Chương 456: BIẾN NGƯỜI SỐNG TRỞ THÀNH CHUỘT BẠCH
Tiểu Chủ
10/02/2021
Tô Ánh Nguyệt cũng không hỏi tới nữa: “Được, tôi biết rồi, tôi sẽ chuyển lời với anh ấy, còn chuyện gì khác không? Nếu không còn thì tôi cúp máy trước đây.”
Lâm Hào Kiệt tiết lộ với cô virus “K1LU73” chỉ để cô biết tên cái thuốc đó mà thôi, cũng không có tác dụng thực tế gì.
Mà loại tin tức này, nếu Trần Minh Tân thật sự muốn điều tra cũng có thể tra được, chỉ là tốn chút thời gian mà thôi.
Lâm Hào Kiệt hỏi: “Em gái tôi có khoẻ không?”
“Hai ngày trước tôi đến thăm cô ấy, cô ấy hồi phục không tệ, đợi anh trở về chắc đã xuất viện được rồi.”
Tô Ánh Nguyệt trả lời xong, hai người lại trở nên im lặng.
Cô không thể hận Lâm Hào Kiệt như hận Tô Yến Nhi trước kia.
Vì Lâm Hào Kiệt không có bất kỳ quan hệ huyết thống gì với cô cả, anh ta chỉ vì mục đích của mình mà sử dụng chút thủ đoạn thôi, nhưng thủ đoạn này khá là tàn nhẫn.
Tô Ánh Nguyệt ngẫm nghĩ, vẫn hỏi ra tiếng: “Lúc đó anh bảo người lấy thai nhi từ trong cơ thể tôi ra… là vì cho nhóm ‘K7’ làm thí nghiệm sao?”
Cô không thể đợi được câu trả lời của Lâm Hào Kiệt, vì anh ta đã cúp máy rồi.
Lâm Hào Kiệt đang trốn tránh vấn đề này sao? Chứng tỏ thật ra anh ta vẫn có chút lương tâm đúng không?
Đợi đã, làm thí nghiệm…
Tô Ánh Nguyệt đột nhiên nhớ đến trước đây tìm kiếm tin tức liên quan đến Grissy trên mạng đã thấy một bài viết, trên bài viết đó từng nói đến “Thí nghiệm người sống”.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên kéo lại mạch suy nghĩ của Tô Ánh Nguyệt.
Lần này là Trần Minh Tân gọi đến.
Cô để điện thoại lên bên tai, nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, vừa dọn dẹp đồ đạc vừa nói chuyện: “Em đi xuống ngay đây, anh đợi em một lát.”
…
Cô vừa đi xuống, lập tức nhìn thấy chiếc Bently dài kia của anh.
Lúc cô đến gần đã có vệ sĩ mở cửa giúp, Trần Minh Tân ngồi trong xe đang quay đầu nhìn cô.
Tô Ánh Nguyệt vội vàng cúi đầu ngồi vào.
Cô vừa vào đã ngã thẳng lên người Trần Minh Tân, hơi oán giận nói: “Hôm nay hơi bận.”
Trần Minh Tân giang hai tay ôm cô vào lòng, giọng nói hiếm khi dịu dàng: “Mệt không?”
Tô Ánh Nguyệt vùi vào lòng anh, nhỏ giọng làm nũng: “Mệt chứ, mệt lắm luôn.”
Sau đó, cô lập tức cảm thấy lồng ngực Trần Minh Tân run rẩy, cô ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Trần Minh Tân đang yên lặng bật cười, cô không nhịn được trợn to mắt trừng anh.
Trần Minh Tân không cười nữa, xoa đầu cô: “Nếu quá mệt, không muốn để ý nữa, anh bảo người thu mua Phong Thị là được?”
Tô Ánh Nguyệt sáng mắt lên, nhanh chóng ngồi thẳng người: “Anh muốn làm ăn với em hả?”
Trần Minh Tân liếc cô, vẻ mặt từ chối cho ý kiến.
Tô Ánh Nguyệt lại nổi lên hứng thú, cô kéo tay Trần Minh Tân, hào hứng nói: “Anh nói xem, anh chuẩn bị cho em bao nhiêu tiền? Nếu giá thích hợp, em có thể suy nghĩ một chút.”
Trần Minh Tân vốn không quan tâm đến cô, nhưng thấy dáng vẻ hào hứng đó cũng không thể khiến cô mất hứng thú được, nhàn nhạt hỏi: “Em muốn bao nhiêu?”
Tô Ánh Nguyệt ngẫm nghĩ: “Ít nhất cũng phải một trăm tỷ!”
Trần Minh Tân nhíu mày, Tô Ánh Nguyệt lại bổ sung một câu: “Em nói đô la Mỹ đó!”
