Chương 294: Để lại cho nhau chút mặt mũi
Tiểu Chủ
03/12/2020
Hai người đều ngớ ra.
Đáy mắt Cố Hàm Yên xuất hiện vẻ ngạc nhiên, giọng nói của cô ta mang theo ý chất vấn: “Sao cô lại ở đây?”
Tô Ánh Nguyệt mím môi, không có trả lời vấn đề của Cố Hàm Yên trước, ngược lại là nghiêng mắt nhìn về phía Thịt Bò: “Thịt Bò, qua đây, trở về phòng của con đi.”
Thịt Bò chặn trước cửa, không tình nguyện hừ hai tiếng, cuối cùng vẫn tránh ra trong ánh mắt nghiêm túc của Tô Ánh Nguyệt.
Cố Hàm Yên nhìn thoáng qua trong nhà, cũng không thấy bóng dáng của Trần Minh Tân, mới mất kiên nhẫn nói: “Cô không nghe thấy tôi hỏi cô hả!”
“Sao cô hỏi thì tôi phải trả lời? Hình như cô cũng không cái quyền này.”
Tô Ánh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào trong.
Cảnh này thật sự rất gượng gạo.
Nếu bắt buộc phải nói vì sao cô ở đây, bản thân cô cũng không thể nói rõ.
“Tô Ánh Nguyệt!”
Cố Hàm Yên theo sát sau lưng cô, gọi tên cô, giọng nói mang theo uy hiếp rõ ràng.
Đúng lúc này, Trần Minh Tân cũng đang đi ra.
Ánh mắt của anh đầu tiên là nhìn Tô Ánh Nguyệt, sau đó thì thấy Cố Hàm Yên đi theo sau lưng Tô Ánh Nguyệt.
“Minh Tân.”
Cố Hàm Yên nói xong, lại vượt qua Tô Ánh Nguyệt đến bên cạnh Trần Minh Thân, mỉm cười nói: “Vì bận đến bây giờ, cho nên mới tới đây muộn như vậy.”
Giọng nói của cô ta không lớn không nhỏ, đúng lúc có thể cho Tô Ánh Nguyệt nghe thấy.
Trước đó Trần Minh Tân và Cố Hàm Yên còn có hẹn?
Vậy anh còn giữ cô ở lại ăn cơm?
“Nếu cô bận như vậy thì không cần tới đây.” Giọng điệu của Trần Minh Tân hơi mất kiên nhẫn.
Anh đi tới chỗ Tô Ánh Nguyệt một bước: “Anh nấu bữa tối xong rồi, tới ăn đi.”
Sắc mặt Cố Hàm Yên lập tức trở nên khó coi.
“Nếu cô không có chuyện gì thì đi trước đi, tôi còn có việc.” Trần Minh Tân lại quay đầu nhìn Cố Hàm Yên, rồi kéo Tô Ánh Nguyệt đi về phía phòng ăn.
Không đợi Tô Ánh Nguyệt rút tay mình ra khỏi tay anh, đã nghe thấy Cố Hàm Yên nói: “Mấy hôm trước em đi thăm ông ngoại, ông còn nhắc đến anh đấy, khi nào anh trở về thăm ông?”
Cô ta không tin, nhắc tới Trần Úc Xuyên, Trần Minh Tân còn có thể thờ ơ như vậy.
Tô Ánh Nguyệt nghe thấy Cố Hàm Yên nhắc tới Trần Úc Xuyên, mạnh mẽ rút tay về, hơi thở trở nên lạnh lùng.
Trần Minh Tân hơi cau mày, sắc mặt không được tốt lắm.
Anh nhìn Cố Hàm Yên: “Đó là ông ngoại của tôi, khi nào tôi trở về thăm ông ấy đương nhiên có kế hoạch của mình, không cần cô quan tâm.”
Tuy Trần Minh Tân vẫn luôn lạnh nhạt với cô ta, nhưng lúc này ở trước mặt Tô Ánh Nguyệt, làm cô ta mất mặt, cô ta cũng không kiềm được cơn giận.
“Minh Tân, cho dù nói thế nào chúng ta cũng có hôn ước, trên danh nghĩa anh cũng là chồng chưa cưới của em, em biết anh thích chơi đùa, nhưng cũng phải có mức độ…”Không đợi Cố Hàm Yên nói xong, Trần Minh Tân chán ghét cắt ngang lời cô ta: “Tô Ánh Nguyệt là vợ tôi.”
