Chương 528: BIẾT LÀ ĐƯỢC RỒI, KHÔNG CẦN PHẢI NÓI RÕ RA
Tiểu Chủ
18/02/2021
Tô Ánh Nguyệt bị ép phải quay người lại.
Cô nghe thấy giọng nói lạnh băng của Trần Minh Tân ở sau lưng: “Đứng lên!”
Tô Ánh Nguyệt mím môi, do dự một lúc, vẫn không quay lại tiếp tục lắm lời ngăn cản.
Cô cảm nhận được, Trân Minh Tân mấy ngày nay tức giận trong lòng, tuy rằng anh ấy giấu rất kĩ, nhưng hai người đã ở bên nhau lâu vậy, không khó để nhận ra.
Trừ cô, sắc mặt của Trần Minh Tân sẽ không vui vẻ với bất kì ai.
Hơn nữa cô phát hiện những hành động gần đây của Trần Minh Tân khiến người khác đau lòng, tâm trạng Trần Minh Tân không tốt, đánh người có lẽ sẽ phát tiết ra được một chút.
Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ như vậy, liền đi về phía khác, không quan tâm đến anh nữa.
Chưa ngồi được bao lâu, Trần Minh Tân đã bước qua, quần áo của anh có chút loạn.
Tô Ánh Nguyệt đứng dậy, một bên giúp anh chỉnh lại quần áo, một bên khuyên anh: “Được rồi, đừng giận nữa, sau này cũng đừng tùy ý đánh nhau.”
“Ừm.” Trần Minh Tân nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, ánh mắt nhìn về phía cô, không hề chớp mắt.
Tô Ánh Nguyệt bị nhìn có chút mất tự nhiên, cô hỏi anh: “Tên vệ sĩ đó không sao chứ?”
Trần Minh Tân bình tĩnh nói: “Không sao, còn sống.”
Nhưng có tàn phế không, thì anh không chắc.
Tô Ánh Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, nhìn sau lưng Trần Minh Tân, nhìn thấy hai người vệ sĩ khác đang đỡ tên vệ sĩ bị đánh.
Tô Ánh Nguyệt nhìn qua, thấy chân của vệ sĩ bất động, liền dừng lại.
Lúc này Trần Minh Tân quay đầu lại, nói: “Anh ta chết rồi sao? Cần bọn họ phải đỡ đi về sao?”
Nói xong, anh liền ôm Tô Ánh Nguyệt rời đi.
Tô Ánh Nguyệt có chút lo lắng quay đầu nhìn: “Tên vệ sĩ đó không sao chứ?”
“Không sao.”
Trần Minh Tân dừng bước, quay đầu nhìn cô, con ngươi đen nhánh, sâu thẳm đến có chút trầm mặc.
Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy anh nhìn cô như vậy có chút ngơ ngẩn: “Sao vậy?”
Trần Minh Tân lúc này mới mở miệng nói: “Đây là nước J, em là cháu dâu của gia tộc Mogwynn, không cần phải lo lắng sự sống chết của một tên vệ sĩ, cũng đừng đồng cảm, hiểu không?”
“Có ý gì?”
“Chỉ cần nghe anh là được.”
Tô Ánh Nguyệt vẫn còn muốn hỏi nhưng Trần Minh Tân đã kéo cô đi.
Cô nhìn bóng lưng cao lớn của Trần Minh Tân, tâm trạng có chút trùng xuống, Trần Minh Tân của lúc nãy, khiến cô có chút không quen.
.......
Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân sau khi ăn cơm xong, mới quay về lâu đài của Mogwynn.
Lúc bọn họ về, là 9 giờ...
Trùng hợp là, Trần Chính đã đứng đợi bọn họ ở ngoài cửa.
Thái độ của Trần Chính một mực cung kính: “Cậu Minh Tân, Cô Tô, bá tước đang đợi hai người cùng dùng bữa.”
