Chương 513: ÔNG ẤY CÓ NÓI CÁI GÌ THÌ EM CŨNG ĐỪNG NGHE
Tiểu Chủ
10/02/2021
Nam Sơn đến rất nhanh, Tô Ánh Nguyệt giao Trần Mộc Tây cho người giúp việc ở trong nhà chăm sóc, cô thì ngồi vào trong xe của Nam Sơn đi cùng với anh ta đến cục cảnh sát.
Tô Ánh Nguyệt ngồi vào trong xe, sắc mặt của hai người bọn họ nặng nề vô cùng.
"Anh có biết đã xảy ra chuyện gì không?" Tô Ánh Nguyệt vừa thắt dây an toàn vừa hỏi Nam Sơn.
Nam Sơn lắc đầu: "Thời gian quá gấp rút, tôi đã cho người đi điều tra rồi nhưng tạm thời vẫn còn chưa có kết quả, chỉ có thể đến gặp ông chủ trước mới biết được."
Tô Ánh Nguyệt nghe anh ta nói như vậy, trong lòng của cô không hề được nhẹ nhõm tí nào.
Sau đó, cả một đoạn đường đến cục cảnh sát hai người bọn họ không nói về gì nhau nữa.
...
Xe hơi dừng trước cửa của cục cảnh sát, Tô Ánh Nguyệt với Nam Sơn bước xuống từ hai bên khác nhau.
Tô Ánh Nguyệt đóng cửa xe lại, còn chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng với áo vest màu đen.
"Bà Trần, anh Nam Sơn." Người đàn ông đeo một cái mắt kính gọng vàng, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn có chút quen mắt.
Trong chốc lát, Tô Ánh Nguyệt đã nhớ được anh ta là ai.
Đây là Hạ Nhất Trần, luật sư của Trần Minh Tân.
Tô Ánh Nguyệt gật đầu với anh ta: "Luật sư Hạ."
Hai tay của Hạ Nhất Trần xuôi tự nhiên ở bên người, đôi mắt ở đằng sau tròng kính sắc bén mà bình tĩnh: "Bởi vì tình hình hiện tại của anh Trần không cho phép được gặp người nhà, cho nên thời gian của hai người rất ngắn, tôi cũng sẽ dốc hết sức mình để giải quyết vụ kiện này."
Về cái này thì Tô Ánh Nguyệt cũng biết.
Người đang bị tạm giam không thể gặp người nhà, chỉ có thể gặp luật sư biện hộ, mà Nam Sơn với Tô Ánh Nguyệt có thể đi gặp Trần Minh Tân cũng là do bọn họ đã lót đường sẵn rồi.
Mấy người bọn họ cũng không nói gì nữa, liền đi vào cùng với nhau. Trần Minh Tân ở trong một phòng giam độc lập.
Lúc mà Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy anh, anh vẫn đang đứng phía trước của vách tường.
Bởi vì là anh đứng đối lưng với bọn họ, cho nên Tô Ánh Nguyệt không thể nhìn thấy được vẻ mặt của anh.
Nghe thấy tiếng của bọn họ mà anh cũng không quay đầu lại.
"Trần Minh Tân." Tô Ánh Nguyệt mở miệng trước kêu anh một tiếng.
Trần Minh Tân nghe thấy giọng nói của cô, cả người rõ ràng cứng đờ lại, qua mấy giây sau anh mới quay đầu lại nhìn Tô Ánh Nguyệt.
Ánh mắt của anh dừng ở trên gương mặt của Tô Ánh Nguyệt mấy giây, sau đó ánh mắt mới dời tới trên người của Nam Sơn và Hạ Nhất Trần đang đứng ở phía sau lưng cô.
Hạ Nhất Trần đón nhận với ánh mắt của Trần Minh Tân, rất nhanh liền hiểu ý, hai người bọn họ lập tức quay người đi ra.
Trần Minh Tân đưa tay ra vén tóc ở bên tai cho Tô Ánh Nguyệt, rồi mới lên tiếng nói: "Lần này không phải là cố ý giấu em, là bởi vì hoàn toàn không có chuẩn bị, cảnh sát đến quá đột ngột nên ngay cả thời gian gọi điện thoại cho em mà anh cũng không có."
Giọng nói của anh vẫn bình tĩnh và dễ nghe như thường, ngay cả khi anh bị cảnh sát bắt giữ trong lúc thậm chí không có chút phòng bị nào, anh cũng không hề mảy may sốt ruột.
Tô Ánh Nguyệt lắc đầu: "Em không có trách anh."
