Chương 54: Chỉ cần em ký tên là được
Tiểu Chủ
16/07/2020
Về trong phòng, Tô Ánh Nguyệt mở túi tài liệu ra, lấy hợp đồng ra xem kỹ một lần, quả nhiên lại phát hiện được mấy chỗ sơ hở.
Thật may khi cô ở nước ngoài có học thêm về khoa luật, nếu không vẫn thật sự bị hãm hại.
Cho dù không biết Tô Thành có ý gì, nhưng có thể nắm lại cổ phần trong tay mới là tốt nhất.
Bất kể ông ta còn có chiêu gì sau đó, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.
Càng nghĩ, Tô Ánh Nguyệt vẫn cảm thấy mình cần phải nắm lấy cơ hội này.
Cô tìm luật sư hành chính lập ra một hợp đồng không còn sơ hở nào, sau đó mới đi tới tập đoàn Tô Thị tìm Tô Thành.
Một thời gian không tới tập đoàn Tô Thị, khi Tô Ánh Nguyệt đứng ở cửa lớn tập đoàn Tô Thị không ngờ lại cảm thấy hơi xa lạ.
Kết quả, cô vừa đi vào, lễ tân ngăn cản: "Chào cô! Xin hỏi cô tìm ai?"
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn về phía người lễ tân kia. Đó không phải là người mới tới. Trước đây, khi cô làm ở đây, người lễ tân này đã làm ở đây rồi. Xem ra cô ta cố ý ngăn cản cô, muốn làm cho cô khó xử.
"Tôi tới tìm ông nội tôi." Tô Ánh Nguyệt vuốt mái tóc dài, phong thái tùy ý nhưng vẫn lộ ra khí chất của mình.
Hôm nay trước khi cô tới đây đã cố ý trang điểm cẩn thận, làm cho các đường nét trên gương mặt cô vốn đã xinh đẹp lại càng có vẻ rạng ngời. Cô đi tới đứng ở trước mặt như thế lại làm cho cô lễ tân vừa nói kia vô thức hơi tự ti.
"Ở đây là công ty, không biết, cô muốn tìm ông nội là người nào?" Chắc lễ tân bị Tô Yến Nhi ảnh hưởng, dáng vẻ nhất quyết phải làm Tô Ánh Nguyệt khó xử.
Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn cô ta, liền điện thoại ra gọi ở ngay trước mặt cô ta.
Tô Thành cũng đã bảo Tô Yến Nhi khuyên cô đi làm lại, nói vậy nhất định là có nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó. Nếu đã vậy, sao cô không từ từ lợi dụng chứ?
Điện thoại được gọi đi, còn chưa tới hai chuông đã được kết nối. Cô nghĩ quả nhiên không sai.
"Ánh Nguyệt à, sao lâu như vậy mà cháu cũng không về nhà..." Điện thoại vừa được kết nối, Tô Thành đã tự giác bắt đầu hàn huyên.
Tô Ánh Nguyệt cũng không nhắc tới chuyện ầm ĩ trước đó, dịu dàng nói: "Ông nội, không phải là cháu không trở lại, bây giờ cháu đang ở dưới tầng một của công ty nhưng lễ tân không cho cháu lên..."
"Có chuyện như vậy sao? Ông sẽ xuống ngay đây!"
Tô Thành nói lời này có chút ngoài dự đoán của Tô Ánh Nguyệt. Nhưng ông ta muốn xuống, cô cũng sẽ không ngăn cản, không cho ông ta xuống.
Sau khi cúp máy, lễ tân vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Ánh Nguyệt không rời mắt, dáng vẻ như không tin tưởng lắm.
Tô Ánh Nguyệt cười nhưng không đạt đáy mắt: "Cô nhìn tôi chằm chằm làm gì? Bây giờ tôi không lên nữa, có người xuống đón tôi."
Lễ tân căn bản không tin có người sẽ tới đón Tô Ánh Nguyệt, chỉ coi như cô muốn giữ mặt mũi nên cố ý nói như vậy, cô ta cũng không coi ra gì.
"Thưa cô, nếu như cô thật sự có việc gấp muốn gặp thành viên của hội đồng quản trị, tôi cũng có thể giúp cô gọi tới phòng thư ký, hỏi thử giúp cô."
Lễ tân xem đây đã là mình phóng khoáng hết mức rồi.
Có người nào không biết ở trong nhà cô hai này không hề được nuông chiều, còn là loại người thích ra ngoài làm loạn.
"Vậy thì thật sự làm phiền cô quá, nhưng bây giờ tôi không cần."
Tô Ánh Nguyệt nói xong, lại đi mấy bước về phía trước, cười ngọt ngào gọi Tô Thành đang đi tới: "Ông nội."
Mặc dù Tô Thành không bỏ được mặt mũi xuống, nhưng nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt giống như không hề có chuyện gì, sắc mặt cũng trở nên tự nhiên hơn: "Ánh Nguyệt, cháu tới rồi sao không đi lên!"
"Nhân viên lễ tân không chịu để cho cháu lên à." Tô Ánh Nguyệt kéo cánh tay Tô Thành, cười tươi nói: "Không biết thì cũng thôi, biết còn tưởng là nhân viên tập đoàn Tô Thị đều như vậy, thậm chí không để ý tới ông nội. Sao có thể giữ nhân viên này lại chứ."
Tô Ánh Nguyệt mỉm cười quay đầu nhìn lễ tân kia, thấy cô ta đã choáng váng rồi.
Tô Thành nhanh chóng hiểu rõ ý của Tô Ánh Nguyệt, quay đầu hỏi cô: "Ánh Nguyệt thấy thế nào?"
