Chương 467: CHỈ CẦN CÒN CÓ THỜI GIAN
Tiểu Chủ
10/02/2021
Trần Mộc Tây còn quá nhỏ, người không vững, Tô Ánh Nguyệt sợ bé ngã
xuống, vội vàng nghênh đón: "Cục cưng, đừng chạy, đi chậm một chút, nếu
không sẽ ngã xuống.”
Trần Mộc Tây làm gì nghe lời cô, nhào thẳng vào trong lòng cô, cảm thấy hài lòng cứ nũng nịu với cô: “Mẹ!”
“Nhãi con này, không có lương tâm, thấy mẹ không cần người chú này nữa, ít nhất chú cũng thay tã lót cho con đó!” Bùi Chính Thành từ phía sau đi tới, đưa tay nhéo mặt Trần Mộc Tây.
“Heo heo xấu...” Trần Mộc Tây không kiên nhẫn hất ra, sau đó nằm bất động trên người Tô Ánh Nguyệt.
“ôi, em nói anh cái người này…”
An Hạ từ phía sau đi tới, trực tiếp đẩy Bùi Chính Thành ra, đứng trước mặt Tô Ánh Nguyệt.
Mấy ngày nay Tô Ánh Nguyệt bận rộn công việc ở Cảnh Thành, luôn thức đêm, buổi sáng trở lại đến bây giờ lại khóc mấy trận, khí sắc cả người nhìn rất kém.
Mặt An Hạ lộ vẻ lo lắng nói: “Ánh Nguyệt, hôm nay vừa trở về?”
“Ừ, vào trước đi.” Tô Ánh Nguyệt nhàn nhạt cười một tiếng, ôm Trần Mộc Tây xoay người trở lại phòng bệnh.
Trước đó cô để Nam Sơn đưa vào hai cái ghế dựa, vừa đúng đặt ngay trước cửa sổ, bởi vì là ở ngoại ô, phong cảnh ngoài cửa sổ rất đẹp, lúc Trần Minh Tân không muốn nằm trên giường, có thể nằm dựa vào ghế một lúc.
Mà Trần Minh Tân vào lúc này, đúng lúc đang nằm trên ghế dựa, nhìn vào còn có chút thoải mái, một chút cũng không giống với người đang vật lộn bên bờ sinh tử.
Nghe thấy động tĩnh sau lưng, anh cũng chỉ nói một tiếng: “Tới rồi.”
Bùi Chính Thành đi tới, đứng bên cạnh Trần Minh Tân: “Cuộc sống của cậu cũng thật nhàn nhã đấy.”
“Đúng vậy, đúng lúc có thể nghỉ dài hạn, không cần làm việc, tốt vô cùng.” Trần Minh Tân hơi nhắm con mắt lại, giọng nói hơi nhẹ.
Tô Ánh Nguyệt cúi đầu nói mấy câu gì đó bên tai Trần Mộc Tây, rồi thả bé xuống.
Trần Mộc Tây vừa đáp đất, đôi chân nhỏ lại ngắn chạy tới bên cạnh Trần Minh Tân.
Bé kéo tay Trần Minh Tân, giọng điệu nũng nịu nói: “Ba.”
Trần Minh Tân giương mắt nhìn bé, đáy mắt lộ ra nụ cười ôn hòa.
Tiếp theo, anh duỗi tay túm dưới nách Trần Mộc Tây, nâng Trần Mộc Tây lên, để Trần Mộc Tây ngủ trên bụng của anh, tiện tay vỗ một cái vào cái mông nhỏ nói: “Có phải vẫn chưa ngủ trưa hay không? Bây giờ đi ngủ ngay, ba ôm con.”
Trần Mộc Tây uốn éo hai cái rồi không động đậy nữa, Trần Minh Tân rủ mắt xuống, phát hiện Trần Mộc Tây ngủ rồi.
Trần Mộc Tây có một điểm rất tốt, chính là chỉ cần đến thời gian bé muốn ngủ, tùy tiện dỗ một lát, bảo đảm ngủ ngay tức khắc.
Tô Ánh Nguyệt vẫn luôn chú ý động tĩnh của hai cha con, thấy vậy đi tới, hỏi: “Ngủ rồi à?”
