Chương 423: TÍNH TÌNH THAY ĐỔI TỐT HƠN MỘT CHÚT
Tiểu Chủ
05/02/2021
Nghĩ tới đây, Tô Ánh Nguyệt mím môi nở nụ cười.
Đôi khi con người ta sẽ bị tai và mắt che đậy, có thể thật sự hiểu thấu mọi chuyện, có lẽ chỉ có trái tim.
Không nghe được, không nhìn thấy, đều không quan trọng, dùng trái tim để cảm nhận là tốt nhất.
Nghĩ vậy, cô chậm rãi nắm chặt bàn tay đang nắm lấy tay mình của anh.
Trần Minh Tân cảm giác được động tác nhỏ của cô, quay đầu lại nhìn: "Sao vậy?"
Tô Ánh Nguyệt chỉ lắc đầu.
Trần Minh Tân lặng lẽ đưa tay sờ mặt cô, thấy hơi lạnh liền bước nhanh hơn.
...
Mười một giờ đêm, máy bay hạ cánh xuống thành phố Vân Châu.
Mấy ngày nay Tô Ánh Nguyệt ngủ không ngon giấc, một mặt là do phấn khích vì vừa làm lành với Trần Minh Tân, mặt khác, là bởi vì chuyện của Phong Hải làm cô có chút lo lắng.
Cho nên lúc xuống máy bay cô đã rất buồn ngủ rồi.
"Nơi này ở gần căn hộ của em, bây giờ muộn rồi, đêm nay chúng ta ngủ tạm chỗ em một đêm đi." Nếu như Trần Minh Tân muốn về khu biệt thự hào hoa nhất thành phố Vân Châu thì lại tốn thêm một chút thời gian.
"Ừm."
Thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô, Trần Minh Tân cũng không nhiều lời, bảo lái xe trực tiếp đi qua căn hộ của Tô Ánh Nguyệt.
Đã rất lâu rồi Trần Minh Tân không tới đây.
Bên trong căn hộ sạch sẽ mà ấm áp, vừa vào cửa mùi vị quen thuộc ập đến.
Trần Minh Tân đi vào trước, tìm đến công tắc ở gần cửa một cách quen thuộc, bật điện lên.
Ở cửa không có dép lê dành cho anh, Trần Minh Tân bỏ giày ra đi thẳng vào nhà.
Ánh mắt Tô Ánh Nguyệt rơi trên đôi bàn chân của anh, dừng một chút nói: "Em đi ra cửa hàng tiện lợi ở ngoài cổng một chút."
Nói xong, cô quay người đi nhanh ra thang máy.
Khi Trần Minh Tân đuổi đến nơi, cô đã vào trong thang máy.
Anh không vui nhíu mày, bây giờ khuya rồi, phải đi theo mới được.
Lúc anh xuống đến nơi, Tô Ánh Nguyệt vừa mua đồ từ cửa hàng tiện lợi bước ra.
Tô Ánh Nguyệt sững sờ, đáy lòng cảm thấy ấm áp.
Cô bước nhanh qua: "Ở ngay cổng khu trọ thôi, nửa đêm đói bụng em vẫn thường xuyên xuống đây mua đồ, rất an toàn, anh không cần đi theo đâu."
Trần Minh Tân mím môi, không nói gì.
Mí mắt hạ xuống, che đi sự mất mát trong sâu thẳm đôi mắt anh.
Đúng vậy, lúc anh không ở đây, cô vẫn phải sinh hoạt, phải đi làm rất nhiều việc, cho dù có an toàn hay không.
Mà anh, có lẽ không có cách nào chăm sóc cô cả đời.
...
Đến phòng, Tô Ánh Nguyệt lấy đôi dép nam trong túi ra đặt trước mặt anh: "Mua cho anh đấy, đi vào đi."
Trần Minh Tân nghe lời đi dép vào, vừa như in.
"Vừa vặn, cô bé ở quầy thanh toán bảo là size này còn đúng một đôi, em thật may mắn."
Tô Ánh Nguyệt nheo mắt hài lòng, vừa nói chuyện, vừa đi vào bên trong.
