Chương 493: NGƯỜI ĐÀN ÔNG TÀN NHẪN KHÁT MÁU
Tiểu Chủ
10/02/2021
Giờ khắc này, cô coi như cũng đã hiểu được gì đó.
Trần Minh Tân đưa cô, con trai và Trần Úc xuyên ra chắc chắn không phải vô duyên vô cớ, rất có khả năng anh muốn làm gì đó.
''Anh nói rồi, chuyện khác em không cần lo lắng.'' Trần Minh Tân trở tay nắm lấy tay cô, khẽ vuốt tay cô trấn an.
Đột nhiên Tô Ánh Nguyệt lại hiểu ra, cô giữ chặt Trần Minh Tân, vội vàng nói: ''Anh cố ý tổ chức tiệc sinh nhật cho Trần Mộc Tây lớn như vậy, là muốn người của Grissy chú ý đến đúng không? Anh muốn người của Grissy xuất hiện.''
Trần Minh Tân nghe vậy, chí nhíu mày, không gật cũng chẳng lắc đầu.
Anh lặng lẳng nhìn Tô Ánh Nguyệt vài giây, sau đó mở miệng: ''Anh nói rồi, không cần em lo lắng, vào đi.''
Nói xong anh rút tay khỏi Tô Ánh Nguyệt, trực tiếp bỏ đi.
Tô Ánh Nguyệt đứng ở cửa, có chút sững sờ, cô quả thực càng ngày càng không hiểu Trần Minh Tân nữa rồi.
Trần Minh Tân chậm rãi bước vào phòng tiệc, ở chỗ rẽ lại gặp được một người trong dự liệu- Lục Thời Sơ.
Trên mặt Lục Thời Sơ là vẻ ôn hòa trước sau như một: ''Tư cách là chủ bữa tiệc, anh Trần lại đẩy vợ con mình ra, chỗ nào có chuyện như vậy chứ.''
Mặt Trần Minh Tân không chút thay đổi nhìn Lục Thời Sơ: ''Đây là chuyện của tôi, không liên quan đến anh.''
''Anh Trần không cần phải như vậy, tôi chỉ quan tâm Ánh Nguyệt mà thôi.'' Ý cười trên mặt Lục Thời Sơ càng thêm sâu, bình tĩnh nhìn Trần Minh Tân.
Chiều cao hai người đàn ông không sai biệt lắm, Lục Thời Sơ chỉ thấp hơn Trần Minh Tân 3, 4cm, vì đều rất cao nên nhìn qua không quá rõ.
Nhưng kỳ lạ là Trần Minh Tân là thương nhân, hai bên hắc bạch đều đã lăn lộn qua, Lục Thời Sơ chỉ là một bác sĩ, hai người đứng đối mặt nhau, khí thế lại có chút tương xứng.
Trần Minh Tân nghe vậy cười lạnh một tiếng: ''Thì sao nào, dù anh có quan tâm cô ấy thế nào thì cô ấy vẫn là vợ tôi, mẹ của con trai tôi, đời này cô ấy cũng sẽ không có quan hệ khác với anh đâu.''
Nụ cười ung dung trên mặt Lục Thời Sỡ cuối cùng cũng không duy trì được nữa.
Anh cười nhạo một tiếng: ''Phải vậy không?''
Trần Minh Tân híp mắt, không muốn nhiều lời với Lục Thời Sơ nữa.
Vốn dĩ anh không để Lục Thời Sơ vào mắt, chỉ có điều có lúc nghĩ đến người đàn ông tên Lục Thời Sơ vẫn luôn mơ tưởng đến Tô Ánh Nguyệt, trong lòng anh có chút không thoải mái.
Chỉ là...Lục Thời Sơ cũng nhảy nhót không được bao lâu nữa.
Lúc Trần Minh Tân sắp xoay người rời đi Lục Thời Sơ đột nhiên lên tiếng: ''Anh Trần bệnh nặng mới khỏi, sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm, lúc sắc mặt anh không tốt, khó tránh khỏi tâm trạng không tốt theo, anh Trần có phải dạo gần đây vẫn luôn không khống chế được tâm tình của mình đúng không?''
