Chương 577: CÓ TÌNH CẢM VỚI TÔI LÀ ĐỦ RỒI
Tiểu Chủ
21/02/2021
Lúc Mạc Tây Du trông thấy Trần Minh Tân có vài giây kinh ngạc ngắn ngủi.
Anh ta không ngờ Trần Minh Tân sẽ tìm đến anh ta.
Anh ta cởi găng tay ra quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân: "Sao ngài lại có thời gian rảnh đi đến đây vậy?"
Lơ đãng nhìn thời gian một chút, anh ta liền khẽ nhíu mày.
Tầm này Trần Minh Tân không ở nhà ăn cơm chiều còn tới tìm anh ta làm cái gì?
Dù sao anh ta cũng không tin Trần Minh Tân không có việc gì lại tới cửa.
Mạc Tây Du ngồi xuống đối diện Trần Minh Tân, nhìn vẻ mặt hơi âm trầmm của Trần Minh Tân khẽ nhíu mày lại.
Cũng không biết Trần Minh Tân đang nghĩ tới điều gì mà mi tâm nhíu chặt, rất lâu sau mới mở miệng: "Anh nói chuyện với Tô Ánh Nguyệt rồi à?"
"Có ý gì?"
Mạc Tây Du hỏi xong mới phản ứng lại được là lời nói của Trần Minh Tân có ý gì.
Nếu không phải quen biết với Trần Minh Tân nhiều năm như vậy thì cái người tích chữ như vàng còn nói chuyện không đầu không đuôi giống như anh người bình thường thật đúng là nghe không hiểu được.
Sắc mặt Mạc Tây Du ngưng trọng nhẹ gật đầu: "Vâng, đã nói qua với cô ấy."
Trần Minh Tân hỏi là chuyện tác dụng phụ của thuốc giải "K1LU73".
Anh vừa hỏi ra như vậy thì Mạc Tây Du liền biết tại sao anh lại muốn tới đây.
"Bây giờ anh cảm thấy thế nào?" Mạc Tây Du nói xong liền đứng dậy đi mở ra mấy bộ dụng cụ, dáng vẻ giống như muốn làm kiểm tra cho Trần Minh Tân.
Tác dụng phụ của thuốc giải "K1LU73" có chút quỷ quái, nó có thể quấy nhiễu thần kinh não bộ của con người.
Trần Minh Tân thực chất là người kiêu ngạo lại còn bị tác dụng phụ của thuốc làm ảnh hưởng tới cảm xúc, chuyện này đối với anh mà nói cũng không phải là chuyện vẻ vang gì
Cho nên lúc Trần Minh Tân chủ động mở miệng, Mạc Tây Du cũng không hề nhắc đến chuyện muốn làm kiểm tra cho anh.
Cảm thấy thế nào sao?
Trần Minh Tân mặt không biểu cảm mở miệng: "Tôi đã giết Lục Thời Sơ."
Mạc Tây Du luôn không để ý đến chuyện bên ngoài cũng không biết tới những ân oán kia giữa bọn họ nhưng lại cảm thấy cái tên Lục Thời Sơ này hơi quen tai.
Anh ta nhíu mày suy nghĩ một lát mới nhớ ra, đó không phải là người đàn ông thanh mai trúc mã cùng lớn lên với phu nhân à?
Nghe nói cũng là bác sĩ.
Với trình độ cưng chiều vợ trước kia của anh thế mà bây giờ anh lại hoàn toàn không để ý tới cảm nhận của vợ mình mà giết chết Lục Thời Sơ...
Quả thật là máu lạnh hơn so với trước kia.
"Nhất định là phu nhân cảm thấy rất khó chịu." Mạc Tây Du mở hết đống dụng cụ ra rồi mới quay lại nhìn về phía Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân lạnh lùng liếc anh ta một cái: "Bây giờ cô ấy đang rất hận tôi."