Trần Minh Tân đưa ngón trỏ ra để giữa môi, tỏ ý cô nhỏ tiếng một chút.
“Vậy em ôm con lên giường.” Tô Ánh Nguyệt vừa nói, vừa muốn ôm Trần Mộc Tây trên giường, nhưng Trần Minh Tân lại lắc đầu một cái, bày tỏ muốn ôm Trần Mộc Tây ngủ như vậy.
Tô Ánh Nguyệt không đồng ý nhíu mày.
Sức khỏe bây giờ của Trần Minh Tân...
Dường như là nhìn hiểu Tô Ánh Nguyệt đang suy nghĩ gì, Trần Minh Tân bất mãn nhăn mày với cô: “Anh vẫn chưa yếu ớt đến mức ngay cả con trai mình cũng ôm không được.”
Ý trong lời nói này, rất rõ ràng cho thấy muốn ôm Trần Mộc Tây nhiều hơn.
Mũi Tô Ánh Nguyệt tự dưng đau xót, nhưng cô không thể khóc trước mặt Trần Minh Tân, không thể làm gì khác hơn là tùy tiện tìm một cái cớ nói: “Em đi tìm Nam Sơn có chút việc, mọi người trò chuyện đi, em đi ra ngoài.”
Cô nói xong, bước nhanh đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Trần Minh Tân mới quay đầu nhìn về phía An Hạ: “Cô An, phiền cô đi ra xem cô ấy…”
Cho dù Trần Minh Tân không nói, An Hạ cũng muốn ra ngoài xem Tô Ánh Nguyệt, vừa rồi cô ấy cũng thấy vẻ mặt không đúng lắm của Tô Ánh Nguyệt.
“Được.” An Hạ gật đầu đi ra ngoài.
…
Tô Ánh Nguyệt đi ra cửa phòng bệnh, giống như mất hết sức lực dựa vào vách tường không nhúc nhích, hơi ngẩng đầu lên, nước mắt sắp chảy ra, cô cố nén lại.
An Hạ đi ra thấy bộ dạng này của cô, thở dài nói: “Đi thôi, chúng ta đi dạo trong vườn hoa, lúc mới vào, thấy phía trước có vườn hoa khá đẹp.”
Hai người ngồi xuống cái ghế trên hành lang dài trong vườn hoa.
Mặc dù là mùa hè, nhưng trong hành lang thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi tới, mát mẻ sảng khoái vô cùng.
Tô Ánh Nguyệt một tay đỡ trán, vẻ mặt có hơi thẫn thờ.
“Cậu muốn khóc cứ khóc đi, dù sao chỗ này cũng không có ai khác.” An Hạ nói, còn cầm khăn giấy đưa cho cô.
Nhân vật lợi hại như BOSS Trần, sao lại gặp phải loại chuyện này cơ chứ.
Tô Ánh Nguyệt lắc đầu, đẩy tay An Hạ đưa khăn ra, nói: “Không muốn khóc, cũng không có gì để khóc, dù sao còn có cơ hội, bây giờ tớ chỉ muốn ở bên anh ấy, bắt đầu từ ngày mai tớ phải dốc toàn lực đi tìm thuốc giải.”
Người của Grissy nếu đã hạ thuốc Trần Minh Tân, thì nhất định là có mục đích!
Không có khả năng là vì để Trần Minh Tân chết!
“Cậu tìm thế nào, BOSS Trần chính anh ấy cũng không tìm được...” An Hạ biết bản thân nói sự thật, nhưng lời này cũng quá đả kích lòng tin của Tô Ánh Nguyệt.
Mặc dù cô ấy không thể bi thương sâu sắc như Tô Ánh Nguyệt bây giờ, nhưng có thể hiểu được.
Tô Ánh Nguyệt hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, cười nói: “Chỉ cần còn có thời gian, thì có thể tìm được thuốc giải.”
…
Tô Ánh Nguyệt giữ Trần Mộc Tây ở lại.
Cô có thể nhìn ra, Trần Minh Tân thật ra cũng rất thích Trần Mộc Tây, nếu như Trần Mộc Tây có thể ở chỗ này với anh, tâm tình của anh nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều.
Viện điều dưỡng thì sao, cô lại không mê tín những thứ này.
