Chương 35: Em hôn tôi đi rồi tôi sẽ cho em
Tiểu Chủ
16/07/2020
Trên đường về nhà, hai người đều không nói gì với nhau.
Tô Ánh Nguyệt dựa người vào cửa kính xe, đèn đường từ bên ngoài cửa rọi vào chiếu lên gương mặt hơi tái của cô, nhìn có vẻ cô rất mệt mỏi.
Trần Minh Tân liếc nhìn cô, nhưng không nói gì, chỉ tập trung lái xe, đến dưới lầu chung cư, hai người lần lượt xuống xe.
Cho đến khi vào nhà rồi, Tô Ánh Nguyệt ngồi trên sô pha, nhìn cô giống như người bị mất hồn.
Những hành động của cô không thoát khỏi ánh mắt của Trần Minh Tân, anh thay đồ xong đi ra, thấy cô vẫn còn ngồi như người mất hồn trên sofa không động đậy, anh bèn đi đến ngồi đối diện cô.
“Cơm tối vẫn chưa ăn, em muốn ăn gì?”
Giọng của anh nhẹ nhàng ôn hòa, giống như anh không bao giờ biết nổi giận là gì.
Tô Ánh Nguyệt ngước mắt nhìn anh, mắt cô lộ rõ vẻ hoang mang và bất lực: “Tôi muốn ăn thịt bò xào hành, phải thật cay vào.”
“Em bây giờ không thể ăn đồ cay.” Anh đưa tay vuốt nhẹ chỗ băng bó trên đầu cô: “Vì vết thương trên đầu em vẫn chưa lành, em phải đợi đến khi khỏe hẳn rồi mới được ăn.”
“Dạ, vậy ăn gì cũng được.” Tô Ánh Nguyệt co chân lên, đặt cằm vào giữa hai đầu gối, thân hình gầy gò của cô cuộn thành một hình tròn.
Trần Minh Tân nhìn thoáng qua, như hiểu được điều gì, đưa tay kéo cô đứng dậy: “Bây giờ tôi làm cơm, em qua đây phụ tôi, như vậy chúng ta mới có thể được ăn sớm hơn.”
Tô Ánh Nguyệt gật đầu: “Dạ.”
Hai người đi vào bếp.
Trần Minh Tân kêu Tô Ánh Nguyệt lấy rau thì cô lấy rau, kêu cô lấy đĩa thì cô đi lấy đĩa.
Hoàn toàn là kêu cái gì làm đúng cái đó.
Trần Minh Tân nhìn cô vẫn như người mất hồn, giọng nhẹ nhàng nói: “Đưa cho tôi cái đĩa, rửa sạch, lấy khăn lau khô.”
“Dạ.” Tô Ánh Nguyệt dạ một tiếng, rồi nhón chân lấy cái đĩa trên kệ tủ.
Trần Minh Tân cắt xong quả cà rốt, nhìn thấy cô đang nhón chân khó khăn để lấy đĩa, anh tiến lên phía trước đến sau lưng cô, đưa tay lấy đĩa.
Sau đó đến tay cô: “Rửa sạch cho tôi.”
Tô Ánh Nguyệt gật đầu, đưa tay đón lấy đĩa từ tay anh.
Trần Minh Tân giật cánh tay lại, ánh mắt sâu thẩm của anh hiện lên chút tinh nghịch: “Em đến hôn tôi một cái, tôi sẽ đưa cho em.”
“Anh…” Tô Ánh Nguyệt hơi sửng sốt, sau đó híp mắt, giơ chân đạp thật mạnh vào chân anh: “Được thôi, hôn anh nè.”
Trần Minh Tân đau điếng khẽ rên, tay đang cầm đĩa liền buông ra, một tay chống lên kệ tủ sau lưng cô, nghiêng đầu cắn vào môi cô.
Trần Minh Tân nấu hai món xào và một món canh, đều rất thanh đạm, nhưng lại lâu hơn thường ngày gấp đôi thời gian.
Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn.
Trần Minh Tân thật sự có chút đói, thường ngày anh ăn uống rất đúng giờ, hôm nay đã trễ lắm rồi.
“Nếm thử món này.” Trần Minh Tân đột nhiên gắp miếng cà rốt cho vào chén của cô.
Tô Ánh Nguyệt đến cả nhìn cũng không nhìn đã bỏ vô miệng, sau đó ‘phụt’ một tiếng cô nôn ra lại, trừng mắt nhìn Trần Minh Tân: “Sao anh gắp cà rốt cho tôi!”
