Chương 654: KẾT CỤC KHÔNG TỐT
Tiểu Chủ
25/02/2021
Số lượng vệ sĩ không ít, ngăn Tô Ánh Nguyệt lại cũng dư sức để xài.
Mà giờ khắc này ở trong máy bay, người có thể chen lời vào cũng chỉ có Nam Sơn.
Cô quay đầu lại nhìn về phía Nam Sơn, trong mắt mang theo sự cầu khẩn.
Trên mặt của Nam Sơn lộ ra sự lúng túng, thấp thoáng có chút thay đổi.
Nhưng mà anh ta rất nhanh lại nghĩ đến trong đoạn thời gian này, Trần Minh Tân vì sắp xếp để Tô Ánh Nguyệt về nước, đã âm thầm phí sức làm rất nhiều chuyện.
Cho dù là như thế nào thì anh ta cũng phải đưa Tô Ánh Nguyệt bình an trở về nước, đây chính là sự giao phó của Trần Minh Tân đối với anh ta.
"Bà chủ, máy bay cũng đã cất cánh rồi, không thể nào dừng lại được, cô vẫn nên ngồi trước đi, thời gian lái máy bay hơi dài."
Thái độ của Nam Sơn rất kiên định, biểu hiện của anh ta không có chỗ nào để thương lượng.
"Vậy Trần Minh Tân đâu, rốt ruột là anh ấy muốn làm gì vậy? Tại sao anh lại không ở lại?" Trong đầu của Tô Ánh Nguyệt có chút hoảng loạn.
Quá đột ngột, Trần Minh Tân không tiếng động mà sắp xếp hết tất cả những thứ này, cô thì cứ mông lung không hề biết gì cả.
Đến cùng là do anh giấu diếm quá giỏi, hay là do cô tin tưởng anh quá mức?
Nam Sơn hơi giật mình lo lắng trong chốc lát mới nói: "Ông chủ sẽ xử lý tốt tất cả mọi chuyện."
Thật ra thì anh ta cũng không biết tại sao Trần Minh Tân lại sắp xếp cho Tô Ánh Nguyệt về nước, những chuyện này đều không có dự báo trước.
Chỉ là trước đây không lâu, Trần Minh Tân nói cho anh ta biết phải đem hết tài sản này chuyển về trong nước, còn phải tìm thời gian phù hợp để đưa Tô Ánh Nguyệt về nước.
Về phần nguyên nhân thì Trần Minh Tân không nói.
Trước đó bọn họ vẫn luôn bộn bề nhiều việc.
"Anh ấy sẽ xử lý, anh ấy sẽ xử lý! Lần nào cũng là câu nói này, anh ấy là người chứ không phải là thần, anh ấy có thể xử lý được bao nhiêu chuyện? Chuyện của tập đoàn LK anh ấy cũng phải xử lý, công chúa Aika lại khiến anh liên quan đến việc bầu cử tổng thống, Grissy cứ âm thầm quấy phá trong bóng tối, ngay cả ông ngoại cũng có mưu đồ đối với anh ấy, một mình anh ấy ở lại nước J, nơi nào cũng bị quản chế. Tôi không có ở đây, ngay cả người nói chuyện mà anh ấy cũng không có..."
Tô Ánh Nguyệt nghẹn ngào một chút, đưa tay lên che mặt mình: "Mặc dù tôi ở lại cũng chẳng thể giúp đỡ được anh ấy cái gì..."
Cô ở lại không nhất định có thể giúp anh làm những chuyện gì, thế nhưng ít nhất cô còn có thể trò chuyện cùng với anh, ít nhất có thể chăm sóc cuộc sống cho anh.
Anh bận rộn đến nỗi không biết ngày đêm, dạ dày của anh lại không tốt...
Tô Ánh Nguyệt càng nghĩ lại càng cảm thấy khó chịu, trong cổ họng của cô giống như có một cục bông chặn đến khó chịu.
Cô lung tung lau sạch nước mắt, hai mắt đỏ bừng đẩy đám vệ sĩ đang ngăn cô lại, trực tiếp đi qua bắt lấy tay của Nam Sơn: "Kêu bọn họ lái máy bay trở về hạ cánh xuống đi, tôi muốn xuống máy bay."
Nam Sơn làm như không hề nghe thấy, vẫn đứng yên tại chỗ bất động.
Cũng không biết là anh ta nghĩ tới cái gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi, giơ tay lên về phía những người vệ sĩ kia, bọn họ liền xoay người rời đi.