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, quay qua liếc mắt nhìn Trần Minh Tân một cái.
Cô có chút suy nghĩ không hay, không biết Trần Úc Xuyên định làm gì đây?
“ À, tôi ăn rồi.” Trần Minh Tân không chút để ý mở miệng nói.
Trần Chính đã sớm dự liệu được Trần Minh Tân sẽ trả lời được như vậy, liền nói: “Bá tước đợi 2 người một tiếng rồi, nếu Cậu Minh Tân ăn cơm rồi, thì cũng nên qua bên đó một chuyến.”
Không biết Trần Minh Tân đang nghĩ gì, quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt, nói: “Chơi một ngày cũng mệt rồi, em về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tô Ánh Nguyệt còn định nói gì đó, nhưng Trần Minh Tân không hề do dự đẩy cô vào trong.
Trần Chính nhìn thấy vậy liền nói: “Cô Tô, cô ấy…”
“Vợ của ta muốn nghỉ ngơi, ông có quyền can thiệp sao?” Trần Minh Tân liếc mắt nhìn Trần Chính, chỉ nói một câu như vậy, đã khiến Trần Chính cứng họng.
Ông ta cúi đầu, không nói gì nữa.
Tô Ánh Nguyệt lần nữa ý thức được rằng ở lâu đài Mogwynn, người hầu cũng chỉ là một người hầu.
“Đi đi, đợi anh về.” Trần Minh Tân cúi đầu hôn lên trán cô, chỉ nói một câu sau đó liền rời đi.
...
Ở phòng ăn, Trần Úc Xuyên ngồi ở vị trí trung tâm, sắc mặt trầm xuống, không biết đang nghĩ gì.
Trần Chính bước tới, nói nhỏ bên tai ông: “Ngài bá tước, Cậu Minh Tân tới rồi.”
Lời của ông đã kéo suy nghĩ của Trần Úc Xuyên trở về.
“Tô Ánh Nguyện đâu?” Trần Úc Xuyên quay đầu, chỉ nhìn thấy một mình Trần Minh Tân nên hỏi thêm một câu.
“ Cô ấy mệt rồi, cháu cho cô ấy quay về nghỉ ngơi trước.” Trần Minh Tân vừa nói, vừa kéo một chiếc ghế ra, ngồi ở vị trí đầu tiên sau ghế của Trần Úc Xuyên.
Không đợi Trần Úc Xuyên mở miệng, Trần Minh Tân đã nói : “Ông ngoại có chuyện gì, nói xong cháu phải quay về nghỉ ngơi, mấy ngày nay chơi có chút mệt.”
Trần Minh Tân lười biếng dựa vào ghế, ánh mặt nhìn vào Trần Úc Xuyên, trên mặt có vài phần hối thúc.
Trấn Úc Xuyên thấy vậy, sắc mặt có chút trầm xuống, cho Trần Chính và người hầu rời đi, sau đó mới mở miệng: “Hôm nay cháu đã làm gì, tại sao lại đánh vệ sĩ? Cháu có biết tên vệ sĩ đó đã bị cháu đánh đến tàn phế không?”
“Ông cho người bảo vệ cháu, bọn họ không nghe lời, cháu không có quyền giáo huấn bọn họ sao?” Trần Minh Tân nói như không hề có chút quan tâm nào.
Trần Úc Xuyên hừ lạnh: “Hừ, cháu mà là giáo huấn, rõ ràng cháu có thù oán với ông, mới ra tay trên người nó!”
“ Việc này, ông biết là được, không cần phải nói ra.” Trần Minh Tân liếc mắt nhìn ông, giọng điệu không có chút kiên nhẫn: “Nếu không có việc gì thì cháu quay về trước đây.”
“Cháu…”
“Cháu đi đây.”
Trần Minh Tân nói xong, liền quay người bước đi.
Đi chưa được bao lâu, thì nghe được tiếng đập vỡ đồ đạc của Trần Úc Xuyên.