Vừa nói ra những lời này, trong phòng khách lập tức rơi vào sự im lặng kỳ lạ.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn Trần Minh Tân, trong lòng vô cùng phức tạp.
Lúc đầu Trần Minh Tân sẽ đính hôn với Cố Hàm Yên, chắc thật sự có lý do khác nhỉ.
Nhưng thế thì có gì khác nhau chứ?
“Vậy có bao nhiêu người biết Tô Ánh Nguyệt là vợ anh chứ? Mọi người đều biết anh là chồng chưa cưới của em.”
Cố Hàm Yên nhẹ nhàng vén tóc dài bên tai, chậm rãi nói: “Anh cũng biết đó, mỗi ngày đều có vô số paparazzi đi theo em muốn chụp vài nội dung đặc biệt, nếu để bọn họ chụp được ảnh anh và Tô Ánh Nguyệt ở bên nhau, đến lúc đó, em nghĩ cho dù anh và em có làm sáng tỏ thế nào, mọi người cũng chỉ cảm thấy ấn tượng ban đầu, là Tô Ánh Nguyệt chen chân vào tình cảm của chúng ta.”
Trần Minh Tân nghe đến đó, sắc mặt đã trở nên rất khó coi.
Cố Hàm Yên lại thêm dầu vào lửa: “Anh đừng quên, lúc trước là tự anh chủ động nhắc tới chuyện đính hôn với em.”
Tô Ánh Nguyệt quay phắt đầu lại nhìn Trần Minh Tân.
Cô đã biết suy nghĩ lúc đầu của mình là không sai mà.
Cũng không phải Trần Minh Tân bị ép đến bất đắc dĩ, mà là dưới tình huống anh có thể lựa chọn, đã lựa chọn đính hôn với Cố Hàm Yên để giải quyết hoàn cảnh khó khăn lúc đó.
Cho dù trong lòng cô từng có suy nghĩ làm lành với Trần Minh Tân, cũng đều mất hết vào lúc này.
Cô là người anh có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Ngoài lần đó ra, cô có ý nghĩa gì khác biệt với anh chứ.
Đương nhiên Trần Minh Tân cũng biết, mặc dù những lời này của Cố Hàm Yên có nghĩa khác, nhưng đây là sự thật.
Anh khó chịu ra mặt, lạnh lùng nói: “Đủ rồi, cô đi ra ngoài!”“Nếu không chào đón em, bây giờ em sẽ đi, nhưng ông ngoại thật đáng thương, nếu ông biết anh còn quấn quýt lấy người phụ nữ này, không biết sẽ tức giận đến mức nào nữa.”
Cố Hàm Yên nở nụ cười đạt được mục đích.
Tuy cô ta không biết vì sao Trần Úc Xuyên đột nhiên chán ghét Tô Ánh Nguyệt như vậy, nhưng cô ta cảm thấy mình cần phải cho Tô Ánh Nguyệt biết, Trần Úc Xuyên ghét cô đến mức nào.
Nói xong, trước khi Trần Minh Tân nổi giận lần nữa, cô ta xoay người rời khỏi.
…
Cố Hàm Yên rời khỏi, Thịt Bò ở trong phòng nó.
Phòng khách to như vậy chỉ còn hai người Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt.
Trần Minh Tân quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt đi làm mang giày cao gót không quá cao, đứng bên cạnh Trần Minh Tân cũng chỉ cao đến môi anh.
Tuy Tô Ánh Nguyệt đứng trước mặt anh, nhưng lại khiến Trần Minh Tân cảm thấy khoảng cách của hai người đang trở nên vô cùng xa xôi.
Một lúc lâu sau đó, Trần Minh Tân lên tiếng trước, giọng nói hơi khàn: “Tô Ánh Nguyệt, em nói một câu đi.”
“Là anh bảo tôi nói chuyện đấy, tôi nói rồi anh cũng đừng tức giận.”
Tô Ánh Nguyệt lùi về sau một bước, mới ngẩng đầu nhìn Trần Minh Tân, ánh mắt lạnh lùng.
