Chương 267: Tô ánh nguyệt không phải ngoại lệ nữa
Tiểu Chủ
25/11/2020
“Không cần sợ, có tôi ở đây.”
Huỳnh Tiến Dương làm như không thấy biểu cảm của Tô Ánh Nguyệt, tay dùng sức kéo Tô Ánh Nguyệt vào trong lòng, bàn tay đặt trên eo của cô, biểu tình trên mặt có thể chảy ra cả nước.
Tô Ánh Nguyệt nghe thấy thì tức giận, mặt đen lại: “Anh nói linh tinh cái gì, anh bỏ tay ra!”
Bị Huỳnh Tiến Dương ôm vào trong lòng, cô chỉ cảm thấy ghê tởm.
Cả ngày hôm qua cô đều không có ăn bữa cơm nào tử tế, ngủ cũng không ngon giấc, vốn dĩ đã có chút mệt mỏi, Huỳnh Tiến Dương là đàn ông, lực anh tự nhiên cũng lớn.
Cho dù cô có phí lực vùng vẫy thì cũng không có ích gì, đều không thể thoát khỏi cái ôm của Huỳnh Tiến Dương.
Ở trước mặt Trần Minh Tân, bị người đàn ông khác ôm chặt, cô cảm thấy ghê tởm vừa thấy khó chịu vừa hoảng sợ, tất cả những cảm xúc đều đang dày vò cô.
Lúc đó, cô chỉ cảm thấy đầu mình đau nhức, mắt tối sầm lại.
Cô quay đầu nhìn Trần Minh Tân, lại nhìn Cố Hàm Yên đang ở bên cạnh nói vào tai Trần Minh Tân cái gì đó.
Cố Hàm Yên chú ý đến ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt, khóe miệng hơi nhếch lên, càng sát lại gần Trần Minh Tân, dùng giọng nói chỉ để hai người có thể nghe thấy: “Quản gia Trần vừa gọi điện đến, nói ông ngoại tỉnh rồi, muốn gặp anh.”
Trần Minh Tân nghe vậy thì hơi nhíu mày, phản ứng đầu tiên là nhìn sang Tô Ánh Nguyệt.
Cố Hàm Yên lại nói tiếp: “Tình hình của ông ngoại không qua lạc quan, chúng ta đi thăm ông ngoại trước đã, anh xem...”
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Trần Minh Tân nhìn Tô Ánh Nguyệt đang “ngoan ngoãn” nằm trong lòng Huỳnh Tiến Dương thì gân xanh trên trán nổi lên, trong mắt hằn lên tia máu.
Tô Ánh Nguyệt chú ý đến ánh mắt của Trần Minh Tân, thế nhưng cô không có sức đẩy Huỳnh Tiến Dương ra, chỉ có thể bất lực nhìn Trần Minh Tân lắc đầu.
Cô muốn giải thích với anh, cô và Huỳnh Tiến Dương không có xảy ra chuyện gì, cũng không có lén lút làm gì, cô cũng không muốn bị Huỳnh Tiến Dương chạm vào...
Trần Minh Tân bước lên hai bước, biểu cảm âm trầm tựa như diêm la đại ngục.
Anh kéo Tô Ánh Nguyệt lại, dùng chân đá một cước vào bụng của Huỳnh Tiến Dương, giọng nói có phần hơi khàn: “Lần trước đánh quá nhẹ phải không?”
Huỳnh Tiến Dương ngã xuống đất, mặt mày nhăn nhó đau đớn, tay ôm lấy bụng miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng anh ta lại nở nụ cười kỳ dị, nhìn Trần Minh Tân khiêu khích: “Sao hả, thấy Ánh Nguyệt phản bội cậu, cho nên thẹn quá hóa giận?”
Mặt mày Trần Minh Tân biến sắc, ánh mắt trở nên ác hận.
Chính vào lúc đó, Cố Hàm Yên đột nhiên kêu anh một tiếng: “Minh Tân!”
Tô Ánh Nguyệt nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của Cố Hàm Yên, dường như muốn ngăn Trần Minh Tân đánh nhau.
Mà sau khi Trần Minh Tân nghe thấy cô ta nói, lại không có tiếp tục động thủ nữa, quay người đi ra ngoài.