Mặc dù Mạc Tây Du không sợ anh nhưng bất thình lình bị ánh mắt lạnh đến tận xương tủy kia quét qua vẫn cảm thấy hơi run sợ.
Anh ta đổi một cách khác hỏi Trần Minh Tân: "Tại sao anh lại muốn giết anh ta?"
"Anh ta là đội trưởng của 'K7', virus 'K1LU73' được xuất ra từ trong tay anh ta, quan trọng nhất là anh ta còn chưa từ bỏ ý định đối với Tô Ánh Nguyệt nên tôi giết anh ta có cái gì không đúng à?"
Trong câu nói sau cùng của Trần Minh Tân mang theo một tia nghi ngờ cực mỏng nhưng giống hơn là tại tìm cảm giác tán đồng từ Mạc Tây Du.
Mạc Tây Du một hồi lâu cũng không hề lên tiếng.
Đợi sau khi anh ta đem cái tin tức kinh người này tiêu hóa hết xong, mới nhẹ gật đầu: "Vâng, anh làm cũng không có gì là không đúng."
Anh ta cũng là người bên cạnh Trần Minh Tân cho nên gặp loại chuyện như thế này cũng có thể tiếp nhận được.
Nhưng...
"Đối với anh mà nói thì anh ta nhất định phải chết nhưng đối với phu nhân mà nói anh ta lại là một người rất quan trọng." Mạc Tây Du cũng không sợ Trần Minh Tân tức giận, nghĩ cái gì thì nói cái đó.
Quả nhiên một khắc sau, Trần Minh Tân nguy hiểm nheo cặp mắt lại, đột nhiên đưa tay hất văng một cái chén bên cạnh ra ngoài: "Người quan trọng? Tôi mới là người quan trọng nhất của cô ấy."
"Lục Thời Sơ và phu nhân cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cho dù bởi vì việc này mà phu nhân không còn tình cảm với anh ta nữa thì cô ấy cũng sẽ không nguyện ý nhìn anh ta chết."
"Cô ấy có tình cảm gì với Lục Thời Sơ chứ? Cô là người phụ nữ của tôi nên có tình cảm với tôi là đủ rồi!" Sắc mặt Trần Minh Tân càng trở nên âm trầm nhưng giọng điệu lại vô cùng nghiêm túc.
"Nói thế cũng không sai." Mạc Tây Du đẩy kính mắt gác ở trên sống mũi một cái: "Cho nên, rốt cuộc mục đích hôm nay ngài đến đây là cái gì?"
Trần Minh Tân dừng một chút: "Đã tôi nói không sai rồi mà sao cô ấy lại hận tôi?"
"Bởi vì ngoại trừ là vợ của anh ra thì cô ấy vẫn còn có thân phận khác, có bạn bè khác, có người khác để quan tâm..."
"Cô ấy chỉ cần thân phận là vợ của tôi là đủ rồi, người khác có cái gì quan trọng đâu?"
Chỉ cần Trần Minh Tân vừa nghĩ tới Tô Ánh Nguyệt từng vì Lục Thời Sơ mà chảy nước mắt, cả người anh đã có chút không nhịn được sự tàn ác trong lòng.
Mạc Tây Du không nói gì.
Cuối cùng thì anh ta cũng thấy được tác dụng phụ của thuốc giải "K1LU73" ảnh hưởng tới Trần Minh Tân như thế nào.
Thật sự có thể khiến cho tính tình của người ta thay đổi rất lớn giống như là biến thành một người khác vậy.
Trước kia Trần Minh Tân làm mọi chuyện đều chu đáo cẩn thận sao có thể nói ra mấy lời không phân rõ phải trái chút nào còn độc đoán chuyên quyền như thế này.
"Đã tới đây rồi hay tôi làm kiểm tra cho anh nhé." Mạc Tây Du cũng không muốn tranh luận cùng anh nữa.
