Chương 698: NGHE LỜI ANH MỘT CHÚT ĐƯỢC KHÔNG?
Tiểu Chủ
02/03/2021
Ánh mắt Trần Minh Tân lóe lên tia hung ác, nghiêm mặt nói: “Em trả lời anh đi.”
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh ngạc nhiên, từ giọng điệu anh cho thấy, ý anh là cô đã làm chuyện có lỗi với anh.
Lúc trước, Trần Minh Tân cũng từng nhiều lần nhắc nhở cô, bảo cô cách xa Bùi Dục Ngôn một chút.
Lúc đó cô chỉ nghĩ rằng, Trần Minh Tân lo lắng cho cô, sợ cô hợp tác với Bùi Dục Ngôn sẽ bị lợi dụng ngược lại, dù gì anh ta cũng là người thông minh như thế.
Nhưng đến khi nghĩ lại thì cô mới biết, rõ ràng hàm ý trong câu nói của anh đang ám chỉ, cô có quan hệ mập mờ với Bùi Dục Ngôn.
“Anh đừng lúc nào cũng cảm thấy em có quan hệ mập mờ với những người đàn ông mà em tiếp xúc được không?” Tình huống này không chỉ xảy ra một hai lần.
Sau vụ việc của Lục Thời Sơ, cô luôn tự giác duy trì khoảng cách thích hợp với người đàn ông khác.
Lúc trước, sao cô có thể ngờ rằng, Lục Thời Sơ lại có tâm tư đó với cô, về sau lại xảy ra mấy chuyện kia nữa làm cô trở tay không kịp.
Cô cũng mơ hồ đoán ra được chút chút nhưng cô không chắc chắn lắm, dù gì anh ta cũng không phải người đàn ông bình thường, nhưng cô sớm đi qua độ tuổi đắc chí khi có người thích mình rồi.
Cô không cần đi xác nhận với Bùi Dục Ngôn, mặc kệ anh ta có thích cô hay không, cô chỉ cần đối xử lạnh nhạt, xa cách với anh ta là được.
Nên cô không hề cảm thấy mình làm sai ở chỗ nào.
Trần Minh Tân bỗng tới đây chất vấn cô như vậy, rõ ràng hơi kỳ lạ.
“Chỉ mình anh cảm thấy thôi à?” Trần Minh Tân hỏi ngược lại, bàn tay ôm eo cô càng chặt hơn.
Tô Ánh Nguyệt bị anh ôm đến mức hơi đau, khẽ nhíu mày nói: “Hôm nay anh đến tìm em chỉ để nói chuyện này thôi à?”
Trần Minh Tân chỉ nhìn cô với ánh mắt thâm trầm, không nói gì.
Hôm nay, tất nhiên mục đích anh tới đây không chỉ để nói chuyện này.
Nhưng anh vừa tới đã thấy Tô Ánh Nguyệt và Bùi Dục Ngôn cùng nhau ra ngoài ăn cơm.
Tô Ánh Nguyệt thấy anh không nói câu nào thì đẩy anh ra, định đứng dậy.
Trần Minh Tân không chịu buông tay.
Tô Ánh Nguyệt thấy anh lại im lặng làm người khác không đoán ra được thì bắt đầu tức giận.
“Anh thả em ra!”
Cô bắt đầu vùng vẫy kịch liệt, đấm đá Trần Minh Tân.
Cô chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào không nói lý lẽ như anh.
Chuyện gì anh cũng giấu cô, đến giờ cô vẫn chưa biết, trong khoảng thời gian này, anh đã xảy ra chuyện gì, còn anh thì hay rồi, nghi ngờ cô và Bùi Dục Ngôn...
Trần Minh Tân vươn tay ôm chặt cô, anh dùng nhiều sức, đè cả người cô vào lòng mình, một tay ôm chặt eo cô, tay còn lại thì giữ gáy cô, vùi đầu cô vào bả vai mình.
Anh khẽ hôn lên tóc cô, giọng nói nhẹ nhàng lại dịu dàng: “Được rồi, đừng làm ầm nữa, là anh sai được chưa!”
Tô Ánh Nguyệt rất không có khí phách, được anh dỗ như vậy đã khuất phục ngay.
Cô vươn tay chống lên ngực anh, lẩm bẩm: “Nếu còn lần sau, em thật sự sẽ đi ra ngoài quyến rũ người đàn ông khác cho anh xem.”
“Em dám!”
