Chương 299: Ngoài cửa có người!
Tiểu Chủ
04/12/2020
Trần Minh Tân nghe thấy lời Bùi Chính Thành nói thì lặp lại: “Phong Hải?”
“Đúng, chính là anh ta, sau khi ông cụ Phong qua đời, mọi người đều cho rằng nhà họ Phong sẽ xuống dốc không phanh, không ngờ lại còn phát triển tốt hơn khi ông cụ còn sống, tiến thêm một bậc.”
Bùi Chính Thành ngược lại cảm thấy Phong Hải rất thú vị.
Trần Minh Tân khẽ nhíu mày, giọng nói hơi trầm: “Tôi biết rồi, cậu không có việc gì thì đừng động vào Phong Hải.”
“Vì sao? Tút tút…”
Bùi Chính Thành vừa mới nói thì Trần Minh Tân đã cúp máy.
…
Bên phía Trần Minh Tân, sau khi anh cúp máy, gọi cho Nam Sơn.
“Điều tra xem hai năm qua Phong Hải đã làm những gì, còn nữa, điều tra kỹ năm đó sau khi anh ta cứu Tô Ánh Nguyệt đã xảy ra chuyện gì, cậu phải ra ngoài một chuyến, phái vài người tới đây, cậu ở lại thành phố Vân Châu.”
Không cho Nam Sơn cơ hội hỏi nhiều, Trần Minh Tân đã dập máy.
Trước đây anh không để ý đến người tên Phong Hải này.
Nhà họ Phong ở Cảnh thành, anh luôn ở nước ngoài, lại không cùng ngành nghề nên cũng không chú ý quá nhiều.
Sau này, Tô Ánh Nguyệt bị Phong Hải đưa đi, anh cũng từng điều tra về anh ta nhưng không tra kỹ.
Tư liệu về Phong Hải đều không có vấn đề, chủ yếu là Phong Hải đối xử với Tô Ánh Nguyệt rất tốt, làm một người cậu, đúng là đã hết lòng hết dạ.
Điều này mới khiến anh lơ là.
Ông cụ Phong ở thế kỷ trước đã lăn lộn thương trường với đám người kia, trong giới thương trường cũng có chút danh tiếng.
Chỉ là sau này vì người nhà đều ở trong nước nên ông cụ Phong mới về định cư ở Cảnh thành.
Mà sau khi ông cụ Phong mất, chỉ trong hai năm ngắn ngủi Phong Hải đã khiến cho Phong thị bước lên một tầng cao mới, hiển nhiên không phải điều mà người bình thường có thể làm được.
Chí ít đã nói lên rằng Phong Hải là một người có thủ đoạn rất cao minh.
Mà Phong Hải có thủ đoạn như vậy, dã tâm rất lớn, người như vậy sẽ thật sự đối xử tốt với cháu gái đã thất lạc nhiều năm đến mức nào, khó mà đảm bảo không có nguyên nhân khác.
…
Lê Bách Lạc nói thuốc thảo dược này có hiệu quả rất nhanh, mà thực tế hiệu quả đúng là rất nhanh.
Sáng nay khi Tô Ánh Nguyệt tỉnh dậy, thấy người đã khoẻ hơn nhiều.
Nơi này mặc dù nghèo nhưng không khí lại rất tốt.
Tô Ánh Nguyệt ra ngoài đi dạo một vòng, lấy điện thoại ra chụp một vài tấm, định khi về sẽ cho Phong Hải xem.
Cô nghĩ, cô đã hiểu phần nào vì sao Phong Hải lại coi trọng hạng mục này như vậy.
Một mặt, làm công ích rất tốt với hình tượng của công ty.
Mặt khác, mặc dù cuộc sống của họ rực rỡ sáng chói nhưng có một số người, cuộc sống vẫn khó khăn, ngay cả việc ăn no mặc ấm cũng khó mà đảm bảo.
Họ thật sự cần sự giúp đỡ từ người khác.
“Tổng giám Tô!”