Giọng nói của Lục Thời Sơ cực kỳ bình tĩnh, giống như đang xem khám cho bệnh nhân vậy.
Nhưng Trần Minh Tân lại dừng bước, quay đầu nhìn về hướng Lục Thời Sơ, ánh mắt hung ác nham hiểm, tràn đầy sát khí.
Lục Thời Sơ bị sát khí toát ra trong mắt anh làm cho kinh hãi, lập tức cười lên, nói chậm: ''Xem ra là tôi nói trúng rồi, chỉ là tình hình của anh Trần nghiêm trọng hơn tôi nghĩ, anh là muốn...giết tôi đúng không?''
Bốn chữ cuối, anh ta nói rất khẽ nhưng lại truyền vào trong tai Trần Minh Tân rất rõ.
''Anh nghĩ tôi dám không?'' Sắc mặt Trần Minh Tân âm trầm đáng sợ, sát ý trong mắt càng đậm.
Lục Thời Sơ không tự giác lùi ra sau nửa bước, nhưng anh ổn định lại rất nhanh, nói: ''Tất nhiên là anh dám, anh không phải đã giết rất nhiều người rồi đấy ư?''
Trần Minh Tân im lặng trong chốc lát.
Tay anh quả thực không sạch sẽ, nhưng những người trước kia anh ra tay đều đáng chết, có điều gần đây cảm xúc của anh càng ngày càng không khống chế được.
Anh biết mình đang làm gì, càng biết vài người anh xử lý kia vốn không đáng chết, nhưng anh không khống chế được mình.
Anh luôn tự kiềm chế năng lực của mình rất tốt, nhưng sau khi giải độc K1LU73 tỉnh lại, anh phát hiện ra bản thân rất khó khống chế cảm xúc của mình.
Sự tức giận không thể không chế được, hơn nữa không nghe được lời nói của người khác.
Có lúc thậm chí anh cảm nhận rõ được mình không nên làm như vậy, nhưng lại không kiềm chế được, mà tình huống này cũng có lúc tốt lúc xấu.
''Cách điều chế kia có vấn đề gì ư?'' Trần Minh Tân bỗng nhiên tiến lên, túm lấy vạt áo của Lục Thời Sơ, lớn tiếng chất vấn.
Lục Thời Sơ cũng không giãy dụa, trong nụ cười còn mang theo vài phần khoái trá: ''Điều chế gì, sao tôi lại không biết? Không có chứng cứ đừng tùy tiện vu oan cho người khác.''
Đáy mắt Trần Minh Tân hiện lên vẻ độc ác: ''Có tin giờ tôi giết anh không!''
''Anh có thể làm như vậy, anh hoàn toàn có năng lực đó, có điều anh nghĩ bằng thân phận của tôi nếu chết ở đây sẽ không ai truy cứu ư? Hơn nữa anh giết tôi rồi, sẽ liên lụy đến Ánh Nguyệt, chuyện ngu xuẩn như vậy, tốt nhất là anh đừng nên làm.''
Vẻ mặt Lục Thời Sơ bình tĩnh đến dọa người.
Trần Minh Tân nghe anh ta nhắc đến Tô Ánh Nguyệt, sức lực trên tay yếu đi vài phần.
Lục Thời Sơ nhân cơ hội thoát ra, vuốt vạt áo mình rồi mới mở miệng nói tiếp: ''Thừa dịp hiện tại Ánh Nguyệt chưa ghét anh, anh hưởng thụ thời gian cuối cùng của mình cho tốt đi, cô ấy là người hiền lành, anh nghĩ cô ấy sẽ yêu một người đàn ông tàn nhẫn khát máu ư?''
Trần Minh Tân cuối cùng không nhịn được nữa, nhấc chân đạp Lục Thời Sơ ra ngoài.
''Khụ...'' Lục Thời Sơ té lăn trên đất, ôm lấy ngực ho khan.
