức giận trong đó.
Trần Minh Tân gần như là cắn răng nói: “Không phải đã qua! Cũng đừng nghĩ đến việc chối bỏ!”
“Lời nên nói, lần trước em đều nói hết rồi, em không muốn nói lại những lời khó nghe nữa, còn nữa, Trần Minh Tân, gây chuyện nhiều lần, dây dưa không ngớt, đây vốn không phải chuyện mà anh thường làm! Cho dù là bởi vì nguyên nhân gì mà làm cho anh không thể buông tay được, nhưng… cứ coi như em xin anh được không?”
Trong giọng nói của Tô Ánh Nguyệt mang theo một chút đau khổ.
Trần Minh Tân nghe ra được.
Nhưng, anh cũng không muốn ép cô.
Trần Minh Tân gần như thở dài một hơi, trong giọng nói cũng mang theo chút bất đắc dĩ: “Vẫn không thể nói lý lẽ được, là tôi không thể buông tay, hay là em không muốn bỏ qua cho tôi?”
Không đợi Tô Ánh Nguyệt nói chuyện thì Trần Minh Tân đã chính xác bắt lấy tay của cô, để trên lồng ngực của mình.
Giọng nói dễ nghe từ trước đến nay thì giờ lại thêm một chút bi thương: “Nếu như em muốn đi ra từ chỗ này, thì đừng nói ly hôn, đến nhìn, tôi cũng lười phải liếc nhìn em.”
Cách lớp áo sơ mi mỏng manh, Tô Ánh Nguyệt có thể cảm nhận được độ ấm từ da thịt của anh truyền lại, hơn nữa, nhịp tim cũng đập điên cuồng.
Giống như là bị bỏng, Tô Ánh Nguyệt hốt hoảng rút tay về.
Nhưng Trần Minh Tân không cho cô cơ hội đó, anh kéo cô vào trong ngực, ôm chặt lấy cô.
“Tô Ánh Nguyệt, em không thể nhẫn tâm như vậy được, ngày tháng chúng ta ở bên nhau trước đây, em xem như không tồn tại sao?”
Anh ôm cô rất chặt, ôm chặt đến nỗi làm cô cảm thấy eo của mình sắp bị gãy rồi.
Tô Ánh Nguyệt không chịu được khi anh nhắc đến trước kia, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
Nhưng cô nghĩ đến đứa bé kia.
Trái tim đã bắt đầu mềm nhũn thì dần dần lạnh trở lại: “Nói về nhẫn tâm, em vẫn không bằng anh.”
Cô thoát không được lồng ngực của Trần Minh Tân, đơn giản mà nói là lười động đậy.
Bởi vì lời nói của anh, trái tim bị dao động cũng dần dần khôi phục lại sự lạnh lùng.
Nếu như thật sự có thể tha thứ cho mọi thứ, thì đứa bé kia là vết thương mà cô không thể qua khỏi được.
Trần Minh Tân cảm giác được trong cổ của mình có chất lỏng nóng rát, cả người chấn động, vội vàng nói: “Không nói nữa, em đừng khóc, đừng khóc…”
Nghe anh nói vậy, Tô Ánh Nguyệt ngược lại khóc nhiều hơn.
“Người nhẫn tâm nhất trên thế giới này chính là anh, em và Huỳnh Tiến Dương từ trước đến giờ đều trong sạch, nếu như anh thật sự không tin tưởng em, cảm thấy em là loại phụ nữ lẳng lơ kia thì từ khi bắt đầu anh cũng đừng đụng đến em!”
Nói xong lời này, cô bắt đầu khóc thút thít.
Nước mắt làm ướt cả bả vai của anh.
Trái tim của Trần Minh Tân đau đớn vô cùng, đau tưởng chừng như chết đi.
Nhưng từ trước đến giờ anh là người không biết cách nói chuyện, anh chỉ có thể ôm chặt lấy cô: “Không phải không tin em, mà chỉ là, anh ghen với anh ta.”
Ghen tị Tô Ánh Nguyệt đã từng thích Huỳnh Tiến Dương, ghen tị cô thích Huỳnh Tiến Dương cả một thanh xuân của mình.
Anh không phải không tin cô, anh chỉ đang tức giận.
Tô Ánh Nguyệt hừ lạnh nói: “Đừng nói đùa, anh giàu hơn anh ta, đẹp trai hơn anh ta, cao hơn anh ta, anh có chỗ nào không bằng anh ta, anh còn ghen tị cái gì chứ!”
Trong lòng Trần Minh Tân vui vẻ, giọng nói cũng hơi run rẩy: “Nếu anh đã tốt như vậy, vậy em đừng ly hôn với anh nữa, quay lại được không? Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa.”
Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa.
Từng chữ làm cho người ta cảm động.
Cô cho rằng bản thân có thể lạnh lùng mà ly hôn với Trần Minh Tân.
