Chương 730: KIÊN TRÌ THÊM MỘT CHÚT (3)
Tiểu Chủ
03/03/2021
Mạc Tây Dư đưa một đám bác sĩ đến kiểm tra cho Tô Ánh Nguyệt, Trần Minh Tân đau khổ đợi kết quả.
Đợi đến lúc mọi thứ kết thúc, Mạc Tây Du đi đến trước mặt anh, nở một nụ cười: “Bình an, đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm
Trần Minh Tân ngơ ngác một chút, trong đôi mắt đen nhánh hình như có chút choáng váng, làm cả người có vẻ càng âm trầm.
"Về phần lúc nào thì tỉnh lại, phải xem sự hồi phục của cô ấy, trên người nhiều vết thương, nhưng không cần phải phẫu thuật nữa, đợi cơ thể phục hồi đến một mức độ nhất định cô ấy sẽ không hôn mê nữa, yên tâm, lần này thật sự đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, cô ấy..."
Uỳnh!
Mạc Tây Du còn chưa nói hết lời, Trần Minh Tân đứng trước mặt anh ta đã ngã thẳng xuống.
Mạc Tây Du biến sắc, nhanh chóng nâng Trần Minh Tân đứng dậy kéo vào phòng cấp cứu.
Tô Ánh Nguyệt thật vất vả mới thoát khỏi nguy hiểm, Trần Minh Tân cũng đừng ngất đi chứ.
Nhưng mà, kết quả kiểm tra cho thấy, Mạc Tây Du lo lắng dư thừa, bởi vì Trần Minh Tân chỉ vì lo lắng quá độ, nghỉ ngơi quá ít.
Quả thật, trong khoảng thời gian này, Trần Minh Tân ngủ rất ít, cho nên mới vì thiếu ngủ mà ngất đi như thế.
Về phần những vết thương trên người anh, cũng mệt cho nặng lực tự hồi phục mạnh mẽ của anh, khoảng thời gian này anh hành hạ mình như thế, vết thương trên người thế mà cũng khép lại được bảy tám phần.
Mạc Tây Du chuyền nước cho anh xong thì không quan tâm nữa.
Tô Ánh Nguyệt hoàn toàn vượt qua thời kỳ nguy hiểm, mọi người đều thở dài một hơi.
Những bác sĩ tham gia vào phẫu thuật và nghiên cứu phương án phẫu thuật, khoảng thời gian cũng bận chết được, không cần về nhà, trực tiếp ngủ thiếp đi trong phòng làm việc.
Lúc Nam Sơn cho người đưa cơm đến, nhìn thấy một phòng đầy bác sĩ đang ngủ với đủ mọi tự thế.
Mạc Tây Du cũng nằm sấp trên bàn làm việc mà ngủ, nhưng mà anh ta cũng đã tỉnh lại một chút, nghe thấy tiếng động, lập tức ngẩng đầu, ngồi thẳng người.
Anh ta nhìn Nam Sơn, cất giọng nói : "Ăn cơm rồi."
Sau đó thì có bác sĩ tỉnh lại.
Mạc Tây Du nhéo nhéo mi tâm, mới quay đầu nói với Nam Sơn: "Lúc cậu vào phòng bệnh, không cần gọi ông chủ, gọi Mộc Tây dậy ăn cơm là được rồi."
"Ông chủ làm sao vậy?" Bây giờ Nam Sơn rất mẫn cảm với hai chữ phòng bệnh, phản ứng đầu tiên là cảm thấy Trần Minh Tân đã xảy ra chuyện.
"Anh ấy quá mệt mỏi, ngất đi thôi, không có chuyện gì."
"Vậy là tốt rồi."
Bởi vì chuyện của Tô Ánh Nguyệt, không chỉ Trần Minh Tân lao lực quá độ, bọn họ cũng không chịu nổi.
Lúc này, mọi người đều có thể thả lỏng một hơi rồi.
...
Tô Ánh Nguyệt bình an vượt qua thời kỳ nguy hiểm, về chuyện tiếp theo của Grissy, cũng được lên lịch.
Dù thế nào, Trần Úc Xuyên cũng là ông ngoại của Trần Minh Tân, Bùi Dục Ngôn phụ trách án tử của Grissy, một số trình tự hông thể thiếu được.
