Chương 482: CẬU CÓ THỂ SA THẢI CÔ ẤY
Tiểu Chủ
10/02/2021
Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy ánh mắt vui vẻ không thôi của Trần Minh Tân,
trong lòng thấy khó chịu, cô đột nhiên lao về phía trước, đụng mạnh vào
trán anh.
Một tiếng "bịch" vang lên, Tô Ánh Nguyệt đụng đến nỗi mắt nổi đom đóm.
Trần Minh Tân bị đau rít lên một tiếng.
Mặc dù Tô Ánh Nguyệt mắt nổi đom đóm, thế nhưng trong lòng vẫn thấy khá vui sướng.
Thừa dịp Trần Minh Tân vô thức đưa tay sờ trán nên buông lỏng, Tô Ánh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, xoa trán rồi xuống giường.
Cô cảm thấy Trần Minh Tân sống sót sau tai nạn, so với trước kia càng mặt dày hơn.
Trần Minh Tân cũng không ngăn cản cô, anh quay người ngồi trên giường, ngước mắt nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt, vẻ mặt chăm chú: "Trả thù anh thế này, là do vừa rồi không hài lòng với anh?"
Nói xong, ngay lập tức anh định cởi cúc áo sơ mi của mình.
Tô Ánh Nguyệt gần như là nghiến răng nghiến lợi nói: "Chết đi!"
Cô nói xong, lập tức mở cửa đi xuống dưới lầu.
...
Bởi vì buổi sáng hai người giày vò nhau trong nhà một lúc, chờ đến khi bọn họ sửa sang xong rồi đi đến nhà Bùi Chính Thành thì đã đến giữa trưa.
Tô Ánh Nguyệt xuống xe, ngước mắt nhìn biệt thự ở phía trước, đây là lần đầu tiên cô đến nhà Bùi Chính Thành.
Cô vội vã muốn gặp ngay con trai yêu quý của mình, cảm giác như: "Một ngày không gặp như cách ba thu", trước đây cô chưa bao giờ nhớ Trần Minh Tân như thế.
"Bùi Chính Thành!"
Cô đi vào trong sân, thấy yên tĩnh nên đành lên tiếng gọi Bùi Chính Thành.
Thế nhưng cô gọi hai lần liên tiếp, đều không thấy Bùi Chính Thành đáp lại.
"Chẳng lẽ anh ta không ở nhà?" Tô Ánh Nguyệt nghi ngờ quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân.
Đúng lúc này, cửa biệt thự bị người từ bên trong mở ra.
Tô Ánh Nguyệt đột nhiên quay đầu, nhìn về phía cửa: "Bùi..."
Sau khi nhìn rõ người mở cửa là ai, lời nói của Tô Ánh Nguyệt vừa ra đến khóe miệng lại thay đổi, khô khan gọi: "Ngài Bùi."
Người mở cửa không phải Bùi Chính Thành, mà là Bùi Dục Ngôn.
Bùi Dục Ngôn trông thấy Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân, vẻ mặt cũng hơi ngạc nhiên, nhưng anh ta lại rất nhanh khôi phục sắc mặt, thay đổi nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, gật đầu nhẹ: "Ngài Trần, bà Trần."
Lúc anh ta nhìn về phía Trần Minh Tân, sắc mặt khẽ thay đổi.
Trần Minh Tân cũng chỉ hướng về phía Bùi Dục Ngôn gật đầu nhẹ, không nói lời nào.
Tô Ánh Nguyệt không thích nói chuyện với Bùi Dục Ngôn mấy, lần trước cô còn chặn họng anh ta.
Cô nên nghĩ đến chuyện Bùi Dục Ngôn chắc chắn cũng ở nhà Bùi Chính Thành.
Bỏ đi, cô và anh ta cũng không có khả năng gặp lại, bảo cô nói lời xin lỗi chắc chắn là không thể, huống chi cô cảm thấy mình không sai.
Tô Ánh Nguyệt coi như mình mất trí nhớ, giả vờ không nhớ rõ chuyện lần trước, cô hỏi thẳng: "Bùi Chính Thành đâu? Anh ấy không ở nhà sao?"
