Chương 194: Giữ lại để tôi xử lý
Tiểu Chủ
16/07/2020
Đương nhiên cô sẽ không hỏi bọn họ đã điều tra được gì, cho dù cô có hỏi, chắc chắn bọn họ sẽ không nói.
“Sự thật là, cho dù năm đó xảy ra chuyện không hay, và lần trước gặp lại Từ Du Nhiên ở suối nước nóng, tôi đều chưa từng có suy nghĩ sẽ giết cô ấy.”
Thật ra nếu An Hạ không nhắc lại thì cô cũng sắp quên mất người lan truyền tin tức năm đó là Từ Du Nhiên.
Khi đó cô phải chịu đựng sự khinh bỉ của tất cả mọi người, cô cũng từng căm hận.
Có điều người cô hận là Tô Yến Nhi.
Bởi vì cô biết, người khởi xướng chuyện này là cô ta.
Thậm chí ngay cả khuôn mặt Từ Du Nhiên như thế nào, cô cũng không nhớ rõ nữa.
Dù sao cũng là một mạng người, dù năm đó cô ta có từng giúp Yến Nhi vu oan cô thì cũng không đáng tội phải chết.
Cảnh sát nhìn cô với vẻ mặt không cảm xúc, giống như đang cân nhắc xem lời cô nói có phải là thật không?
Tô Ánh Nguyệt ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Lúc anh điều tra Từ Du Nhiên, có lẽ cũng đã xem qua ảnh cấp ba của cô ấy rồi, hoàn toàn là hai người khác nhau so với bây giờ. Nếu bạn tôi không nhắc thì tôi cũng không nhận ra cô ấy là Từ Du Nhiên.”
Cảnh sát khẽ mím môi, gật đầu không đưa ra ý kiến gì, cũng không xem xét những lời này của cô mà hỏi: “Chẳng phải quan hệ giữa cô và thím Dương Linh, chị họ Tô Yến Nhi không tốt sao?”
Tô Ánh Nguyệt khẽ híp mắt nhìn anh, bỗng cười lên hỏi: “Vấn đề này cũng liên quan đến vụ án à?”
Anh ta nhìn đôi mắt hoa đào đang híp lại của cô hai giây rồi quay đầu đi: “Đương nhiên rồi.”
“Đúng vậy, quan hệ giữa tôi với bọn họ không tốt, xin hỏi anh cảnh sát còn vấn đề nào cần hỏi nữa không?” Tô Ánh Nguyệt khẽ cười: “Có phải các anh còn điều tra được chuyện gì khác rồi không?”
Nhưng anh ta đã đứng dậy: “Không còn vấn đề nào nữa, cô có thể về được rồi, nhưng trước mắt cô vẫn chưa được loại khỏi đối tương tình nghi.”
Tô Ánh Nguyệt gật đầu, đứng dậy rời đi, lúc ra ngoài, người nhà họ Tô đã đi rồi, cô cũng không thấy Dương Linh, có thể là vì đã có chứng cứ xác thực nên bà ta bị bắt rồi.
Viên cảnh sát trẻ tuổi đã thẩm vấn cô lúc nãy hơi thất thần nhìn bóng lưng cô rời đi, thực tập sinh anh mới dẫn về chạy tới: “Sư phụ, nghe nói cô hai nhà họ Tô tới đây, cô ấy thế nào, có phải rất xinh đẹp không?”
Cảnh sát trẻ tuổi quay đầu nhìn cậu ta: “Cậu nên nói ít làm nhiều thì hơn.”
Nói xong anh xoay người bước vào văn phòng.
Thực tập sinh xấu hổ cười cười, đi theo sau anh, vẫn không nhịn được nói: “Anh nói xem những người có tiền sao giống các vai diễn trên phim thế, tâm cơ thủ đoạn…”
Anh quay đầu quét mắt nhìn cậu ta: “Mấy tên biến thái điên cuồng giết người trong TV cũng từng xuất hiện ngoài đời thực đó.”
Thực tập sinh: “…”
***
Tô Ánh Nguyệt ra khỏi cục cảnh sát vẫn còn sớm, cô quyết định về công ty một chuyến, chí ít cũng phải lộ mặt chứ.
Dù sao người trong công ty đều biết cô bị cảnh sát dẫn đi.
Chỉ là trước khi về công ty, cô lập một nick facebook ảo trên điện thoại.
Cô biết một phóng viên rất nổi tiếng, chuyên đào tin, còn rất thần bí, vạch trần bí mật của nhiều người nổi tiếng mà vẫn sống yên ổn.
Mặc dù bình thường phóng viên đó chỉ đi đào tin về nghệ sỹ nhưng nếu vạch trần bí mật của đại gia tộc như Tô thị, cũng sẽ nhận được nhiều sự chú ý không kém gì nghệ sỹ.