Cô ghét nhất cà rốt.
Trần Minh Tân lắc lắc đầu: “Ăn cà rốt rất tốt cho mắt."
“Mắt của tôi khỏe lắm.” Tô Ánh Nguyệt khẽ bĩu môi, sau đó tiếp tục ăn cơm.
Nhưng lần này ăn nhanh hơn chút, cũng nhiều hơn chút.
Cơm nước xong, Trần Minh Tân không để cô rửa chén, bắt cô đi tắm trước.
Ba mươi phút sau, Tô Ánh Nguyệt tắm xong bước ra, cũng vừa đúng lúc Trần Minh Tân tắt đèn nhà bếp đi vào.
Tô Ánh Nguyệt đột nhiên cảm thấy căn nhà bị làm thông hết như vậy có vẻ như rất bất tiện, có chỗ nào đó kỳ kỳ.
Mà người tự ý thay đổi nhà cô không ai khác chính là người đang từ phòng bếp đi vào kia.
Nửa đêm, Trần Minh Tân bị tiếng khóc của Tô Ánh Nguyệt làm thức giấc.
Ban đầu chỉ là một hai tiếng nấc nhỏ, sau càng lúc càng nghiêm trọng, khóc nức nở thành tiếng.
Trần Minh Tân vừa định đưa tay mở đèn, nửa chừng thì anh ngưng lại, rút tay về, như sực nhớ ra điều gì.
“Tô Ánh Nguyệt.” Anh đưa tay vỗ vỗ vai cô.
Hai người ngủ chung giường đã lâu, và trên thực tế cũng chỉ đơn thuần đắp chăn và ngủ, ngoài ra không làm gì khác, ngoại trừ đêm hôm trước là do anh cố ý chọc cô, bắt cô phải dùng tay giải quyết giùm anh.
Tô Ánh Nguyệt vẫn còn khóc, Trần Minh Tân đành phải dùng sức lay cô, vô tình làm đau vết thương trên đầu cô, khiến cho cô đau quá tỉnh dậy.
Tô Ánh Nguyệt đã ngừng khóc, trong phòng tối đen như mực, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được bên cạnh đang có cặp mắt đang nhìn cô.
Cô kéo kéo chăn, đổi qua tư thế khác để không trúng vết thương của mình, miệng nói: “Xin lỗi đã làm anh tỉnh giấc.”
Giọng nói bình thản không cảm xúc gì của Trần Minh Tân vang lên trong bóng tối: “Thật không giống em chút nào, hở cái là xin lỗi, yếu đuối như con thỏ đế.”
Tô Ánh Nguyệt bị anh nói mình nhát như thỏ đế mà vẫn không lên tiếng phản kháng, yên lặng giống như đã ngủ rồi.
Trần Minh Tân lên tiếng đập tan không gian yên tĩnh: “Nếu như em đã không tin tôi, vậy tại sao lại đồng ý đi theo tôi.”
“Tôi không phải không tin anh.”
Cô chỉ là không tin Trần Minh Tân có thể điều tra ra nhà tù của ba cô đang ở, trong khi nhà họ Tô cố tình che giấu thông tin sự việc.
“Vậy tại sao em không nói gì cho tôi biết hết.” Trần Minh Tân đã nói trúng bí mật trong tim của cô, Tô Ánh Nguyệt không cách nào phản bác được.
Trần Minh Tân hơi nắm nắm tay mình lại, đợi cô trả lời.
Tô Ánh Nguyệt cắn chặt môi mình trong bóng đêm, chuyện liên quan đến ba cô, cô chưa bao giờ kể với ai.
Cũng có thể là do bóng tối khiến cho con người yếu ớt hơn, cho nên cô cũng khát vọng muốn bộc lộ ra hết.
Tô Ánh Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Ba của tôi là người rất dịu dàng, tôi vẫn không tin ba sẽ làm những chuyện đó, với lại ba rất yêu mẹ, tuy là tôi chưa bao giờ nhìn thấy mẹ.”
Giọng hơi khàn khàn tan vỡ trong bóng tối, trong lời nói đó thoáng chút yếu đuối không được che đậy.