Trần Minh Tân nghe vậy híp mắt: “Khí thế không nhỏ nhỉ…”
Dừng một chút, anh đưa mắt nhìn tới chỗ lồng ngực của cô, bất ngờ duỗi tay qua: “Có lẽ trái tim cũng rất lớn.”
“A!”
Tô Ánh Nguyệt hoảng hốt kêu lên, ngẩng đầu nhìn thoáng qua hàng ghế lái, phát hiện tài xế cũng không quay đầu lại mới yên tâm hơn.
Cô để tay Trần Minh Tân lên miệng cắn một cái, sau đó tức tối nhỏ giọng mắng: “Đồ háo sắc.”
“Biết cái gì gọi là tình thú giữa vợ chồng không?” Ánh mắt Trần Minh Tân sâu thẳm, cánh tay siết lại một cái đã ôm cả người cô vào lòng.
Lần này Tô Ánh Nguyệt che miệng mình lại trước, không có phát ra âm thanh.
Trần Minh Tân mang vẻ mặt đạt được mục đích, khoé mắt chứa ý cười như một đứa nhỏ đùa giỡn thành công.
Tô Ánh Nguyệt buông tay ra muốn véo anh, lại bất ngờ bị anh ôm lấy gáy hôn lên.
Nụ hôn này rất dịu dàng cũng rất triền miên, đợi đến khi môi anh rời đi, mặt Tô Ánh Nguyệt đã cực kỳ đỏ, trong mắt đều bị hơi nước bao phủ.
Trần Minh Tân thấy bụng dưới căng thẳng, ánh mắt lại sâu thẳm thêm mấy phần, lập tức ôm cô không nhúc nhích nữa.
Không biết vì sao, Tô Ánh Nguyệt vô thức cảm thấy tâm trạng Trần Minh Tân hơi sa sút.
Cô không nhịn được hỏi anh: “Sao thế?”
Trần Minh Tân không nói gì, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này ô tô dừng lại, hai người ầm ĩ suốt đường trong vô thức đã về đến nhà rồi.
…
Hai người về đến nhà, sau khi nhìn Trần Mộc Tây thì cùng nhau vào phòng làm việc.
Vào phòng làm việc, Tô Ánh Nguyệt lập tức nói chuyện Lâm Hào Kiệt gọi điện thoại cho mình với Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân nghe xong cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ lặp lại một câu: “Virus?”
“Ừm, Lâm Hào Kiệt nói như vậy đấy.” Thuốc vừa đáng sợ vừa kỳ lạ như thế, không phải virus thì là gì?
Trần Minh Tân chỉ gật đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì, cũng không nói gì nữa.
Tô Ánh Nguyệt lập tức nghĩ đến suy đoán của mình lúc trước, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
Trần Minh Tân đang suy nghĩ nhưng cũng chú ý đến vẻ mặt của Tô Ánh Nguyệt, thấy sắc mặt cô thay đổi thì hỏi: “Sao thế?”
“Lúc trước em từng tìm thấy một bài viết về Grissy trên mạng, có liên quan đến ‘Thí nghiệm người sống’, Lý Yến Nam là tên buôn người, lúc đó khi ở trong núi lớn, anh ta đã nói em cản trở anh ta, em nghĩ có phải anh ta bán người lừa được cho Grissy sử dụng làm thí nghiệm hay không!”
Đây là một suy đoán khiến người ta nổi da gà.
Biến người sống trở thành chuột bạch, làm đủ các loại thí nghiệm, thử thuốc, nghiên cứu… Đây là chuyện trước đây Tô Ánh Nguyệt còn không dám nghĩ đến.
Sắc mặt Trần Minh Tân cũng trở nên nghiêm túc.
Một lúc lâu sau đó, anh mới nói: “Nếu là như vậy cũng có thể nói rõ ràng rồi.”
Lý Yến Nam không phải buôn người bình thường, anh ta bán người cho Grissy chắc chắn cũng có biết một chút, có lẽ bây giờ Grissy không cần anh ta nữa cho nên xử lý anh ta.
Ngày đó, lúc cảnh sát Dương bắt Lý Yến Nam cũng từng nói, vụ án của Lý Yến Nam này có liên quan đến bí mật nội bộ. Nói cách khác, bọn họ cũng đã điều tra được một vài thứ rồi, còn có liên quan với Grissy nữa.
Hình như chuyện này ngày càng phức tạp rồi.
Dù Lý Yến Nam đã chết, nhưng vừa nghĩ đến anh ta, Tô Ánh Nguyệt vẫn thấy lạnh sống lưng, cô nắm chặt tay Trần Minh Tân hỏi: “Anh nói xem, lúc đó ở núi lớn, có phải anh ta định bán những đứa nhỏ kia cho Grissy luôn không?”
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, cắt ngang lời Trần Minh Tân muốn nói.