Huống hồ người liên quan đến vụ án mạng còn chính là mẹ của người mới bị hủy hôn, Tô Yến Nhi, vậy thì bỏ đá xuống giếng chắc là nói về cô rồi.
Mẹ dính dáng đến án mạng, con gái thì hủy hôn, hot càng thêm hot, chắc chắn phóng viên đó sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Tô Ánh Nguyệt tìm nick của phóng viên đó rồi gửi tin nhắn qua.
Gửi tin nhắn xong, cô cất điện thoại, lái xe về công ty.
Về đến công ty rồi, cô lại đăng nhập vào nick facebook đó để xem.
Phóng viên đó nhắn lại cô một dấu OK, còn nói nếu là sự thật sẽ gửi thù lao cho cô.
Tô Ánh Nguyệt trả lời lại: Tuyệt đối là sự thật.
Sau đó cô đăng xuất ra.
***
Tất cả bộ phận trong công ty LK đều sống trong áp lực này hơn một tuần nay.
Trần Minh Tân người tạo ra bầu không khí này lại càng lúc càng thay đổi nhiều hơn.
Anh vừa kết thúc cuộc họp về đến văn phòng tổng giám đốc thì Nam Sơn gọi điện tới: “Ông chủ, người mà anh bảo tôi tìm đã tìm thấy rồi, anh xem nên giải quyết thế nào?”
Trần Minh Tân day day huyệt thái dương, rồi đáp: “Giữ lại để tôi xử lý.”
Nói xong, anh lại bổ sung một câu: “Gần đây hiệu suất làm việc của cậu quá thấp rồi đó.”
Tối qua anh đã bảo Nam Sơn đi tìm rồi, kết quả đến giờ mới tìm thấy.
Nam Sơn ở đầu bên kia lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, nửa đêm qua boss gọi điện cho anh ta bảo đi điều tra một tên trộm, anh ta không biết tên đó đã trộm gì, ngoại hình thế nào, có đặc điểm ra sao?
Vô duyên vô cớ bảo đi tìm một tên trộm thì thôi đi, còn phân công việc khác nữa, anh ta đâu thể làm hai chuyện cùng lúc được.
Trong lòng đau khổ, nhưng anh ta chỉ có thể lẳng lặng chịu đựng, không thể nói gì được.
Cúp máy, Trần Minh Tân rơi vào trầm tư.
Khu chung cư mà Tô Ánh Nguyệt ở không an toàn, anh không thể để cô tiếp tục ở đó nữa.
Nghĩ vậy, anh lại gọi cho Nam Sơn, căn dặn mấy câu nữa rồi mới cúp.
***
Lúc Tô Ánh Nguyệt về công ty, Tô Thành cũng ở đó.
Cô vừa bước vào văn phòng, thư ký của ông đã tới tìm.
“Giám đốc Tô, ngài chủ tịch muốn gặp cô.”
“Được, tôi biết rồi, giờ tôi qua đó ngay.”
Cô suy nghĩ một chút rồi đứng dậy tới văn phòng Tô Thành tìm ông.
Lúc nãy đến đồn cảnh sát, cô nhìn thấy nhóm người nhà họ Tô, nhưng bọn họ mải nói gì đó với cảnh sát, không để ý đến cô.
Đương nhiên, ngoại trừ Tô Yến Nhi.
“Ông nội.”
Lúc Tô Ánh Nguyệt đi vào, phát hiện Tô Thành đang hút thuốc, nhíu chặt mày, dáng vẻ rất lo lắng.
Ông thấy cô đi vào thì dập tắt điếu thuốc trong tay, xoay đầu quan sát cô tỉ mỉ rồi nói: “Cháu ngồi đi.”
Cô nghe vậy thì ngồi xuống ghế đối diện ông.
“Vụ án này cháu biết bao nhiêu? Có quan hệ gì với người đó không?” Giọng điệu Tô Thành nghiêm túc lạ thường, còn có chút bất đắc dĩ.
Tô Ánh Nguyệt thành thật trả lời: “Không liên quan gì đến cháu, cháu chỉ là từng gặp người chết mấy lần.”
Ông nghe vậy thì vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm.
“Không có liên quan gì thì tốt.” Tô Thành lắc đầu: “Cháu đi làm việc đi, khoảng thời gian này, cháu phải vất vả chuyện công ty rồi.”
Hiếm khi ông lại nói chuyện dịu dàng như thế.
Tô Ánh Nguyệt nhìn ông vẻ nghi ngờ, lên tiếng thăm dò: “Ông nội, ông đang lo lắng chuyện gì vậy? Vụ án này thật sự liên quan đến thím sao?”
Mặc dù không biết động cơ của Dương Linh là gì, nhưng nếu bà ta thật sự có mâu thuẫn với Từ Du Nhiên, rất có thể bà ta sẽ ra tay giết người.