Không biết có phải là do bị tâm trạng của Tô Ánh Nguyệt ảnh hưởng hay không, hoặc cũng có thể là do đề tài này hơi nặng nề, giọng nói của Trần Minh Tân có chút dè chừng không khác gì Tô Ánh Nguyệt: “Ba em phạm tội gì?”
“Vô ý làm chết người.”
Tô Ánh Nguyệt chỉ đơn giản dùng vài từ để trả lời, nhưng trong ký ức còn sót lại của cô, những người khác có vô vàn lời giải thích về chuyện ba cô vào tù.
“Bọn họ nói ba tôi nổi dục vong, muốn có hành động khiếm nhã với cô kia, nhưng kết quả bị cô đó phản kháng, trong lúc giằng cô với ba tôi, cô ta bị té chết…”
Tô Ánh Nguyệt ngừng giây lát, rồi khó khăn lắm mới tiếp tục lên tiếng: “Nhưng ba tôi yêu mẹ tôi lắm, tính của ba cũng rất ôn hòa, ông không bao giờ làm những chuyện như vậy…”
“Năm đó em mấy tuổi?”
“Chín tuổi.” Bởi vì còn quá nhỏ tuổi, cho nên cô không làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn ba bị cảnh sát đưa đi.
Bao nhiêu năm qua đi, cô chỉ trông mong được gặp lại ba cô, còn về vấn đề kháng án, cô chưa từng nghĩ tới.
Thật lâu sau đó, giộng của Trần Minh Tân lại vang lên: “Lúc đó em chỉ mới chín tuổi, sao em có thể khẳng định kết quả phán đoán của tòa là sai?”
Giọng Tô Ánh Nguyệt cực kỳ khẳng định: “Tôi tin tưởng ba.”
Sau đó, hai người không nói gì nữa.
Có thế là do bí mật đè giấu trong lòng quá lâu nay đã được tuôn ra, Tô Ánh Nguyệt nằm trên giường, ngửi mùi quen thuộc của người đàn ông bên cạnh, không lâu sau cô đã chìm vào giấc ngủ.
Nhưng mà, trong lúc này, Trần Minh Tân lại xoay người xuống giường, tay cầm điện thoại đi đến chỗ xa giường nhất, nhấn số gọi.
“Chuyện trước đây của Tô Chí điều tra một lần nữa, tôi nghi ngờ những chuyện trước đây là có người cố ý sắp đặt…”
Tô Ánh Nguyệt dựa người vào cửa kính xe, đèn đường từ bên ngoài cửa rọi vào chiếu lên gương mặt hơi tái của cô, nhìn có vẻ cô rất mệt mỏi.
Trần Minh Tân liếc nhìn cô, nhưng không nói gì, chỉ tập trung lái xe, đến dưới lầu chung cư, hai người lần lượt xuống xe.
Cho đến khi vào nhà rồi, Tô Ánh Nguyệt ngồi trên sô pha, nhìn cô giống như người bị mất hồn.
Những hành động của cô không thoát khỏi ánh mắt của Trần Minh Tân, anh thay đồ xong đi ra, thấy cô vẫn còn ngồi như người mất hồn trên sofa không động đậy, anh bèn đi đến ngồi đối diện cô.
“Cơm tối vẫn chưa ăn, em muốn ăn gì?”
Giọng của anh nhẹ nhàng ôn hòa, giống như anh không bao giờ biết nổi giận là gì.
Tô Ánh Nguyệt ngước mắt nhìn anh, mắt cô lộ rõ vẻ hoang mang và bất lực: “Tôi muốn ăn thịt bò xào hành, phải thật cay vào.”
“Em bây giờ không thể ăn đồ cay.” Anh đưa tay vuốt nhẹ chỗ băng bó trên đầu cô: “Vì vết thương trên đầu em vẫn chưa lành, em phải đợi đến khi khỏe hẳn rồi mới được ăn.”
“Dạ, vậy ăn gì cũng được.” Tô Ánh Nguyệt co chân lên, đặt cằm vào giữa hai đầu gối, thân hình gầy gò của cô cuộn thành một hình tròn.
Trần Minh Tân nhìn thoáng qua, như hiểu được điều gì, đưa tay kéo cô đứng dậy: “Bây giờ tôi làm cơm, em qua đây phụ tôi, như vậy chúng ta mới có thể được ăn sớm hơn.”
Tô Ánh Nguyệt gật đầu: “Dạ.”
Hai người đi vào bếp.