“Tôi luôn muốn biết, anh cứ kéo dài không chịu ly hôn, một bên khác lại có hôn ước với Cố Hàm Yên, mang hai loại thân phận này trên người, có cảm nghĩ gì?”
Tô Ánh Nguyệt cười lạnh nhìn Trần Minh Tân, trong mắt mang theo chán ghét.
Nét mặt căng cứng của Trần Minh Tân vẫn không có thả lỏng, sau khi nghe thấy lời cô, ngược lại càng cứng đờ hơn.
Anh cúi đầu lên tiếng: “Cho tôi thời gian, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này.”
“Trần Minh Tân, ly hôn đi, đừng dây dưa thêm nữa, như vậy không dứt khoát chút nào, cũng chẳng thú vị gì cả.”
Tô Ánh Nguyệt hít một hơi thật sâu, như đã đưa ra quyết định rất quan trọng.
Sau đó cô từ từ cất lời: “Nếu anh thật sự có lòng muốn xử lý, thời gian hai năm còn không thể xử lý chuyện này sao? Anh có biết dáng vẻ của mình bây giờ khiến người ta chán ghét đến mức nào, khiến người ta ngán ngẩm bao nhiêu không?”
Tô Ánh Nguyệt cười đến nước mắt cũng sắp rơi: “Cho nhau chút mặt mũi, đừng kéo dài thêm nữa, hoặc là anh thật sự muốn như Cố Hàm Yên nói, có một ngày bị người chụp được ảnh của chúng ta, tôi bị nói thành người thứ ba.”
Cô và Trần Minh Tân, Trần Minh Tân và Cố Hàm Yên.
Rất rõ ràng, cái sau, quan hệ của Trần Minh Tân và Cố Hàm Yên dễ dàng được chấp nhận hơn.
Nếu thật sự có một ngày quan hệ giữa ba người bọn họ bị công khai, người không xong nhất chỉ có thể là cô.
Phía sau Trần Minh Tân có Trần Úc Xuyên, có gia tộc Mogwynn, có tập đoàn LK.
Bọn họ cùng lên phỏng vấn trực tiếp, mọi người đều biết bọn họ quen nhau mười mấy năm, trai tài gái sắc…
Đáy mắt Cố Hàm Yên xuất hiện vẻ ngạc nhiên, giọng nói của cô ta mang theo ý chất vấn: “Sao cô lại ở đây?”
Tô Ánh Nguyệt mím môi, không có trả lời vấn đề của Cố Hàm Yên trước, ngược lại là nghiêng mắt nhìn về phía Thịt Bò: “Thịt Bò, qua đây, trở về phòng của con đi.”
Thịt Bò chặn trước cửa, không tình nguyện hừ hai tiếng, cuối cùng vẫn tránh ra trong ánh mắt nghiêm túc của Tô Ánh Nguyệt.
Cố Hàm Yên nhìn thoáng qua trong nhà, cũng không thấy bóng dáng của Trần Minh Tân, mới mất kiên nhẫn nói: “Cô không nghe thấy tôi hỏi cô hả!”
“Sao cô hỏi thì tôi phải trả lời? Hình như cô cũng không cái quyền này.”
Tô Ánh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào trong.
Cảnh này thật sự rất gượng gạo.
Nếu bắt buộc phải nói vì sao cô ở đây, bản thân cô cũng không thể nói rõ.
“Tô Ánh Nguyệt!”
Cố Hàm Yên theo sát sau lưng cô, gọi tên cô, giọng nói mang theo uy hiếp rõ ràng.
Đúng lúc này, Trần Minh Tân cũng đang đi ra.
Ánh mắt của anh đầu tiên là nhìn Tô Ánh Nguyệt, sau đó thì thấy Cố Hàm Yên đi theo sau lưng Tô Ánh Nguyệt.
“Minh Tân.”
Cố Hàm Yên nói xong, lại vượt qua Tô Ánh Nguyệt đến bên cạnh Trần Minh Thân, mỉm cười nói: “Vì bận đến bây giờ, cho nên mới tới đây muộn như vậy.”
Giọng nói của cô ta không lớn không nhỏ, đúng lúc có thể cho Tô Ánh Nguyệt nghe thấy.
Trước đó Trần Minh Tân và Cố Hàm Yên còn có hẹn?