Huống hồ, Trần Minh Tân cũng đã nói, chuyện này không tránh khỏi có liên quan đến Dương Linh.
“Sự thật là, cho dù năm đó xảy ra chuyện không hay, và lần trước gặp lại Từ Du Nhiên ở suối nước nóng, tôi đều chưa từng có suy nghĩ sẽ giết cô ấy.”
Thật ra nếu An Hạ không nhắc lại thì cô cũng sắp quên mất người lan truyền tin tức năm đó là Từ Du Nhiên.
Khi đó cô phải chịu đựng sự khinh bỉ của tất cả mọi người, cô cũng từng căm hận.
Có điều người cô hận là Tô Yến Nhi.
Bởi vì cô biết, người khởi xướng chuyện này là cô ta.
Thậm chí ngay cả khuôn mặt Từ Du Nhiên như thế nào, cô cũng không nhớ rõ nữa.
Dù sao cũng là một mạng người, dù năm đó cô ta có từng giúp Yến Nhi vu oan cô thì cũng không đáng tội phải chết.
Cảnh sát nhìn cô với vẻ mặt không cảm xúc, giống như đang cân nhắc xem lời cô nói có phải là thật không?
Tô Ánh Nguyệt ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Lúc anh điều tra Từ Du Nhiên, có lẽ cũng đã xem qua ảnh cấp ba của cô ấy rồi, hoàn toàn là hai người khác nhau so với bây giờ. Nếu bạn tôi không nhắc thì tôi cũng không nhận ra cô ấy là Từ Du Nhiên.”
Cảnh sát khẽ mím môi, gật đầu không đưa ra ý kiến gì, cũng không xem xét những lời này của cô mà hỏi: “Chẳng phải quan hệ giữa cô và thím Dương Linh, chị họ Tô Yến Nhi không tốt sao?”
Tô Ánh Nguyệt khẽ híp mắt nhìn anh, bỗng cười lên hỏi: “Vấn đề này cũng liên quan đến vụ án à?”
Anh ta nhìn đôi mắt hoa đào đang híp lại của cô hai giây rồi quay đầu đi: “Đương nhiên rồi.”
“Đúng vậy, quan hệ giữa tôi với bọn họ không tốt, xin hỏi anh cảnh sát còn vấn đề nào cần hỏi nữa không?” Tô Ánh Nguyệt khẽ cười: “Có phải các anh còn điều tra được chuyện gì khác rồi không?”
Nhưng anh ta đã đứng dậy: “Không còn vấn đề nào nữa, cô có thể về được rồi, nhưng trước mắt cô vẫn chưa được loại khỏi đối tương tình nghi.”
Tô Ánh Nguyệt gật đầu, đứng dậy rời đi, lúc ra ngoài, người nhà họ Tô đã đi rồi, cô cũng không thấy Dương Linh, có thể là vì đã có chứng cứ xác thực nên bà ta bị bắt rồi.
Viên cảnh sát trẻ tuổi đã thẩm vấn cô lúc nãy hơi thất thần nhìn bóng lưng cô rời đi, thực tập sinh anh mới dẫn về chạy tới: “Sư phụ, nghe nói cô hai nhà họ Tô tới đây, cô ấy thế nào, có phải rất xinh đẹp không?”
Cảnh sát trẻ tuổi quay đầu nhìn cậu ta: “Cậu nên nói ít làm nhiều thì hơn.”
Nói xong anh xoay người bước vào văn phòng.
Thực tập sinh xấu hổ cười cười, đi theo sau anh, vẫn không nhịn được nói: “Anh nói xem những người có tiền sao giống các vai diễn trên phim thế, tâm cơ thủ đoạn…”
Anh quay đầu quét mắt nhìn cậu ta: “Mấy tên biến thái điên cuồng giết người trong TV cũng từng xuất hiện ngoài đời thực đó.”
Thực tập sinh: “…”
***
Tô Ánh Nguyệt ra khỏi cục cảnh sát vẫn còn sớm, cô quyết định về công ty một chuyến, chí ít cũng phải lộ mặt chứ.
Dù sao người trong công ty đều biết cô bị cảnh sát dẫn đi.
Chỉ là trước khi về công ty, cô lập một nick facebook ảo trên điện thoại.
Cô biết một phóng viên rất nổi tiếng, chuyên đào tin, còn rất thần bí, vạch trần bí mật của nhiều người nổi tiếng mà vẫn sống yên ổn.
Mặc dù bình thường phóng viên đó chỉ đi đào tin về nghệ sỹ nhưng nếu vạch trần bí mật của đại gia tộc như Tô thị, cũng sẽ nhận được nhiều sự chú ý không kém gì nghệ sỹ.
Huống hồ người liên quan đến vụ án mạng còn chính là mẹ của người mới bị hủy hôn, Tô Yến Nhi, vậy thì bỏ đá xuống giếng chắc là nói về cô rồi.