Trần Minh Tân kêu Tô Ánh Nguyệt lấy rau thì cô lấy rau, kêu cô lấy đĩa thì cô đi lấy đĩa.
Hoàn toàn là kêu cái gì làm đúng cái đó.
Trần Minh Tân nhìn cô vẫn như người mất hồn, giọng nhẹ nhàng nói: “Đưa cho tôi cái đĩa, rửa sạch, lấy khăn lau khô.”
“Dạ.” Tô Ánh Nguyệt dạ một tiếng, rồi nhón chân lấy cái đĩa trên kệ tủ.
Trần Minh Tân cắt xong quả cà rốt, nhìn thấy cô đang nhón chân khó khăn để lấy đĩa, anh tiến lên phía trước đến sau lưng cô, đưa tay lấy đĩa.
Sau đó đến tay cô: “Rửa sạch cho tôi.”
Tô Ánh Nguyệt gật đầu, đưa tay đón lấy đĩa từ tay anh.
Trần Minh Tân giật cánh tay lại, ánh mắt sâu thẩm của anh hiện lên chút tinh nghịch: “Em đến hôn tôi một cái, tôi sẽ đưa cho em.”
“Anh…” Tô Ánh Nguyệt hơi sửng sốt, sau đó híp mắt, giơ chân đạp thật mạnh vào chân anh: “Được thôi, hôn anh nè.”
Trần Minh Tân đau điếng khẽ rên, tay đang cầm đĩa liền buông ra, một tay chống lên kệ tủ sau lưng cô, nghiêng đầu cắn vào môi cô.
Trần Minh Tân nấu hai món xào và một món canh, đều rất thanh đạm, nhưng lại lâu hơn thường ngày gấp đôi thời gian.
Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn.
Trần Minh Tân thật sự có chút đói, thường ngày anh ăn uống rất đúng giờ, hôm nay đã trễ lắm rồi.
“Nếm thử món này.” Trần Minh Tân đột nhiên gắp miếng cà rốt cho vào chén của cô.
Tô Ánh Nguyệt đến cả nhìn cũng không nhìn đã bỏ vô miệng, sau đó ‘phụt’ một tiếng cô nôn ra lại, trừng mắt nhìn Trần Minh Tân: “Sao anh gắp cà rốt cho tôi!”
Cô ghét nhất cà rốt.
Trần Minh Tân lắc lắc đầu: “Ăn cà rốt rất tốt cho mắt."
“Mắt của tôi khỏe lắm.” Tô Ánh Nguyệt khẽ bĩu môi, sau đó tiếp tục ăn cơm.
Nhưng lần này ăn nhanh hơn chút, cũng nhiều hơn chút.
Cơm nước xong, Trần Minh Tân không để cô rửa chén, bắt cô đi tắm trước.
Ba mươi phút sau, Tô Ánh Nguyệt tắm xong bước ra, cũng vừa đúng lúc Trần Minh Tân tắt đèn nhà bếp đi vào.
Tô Ánh Nguyệt đột nhiên cảm thấy căn nhà bị làm thông hết như vậy có vẻ như rất bất tiện, có chỗ nào đó kỳ kỳ.
Mà người tự ý thay đổi nhà cô không ai khác chính là người đang từ phòng bếp đi vào kia.
Nửa đêm, Trần Minh Tân bị tiếng khóc của Tô Ánh Nguyệt làm thức giấc.
Ban đầu chỉ là một hai tiếng nấc nhỏ, sau càng lúc càng nghiêm trọng, khóc nức nở thành tiếng.
Trần Minh Tân vừa định đưa tay mở đèn, nửa chừng thì anh ngưng lại, rút tay về, như sực nhớ ra điều gì.
“Tô Ánh Nguyệt.” Anh đưa tay vỗ vỗ vai cô.
Hai người ngủ chung giường đã lâu, và trên thực tế cũng chỉ đơn thuần đắp chăn và ngủ, ngoài ra không làm gì khác, ngoại trừ đêm hôm trước là do anh cố ý chọc cô, bắt cô phải dùng tay giải quyết giùm anh.
Tô Ánh Nguyệt vẫn còn khóc, Trần Minh Tân đành phải dùng sức lay cô, vô tình làm đau vết thương trên đầu cô, khiến cho cô đau quá tỉnh dậy.
Tô Ánh Nguyệt đã ngừng khóc, trong phòng tối đen như mực, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được bên cạnh đang có cặp mắt đang nhìn cô.