Nhưng, dựa vào trong ngực anh, nghe thấy anh nói bắt đầu lại lần nữa, tim của cô đập nhanh dữ dội, sự ỷ lại của cô đối với Trần Minh Tân đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của cô rồi.
Tô Ánh Nguyệt không dám mở miệng nói chuyện, cô sợ khi cô vừa mở miệng thì sẽ nói từ “Được”.
Trần Minh Tân lại hỏi cô: “Được không?”
Tô Ánh Nguyệt đã từng thấy vẻ bình tĩnh của anh, thấy vẻ nhẫn tâm của anh, nhưng lại chưa từng thấy vẻ cẩn thận và thận trọng của anh như vậy.
Cô không phải là người có tâm địa sắt đá, ở trước mặt người mình yêu, trái tim của cô cũng mềm nhũn.
Giây phút này cô đột nhiên cảm thấy, giống như cho dù xảy ra bất cứ việc gì thì cũng đều có thể được tha thứ, đều không để ý nữa.
Bởi vì chậm chạp không nghe được câu trả lời của cô, cho dù đã ôm cô vào trong ngực, nhưng Trần Minh Tân cũng cảm thấy trái tim mình trống rỗng.
Anh cúi xuống dán môi mình trên đỉnh đầu của cô, vừa tham luyến vừa cẩn thận mà hôn xuống, không có bước kế tiếp cũng không hôn sâu hơn.
Giống như phạm nhân đợi thẩm phán, phải đối mặt với phán xét cuối cùng.
Một lúc lâu, Tô Ánh Nguyệt khẽ nói: “Anh nói xin lỗi thì em đồng ý với anh.”
Trần Minh Tân sửng sốt, vội vàng nói: “Xin lỗi.”
“Ừ.” Tô Ánh Nguyệt khẽ ừ, trong giọng nói cũng không có một chút vui vẻ nào.
Cô cúi đầu, khóc dữ dội.
Con ngoan à, ba nói xin lỗi với con rồi, con nghe thấy chưa?
…
Bởi vì tinh thần trước đó quá mức khẩn trương, hiện giờ Tô Ánh Nguyệt đã có chút uể oải.
Cô khóc mệt rồi, thì chỉ muốn ngủ.
Không qua bao lâu thì anh nghe thấy đằng trước có tiếng người đang nói chuyện.
“Xác định là ở đây chứ?’
“Chính là ở đây!”
Ngay sau đó, cửa động được mở ra, ánh sáng chiếu rọi vào bên trong, vừa vặn chiếu lên người của anh và Tô Ánh Nguyệt.
“Ông chủ! Cô Tô!”
Là thuộc hạ của Trần Minh Tân.
Tô Ánh Nguyệt vốn ngủ rất sâu thì lúc này cũng tỉnh dậy, cô mơ hồ ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy ánh sáng chiếu xuống mặt mình.
“Ông chủ, cô Tô, chúng tôi đến kéo hai người lên.”
Tô Ánh Nguyệt nghe được lời này, cả người bỗng rùng mình, toàn thân cũng tỉnh táo lại không ít.
“Bọn họ làm sao đến đây được?”
Trần Minh Tân kéo cô đứng dậy, trầm giọng nói: “Lên trước đã.”
…
Mất rất nhiều sức lực, Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt mới lên được.
Lúc này sắc trời đã tối đen, ngẩng đầu lên thì có thể thấy được các ngôi sao rải đầy trên bầu trời.
Cả ngày Tô Ánh Nguyệt chỉ ăn được bữa sáng, bữa trưa và tối cũng chưa được ăn, lúc này đã đói đến mức run rẩy.
Vài người vệ sĩ đứng ở một bên, giọng nói mang theo sự quan tâm: “Ông chủ, không sao chứ?”
“Các người đến muộn chút nữa thử xem.” Trần Minh Tân lạnh lùng hừ một tiếng, anh không sao, vẫn chịu đựng được.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt thì không được.
Mấy tên vệ sĩ cúi thấp đầu, không còn lời nào để phản bác.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu thì nhìn thấy Lý Yến Nam cũng ở đó, chẳng qua bộ dạng có chút thảm, đoán chừng là bị mấy tên vệ sĩ của Trần Minh Tân ra tay hơi mạnh.
Cô không tự chủ được mà rụt lại.
Trần Minh Tân đưa tay ra vuốt ve đầu cô, ngồi xổm trước mặt cô: “Đứng lên nào, chúng ta về nhà.”
Tô Ánh Nguyệt cự tuyệt nói: “Em có thể tự đi được.”
Trần Minh Tân ngồi dưới đất không động đậy, Tô Ánh Nguyệt chỉ có thể leo lên lưng anh.
Đường núi xóc nảy, nhưng Trần Minh Tân ngược lại đi rất ổn định.
Tô Ánh Nguyệt cắn cắn môi, cẩn thận quay đầu đi, dán mặt trên lưng anh, hơi thở quen thuộc trong phút chốc tràn đầy khoang mũi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.