Chương 557: CHỌN ANH HAY LÀ CHỌN ANH TA?
Tiểu Chủ
20/02/2021
Một giây tiếp theo, Lục Thời Sơ liền nhìn về phía của Tô Ánh Nguyệt.
Không đợi Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ gì nhiều, chỉ nghe phanh một tiếng, cửa xe hơi đã được mở ra.
Tô Ánh Nguyệt thu tầm mắt lại đã nhìn thấy Trần Minh Tân cúi người ngồi vào trong xe.
"Trần..."
Tô Ánh Nguyệt muốn gọi tên của anh theo bản năng, nhưng mà cô mới mở miệng thì Trần Minh Tân đã khởi động xe.
Ngay cả dây an toàn mà anh cũng không thắt, càng không thèm quay đầu lại nhìn cô một cái nào, ở bên trong xe đều là khí tức ngột ngạt.
Tô Ánh Nguyệt nhạy cảm cảm giác được cảm xúc của Trần Minh Tân không đúng lắm, thậm chí có thể nói là rất tồi tệ.
Từ về tốc độ xe mất khống chế cũng có thể thấy được điều này.
Tô Ánh Nguyệt không nói được lời nào, bởi vì tốc độ chạy xe giống như bay này cũng không thể nói gì được nữa.
Cũng không lâu lắm, xe hơi đã dừng ở trước cửa của biệt thự.
Tô Ánh Nguyệt ngồi ở ghế sau, cả người choáng váng dựa lưng vào ghế ngồi, mềm nhũn thành một cục.
Sắc mặt của Trần Minh Tân lạnh lẽo bước xuống xe, đi vòng ra đằng sau mở cửa sau xe ra, trực tiếp túm Tô Ánh Nguyệt đang chóng mặt đi ra ngoài.
Động tác của anh tuyệt đối không có dịu dàng chút nào, thậm chí còn có vẻ hơi mạnh bạo, bàn tay lớn của anh nắm lấy Tô Ánh Nguyệt nhanh chân đi vào trong biệt thự.
Chân của Tô Ánh Nguyệt ngắn hơn so với anh, không đi nhanh như anh được, căn bản cũng không thể đi theo kịp bước chân của anh.
Nếu là như lúc bình thường thì Trần Minh Tân chắc chắn sẽ chiều theo cô mà đi chậm lại một chút.
Nhưng mà giờ phút này Trần Minh Tân rõ ràng đang trong cơn thịnh nộ, nào có thể cẩn thận chú ý những điểm này.
Tô Ánh Nguyệt cơ hồ là bị anh kéo đi, cô biết càng giãy dụa cũng không có tác dụng gì, dứt khoát cũng không giãy dụa nữa, cô chạy chậm đuổi theo anh, cô hỏi: "Anh sao vậy?"
Khuôn mặt của Trần Minh Tân âm trầm không thèm để ý đến cô.
Tô Ánh Nguyệt kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa: "Trần Minh Tân, rốt cuộc là anh bị làm sao vậy."
Cũng không biết là trong lời nói của cô đã có chữ nào chạm đến chỗ tức giận của Trần Minh Tân, anh càng đi nhanh hơn, trực tiếp vác Tô Ánh Nguyệt lên trên vai mình, sau khi nhanh chóng đi lên lầu rồi thì ném cô lên trên giường.
Trên giường rất mềm, Tô Ánh Nguyệt cũng không tính là bị ngã đau, nhưng mà sự tức giận của cô đã bộc phát.
Cô lật người lại ngồi xuống, lớn tiếng nói với Trần Minh Tân: "Rốt cuộc là anh bị làm sao vậy?"
Sắc mặt của Trần Minh Tân không thay đổi đứng ở trước giường, con ngươi đen nhánh không nhúc nhích nhìn chằm chằm về phía Tô Ánh Nguyệt, ở nơi đáy mắt dường như là có vòng xoáy sâu không thấy đáy đang di chuyển muốn hút Tô Ánh Nguyệt vào trong đó.
Tô Ánh Nguyệt bị ánh mắt này của anh khiến cả người của cô giống như là bị ngâm trong một vùng đất băng tuyết, không tự chủ được mà rùng mình một cái.
Anh không hề nói cũng không hề cử động, Tô Ánh Nguyệt cũng không dám có động tác nào.
Trôi qua một lúc lâu, vẻ lạnh lẽo ở trên mặt của Trần Minh Tân đã có chút buông lỏng.