Trần Minh Tân nở một nụ cười khinh bỉ, Trần Úc Xuyên bức anh như vậy, xem ai sẽ là người có thể cười tới cuối cùng.
.......
Ngày hôm sau, Tô Ánh Nguyệt cảm nhận được người hầu kế bên đều rất sợ bọn họ.
Trừ phi cần phải tiếp xúc, nếu không những người làm có thể tránh họ bao xa liền tránh bấy xa.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt liền có một số nghi vấn.
“Bọn họ bị làm sao vậy? Có vẻ như rất sợ chúng ta?” Tô Ánh Nguyệt có cơ hội liền hỏi Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân đang chơi game trên điện thoại, tranh thủ thời gian nhìn cô: “Ai biết? Người ở đây đều như vậy, không cần phải để ý.”
Anh nói xong, nhìn thấy khuôn mặt Ánh Nguyệt vẫn còn nghi vấn, nói tiếp: “Chơi game nào, chúng ta lập nhóm cùng nhau chơi.”
Tô Ánh Nguyệt: “…”
Cô cảm thấy kể từ khi đến lâu đài Mogwynn, Trần Minh Tân không làm việc nữa, không phải đưa cô đi chơi thì ở nhà cùng nhau chơi game.
Giống như là không hề quan tâm đến chuyện khác.
“Ngẩn ngơ gì vậy?”
Trần Minh Tân thấy cô bất động, nhìn cô một chút, liền cầm lấy điện thoại của cô, mở game lên, sau đó giúp cô đăng nhập, rồi nhét điện thoại vào tay cô.
Game này trước đây Trần Minh Tân đã từng chơi, bây giờ đã chính thức được phát hành, phản ứng rất tốt, anh rất thích game này, thường ngày không có gì làm sẽ chơi vài ván, có lúc sẽ chơi cùng Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt nhận lấy điện thoại nói: “Anh có dự định gì không?”
Trần Minh Tân nói: “Đợi ông ngoại tổ chức tiệc xong, anh sẽ đến công ty làm việc.”
Cô nghe thấy giọng nói lạnh băng của Trần Minh Tân ở sau lưng: “Đứng lên!”
Tô Ánh Nguyệt mím môi, do dự một lúc, vẫn không quay lại tiếp tục lắm lời ngăn cản.
Cô cảm nhận được, Trân Minh Tân mấy ngày nay tức giận trong lòng, tuy rằng anh ấy giấu rất kĩ, nhưng hai người đã ở bên nhau lâu vậy, không khó để nhận ra.
Trừ cô, sắc mặt của Trần Minh Tân sẽ không vui vẻ với bất kì ai.
Hơn nữa cô phát hiện những hành động gần đây của Trần Minh Tân khiến người khác đau lòng, tâm trạng Trần Minh Tân không tốt, đánh người có lẽ sẽ phát tiết ra được một chút.
Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ như vậy, liền đi về phía khác, không quan tâm đến anh nữa.
Chưa ngồi được bao lâu, Trần Minh Tân đã bước qua, quần áo của anh có chút loạn.
Tô Ánh Nguyệt đứng dậy, một bên giúp anh chỉnh lại quần áo, một bên khuyên anh: “Được rồi, đừng giận nữa, sau này cũng đừng tùy ý đánh nhau.”
“Ừm.” Trần Minh Tân nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, ánh mắt nhìn về phía cô, không hề chớp mắt.
Tô Ánh Nguyệt bị nhìn có chút mất tự nhiên, cô hỏi anh: “Tên vệ sĩ đó không sao chứ?”
Trần Minh Tân bình tĩnh nói: “Không sao, còn sống.”
Nhưng có tàn phế không, thì anh không chắc.
Tô Ánh Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, nhìn sau lưng Trần Minh Tân, nhìn thấy hai người vệ sĩ khác đang đỡ tên vệ sĩ bị đánh.