"Không cần đâu, anh cho tôi một chút thuốc làm tan vết bầm là được rồi." Trần Minh Tân nhíu mày, ánh mắt lóe lên một vòng trầm tư không biết lại đang nghĩ tới cái gì.
Trên đường anh lái xe tới đây, vừa đi anh vừa nghi ngờ có phải mình đã bị ảnh hưởng bởi tác dụng phụ của thuốc giải "K1LU73" hay không, nhưng chính Mạc Tây Du cũng đã nói, anh không hề làm sai.
Đã như vậy, anh cũng không cần làm kiểm tra nữa.
Mạc Tây Du nghe vậy, khẽ thở dài một tiếng nhỏ không thể nghe thấy được sau đó mới đi lấy thuốc cho anh.
...
Sau khi Trần Minh Tân đi rồi, Nam Kha mới đi tới gian phòng một chuyến đem đồ ăn đến cho Tô Ánh Nguyệt.
Lúc này Tô Ánh Nguyệt đã tắm rửa qua và thay xong áo ngủ.
"Cảm ơn."
Nhìn thấy Nam Kha đưa cơm đến cho mình cô cũng không hề từ chối mà chỉ nói cảm ơn sau đó bắt đầu ăn cơm.
Chuyện giữa cô và Trần Minh Tân không cần thiết để cho những người khác thêm phiền lòng.
Mặc dù trong lòng cô vẫn đang vì chuyện của Lục Thời Sơ nên khó mà tiêu tan nhưng mấy người Nam Kha lại thực lòng quan tâm đến cô nên không cần thết để các cô lo lắng thêm.
Nam Kha thấy Tô Ánh Nguyệt bằng lòng ăn cơm, trong lòng cũng khẽ buông lỏng.
"So với lúc vừa tới đây còn gầy hơn rồi, cô nên ăn nhiều một chút." Nam Kha ngồi ở bên cạnh cười tủm tỉm nhìn cô.
Tô Ánh Nguyệt mím môi muốn nói cái gì nhưng do dự một chút lại cúi đầu.
Nam Kha là phụ nữ, suy nghĩ cũng được coi là tinh tế tỉ mỉ, cho dù Tô Ánh Nguyệt không nói ra nhưng cô ta cũng biết Tô Ánh Nguyệt muốn hỏi cái gì.
"Tôi đã hỏi qua anh trai, lúc anh ấy trở lại thì mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi, anh ấy chỉ nhìn thấy Lục Thời Sơ bị người ta nâng lên xe thôi, anh ấy hỏi qua đám thuộc hạ thì được biết là một phát súng kia trúng ngay ngực nhưng không hề tắt thở nên không thể xác định được là đã thật sự chết hay chưa."
Thật ra cô ta đã hỏi qua mấy tên thuộc hạ có mặt ở đó, mặc dù chưa tắt thở nhưng cơ bản cũng không có khả năng sống tiếp được nữa.
Thế nhưng bây giờ Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân đang giằng co như thế, cô ta nói như vậy là muốn cố gắng xoa dịu mối quan hệ giữa hai người bọn họ?
Cho dù nói thế nào thì bọn họ cũng không có khả năng cả đời đều kẹt lại trong chuyện cái chết của Lục Thời Sơ này.
Cô ta có thể hiểu được Tô Ánh Nguyệt nhưng lòng của cô ta lại có khuynh hướng nghiêng về Trần Minh Tân.
Dù sao Trần Minh Tân cũng là ân nhân cứu mạng của cô ta và anh trai, hơn nữa đã chung sống với nhau nhiều năm như vậy nên không có gì khác biệt với người thân cả.
Trần Minh Tân rất quan tâm đến Tô Ánh Nguyệt nên cô ta và anh trai phải giúp đỡ Trần Minh Tân mới được.