Cô mở cửa tủ lạnh, nhìn thoáng qua bên trong, quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân: "Đi ba bốn ngày, đồ ăn trong nhà đã hỏng hết, bữa sáng ngày mai phải ra ngoài ăn rồi."
Trần Minh Tân đứng ở bên kia, nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Được."
Tô Ánh Nguyệt đóng cửa tủ lạnh lại, nhìn Trần Minh Tân thật sâu.
Cô cảm thấy Trần Minh Tân có chút khác thường.
Hình như... tính tình thay đổi tốt hơn một chút?
Mặc kệ tính tình của anh tốt hay là xấu, từ nay về sau, cô sẽ không tuỳ tiện rời xa anh nữa.
...
Ngày hôm sau, Tô Ánh Nguyệt ngủ một giấc đến mười giờ sáng.
Cô choáng váng từ trên giường ngồi dậy, điện thoại di động đặt ở đầu giường bỗng "ù ù" vang lên không ngừng.
Cầm lên xem, là Trần Minh Tân gọi đến, cô nghiêng đầu liếc vị trí bên cạnh, mơ hồ nhớ tới lúc Trần Minh Tân rời giường, hình như có nói muốn cô dậy ăn sáng.
Nghĩ đến đây, cô cẩn thận nghe điện thoại: "Alo?"
Trần Minh Tân hỏi: "Chưa ăn sáng phải không?"
Anh có mắt thần sao? Cô còn chưa kịp nói gì, anh có thể đoán được cô chưa ra khỏi giường?
"Anh mua bữa sáng để ở bàn ăn, em hâm nóng lên rồi ăn tạm, anh bảo lái xe qua đón em, buổi trưa cùng nhau ăn cơm."
Ngữ điệu Trần Minh Tân có chút chậm, giọng nói êm tai, Tô Ánh Nguyệt nghe một lúc, bỗng đổ dài người trên giường, rất muốn ngủ thêm một giấc nữa.
Không nghe thấy Tô Ánh Nguyệt trả lời, Trần Minh Tân lại lên tiếng: "Có nghe thấy không?"
"Ừm, em nghe thấy rồi, đã dậy." Tô Ánh Nguyệt nói dối mặt không đổi sắc.
"Thật?"
"..." Giả.
Cúp điện thoại, Tô Ánh Nguyệt lập tức rời giường.
Quả nhiên trên bàn ăn có một phần bữa sáng, nhưng mà đã nguội ngắt.
Cô nhớ lúc Trần Minh Tân dậy, cô còn buồn ngủ đến nỗi không mở nổi mắt, chắc hẳn anh dậy rất sớm.
Mặc dù cô không thấy đói, nhưng vì không muốn phụ tấm lòng của Trần Minh Tân, cô đem bữa sáng hâm nóng ăn một chút.
Vừa ăn xong, lái xe cũng vừa tới đón cô.
Lúc này Tô Ánh Nguyệt mới nhận ra, mấy hôm nay, có một chi tiết mà cô không để ý đến.
Trần Minh Tân có lái xe riêng.
Lúc ở Cảnh Thành, mỗi lần ra ngoài đều có lái xe và vệ sĩ đi cùng, trở về thành phố Vân Châu, tới đón cô cũng là lái xe.
Trước đây, cho dù đi đâu Trần Minh Tân cũng đều tự lái xe.
Là trùng hợp sao? Hay là cô quá nhạy cảm?
Tô Ánh Nguyệt mang theo nỗi băn khoăn lên xe, lái xe trực tiếp đưa cô đến câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung.
Trần Minh Tân đợi cô ở phòng khách.
Lúc Nam Sơn nhìn thấy Trần Minh Tân cùng Tô Ánh Nguyệt nắm tay đi vào phòng riêng, đôi mắt cười híp lại, vẫn không quên hướng Tô Ánh Nguyệt nháy mắt, anh ta đã bảo rồi, bảo đảm hai người này không được mấy ngày sẽ làm lành.
Tô Ánh Nguyệt có chút bối rối, giống như thật sự bị Nam Sơn vạch trần.
Quả nhiên là không được mấy ngày đã làm lành rồi.