Vẻ mặt của anh ta rất nghiêm túc: "Bà chủ, cô tỉnh táo một chút đi, có lẽ là hiện tại ông Trần chắc chắn đã biết tin tức cô muốn về nước, bây giờ cô lại trở về khẳng định không có kết quả tốt."
Anh ta không nói rằng Trần Minh Tân chọn thời điểm này để đưa Tô Ánh Nguyệt về nước nhất định cũng không đơn giản như vậy.
Lấy sự quan tâm của Trần Minh Tân đối với Tô Ánh Nguyệt, chắc chắn là anh ước gì mỗi giờ mỗi khắc cô đều ở bên cạnh của anh mới đúng, thế nhưng anh lại đưa ra quyết định muốn đưa Tô Ánh Nguyệt trở về nước, chuyện này chỉ có thể nói rõ trong cái nhìn của Trần Minh Tân, để Tô Ánh Nguyệt ở lại nước J sẽ không an toàn.
Ít nhất thì Trần Minh Tân đã không có cách nào đảm bảo cho sự an toàn của Tô Ánh Nguyệt.
Khoảng thời gian này Nam Sơn cũng bận tối mặt tối mày, hiện giờ bình tĩnh lại, bị Tô Ánh Nguyệt vừa chạm đến thì liền nghĩ đến chuyện này.
Sau đó mặc kệ Tô Ánh Nguyệt cầu xin anh ta như thế nào, anh ta cũng không hề thả ra.
Cho dù anh ta đã phân tích hành vi trước mắt của Trần Minh Tân ở trong lòng, kết quả đạt được cũng không khả quan, anh ta cũng không biểu hiện ra ngoài.
Trong lòng của anh ta có chút bất an, cũng có chút tức giận giống như Tô Ánh Nguyệt.
Anh ta đi theo Trần Minh Tân vài chục năm, dùng từ vào sinh ra tử để hình dung cũng không quá đáng, Trần Minh Tân có việc vậy mà lại có thể giấu diếm anh ta.
Trong suốt quá trình trở về thành phố Vân Châu, Tô Ánh Nguyệt đều không mở miệng nói một câu.
Có mấy lần dường như Nam Sơn muốn nói cái gì đó, nhưng mà lại nhịn được.
...
Máy bay hạ cánh ở thành phố Vân Châu.
Bọn họ trở về rất đột ngột, cũng không thông báo cho bất kỳ người nào ở thành phố Vân Châu, cho nên cũng không có ai đến đón bọn họ.
Cả đoạn đường này, Tô Ánh Nguyệt cũng không hề nghỉ ngơi, thần kinh căng thẳng cao độ.
Máy bay dừng lại, cô trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Minh Tân.
Cô cũng không đoái hoài gì đến sự chênh lệch thời gian, trực tiếp gọi qua.
"Đến rồi à?" Giọng nói của Trần Minh Tân hơi khàn khàn, lại mang theo chút mệt mỏi, cô mới nhớ đến hiện tại ở nước J đang là rạng sáng.
Mặc dù là trong giọng nói của Trần Minh Tân có chút mệt mỏi, nhưng lại không nghe ra được một tia buồn ngủ.
Đến bây giờ anh cũng chưa ngủ.
Tô Ánh Nguyệt đè xuống sự đau lòng đang dâng lên ở trong lòng, tay cầm điện thoại di động siết chặt lại, trên đường đi, cô đã chuẩn bị chất vấn bao nhiêu lần, lời nói đến bên miệng cũng chỉ còn lại một câu nghẹn ngào: "Sao anh có thể như vậy?"
Sao không nói tiếng nào liền tống cô về nước chứ?
Trước kia không phải là nói, cho dù có chuyện gì thì hai người bọn họ đều phải thương lượng hay sao?
Sao anh có thể lại không quan tâm mà tự mình đưa ra quyết định.
Ở bên kia điện thoại, bóng đêm dày đặc
Trần Minh Tân nghe ra được trong giọng nói của cô có tiếng khóc đè nén, sắc mặt có chút căng cứng, anh giật giật thân thể, ngồi quá lâu nên eo có chút đau nhức
Anh hít sâu một hơi rồi mới nói: "Không phải là em vẫn luôn nhớ Mộc Tây à? Trở về gặp thằng bé thì không tốt hay sao?"
Một chữ cuối cùng vừa mới dứt, đầu dây bên kia điện thoại liền truyền đến một tiếng "khốn nạn", rồi sau đó điện thoại liền bị dập máy.