Tô Ánh Nguyệt nhìn theo bóng lưng của anh, trái tim bỗng trống rỗng, lớn tiếng gọi tên anh.
Trần Minh Tân nghe thấy âm thanh yếu ớt của cô, bước chân hơi dừng lại, mặt mày lo lắng, giọng nói không có chút gợn sóng: “Nam Sơn rất nhanh sẽ đến đây.”
Chỉ để lại một câu này, Trần Minh Tân và Cố Hàm Yên cùng nhau rời đi.
Sau khi hai người rời đi thì có hai vệ sĩ bước vào, đem Huỳnh Tiến Dương ra ngoài.
Trong phòng giống như giông bão quét qua, chỉ lưu lại mặt đấy lộn xộn và sự yên tĩnh vô bờ.
Cuối cùng, Trần Minh Tân vẫn không bằng lòng tin tưởng cô sao?
Nếu như anh tin cô, sao có thể cùng Cố Hàm Yên rời đi, bỏ mặc cô không quan tâm.
...
Trần Minh Tân để mấy vệ sĩ ở lại đây, ngồi vào trong xe cùng Cố Hàm Yên quay trở lại bệnh viện.
Tối qua sau khi không gọi được cho Tô Ánh Nguyệt, ý thức chuyện gì đó xảy ra nhưng không thể phân thân nên chỉ có thể phái thủ hạ đi tìm.
Quá nửa đêm cũng không tin tức, anh không ngồi đợi được nữa, sau đó cùng thủ hạ ra ngoài tìm.
Anh xem camera giám sát, khi thấy Tô Ánh Nguyệt tự nguyện đi cùng Huỳnh Tiến Dương thì trong lòng anh ngay cả ý nghĩ giết người cũng có.
Tuy không tin vào lời nói của Huỳnh Tiến Dương nhưng anh không thể bình tĩnh đối mặt với Tô Ánh Nguyệt được, ông ngoại bệnh tình nguy kịch, Tô Ánh Nguyệt cả đêm lại ở cùng với Huỳnh Tiến Dương...Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Hai người đối với anh đều rất quan trọng, cùng lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến anh không thể bình tĩnh được.
Sau khi chắc chắn Tô Ánh Nguyệt an toàn thì kêu Nam Sơn đến đón Tô Ánh Nguyệt, để Nam Sơn trông chừng cô thì sẽ không xảy ra vấn đề nữa.
Trần Úc Xuyên có dục vọng kiểm soát rất lớn, luôn muốn anh kế thừa gia tộc Mogwynn cho nên những năm này, anh luôn cùng “chơi cờ” với Trần Úc Xuyên.
Nhưng, mặc kệ Trần Úc Xuyên có dục vọng kiểm soát lớn bao nhiêu, nhưng quan tâm anh là sự thật.
Bệnh tình của Trần Úc Xuyên trở nặng khiến Trần Minh Tân có chút lo lắng.
“Minh Tân, có câu này không biết em có nên nói không.” Cố Hàm Yên sau khi lên xe thì luôn chú ý biểu cảm của Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân đầu cũng không quay lại, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa xe, buồn bực châm điếu thuốc, rồi chậm rãi nói: “Vậy thì đừng nói.”
Trên mặt Cố Hàm Yên hiện lên tia lúng túng.
Trần Minh Tân nhìn bề ngoài thì như một người đàn ông lịch lãm, nhưng trong cốt tủy của anh là sự ngang bướng.
Người quý tộc bình thường mặc kệ ghét cô gái trước mặt bao nhiêu, ít nhất sẽ duy trì phong độ của một người đàn ông lịch thiệp, nhưng Trần Minh Tân không giống vậy, anh không để tâm những điều này.
Cố Hàm Yên thậm chí cảm thấy, anh cái gì cũng không để tâm.
Thế nhưng, Tô Ánh Nguyệt lại là ngoại lệ.
Có điều, sau hôm nay, Tô Ánh Nguyệt sẽ không phải ngoại lệ nữa.
Nghĩ đến điểm này, sắc mặt của Cố Hàm Yên mới dễ nhìn hơn vài phần.
...