Lồng ngực của anh hơi phập phồng, giống như là đang cố gắng ổn định lại, kéo kéo cà vạt, anh nhìn chằm chằm vào Tô Ánh Nguyệt rồi hỏi: "Tại sao lại đi gặp anh ta?"
Đó cũng không phải là một câu hỏi.
Anh không phải là đang hỏi cô, mà là đang trách móc cô.
Dường như là trong cái nhìn của anh, anh không cần bất kỳ lời giải thích và biện bạch gì của cô, cô đi gặp Lục Thời Sơ thì chính là một chuyện sai lầm.
"Anh ấy là bạn của em, tại sao em không thể đi gặp anh ấy chứ?" Sắc mặt của Trần Minh Tân lạnh lẽo, đương nhiên Tô Ánh Nguyệt cũng không có khả năng cười được.
Về chuyện cô đi gặp Lục Thời Sơ, cô chưa nói cho anh biết thì quả thật là do cô đã thiếu sót.
Nhưng mà Trần Minh Tân biết cô đi gặp Lục Thời Sơ thì còn có thể sẽ để cho cô đi hay sao?
Đáp án đương nhiên là "không".
Nhưng mà Trần Minh Tân không cho cô đi gặp, vậy thì cô liền không đi gặp hay sao?
Tương tự như vậy, đây cũng là chuyện không thể nào.
Cho dù ở giữa Trần Minh Tân và Lục Thời Sơ có hiểu lầm gì, Lục Thời Sơ đối với cô mà nói chính là một người bạn quan trọng của cô.
"Ha, bạn bè à?"
Khóe mắt của Trần Minh Tân nổi lên một chút đùa cợt, khóe môi hơi cong lên: "Bạn bè gì mà có thể vượt qua nghìn dặm xa xôi ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ cũng muốn đến đây gặp em?"
"Anh ấy chỉ là thuận tiện mà thôi."
Tô Ánh Nguyệt rất không thích bộ dạng này của Trần Minh Tân, nhìn rất ác nghiệt, khiến cho người ta thấy phản cảm.
Trần Minh Tân cười lạnh: "Trên đời này còn có nhiều chuyện thuận tiện như vậy à?"
Lúc đầu ở trong lòng của Tô Ánh Nguyệt cũng cảm thấy là do mình có chút sơ sót, nhưng mà khi nhìn thấy bộ dạng này của Trần Minh Tân, cô cũng không có cách nào dùng giọng điệu hòa hoãn để nói chuyện với anh.
Cô lạnh mặt, giận quá hóa cười: "Không phải là anh cảm thấy giữa em với Lục Thời Sơ có chuyện gì à? Từ trước đến nay anh vẫn luôn cảm thấy mối quan hệ giữa em với Lục Thời Sơ không trong sạch, nếu không thì tại sao vẫn luôn không cho em đi gặp Lục Thời Sơ, trong lòng của anh em không đáng để anh tin tưởng như vậy ư?"
Cô cũng chỉ gặp Lục Thời Sơ mà thôi, Trần Minh Tân lại có thể tức giận đến nỗi hoàn toàn không thèm để ý đến cảm nhận của cô, lái xe nhanh như vậy, trực tiếp lôi cô về nhà, chất vấn cô một trận.
Ở giữa hai người bọn họ, có vấn đề gì cũng nên trao đổi với nhau.
Mà không phải là giống như anh thế này, cái gì cũng không nói mà trực tiếp trách cứ cô.
Huống hồ chi cô cũng không cảm thấy là mình có lỗi.
Giọng nói của Trần Minh Tân lạnh đến dọa người: "Nếu không thì sao? Em thật sự cho rằng Lục Thời Sơ chỉ coi em là em gái thôi à?"
Có một cơn bão đang tích tụ trong mắt của anh, sóng ngầm cuồn cuộn, đó là một loại cảm xúc khiến cho người ta kinh ngạc mà lại khó hiểu.
Đã có một giây mà Tô Ánh Nguyệt muốn tỏ ra yếu thế, có chút hối hận vì mình đã nói những lời như vậy.
Nhưng mà cô rất nhanh chóng gạt đi sự rụt rè ở trong lòng.
Cô yêu Trần Minh Tân, nhưng mà lúc anh tức giận thì cô cũng sẽ sợ anh.
"Nói cho cùng thì anh cũng chỉ là không tin em mà thôi." Trái tim của Tô Ánh Nguyệt chìm xuống đáy cốc.
Trần Minh Tân đột nhiên trầm mặc.
Đáy mắt hiện lên chút do dự.