"Anh ấy gần đây đều ở trong công ty." Bùi Dục Ngôn thành thật trả lời.
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, không khỏi quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân.
Trước khi đến đây, Trần Minh Tân đã gọi điện thoại cho Bùi Chính Thành...
Trần Minh Tân nhíu mày, cũng không nói gì thêm, bước lên kéo tay Tô Ánh Nguyệt rồi xoay người rời đi.
Từ đầu đến cuối anh không nói lời nào với Bùi Dục Ngôn.
Dĩ nhiên là Bùi Dục Ngôn khá tò mò đối với Trần Minh Tân, nhưng bọn họ sẽ không cho anh ta có cơ hội để hỏi, cùng lắm thì chính anh ta tự đi thăm dò.
Hai người quay lại xe, Tô Ánh Nguyệt hỏi anh: "Không phải anh gọi điện thoại cho Bùi Chính Thành trước rồi sao?"
Trần Minh Tân nhíu mày: "Cậu ta không nói gần đây đều ở công ty."
Biết thế cô nên tự mình gọi điện thoại cho Bùi Chính Thành, đỡ phải đi một chuyến về tay không.
...
Hai người lại cùng nhau đến công ty Bùi Chính Thành, rốt cục trong công ty cũng gặp được Trần Mộc Tây xa cách mấy ngày.
"Mộc Tây." Tô Ánh Nguyệt vừa nhìn thấy Trần Mộc Tây, vội chạy qua.
Hai tay Trần Minh Tân đút trong túi quần tây, ung dung đi tới.
Trần Mộc Tây đang nói chuyện cùng Tô Ánh Nguyệt, ngước mắt thấy Trần Minh Tân, ánh mắt bé sáng lên, lập tức nhếch môi vui vẻ gọi anh: "Ba, cuối cùng ba cũng tỉnh ngủ!"
"Ừm." Trần Minh Tân nhàn nhạt lên tiếng, lập tức ngồi xổm xuống, đưa tay bế bé lên.
Vẻ mặt Trần Mộc Tây tràn đầy vui vẻ nhìn anh, dường như là nghĩ đến cái gì đó, bé nghiêng đầu ghé vào bên tai Trần Minh Tân, nhỏ giọng nói: "Lúc ba cứ luôn ngủ say kia, mẹ đều khóc."
Trần Minh Tân sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt.
Đối với việc mình "ngủ" năm ngày, anh cũng không có cảm giác gì, chỉ biết là lúc tỉnh lại trông thấy Tô Ánh Nguyệt đang nằm ngủ ở cạnh giường, trong lòng anh rất vui vẻ.
Cả người Tô Ánh Nguyệt gầy đi trông thấy, anh thì không sao, thế nhưng cô lại vất vả .
"Hai người đang nói cái gì mà không cho mẹ biết?" Tô Ánh Nguyệt vừa rồi đã nhìn thấy Trần Mộc Tây và Trần Minh Tân nói thầm.
Trong lòng cô không nén nổi có hơi ghen tị, con trai không phải đều thân thiết với mẹ sao?
Cô đã nhiều ngày không gặp Trần Mộc Tây như vậy, kết quả là bé vừa thấy Trần Minh Tân đã cùng anh nói thầm.
"Nói cho mẹ nghe, con nói cái gì?" Trần Minh Tân đổi tay tiếp tục bế Trần Mộc Tây, anh phát hiện, mới vài ngày không bế, cậu nhóc này lại nặng hơn một chút.
Trần Mộc Tây bẻ bàn tay nhỏ, lẩm bẩm nói: "Không có gì."
"Quỷ nhỏ thông minh." Tô Ánh Nguyệt không nhịn được đưa tay véo mặt của bé.
Trần Mộc Tây cười vùi đầu vào trong ngực Trần Minh Tân.
Đúng lúc này, Bùi Chính Thành luôn đứng ở bên cạnh trơ mắt nhìn không nhịn được lên tiếng: "Hai người khá lắm, xuất viện là chuyện lớn như vậy, thế mà cũng không báo cho tôi biết!"