Tô Ánh Nguyệt chụp vài tấm ảnh thì nghe thấy sau lưng có tiếng gọi của Lê Bách Lạc.
“Phải đi rồi à?”
Lê Bách Lạc chạy về bên này nói: “Ừm, đã chuẩn bị xong rồi, chỉ đợi chị thôi.”
“Được, bây giờ chúng ta qua đó.”
Tô Ánh Nguyệt nói xong thì dẫn đầu đi trước.
Hôm nay vừa khéo lại là thứ hai, họ định theo học sinh đi học để chụp ảnh.
Lê Bách Lạc đi sau Tô Ánh Nguyệt, nhỏ giọng hỏi: “Đường hơi xa, sức khoẻ chị có ổn không?”
“Không sao.” Tô Ánh Nguyệt tự biết tình hình sức khoẻ mình.
…
Trong thôn có hơn mười đứa bé, độ tuổi không đồng đều.
Nhưng hơn mười bé đều học ở một nơi, nghe nói chỉ có một giáo viên, lớp học ở trong động núi đá.
“Tổng giám Tô, đến rồi.”
Cả đường đi Lê Bách Lạc đều chú ý đến tình hình của Tô Ánh Nguyệt.
“Không cần quan tâm tôi, cô đi bên kia đi.”
Tô Ánh Nguyệt nói rồi đưa tay chỉ bên phía đang chụp ảnh, cô biết Lê Bách Lạc có hứng thú với những thứ đó.
Lê Bách Lạc ngượng ngùng gãi gãi đầu rồi đi qua đó.
Tô Ánh Nguyệt cũng tự chụp hai bức ảnh, nhìn cột tín hiệu trên góc phải phát hiện vẫn không có sóng.
Vốn cô định gửi vài tấm ảnh cho Phong Hành xem trước rồi gọi cho An Hạ và Lục Thời Sơ báo bình an nhưng cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi.
Một lúc sau, sau lưng bỗng có tiếng bước chân.
Tô Ánh Nguyệt quay phắt đầu lại, nhìn thấy người đàn ông gầy gò mặc áo sơ mi trắng đang đứng sau lưng cô.
Vẻ mặt anh ta hơi mất tự nhiên.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Tô Ánh Nguyệt ngạc nhiên một lát rồi nói: “Chào anh, thầy Lý.”
Trước đây cô nghe người trong đoàn nói, giáo viên duy nhất ở đây tên là Lý Yến Nam.
Lý Yến Nam khoảng ba mươi tuổi, người rất gầy, áo sơ mi trên người rất sạch sẽ, điểm này rất khác với người dân bản địa ở đây.
Có lẽ là do hoàn cảnh môi trường sống từ nhỏ quá khắc nghiệt nên chiều cao anh ta chỉ tầm Tô Ánh Nguyệt.
“Cô Tô biết tôi?” Lý Yến Nam thấy Tô Ánh Nguyệt gọi tên mình, hai mắt sáng lên rõ ràng.
Không biết có phải ảo giác hay không, Tô Ánh Nguyệt luôn cảm thấy ánh mắt anh ta có chút kỳ lạ.
Cô bị anh ta nhìn đến mức không được tự nhiên nhưng vẫn lịch sự trả lời câu hỏi anh ta: “Vì anh là thầy giáo duy nhất ở đây, muốn không biết anh cũng rất khó, nghe nói trước đây anh từng ra ngoài, sau này lại trở về núi làm giáo viên?”
Cô rất tò mò về điều này.
Một người, nếu đã thấy thế giới phồn hoa mà vẫn không quên cội nguồn, trái tim vẫn trở lại nguyên trạng, thật đúng là rất hiếm có.
Đổi lại là cô, rất có thể cũng không làm được điều này.
Mặc dù cô cảm thấy người dân ở đây rất cần được giúp đỡ nhưng cô lại không có trái tim vô tư như vậy.
Cô đã quen với các loại thiết bị điện, con đường sạch sẽ và toà nhà cao tầng.
Không biết câu nói nào của cô không đúng mà lời cô vừa dứt, vẻ mặt Lý Yến Nam lại biến hoá vi diệu.