Bởi vì trước đó tình hình của Tô Ánh Nguyệt không ổn định nên anh ta cũng không tìm Trần Minh Tân.
Trong phòng bệnh rộng rãi sáng ngời, Bùi Dục Ngôn mặt âu phục, khí thế hiên ngang ngồi trước giường bệnh.
"Anh biết bao nhiêu về chuyện Tràn Úc Xuyên?"
Trần Minh Tân mặc đồng phục bệnh nhân, ngồi dựa vào giường, sắc mặt nhợt nhạt, nhưng hai mắt là vô cùng có thần.
Giọng nói của anh có chút cảm giác bị bệnh: "Anh có thể hỏi rõ ràng một chút không."
Bùi Dục Ngôn cũng không khách khí, hỏi những vấn đề đã chuẩn bị kỹ trước khi đến một lần.
Trần Minh Tân cũng thành thật trả lời.
Cuối cùng, Bùi Dục Ngôn hỏi anh: "Tôi có thể vào thăm Tô Ánh Nguyệt được không?"
Căn phòng yên lặng một lúc, Trần Minh Tân mới mở miệng nói: "Có thể."
Nói xong, anh cũng xoay người xuống giường, phủ thêm áo khoác đến phòng bệnh của Tô Ánh Nguyệt.
Mặc dù Mạc Tây Du nói tình hình của Tô Ánh Nguyệt đã ổn định, nhưng để phòng ngừa, cô vẫn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt chưa ra ngoài.
Ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt Mạc Tây Du nói: "Khí sắc của cô ấy đã khá lên nhiều, không uổng cô anh chăm sóc hết lòng."
Trần Minh Tân từ chối cho ý kiến, nói: "Cô ấy rất kiên cường."
Thậm chí, còn kiên cường hơn anh nhiều.
Qua vài ngày, Tô Ánh Nguyệt trở về phòng bệnh thường.
Khí sắc của cô càng ngày càng tốt lên, nhưng vẫn không tỉnh lại.
Nháy mắt, đã đến mùa xuân năm sau.
An Hạ từ nhà cũ về thành phố Vân Châu, cô ấy thường xuyên đến bệnh viên thăm Tô Ánh Nguyệt, thỉnh thoảng cũng đưa Trần Mộc Tây ra ngoài.
Trần Minh Tân lần nữa tiếp nhận công việc của tập đoàn LK, về án tử của Grissy, vì liên quan rất rộng, cho nên vẫn chưa kết được án.
Nhưng mà, Trần Minh Tân vẫn ở trong bệnh viện, hoàn toàn xem bệnh viện như nhà.
Ngày ngày bình đạm trước nay chưa từng có.
Đợi đến đợt khai giảng mùa xuân, Trần Minh Tân tự mình đưa Trần Mộc Tây đến nhà trẻ.
Đáng nhắc đến là, cách ở chung của anh và Trần Mộc Tây, càng lúc càng giống cha con bình thường.
Điều này nói lên, tình huống của Trần Minh Tân cũng đã trở nên tốt hơn.
Theo như Mạc Tây Du, là có tác dụng rất lớn.
Mà Tô Ánh Nguyệt mặc dù vẫn chưa tỉnh lại, nhưng càng lúc càng ổn định hơn, điểm này đã làm cho Trần Minh Tân cảm thấy thỏa mãn.
Sau khi An Hạ tan làm, mua hoa quả ướp lạnh rồi đến bệnh viện.
Lúc cô đến bệnh viện, Trần Minh Tân đến nhà trẻ đón Trần Mộc Tây vẫn chưa về.
Trên giường bệnh, Tô Ánh Nguyệt sắc mặt hồng nhuận, trên mặt có hai vết sẹo màu hồng nhạt, cô từng hỏi qua bác sĩ, hai vết sẹo sẽ càng lúc càng mờ đi, không để lại dấu.
Không để lại sẹo là tốt rồi, mặc dù Tô Ánh Nguyệt không thèm để ý, nhưng phụ nữ có ai không yêu cái đẹp.