"Cô nói đều là thật sao?" Tô Ánh Nguyệt nghe xong lời Nam Kha vừa nói thì ngay cả ăn cơm cũng không để ý tới nữa, lập tức đem đôi đũa trong tay đặt xuống, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nhìn cô ta.
Anh ta không ngờ Trần Minh Tân sẽ tìm đến anh ta.
Anh ta cởi găng tay ra quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân: "Sao ngài lại có thời gian rảnh đi đến đây vậy?"
Lơ đãng nhìn thời gian một chút, anh ta liền khẽ nhíu mày.
Tầm này Trần Minh Tân không ở nhà ăn cơm chiều còn tới tìm anh ta làm cái gì?
Dù sao anh ta cũng không tin Trần Minh Tân không có việc gì lại tới cửa.
Mạc Tây Du ngồi xuống đối diện Trần Minh Tân, nhìn vẻ mặt hơi âm trầmm của Trần Minh Tân khẽ nhíu mày lại.
Cũng không biết Trần Minh Tân đang nghĩ tới điều gì mà mi tâm nhíu chặt, rất lâu sau mới mở miệng: "Anh nói chuyện với Tô Ánh Nguyệt rồi à?"
"Có ý gì?"
Mạc Tây Du hỏi xong mới phản ứng lại được là lời nói của Trần Minh Tân có ý gì.
Nếu không phải quen biết với Trần Minh Tân nhiều năm như vậy thì cái người tích chữ như vàng còn nói chuyện không đầu không đuôi giống như anh người bình thường thật đúng là nghe không hiểu được.
Sắc mặt Mạc Tây Du ngưng trọng nhẹ gật đầu: "Vâng, đã nói qua với cô ấy."
Trần Minh Tân hỏi là chuyện tác dụng phụ của thuốc giải "K1LU73".
Anh vừa hỏi ra như vậy thì Mạc Tây Du liền biết tại sao anh lại muốn tới đây.
"Bây giờ anh cảm thấy thế nào?" Mạc Tây Du nói xong liền đứng dậy đi mở ra mấy bộ dụng cụ, dáng vẻ giống như muốn làm kiểm tra cho Trần Minh Tân.
Tác dụng phụ của thuốc giải "K1LU73" có chút quỷ quái, nó có thể quấy nhiễu thần kinh não bộ của con người.
Trần Minh Tân thực chất là người kiêu ngạo lại còn bị tác dụng phụ của thuốc làm ảnh hưởng tới cảm xúc, chuyện này đối với anh mà nói cũng không phải là chuyện vẻ vang gì
Cho nên lúc Trần Minh Tân chủ động mở miệng, Mạc Tây Du cũng không hề nhắc đến chuyện muốn làm kiểm tra cho anh.
Cảm thấy thế nào sao?
Trần Minh Tân mặt không biểu cảm mở miệng: "Tôi đã giết Lục Thời Sơ."
Mạc Tây Du luôn không để ý đến chuyện bên ngoài cũng không biết tới những ân oán kia giữa bọn họ nhưng lại cảm thấy cái tên Lục Thời Sơ này hơi quen tai.
Anh ta nhíu mày suy nghĩ một lát mới nhớ ra, đó không phải là người đàn ông thanh mai trúc mã cùng lớn lên với phu nhân à?
Nghe nói cũng là bác sĩ.
Với trình độ cưng chiều vợ trước kia của anh thế mà bây giờ anh lại hoàn toàn không để ý tới cảm nhận của vợ mình mà giết chết Lục Thời Sơ...
Quả thật là máu lạnh hơn so với trước kia.
"Nhất định là phu nhân cảm thấy rất khó chịu." Mạc Tây Du mở hết đống dụng cụ ra rồi mới quay lại nhìn về phía Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân lạnh lùng liếc anh ta một cái: "Bây giờ cô ấy đang rất hận tôi."
Mặc dù Mạc Tây Du không sợ anh nhưng bất thình lình bị ánh mắt lạnh đến tận xương tủy kia quét qua vẫn cảm thấy hơi run sợ.