“Không phải đều nói lá rụng về cội sao, thế giới bên ngoài có tốt hơn nữa cũng không phải nhà mình, hơn nữa áp lực quá lớn, trong núi mặc dù nghèo khó lạc hậu nhưng lại tự tại.”
Lời của Lý Yến Nam có vài phần chân thành tha thiết.
Tô Ánh Nguyệt định nói gì đó thì đạo diễn đã đi về bên này: “Tổng giám Tô, bây giờ chúng tôi muốn phỏng vấn thầy giáo Lý một chút.”
“Vậy anh qua đó trước đi, cảm ơn anh đã phối hợp với công việc của chúng tôi.” Tô Ánh Nguyệt nói xong cũng nhấc chân bước qua.
Cả ngày hôm nay quay chụp rất thuận lợi.
…
Buổi tối, Tô Ánh Nguyệt và Lê Bách Lạc ngủ cùng một phòng.
Ban ngày Lê Bách Lạc rất sôi nổi, đi theo bận trước bận sau nên lúc này đã ngủ thiếp đi.
Cô ấy không hề ghét bỏ hoàn cảnh nơi này.
Tô Ánh Nguyệt ngửi chăn, trên này có một hương vị rất cổ xưa…
Cô nằm mãi không ngủ được nên muốn đi vệ sinh.
Đúng lúc này cô nghe thấy ngoài cửa có tiếng động rất khẽ.
Cô ngừng thở, qua mấy giấy thì nghe thấy một tiếng “cạch” rõ ràng.
Ngoài cửa có người!
Âm thanh này như đang nạy cửa.
Đáy lòng Tô Ánh Nguyệt siết chặt.
Cô và Lê Bách Lạc ở căn phòng này đã là phòng của một gia đình có điều kiện tốt nhất trong thôn rồi, nhưng phòng của người nhà này lại cách xa những nhà khác một chút.
Cho nên đi theo tới đây, những đạo diễn và nhiếp ảnh gia trong công ty đều ở nhà khác, cách đây một đoạn đường!
Chắc chắn không phải người của công ty!
“Đúng, chính là anh ta, sau khi ông cụ Phong qua đời, mọi người đều cho rằng nhà họ Phong sẽ xuống dốc không phanh, không ngờ lại còn phát triển tốt hơn khi ông cụ còn sống, tiến thêm một bậc.”
Bùi Chính Thành ngược lại cảm thấy Phong Hải rất thú vị.
Trần Minh Tân khẽ nhíu mày, giọng nói hơi trầm: “Tôi biết rồi, cậu không có việc gì thì đừng động vào Phong Hải.”
“Vì sao? Tút tút…”
Bùi Chính Thành vừa mới nói thì Trần Minh Tân đã cúp máy.
…
Bên phía Trần Minh Tân, sau khi anh cúp máy, gọi cho Nam Sơn.
“Điều tra xem hai năm qua Phong Hải đã làm những gì, còn nữa, điều tra kỹ năm đó sau khi anh ta cứu Tô Ánh Nguyệt đã xảy ra chuyện gì, cậu phải ra ngoài một chuyến, phái vài người tới đây, cậu ở lại thành phố Vân Châu.”
Không cho Nam Sơn cơ hội hỏi nhiều, Trần Minh Tân đã dập máy.
Trước đây anh không để ý đến người tên Phong Hải này.
Nhà họ Phong ở Cảnh thành, anh luôn ở nước ngoài, lại không cùng ngành nghề nên cũng không chú ý quá nhiều.
Sau này, Tô Ánh Nguyệt bị Phong Hải đưa đi, anh cũng từng điều tra về anh ta nhưng không tra kỹ.
Tư liệu về Phong Hải đều không có vấn đề, chủ yếu là Phong Hải đối xử với Tô Ánh Nguyệt rất tốt, làm một người cậu, đúng là đã hết lòng hết dạ.
Điều này mới khiến anh lơ là.