Bởi vì đây là viện điều dưỡng rất cao cấp, cho nên trong phòng bệnh Trần Minh Tân có phòng bếp, cô quyết định trước khi Trần Minh Tân khỏe lại đều ở chỗ này, cho nên, sáng sớm ngày hôm sau, cô để Nam Sơn đi mua chút nguyên liệu nấu ăn và đồ dùng hàng ngày trở lại, mà bản thân cô đi tìm Lâm Tố Nghi.
Cô không thể liên lạc với Lâm Hào Kiệt, lỡ như Lâm Tố Nghi có thể liên lạc được với anh ta thì sao? Lúc cô đi tới phòng bệnh của Lâm Tố Nghi, đúng lúc Lục Thời Sơ cũng ở đây.
Lúc nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, mặt Lục Thời Sơ lộ vẻ kinh ngạc: “Ánh Nguyệt?”
Tô Ánh Nguyệt cũng chỉ cười một tiếng với Lục Thời Sơ, sau đó nói: “Em có chút việc muốn tìm cô Lâm.”
Bây giờ chuyện quan trọng nhất với cô, chính là tìm thuốc giải và cách điều chế, cho nên, cũng không có tâm tư hàn huyên với Lục Thời Sơ.
Lục Thời Sơ là người thông minh, nhìn vẻ mặt Tô Ánh Nguyệt, cũng mơ hồ hiểu được chút, lập tức đi ra ngoài.
Đến khi Lục Thời Sơ ra khỏi phòng, Lâm Tố Nghi mới thu hồi ánh mắt.
Thấy Tô Ánh Nguyệt đang nhìn chằm chằm vào cô ta, cô ta có chút ngượng ngùng mở miệng: “Bà Trần, sao cô đột nhiên tới đây? Có chuyện gì không?”
Tô Ánh Nguyệt cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi: “Anh cô có liên lạc với cô không?”
Lâm Tố Nghi hơi sửng sốt một chút mới nói: “Không có, sau khi anh ấy rời đi, hoàn toàn không liên lạc với tôi.”
Lâm Hào Kiệt này ngược lại thật sự coi Lâm Tố Nghi như vận mệnh mà yêu quý, anh ta sợ chuyến đi lần này tới Grissy của mình lành ít dữ nhiều, cho nên vì an toàn, nhẫn tâm không liên lạc với Lâm Tố Nghi.
Trần Mộc Tây làm gì nghe lời cô, nhào thẳng vào trong lòng cô, cảm thấy hài lòng cứ nũng nịu với cô: “Mẹ!”
“Nhãi con này, không có lương tâm, thấy mẹ không cần người chú này nữa, ít nhất chú cũng thay tã lót cho con đó!” Bùi Chính Thành từ phía sau đi tới, đưa tay nhéo mặt Trần Mộc Tây.
“Heo heo xấu...” Trần Mộc Tây không kiên nhẫn hất ra, sau đó nằm bất động trên người Tô Ánh Nguyệt.
“ôi, em nói anh cái người này…”
An Hạ từ phía sau đi tới, trực tiếp đẩy Bùi Chính Thành ra, đứng trước mặt Tô Ánh Nguyệt.
Mấy ngày nay Tô Ánh Nguyệt bận rộn công việc ở Cảnh Thành, luôn thức đêm, buổi sáng trở lại đến bây giờ lại khóc mấy trận, khí sắc cả người nhìn rất kém.
Mặt An Hạ lộ vẻ lo lắng nói: “Ánh Nguyệt, hôm nay vừa trở về?”
“Ừ, vào trước đi.” Tô Ánh Nguyệt nhàn nhạt cười một tiếng, ôm Trần Mộc Tây xoay người trở lại phòng bệnh.
Trước đó cô để Nam Sơn đưa vào hai cái ghế dựa, vừa đúng đặt ngay trước cửa sổ, bởi vì là ở ngoại ô, phong cảnh ngoài cửa sổ rất đẹp, lúc Trần Minh Tân không muốn nằm trên giường, có thể nằm dựa vào ghế một lúc.
Mà Trần Minh Tân vào lúc này, đúng lúc đang nằm trên ghế dựa, nhìn vào còn có chút thoải mái, một chút cũng không giống với người đang vật lộn bên bờ sinh tử.