Trần Minh Tân giật mình, qua mấy giây mới cầm điện thoại xuống bỏ lên bàn làm việc
Anh đưa tay vuốt vuốt mi tâm, gần đây cường độ công việc quá lớn, hình như là thật sự có chút mệt mỏi.
...
Sau khi Tô Ánh Nguyệt cúp điện thoại, lại có chút hối hận.
Giọng nói của anh nghe thấy mỏi mệt như vậy, đã trễ như thế này mà còn không chịu nghỉ ngơi.
Một đêm trước khi đưa cô trở về nước, anh mượn rượu giải điên muốn đi lên núi ngắm sao, quấn lấy cô muốn nói chuyện phiếm, không cho cô đi ngủ, bây giờ nghĩ lại có lẽ là anh không nỡ.
Nhưng mà hiện tại tôi không có cách nào làm dịu cảm xúc của mình để nói chuyện cùng với anh.
"Bà chủ, phải xuống máy bay rồi." Không biết từ lúc nào, Nam Sơn đã chạy đến bên cạnh của cô.
Tô Ánh Nguyệt nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, là một nơi quen thuộc.
Cô nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm."
Sau đó cô đứng dậy đi xuống máy bay.
Tô Ánh Nguyệt đứng giữa sân bay, ngẩng đầu lên nhìn kiến trúc đặc thù tiêu biểu của thành phố Vân Châu, có một loại cảm giác giống như là cách một thế hệ.
Thật ra thì cô rời đi cũng mới có mấy tháng.
Nam Sơn ở một bên nhắc nhở cô: "Bà chủ, đi bên này."
Mặc dù là bọn họ quay về chưa nói với bất kỳ ai, nhưng mà cũng đã sớm sắp xếp, ít nhất thì người đến đón cũng có.
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn, liền nhìn thấy có mấy chiếc xe ô tô màu đen đang dừng ở cách đó không xa, còn có vệ sĩ.
Đi ra đi vào đều có vệ sĩ đi theo, thật sự là càng ngày càng có cảm giác bà chủ của gia đình quyền quý.
Máy bay cũng đã hạ cánh rồi, Tô Ánh Nguyệt không giãy dụa nữa, trực tiếp leo lên xe.
Ngay cả hộ chiếu của cô cũng còn đang ở trong tay của Trần Minh Tân, cô còn có thể làm sao đây?
Mà giờ khắc này ở trong máy bay, người có thể chen lời vào cũng chỉ có Nam Sơn.
Cô quay đầu lại nhìn về phía Nam Sơn, trong mắt mang theo sự cầu khẩn.
Trên mặt của Nam Sơn lộ ra sự lúng túng, thấp thoáng có chút thay đổi.
Nhưng mà anh ta rất nhanh lại nghĩ đến trong đoạn thời gian này, Trần Minh Tân vì sắp xếp để Tô Ánh Nguyệt về nước, đã âm thầm phí sức làm rất nhiều chuyện.
Cho dù là như thế nào thì anh ta cũng phải đưa Tô Ánh Nguyệt bình an trở về nước, đây chính là sự giao phó của Trần Minh Tân đối với anh ta.
"Bà chủ, máy bay cũng đã cất cánh rồi, không thể nào dừng lại được, cô vẫn nên ngồi trước đi, thời gian lái máy bay hơi dài."
Thái độ của Nam Sơn rất kiên định, biểu hiện của anh ta không có chỗ nào để thương lượng.
"Vậy Trần Minh Tân đâu, rốt ruột là anh ấy muốn làm gì vậy? Tại sao anh lại không ở lại?" Trong đầu của Tô Ánh Nguyệt có chút hoảng loạn.
Quá đột ngột, Trần Minh Tân không tiếng động mà sắp xếp hết tất cả những thứ này, cô thì cứ mông lung không hề biết gì cả.
Đến cùng là do anh giấu diếm quá giỏi, hay là do cô tin tưởng anh quá mức?
Nam Sơn hơi giật mình lo lắng trong chốc lát mới nói: "Ông chủ sẽ xử lý tốt tất cả mọi chuyện."
Thật ra thì anh ta cũng không biết tại sao Trần Minh Tân lại sắp xếp cho Tô Ánh Nguyệt về nước, những chuyện này đều không có dự báo trước.
Chỉ là trước đây không lâu, Trần Minh Tân nói cho anh ta biết phải đem hết tài sản này chuyển về trong nước, còn phải tìm thời gian phù hợp để đưa Tô Ánh Nguyệt về nước.
