Chương 281: ĐÂY LÀ NHÀ CỦA CHÚNG TA
Tiểu Chủ
28/11/2020
Thần kinh của Tô Ánh Nguyệt bị rượu làm tê liệt, ý thức lúc này cũng không rõ ràng.
Trong lúc mơ màng, cô lại nhớ tới hai năm trước, hôm đó lúc cô mới tỉnh dậy trong bệnh viện.
Y tá nói với cô rằng đứa bé đã mất.
“Không…
Vẻ mặt của Trần Minh Tân căng thẳng, vội ngồi xuống, cúi đầu nhìn vẻ mặt của Tô Ánh Nguyệt, cúi đầu gọi cô: “Tô Ánh Nguyệt?”
“Đứa bé…”
Khuôn mặt thanh tú của Tô Ánh Nguyệt tràn ngập sự đau khổ, khẽ lẩm bẩm gì đó, hai hàng mày cau lại, khiến người ta đau lòng.
Trân Minh Tân đưa tay vuốt điểm giữa hai hàng mày của cô, lông mày lại nhíu lại.
Đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng, cúi người muốn nghe cô nói cái gì, nhưng cô lại không nói gì nữa, bàn tay lớn vỗ nhẹ lên lưng cô, lúc này cô mới trở nên yên lặng.
Một lát sau, anh nghe thấy tiếng thở đều của cô.
Biết cô đã ngủ, mới đặt cô xuống.
Nhưng, rốt cuộc chuyện gì khiến cho cô đau khổ như vậy?
Ngoài cửa vang lên tiếng “ăng ẳng” của thịt bò.
Trần Minh Tân đi ra mở cửa.
Ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu của thịt bò, khẽ nói: “Ngoan một chút, cô ấy đang ngủ, đi xuống đi”
Dường như thịt bò nghe hiểu, quay người, lắc lắc mông đi xuống tầng.
Lúc Tô Ánh Nguyệt tỉnh lại, cảm giác đầu mình đau đớn như sắp nổ tung.
Say rượu đúng là điều tồi tệ nhất mà.
Cô xoay người ngồi dậy, cúi đầu thì thấy áo ngủ mặc trên người có chút quen mắt.
Nhưng, đây chắc chắn không phải do cô thay!
Cô vội vàng xuống giường, lúc quay đầu trong lơ đãng thì thấy một bức tranh.
Đây là bức tranh được Trần Minh Tân vẽ hai năm trước.
Lúc Trần Minh Tân vẽ ra bức tranh này, vật liệu mà anh dùng đều là những vật liệu tốt nhất, nên bức tranh kia không hề có dấu về bị phai màu, ngược lại hoàn toàn như mới.
Ngay lúc cô đang trong tình trạng sững sờ, cánh cửa phòng được người đấy ra từ phía bên ngoài, phát ra tiếng “ken két”.
“Tỉnh rôi thì xuống tâng ăn sáng đi”
Trần Minh Tân đang mặc một bộ vest, lúc tầm mắt chạm vào cổ áo bị trễ xuống và một phần ngực bị lộ ra của cô, ánh mắt tối đi.
Áo ngủ thùng thình cũng không che được dáng người đã phát dục tinh tế của người con gái đã trưởng thành.
Tô Ánh Nguyệt chú ý tới ánh mắt của Trần Minh Tân, sắc mặt lạnh lùng, nhanh chóng quay lưng lại, giọng nói cũng lành lạnh: “Anh dựa vào đâu mà đưa tôi đến nhà anh!”
“Đây là nhà của chúng ta”
Trần Minh Tân bỏ lại một câu như vậy, cũng không giải thích gì nhiêu, mà xoay người xuống tầng.
Tô Ánh Nguyệt nghe được tiếng đóng cửa, tức giận dậm chân.
Ánh mắt nhìn về phía cửa hiện lên sự chán ghét.
Quần áo hôm qua của cô đã không thể mặc được nữa.
Cô không biết mối quan hệ của Trân Minh Tân và Cố Hàm Yên mãy năm nay như thế nào.
Lúc cô nhìn thấy quân áo của mình còn treo nguyên trong tủ, giật mình trong chốc lát.
Cô lấy một bộ quần áo ra thay, phát hiện có chút rộng.