Một giây sau giống như là anh đã nghĩ thông suốt cái gì đó, đáy mắt lại hiện lên một nụ cười tàn khốc, giọng nói yếu ớt: "Không nói đến chuyện rốt cuộc là Lục Thời Sơ có tâm tư khác với em hay là không, em thật sự cho rằng anh ta trong sạch giống như vẻ bề ngoài sao? Anh ta là người của Grissy, là tổ trưởng đoàn đội K7, virus K1LU73 trước đó là do chính anh ta đã chế tạo."
Tô Ánh Nguyệt sửng sốt: "Anh có ý gì chứ?"
Trần Minh Tân nói mấy lời này, phân ra để nhìn nhận thì cô có thể nghe hiểu được, nhưng mà sau khi tổng hợp lại với nhau thì cô không hiểu được nữa.
Nhất là lại có mối liên quan đến Lục Thời Sơ thì càng khó hiểu hơn.
Đáy mắt của Trần Minh Tân tràn đầy hơi lạnh đến thấu xương: "Sự thật chính là như vậy, virus K1LU73, cũng là do Lý Yến Nam đã đưa cho anh, khiến anh uống hết."
Dường như là ngay lập tức Tô Ánh Nguyệt lắc đầu phản bác: "Cái này sao có thể chứ?"
Đây là chuyện không thể nào, Lục Thời Sơ là một người mà cô hiểu rất rõ.
"K1LU73, "LU" chính là họ của Lục Thời Sơ, sinh nhật của anh ta là ngày 3 tháng 7, chuyện này hẳn là em có thể biết, còn có..."
"Anh đừng nói nữa." Tô Ánh Nguyệt sợ hãi anh lại nói ra cái gì đó cô không thể tin tưởng được, lập tức đánh gãy lời của anh.
Trần Minh Tân hơi híp mắt lại, giọng nói lại từng bước ép sát: "Anh hỏi em, chọn anh hay là chọn anh ta? Em chỉ có thể chọn một."
"Cái gì mà chọn anh hay là chọn anh ấy, trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm..." Sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt có chút trì trệ, thì thào nói, giọng nói rất nhẹ nhàng.
Trần Minh Tân nhẹ nhàng nhếch môi lên, ánh mắt của anh bình tĩnh, tiếng nói nhàn nhạt: "Anh cho em thời gian một ngày, em hãy cố gắng tiêu hóa chuyện này đi."
Anh chưa từng nghĩ đến sẽ nói ra chuyện của Lục Thời Sơ dưới tình huống như thế này.
Không đợi Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ gì nhiều, chỉ nghe phanh một tiếng, cửa xe hơi đã được mở ra.
Tô Ánh Nguyệt thu tầm mắt lại đã nhìn thấy Trần Minh Tân cúi người ngồi vào trong xe.
"Trần..."
Tô Ánh Nguyệt muốn gọi tên của anh theo bản năng, nhưng mà cô mới mở miệng thì Trần Minh Tân đã khởi động xe.
Ngay cả dây an toàn mà anh cũng không thắt, càng không thèm quay đầu lại nhìn cô một cái nào, ở bên trong xe đều là khí tức ngột ngạt.
Tô Ánh Nguyệt nhạy cảm cảm giác được cảm xúc của Trần Minh Tân không đúng lắm, thậm chí có thể nói là rất tồi tệ.
Từ về tốc độ xe mất khống chế cũng có thể thấy được điều này.
Tô Ánh Nguyệt không nói được lời nào, bởi vì tốc độ chạy xe giống như bay này cũng không thể nói gì được nữa.
Cũng không lâu lắm, xe hơi đã dừng ở trước cửa của biệt thự.
Tô Ánh Nguyệt ngồi ở ghế sau, cả người choáng váng dựa lưng vào ghế ngồi, mềm nhũn thành một cục.
Sắc mặt của Trần Minh Tân lạnh lẽo bước xuống xe, đi vòng ra đằng sau mở cửa sau xe ra, trực tiếp túm Tô Ánh Nguyệt đang chóng mặt đi ra ngoài.
Động tác của anh tuyệt đối không có dịu dàng chút nào, thậm chí còn có vẻ hơi mạnh bạo, bàn tay lớn của anh nắm lấy Tô Ánh Nguyệt nhanh chân đi vào trong biệt thự.
Chân của Tô Ánh Nguyệt ngắn hơn so với anh, không đi nhanh như anh được, căn bản cũng không thể đi theo kịp bước chân của anh.
Nếu là như lúc bình thường thì Trần Minh Tân chắc chắn sẽ chiều theo cô mà đi chậm lại một chút.