Về phần nguyên nhân thì Trần Minh Tân không nói.
Trước đó bọn họ vẫn luôn bộn bề nhiều việc.
"Anh ấy sẽ xử lý, anh ấy sẽ xử lý! Lần nào cũng là câu nói này, anh ấy là người chứ không phải là thần, anh ấy có thể xử lý được bao nhiêu chuyện? Chuyện của tập đoàn LK anh ấy cũng phải xử lý, công chúa Aika lại khiến anh liên quan đến việc bầu cử tổng thống, Grissy cứ âm thầm quấy phá trong bóng tối, ngay cả ông ngoại cũng có mưu đồ đối với anh ấy, một mình anh ấy ở lại nước J, nơi nào cũng bị quản chế. Tôi không có ở đây, ngay cả người nói chuyện mà anh ấy cũng không có..."
Tô Ánh Nguyệt nghẹn ngào một chút, đưa tay lên che mặt mình: "Mặc dù tôi ở lại cũng chẳng thể giúp đỡ được anh ấy cái gì..."
Cô ở lại không nhất định có thể giúp anh làm những chuyện gì, thế nhưng ít nhất cô còn có thể trò chuyện cùng với anh, ít nhất có thể chăm sóc cuộc sống cho anh.
Anh bận rộn đến nỗi không biết ngày đêm, dạ dày của anh lại không tốt...
Tô Ánh Nguyệt càng nghĩ lại càng cảm thấy khó chịu, trong cổ họng của cô giống như có một cục bông chặn đến khó chịu.
Cô lung tung lau sạch nước mắt, hai mắt đỏ bừng đẩy đám vệ sĩ đang ngăn cô lại, trực tiếp đi qua bắt lấy tay của Nam Sơn: "Kêu bọn họ lái máy bay trở về hạ cánh xuống đi, tôi muốn xuống máy bay."
Nam Sơn làm như không hề nghe thấy, vẫn đứng yên tại chỗ bất động.
Cũng không biết là anh ta nghĩ tới cái gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi, giơ tay lên về phía những người vệ sĩ kia, bọn họ liền xoay người rời đi.
Vẻ mặt của anh ta rất nghiêm túc: "Bà chủ, cô tỉnh táo một chút đi, có lẽ là hiện tại ông Trần chắc chắn đã biết tin tức cô muốn về nước, bây giờ cô lại trở về khẳng định không có kết quả tốt."
Anh ta không nói rằng Trần Minh Tân chọn thời điểm này để đưa Tô Ánh Nguyệt về nước nhất định cũng không đơn giản như vậy.
Lấy sự quan tâm của Trần Minh Tân đối với Tô Ánh Nguyệt, chắc chắn là anh ước gì mỗi giờ mỗi khắc cô đều ở bên cạnh của anh mới đúng, thế nhưng anh lại đưa ra quyết định muốn đưa Tô Ánh Nguyệt trở về nước, chuyện này chỉ có thể nói rõ trong cái nhìn của Trần Minh Tân, để Tô Ánh Nguyệt ở lại nước J sẽ không an toàn.
Ít nhất thì Trần Minh Tân đã không có cách nào đảm bảo cho sự an toàn của Tô Ánh Nguyệt.
Khoảng thời gian này Nam Sơn cũng bận tối mặt tối mày, hiện giờ bình tĩnh lại, bị Tô Ánh Nguyệt vừa chạm đến thì liền nghĩ đến chuyện này.
Sau đó mặc kệ Tô Ánh Nguyệt cầu xin anh ta như thế nào, anh ta cũng không hề thả ra.
Cho dù anh ta đã phân tích hành vi trước mắt của Trần Minh Tân ở trong lòng, kết quả đạt được cũng không khả quan, anh ta cũng không biểu hiện ra ngoài.
Trong lòng của anh ta có chút bất an, cũng có chút tức giận giống như Tô Ánh Nguyệt.
Anh ta đi theo Trần Minh Tân vài chục năm, dùng từ vào sinh ra tử để hình dung cũng không quá đáng, Trần Minh Tân có việc vậy mà lại có thể giấu diếm anh ta.
Trong suốt quá trình trở về thành phố Vân Châu, Tô Ánh Nguyệt đều không mở miệng nói một câu.
Có mấy lần dường như Nam Sơn muốn nói cái gì đó, nhưng mà lại nhịn được.
...
Máy bay hạ cánh ở thành phố Vân Châu.