Khó trách hai năm nay Phong Hải vẫn nói cô gây, hóa ra là gây đi nhiều thật.
Cô đi xuống dưới tâng, liếc qua phòng ăn, rồi trực tiếp nhấc chân đi thẳng về phía cửa.
Có ma mới thèm cùng anh ăn sáng!
Anh nói thì cô phải nghe theo sao?
Cũng không phải hoàng đế của xã hội phong kiến!
Nhưng lúc Tô Ánh Nguyệt đi tới cửa, lúc phát hiện Trần Minh Tân đã chờ ở đó, thì sắc mặt cô trở nên tối sầm.
Trên mặt cô hiện lên một tia đề phòng, chuẩn bị đẩy Trần Minh Tân ra rồi trực tiếp rời đi.
Nhưng ngạc nhiên là Trần Minh Tân cũng không ngăn cản cô, chỉ mở miệng nói một câu khiến cho Tô Ánh Nguyệt vô cùng khó hiểu. “Nhớ những gì em nói lúc uống say tối hôm qua không?”
Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt thay đổi.
Cô nhớ lúc trước khi còn ở Cảnh Thành, có lần cô uống say, ngày hôm sau tỉnh lại thì Phong Hải lại cố ý đưa cô ra ngoài thư giãn.
Sau đó cô mới biết, Phong Hải làm như vậy bởi vì nghe thấy lúc cô say rượu nhắc tới đứa bé, nên muốn khuyên bảo cô.
Nhưng đứa bé vĩnh viễn luôn là nút thắt trong lòng cô.
Tô Ánh Nguyệt chỉ cần nghĩ đến việc mình nhắc về đứa bé sau khi say rượu tối hôm qua, thì cảm thấy cả người rét run.
Năm đó, Trân Minh Tân không tin đứa bé kia là của cô…
Tô Ánh Nguyệt cười gượng: “Lời nói linh tinh lúc say thì ai mà nhớ được, ngược lại là anh, tích cực như vậy làm gì?”
Trong mắt Tô Ánh Nguyệt lóe lên một tia hận ý, nhưng chỉ thoáng lướt qua.
Nhưng vẫn bị Trần Minh Tân chú ý tới.
Anh không ngăn cản Tô Ánh Nguyệt nữa.
Anh cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, không ngờ Tô Ánh Nguyệt lại có phản ứng lớn như vậy.
Xem ra, bên trong có vấn đề.
Trần Minh Tân nhìn hướng Tô Ánh Nguyệt rời đi, lấy di động ra gọi điện cho Nam Sơn: “Điều tra chỉ tiết lại những chuyện năm đó”
Năm đó, rốt cuộc anh đã bỏ lỡ chuyện gì?
Tô Ánh Nguyệt đi một khoảng xa mới gọi xe taxi.
Trước khi lên xe, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, xác định Trân Minh Tân không đi theo mới ngôi vào trong xe.
Cô báo địa chỉ chỗ ở rôi ngửa đầu dựa vào cửa kính xe.
Không biết qua bao lâu, xe ngừng lại.
“Thưa cô, đã tới rồi!”
Tài xế tốt bụng nhắc nhở cô, quay đầu lại phát hiện khách hàng nữ trẻ tuổi xinh đẹp kia đã rơi lệ đầy mặt.
Tài xế thở dài, đưa hai tờ khăn giấy cho cô: “Cô à, đừng buồn, mấy tên công tử nhà giàu này, không có ai thật tình cả, cô trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, lúc tìm kiếm đối tượng thì đừng chú trọng tới việc có tiên, có quyên thế hay không, quan trọng là thương cô”
Bởi vì Tô Ánh Nguyệt đi ra từ Vịnh Vân Thượng, những người sống ở đó toàn là những kẻ giàu có.
Tài xế thấy cô khóc, thì tưởng cô bị tên công tử nhà giàu nào đó bỏ rơi nên mới an ủi cô như vậy.
Tô Ánh Nguyệt đưa tay chạm lên mặt, lúc này mới phát hiện trên mặt đã đầy nước mắt.
Cô cúi đầu, nhận lấy khăn giấy tài xế đưa cho, thanh toán tiên xe, vội vàng nói “cám ơn”, rôi nhanh chóng xuống xe.