Trần Minh Tân bước đến dẫm một chân lên ngực Lục Thời Sơ: ''Anh có tư cách gì mà nói chuyện của tôi với cô ấy, chẳng qua anh chỉ là một con quỷ đáng thương không chiếm được cô ấy nên trong lòng sinh ghen tị mà thôi, anh cho là dáng vẻ hiện giờ của mình có bao nhiêu quang minh lỗi lạc chứ?''
Lục Thời Sơ ho ra máu, nghe xong lời nói của Trần Minh Tân, sắc mặt vỗn trắng bệch lại càng trở nên khó nhìn.
Anh ta ngưng lại một lát mới khó khăn mở miệng: ''Không ngờ thuốc giải K1LU73 có tác dụng phụ, cũng là vì người mà khác biệt, trước kia lúc tìm người làm thí nghiệm, những người kia không tàn bạo như anh.''
Anh ta nói xong bèn nở nụ cười, dường như không cảm thấy đau đớn.
Hay mắt Trần Minh Tân nheo lại nguy hiểm: ''Đúng là anh.''
Lúc Lục Thời Sơ đang định nói tiếp gì đó, bỗng nhiên ánh mắt nhìn ra sau Trần Minh Tân, lộ ra vẻ mặt khó hiểu: ''Gì cơ?''
''Các người đang làm gì thế!''
Giọng nói của Tô Ánh Nguyệt vang lên từ phía sau, thân thể Trần Minh Tân trong nháy mắt cứng lại.
Anh vẫn còn duy trì tứ tế đạp lên ngực Lục Thời Sơ, không đợi anh quay đầu lại, Tô Ánh Nguyệt đã chạy đến, tiếng bước chân từ xa đến gần, thẳng đến lúc cô xuất hiện trước mặt Trần Minh Tân.
Tô Ánh Nguyệt thấy khóe miệng Lục Thời Sơ sắp chảy ra máu tươi, cả người sửng sốt phản ứng lại, giơ tay đẩy Trần Minh Tân ra: ''Anh đang làm gì đây hả, sao anh lại đánh anh ấy?''
''Khụ...''
Lục Thời Sơ ho khan hai tiếng, Tô Ánh Nguyệt vội vàng giơ tay đỡ anh lên, lo lắng hỏi: ''Anh Thời Sơ, anh không sao chứ?''
Trần Minh Tân đưa cô, con trai và Trần Úc xuyên ra chắc chắn không phải vô duyên vô cớ, rất có khả năng anh muốn làm gì đó.
''Anh nói rồi, chuyện khác em không cần lo lắng.'' Trần Minh Tân trở tay nắm lấy tay cô, khẽ vuốt tay cô trấn an.
Đột nhiên Tô Ánh Nguyệt lại hiểu ra, cô giữ chặt Trần Minh Tân, vội vàng nói: ''Anh cố ý tổ chức tiệc sinh nhật cho Trần Mộc Tây lớn như vậy, là muốn người của Grissy chú ý đến đúng không? Anh muốn người của Grissy xuất hiện.''
Trần Minh Tân nghe vậy, chí nhíu mày, không gật cũng chẳng lắc đầu.
Anh lặng lẳng nhìn Tô Ánh Nguyệt vài giây, sau đó mở miệng: ''Anh nói rồi, không cần em lo lắng, vào đi.''
Nói xong anh rút tay khỏi Tô Ánh Nguyệt, trực tiếp bỏ đi.
Tô Ánh Nguyệt đứng ở cửa, có chút sững sờ, cô quả thực càng ngày càng không hiểu Trần Minh Tân nữa rồi.
Trần Minh Tân chậm rãi bước vào phòng tiệc, ở chỗ rẽ lại gặp được một người trong dự liệu- Lục Thời Sơ.
Trên mặt Lục Thời Sơ là vẻ ôn hòa trước sau như một: ''Tư cách là chủ bữa tiệc, anh Trần lại đẩy vợ con mình ra, chỗ nào có chuyện như vậy chứ.''
Mặt Trần Minh Tân không chút thay đổi nhìn Lục Thời Sơ: ''Đây là chuyện của tôi, không liên quan đến anh.''