Trong phòng, Tô Ánh Nguyệt nhịn không được hỏi Trần Minh Tân: "Bây giờ anh không tự lái xe nữa à?"
"Có quá nhiều việc cần làm, có lái xe riêng có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian." Trần Minh Tân gắp thức ăn cho cô, sắc mặt không thay đổi.
Tô Ánh Nguyệt gật đầu nhẹ.
Cơm nước xong xuôi Trần Minh Tân đến công ty.
Tô Ánh Nguyệt thì đi tìm Nam Sơn.
Cô cũng không quên sắp xếp lời nói trước khi gặp Nam Sơn.
Đến cửa phòng làm việc của Nam Sơn, cô gõ cửa rồi đi vào.
Nam Sơn từ trong đống tài liệu ngẩng đầu lên, trông thấy người đi vào là Tô Ánh Nguyệt, tức giận trên khuôn mặt lập tức biến mất, vội vàng đứng dậy: "Mợ chủ?"
Tô Ánh Nguyệt cười nói: "Ở một mình chán quá, tôi tới tìm anh tâm sự."
"Ha ha, vậy à..." Anh ta nhớ Trung Quốc có câu tục ngữ là "Vô sự không đăng tam bảo điện".
Tô Ánh Nguyệt chậm rãi đi về phía anh ta, lúc đi qua giá sách, tiện tay rút quyển tạp chí, làm như vô tình mở miệng: "Dạo này hình như Trần Minh Tân rất bận, các anh gần đây đang bận rộn việc gì vậy?"
Nam Sơn thở dài: "Toàn là những việc liên quan đến công ty thôi, nhưng cụ thể thế nào tôi cũng không rõ, rất lâu rồi anh ấy không bảo tôi đi xử lý công việc gì."
Thấy Tô Ánh Nguyệt hỏi như thế, anh ta mới nhận ra dạo này mình rất ít gặp Trần Minh Tân.
Trừ khi Trần Minh Tân có việc đến tìm, còn không thì không bao giờ thấy đến gặp anh ta.
Trước đây không như vậy, cho dù có chuyện gì, Trần Minh Tân cũng sẽ tìm Nam Sơn xử lý.
Đôi khi con người ta sẽ bị tai và mắt che đậy, có thể thật sự hiểu thấu mọi chuyện, có lẽ chỉ có trái tim.
Không nghe được, không nhìn thấy, đều không quan trọng, dùng trái tim để cảm nhận là tốt nhất.
Nghĩ vậy, cô chậm rãi nắm chặt bàn tay đang nắm lấy tay mình của anh.
Trần Minh Tân cảm giác được động tác nhỏ của cô, quay đầu lại nhìn: "Sao vậy?"
Tô Ánh Nguyệt chỉ lắc đầu.
Trần Minh Tân lặng lẽ đưa tay sờ mặt cô, thấy hơi lạnh liền bước nhanh hơn.
...
Mười một giờ đêm, máy bay hạ cánh xuống thành phố Vân Châu.
Mấy ngày nay Tô Ánh Nguyệt ngủ không ngon giấc, một mặt là do phấn khích vì vừa làm lành với Trần Minh Tân, mặt khác, là bởi vì chuyện của Phong Hải làm cô có chút lo lắng.
Cho nên lúc xuống máy bay cô đã rất buồn ngủ rồi.
"Nơi này ở gần căn hộ của em, bây giờ muộn rồi, đêm nay chúng ta ngủ tạm chỗ em một đêm đi." Nếu như Trần Minh Tân muốn về khu biệt thự hào hoa nhất thành phố Vân Châu thì lại tốn thêm một chút thời gian.
"Ừm."
Thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô, Trần Minh Tân cũng không nhiều lời, bảo lái xe trực tiếp đi qua căn hộ của Tô Ánh Nguyệt.
Đã rất lâu rồi Trần Minh Tân không tới đây.
Bên trong căn hộ sạch sẽ mà ấm áp, vừa vào cửa mùi vị quen thuộc ập đến.
Trần Minh Tân đi vào trước, tìm đến công tắc ở gần cửa một cách quen thuộc, bật điện lên.