Thương cô?
Trước kia Trân Minh Tân cũng rất thương cô.
Nhưng anh không thương cô cho đến cuối.
Ông nội của anh quan trọng hơn so với cô, anh tin tưởng ông ấy nhưng lại không tin tưởng cô.
Ngày hôm nay đi tới tình trạng này, ngay cả dũng khí để hận anh, chỉ trích anh cô cũng không có.
Tô Ánh Nguyệt trở lại chỗ ở của mình, nấu gì đó đơn giản để ăn rồi đi ngủ.
Trong lúc ngủ nửa tỉnh nửa mê, thì nhận được điện thoại của Phong Hải.
“Cậu” Tô Ánh Nguyệt thấy người gọi tới là Phong Hải, vội ngồi dậy.
Giọng của Phong Hải vẫn nhẹ nhàng, dịu dàng mười năm như một: “Ánh Nguyệt, tình huống bên Hải Nguyệt thế nào rồi?”
Tô Ánh Nguyệt mỉm cười: “Mọi thứ đều ổn, chuyện bên này cháu có chừng mực, cậu đừng lo cho cháu, lần trước bảo cậu tới bệnh viện kiếm tra, cậu đã đi kiểm tra chưa?”
Sống cùng với Phong Hải hai năm, Phong Hải đã giúp đỡ cô rất nhiều, cho dù người lạnh lùng hơn nữa cũng sẽ bị lay động.
“Cậu biết rôi, lát nữa cậu sẽ đi”
Phong Hải nói xong, thì im lặng, tựa như muốn nói rồi lại thôi.
Tô Ánh Nguyệt mím môi: “Những chuyện khác, cháu cũng tự có chừng mực, cậu chú ý sức khỏe, có thời gian cháu sẽ về thăm cậu”
“Ừm”
Hai người nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.
Xa xa ở Cảnh Thành, sau khi Phong Hải cúp điện thoại, trong mắt hiện lên một tia toan tính.
Sau đó gọi cấp dưới tới, trầm giọng ra lệnh: “Nếu có người điều tra chuyện của Tô Ánh Nguyệt thì phải tìm mọi cách che giấu càng kỹ càng tốt”
“Vâng” Cấp dưới nhận lệnh rồi rời đi.
Trong lúc mơ màng, cô lại nhớ tới hai năm trước, hôm đó lúc cô mới tỉnh dậy trong bệnh viện.
Y tá nói với cô rằng đứa bé đã mất.
“Không…
Vẻ mặt của Trần Minh Tân căng thẳng, vội ngồi xuống, cúi đầu nhìn vẻ mặt của Tô Ánh Nguyệt, cúi đầu gọi cô: “Tô Ánh Nguyệt?”
“Đứa bé…”
Khuôn mặt thanh tú của Tô Ánh Nguyệt tràn ngập sự đau khổ, khẽ lẩm bẩm gì đó, hai hàng mày cau lại, khiến người ta đau lòng.
Trân Minh Tân đưa tay vuốt điểm giữa hai hàng mày của cô, lông mày lại nhíu lại.
Đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng, cúi người muốn nghe cô nói cái gì, nhưng cô lại không nói gì nữa, bàn tay lớn vỗ nhẹ lên lưng cô, lúc này cô mới trở nên yên lặng.
Một lát sau, anh nghe thấy tiếng thở đều của cô.
Biết cô đã ngủ, mới đặt cô xuống.
Nhưng, rốt cuộc chuyện gì khiến cho cô đau khổ như vậy?
Ngoài cửa vang lên tiếng “ăng ẳng” của thịt bò.
Trần Minh Tân đi ra mở cửa.
Ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu của thịt bò, khẽ nói: “Ngoan một chút, cô ấy đang ngủ, đi xuống đi”
Dường như thịt bò nghe hiểu, quay người, lắc lắc mông đi xuống tầng.
Lúc Tô Ánh Nguyệt tỉnh lại, cảm giác đầu mình đau đớn như sắp nổ tung.
Say rượu đúng là điều tồi tệ nhất mà.
Cô xoay người ngồi dậy, cúi đầu thì thấy áo ngủ mặc trên người có chút quen mắt.
Nhưng, đây chắc chắn không phải do cô thay!