"Ánh Nguyệt, cậu giỏi thật đấy, ngủ cả mùa đông, như gấu vậy." An Hạ ngồi trước giường bệnh, bắt đầu thao thao bất tuyệt kể một số chuyện vặt.
Không biết sao, cô lại nói đến chuyện Bùi Chính Thành.
Đã rất lâu, cô không nhắc đến cái tên này rồi.
Kỳ thật nói lâu cũng không lâu, chỉ là hơn một tháng không nhắc đến rồi.
Hơn một tháng trước, cô từ nhà về lại thành phố Vân Châu, Bùi Chính Thành cũng không đến.
Cô cũng không quá để ý, bởi vì trước đó bọn họ có liên lạc, Bùi Chính Thành nói mấy hôm nữa sẽ đến.
Nhưng mà, cô không đợi được Bùi Chính Thành, lại đợi được ông chủ mới của công ty.
Ông chủ mới rất nghiêm khắc, càng hà khắc với cô hơn, một tháng này, cô đều phải đấu trí với ông chủ.
Nhưng cũng may lúc trước ở bên cạnh Bùi Chính Thành, cô không chỉ yêu đương với Bùi Chính Thành không mà còn học được không ít thứ, năng lực làm việc dù không phải mạnh nhất, cũng sẽ không sai sót gì lớn.
Lão bản cũng chỉ có thể vạch lông tìm vết.
Sau đó cô cũng có liên lạc với Bùi Chính Thành, chỉ có điều, số lần anh nghe máy càng lúc càng ít, sau đó phần lớn anh sẽ cúp điện thoại gửi tin nhắn.
"Cậu nói…con người giống như Bùi Chính Thành vậy, con ông cháu cha như bọn họ, có phải là…” đều không có chứ?
Có phải là cũng chỉ là chơi đùa mà thôi?
An Hạ hít sâu một hơi, không ngừng nói: "Xem tớ nói cái gì chứ, tớ hẳn phải nói cho cậu một vài chuyện vui mới đúng, tình cảm của BOSS Trần và Mộc Tây càng ngày càng tốt, đây là một chuyện tốt...."
Không lâu sau, Trần Minh Tân và Trần Mộc Tây quay lại.
An Hạ để hoa quả lại, dẫn Trần Mộc Tây đi đến vườn hoa chơi một chút, rồi rời đi.
Đợi đến lúc mọi thứ kết thúc, Mạc Tây Du đi đến trước mặt anh, nở một nụ cười: “Bình an, đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm
Trần Minh Tân ngơ ngác một chút, trong đôi mắt đen nhánh hình như có chút choáng váng, làm cả người có vẻ càng âm trầm.
"Về phần lúc nào thì tỉnh lại, phải xem sự hồi phục của cô ấy, trên người nhiều vết thương, nhưng không cần phải phẫu thuật nữa, đợi cơ thể phục hồi đến một mức độ nhất định cô ấy sẽ không hôn mê nữa, yên tâm, lần này thật sự đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, cô ấy..."
Uỳnh!
Mạc Tây Du còn chưa nói hết lời, Trần Minh Tân đứng trước mặt anh ta đã ngã thẳng xuống.
Mạc Tây Du biến sắc, nhanh chóng nâng Trần Minh Tân đứng dậy kéo vào phòng cấp cứu.
Tô Ánh Nguyệt thật vất vả mới thoát khỏi nguy hiểm, Trần Minh Tân cũng đừng ngất đi chứ.
Nhưng mà, kết quả kiểm tra cho thấy, Mạc Tây Du lo lắng dư thừa, bởi vì Trần Minh Tân chỉ vì lo lắng quá độ, nghỉ ngơi quá ít.
Quả thật, trong khoảng thời gian này, Trần Minh Tân ngủ rất ít, cho nên mới vì thiếu ngủ mà ngất đi như thế.
Về phần những vết thương trên người anh, cũng mệt cho nặng lực tự hồi phục mạnh mẽ của anh, khoảng thời gian này anh hành hạ mình như thế, vết thương trên người thế mà cũng khép lại được bảy tám phần.
Mạc Tây Du chuyền nước cho anh xong thì không quan tâm nữa.
Tô Ánh Nguyệt hoàn toàn vượt qua thời kỳ nguy hiểm, mọi người đều thở dài một hơi.