Nghe thấy động tĩnh sau lưng, anh cũng chỉ nói một tiếng: “Tới rồi.”
Bùi Chính Thành đi tới, đứng bên cạnh Trần Minh Tân: “Cuộc sống của cậu cũng thật nhàn nhã đấy.”
“Đúng vậy, đúng lúc có thể nghỉ dài hạn, không cần làm việc, tốt vô cùng.” Trần Minh Tân hơi nhắm con mắt lại, giọng nói hơi nhẹ.
Tô Ánh Nguyệt cúi đầu nói mấy câu gì đó bên tai Trần Mộc Tây, rồi thả bé xuống.
Trần Mộc Tây vừa đáp đất, đôi chân nhỏ lại ngắn chạy tới bên cạnh Trần Minh Tân.
Bé kéo tay Trần Minh Tân, giọng điệu nũng nịu nói: “Ba.”
Trần Minh Tân giương mắt nhìn bé, đáy mắt lộ ra nụ cười ôn hòa.
Tiếp theo, anh duỗi tay túm dưới nách Trần Mộc Tây, nâng Trần Mộc Tây lên, để Trần Mộc Tây ngủ trên bụng của anh, tiện tay vỗ một cái vào cái mông nhỏ nói: “Có phải vẫn chưa ngủ trưa hay không? Bây giờ đi ngủ ngay, ba ôm con.”
Trần Mộc Tây uốn éo hai cái rồi không động đậy nữa, Trần Minh Tân rủ mắt xuống, phát hiện Trần Mộc Tây ngủ rồi.
Trần Mộc Tây có một điểm rất tốt, chính là chỉ cần đến thời gian bé muốn ngủ, tùy tiện dỗ một lát, bảo đảm ngủ ngay tức khắc.
Tô Ánh Nguyệt vẫn luôn chú ý động tĩnh của hai cha con, thấy vậy đi tới, hỏi: “Ngủ rồi à?”
Trần Minh Tân đưa ngón trỏ ra để giữa môi, tỏ ý cô nhỏ tiếng một chút.
“Vậy em ôm con lên giường.” Tô Ánh Nguyệt vừa nói, vừa muốn ôm Trần Mộc Tây trên giường, nhưng Trần Minh Tân lại lắc đầu một cái, bày tỏ muốn ôm Trần Mộc Tây ngủ như vậy.
Tô Ánh Nguyệt không đồng ý nhíu mày.
Sức khỏe bây giờ của Trần Minh Tân...
Dường như là nhìn hiểu Tô Ánh Nguyệt đang suy nghĩ gì, Trần Minh Tân bất mãn nhăn mày với cô: “Anh vẫn chưa yếu ớt đến mức ngay cả con trai mình cũng ôm không được.”
Ý trong lời nói này, rất rõ ràng cho thấy muốn ôm Trần Mộc Tây nhiều hơn.
Mũi Tô Ánh Nguyệt tự dưng đau xót, nhưng cô không thể khóc trước mặt Trần Minh Tân, không thể làm gì khác hơn là tùy tiện tìm một cái cớ nói: “Em đi tìm Nam Sơn có chút việc, mọi người trò chuyện đi, em đi ra ngoài.”
Cô nói xong, bước nhanh đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Trần Minh Tân mới quay đầu nhìn về phía An Hạ: “Cô An, phiền cô đi ra xem cô ấy…”
Cho dù Trần Minh Tân không nói, An Hạ cũng muốn ra ngoài xem Tô Ánh Nguyệt, vừa rồi cô ấy cũng thấy vẻ mặt không đúng lắm của Tô Ánh Nguyệt.
“Được.” An Hạ gật đầu đi ra ngoài.
…
Tô Ánh Nguyệt đi ra cửa phòng bệnh, giống như mất hết sức lực dựa vào vách tường không nhúc nhích, hơi ngẩng đầu lên, nước mắt sắp chảy ra, cô cố nén lại.
An Hạ đi ra thấy bộ dạng này của cô, thở dài nói: “Đi thôi, chúng ta đi dạo trong vườn hoa, lúc mới vào, thấy phía trước có vườn hoa khá đẹp.”
Hai người ngồi xuống cái ghế trên hành lang dài trong vườn hoa.