Tô Ánh Nguyệt nhìn qua, thấy chân của vệ sĩ bất động, liền dừng lại.
Lúc này Trần Minh Tân quay đầu lại, nói: “Anh ta chết rồi sao? Cần bọn họ phải đỡ đi về sao?”
Nói xong, anh liền ôm Tô Ánh Nguyệt rời đi.
Tô Ánh Nguyệt có chút lo lắng quay đầu nhìn: “Tên vệ sĩ đó không sao chứ?”
“Không sao.”
Trần Minh Tân dừng bước, quay đầu nhìn cô, con ngươi đen nhánh, sâu thẳm đến có chút trầm mặc.
Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy anh nhìn cô như vậy có chút ngơ ngẩn: “Sao vậy?”
Trần Minh Tân lúc này mới mở miệng nói: “Đây là nước J, em là cháu dâu của gia tộc Mogwynn, không cần phải lo lắng sự sống chết của một tên vệ sĩ, cũng đừng đồng cảm, hiểu không?”
“Có ý gì?”
“Chỉ cần nghe anh là được.”
Tô Ánh Nguyệt vẫn còn muốn hỏi nhưng Trần Minh Tân đã kéo cô đi.
Cô nhìn bóng lưng cao lớn của Trần Minh Tân, tâm trạng có chút trùng xuống, Trần Minh Tân của lúc nãy, khiến cô có chút không quen.
.......
Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân sau khi ăn cơm xong, mới quay về lâu đài của Mogwynn.
Lúc bọn họ về, là 9 giờ...
Trùng hợp là, Trần Chính đã đứng đợi bọn họ ở ngoài cửa.
Thái độ của Trần Chính một mực cung kính: “Cậu Minh Tân, Cô Tô, bá tước đang đợi hai người cùng dùng bữa.”
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, quay qua liếc mắt nhìn Trần Minh Tân một cái.
Cô có chút suy nghĩ không hay, không biết Trần Úc Xuyên định làm gì đây?
“ À, tôi ăn rồi.” Trần Minh Tân không chút để ý mở miệng nói.
Trần Chính đã sớm dự liệu được Trần Minh Tân sẽ trả lời được như vậy, liền nói: “Bá tước đợi 2 người một tiếng rồi, nếu Cậu Minh Tân ăn cơm rồi, thì cũng nên qua bên đó một chuyến.”
Không biết Trần Minh Tân đang nghĩ gì, quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt, nói: “Chơi một ngày cũng mệt rồi, em về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tô Ánh Nguyệt còn định nói gì đó, nhưng Trần Minh Tân không hề do dự đẩy cô vào trong.
Trần Chính nhìn thấy vậy liền nói: “Cô Tô, cô ấy…”
“Vợ của ta muốn nghỉ ngơi, ông có quyền can thiệp sao?” Trần Minh Tân liếc mắt nhìn Trần Chính, chỉ nói một câu như vậy, đã khiến Trần Chính cứng họng.
Ông ta cúi đầu, không nói gì nữa.
Tô Ánh Nguyệt lần nữa ý thức được rằng ở lâu đài Mogwynn, người hầu cũng chỉ là một người hầu.
“Đi đi, đợi anh về.” Trần Minh Tân cúi đầu hôn lên trán cô, chỉ nói một câu sau đó liền rời đi.
...
Ở phòng ăn, Trần Úc Xuyên ngồi ở vị trí trung tâm, sắc mặt trầm xuống, không biết đang nghĩ gì.
Trần Chính bước tới, nói nhỏ bên tai ông: “Ngài bá tước, Cậu Minh Tân tới rồi.”
Lời của ông đã kéo suy nghĩ của Trần Úc Xuyên trở về.
“Tô Ánh Nguyện đâu?” Trần Úc Xuyên quay đầu, chỉ nhìn thấy một mình Trần Minh Tân nên hỏi thêm một câu.