Nhưng mà giờ phút này Trần Minh Tân rõ ràng đang trong cơn thịnh nộ, nào có thể cẩn thận chú ý những điểm này.
Tô Ánh Nguyệt cơ hồ là bị anh kéo đi, cô biết càng giãy dụa cũng không có tác dụng gì, dứt khoát cũng không giãy dụa nữa, cô chạy chậm đuổi theo anh, cô hỏi: "Anh sao vậy?"
Khuôn mặt của Trần Minh Tân âm trầm không thèm để ý đến cô.
Tô Ánh Nguyệt kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa: "Trần Minh Tân, rốt cuộc là anh bị làm sao vậy."
Cũng không biết là trong lời nói của cô đã có chữ nào chạm đến chỗ tức giận của Trần Minh Tân, anh càng đi nhanh hơn, trực tiếp vác Tô Ánh Nguyệt lên trên vai mình, sau khi nhanh chóng đi lên lầu rồi thì ném cô lên trên giường.
Trên giường rất mềm, Tô Ánh Nguyệt cũng không tính là bị ngã đau, nhưng mà sự tức giận của cô đã bộc phát.
Cô lật người lại ngồi xuống, lớn tiếng nói với Trần Minh Tân: "Rốt cuộc là anh bị làm sao vậy?"
Sắc mặt của Trần Minh Tân không thay đổi đứng ở trước giường, con ngươi đen nhánh không nhúc nhích nhìn chằm chằm về phía Tô Ánh Nguyệt, ở nơi đáy mắt dường như là có vòng xoáy sâu không thấy đáy đang di chuyển muốn hút Tô Ánh Nguyệt vào trong đó.
Tô Ánh Nguyệt bị ánh mắt này của anh khiến cả người của cô giống như là bị ngâm trong một vùng đất băng tuyết, không tự chủ được mà rùng mình một cái.
Anh không hề nói cũng không hề cử động, Tô Ánh Nguyệt cũng không dám có động tác nào.
Trôi qua một lúc lâu, vẻ lạnh lẽo ở trên mặt của Trần Minh Tân đã có chút buông lỏng.
Lồng ngực của anh hơi phập phồng, giống như là đang cố gắng ổn định lại, kéo kéo cà vạt, anh nhìn chằm chằm vào Tô Ánh Nguyệt rồi hỏi: "Tại sao lại đi gặp anh ta?"
Đó cũng không phải là một câu hỏi.
Anh không phải là đang hỏi cô, mà là đang trách móc cô.
Dường như là trong cái nhìn của anh, anh không cần bất kỳ lời giải thích và biện bạch gì của cô, cô đi gặp Lục Thời Sơ thì chính là một chuyện sai lầm.
"Anh ấy là bạn của em, tại sao em không thể đi gặp anh ấy chứ?" Sắc mặt của Trần Minh Tân lạnh lẽo, đương nhiên Tô Ánh Nguyệt cũng không có khả năng cười được.
Về chuyện cô đi gặp Lục Thời Sơ, cô chưa nói cho anh biết thì quả thật là do cô đã thiếu sót.
Nhưng mà Trần Minh Tân biết cô đi gặp Lục Thời Sơ thì còn có thể sẽ để cho cô đi hay sao?
Đáp án đương nhiên là "không".
Nhưng mà Trần Minh Tân không cho cô đi gặp, vậy thì cô liền không đi gặp hay sao?
Tương tự như vậy, đây cũng là chuyện không thể nào.
Cho dù ở giữa Trần Minh Tân và Lục Thời Sơ có hiểu lầm gì, Lục Thời Sơ đối với cô mà nói chính là một người bạn quan trọng của cô.
"Ha, bạn bè à?"
Khóe mắt của Trần Minh Tân nổi lên một chút đùa cợt, khóe môi hơi cong lên: "Bạn bè gì mà có thể vượt qua nghìn dặm xa xôi ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ cũng muốn đến đây gặp em?"
"Anh ấy chỉ là thuận tiện mà thôi."
Tô Ánh Nguyệt rất không thích bộ dạng này của Trần Minh Tân, nhìn rất ác nghiệt, khiến cho người ta thấy phản cảm.
Trần Minh Tân cười lạnh: "Trên đời này còn có nhiều chuyện thuận tiện như vậy à?"
Lúc đầu ở trong lòng của Tô Ánh Nguyệt cũng cảm thấy là do mình có chút sơ sót, nhưng mà khi nhìn thấy bộ dạng này của Trần Minh Tân, cô cũng không có cách nào dùng giọng điệu hòa hoãn để nói chuyện với anh.