Giọng nói của giúp việc nhanh chóng truyền đến: “Ông chủ, bà chủ, ngài Bùi đến đây.”
Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân đưa mắt nhìn nhau, sao Bùi Chính Thành đột nhiên đến đây thế?
Lâm Hào Kiệt tiết lộ với cô virus “K1LU73” chỉ để cô biết tên cái thuốc đó mà thôi, cũng không có tác dụng thực tế gì.
Mà loại tin tức này, nếu Trần Minh Tân thật sự muốn điều tra cũng có thể tra được, chỉ là tốn chút thời gian mà thôi.
Lâm Hào Kiệt hỏi: “Em gái tôi có khoẻ không?”
“Hai ngày trước tôi đến thăm cô ấy, cô ấy hồi phục không tệ, đợi anh trở về chắc đã xuất viện được rồi.”
Tô Ánh Nguyệt trả lời xong, hai người lại trở nên im lặng.
Cô không thể hận Lâm Hào Kiệt như hận Tô Yến Nhi trước kia.
Vì Lâm Hào Kiệt không có bất kỳ quan hệ huyết thống gì với cô cả, anh ta chỉ vì mục đích của mình mà sử dụng chút thủ đoạn thôi, nhưng thủ đoạn này khá là tàn nhẫn.
Tô Ánh Nguyệt ngẫm nghĩ, vẫn hỏi ra tiếng: “Lúc đó anh bảo người lấy thai nhi từ trong cơ thể tôi ra… là vì cho nhóm ‘K7’ làm thí nghiệm sao?”
Cô không thể đợi được câu trả lời của Lâm Hào Kiệt, vì anh ta đã cúp máy rồi.
Lâm Hào Kiệt đang trốn tránh vấn đề này sao? Chứng tỏ thật ra anh ta vẫn có chút lương tâm đúng không?
Đợi đã, làm thí nghiệm…
Tô Ánh Nguyệt đột nhiên nhớ đến trước đây tìm kiếm tin tức liên quan đến Grissy trên mạng đã thấy một bài viết, trên bài viết đó từng nói đến “Thí nghiệm người sống”.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên kéo lại mạch suy nghĩ của Tô Ánh Nguyệt.
Lần này là Trần Minh Tân gọi đến.
Cô để điện thoại lên bên tai, nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, vừa dọn dẹp đồ đạc vừa nói chuyện: “Em đi xuống ngay đây, anh đợi em một lát.”
…
Cô vừa đi xuống, lập tức nhìn thấy chiếc Bently dài kia của anh.
Lúc cô đến gần đã có vệ sĩ mở cửa giúp, Trần Minh Tân ngồi trong xe đang quay đầu nhìn cô.
Tô Ánh Nguyệt vội vàng cúi đầu ngồi vào.
Cô vừa vào đã ngã thẳng lên người Trần Minh Tân, hơi oán giận nói: “Hôm nay hơi bận.”
Trần Minh Tân giang hai tay ôm cô vào lòng, giọng nói hiếm khi dịu dàng: “Mệt không?”
Tô Ánh Nguyệt vùi vào lòng anh, nhỏ giọng làm nũng: “Mệt chứ, mệt lắm luôn.”
Sau đó, cô lập tức cảm thấy lồng ngực Trần Minh Tân run rẩy, cô ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Trần Minh Tân đang yên lặng bật cười, cô không nhịn được trợn to mắt trừng anh.
Trần Minh Tân không cười nữa, xoa đầu cô: “Nếu quá mệt, không muốn để ý nữa, anh bảo người thu mua Phong Thị là được?”
Tô Ánh Nguyệt sáng mắt lên, nhanh chóng ngồi thẳng người: “Anh muốn làm ăn với em hả?”
Trần Minh Tân liếc cô, vẻ mặt từ chối cho ý kiến.
Tô Ánh Nguyệt lại nổi lên hứng thú, cô kéo tay Trần Minh Tân, hào hứng nói: “Anh nói xem, anh chuẩn bị cho em bao nhiêu tiền? Nếu giá thích hợp, em có thể suy nghĩ một chút.”
Trần Minh Tân vốn không quan tâm đến cô, nhưng thấy dáng vẻ hào hứng đó cũng không thể khiến cô mất hứng thú được, nhàn nhạt hỏi: “Em muốn bao nhiêu?”
Tô Ánh Nguyệt ngẫm nghĩ: “Ít nhất cũng phải một trăm tỷ!”
Trần Minh Tân nhíu mày, Tô Ánh Nguyệt lại bổ sung một câu: “Em nói đô la Mỹ đó!”
Trần Minh Tân nghe vậy híp mắt: “Khí thế không nhỏ nhỉ…”
Dừng một chút, anh đưa mắt nhìn tới chỗ lồng ngực của cô, bất ngờ duỗi tay qua: “Có lẽ trái tim cũng rất lớn.”