Những bác sĩ tham gia vào phẫu thuật và nghiên cứu phương án phẫu thuật, khoảng thời gian cũng bận chết được, không cần về nhà, trực tiếp ngủ thiếp đi trong phòng làm việc.
Lúc Nam Sơn cho người đưa cơm đến, nhìn thấy một phòng đầy bác sĩ đang ngủ với đủ mọi tự thế.
Mạc Tây Du cũng nằm sấp trên bàn làm việc mà ngủ, nhưng mà anh ta cũng đã tỉnh lại một chút, nghe thấy tiếng động, lập tức ngẩng đầu, ngồi thẳng người.
Anh ta nhìn Nam Sơn, cất giọng nói : "Ăn cơm rồi."
Sau đó thì có bác sĩ tỉnh lại.
Mạc Tây Du nhéo nhéo mi tâm, mới quay đầu nói với Nam Sơn: "Lúc cậu vào phòng bệnh, không cần gọi ông chủ, gọi Mộc Tây dậy ăn cơm là được rồi."
"Ông chủ làm sao vậy?" Bây giờ Nam Sơn rất mẫn cảm với hai chữ phòng bệnh, phản ứng đầu tiên là cảm thấy Trần Minh Tân đã xảy ra chuyện.
"Anh ấy quá mệt mỏi, ngất đi thôi, không có chuyện gì."
"Vậy là tốt rồi."
Bởi vì chuyện của Tô Ánh Nguyệt, không chỉ Trần Minh Tân lao lực quá độ, bọn họ cũng không chịu nổi.
Lúc này, mọi người đều có thể thả lỏng một hơi rồi.
...
Tô Ánh Nguyệt bình an vượt qua thời kỳ nguy hiểm, về chuyện tiếp theo của Grissy, cũng được lên lịch.
Dù thế nào, Trần Úc Xuyên cũng là ông ngoại của Trần Minh Tân, Bùi Dục Ngôn phụ trách án tử của Grissy, một số trình tự hông thể thiếu được.
Bởi vì trước đó tình hình của Tô Ánh Nguyệt không ổn định nên anh ta cũng không tìm Trần Minh Tân.
Trong phòng bệnh rộng rãi sáng ngời, Bùi Dục Ngôn mặt âu phục, khí thế hiên ngang ngồi trước giường bệnh.
"Anh biết bao nhiêu về chuyện Tràn Úc Xuyên?"
Trần Minh Tân mặc đồng phục bệnh nhân, ngồi dựa vào giường, sắc mặt nhợt nhạt, nhưng hai mắt là vô cùng có thần.
Giọng nói của anh có chút cảm giác bị bệnh: "Anh có thể hỏi rõ ràng một chút không."
Bùi Dục Ngôn cũng không khách khí, hỏi những vấn đề đã chuẩn bị kỹ trước khi đến một lần.
Trần Minh Tân cũng thành thật trả lời.
Cuối cùng, Bùi Dục Ngôn hỏi anh: "Tôi có thể vào thăm Tô Ánh Nguyệt được không?"
Căn phòng yên lặng một lúc, Trần Minh Tân mới mở miệng nói: "Có thể."
Nói xong, anh cũng xoay người xuống giường, phủ thêm áo khoác đến phòng bệnh của Tô Ánh Nguyệt.
Mặc dù Mạc Tây Du nói tình hình của Tô Ánh Nguyệt đã ổn định, nhưng để phòng ngừa, cô vẫn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt chưa ra ngoài.
Ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt Mạc Tây Du nói: "Khí sắc của cô ấy đã khá lên nhiều, không uổng cô anh chăm sóc hết lòng."
Trần Minh Tân từ chối cho ý kiến, nói: "Cô ấy rất kiên cường."
Thậm chí, còn kiên cường hơn anh nhiều.
Qua vài ngày, Tô Ánh Nguyệt trở về phòng bệnh thường.
Khí sắc của cô càng ngày càng tốt lên, nhưng vẫn không tỉnh lại.
Nháy mắt, đã đến mùa xuân năm sau.
An Hạ từ nhà cũ về thành phố Vân Châu, cô ấy thường xuyên đến bệnh viên thăm Tô Ánh Nguyệt, thỉnh thoảng cũng đưa Trần Mộc Tây ra ngoài.