Cô lạnh mặt, giận quá hóa cười: "Không phải là anh cảm thấy giữa em với Lục Thời Sơ có chuyện gì à? Từ trước đến nay anh vẫn luôn cảm thấy mối quan hệ giữa em với Lục Thời Sơ không trong sạch, nếu không thì tại sao vẫn luôn không cho em đi gặp Lục Thời Sơ, trong lòng của anh em không đáng để anh tin tưởng như vậy ư?"
Cô cũng chỉ gặp Lục Thời Sơ mà thôi, Trần Minh Tân lại có thể tức giận đến nỗi hoàn toàn không thèm để ý đến cảm nhận của cô, lái xe nhanh như vậy, trực tiếp lôi cô về nhà, chất vấn cô một trận.
Ở giữa hai người bọn họ, có vấn đề gì cũng nên trao đổi với nhau.
Mà không phải là giống như anh thế này, cái gì cũng không nói mà trực tiếp trách cứ cô.
Huống hồ chi cô cũng không cảm thấy là mình có lỗi.
Giọng nói của Trần Minh Tân lạnh đến dọa người: "Nếu không thì sao? Em thật sự cho rằng Lục Thời Sơ chỉ coi em là em gái thôi à?"
Có một cơn bão đang tích tụ trong mắt của anh, sóng ngầm cuồn cuộn, đó là một loại cảm xúc khiến cho người ta kinh ngạc mà lại khó hiểu.
Đã có một giây mà Tô Ánh Nguyệt muốn tỏ ra yếu thế, có chút hối hận vì mình đã nói những lời như vậy.
Nhưng mà cô rất nhanh chóng gạt đi sự rụt rè ở trong lòng.
Cô yêu Trần Minh Tân, nhưng mà lúc anh tức giận thì cô cũng sẽ sợ anh.
"Nói cho cùng thì anh cũng chỉ là không tin em mà thôi." Trái tim của Tô Ánh Nguyệt chìm xuống đáy cốc.
Trần Minh Tân đột nhiên trầm mặc.
Đáy mắt hiện lên chút do dự.
Một giây sau giống như là anh đã nghĩ thông suốt cái gì đó, đáy mắt lại hiện lên một nụ cười tàn khốc, giọng nói yếu ớt: "Không nói đến chuyện rốt cuộc là Lục Thời Sơ có tâm tư khác với em hay là không, em thật sự cho rằng anh ta trong sạch giống như vẻ bề ngoài sao? Anh ta là người của Grissy, là tổ trưởng đoàn đội K7, virus K1LU73 trước đó là do chính anh ta đã chế tạo."
Tô Ánh Nguyệt sửng sốt: "Anh có ý gì chứ?"
Trần Minh Tân nói mấy lời này, phân ra để nhìn nhận thì cô có thể nghe hiểu được, nhưng mà sau khi tổng hợp lại với nhau thì cô không hiểu được nữa.
Nhất là lại có mối liên quan đến Lục Thời Sơ thì càng khó hiểu hơn.
Đáy mắt của Trần Minh Tân tràn đầy hơi lạnh đến thấu xương: "Sự thật chính là như vậy, virus K1LU73, cũng là do Lý Yến Nam đã đưa cho anh, khiến anh uống hết."
Dường như là ngay lập tức Tô Ánh Nguyệt lắc đầu phản bác: "Cái này sao có thể chứ?"
Đây là chuyện không thể nào, Lục Thời Sơ là một người mà cô hiểu rất rõ.
"K1LU73, "LU" chính là họ của Lục Thời Sơ, sinh nhật của anh ta là ngày 3 tháng 7, chuyện này hẳn là em có thể biết, còn có..."
"Anh đừng nói nữa." Tô Ánh Nguyệt sợ hãi anh lại nói ra cái gì đó cô không thể tin tưởng được, lập tức đánh gãy lời của anh.
Trần Minh Tân hơi híp mắt lại, giọng nói lại từng bước ép sát: "Anh hỏi em, chọn anh hay là chọn anh ta? Em chỉ có thể chọn một."
"Cái gì mà chọn anh hay là chọn anh ấy, trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm..." Sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt có chút trì trệ, thì thào nói, giọng nói rất nhẹ nhàng.
Trần Minh Tân nhẹ nhàng nhếch môi lên, ánh mắt của anh bình tĩnh, tiếng nói nhàn nhạt: "Anh cho em thời gian một ngày, em hãy cố gắng tiêu hóa chuyện này đi."
Anh chưa từng nghĩ đến sẽ nói ra chuyện của Lục Thời Sơ dưới tình huống như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.