Anh ta đổi một cách khác hỏi Trần Minh Tân: "Tại sao anh lại muốn giết anh ta?"
"Anh ta là đội trưởng của 'K7', virus 'K1LU73' được xuất ra từ trong tay anh ta, quan trọng nhất là anh ta còn chưa từ bỏ ý định đối với Tô Ánh Nguyệt nên tôi giết anh ta có cái gì không đúng à?"
Trong câu nói sau cùng của Trần Minh Tân mang theo một tia nghi ngờ cực mỏng nhưng giống hơn là tại tìm cảm giác tán đồng từ Mạc Tây Du.
Mạc Tây Du một hồi lâu cũng không hề lên tiếng.
Đợi sau khi anh ta đem cái tin tức kinh người này tiêu hóa hết xong, mới nhẹ gật đầu: "Vâng, anh làm cũng không có gì là không đúng."
Anh ta cũng là người bên cạnh Trần Minh Tân cho nên gặp loại chuyện như thế này cũng có thể tiếp nhận được.
Nhưng...
"Đối với anh mà nói thì anh ta nhất định phải chết nhưng đối với phu nhân mà nói anh ta lại là một người rất quan trọng." Mạc Tây Du cũng không sợ Trần Minh Tân tức giận, nghĩ cái gì thì nói cái đó.
Quả nhiên một khắc sau, Trần Minh Tân nguy hiểm nheo cặp mắt lại, đột nhiên đưa tay hất văng một cái chén bên cạnh ra ngoài: "Người quan trọng? Tôi mới là người quan trọng nhất của cô ấy."
"Lục Thời Sơ và phu nhân cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cho dù bởi vì việc này mà phu nhân không còn tình cảm với anh ta nữa thì cô ấy cũng sẽ không nguyện ý nhìn anh ta chết."
"Cô ấy có tình cảm gì với Lục Thời Sơ chứ? Cô là người phụ nữ của tôi nên có tình cảm với tôi là đủ rồi!" Sắc mặt Trần Minh Tân càng trở nên âm trầm nhưng giọng điệu lại vô cùng nghiêm túc.
"Nói thế cũng không sai." Mạc Tây Du đẩy kính mắt gác ở trên sống mũi một cái: "Cho nên, rốt cuộc mục đích hôm nay ngài đến đây là cái gì?"
Trần Minh Tân dừng một chút: "Đã tôi nói không sai rồi mà sao cô ấy lại hận tôi?"
"Bởi vì ngoại trừ là vợ của anh ra thì cô ấy vẫn còn có thân phận khác, có bạn bè khác, có người khác để quan tâm..."
"Cô ấy chỉ cần thân phận là vợ của tôi là đủ rồi, người khác có cái gì quan trọng đâu?"
Chỉ cần Trần Minh Tân vừa nghĩ tới Tô Ánh Nguyệt từng vì Lục Thời Sơ mà chảy nước mắt, cả người anh đã có chút không nhịn được sự tàn ác trong lòng.
Mạc Tây Du không nói gì.
Cuối cùng thì anh ta cũng thấy được tác dụng phụ của thuốc giải "K1LU73" ảnh hưởng tới Trần Minh Tân như thế nào.
Thật sự có thể khiến cho tính tình của người ta thay đổi rất lớn giống như là biến thành một người khác vậy.
Trước kia Trần Minh Tân làm mọi chuyện đều chu đáo cẩn thận sao có thể nói ra mấy lời không phân rõ phải trái chút nào còn độc đoán chuyên quyền như thế này.
"Đã tới đây rồi hay tôi làm kiểm tra cho anh nhé." Mạc Tây Du cũng không muốn tranh luận cùng anh nữa.
"Không cần đâu, anh cho tôi một chút thuốc làm tan vết bầm là được rồi." Trần Minh Tân nhíu mày, ánh mắt lóe lên một vòng trầm tư không biết lại đang nghĩ tới cái gì.