Vậy anh còn giữ cô ở lại ăn cơm?
“Nếu cô bận như vậy thì không cần tới đây.” Giọng điệu của Trần Minh Tân hơi mất kiên nhẫn.
Anh đi tới chỗ Tô Ánh Nguyệt một bước: “Anh nấu bữa tối xong rồi, tới ăn đi.”
Sắc mặt Cố Hàm Yên lập tức trở nên khó coi.
“Nếu cô không có chuyện gì thì đi trước đi, tôi còn có việc.” Trần Minh Tân lại quay đầu nhìn Cố Hàm Yên, rồi kéo Tô Ánh Nguyệt đi về phía phòng ăn.
Không đợi Tô Ánh Nguyệt rút tay mình ra khỏi tay anh, đã nghe thấy Cố Hàm Yên nói: “Mấy hôm trước em đi thăm ông ngoại, ông còn nhắc đến anh đấy, khi nào anh trở về thăm ông?”
Cô ta không tin, nhắc tới Trần Úc Xuyên, Trần Minh Tân còn có thể thờ ơ như vậy.
Tô Ánh Nguyệt nghe thấy Cố Hàm Yên nhắc tới Trần Úc Xuyên, mạnh mẽ rút tay về, hơi thở trở nên lạnh lùng.
Trần Minh Tân hơi cau mày, sắc mặt không được tốt lắm.
Anh nhìn Cố Hàm Yên: “Đó là ông ngoại của tôi, khi nào tôi trở về thăm ông ấy đương nhiên có kế hoạch của mình, không cần cô quan tâm.”
Tuy Trần Minh Tân vẫn luôn lạnh nhạt với cô ta, nhưng lúc này ở trước mặt Tô Ánh Nguyệt, làm cô ta mất mặt, cô ta cũng không kiềm được cơn giận.
“Minh Tân, cho dù nói thế nào chúng ta cũng có hôn ước, trên danh nghĩa anh cũng là chồng chưa cưới của em, em biết anh thích chơi đùa, nhưng cũng phải có mức độ…”Không đợi Cố Hàm Yên nói xong, Trần Minh Tân chán ghét cắt ngang lời cô ta: “Tô Ánh Nguyệt là vợ tôi.”
Vừa nói ra những lời này, trong phòng khách lập tức rơi vào sự im lặng kỳ lạ.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn Trần Minh Tân, trong lòng vô cùng phức tạp.
Lúc đầu Trần Minh Tân sẽ đính hôn với Cố Hàm Yên, chắc thật sự có lý do khác nhỉ.
Nhưng thế thì có gì khác nhau chứ?
“Vậy có bao nhiêu người biết Tô Ánh Nguyệt là vợ anh chứ? Mọi người đều biết anh là chồng chưa cưới của em.”
Cố Hàm Yên nhẹ nhàng vén tóc dài bên tai, chậm rãi nói: “Anh cũng biết đó, mỗi ngày đều có vô số paparazzi đi theo em muốn chụp vài nội dung đặc biệt, nếu để bọn họ chụp được ảnh anh và Tô Ánh Nguyệt ở bên nhau, đến lúc đó, em nghĩ cho dù anh và em có làm sáng tỏ thế nào, mọi người cũng chỉ cảm thấy ấn tượng ban đầu, là Tô Ánh Nguyệt chen chân vào tình cảm của chúng ta.”
Trần Minh Tân nghe đến đó, sắc mặt đã trở nên rất khó coi.
Cố Hàm Yên lại thêm dầu vào lửa: “Anh đừng quên, lúc trước là tự anh chủ động nhắc tới chuyện đính hôn với em.”
Tô Ánh Nguyệt quay phắt đầu lại nhìn Trần Minh Tân.
Cô đã biết suy nghĩ lúc đầu của mình là không sai mà.
Cũng không phải Trần Minh Tân bị ép đến bất đắc dĩ, mà là dưới tình huống anh có thể lựa chọn, đã lựa chọn đính hôn với Cố Hàm Yên để giải quyết hoàn cảnh khó khăn lúc đó.
Cho dù trong lòng cô từng có suy nghĩ làm lành với Trần Minh Tân, cũng đều mất hết vào lúc này.