“Anh cứ thử xem em có dám không, hừ!”
Tô Ánh Nguyệt nép vào lòng anh, nên không nhìn thấy vẻ mặt của anh, thấy anh mãi lâu không phản ứng gì, cô vội ngẩng đầu lên nhìn.
Kết quả cô vừa ngẩng đầu lên đã bị Trần Minh Tân khóa môi rồi.
Một tay anh vẫn ôm chặt eo cô, tay còn lại thì giữ gáy cô, phả hơi thở nóng rực lên mặt cô, làm mặt cô cũng đỏ bừng.
Tô Ánh Nguyệt bỗng tỉnh táo lại, thở hổn hển nói: “Không được... ở đây là...”
Mắt thấy anh sắp bắt đầu xé quần áo rồi, dưới tình huống gấp gáp, Tô Ánh Nguyệt đã cắn cằm anh.
Vì căng thẳng nên cô dùng hơi nhiều sức làm cằm Trần Minh Tân rớm máu, hằn cả dấu răng.
Trần Minh Tân bị đau nên hơi dừng động tác nhưng chưa chịu thôi.
Tô Ánh Nguyệt cuống quít lên.
Đây là văn phòng, lúc nào cũng có thể có người tiến vào, sao cô có thể để cho Trần Minh Tân làm loạn chứ.
Tô Ánh Nguyệt cắn răng run rẩy nói: “Nếu anh còn làm tiếp, em sẽ nổi giận đó...”
Trần Minh Tân hung hăng hôn cô, dùng sức đến mức như muốn nuốt cô vào bụng vậy, rồi ôm cô đứng dậy, đặt lên trên bàn làm việc.
Vì động tác của anh mà chiếc ghế bị đẩy ra, phát ra tiếng động chói tai.
Tim Tô Ánh Nguyệt khẽ run lên, khi nhìn vào mắt của Trần Minh Tân, thấy anh giơ tay về phía mình, cô đang định tránh đi thì nhận ra, anh muốn chỉnh lại quần áo giúp cô thôi.
Quần áo trên người cô đã xộc xệch, nút áo vest bên ngoài đã sớm bị cởi ra, một nút áo sơ mi bên trong cũng bị bung ra, không biết rơi ở đâu rồi.
Trần Minh Tân nghiêm túc chỉnh lại quần áo cho cô, khoảng cách hai người khá gần, lại nghĩ tới hành động làm càn khi nãy của anh, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Em quay đầu qua chỗ khác đi, đừng nhìn anh.” Trần Minh Tân vẫn luôn im lặng chỉnh sửa quần áo cho cô, bỗng nói một câu như vậy, Tô Ánh Nguyệt sửng sốt một lát mới phản ứng lại, giống như giật mình quay đầu qua một bên ngay.
Trần Minh Tân thấy thế thì không khỏi nhướng mày.
Anh chỉnh xong cũng không đứng dậy, mà chống hai tay bên người Tô Ánh Nguyệt, cúi đầu tới gần cô, rồi khẽ hôn lên môi cô: “Em nghe lời anh một chút được không?”
Anh hôn rất nhẹ, như một đứa trẻ phát hiện điều thú vị, khẽ hôn lên môi một lát, rồi lại thôi, cứ lặp đi lặp lại như thế, không hề nhàm chán.
Tô Ánh Nguyệt khẽ nhíu mày, cô cảm thấy câu nói lúc nãy của Trần Minh Tân nghe có vẻ hơi kỳ lạ.
Trần Minh Tân cũng không giục cô trả lời mình, mà nhàn nhã lấy điện thoại ra đưa cho cô: “Em gọi qua điện thoại em đi, rồi lưu số này vào, có chuyện gì thì có thể gọi cho anh.”
Tô Ánh Nguyệt vui vẻ, chút cảm giác kỳ lạ trong lòng cũng tan biến ngay, cô nhìn anh vui mừng: “Lúc nào cũng có thể ư?”
Sự vui vẻ trên gương mặt cô làm Trần Minh Tân vui lây, anh khẽ cười gật đầu: “Ừm.”
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Tô Ánh Nguyệt vui vẻ cầm điện thoại anh bấm số của mình rồi nhận ra anh đã lưu số cô rồi, còn đặt tên là “Vợ” nữa.
Tô Ánh Nguyệt lườm anh: “Đúng là không biết xấu hổ.”
