Chương 290: Quen bạn trai rồi hả?
Tiểu Chủ
30/11/2020
Tô Ánh Nguyệt về nhà, gửi tin nhắn cho Lục Thời Sơ.
Nhưng Lục Thời Sơ cũng không lập tức trả lời.
Có thể là đang bận.
Tôi Ánh Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, nhưng cô đột nhiên nhớ đến, lúc lái xe rời khỏi bãi đỗ xe, nhìn từ kính chiếu hậu thấy Lục Thời Sơ không lên xe.
Anh đứng tại chỗ, nhìn giống như tiễn cô đi, kỳ thật giống như là --- đợi người?
Anh đợi ai?
Đáy lòng Tô Ánh Nguyệt xiết lại, không phải đợi Trần Minh Tân chứ?
Nghĩ đến hai người có thể đánh nhau lúc cô không biết gì, Tô Ánh Nguyệt liền có chút bận tâm.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Lục Thời Sơ, nghĩ đến điều gì, lại đổi thành Trần Minh Tân.
Mặc dù gần đây Lục Thời Sơ ôn hòa, nhưng mà chuyện anh không muốn cho Tô Ánh Nguyệt biết, cô cũng không có cách nào biết được từ miệng anh.
Điện thoại reo thật lâu cũng không bắt máy.
Tô Ánh Nguyệt xoay người cầm áo khoác lên đi ra ngoài.
Đúng vào lúc này, cô cũng không cúp điện thoại lại gọi được rồi.
Cô để điện thoại di động lên bên tai, chỉ nghe thấy giọng Trần Minh Tân khàn khàn: "Tô Ánh Nguyệt?"
Bên anh rất yên tĩnh, Tô Ánh Nguyệt thậm chí có thể nghe được tiếng gió.
Tô Ánh Nguyệt hỏi anh: "Anh ở bên ngoài?"
"Ừ." Trần Minh Tân noi xong, lại bổ sung một câu:"Thịt Bò tối nay ăn nhiều lắm, anh đưa nó đi dạo."
Tô Ánh Nguyệt có chút nhíu mày.
Không biết có phải là lỗi giác của cô hay không, cảm thấy giọng của Trần Minh Tân, có chút...mất mát.
Nói không rõ là tâm tình gì làm loạn, Tô Ánh Nguyệt hỏi một câu: "Anh không sao chứ?"
Trần Minh Tân cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, anh trầm mặc một lúc, mới nói: "Chúng ta..."
"Ùng ục ~"
Đúng vào lúc này, nước trong ấm đã sôi rồi, tràn ra ngoài rất nhiều.
Cô vừa đi qua, vừa nói vào điện thoại: "Trước cứ thế đã, em còn có việc, cúp trước."
Nói xong, cũng không đợi Trần Minh Tân phản ứng, liền cúp điện thoại.
Cô để điện thoại di động xuống, ấn chỗ mở của ấm nước, tự rót cho mình một cốc nước.
Nhìn chằm chằm nước sôi chảy ra từ miệng bình, cô có chút thất thần.
Vừa rồi...Trần Minh Tân nuốn nói gì?
...
Bởi vì cú điện thoại tối hôm qua, cùng với câu cuối cùng Trần Minh Tân không nói hết lời, đêm nay Tô Ánh Nguyệt ngủ không được ngon giấc.
Sáng sớm.
Cô đứng trước gương sờ lên mặt mình, sắc mặt không tốt lắm.
Hai mươi bốn tuổi, còn rất trẻ.
Chuyện sinh non năm đó, cũng không tạo thành tổn hại quá lớn với cơ thể của cô.
Nhưng mà cô cảm giác, thân thể của mình bây giờ, đã không bằng bây giờ.
Rửa mặt, trang điểm, thay quần áo, ra ngoài.
Trước kia làm những chuyện này, cô luôn luôn có chút lề mà lề mề.
Có thể là bởi vì tuổi còn nhỏ, còn có rất nhiều thời gian.
Hai năm qua công việc bận quá, làm rất nhiều chuyện đều là giành giật từng giây.
Cho đến bây giờ, đã trở thành thói quen.