Cô kéo kéo chăn, đổi qua tư thế khác để không trúng vết thương của mình, miệng nói: “Xin lỗi đã làm anh tỉnh giấc.”
Giọng nói bình thản không cảm xúc gì của Trần Minh Tân vang lên trong bóng tối: “Thật không giống em chút nào, hở cái là xin lỗi, yếu đuối như con thỏ đế.”
Tô Ánh Nguyệt bị anh nói mình nhát như thỏ đế mà vẫn không lên tiếng phản kháng, yên lặng giống như đã ngủ rồi.
Trần Minh Tân lên tiếng đập tan không gian yên tĩnh: “Nếu như em đã không tin tôi, vậy tại sao lại đồng ý đi theo tôi.”
“Tôi không phải không tin anh.”
Cô chỉ là không tin Trần Minh Tân có thể điều tra ra nhà tù của ba cô đang ở, trong khi nhà họ Tô cố tình che giấu thông tin sự việc.
“Vậy tại sao em không nói gì cho tôi biết hết.” Trần Minh Tân đã nói trúng bí mật trong tim của cô, Tô Ánh Nguyệt không cách nào phản bác được.
Trần Minh Tân hơi nắm nắm tay mình lại, đợi cô trả lời.
Tô Ánh Nguyệt cắn chặt môi mình trong bóng đêm, chuyện liên quan đến ba cô, cô chưa bao giờ kể với ai.
Cũng có thể là do bóng tối khiến cho con người yếu ớt hơn, cho nên cô cũng khát vọng muốn bộc lộ ra hết.
Tô Ánh Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Ba của tôi là người rất dịu dàng, tôi vẫn không tin ba sẽ làm những chuyện đó, với lại ba rất yêu mẹ, tuy là tôi chưa bao giờ nhìn thấy mẹ.”
Giọng hơi khàn khàn tan vỡ trong bóng tối, trong lời nói đó thoáng chút yếu đuối không được che đậy.
Không biết có phải là do bị tâm trạng của Tô Ánh Nguyệt ảnh hưởng hay không, hoặc cũng có thể là do đề tài này hơi nặng nề, giọng nói của Trần Minh Tân có chút dè chừng không khác gì Tô Ánh Nguyệt: “Ba em phạm tội gì?”
“Vô ý làm chết người.”
Tô Ánh Nguyệt chỉ đơn giản dùng vài từ để trả lời, nhưng trong ký ức còn sót lại của cô, những người khác có vô vàn lời giải thích về chuyện ba cô vào tù.
“Bọn họ nói ba tôi nổi dục vong, muốn có hành động khiếm nhã với cô kia, nhưng kết quả bị cô đó phản kháng, trong lúc giằng cô với ba tôi, cô ta bị té chết…”
Tô Ánh Nguyệt ngừng giây lát, rồi khó khăn lắm mới tiếp tục lên tiếng: “Nhưng ba tôi yêu mẹ tôi lắm, tính của ba cũng rất ôn hòa, ông không bao giờ làm những chuyện như vậy…”
“Năm đó em mấy tuổi?”
“Chín tuổi.” Bởi vì còn quá nhỏ tuổi, cho nên cô không làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn ba bị cảnh sát đưa đi.
Bao nhiêu năm qua đi, cô chỉ trông mong được gặp lại ba cô, còn về vấn đề kháng án, cô chưa từng nghĩ tới.
Thật lâu sau đó, giộng của Trần Minh Tân lại vang lên: “Lúc đó em chỉ mới chín tuổi, sao em có thể khẳng định kết quả phán đoán của tòa là sai?”
Giọng Tô Ánh Nguyệt cực kỳ khẳng định: “Tôi tin tưởng ba.”
Sau đó, hai người không nói gì nữa.
Có thế là do bí mật đè giấu trong lòng quá lâu nay đã được tuôn ra, Tô Ánh Nguyệt nằm trên giường, ngửi mùi quen thuộc của người đàn ông bên cạnh, không lâu sau cô đã chìm vào giấc ngủ.
Nhưng mà, trong lúc này, Trần Minh Tân lại xoay người xuống giường, tay cầm điện thoại đi đến chỗ xa giường nhất, nhấn số gọi.
“Chuyện trước đây của Tô Chí điều tra một lần nữa, tôi nghi ngờ những chuyện trước đây là có người cố ý sắp đặt…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.