“A!”
Tô Ánh Nguyệt hoảng hốt kêu lên, ngẩng đầu nhìn thoáng qua hàng ghế lái, phát hiện tài xế cũng không quay đầu lại mới yên tâm hơn.
Cô để tay Trần Minh Tân lên miệng cắn một cái, sau đó tức tối nhỏ giọng mắng: “Đồ háo sắc.”
“Biết cái gì gọi là tình thú giữa vợ chồng không?” Ánh mắt Trần Minh Tân sâu thẳm, cánh tay siết lại một cái đã ôm cả người cô vào lòng.
Lần này Tô Ánh Nguyệt che miệng mình lại trước, không có phát ra âm thanh.
Trần Minh Tân mang vẻ mặt đạt được mục đích, khoé mắt chứa ý cười như một đứa nhỏ đùa giỡn thành công.
Tô Ánh Nguyệt buông tay ra muốn véo anh, lại bất ngờ bị anh ôm lấy gáy hôn lên.
Nụ hôn này rất dịu dàng cũng rất triền miên, đợi đến khi môi anh rời đi, mặt Tô Ánh Nguyệt đã cực kỳ đỏ, trong mắt đều bị hơi nước bao phủ.
Trần Minh Tân thấy bụng dưới căng thẳng, ánh mắt lại sâu thẳm thêm mấy phần, lập tức ôm cô không nhúc nhích nữa.
Không biết vì sao, Tô Ánh Nguyệt vô thức cảm thấy tâm trạng Trần Minh Tân hơi sa sút.
Cô không nhịn được hỏi anh: “Sao thế?”
Trần Minh Tân không nói gì, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này ô tô dừng lại, hai người ầm ĩ suốt đường trong vô thức đã về đến nhà rồi.
…
Hai người về đến nhà, sau khi nhìn Trần Mộc Tây thì cùng nhau vào phòng làm việc.
Vào phòng làm việc, Tô Ánh Nguyệt lập tức nói chuyện Lâm Hào Kiệt gọi điện thoại cho mình với Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân nghe xong cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ lặp lại một câu: “Virus?”
“Ừm, Lâm Hào Kiệt nói như vậy đấy.” Thuốc vừa đáng sợ vừa kỳ lạ như thế, không phải virus thì là gì?
Trần Minh Tân chỉ gật đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì, cũng không nói gì nữa.
Tô Ánh Nguyệt lập tức nghĩ đến suy đoán của mình lúc trước, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
Trần Minh Tân đang suy nghĩ nhưng cũng chú ý đến vẻ mặt của Tô Ánh Nguyệt, thấy sắc mặt cô thay đổi thì hỏi: “Sao thế?”
“Lúc trước em từng tìm thấy một bài viết về Grissy trên mạng, có liên quan đến ‘Thí nghiệm người sống’, Lý Yến Nam là tên buôn người, lúc đó khi ở trong núi lớn, anh ta đã nói em cản trở anh ta, em nghĩ có phải anh ta bán người lừa được cho Grissy sử dụng làm thí nghiệm hay không!”
Đây là một suy đoán khiến người ta nổi da gà.
Biến người sống trở thành chuột bạch, làm đủ các loại thí nghiệm, thử thuốc, nghiên cứu… Đây là chuyện trước đây Tô Ánh Nguyệt còn không dám nghĩ đến.
Sắc mặt Trần Minh Tân cũng trở nên nghiêm túc.
Một lúc lâu sau đó, anh mới nói: “Nếu là như vậy cũng có thể nói rõ ràng rồi.”
Lý Yến Nam không phải buôn người bình thường, anh ta bán người cho Grissy chắc chắn cũng có biết một chút, có lẽ bây giờ Grissy không cần anh ta nữa cho nên xử lý anh ta.
Ngày đó, lúc cảnh sát Dương bắt Lý Yến Nam cũng từng nói, vụ án của Lý Yến Nam này có liên quan đến bí mật nội bộ. Nói cách khác, bọn họ cũng đã điều tra được một vài thứ rồi, còn có liên quan với Grissy nữa.
Hình như chuyện này ngày càng phức tạp rồi.
Dù Lý Yến Nam đã chết, nhưng vừa nghĩ đến anh ta, Tô Ánh Nguyệt vẫn thấy lạnh sống lưng, cô nắm chặt tay Trần Minh Tân hỏi: “Anh nói xem, lúc đó ở núi lớn, có phải anh ta định bán những đứa nhỏ kia cho Grissy luôn không?”
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, cắt ngang lời Trần Minh Tân muốn nói.
Giọng nói của giúp việc nhanh chóng truyền đến: “Ông chủ, bà chủ, ngài Bùi đến đây.”
Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân đưa mắt nhìn nhau, sao Bùi Chính Thành đột nhiên đến đây thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.