Lái xe đến công ty, Tô Ánh Nguyệt đi ra khỏi bãi đỗ xe, vừa đi, vừa theo thói quen lấy di động ra xem tin mới, nhìn thấy có mấy cái liên quan đến Cố Hàm Yên, liền trực tiếp lướt qua.
"Ánh Nguyệt, chào buổi sáng."
Đột nhiên xuất hiện một giọng nam, khiến cho Tô Ánh Nguyệt ngẩn người.
Cô đột ngột ngẩng đầu, đã nhìn thấy Lục Thời Sơ xách theo cái túi tinh sảo, giày tây đứng bên đường, dáng người cao ngất như tùng.
"Anh Thời Sơ, sao anh lại đến đây?" Tô Ánh Nguyệt bước nhanh đi lên, nhoẻn miệng cười với anh.
"Còn chưa ăn sáng chứ."
Lục Thời Sơ đưa túi xách trong tay cho cô: "Cầm lấy đi, trên đường tới anh tiện mua."
"Anh không phải nói với em, là vì tiệm ăn sáng mua một tặng một, cho nên anh mới mua một phần." Tô Ánh Nguyệt mím môi cười, vẫn là đưa tay nhận lấy.
Lục Thời Sơ thu tay lại, đút vào túi quần.
"Anh cố tình đến, tin không?"
"Không tin."
Tô Ánh Nguyệt nhếch miệng, nhìn thoáng qua trong túi, con mắt phát sáng lên.
Lục Thời Sơ bật cười: "Muốn lừa em cũng không được, có bệnh nhân sáng nay phát bệnh, ở bên này, anh bận đến bây giờ, lúc ăn sáng, nghĩ đến em làm bên cạnh, liền thuận tiện đưa qua."
"Cái này cũng không tệ lắm, em đi lên trước, cảm ơn bữa sáng, muốn đi lên xem một chút không?" Tô Ánh Nguyệt hỏi anh.
Kỳ thật Tô Ánh Nguyệt cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút, không nghĩ đến Lục Thời Sơ lại cười lên tiếng: "Ừ, được."
Tô Ánh Nguyệt: "..."
....
Đến lúc Tô Ánh Nguyệt tiễn Lục Thời Sơ đi, lúc trở về liền nhìn thấy không ít người tụ tập lại nhỏ giọng nói gì đó.
Cô mơ hồ nghe thấy mấy chữ "Con một", "...bệnh viên tư nhân rất có tiền..."
Tô Ánh Nguyệt nhíu nhíu mi tâm, dù không lắng nghe, cô cũng có thể đoán được, mấy người này là đang nói cô với Lục Thời Sơ.
Trước đây cô cũng không ngờ đến những chuyện này, chủ yếu là quá quen thuộc với Lục Thời Sơ, hoàn toàn không nghĩ đến có thể có phiền toái không cần thiết hay không.
Bây giờ xem ra, vẫn là không tránh được có lời đồn đãi.
Đến lúc tan làm, tin tức Tô Ánh Nguyệt và bạn trai chính là con trai độc nhất của thế gia y học nào đó, đã truyền khắp cả công ty.
Ngay cả Phong Hải ở Cảnh thành xa xôi cũng bị kinh động.
Tô Ánh Nguyệt dọn dẹp là đồ đạc của mình, đang chuẩn bị rời đi, liền nhận được điện thoại của Phong Hải.
Câu đầu tiên của Phong Hải nghe rất bình thường: "Tan làm?"
"Ừ, đang chuẩn bị đi về." Tô Ánh Nguyệt vừa nghe, vừa đi ra ngoài.
"Nghe nói, cháu...quen bạn trai rồi hả?" Giọng điệu của Phong Hải có chút chần chờ.
Tô Ánh Nguyệt sững sờ chớp mắt một cái, giọng điệu cũng có chút cà lăm: "Cái...cái gì? Bạn trai cái gì?"
Âm điệu của Phong Hải cao vút: "Thế gia y học, con trai độc nhất của Lục Mẫ Dương.
Lục Mẫ Dương đúng là tên cha của Lục Thời Sơ.
Tô Ánh Nguyệt cắn cắn môi, tay bực bội nắm tóc.
Những người kia vẫn là là....
Xem náo nhiệt không chê chuyện lớn mà!