Trần Minh Tân lần nữa tiếp nhận công việc của tập đoàn LK, về án tử của Grissy, vì liên quan rất rộng, cho nên vẫn chưa kết được án.
Nhưng mà, Trần Minh Tân vẫn ở trong bệnh viện, hoàn toàn xem bệnh viện như nhà.
Ngày ngày bình đạm trước nay chưa từng có.
Đợi đến đợt khai giảng mùa xuân, Trần Minh Tân tự mình đưa Trần Mộc Tây đến nhà trẻ.
Đáng nhắc đến là, cách ở chung của anh và Trần Mộc Tây, càng lúc càng giống cha con bình thường.
Điều này nói lên, tình huống của Trần Minh Tân cũng đã trở nên tốt hơn.
Theo như Mạc Tây Du, là có tác dụng rất lớn.
Mà Tô Ánh Nguyệt mặc dù vẫn chưa tỉnh lại, nhưng càng lúc càng ổn định hơn, điểm này đã làm cho Trần Minh Tân cảm thấy thỏa mãn.
Sau khi An Hạ tan làm, mua hoa quả ướp lạnh rồi đến bệnh viện.
Lúc cô đến bệnh viện, Trần Minh Tân đến nhà trẻ đón Trần Mộc Tây vẫn chưa về.
Trên giường bệnh, Tô Ánh Nguyệt sắc mặt hồng nhuận, trên mặt có hai vết sẹo màu hồng nhạt, cô từng hỏi qua bác sĩ, hai vết sẹo sẽ càng lúc càng mờ đi, không để lại dấu.
Không để lại sẹo là tốt rồi, mặc dù Tô Ánh Nguyệt không thèm để ý, nhưng phụ nữ có ai không yêu cái đẹp.
"Ánh Nguyệt, cậu giỏi thật đấy, ngủ cả mùa đông, như gấu vậy." An Hạ ngồi trước giường bệnh, bắt đầu thao thao bất tuyệt kể một số chuyện vặt.
Không biết sao, cô lại nói đến chuyện Bùi Chính Thành.
Đã rất lâu, cô không nhắc đến cái tên này rồi.
Kỳ thật nói lâu cũng không lâu, chỉ là hơn một tháng không nhắc đến rồi.
Hơn một tháng trước, cô từ nhà về lại thành phố Vân Châu, Bùi Chính Thành cũng không đến.
Cô cũng không quá để ý, bởi vì trước đó bọn họ có liên lạc, Bùi Chính Thành nói mấy hôm nữa sẽ đến.
Nhưng mà, cô không đợi được Bùi Chính Thành, lại đợi được ông chủ mới của công ty.
Ông chủ mới rất nghiêm khắc, càng hà khắc với cô hơn, một tháng này, cô đều phải đấu trí với ông chủ.
Nhưng cũng may lúc trước ở bên cạnh Bùi Chính Thành, cô không chỉ yêu đương với Bùi Chính Thành không mà còn học được không ít thứ, năng lực làm việc dù không phải mạnh nhất, cũng sẽ không sai sót gì lớn.
Lão bản cũng chỉ có thể vạch lông tìm vết.
Sau đó cô cũng có liên lạc với Bùi Chính Thành, chỉ có điều, số lần anh nghe máy càng lúc càng ít, sau đó phần lớn anh sẽ cúp điện thoại gửi tin nhắn.
"Cậu nói…con người giống như Bùi Chính Thành vậy, con ông cháu cha như bọn họ, có phải là…” đều không có chứ?
Có phải là cũng chỉ là chơi đùa mà thôi?
An Hạ hít sâu một hơi, không ngừng nói: "Xem tớ nói cái gì chứ, tớ hẳn phải nói cho cậu một vài chuyện vui mới đúng, tình cảm của BOSS Trần và Mộc Tây càng ngày càng tốt, đây là một chuyện tốt...."
Không lâu sau, Trần Minh Tân và Trần Mộc Tây quay lại.
An Hạ để hoa quả lại, dẫn Trần Mộc Tây đi đến vườn hoa chơi một chút, rồi rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.