''Anh Trần không cần phải như vậy, tôi chỉ quan tâm Ánh Nguyệt mà thôi.'' Ý cười trên mặt Lục Thời Sơ càng thêm sâu, bình tĩnh nhìn Trần Minh Tân.
Chiều cao hai người đàn ông không sai biệt lắm, Lục Thời Sơ chỉ thấp hơn Trần Minh Tân 3, 4cm, vì đều rất cao nên nhìn qua không quá rõ.
Nhưng kỳ lạ là Trần Minh Tân là thương nhân, hai bên hắc bạch đều đã lăn lộn qua, Lục Thời Sơ chỉ là một bác sĩ, hai người đứng đối mặt nhau, khí thế lại có chút tương xứng.
Trần Minh Tân nghe vậy cười lạnh một tiếng: ''Thì sao nào, dù anh có quan tâm cô ấy thế nào thì cô ấy vẫn là vợ tôi, mẹ của con trai tôi, đời này cô ấy cũng sẽ không có quan hệ khác với anh đâu.''
Nụ cười ung dung trên mặt Lục Thời Sỡ cuối cùng cũng không duy trì được nữa.
Anh cười nhạo một tiếng: ''Phải vậy không?''
Trần Minh Tân híp mắt, không muốn nhiều lời với Lục Thời Sơ nữa.
Vốn dĩ anh không để Lục Thời Sơ vào mắt, chỉ có điều có lúc nghĩ đến người đàn ông tên Lục Thời Sơ vẫn luôn mơ tưởng đến Tô Ánh Nguyệt, trong lòng anh có chút không thoải mái.
Chỉ là...Lục Thời Sơ cũng nhảy nhót không được bao lâu nữa.
Lúc Trần Minh Tân sắp xoay người rời đi Lục Thời Sơ đột nhiên lên tiếng: ''Anh Trần bệnh nặng mới khỏi, sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm, lúc sắc mặt anh không tốt, khó tránh khỏi tâm trạng không tốt theo, anh Trần có phải dạo gần đây vẫn luôn không khống chế được tâm tình của mình đúng không?''
Giọng nói của Lục Thời Sơ cực kỳ bình tĩnh, giống như đang xem khám cho bệnh nhân vậy.
Nhưng Trần Minh Tân lại dừng bước, quay đầu nhìn về hướng Lục Thời Sơ, ánh mắt hung ác nham hiểm, tràn đầy sát khí.
Lục Thời Sơ bị sát khí toát ra trong mắt anh làm cho kinh hãi, lập tức cười lên, nói chậm: ''Xem ra là tôi nói trúng rồi, chỉ là tình hình của anh Trần nghiêm trọng hơn tôi nghĩ, anh là muốn...giết tôi đúng không?''
Bốn chữ cuối, anh ta nói rất khẽ nhưng lại truyền vào trong tai Trần Minh Tân rất rõ.
''Anh nghĩ tôi dám không?'' Sắc mặt Trần Minh Tân âm trầm đáng sợ, sát ý trong mắt càng đậm.
Lục Thời Sơ không tự giác lùi ra sau nửa bước, nhưng anh ổn định lại rất nhanh, nói: ''Tất nhiên là anh dám, anh không phải đã giết rất nhiều người rồi đấy ư?''
Trần Minh Tân im lặng trong chốc lát.
Tay anh quả thực không sạch sẽ, nhưng những người trước kia anh ra tay đều đáng chết, có điều gần đây cảm xúc của anh càng ngày càng không khống chế được.
Anh biết mình đang làm gì, càng biết vài người anh xử lý kia vốn không đáng chết, nhưng anh không khống chế được mình.
Anh luôn tự kiềm chế năng lực của mình rất tốt, nhưng sau khi giải độc K1LU73 tỉnh lại, anh phát hiện ra bản thân rất khó khống chế cảm xúc của mình.
Sự tức giận không thể không chế được, hơn nữa không nghe được lời nói của người khác.
Có lúc thậm chí anh cảm nhận rõ được mình không nên làm như vậy, nhưng lại không kiềm chế được, mà tình huống này cũng có lúc tốt lúc xấu.