Ông cụ Phong ở thế kỷ trước đã lăn lộn thương trường với đám người kia, trong giới thương trường cũng có chút danh tiếng.
Chỉ là sau này vì người nhà đều ở trong nước nên ông cụ Phong mới về định cư ở Cảnh thành.
Mà sau khi ông cụ Phong mất, chỉ trong hai năm ngắn ngủi Phong Hải đã khiến cho Phong thị bước lên một tầng cao mới, hiển nhiên không phải điều mà người bình thường có thể làm được.
Chí ít đã nói lên rằng Phong Hải là một người có thủ đoạn rất cao minh.
Mà Phong Hải có thủ đoạn như vậy, dã tâm rất lớn, người như vậy sẽ thật sự đối xử tốt với cháu gái đã thất lạc nhiều năm đến mức nào, khó mà đảm bảo không có nguyên nhân khác.
…
Lê Bách Lạc nói thuốc thảo dược này có hiệu quả rất nhanh, mà thực tế hiệu quả đúng là rất nhanh.
Sáng nay khi Tô Ánh Nguyệt tỉnh dậy, thấy người đã khoẻ hơn nhiều.
Nơi này mặc dù nghèo nhưng không khí lại rất tốt.
Tô Ánh Nguyệt ra ngoài đi dạo một vòng, lấy điện thoại ra chụp một vài tấm, định khi về sẽ cho Phong Hải xem.
Cô nghĩ, cô đã hiểu phần nào vì sao Phong Hải lại coi trọng hạng mục này như vậy.
Một mặt, làm công ích rất tốt với hình tượng của công ty.
Mặt khác, mặc dù cuộc sống của họ rực rỡ sáng chói nhưng có một số người, cuộc sống vẫn khó khăn, ngay cả việc ăn no mặc ấm cũng khó mà đảm bảo.
Họ thật sự cần sự giúp đỡ từ người khác.
“Tổng giám Tô!”
Tô Ánh Nguyệt chụp vài tấm ảnh thì nghe thấy sau lưng có tiếng gọi của Lê Bách Lạc.
“Phải đi rồi à?”
Lê Bách Lạc chạy về bên này nói: “Ừm, đã chuẩn bị xong rồi, chỉ đợi chị thôi.”
“Được, bây giờ chúng ta qua đó.”
Tô Ánh Nguyệt nói xong thì dẫn đầu đi trước.
Hôm nay vừa khéo lại là thứ hai, họ định theo học sinh đi học để chụp ảnh.
Lê Bách Lạc đi sau Tô Ánh Nguyệt, nhỏ giọng hỏi: “Đường hơi xa, sức khoẻ chị có ổn không?”
“Không sao.” Tô Ánh Nguyệt tự biết tình hình sức khoẻ mình.
…
Trong thôn có hơn mười đứa bé, độ tuổi không đồng đều.
Nhưng hơn mười bé đều học ở một nơi, nghe nói chỉ có một giáo viên, lớp học ở trong động núi đá.
“Tổng giám Tô, đến rồi.”
Cả đường đi Lê Bách Lạc đều chú ý đến tình hình của Tô Ánh Nguyệt.
“Không cần quan tâm tôi, cô đi bên kia đi.”
Tô Ánh Nguyệt nói rồi đưa tay chỉ bên phía đang chụp ảnh, cô biết Lê Bách Lạc có hứng thú với những thứ đó.
Lê Bách Lạc ngượng ngùng gãi gãi đầu rồi đi qua đó.
Tô Ánh Nguyệt cũng tự chụp hai bức ảnh, nhìn cột tín hiệu trên góc phải phát hiện vẫn không có sóng.
Vốn cô định gửi vài tấm ảnh cho Phong Hành xem trước rồi gọi cho An Hạ và Lục Thời Sơ báo bình an nhưng cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi.
Một lúc sau, sau lưng bỗng có tiếng bước chân.
Tô Ánh Nguyệt quay phắt đầu lại, nhìn thấy người đàn ông gầy gò mặc áo sơ mi trắng đang đứng sau lưng cô.