Ở cửa không có dép lê dành cho anh, Trần Minh Tân bỏ giày ra đi thẳng vào nhà.
Ánh mắt Tô Ánh Nguyệt rơi trên đôi bàn chân của anh, dừng một chút nói: "Em đi ra cửa hàng tiện lợi ở ngoài cổng một chút."
Nói xong, cô quay người đi nhanh ra thang máy.
Khi Trần Minh Tân đuổi đến nơi, cô đã vào trong thang máy.
Anh không vui nhíu mày, bây giờ khuya rồi, phải đi theo mới được.
Lúc anh xuống đến nơi, Tô Ánh Nguyệt vừa mua đồ từ cửa hàng tiện lợi bước ra.
Tô Ánh Nguyệt sững sờ, đáy lòng cảm thấy ấm áp.
Cô bước nhanh qua: "Ở ngay cổng khu trọ thôi, nửa đêm đói bụng em vẫn thường xuyên xuống đây mua đồ, rất an toàn, anh không cần đi theo đâu."
Trần Minh Tân mím môi, không nói gì.
Mí mắt hạ xuống, che đi sự mất mát trong sâu thẳm đôi mắt anh.
Đúng vậy, lúc anh không ở đây, cô vẫn phải sinh hoạt, phải đi làm rất nhiều việc, cho dù có an toàn hay không.
Mà anh, có lẽ không có cách nào chăm sóc cô cả đời.
...
Đến phòng, Tô Ánh Nguyệt lấy đôi dép nam trong túi ra đặt trước mặt anh: "Mua cho anh đấy, đi vào đi."
Trần Minh Tân nghe lời đi dép vào, vừa như in.
"Vừa vặn, cô bé ở quầy thanh toán bảo là size này còn đúng một đôi, em thật may mắn."
Tô Ánh Nguyệt nheo mắt hài lòng, vừa nói chuyện, vừa đi vào bên trong.
Cô mở cửa tủ lạnh, nhìn thoáng qua bên trong, quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân: "Đi ba bốn ngày, đồ ăn trong nhà đã hỏng hết, bữa sáng ngày mai phải ra ngoài ăn rồi."
Trần Minh Tân đứng ở bên kia, nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Được."
Tô Ánh Nguyệt đóng cửa tủ lạnh lại, nhìn Trần Minh Tân thật sâu.
Cô cảm thấy Trần Minh Tân có chút khác thường.
Hình như... tính tình thay đổi tốt hơn một chút?
Mặc kệ tính tình của anh tốt hay là xấu, từ nay về sau, cô sẽ không tuỳ tiện rời xa anh nữa.
...
Ngày hôm sau, Tô Ánh Nguyệt ngủ một giấc đến mười giờ sáng.
Cô choáng váng từ trên giường ngồi dậy, điện thoại di động đặt ở đầu giường bỗng "ù ù" vang lên không ngừng.
Cầm lên xem, là Trần Minh Tân gọi đến, cô nghiêng đầu liếc vị trí bên cạnh, mơ hồ nhớ tới lúc Trần Minh Tân rời giường, hình như có nói muốn cô dậy ăn sáng.
Nghĩ đến đây, cô cẩn thận nghe điện thoại: "Alo?"
Trần Minh Tân hỏi: "Chưa ăn sáng phải không?"
Anh có mắt thần sao? Cô còn chưa kịp nói gì, anh có thể đoán được cô chưa ra khỏi giường?
"Anh mua bữa sáng để ở bàn ăn, em hâm nóng lên rồi ăn tạm, anh bảo lái xe qua đón em, buổi trưa cùng nhau ăn cơm."
Ngữ điệu Trần Minh Tân có chút chậm, giọng nói êm tai, Tô Ánh Nguyệt nghe một lúc, bỗng đổ dài người trên giường, rất muốn ngủ thêm một giấc nữa.
Không nghe thấy Tô Ánh Nguyệt trả lời, Trần Minh Tân lại lên tiếng: "Có nghe thấy không?"
"Ừm, em nghe thấy rồi, đã dậy." Tô Ánh Nguyệt nói dối mặt không đổi sắc.