"Không thể nào, cháu chỉ là dẫn anh ấy đến công ty xem sao, nào có kết giao, cậu đừng nghe bọn họ nói mò!" Tô Ánh Nguyệt lẩm bẩm nói.
Cô biết rõ trong công ty có người là thuộc hạ của Phong Hải, nhưng mà không cần ngay cả mấy chuyện gió thổi này cũng nói cho Phong Hải biết chứ!
Tô Ánh Nguyệt lại giải thích với Phong Hải một lúc, mới cúp điện thoại.
Đến ga ra, cô lái xe ra ngoài, vừa lái xe vừa gọi điện cho Lục Thời Sơ.
Cô nói việc này cho Lục Thời Sơ.
Lục Thời Sơ nghe xong, thế mà lại nở nụ cười: "Ngành nghề này của bọn em, sức tưởng tượng phong phú như vậy?"
"Anh còn không biết xấu hổ mà nói."
"Anh mời em ăn cơm để đền bù tổn thất."
"Được rồi! Đến Ngọc..." Cô đang chuẩn bị nói đến câu lạc bộ Ngọc Hoàng, lại đột ngột ngừng lại, nói: "Đi ăn đắt tiền nhất."
"Muốn ăn gì cũng được."
Lục Thời Sơ nhàn nhạt cười.
Chỉ là nụ cười kia cũng không dừng lại trên mặt bao lâu, liền ẩn xuống.
Kết quả như vậy, anh ta đoán được.
Chỉ có điều, Tô Ánh Nguyệt quá mức tin tưởng anh ta, sẽ không nghĩ anh ta có mục đích gì.
.....
Nam Sơn gọi điện thoại cho Trần Minh Tần, kết quả không ai nghe máy.
Anh ta còn đến biệt thự vịnh Vân Thượng tìm, cũng không có ai.
Cuối cùng, anh ta vào trong câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung, phòng riêng của Trần Minh Tân.
Cửa vừa mở ra, Nam Sơn đã bị mùi rượu xộc lên lùi về sau nửa bước.
Trần Minh Tân tà tà nằm trên ghế salon, nghe thấy tiếng cửa mở, mạnh mẽ ngồi dậy, theo bản năng mở miệng: "Tô Ánh Nguyệt!"
Nhưng Lục Thời Sơ cũng không lập tức trả lời.
Có thể là đang bận.
Tôi Ánh Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, nhưng cô đột nhiên nhớ đến, lúc lái xe rời khỏi bãi đỗ xe, nhìn từ kính chiếu hậu thấy Lục Thời Sơ không lên xe.
Anh đứng tại chỗ, nhìn giống như tiễn cô đi, kỳ thật giống như là --- đợi người?
Anh đợi ai?
Đáy lòng Tô Ánh Nguyệt xiết lại, không phải đợi Trần Minh Tân chứ?
Nghĩ đến hai người có thể đánh nhau lúc cô không biết gì, Tô Ánh Nguyệt liền có chút bận tâm.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Lục Thời Sơ, nghĩ đến điều gì, lại đổi thành Trần Minh Tân.
Mặc dù gần đây Lục Thời Sơ ôn hòa, nhưng mà chuyện anh không muốn cho Tô Ánh Nguyệt biết, cô cũng không có cách nào biết được từ miệng anh.
Điện thoại reo thật lâu cũng không bắt máy.
Tô Ánh Nguyệt xoay người cầm áo khoác lên đi ra ngoài.
Đúng vào lúc này, cô cũng không cúp điện thoại lại gọi được rồi.
Cô để điện thoại di động lên bên tai, chỉ nghe thấy giọng Trần Minh Tân khàn khàn: "Tô Ánh Nguyệt?"
Bên anh rất yên tĩnh, Tô Ánh Nguyệt thậm chí có thể nghe được tiếng gió.
Tô Ánh Nguyệt hỏi anh: "Anh ở bên ngoài?"
"Ừ." Trần Minh Tân noi xong, lại bổ sung một câu:"Thịt Bò tối nay ăn nhiều lắm, anh đưa nó đi dạo."
Tô Ánh Nguyệt có chút nhíu mày.
Không biết có phải là lỗi giác của cô hay không, cảm thấy giọng của Trần Minh Tân, có chút...mất mát.