Cô vội vàng xuống giường, lúc quay đầu trong lơ đãng thì thấy một bức tranh.
Đây là bức tranh được Trần Minh Tân vẽ hai năm trước.
Lúc Trần Minh Tân vẽ ra bức tranh này, vật liệu mà anh dùng đều là những vật liệu tốt nhất, nên bức tranh kia không hề có dấu về bị phai màu, ngược lại hoàn toàn như mới.
Ngay lúc cô đang trong tình trạng sững sờ, cánh cửa phòng được người đấy ra từ phía bên ngoài, phát ra tiếng “ken két”.
“Tỉnh rôi thì xuống tâng ăn sáng đi”
Trần Minh Tân đang mặc một bộ vest, lúc tầm mắt chạm vào cổ áo bị trễ xuống và một phần ngực bị lộ ra của cô, ánh mắt tối đi.
Áo ngủ thùng thình cũng không che được dáng người đã phát dục tinh tế của người con gái đã trưởng thành.
Tô Ánh Nguyệt chú ý tới ánh mắt của Trần Minh Tân, sắc mặt lạnh lùng, nhanh chóng quay lưng lại, giọng nói cũng lành lạnh: “Anh dựa vào đâu mà đưa tôi đến nhà anh!”
“Đây là nhà của chúng ta”
Trần Minh Tân bỏ lại một câu như vậy, cũng không giải thích gì nhiêu, mà xoay người xuống tầng.
Tô Ánh Nguyệt nghe được tiếng đóng cửa, tức giận dậm chân.
Ánh mắt nhìn về phía cửa hiện lên sự chán ghét.
Quần áo hôm qua của cô đã không thể mặc được nữa.
Cô không biết mối quan hệ của Trân Minh Tân và Cố Hàm Yên mãy năm nay như thế nào.
Lúc cô nhìn thấy quân áo của mình còn treo nguyên trong tủ, giật mình trong chốc lát.
Cô lấy một bộ quần áo ra thay, phát hiện có chút rộng.
Khó trách hai năm nay Phong Hải vẫn nói cô gây, hóa ra là gây đi nhiều thật.
Cô đi xuống dưới tâng, liếc qua phòng ăn, rồi trực tiếp nhấc chân đi thẳng về phía cửa.
Có ma mới thèm cùng anh ăn sáng!
Anh nói thì cô phải nghe theo sao?
Cũng không phải hoàng đế của xã hội phong kiến!
Nhưng lúc Tô Ánh Nguyệt đi tới cửa, lúc phát hiện Trần Minh Tân đã chờ ở đó, thì sắc mặt cô trở nên tối sầm.
Trên mặt cô hiện lên một tia đề phòng, chuẩn bị đẩy Trần Minh Tân ra rồi trực tiếp rời đi.
Nhưng ngạc nhiên là Trần Minh Tân cũng không ngăn cản cô, chỉ mở miệng nói một câu khiến cho Tô Ánh Nguyệt vô cùng khó hiểu. “Nhớ những gì em nói lúc uống say tối hôm qua không?”
Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt thay đổi.
Cô nhớ lúc trước khi còn ở Cảnh Thành, có lần cô uống say, ngày hôm sau tỉnh lại thì Phong Hải lại cố ý đưa cô ra ngoài thư giãn.
Sau đó cô mới biết, Phong Hải làm như vậy bởi vì nghe thấy lúc cô say rượu nhắc tới đứa bé, nên muốn khuyên bảo cô.
Nhưng đứa bé vĩnh viễn luôn là nút thắt trong lòng cô.
Tô Ánh Nguyệt chỉ cần nghĩ đến việc mình nhắc về đứa bé sau khi say rượu tối hôm qua, thì cảm thấy cả người rét run.
Năm đó, Trân Minh Tân không tin đứa bé kia là của cô…
Tô Ánh Nguyệt cười gượng: “Lời nói linh tinh lúc say thì ai mà nhớ được, ngược lại là anh, tích cực như vậy làm gì?”
Trong mắt Tô Ánh Nguyệt lóe lên một tia hận ý, nhưng chỉ thoáng lướt qua.
Nhưng vẫn bị Trần Minh Tân chú ý tới.
Anh không ngăn cản Tô Ánh Nguyệt nữa.