Vừa âm thầm ly hôn với cô, lại vừa lưu tên cô trong điện thoại là “Vợ”, trên đời này không còn người nào không biết xấu hổ hơn Trần Minh Tân cả.
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh ngạc nhiên, từ giọng điệu anh cho thấy, ý anh là cô đã làm chuyện có lỗi với anh.
Lúc trước, Trần Minh Tân cũng từng nhiều lần nhắc nhở cô, bảo cô cách xa Bùi Dục Ngôn một chút.
Lúc đó cô chỉ nghĩ rằng, Trần Minh Tân lo lắng cho cô, sợ cô hợp tác với Bùi Dục Ngôn sẽ bị lợi dụng ngược lại, dù gì anh ta cũng là người thông minh như thế.
Nhưng đến khi nghĩ lại thì cô mới biết, rõ ràng hàm ý trong câu nói của anh đang ám chỉ, cô có quan hệ mập mờ với Bùi Dục Ngôn.
“Anh đừng lúc nào cũng cảm thấy em có quan hệ mập mờ với những người đàn ông mà em tiếp xúc được không?” Tình huống này không chỉ xảy ra một hai lần.
Sau vụ việc của Lục Thời Sơ, cô luôn tự giác duy trì khoảng cách thích hợp với người đàn ông khác.
Lúc trước, sao cô có thể ngờ rằng, Lục Thời Sơ lại có tâm tư đó với cô, về sau lại xảy ra mấy chuyện kia nữa làm cô trở tay không kịp.
Cô cũng mơ hồ đoán ra được chút chút nhưng cô không chắc chắn lắm, dù gì anh ta cũng không phải người đàn ông bình thường, nhưng cô sớm đi qua độ tuổi đắc chí khi có người thích mình rồi.
Cô không cần đi xác nhận với Bùi Dục Ngôn, mặc kệ anh ta có thích cô hay không, cô chỉ cần đối xử lạnh nhạt, xa cách với anh ta là được.
Nên cô không hề cảm thấy mình làm sai ở chỗ nào.
Trần Minh Tân bỗng tới đây chất vấn cô như vậy, rõ ràng hơi kỳ lạ.
“Chỉ mình anh cảm thấy thôi à?” Trần Minh Tân hỏi ngược lại, bàn tay ôm eo cô càng chặt hơn.
Tô Ánh Nguyệt bị anh ôm đến mức hơi đau, khẽ nhíu mày nói: “Hôm nay anh đến tìm em chỉ để nói chuyện này thôi à?”
Trần Minh Tân chỉ nhìn cô với ánh mắt thâm trầm, không nói gì.
Hôm nay, tất nhiên mục đích anh tới đây không chỉ để nói chuyện này.
Nhưng anh vừa tới đã thấy Tô Ánh Nguyệt và Bùi Dục Ngôn cùng nhau ra ngoài ăn cơm.
Tô Ánh Nguyệt thấy anh không nói câu nào thì đẩy anh ra, định đứng dậy.
Trần Minh Tân không chịu buông tay.
Tô Ánh Nguyệt thấy anh lại im lặng làm người khác không đoán ra được thì bắt đầu tức giận.
“Anh thả em ra!”
Cô bắt đầu vùng vẫy kịch liệt, đấm đá Trần Minh Tân.
Cô chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào không nói lý lẽ như anh.
Chuyện gì anh cũng giấu cô, đến giờ cô vẫn chưa biết, trong khoảng thời gian này, anh đã xảy ra chuyện gì, còn anh thì hay rồi, nghi ngờ cô và Bùi Dục Ngôn...
Trần Minh Tân vươn tay ôm chặt cô, anh dùng nhiều sức, đè cả người cô vào lòng mình, một tay ôm chặt eo cô, tay còn lại thì giữ gáy cô, vùi đầu cô vào bả vai mình.
Anh khẽ hôn lên tóc cô, giọng nói nhẹ nhàng lại dịu dàng: “Được rồi, đừng làm ầm nữa, là anh sai được chưa!”
Tô Ánh Nguyệt rất không có khí phách, được anh dỗ như vậy đã khuất phục ngay.
Cô vươn tay chống lên ngực anh, lẩm bẩm: “Nếu còn lần sau, em thật sự sẽ đi ra ngoài quyến rũ người đàn ông khác cho anh xem.”
“Em dám!”
“Anh cứ thử xem em có dám không, hừ!”