Tô Ánh Nguyệt cười giải thích: "Bởi vì muốn về nhà sớm, sau đó sẽ mời mọi người đi ăn cơm."
Bùi Chính Thành vung tay nói: "Ít nhất cũng phải để tôi lấy một ít pháo đi đón cậu xuất viện chứ."
Lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, An Hạ bưng trà đi vào.
"Ánh Nguyệt, sếp Trần, uống trà đi." Cô ấy nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt nháy mắt, rồi đem trà chia ra đưa đến trước mặt hai người.
Bùi Chính Thành ở một bên hỏi dồn dập: "Của tôi đâu?"
An Hạ nhìn anh ta một cái: "Anh không thích uống thứ này..."
Bùi Chính Thành trừng mắt với cô: "Nói thế nào nhỉ, tôi là ông chủ, cô dùng giọng điệu này là có ý gì, cô đang muốn lên trời sao!"
"Không dám." An Hạ liếc anh ta, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Được, được, được, bây giờ tôi đi pha trà cho anh ngay."
Nghe giọng điệu cô giống như đang dỗ trẻ con, Bùi Chính Thành lại không vui.
Anh chỉ vào An Hạ nói: "Cái gì đấy, thư ký An, cô quay lại cho tôi, tôi phải uốn nắn thái độ của cô một chút."
An Hạ để ý đến anh ta sao? Đương nhiên là không.
Bùi Chính Thành thấy An Hạ không thèm để ý đến mình, hừ lạnh một tiếng rồi ngồi đối diện với Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân: "Mọi người nhìn xem, thư ký của tôi đây là thế nào... Cái đuôi muốn vểnh lên tận trời!"
Trần Minh Tân bất ngờ mở miệng nói: "Cậu có thể sa thải cô ấy."
"Tôi..." Bùi Chính Thành bỗng chốc nghẹn lời, sau đó mới nói: "Tôi là người chấp vặt như vậy sao? Tôi sẽ không xa thải cô ấy."
Tô Ánh Nguyệt không nhịn được cười ra tiếng: "Các anh lại cãi nhau gây mâu thuẫn gì rồi?"
Vẻ mặt Bùi Chính Thành tối sầm, biểu cảm kia giống như đang nói, tại sao cô lại biết?
Một tiếng "bịch" vang lên, Tô Ánh Nguyệt đụng đến nỗi mắt nổi đom đóm.
Trần Minh Tân bị đau rít lên một tiếng.
Mặc dù Tô Ánh Nguyệt mắt nổi đom đóm, thế nhưng trong lòng vẫn thấy khá vui sướng.
Thừa dịp Trần Minh Tân vô thức đưa tay sờ trán nên buông lỏng, Tô Ánh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, xoa trán rồi xuống giường.
Cô cảm thấy Trần Minh Tân sống sót sau tai nạn, so với trước kia càng mặt dày hơn.
Trần Minh Tân cũng không ngăn cản cô, anh quay người ngồi trên giường, ngước mắt nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt, vẻ mặt chăm chú: "Trả thù anh thế này, là do vừa rồi không hài lòng với anh?"
Nói xong, ngay lập tức anh định cởi cúc áo sơ mi của mình.
Tô Ánh Nguyệt gần như là nghiến răng nghiến lợi nói: "Chết đi!"
Cô nói xong, lập tức mở cửa đi xuống dưới lầu.
...
Bởi vì buổi sáng hai người giày vò nhau trong nhà một lúc, chờ đến khi bọn họ sửa sang xong rồi đi đến nhà Bùi Chính Thành thì đã đến giữa trưa.
Tô Ánh Nguyệt xuống xe, ngước mắt nhìn biệt thự ở phía trước, đây là lần đầu tiên cô đến nhà Bùi Chính Thành.
Cô vội vã muốn gặp ngay con trai yêu quý của mình, cảm giác như: "Một ngày không gặp như cách ba thu", trước đây cô chưa bao giờ nhớ Trần Minh Tân như thế.
"Bùi Chính Thành!"
Cô đi vào trong sân, thấy yên tĩnh nên đành lên tiếng gọi Bùi Chính Thành.