Cô là người anh có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Ngoài lần đó ra, cô có ý nghĩa gì khác biệt với anh chứ.
Đương nhiên Trần Minh Tân cũng biết, mặc dù những lời này của Cố Hàm Yên có nghĩa khác, nhưng đây là sự thật.
Anh khó chịu ra mặt, lạnh lùng nói: “Đủ rồi, cô đi ra ngoài!”“Nếu không chào đón em, bây giờ em sẽ đi, nhưng ông ngoại thật đáng thương, nếu ông biết anh còn quấn quýt lấy người phụ nữ này, không biết sẽ tức giận đến mức nào nữa.”
Cố Hàm Yên nở nụ cười đạt được mục đích.
Tuy cô ta không biết vì sao Trần Úc Xuyên đột nhiên chán ghét Tô Ánh Nguyệt như vậy, nhưng cô ta cảm thấy mình cần phải cho Tô Ánh Nguyệt biết, Trần Úc Xuyên ghét cô đến mức nào.
Nói xong, trước khi Trần Minh Tân nổi giận lần nữa, cô ta xoay người rời khỏi.
…
Cố Hàm Yên rời khỏi, Thịt Bò ở trong phòng nó.
Phòng khách to như vậy chỉ còn hai người Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt.
Trần Minh Tân quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt đi làm mang giày cao gót không quá cao, đứng bên cạnh Trần Minh Tân cũng chỉ cao đến môi anh.
Tuy Tô Ánh Nguyệt đứng trước mặt anh, nhưng lại khiến Trần Minh Tân cảm thấy khoảng cách của hai người đang trở nên vô cùng xa xôi.
Một lúc lâu sau đó, Trần Minh Tân lên tiếng trước, giọng nói hơi khàn: “Tô Ánh Nguyệt, em nói một câu đi.”
“Là anh bảo tôi nói chuyện đấy, tôi nói rồi anh cũng đừng tức giận.”
Tô Ánh Nguyệt lùi về sau một bước, mới ngẩng đầu nhìn Trần Minh Tân, ánh mắt lạnh lùng.
“Tôi luôn muốn biết, anh cứ kéo dài không chịu ly hôn, một bên khác lại có hôn ước với Cố Hàm Yên, mang hai loại thân phận này trên người, có cảm nghĩ gì?”
Tô Ánh Nguyệt cười lạnh nhìn Trần Minh Tân, trong mắt mang theo chán ghét.
Nét mặt căng cứng của Trần Minh Tân vẫn không có thả lỏng, sau khi nghe thấy lời cô, ngược lại càng cứng đờ hơn.
Anh cúi đầu lên tiếng: “Cho tôi thời gian, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này.”
“Trần Minh Tân, ly hôn đi, đừng dây dưa thêm nữa, như vậy không dứt khoát chút nào, cũng chẳng thú vị gì cả.”
Tô Ánh Nguyệt hít một hơi thật sâu, như đã đưa ra quyết định rất quan trọng.
Sau đó cô từ từ cất lời: “Nếu anh thật sự có lòng muốn xử lý, thời gian hai năm còn không thể xử lý chuyện này sao? Anh có biết dáng vẻ của mình bây giờ khiến người ta chán ghét đến mức nào, khiến người ta ngán ngẩm bao nhiêu không?”
Tô Ánh Nguyệt cười đến nước mắt cũng sắp rơi: “Cho nhau chút mặt mũi, đừng kéo dài thêm nữa, hoặc là anh thật sự muốn như Cố Hàm Yên nói, có một ngày bị người chụp được ảnh của chúng ta, tôi bị nói thành người thứ ba.”
Cô và Trần Minh Tân, Trần Minh Tân và Cố Hàm Yên.
Rất rõ ràng, cái sau, quan hệ của Trần Minh Tân và Cố Hàm Yên dễ dàng được chấp nhận hơn.
Nếu thật sự có một ngày quan hệ giữa ba người bọn họ bị công khai, người không xong nhất chỉ có thể là cô.
Phía sau Trần Minh Tân có Trần Úc Xuyên, có gia tộc Mogwynn, có tập đoàn LK.
Bọn họ cùng lên phỏng vấn trực tiếp, mọi người đều biết bọn họ quen nhau mười mấy năm, trai tài gái sắc…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.