Cách thời gian mà anh bị bắt đến hiện tại cũng chưa đến hai tiếng đồng hồ, trên người của anh vẫn mặc bộ đồ tây lúc mà anh rời khỏi nhà mà hồi sáng đã mặc, có điều bây giờ nó đã có chút nhăn nheo.
Tô Ánh Nguyệt lại nhìn quanh phòng tạm giam chật hẹp này một chút, đưa tay phủi phủi chỗ bị nhăn ở trên bộ đồ tây của anh.
Lại bị một tay của Trần Minh Tân cầm tay của cô lại: "Anh có chuyện cần nói với em, em phải nghe cho kỹ."
Vì vậy cho nên anh mới kêu Nam Sơn và Hạ Nhất Trần đi ra ngoài, là vì có chuyện cần dặn dò với Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy thì ngước mắt lên nhìn anh.
Trần Minh Tân cũng không hề buông tay của cô ra, anh nói: "Chuyện của anh em không cần phải lo lắng, rất nhanh thôi anh sẽ có thể trở về, em chỉ cần chăm sóc cho mình và Mộc Tây là được rồi, nên sống như thế nào thì cứ sống như thế đó."
Giọng nói có Trần Minh Tân không hề nghiêm trọng, giống như anh không phải bởi vì bị tình nghi cố ý giết người rồi bị bắt, mà chỉ là đi công tác một chuyến nhẹ nhàng như vậy.
Nhưng mà trong lòng của Tô Ánh Nguyệt lại không hề nhẹ nhõm tí nào.
Cái chỗ này cô đã từng đến một lần, nó âm u và ẩm ướt, không khí cũng không được lưu thông. Mặc dù là thời gian lần đó cô ở trong phòng tạm giam rất ngắn, nhưng mà cảm giác đó lại khiến cho cô nhớ đến tận bây giờ.
Tô Ánh Nguyệt vững vàng nhìn anh mấy giây, cô cất giọng nói: "Anh nói như vậy là không đúng, anh phải chờ đợi ở cái nơi như thế này, em lại không biết cái gì cả, anh kêu em sao có thể không lo lắng được?"
Sắc mặt của Trần Minh Tân cứng lại, nhưng mà rất nhanh anh lại tiếp tục nói: "Có Nam Sơn, chuyện như thế này cậu ấy có thể giải quyết được. Còn nữa, đoạn thời gian mà anh không có ở nhà, nếu như mà ông ngoại của anh có đến tìm em thì em không cần phải để ý tới ông ấy, ông ấy có nói cái gì thì em cũng đừng nghe."
"Ông ngoại à?" Tô Ánh Nguyệt nghi ngờ hỏi lại.
Giọng nói của Trần Minh Tân nghiêm trọng hơn mấy phần: "Đúng, em phải nhớ cho kỹ, cho dù là ông ấy có nói cái gì đi nữa thì em cũng đừng nghe và đừng tin."
Tô Ánh Nguyệt còn muốn nói cái gì nữa nhưng mà cửa đã bị đẩy ra rồi.
Hai người bọn họ quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Hạ Nhất Trần đang đứng ở cửa.
Hạ Nhất Trần cũng đang nhìn về phía bên này: "Anh Trần, thời gian không còn nhiều nữa, thời gian còn lại thì anh để cho tôi tìm hiểu tình huống."
Để cho Tô Ánh Nguyệt với Nam Sơn gặp được Trần Minh Tân vốn chính là làm trái với quy định, cho nên thời gian mà có thể giành được cho bọn họ rất ít.
"Ừm." Trần Minh Tân nghe vậy thì hờ hững trả lời một tiếng.
Sau đó anh lại quay đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt: "Em phải nhớ những lời mà anh đã nói."
Tô Ánh Nguyệt nghe ra được sự nghiêm trọng trong giọng nói của anh, cô liên tiếp gật gật đầu.
Nam Sơn cũng đi vào theo, ba người đàn ông đứng cùng với nhau nói về chuyện vụ án.
Vào đúng lúc này, điện thoại của Tô Ánh Nguyệt lại vang lên.
Tô Ánh Nguyệt chỉ có thể cầm điện thoại ra ngoài ấn nghe.
"An Hạ."
Cuộc gọi này là của An Hạ gọi tới, không cần An Hạ mở miệng thì Tô Ánh Nguyệt cũng có thể đoán được cô ấy muốn nói cái gì.
Dù sao thì chuyện của Trần Minh Tân cũng đã bị lộ ra rồi.