Nói không rõ là tâm tình gì làm loạn, Tô Ánh Nguyệt hỏi một câu: "Anh không sao chứ?"
Trần Minh Tân cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, anh trầm mặc một lúc, mới nói: "Chúng ta..."
"Ùng ục ~"
Đúng vào lúc này, nước trong ấm đã sôi rồi, tràn ra ngoài rất nhiều.
Cô vừa đi qua, vừa nói vào điện thoại: "Trước cứ thế đã, em còn có việc, cúp trước."
Nói xong, cũng không đợi Trần Minh Tân phản ứng, liền cúp điện thoại.
Cô để điện thoại di động xuống, ấn chỗ mở của ấm nước, tự rót cho mình một cốc nước.
Nhìn chằm chằm nước sôi chảy ra từ miệng bình, cô có chút thất thần.
Vừa rồi...Trần Minh Tân nuốn nói gì?
...
Bởi vì cú điện thoại tối hôm qua, cùng với câu cuối cùng Trần Minh Tân không nói hết lời, đêm nay Tô Ánh Nguyệt ngủ không được ngon giấc.
Sáng sớm.
Cô đứng trước gương sờ lên mặt mình, sắc mặt không tốt lắm.
Hai mươi bốn tuổi, còn rất trẻ.
Chuyện sinh non năm đó, cũng không tạo thành tổn hại quá lớn với cơ thể của cô.
Nhưng mà cô cảm giác, thân thể của mình bây giờ, đã không bằng bây giờ.
Rửa mặt, trang điểm, thay quần áo, ra ngoài.
Trước kia làm những chuyện này, cô luôn luôn có chút lề mà lề mề.
Có thể là bởi vì tuổi còn nhỏ, còn có rất nhiều thời gian.
Hai năm qua công việc bận quá, làm rất nhiều chuyện đều là giành giật từng giây.
Cho đến bây giờ, đã trở thành thói quen.
Lái xe đến công ty, Tô Ánh Nguyệt đi ra khỏi bãi đỗ xe, vừa đi, vừa theo thói quen lấy di động ra xem tin mới, nhìn thấy có mấy cái liên quan đến Cố Hàm Yên, liền trực tiếp lướt qua.
"Ánh Nguyệt, chào buổi sáng."
Đột nhiên xuất hiện một giọng nam, khiến cho Tô Ánh Nguyệt ngẩn người.
Cô đột ngột ngẩng đầu, đã nhìn thấy Lục Thời Sơ xách theo cái túi tinh sảo, giày tây đứng bên đường, dáng người cao ngất như tùng.
"Anh Thời Sơ, sao anh lại đến đây?" Tô Ánh Nguyệt bước nhanh đi lên, nhoẻn miệng cười với anh.
"Còn chưa ăn sáng chứ."
Lục Thời Sơ đưa túi xách trong tay cho cô: "Cầm lấy đi, trên đường tới anh tiện mua."
"Anh không phải nói với em, là vì tiệm ăn sáng mua một tặng một, cho nên anh mới mua một phần." Tô Ánh Nguyệt mím môi cười, vẫn là đưa tay nhận lấy.
Lục Thời Sơ thu tay lại, đút vào túi quần.
"Anh cố tình đến, tin không?"
"Không tin."
Tô Ánh Nguyệt nhếch miệng, nhìn thoáng qua trong túi, con mắt phát sáng lên.
Lục Thời Sơ bật cười: "Muốn lừa em cũng không được, có bệnh nhân sáng nay phát bệnh, ở bên này, anh bận đến bây giờ, lúc ăn sáng, nghĩ đến em làm bên cạnh, liền thuận tiện đưa qua."
"Cái này cũng không tệ lắm, em đi lên trước, cảm ơn bữa sáng, muốn đi lên xem một chút không?" Tô Ánh Nguyệt hỏi anh.
Kỳ thật Tô Ánh Nguyệt cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút, không nghĩ đến Lục Thời Sơ lại cười lên tiếng: "Ừ, được."
Tô Ánh Nguyệt: "..."
....
Đến lúc Tô Ánh Nguyệt tiễn Lục Thời Sơ đi, lúc trở về liền nhìn thấy không ít người tụ tập lại nhỏ giọng nói gì đó.