Thế nhưng cô gọi hai lần liên tiếp, đều không thấy Bùi Chính Thành đáp lại.
"Chẳng lẽ anh ta không ở nhà?" Tô Ánh Nguyệt nghi ngờ quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân.
Đúng lúc này, cửa biệt thự bị người từ bên trong mở ra.
Tô Ánh Nguyệt đột nhiên quay đầu, nhìn về phía cửa: "Bùi..."
Sau khi nhìn rõ người mở cửa là ai, lời nói của Tô Ánh Nguyệt vừa ra đến khóe miệng lại thay đổi, khô khan gọi: "Ngài Bùi."
Người mở cửa không phải Bùi Chính Thành, mà là Bùi Dục Ngôn.
Bùi Dục Ngôn trông thấy Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân, vẻ mặt cũng hơi ngạc nhiên, nhưng anh ta lại rất nhanh khôi phục sắc mặt, thay đổi nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, gật đầu nhẹ: "Ngài Trần, bà Trần."
Lúc anh ta nhìn về phía Trần Minh Tân, sắc mặt khẽ thay đổi.
Trần Minh Tân cũng chỉ hướng về phía Bùi Dục Ngôn gật đầu nhẹ, không nói lời nào.
Tô Ánh Nguyệt không thích nói chuyện với Bùi Dục Ngôn mấy, lần trước cô còn chặn họng anh ta.
Cô nên nghĩ đến chuyện Bùi Dục Ngôn chắc chắn cũng ở nhà Bùi Chính Thành.
Bỏ đi, cô và anh ta cũng không có khả năng gặp lại, bảo cô nói lời xin lỗi chắc chắn là không thể, huống chi cô cảm thấy mình không sai.
Tô Ánh Nguyệt coi như mình mất trí nhớ, giả vờ không nhớ rõ chuyện lần trước, cô hỏi thẳng: "Bùi Chính Thành đâu? Anh ấy không ở nhà sao?"
"Anh ấy gần đây đều ở trong công ty." Bùi Dục Ngôn thành thật trả lời.
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, không khỏi quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân.
Trước khi đến đây, Trần Minh Tân đã gọi điện thoại cho Bùi Chính Thành...
Trần Minh Tân nhíu mày, cũng không nói gì thêm, bước lên kéo tay Tô Ánh Nguyệt rồi xoay người rời đi.
Từ đầu đến cuối anh không nói lời nào với Bùi Dục Ngôn.
Dĩ nhiên là Bùi Dục Ngôn khá tò mò đối với Trần Minh Tân, nhưng bọn họ sẽ không cho anh ta có cơ hội để hỏi, cùng lắm thì chính anh ta tự đi thăm dò.
Hai người quay lại xe, Tô Ánh Nguyệt hỏi anh: "Không phải anh gọi điện thoại cho Bùi Chính Thành trước rồi sao?"
Trần Minh Tân nhíu mày: "Cậu ta không nói gần đây đều ở công ty."
Biết thế cô nên tự mình gọi điện thoại cho Bùi Chính Thành, đỡ phải đi một chuyến về tay không.
...
Hai người lại cùng nhau đến công ty Bùi Chính Thành, rốt cục trong công ty cũng gặp được Trần Mộc Tây xa cách mấy ngày.
"Mộc Tây." Tô Ánh Nguyệt vừa nhìn thấy Trần Mộc Tây, vội chạy qua.
Hai tay Trần Minh Tân đút trong túi quần tây, ung dung đi tới.
Trần Mộc Tây đang nói chuyện cùng Tô Ánh Nguyệt, ngước mắt thấy Trần Minh Tân, ánh mắt bé sáng lên, lập tức nhếch môi vui vẻ gọi anh: "Ba, cuối cùng ba cũng tỉnh ngủ!"
"Ừm." Trần Minh Tân nhàn nhạt lên tiếng, lập tức ngồi xổm xuống, đưa tay bế bé lên.
Vẻ mặt Trần Mộc Tây tràn đầy vui vẻ nhìn anh, dường như là nghĩ đến cái gì đó, bé nghiêng đầu ghé vào bên tai Trần Minh Tân, nhỏ giọng nói: "Lúc ba cứ luôn ngủ say kia, mẹ đều khóc."