Trên đường anh lái xe tới đây, vừa đi anh vừa nghi ngờ có phải mình đã bị ảnh hưởng bởi tác dụng phụ của thuốc giải "K1LU73" hay không, nhưng chính Mạc Tây Du cũng đã nói, anh không hề làm sai.
Đã như vậy, anh cũng không cần làm kiểm tra nữa.
Mạc Tây Du nghe vậy, khẽ thở dài một tiếng nhỏ không thể nghe thấy được sau đó mới đi lấy thuốc cho anh.
...
Sau khi Trần Minh Tân đi rồi, Nam Kha mới đi tới gian phòng một chuyến đem đồ ăn đến cho Tô Ánh Nguyệt.
Lúc này Tô Ánh Nguyệt đã tắm rửa qua và thay xong áo ngủ.
"Cảm ơn."
Nhìn thấy Nam Kha đưa cơm đến cho mình cô cũng không hề từ chối mà chỉ nói cảm ơn sau đó bắt đầu ăn cơm.
Chuyện giữa cô và Trần Minh Tân không cần thiết để cho những người khác thêm phiền lòng.
Mặc dù trong lòng cô vẫn đang vì chuyện của Lục Thời Sơ nên khó mà tiêu tan nhưng mấy người Nam Kha lại thực lòng quan tâm đến cô nên không cần thết để các cô lo lắng thêm.
Nam Kha thấy Tô Ánh Nguyệt bằng lòng ăn cơm, trong lòng cũng khẽ buông lỏng.
"So với lúc vừa tới đây còn gầy hơn rồi, cô nên ăn nhiều một chút." Nam Kha ngồi ở bên cạnh cười tủm tỉm nhìn cô.
Tô Ánh Nguyệt mím môi muốn nói cái gì nhưng do dự một chút lại cúi đầu.
Nam Kha là phụ nữ, suy nghĩ cũng được coi là tinh tế tỉ mỉ, cho dù Tô Ánh Nguyệt không nói ra nhưng cô ta cũng biết Tô Ánh Nguyệt muốn hỏi cái gì.
"Tôi đã hỏi qua anh trai, lúc anh ấy trở lại thì mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi, anh ấy chỉ nhìn thấy Lục Thời Sơ bị người ta nâng lên xe thôi, anh ấy hỏi qua đám thuộc hạ thì được biết là một phát súng kia trúng ngay ngực nhưng không hề tắt thở nên không thể xác định được là đã thật sự chết hay chưa."
Thật ra cô ta đã hỏi qua mấy tên thuộc hạ có mặt ở đó, mặc dù chưa tắt thở nhưng cơ bản cũng không có khả năng sống tiếp được nữa.
Thế nhưng bây giờ Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân đang giằng co như thế, cô ta nói như vậy là muốn cố gắng xoa dịu mối quan hệ giữa hai người bọn họ?
Cho dù nói thế nào thì bọn họ cũng không có khả năng cả đời đều kẹt lại trong chuyện cái chết của Lục Thời Sơ này.
Cô ta có thể hiểu được Tô Ánh Nguyệt nhưng lòng của cô ta lại có khuynh hướng nghiêng về Trần Minh Tân.
Dù sao Trần Minh Tân cũng là ân nhân cứu mạng của cô ta và anh trai, hơn nữa đã chung sống với nhau nhiều năm như vậy nên không có gì khác biệt với người thân cả.
Trần Minh Tân rất quan tâm đến Tô Ánh Nguyệt nên cô ta và anh trai phải giúp đỡ Trần Minh Tân mới được.
"Cô nói đều là thật sao?" Tô Ánh Nguyệt nghe xong lời Nam Kha vừa nói thì ngay cả ăn cơm cũng không để ý tới nữa, lập tức đem đôi đũa trong tay đặt xuống, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nhìn cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.