Tô Ánh Nguyệt cong môi: "Đương nhiên là đuổi cô ta đi."
Thật may khi cô ở nước ngoài có học thêm về khoa luật, nếu không vẫn thật sự bị hãm hại.
Cho dù không biết Tô Thành có ý gì, nhưng có thể nắm lại cổ phần trong tay mới là tốt nhất.
Bất kể ông ta còn có chiêu gì sau đó, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.
Càng nghĩ, Tô Ánh Nguyệt vẫn cảm thấy mình cần phải nắm lấy cơ hội này.
Cô tìm luật sư hành chính lập ra một hợp đồng không còn sơ hở nào, sau đó mới đi tới tập đoàn Tô Thị tìm Tô Thành.
Một thời gian không tới tập đoàn Tô Thị, khi Tô Ánh Nguyệt đứng ở cửa lớn tập đoàn Tô Thị không ngờ lại cảm thấy hơi xa lạ.
Kết quả, cô vừa đi vào, lễ tân ngăn cản: "Chào cô! Xin hỏi cô tìm ai?"
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn về phía người lễ tân kia. Đó không phải là người mới tới. Trước đây, khi cô làm ở đây, người lễ tân này đã làm ở đây rồi. Xem ra cô ta cố ý ngăn cản cô, muốn làm cho cô khó xử.
"Tôi tới tìm ông nội tôi." Tô Ánh Nguyệt vuốt mái tóc dài, phong thái tùy ý nhưng vẫn lộ ra khí chất của mình.
Hôm nay trước khi cô tới đây đã cố ý trang điểm cẩn thận, làm cho các đường nét trên gương mặt cô vốn đã xinh đẹp lại càng có vẻ rạng ngời. Cô đi tới đứng ở trước mặt như thế lại làm cho cô lễ tân vừa nói kia vô thức hơi tự ti.
"Ở đây là công ty, không biết, cô muốn tìm ông nội là người nào?" Chắc lễ tân bị Tô Yến Nhi ảnh hưởng, dáng vẻ nhất quyết phải làm Tô Ánh Nguyệt khó xử.
Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn cô ta, liền điện thoại ra gọi ở ngay trước mặt cô ta.
Tô Thành cũng đã bảo Tô Yến Nhi khuyên cô đi làm lại, nói vậy nhất định là có nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó. Nếu đã vậy, sao cô không từ từ lợi dụng chứ?
Điện thoại được gọi đi, còn chưa tới hai chuông đã được kết nối. Cô nghĩ quả nhiên không sai.
"Ánh Nguyệt à, sao lâu như vậy mà cháu cũng không về nhà..." Điện thoại vừa được kết nối, Tô Thành đã tự giác bắt đầu hàn huyên.
Tô Ánh Nguyệt cũng không nhắc tới chuyện ầm ĩ trước đó, dịu dàng nói: "Ông nội, không phải là cháu không trở lại, bây giờ cháu đang ở dưới tầng một của công ty nhưng lễ tân không cho cháu lên..."
"Có chuyện như vậy sao? Ông sẽ xuống ngay đây!"
Tô Thành nói lời này có chút ngoài dự đoán của Tô Ánh Nguyệt. Nhưng ông ta muốn xuống, cô cũng sẽ không ngăn cản, không cho ông ta xuống.
Sau khi cúp máy, lễ tân vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Ánh Nguyệt không rời mắt, dáng vẻ như không tin tưởng lắm.
Tô Ánh Nguyệt cười nhưng không đạt đáy mắt: "Cô nhìn tôi chằm chằm làm gì? Bây giờ tôi không lên nữa, có người xuống đón tôi."
Lễ tân căn bản không tin có người sẽ tới đón Tô Ánh Nguyệt, chỉ coi như cô muốn giữ mặt mũi nên cố ý nói như vậy, cô ta cũng không coi ra gì.
"Thưa cô, nếu như cô thật sự có việc gấp muốn gặp thành viên của hội đồng quản trị, tôi cũng có thể giúp cô gọi tới phòng thư ký, hỏi thử giúp cô."
Lễ tân xem đây đã là mình phóng khoáng hết mức rồi.
Có người nào không biết ở trong nhà cô hai này không hề được nuông chiều, còn là loại người thích ra ngoài làm loạn.
"Vậy thì thật sự làm phiền cô quá, nhưng bây giờ tôi không cần."
Tô Ánh Nguyệt nói xong, lại đi mấy bước về phía trước, cười ngọt ngào gọi Tô Thành đang đi tới: "Ông nội."
Mặc dù Tô Thành không bỏ được mặt mũi xuống, nhưng nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt giống như không hề có chuyện gì, sắc mặt cũng trở nên tự nhiên hơn: "Ánh Nguyệt, cháu tới rồi sao không đi lên!"
"Nhân viên lễ tân không chịu để cho cháu lên à." Tô Ánh Nguyệt kéo cánh tay Tô Thành, cười tươi nói: "Không biết thì cũng thôi, biết còn tưởng là nhân viên tập đoàn Tô Thị đều như vậy, thậm chí không để ý tới ông nội. Sao có thể giữ nhân viên này lại chứ."
Tô Ánh Nguyệt mỉm cười quay đầu nhìn lễ tân kia, thấy cô ta đã choáng váng rồi.
Tô Thành nhanh chóng hiểu rõ ý của Tô Ánh Nguyệt, quay đầu hỏi cô: "Ánh Nguyệt thấy thế nào?"
Tô Ánh Nguyệt cong môi: "Đương nhiên là đuổi cô ta đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.