Trần Minh Tân sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt.
Đối với việc mình "ngủ" năm ngày, anh cũng không có cảm giác gì, chỉ biết là lúc tỉnh lại trông thấy Tô Ánh Nguyệt đang nằm ngủ ở cạnh giường, trong lòng anh rất vui vẻ.
Cả người Tô Ánh Nguyệt gầy đi trông thấy, anh thì không sao, thế nhưng cô lại vất vả .
"Hai người đang nói cái gì mà không cho mẹ biết?" Tô Ánh Nguyệt vừa rồi đã nhìn thấy Trần Mộc Tây và Trần Minh Tân nói thầm.
Trong lòng cô không nén nổi có hơi ghen tị, con trai không phải đều thân thiết với mẹ sao?
Cô đã nhiều ngày không gặp Trần Mộc Tây như vậy, kết quả là bé vừa thấy Trần Minh Tân đã cùng anh nói thầm.
"Nói cho mẹ nghe, con nói cái gì?" Trần Minh Tân đổi tay tiếp tục bế Trần Mộc Tây, anh phát hiện, mới vài ngày không bế, cậu nhóc này lại nặng hơn một chút.
Trần Mộc Tây bẻ bàn tay nhỏ, lẩm bẩm nói: "Không có gì."
"Quỷ nhỏ thông minh." Tô Ánh Nguyệt không nhịn được đưa tay véo mặt của bé.
Trần Mộc Tây cười vùi đầu vào trong ngực Trần Minh Tân.
Đúng lúc này, Bùi Chính Thành luôn đứng ở bên cạnh trơ mắt nhìn không nhịn được lên tiếng: "Hai người khá lắm, xuất viện là chuyện lớn như vậy, thế mà cũng không báo cho tôi biết!"
Tô Ánh Nguyệt cười giải thích: "Bởi vì muốn về nhà sớm, sau đó sẽ mời mọi người đi ăn cơm."
Bùi Chính Thành vung tay nói: "Ít nhất cũng phải để tôi lấy một ít pháo đi đón cậu xuất viện chứ."
Lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, An Hạ bưng trà đi vào.
"Ánh Nguyệt, sếp Trần, uống trà đi." Cô ấy nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt nháy mắt, rồi đem trà chia ra đưa đến trước mặt hai người.
Bùi Chính Thành ở một bên hỏi dồn dập: "Của tôi đâu?"
An Hạ nhìn anh ta một cái: "Anh không thích uống thứ này..."
Bùi Chính Thành trừng mắt với cô: "Nói thế nào nhỉ, tôi là ông chủ, cô dùng giọng điệu này là có ý gì, cô đang muốn lên trời sao!"
"Không dám." An Hạ liếc anh ta, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Được, được, được, bây giờ tôi đi pha trà cho anh ngay."
Nghe giọng điệu cô giống như đang dỗ trẻ con, Bùi Chính Thành lại không vui.
Anh chỉ vào An Hạ nói: "Cái gì đấy, thư ký An, cô quay lại cho tôi, tôi phải uốn nắn thái độ của cô một chút."
An Hạ để ý đến anh ta sao? Đương nhiên là không.
Bùi Chính Thành thấy An Hạ không thèm để ý đến mình, hừ lạnh một tiếng rồi ngồi đối diện với Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân: "Mọi người nhìn xem, thư ký của tôi đây là thế nào... Cái đuôi muốn vểnh lên tận trời!"
Trần Minh Tân bất ngờ mở miệng nói: "Cậu có thể sa thải cô ấy."
"Tôi..." Bùi Chính Thành bỗng chốc nghẹn lời, sau đó mới nói: "Tôi là người chấp vặt như vậy sao? Tôi sẽ không xa thải cô ấy."
Tô Ánh Nguyệt không nhịn được cười ra tiếng: "Các anh lại cãi nhau gây mâu thuẫn gì rồi?"
Vẻ mặt Bùi Chính Thành tối sầm, biểu cảm kia giống như đang nói, tại sao cô lại biết?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.