Vẻ mặt anh ta hơi mất tự nhiên.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Tô Ánh Nguyệt ngạc nhiên một lát rồi nói: “Chào anh, thầy Lý.”
Trước đây cô nghe người trong đoàn nói, giáo viên duy nhất ở đây tên là Lý Yến Nam.
Lý Yến Nam khoảng ba mươi tuổi, người rất gầy, áo sơ mi trên người rất sạch sẽ, điểm này rất khác với người dân bản địa ở đây.
Có lẽ là do hoàn cảnh môi trường sống từ nhỏ quá khắc nghiệt nên chiều cao anh ta chỉ tầm Tô Ánh Nguyệt.
“Cô Tô biết tôi?” Lý Yến Nam thấy Tô Ánh Nguyệt gọi tên mình, hai mắt sáng lên rõ ràng.
Không biết có phải ảo giác hay không, Tô Ánh Nguyệt luôn cảm thấy ánh mắt anh ta có chút kỳ lạ.
Cô bị anh ta nhìn đến mức không được tự nhiên nhưng vẫn lịch sự trả lời câu hỏi anh ta: “Vì anh là thầy giáo duy nhất ở đây, muốn không biết anh cũng rất khó, nghe nói trước đây anh từng ra ngoài, sau này lại trở về núi làm giáo viên?”
Cô rất tò mò về điều này.
Một người, nếu đã thấy thế giới phồn hoa mà vẫn không quên cội nguồn, trái tim vẫn trở lại nguyên trạng, thật đúng là rất hiếm có.
Đổi lại là cô, rất có thể cũng không làm được điều này.
Mặc dù cô cảm thấy người dân ở đây rất cần được giúp đỡ nhưng cô lại không có trái tim vô tư như vậy.
Cô đã quen với các loại thiết bị điện, con đường sạch sẽ và toà nhà cao tầng.
Không biết câu nói nào của cô không đúng mà lời cô vừa dứt, vẻ mặt Lý Yến Nam lại biến hoá vi diệu.
“Không phải đều nói lá rụng về cội sao, thế giới bên ngoài có tốt hơn nữa cũng không phải nhà mình, hơn nữa áp lực quá lớn, trong núi mặc dù nghèo khó lạc hậu nhưng lại tự tại.”
Lời của Lý Yến Nam có vài phần chân thành tha thiết.
Tô Ánh Nguyệt định nói gì đó thì đạo diễn đã đi về bên này: “Tổng giám Tô, bây giờ chúng tôi muốn phỏng vấn thầy giáo Lý một chút.”
“Vậy anh qua đó trước đi, cảm ơn anh đã phối hợp với công việc của chúng tôi.” Tô Ánh Nguyệt nói xong cũng nhấc chân bước qua.
Cả ngày hôm nay quay chụp rất thuận lợi.
…
Buổi tối, Tô Ánh Nguyệt và Lê Bách Lạc ngủ cùng một phòng.
Ban ngày Lê Bách Lạc rất sôi nổi, đi theo bận trước bận sau nên lúc này đã ngủ thiếp đi.
Cô ấy không hề ghét bỏ hoàn cảnh nơi này.
Tô Ánh Nguyệt ngửi chăn, trên này có một hương vị rất cổ xưa…
Cô nằm mãi không ngủ được nên muốn đi vệ sinh.
Đúng lúc này cô nghe thấy ngoài cửa có tiếng động rất khẽ.
Cô ngừng thở, qua mấy giấy thì nghe thấy một tiếng “cạch” rõ ràng.
Ngoài cửa có người!
Âm thanh này như đang nạy cửa.
Đáy lòng Tô Ánh Nguyệt siết chặt.
Cô và Lê Bách Lạc ở căn phòng này đã là phòng của một gia đình có điều kiện tốt nhất trong thôn rồi, nhưng phòng của người nhà này lại cách xa những nhà khác một chút.
Cho nên đi theo tới đây, những đạo diễn và nhiếp ảnh gia trong công ty đều ở nhà khác, cách đây một đoạn đường!
Chắc chắn không phải người của công ty!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.