"Thật?"
"..." Giả.
Cúp điện thoại, Tô Ánh Nguyệt lập tức rời giường.
Quả nhiên trên bàn ăn có một phần bữa sáng, nhưng mà đã nguội ngắt.
Cô nhớ lúc Trần Minh Tân dậy, cô còn buồn ngủ đến nỗi không mở nổi mắt, chắc hẳn anh dậy rất sớm.
Mặc dù cô không thấy đói, nhưng vì không muốn phụ tấm lòng của Trần Minh Tân, cô đem bữa sáng hâm nóng ăn một chút.
Vừa ăn xong, lái xe cũng vừa tới đón cô.
Lúc này Tô Ánh Nguyệt mới nhận ra, mấy hôm nay, có một chi tiết mà cô không để ý đến.
Trần Minh Tân có lái xe riêng.
Lúc ở Cảnh Thành, mỗi lần ra ngoài đều có lái xe và vệ sĩ đi cùng, trở về thành phố Vân Châu, tới đón cô cũng là lái xe.
Trước đây, cho dù đi đâu Trần Minh Tân cũng đều tự lái xe.
Là trùng hợp sao? Hay là cô quá nhạy cảm?
Tô Ánh Nguyệt mang theo nỗi băn khoăn lên xe, lái xe trực tiếp đưa cô đến câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung.
Trần Minh Tân đợi cô ở phòng khách.
Lúc Nam Sơn nhìn thấy Trần Minh Tân cùng Tô Ánh Nguyệt nắm tay đi vào phòng riêng, đôi mắt cười híp lại, vẫn không quên hướng Tô Ánh Nguyệt nháy mắt, anh ta đã bảo rồi, bảo đảm hai người này không được mấy ngày sẽ làm lành.
Tô Ánh Nguyệt có chút bối rối, giống như thật sự bị Nam Sơn vạch trần.
Quả nhiên là không được mấy ngày đã làm lành rồi.
Trong phòng, Tô Ánh Nguyệt nhịn không được hỏi Trần Minh Tân: "Bây giờ anh không tự lái xe nữa à?"
"Có quá nhiều việc cần làm, có lái xe riêng có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian." Trần Minh Tân gắp thức ăn cho cô, sắc mặt không thay đổi.
Tô Ánh Nguyệt gật đầu nhẹ.
Cơm nước xong xuôi Trần Minh Tân đến công ty.
Tô Ánh Nguyệt thì đi tìm Nam Sơn.
Cô cũng không quên sắp xếp lời nói trước khi gặp Nam Sơn.
Đến cửa phòng làm việc của Nam Sơn, cô gõ cửa rồi đi vào.
Nam Sơn từ trong đống tài liệu ngẩng đầu lên, trông thấy người đi vào là Tô Ánh Nguyệt, tức giận trên khuôn mặt lập tức biến mất, vội vàng đứng dậy: "Mợ chủ?"
Tô Ánh Nguyệt cười nói: "Ở một mình chán quá, tôi tới tìm anh tâm sự."
"Ha ha, vậy à..." Anh ta nhớ Trung Quốc có câu tục ngữ là "Vô sự không đăng tam bảo điện".
Tô Ánh Nguyệt chậm rãi đi về phía anh ta, lúc đi qua giá sách, tiện tay rút quyển tạp chí, làm như vô tình mở miệng: "Dạo này hình như Trần Minh Tân rất bận, các anh gần đây đang bận rộn việc gì vậy?"
Nam Sơn thở dài: "Toàn là những việc liên quan đến công ty thôi, nhưng cụ thể thế nào tôi cũng không rõ, rất lâu rồi anh ấy không bảo tôi đi xử lý công việc gì."
Thấy Tô Ánh Nguyệt hỏi như thế, anh ta mới nhận ra dạo này mình rất ít gặp Trần Minh Tân.
Trừ khi Trần Minh Tân có việc đến tìm, còn không thì không bao giờ thấy đến gặp anh ta.
Trước đây không như vậy, cho dù có chuyện gì, Trần Minh Tân cũng sẽ tìm Nam Sơn xử lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.