Mẹ dính dáng đến án mạng, con gái thì hủy hôn, hot càng thêm hot, chắc chắn phóng viên đó sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Tô Ánh Nguyệt tìm nick của phóng viên đó rồi gửi tin nhắn qua.
Gửi tin nhắn xong, cô cất điện thoại, lái xe về công ty.
Về đến công ty rồi, cô lại đăng nhập vào nick facebook đó để xem.
Phóng viên đó nhắn lại cô một dấu OK, còn nói nếu là sự thật sẽ gửi thù lao cho cô.
Tô Ánh Nguyệt trả lời lại: Tuyệt đối là sự thật.
Sau đó cô đăng xuất ra.
***
Tất cả bộ phận trong công ty LK đều sống trong áp lực này hơn một tuần nay.
Trần Minh Tân người tạo ra bầu không khí này lại càng lúc càng thay đổi nhiều hơn.
Anh vừa kết thúc cuộc họp về đến văn phòng tổng giám đốc thì Nam Sơn gọi điện tới: “Ông chủ, người mà anh bảo tôi tìm đã tìm thấy rồi, anh xem nên giải quyết thế nào?”
Trần Minh Tân day day huyệt thái dương, rồi đáp: “Giữ lại để tôi xử lý.”
Nói xong, anh lại bổ sung một câu: “Gần đây hiệu suất làm việc của cậu quá thấp rồi đó.”
Tối qua anh đã bảo Nam Sơn đi tìm rồi, kết quả đến giờ mới tìm thấy.
Nam Sơn ở đầu bên kia lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, nửa đêm qua boss gọi điện cho anh ta bảo đi điều tra một tên trộm, anh ta không biết tên đó đã trộm gì, ngoại hình thế nào, có đặc điểm ra sao?
Vô duyên vô cớ bảo đi tìm một tên trộm thì thôi đi, còn phân công việc khác nữa, anh ta đâu thể làm hai chuyện cùng lúc được.
Trong lòng đau khổ, nhưng anh ta chỉ có thể lẳng lặng chịu đựng, không thể nói gì được.
Cúp máy, Trần Minh Tân rơi vào trầm tư.
Khu chung cư mà Tô Ánh Nguyệt ở không an toàn, anh không thể để cô tiếp tục ở đó nữa.
Nghĩ vậy, anh lại gọi cho Nam Sơn, căn dặn mấy câu nữa rồi mới cúp.
***
Lúc Tô Ánh Nguyệt về công ty, Tô Thành cũng ở đó.
Cô vừa bước vào văn phòng, thư ký của ông đã tới tìm.
“Giám đốc Tô, ngài chủ tịch muốn gặp cô.”
“Được, tôi biết rồi, giờ tôi qua đó ngay.”
Cô suy nghĩ một chút rồi đứng dậy tới văn phòng Tô Thành tìm ông.
Lúc nãy đến đồn cảnh sát, cô nhìn thấy nhóm người nhà họ Tô, nhưng bọn họ mải nói gì đó với cảnh sát, không để ý đến cô.
Đương nhiên, ngoại trừ Tô Yến Nhi.
“Ông nội.”
Lúc Tô Ánh Nguyệt đi vào, phát hiện Tô Thành đang hút thuốc, nhíu chặt mày, dáng vẻ rất lo lắng.
Ông thấy cô đi vào thì dập tắt điếu thuốc trong tay, xoay đầu quan sát cô tỉ mỉ rồi nói: “Cháu ngồi đi.”
Cô nghe vậy thì ngồi xuống ghế đối diện ông.
“Vụ án này cháu biết bao nhiêu? Có quan hệ gì với người đó không?” Giọng điệu Tô Thành nghiêm túc lạ thường, còn có chút bất đắc dĩ.
Tô Ánh Nguyệt thành thật trả lời: “Không liên quan gì đến cháu, cháu chỉ là từng gặp người chết mấy lần.”
Ông nghe vậy thì vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm.
“Không có liên quan gì thì tốt.” Tô Thành lắc đầu: “Cháu đi làm việc đi, khoảng thời gian này, cháu phải vất vả chuyện công ty rồi.”
Hiếm khi ông lại nói chuyện dịu dàng như thế.
Tô Ánh Nguyệt nhìn ông vẻ nghi ngờ, lên tiếng thăm dò: “Ông nội, ông đang lo lắng chuyện gì vậy? Vụ án này thật sự liên quan đến thím sao?”
Mặc dù không biết động cơ của Dương Linh là gì, nhưng nếu bà ta thật sự có mâu thuẫn với Từ Du Nhiên, rất có thể bà ta sẽ ra tay giết người.
Huống hồ, Trần Minh Tân cũng đã nói, chuyện này không tránh khỏi có liên quan đến Dương Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.