Quả nhiên một giây sau cô đã nghe An Hạ hỏi cô: "Rốt cuộc chuyện này là như thế nào vậy, Boss Trần sao lại có liên quan tới án mạng chết người?"
"Tớ cũng không biết rõ lắm, nhưng mà anh ấy sẽ không có chuyện gì đâu." Lời này của Tô Ánh Nguyệt không biết là nói cho An Hạ nghe, hay là đang nói cho chính cô nghe.
"Ông chủ Trần lợi hại như vậy chắc chắn sẽ không có chuyện gì rồi, cậu cũng không cần phải quá lo lắng, có gì cần tớ thì cứ nói với tớ."
Đối với năng lực của Trần Minh Tân thì An Hạ tin tưởng không có chút nghi ngờ.
Nhưng mà ở trong lòng của Tô Ánh Nguyệt rất là bất ổn.
Bởi vì cô thậm chí không thể xác định được rốt cuộc Trần Minh Tân... có giết người hay là không.
"Sáng ngày hôm qua Bùi Chính Thành cũng đã về quê Cảnh thành rồi, hôm nay tớ gọi điện thoại cho anh ấy cũng không có ai nhận, nếu như có anh ấy ở đây thì chắc chắn có thể giúp các cậu cái gì đó rồi." Trong giọng nói của An Hạ cũng mang theo chút lo lắng.
Ngày hôm nay cô ấy đã gọi nhiều lần rồi mà cũng gọi không được.
Hôm qua lúc mà Bùi Chính Thành xuống máy bay thì có gọi điện thoại cho cô ấy, hai người bọn họ cũng chỉ vội vàng nói với nhau mấy câu liền cúp máy.
"Có lẽ là trong nhà anh ta đã xảy ra chuyện gì rồi cho nên loay hoay không chú ý điện thoại, chờ anh ta xử lý xong rồi thì chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho cậu."
Vốn là An Hạ gọi điện thoại đến để hỏi cô tình huống ở bên này, nói một hồi thì ngược lại trở thành Tô Ánh Nguyệt đang an ủi cô ấy.
An Hạ cũng ý thức được điểm đó liền mở miệng nói: "Ngày mai tớ sẽ tới tìm cậu."
"Được."
Sau khi Tô Ánh Nguyệt với An Hạ nói chuyện điện thoại xong thì cô xoay người đi vào.
Lúc cô đi vào chỉ nghe thấy Nam Sơn nói: "Tôi đã liên lạc với anh Bùi rồi nhưng mà không liên lạc được."
Tô Ánh Nguyệt ngồi vào trong xe, sắc mặt của hai người bọn họ nặng nề vô cùng.
"Anh có biết đã xảy ra chuyện gì không?" Tô Ánh Nguyệt vừa thắt dây an toàn vừa hỏi Nam Sơn.
Nam Sơn lắc đầu: "Thời gian quá gấp rút, tôi đã cho người đi điều tra rồi nhưng tạm thời vẫn còn chưa có kết quả, chỉ có thể đến gặp ông chủ trước mới biết được."
Tô Ánh Nguyệt nghe anh ta nói như vậy, trong lòng của cô không hề được nhẹ nhõm tí nào.
Sau đó, cả một đoạn đường đến cục cảnh sát hai người bọn họ không nói về gì nhau nữa.
...
Xe hơi dừng trước cửa của cục cảnh sát, Tô Ánh Nguyệt với Nam Sơn bước xuống từ hai bên khác nhau.
Tô Ánh Nguyệt đóng cửa xe lại, còn chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng với áo vest màu đen.
"Bà Trần, anh Nam Sơn." Người đàn ông đeo một cái mắt kính gọng vàng, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn có chút quen mắt.
Trong chốc lát, Tô Ánh Nguyệt đã nhớ được anh ta là ai.
Đây là Hạ Nhất Trần, luật sư của Trần Minh Tân.
Tô Ánh Nguyệt gật đầu với anh ta: "Luật sư Hạ."
Hai tay của Hạ Nhất Trần xuôi tự nhiên ở bên người, đôi mắt ở đằng sau tròng kính sắc bén mà bình tĩnh: "Bởi vì tình hình hiện tại của anh Trần không cho phép được gặp người nhà, cho nên thời gian của hai người rất ngắn, tôi cũng sẽ dốc hết sức mình để giải quyết vụ kiện này."
Về cái này thì Tô Ánh Nguyệt cũng biết.