Anh cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, không ngờ Tô Ánh Nguyệt lại có phản ứng lớn như vậy.
Xem ra, bên trong có vấn đề.
Trần Minh Tân nhìn hướng Tô Ánh Nguyệt rời đi, lấy di động ra gọi điện cho Nam Sơn: “Điều tra chỉ tiết lại những chuyện năm đó”
Năm đó, rốt cuộc anh đã bỏ lỡ chuyện gì?
Tô Ánh Nguyệt đi một khoảng xa mới gọi xe taxi.
Trước khi lên xe, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, xác định Trân Minh Tân không đi theo mới ngôi vào trong xe.
Cô báo địa chỉ chỗ ở rôi ngửa đầu dựa vào cửa kính xe.
Không biết qua bao lâu, xe ngừng lại.
“Thưa cô, đã tới rồi!”
Tài xế tốt bụng nhắc nhở cô, quay đầu lại phát hiện khách hàng nữ trẻ tuổi xinh đẹp kia đã rơi lệ đầy mặt.
Tài xế thở dài, đưa hai tờ khăn giấy cho cô: “Cô à, đừng buồn, mấy tên công tử nhà giàu này, không có ai thật tình cả, cô trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, lúc tìm kiếm đối tượng thì đừng chú trọng tới việc có tiên, có quyên thế hay không, quan trọng là thương cô”
Bởi vì Tô Ánh Nguyệt đi ra từ Vịnh Vân Thượng, những người sống ở đó toàn là những kẻ giàu có.
Tài xế thấy cô khóc, thì tưởng cô bị tên công tử nhà giàu nào đó bỏ rơi nên mới an ủi cô như vậy.
Tô Ánh Nguyệt đưa tay chạm lên mặt, lúc này mới phát hiện trên mặt đã đầy nước mắt.
Cô cúi đầu, nhận lấy khăn giấy tài xế đưa cho, thanh toán tiên xe, vội vàng nói “cám ơn”, rôi nhanh chóng xuống xe.
Thương cô?
Trước kia Trân Minh Tân cũng rất thương cô.
Nhưng anh không thương cô cho đến cuối.
Ông nội của anh quan trọng hơn so với cô, anh tin tưởng ông ấy nhưng lại không tin tưởng cô.
Ngày hôm nay đi tới tình trạng này, ngay cả dũng khí để hận anh, chỉ trích anh cô cũng không có.
Tô Ánh Nguyệt trở lại chỗ ở của mình, nấu gì đó đơn giản để ăn rồi đi ngủ.
Trong lúc ngủ nửa tỉnh nửa mê, thì nhận được điện thoại của Phong Hải.
“Cậu” Tô Ánh Nguyệt thấy người gọi tới là Phong Hải, vội ngồi dậy.
Giọng của Phong Hải vẫn nhẹ nhàng, dịu dàng mười năm như một: “Ánh Nguyệt, tình huống bên Hải Nguyệt thế nào rồi?”
Tô Ánh Nguyệt mỉm cười: “Mọi thứ đều ổn, chuyện bên này cháu có chừng mực, cậu đừng lo cho cháu, lần trước bảo cậu tới bệnh viện kiếm tra, cậu đã đi kiểm tra chưa?”
Sống cùng với Phong Hải hai năm, Phong Hải đã giúp đỡ cô rất nhiều, cho dù người lạnh lùng hơn nữa cũng sẽ bị lay động.
“Cậu biết rôi, lát nữa cậu sẽ đi”
Phong Hải nói xong, thì im lặng, tựa như muốn nói rồi lại thôi.
Tô Ánh Nguyệt mím môi: “Những chuyện khác, cháu cũng tự có chừng mực, cậu chú ý sức khỏe, có thời gian cháu sẽ về thăm cậu”
“Ừm”
Hai người nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.
Xa xa ở Cảnh Thành, sau khi Phong Hải cúp điện thoại, trong mắt hiện lên một tia toan tính.
Sau đó gọi cấp dưới tới, trầm giọng ra lệnh: “Nếu có người điều tra chuyện của Tô Ánh Nguyệt thì phải tìm mọi cách che giấu càng kỹ càng tốt”
“Vâng” Cấp dưới nhận lệnh rồi rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.