Bọn họ trở về rất đột ngột, cũng không thông báo cho bất kỳ người nào ở thành phố Vân Châu, cho nên cũng không có ai đến đón bọn họ.
Cả đoạn đường này, Tô Ánh Nguyệt cũng không hề nghỉ ngơi, thần kinh căng thẳng cao độ.
Máy bay dừng lại, cô trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Minh Tân.
Cô cũng không đoái hoài gì đến sự chênh lệch thời gian, trực tiếp gọi qua.
"Đến rồi à?" Giọng nói của Trần Minh Tân hơi khàn khàn, lại mang theo chút mệt mỏi, cô mới nhớ đến hiện tại ở nước J đang là rạng sáng.
Mặc dù là trong giọng nói của Trần Minh Tân có chút mệt mỏi, nhưng lại không nghe ra được một tia buồn ngủ.
Đến bây giờ anh cũng chưa ngủ.
Tô Ánh Nguyệt đè xuống sự đau lòng đang dâng lên ở trong lòng, tay cầm điện thoại di động siết chặt lại, trên đường đi, cô đã chuẩn bị chất vấn bao nhiêu lần, lời nói đến bên miệng cũng chỉ còn lại một câu nghẹn ngào: "Sao anh có thể như vậy?"
Sao không nói tiếng nào liền tống cô về nước chứ?
Trước kia không phải là nói, cho dù có chuyện gì thì hai người bọn họ đều phải thương lượng hay sao?
Sao anh có thể lại không quan tâm mà tự mình đưa ra quyết định.
Ở bên kia điện thoại, bóng đêm dày đặc
Trần Minh Tân nghe ra được trong giọng nói của cô có tiếng khóc đè nén, sắc mặt có chút căng cứng, anh giật giật thân thể, ngồi quá lâu nên eo có chút đau nhức
Anh hít sâu một hơi rồi mới nói: "Không phải là em vẫn luôn nhớ Mộc Tây à? Trở về gặp thằng bé thì không tốt hay sao?"
Một chữ cuối cùng vừa mới dứt, đầu dây bên kia điện thoại liền truyền đến một tiếng "khốn nạn", rồi sau đó điện thoại liền bị dập máy.
Trần Minh Tân giật mình, qua mấy giây mới cầm điện thoại xuống bỏ lên bàn làm việc
Anh đưa tay vuốt vuốt mi tâm, gần đây cường độ công việc quá lớn, hình như là thật sự có chút mệt mỏi.
...
Sau khi Tô Ánh Nguyệt cúp điện thoại, lại có chút hối hận.
Giọng nói của anh nghe thấy mỏi mệt như vậy, đã trễ như thế này mà còn không chịu nghỉ ngơi.
Một đêm trước khi đưa cô trở về nước, anh mượn rượu giải điên muốn đi lên núi ngắm sao, quấn lấy cô muốn nói chuyện phiếm, không cho cô đi ngủ, bây giờ nghĩ lại có lẽ là anh không nỡ.
Nhưng mà hiện tại tôi không có cách nào làm dịu cảm xúc của mình để nói chuyện cùng với anh.
"Bà chủ, phải xuống máy bay rồi." Không biết từ lúc nào, Nam Sơn đã chạy đến bên cạnh của cô.
Tô Ánh Nguyệt nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, là một nơi quen thuộc.
Cô nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm."
Sau đó cô đứng dậy đi xuống máy bay.
Tô Ánh Nguyệt đứng giữa sân bay, ngẩng đầu lên nhìn kiến trúc đặc thù tiêu biểu của thành phố Vân Châu, có một loại cảm giác giống như là cách một thế hệ.
Thật ra thì cô rời đi cũng mới có mấy tháng.
Nam Sơn ở một bên nhắc nhở cô: "Bà chủ, đi bên này."
Mặc dù là bọn họ quay về chưa nói với bất kỳ ai, nhưng mà cũng đã sớm sắp xếp, ít nhất thì người đến đón cũng có.
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn, liền nhìn thấy có mấy chiếc xe ô tô màu đen đang dừng ở cách đó không xa, còn có vệ sĩ.
Đi ra đi vào đều có vệ sĩ đi theo, thật sự là càng ngày càng có cảm giác bà chủ của gia đình quyền quý.
Máy bay cũng đã hạ cánh rồi, Tô Ánh Nguyệt không giãy dụa nữa, trực tiếp leo lên xe.
Ngay cả hộ chiếu của cô cũng còn đang ở trong tay của Trần Minh Tân, cô còn có thể làm sao đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.