Người đang bị tạm giam không thể gặp người nhà, chỉ có thể gặp luật sư biện hộ, mà Nam Sơn với Tô Ánh Nguyệt có thể đi gặp Trần Minh Tân cũng là do bọn họ đã lót đường sẵn rồi.
Mấy người bọn họ cũng không nói gì nữa, liền đi vào cùng với nhau. Trần Minh Tân ở trong một phòng giam độc lập.
Lúc mà Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy anh, anh vẫn đang đứng phía trước của vách tường.
Bởi vì là anh đứng đối lưng với bọn họ, cho nên Tô Ánh Nguyệt không thể nhìn thấy được vẻ mặt của anh.
Nghe thấy tiếng của bọn họ mà anh cũng không quay đầu lại.
"Trần Minh Tân." Tô Ánh Nguyệt mở miệng trước kêu anh một tiếng.
Trần Minh Tân nghe thấy giọng nói của cô, cả người rõ ràng cứng đờ lại, qua mấy giây sau anh mới quay đầu lại nhìn Tô Ánh Nguyệt.
Ánh mắt của anh dừng ở trên gương mặt của Tô Ánh Nguyệt mấy giây, sau đó ánh mắt mới dời tới trên người của Nam Sơn và Hạ Nhất Trần đang đứng ở phía sau lưng cô.
Hạ Nhất Trần đón nhận với ánh mắt của Trần Minh Tân, rất nhanh liền hiểu ý, hai người bọn họ lập tức quay người đi ra.
Trần Minh Tân đưa tay ra vén tóc ở bên tai cho Tô Ánh Nguyệt, rồi mới lên tiếng nói: "Lần này không phải là cố ý giấu em, là bởi vì hoàn toàn không có chuẩn bị, cảnh sát đến quá đột ngột nên ngay cả thời gian gọi điện thoại cho em mà anh cũng không có."
Giọng nói của anh vẫn bình tĩnh và dễ nghe như thường, ngay cả khi anh bị cảnh sát bắt giữ trong lúc thậm chí không có chút phòng bị nào, anh cũng không hề mảy may sốt ruột.
Tô Ánh Nguyệt lắc đầu: "Em không có trách anh."
Cách thời gian mà anh bị bắt đến hiện tại cũng chưa đến hai tiếng đồng hồ, trên người của anh vẫn mặc bộ đồ tây lúc mà anh rời khỏi nhà mà hồi sáng đã mặc, có điều bây giờ nó đã có chút nhăn nheo.
Tô Ánh Nguyệt lại nhìn quanh phòng tạm giam chật hẹp này một chút, đưa tay phủi phủi chỗ bị nhăn ở trên bộ đồ tây của anh.
Lại bị một tay của Trần Minh Tân cầm tay của cô lại: "Anh có chuyện cần nói với em, em phải nghe cho kỹ."
Vì vậy cho nên anh mới kêu Nam Sơn và Hạ Nhất Trần đi ra ngoài, là vì có chuyện cần dặn dò với Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy thì ngước mắt lên nhìn anh.
Trần Minh Tân cũng không hề buông tay của cô ra, anh nói: "Chuyện của anh em không cần phải lo lắng, rất nhanh thôi anh sẽ có thể trở về, em chỉ cần chăm sóc cho mình và Mộc Tây là được rồi, nên sống như thế nào thì cứ sống như thế đó."
Giọng nói có Trần Minh Tân không hề nghiêm trọng, giống như anh không phải bởi vì bị tình nghi cố ý giết người rồi bị bắt, mà chỉ là đi công tác một chuyến nhẹ nhàng như vậy.
Nhưng mà trong lòng của Tô Ánh Nguyệt lại không hề nhẹ nhõm tí nào.
Cái chỗ này cô đã từng đến một lần, nó âm u và ẩm ướt, không khí cũng không được lưu thông. Mặc dù là thời gian lần đó cô ở trong phòng tạm giam rất ngắn, nhưng mà cảm giác đó lại khiến cho cô nhớ đến tận bây giờ.
Tô Ánh Nguyệt vững vàng nhìn anh mấy giây, cô cất giọng nói: "Anh nói như vậy là không đúng, anh phải chờ đợi ở cái nơi như thế này, em lại không biết cái gì cả, anh kêu em sao có thể không lo lắng được?"
Sắc mặt của Trần Minh Tân cứng lại, nhưng mà rất nhanh anh lại tiếp tục nói: "Có Nam Sơn, chuyện như thế này cậu ấy có thể giải quyết được. Còn nữa, đoạn thời gian mà anh không có ở nhà, nếu như mà ông ngoại của anh có đến tìm em thì em không cần phải để ý tới ông ấy, ông ấy có nói cái gì thì em cũng đừng nghe."