Cô mơ hồ nghe thấy mấy chữ "Con một", "...bệnh viên tư nhân rất có tiền..."
Tô Ánh Nguyệt nhíu nhíu mi tâm, dù không lắng nghe, cô cũng có thể đoán được, mấy người này là đang nói cô với Lục Thời Sơ.
Trước đây cô cũng không ngờ đến những chuyện này, chủ yếu là quá quen thuộc với Lục Thời Sơ, hoàn toàn không nghĩ đến có thể có phiền toái không cần thiết hay không.
Bây giờ xem ra, vẫn là không tránh được có lời đồn đãi.
Đến lúc tan làm, tin tức Tô Ánh Nguyệt và bạn trai chính là con trai độc nhất của thế gia y học nào đó, đã truyền khắp cả công ty.
Ngay cả Phong Hải ở Cảnh thành xa xôi cũng bị kinh động.
Tô Ánh Nguyệt dọn dẹp là đồ đạc của mình, đang chuẩn bị rời đi, liền nhận được điện thoại của Phong Hải.
Câu đầu tiên của Phong Hải nghe rất bình thường: "Tan làm?"
"Ừ, đang chuẩn bị đi về." Tô Ánh Nguyệt vừa nghe, vừa đi ra ngoài.
"Nghe nói, cháu...quen bạn trai rồi hả?" Giọng điệu của Phong Hải có chút chần chờ.
Tô Ánh Nguyệt sững sờ chớp mắt một cái, giọng điệu cũng có chút cà lăm: "Cái...cái gì? Bạn trai cái gì?"
Âm điệu của Phong Hải cao vút: "Thế gia y học, con trai độc nhất của Lục Mẫ Dương.
Lục Mẫ Dương đúng là tên cha của Lục Thời Sơ.
Tô Ánh Nguyệt cắn cắn môi, tay bực bội nắm tóc.
Những người kia vẫn là là....
Xem náo nhiệt không chê chuyện lớn mà!
"Không thể nào, cháu chỉ là dẫn anh ấy đến công ty xem sao, nào có kết giao, cậu đừng nghe bọn họ nói mò!" Tô Ánh Nguyệt lẩm bẩm nói.
Cô biết rõ trong công ty có người là thuộc hạ của Phong Hải, nhưng mà không cần ngay cả mấy chuyện gió thổi này cũng nói cho Phong Hải biết chứ!
Tô Ánh Nguyệt lại giải thích với Phong Hải một lúc, mới cúp điện thoại.
Đến ga ra, cô lái xe ra ngoài, vừa lái xe vừa gọi điện cho Lục Thời Sơ.
Cô nói việc này cho Lục Thời Sơ.
Lục Thời Sơ nghe xong, thế mà lại nở nụ cười: "Ngành nghề này của bọn em, sức tưởng tượng phong phú như vậy?"
"Anh còn không biết xấu hổ mà nói."
"Anh mời em ăn cơm để đền bù tổn thất."
"Được rồi! Đến Ngọc..." Cô đang chuẩn bị nói đến câu lạc bộ Ngọc Hoàng, lại đột ngột ngừng lại, nói: "Đi ăn đắt tiền nhất."
"Muốn ăn gì cũng được."
Lục Thời Sơ nhàn nhạt cười.
Chỉ là nụ cười kia cũng không dừng lại trên mặt bao lâu, liền ẩn xuống.
Kết quả như vậy, anh ta đoán được.
Chỉ có điều, Tô Ánh Nguyệt quá mức tin tưởng anh ta, sẽ không nghĩ anh ta có mục đích gì.
.....
Nam Sơn gọi điện thoại cho Trần Minh Tần, kết quả không ai nghe máy.
Anh ta còn đến biệt thự vịnh Vân Thượng tìm, cũng không có ai.
Cuối cùng, anh ta vào trong câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung, phòng riêng của Trần Minh Tân.
Cửa vừa mở ra, Nam Sơn đã bị mùi rượu xộc lên lùi về sau nửa bước.
Trần Minh Tân tà tà nằm trên ghế salon, nghe thấy tiếng cửa mở, mạnh mẽ ngồi dậy, theo bản năng mở miệng: "Tô Ánh Nguyệt!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.