''Cách điều chế kia có vấn đề gì ư?'' Trần Minh Tân bỗng nhiên tiến lên, túm lấy vạt áo của Lục Thời Sơ, lớn tiếng chất vấn.
Lục Thời Sơ cũng không giãy dụa, trong nụ cười còn mang theo vài phần khoái trá: ''Điều chế gì, sao tôi lại không biết? Không có chứng cứ đừng tùy tiện vu oan cho người khác.''
Đáy mắt Trần Minh Tân hiện lên vẻ độc ác: ''Có tin giờ tôi giết anh không!''
''Anh có thể làm như vậy, anh hoàn toàn có năng lực đó, có điều anh nghĩ bằng thân phận của tôi nếu chết ở đây sẽ không ai truy cứu ư? Hơn nữa anh giết tôi rồi, sẽ liên lụy đến Ánh Nguyệt, chuyện ngu xuẩn như vậy, tốt nhất là anh đừng nên làm.''
Vẻ mặt Lục Thời Sơ bình tĩnh đến dọa người.
Trần Minh Tân nghe anh ta nhắc đến Tô Ánh Nguyệt, sức lực trên tay yếu đi vài phần.
Lục Thời Sơ nhân cơ hội thoát ra, vuốt vạt áo mình rồi mới mở miệng nói tiếp: ''Thừa dịp hiện tại Ánh Nguyệt chưa ghét anh, anh hưởng thụ thời gian cuối cùng của mình cho tốt đi, cô ấy là người hiền lành, anh nghĩ cô ấy sẽ yêu một người đàn ông tàn nhẫn khát máu ư?''
Trần Minh Tân cuối cùng không nhịn được nữa, nhấc chân đạp Lục Thời Sơ ra ngoài.
''Khụ...'' Lục Thời Sơ té lăn trên đất, ôm lấy ngực ho khan.
Trần Minh Tân bước đến dẫm một chân lên ngực Lục Thời Sơ: ''Anh có tư cách gì mà nói chuyện của tôi với cô ấy, chẳng qua anh chỉ là một con quỷ đáng thương không chiếm được cô ấy nên trong lòng sinh ghen tị mà thôi, anh cho là dáng vẻ hiện giờ của mình có bao nhiêu quang minh lỗi lạc chứ?''
Lục Thời Sơ ho ra máu, nghe xong lời nói của Trần Minh Tân, sắc mặt vỗn trắng bệch lại càng trở nên khó nhìn.
Anh ta ngưng lại một lát mới khó khăn mở miệng: ''Không ngờ thuốc giải K1LU73 có tác dụng phụ, cũng là vì người mà khác biệt, trước kia lúc tìm người làm thí nghiệm, những người kia không tàn bạo như anh.''
Anh ta nói xong bèn nở nụ cười, dường như không cảm thấy đau đớn.
Hay mắt Trần Minh Tân nheo lại nguy hiểm: ''Đúng là anh.''
Lúc Lục Thời Sơ đang định nói tiếp gì đó, bỗng nhiên ánh mắt nhìn ra sau Trần Minh Tân, lộ ra vẻ mặt khó hiểu: ''Gì cơ?''
''Các người đang làm gì thế!''
Giọng nói của Tô Ánh Nguyệt vang lên từ phía sau, thân thể Trần Minh Tân trong nháy mắt cứng lại.
Anh vẫn còn duy trì tứ tế đạp lên ngực Lục Thời Sơ, không đợi anh quay đầu lại, Tô Ánh Nguyệt đã chạy đến, tiếng bước chân từ xa đến gần, thẳng đến lúc cô xuất hiện trước mặt Trần Minh Tân.
Tô Ánh Nguyệt thấy khóe miệng Lục Thời Sơ sắp chảy ra máu tươi, cả người sửng sốt phản ứng lại, giơ tay đẩy Trần Minh Tân ra: ''Anh đang làm gì đây hả, sao anh lại đánh anh ấy?''
''Khụ...''
Lục Thời Sơ ho khan hai tiếng, Tô Ánh Nguyệt vội vàng giơ tay đỡ anh lên, lo lắng hỏi: ''Anh Thời Sơ, anh không sao chứ?''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.