Tô Ánh Nguyệt nép vào lòng anh, nên không nhìn thấy vẻ mặt của anh, thấy anh mãi lâu không phản ứng gì, cô vội ngẩng đầu lên nhìn.
Kết quả cô vừa ngẩng đầu lên đã bị Trần Minh Tân khóa môi rồi.
Một tay anh vẫn ôm chặt eo cô, tay còn lại thì giữ gáy cô, phả hơi thở nóng rực lên mặt cô, làm mặt cô cũng đỏ bừng.
Tô Ánh Nguyệt bỗng tỉnh táo lại, thở hổn hển nói: “Không được... ở đây là...”
Mắt thấy anh sắp bắt đầu xé quần áo rồi, dưới tình huống gấp gáp, Tô Ánh Nguyệt đã cắn cằm anh.
Vì căng thẳng nên cô dùng hơi nhiều sức làm cằm Trần Minh Tân rớm máu, hằn cả dấu răng.
Trần Minh Tân bị đau nên hơi dừng động tác nhưng chưa chịu thôi.
Tô Ánh Nguyệt cuống quít lên.
Đây là văn phòng, lúc nào cũng có thể có người tiến vào, sao cô có thể để cho Trần Minh Tân làm loạn chứ.
Tô Ánh Nguyệt cắn răng run rẩy nói: “Nếu anh còn làm tiếp, em sẽ nổi giận đó...”
Trần Minh Tân hung hăng hôn cô, dùng sức đến mức như muốn nuốt cô vào bụng vậy, rồi ôm cô đứng dậy, đặt lên trên bàn làm việc.
Vì động tác của anh mà chiếc ghế bị đẩy ra, phát ra tiếng động chói tai.
Tim Tô Ánh Nguyệt khẽ run lên, khi nhìn vào mắt của Trần Minh Tân, thấy anh giơ tay về phía mình, cô đang định tránh đi thì nhận ra, anh muốn chỉnh lại quần áo giúp cô thôi.
Quần áo trên người cô đã xộc xệch, nút áo vest bên ngoài đã sớm bị cởi ra, một nút áo sơ mi bên trong cũng bị bung ra, không biết rơi ở đâu rồi.
Trần Minh Tân nghiêm túc chỉnh lại quần áo cho cô, khoảng cách hai người khá gần, lại nghĩ tới hành động làm càn khi nãy của anh, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Em quay đầu qua chỗ khác đi, đừng nhìn anh.” Trần Minh Tân vẫn luôn im lặng chỉnh sửa quần áo cho cô, bỗng nói một câu như vậy, Tô Ánh Nguyệt sửng sốt một lát mới phản ứng lại, giống như giật mình quay đầu qua một bên ngay.
Trần Minh Tân thấy thế thì không khỏi nhướng mày.
Anh chỉnh xong cũng không đứng dậy, mà chống hai tay bên người Tô Ánh Nguyệt, cúi đầu tới gần cô, rồi khẽ hôn lên môi cô: “Em nghe lời anh một chút được không?”
Anh hôn rất nhẹ, như một đứa trẻ phát hiện điều thú vị, khẽ hôn lên môi một lát, rồi lại thôi, cứ lặp đi lặp lại như thế, không hề nhàm chán.
Tô Ánh Nguyệt khẽ nhíu mày, cô cảm thấy câu nói lúc nãy của Trần Minh Tân nghe có vẻ hơi kỳ lạ.
Trần Minh Tân cũng không giục cô trả lời mình, mà nhàn nhã lấy điện thoại ra đưa cho cô: “Em gọi qua điện thoại em đi, rồi lưu số này vào, có chuyện gì thì có thể gọi cho anh.”
Tô Ánh Nguyệt vui vẻ, chút cảm giác kỳ lạ trong lòng cũng tan biến ngay, cô nhìn anh vui mừng: “Lúc nào cũng có thể ư?”
Sự vui vẻ trên gương mặt cô làm Trần Minh Tân vui lây, anh khẽ cười gật đầu: “Ừm.”
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Tô Ánh Nguyệt vui vẻ cầm điện thoại anh bấm số của mình rồi nhận ra anh đã lưu số cô rồi, còn đặt tên là “Vợ” nữa.
Tô Ánh Nguyệt lườm anh: “Đúng là không biết xấu hổ.”
Vừa âm thầm ly hôn với cô, lại vừa lưu tên cô trong điện thoại là “Vợ”, trên đời này không còn người nào không biết xấu hổ hơn Trần Minh Tân cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.