Mặc dù là mùa hè, nhưng trong hành lang thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi tới, mát mẻ sảng khoái vô cùng.
Tô Ánh Nguyệt một tay đỡ trán, vẻ mặt có hơi thẫn thờ.
“Cậu muốn khóc cứ khóc đi, dù sao chỗ này cũng không có ai khác.” An Hạ nói, còn cầm khăn giấy đưa cho cô.
Nhân vật lợi hại như BOSS Trần, sao lại gặp phải loại chuyện này cơ chứ.
Tô Ánh Nguyệt lắc đầu, đẩy tay An Hạ đưa khăn ra, nói: “Không muốn khóc, cũng không có gì để khóc, dù sao còn có cơ hội, bây giờ tớ chỉ muốn ở bên anh ấy, bắt đầu từ ngày mai tớ phải dốc toàn lực đi tìm thuốc giải.”
Người của Grissy nếu đã hạ thuốc Trần Minh Tân, thì nhất định là có mục đích!
Không có khả năng là vì để Trần Minh Tân chết!
“Cậu tìm thế nào, BOSS Trần chính anh ấy cũng không tìm được...” An Hạ biết bản thân nói sự thật, nhưng lời này cũng quá đả kích lòng tin của Tô Ánh Nguyệt.
Mặc dù cô ấy không thể bi thương sâu sắc như Tô Ánh Nguyệt bây giờ, nhưng có thể hiểu được.
Tô Ánh Nguyệt hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, cười nói: “Chỉ cần còn có thời gian, thì có thể tìm được thuốc giải.”
…
Tô Ánh Nguyệt giữ Trần Mộc Tây ở lại.
Cô có thể nhìn ra, Trần Minh Tân thật ra cũng rất thích Trần Mộc Tây, nếu như Trần Mộc Tây có thể ở chỗ này với anh, tâm tình của anh nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều.
Viện điều dưỡng thì sao, cô lại không mê tín những thứ này.
Bởi vì đây là viện điều dưỡng rất cao cấp, cho nên trong phòng bệnh Trần Minh Tân có phòng bếp, cô quyết định trước khi Trần Minh Tân khỏe lại đều ở chỗ này, cho nên, sáng sớm ngày hôm sau, cô để Nam Sơn đi mua chút nguyên liệu nấu ăn và đồ dùng hàng ngày trở lại, mà bản thân cô đi tìm Lâm Tố Nghi.
Cô không thể liên lạc với Lâm Hào Kiệt, lỡ như Lâm Tố Nghi có thể liên lạc được với anh ta thì sao? Lúc cô đi tới phòng bệnh của Lâm Tố Nghi, đúng lúc Lục Thời Sơ cũng ở đây.
Lúc nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, mặt Lục Thời Sơ lộ vẻ kinh ngạc: “Ánh Nguyệt?”
Tô Ánh Nguyệt cũng chỉ cười một tiếng với Lục Thời Sơ, sau đó nói: “Em có chút việc muốn tìm cô Lâm.”
Bây giờ chuyện quan trọng nhất với cô, chính là tìm thuốc giải và cách điều chế, cho nên, cũng không có tâm tư hàn huyên với Lục Thời Sơ.
Lục Thời Sơ là người thông minh, nhìn vẻ mặt Tô Ánh Nguyệt, cũng mơ hồ hiểu được chút, lập tức đi ra ngoài.
Đến khi Lục Thời Sơ ra khỏi phòng, Lâm Tố Nghi mới thu hồi ánh mắt.
Thấy Tô Ánh Nguyệt đang nhìn chằm chằm vào cô ta, cô ta có chút ngượng ngùng mở miệng: “Bà Trần, sao cô đột nhiên tới đây? Có chuyện gì không?”
Tô Ánh Nguyệt cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi: “Anh cô có liên lạc với cô không?”
Lâm Tố Nghi hơi sửng sốt một chút mới nói: “Không có, sau khi anh ấy rời đi, hoàn toàn không liên lạc với tôi.”
Lâm Hào Kiệt này ngược lại thật sự coi Lâm Tố Nghi như vận mệnh mà yêu quý, anh ta sợ chuyến đi lần này tới Grissy của mình lành ít dữ nhiều, cho nên vì an toàn, nhẫn tâm không liên lạc với Lâm Tố Nghi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.