“ Cô ấy mệt rồi, cháu cho cô ấy quay về nghỉ ngơi trước.” Trần Minh Tân vừa nói, vừa kéo một chiếc ghế ra, ngồi ở vị trí đầu tiên sau ghế của Trần Úc Xuyên.
Không đợi Trần Úc Xuyên mở miệng, Trần Minh Tân đã nói : “Ông ngoại có chuyện gì, nói xong cháu phải quay về nghỉ ngơi, mấy ngày nay chơi có chút mệt.”
Trần Minh Tân lười biếng dựa vào ghế, ánh mặt nhìn vào Trần Úc Xuyên, trên mặt có vài phần hối thúc.
Trấn Úc Xuyên thấy vậy, sắc mặt có chút trầm xuống, cho Trần Chính và người hầu rời đi, sau đó mới mở miệng: “Hôm nay cháu đã làm gì, tại sao lại đánh vệ sĩ? Cháu có biết tên vệ sĩ đó đã bị cháu đánh đến tàn phế không?”
“Ông cho người bảo vệ cháu, bọn họ không nghe lời, cháu không có quyền giáo huấn bọn họ sao?” Trần Minh Tân nói như không hề có chút quan tâm nào.
Trần Úc Xuyên hừ lạnh: “Hừ, cháu mà là giáo huấn, rõ ràng cháu có thù oán với ông, mới ra tay trên người nó!”
“ Việc này, ông biết là được, không cần phải nói ra.” Trần Minh Tân liếc mắt nhìn ông, giọng điệu không có chút kiên nhẫn: “Nếu không có việc gì thì cháu quay về trước đây.”
“Cháu…”
“Cháu đi đây.”
Trần Minh Tân nói xong, liền quay người bước đi.
Đi chưa được bao lâu, thì nghe được tiếng đập vỡ đồ đạc của Trần Úc Xuyên.
Trần Minh Tân nở một nụ cười khinh bỉ, Trần Úc Xuyên bức anh như vậy, xem ai sẽ là người có thể cười tới cuối cùng.
.......
Ngày hôm sau, Tô Ánh Nguyệt cảm nhận được người hầu kế bên đều rất sợ bọn họ.
Trừ phi cần phải tiếp xúc, nếu không những người làm có thể tránh họ bao xa liền tránh bấy xa.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt liền có một số nghi vấn.
“Bọn họ bị làm sao vậy? Có vẻ như rất sợ chúng ta?” Tô Ánh Nguyệt có cơ hội liền hỏi Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân đang chơi game trên điện thoại, tranh thủ thời gian nhìn cô: “Ai biết? Người ở đây đều như vậy, không cần phải để ý.”
Anh nói xong, nhìn thấy khuôn mặt Ánh Nguyệt vẫn còn nghi vấn, nói tiếp: “Chơi game nào, chúng ta lập nhóm cùng nhau chơi.”
Tô Ánh Nguyệt: “…”
Cô cảm thấy kể từ khi đến lâu đài Mogwynn, Trần Minh Tân không làm việc nữa, không phải đưa cô đi chơi thì ở nhà cùng nhau chơi game.
Giống như là không hề quan tâm đến chuyện khác.
“Ngẩn ngơ gì vậy?”
Trần Minh Tân thấy cô bất động, nhìn cô một chút, liền cầm lấy điện thoại của cô, mở game lên, sau đó giúp cô đăng nhập, rồi nhét điện thoại vào tay cô.
Game này trước đây Trần Minh Tân đã từng chơi, bây giờ đã chính thức được phát hành, phản ứng rất tốt, anh rất thích game này, thường ngày không có gì làm sẽ chơi vài ván, có lúc sẽ chơi cùng Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt nhận lấy điện thoại nói: “Anh có dự định gì không?”
Trần Minh Tân nói: “Đợi ông ngoại tổ chức tiệc xong, anh sẽ đến công ty làm việc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.