"Ông ngoại à?" Tô Ánh Nguyệt nghi ngờ hỏi lại.
Giọng nói của Trần Minh Tân nghiêm trọng hơn mấy phần: "Đúng, em phải nhớ cho kỹ, cho dù là ông ấy có nói cái gì đi nữa thì em cũng đừng nghe và đừng tin."
Tô Ánh Nguyệt còn muốn nói cái gì nữa nhưng mà cửa đã bị đẩy ra rồi.
Hai người bọn họ quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Hạ Nhất Trần đang đứng ở cửa.
Hạ Nhất Trần cũng đang nhìn về phía bên này: "Anh Trần, thời gian không còn nhiều nữa, thời gian còn lại thì anh để cho tôi tìm hiểu tình huống."
Để cho Tô Ánh Nguyệt với Nam Sơn gặp được Trần Minh Tân vốn chính là làm trái với quy định, cho nên thời gian mà có thể giành được cho bọn họ rất ít.
"Ừm." Trần Minh Tân nghe vậy thì hờ hững trả lời một tiếng.
Sau đó anh lại quay đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt: "Em phải nhớ những lời mà anh đã nói."
Tô Ánh Nguyệt nghe ra được sự nghiêm trọng trong giọng nói của anh, cô liên tiếp gật gật đầu.
Nam Sơn cũng đi vào theo, ba người đàn ông đứng cùng với nhau nói về chuyện vụ án.
Vào đúng lúc này, điện thoại của Tô Ánh Nguyệt lại vang lên.
Tô Ánh Nguyệt chỉ có thể cầm điện thoại ra ngoài ấn nghe.
"An Hạ."
Cuộc gọi này là của An Hạ gọi tới, không cần An Hạ mở miệng thì Tô Ánh Nguyệt cũng có thể đoán được cô ấy muốn nói cái gì.
Dù sao thì chuyện của Trần Minh Tân cũng đã bị lộ ra rồi.
Quả nhiên một giây sau cô đã nghe An Hạ hỏi cô: "Rốt cuộc chuyện này là như thế nào vậy, Boss Trần sao lại có liên quan tới án mạng chết người?"
"Tớ cũng không biết rõ lắm, nhưng mà anh ấy sẽ không có chuyện gì đâu." Lời này của Tô Ánh Nguyệt không biết là nói cho An Hạ nghe, hay là đang nói cho chính cô nghe.
"Ông chủ Trần lợi hại như vậy chắc chắn sẽ không có chuyện gì rồi, cậu cũng không cần phải quá lo lắng, có gì cần tớ thì cứ nói với tớ."
Đối với năng lực của Trần Minh Tân thì An Hạ tin tưởng không có chút nghi ngờ.
Nhưng mà ở trong lòng của Tô Ánh Nguyệt rất là bất ổn.
Bởi vì cô thậm chí không thể xác định được rốt cuộc Trần Minh Tân... có giết người hay là không.
"Sáng ngày hôm qua Bùi Chính Thành cũng đã về quê Cảnh thành rồi, hôm nay tớ gọi điện thoại cho anh ấy cũng không có ai nhận, nếu như có anh ấy ở đây thì chắc chắn có thể giúp các cậu cái gì đó rồi." Trong giọng nói của An Hạ cũng mang theo chút lo lắng.
Ngày hôm nay cô ấy đã gọi nhiều lần rồi mà cũng gọi không được.
Hôm qua lúc mà Bùi Chính Thành xuống máy bay thì có gọi điện thoại cho cô ấy, hai người bọn họ cũng chỉ vội vàng nói với nhau mấy câu liền cúp máy.
"Có lẽ là trong nhà anh ta đã xảy ra chuyện gì rồi cho nên loay hoay không chú ý điện thoại, chờ anh ta xử lý xong rồi thì chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho cậu."
Vốn là An Hạ gọi điện thoại đến để hỏi cô tình huống ở bên này, nói một hồi thì ngược lại trở thành Tô Ánh Nguyệt đang an ủi cô ấy.
An Hạ cũng ý thức được điểm đó liền mở miệng nói: "Ngày mai tớ sẽ tới tìm cậu."
"Được."
Sau khi Tô Ánh Nguyệt với An Hạ nói chuyện điện thoại xong thì cô xoay người đi vào.
Lúc cô đi vào chỉ nghe thấy Nam Sơn nói: "Tôi đã liên lạc với anh Bùi rồi nhưng mà không liên lạc được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.