Tô Ánh Nguyệt cũng không biết ngồi trên sàn bao lâu, khi nghe thấy tiếng động cơ xe ở bên ngoài thì cô mới hoàn hồn lại.
Trước đấy Trần Minh Tân có nói Nam Sơn sẽ qua đây, chắc là Nam Sơn đến rồi.
Tô Ánh Nguyệt chậm rãi đứng dậy, đang định đi ra thì nghe thấy đánh nhau từ bên ngoài. Tim đập nhanh, không đợi cô đi ra thì một đám người đã xông từ cửa vào.
Tô Ánh Nguyệt lùi lại theo bản năng, hỏi: “Các người là ai?”
Nam Sơn đâu?
Tô Ánh Nguyệt không chắc chắn bọn họ có phải Nam Sơn dẫn đến không, nhưng nếu như Nam Sơn dẫn đến, Nam Sơn đang ở đâu? Vừa rồi bọn họ đánh nhau với ai?
Tô Ánh Nguyệt nhảy cảm lùi sau hai bước, xông vào đều là đàn ông, tổng cộng có sáu người, phòng lại chỉ có một cửa đi lại và hai cửa sổ.
Nếu như những người đàn ông này không có ý tốt với cô, vậy thì cô mọc cánh khó bay, chẳng lẽ chỉ có thể --- nhảy cửa sổ!
“Chúng tôi đương nhiên có thể khiến cô khoái hoạt” Một người đàn ông trong số đó nở nụ cười nham nhở, đem một thứ trong tay vứt ra sàn.
Tô Ánh Nguyệt nhìn kỹ, là một con dao dính máu.
Vừa rồi cô nghe thấy tiếng đánh nhau là...
Rồi một tiếng “rầm” vanh lên, cửa phòng lần nữa đóng lại.
“Các người biết tôi là ai không? Trần Minh Tân là chồng của tôi, các anh đừng có mà làm bừa!” Dưới tình thế khẩn cấp, Tô Ánh Nguyệt chỉ có thể nhắc đến tên của Trần Minh Tân.
Ở thời điểm này, cô lại thấy có chút may mắn, hôm qua Trần Minh Tân để lộ thân phận, ít nhất mấy người này nghe thấy tên của Trần Minh Tân sẽ do dự, để cô tranh thủ tìm kiếm cơ hội
Huỳnh Tiến Dương làm như không thấy biểu cảm của Tô Ánh Nguyệt, tay dùng sức kéo Tô Ánh Nguyệt vào trong lòng, bàn tay đặt trên eo của cô, biểu tình trên mặt có thể chảy ra cả nước.
Tô Ánh Nguyệt nghe thấy thì tức giận, mặt đen lại: “Anh nói linh tinh cái gì, anh bỏ tay ra!”
Bị Huỳnh Tiến Dương ôm vào trong lòng, cô chỉ cảm thấy ghê tởm.
Cả ngày hôm qua cô đều không có ăn bữa cơm nào tử tế, ngủ cũng không ngon giấc, vốn dĩ đã có chút mệt mỏi, Huỳnh Tiến Dương là đàn ông, lực anh tự nhiên cũng lớn.
Cho dù cô có phí lực vùng vẫy thì cũng không có ích gì, đều không thể thoát khỏi cái ôm của Huỳnh Tiến Dương.
Ở trước mặt Trần Minh Tân, bị người đàn ông khác ôm chặt, cô cảm thấy ghê tởm vừa thấy khó chịu vừa hoảng sợ, tất cả những cảm xúc đều đang dày vò cô.
Lúc đó, cô chỉ cảm thấy đầu mình đau nhức, mắt tối sầm lại.
Cô quay đầu nhìn Trần Minh Tân, lại nhìn Cố Hàm Yên đang ở bên cạnh nói vào tai Trần Minh Tân cái gì đó.
Cố Hàm Yên chú ý đến ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt, khóe miệng hơi nhếch lên, càng sát lại gần Trần Minh Tân, dùng giọng nói chỉ để hai người có thể nghe thấy: “Quản gia Trần vừa gọi điện đến, nói ông ngoại tỉnh rồi, muốn gặp anh.”
Trần Minh Tân nghe vậy thì hơi nhíu mày, phản ứng đầu tiên là nhìn sang Tô Ánh Nguyệt.
Cố Hàm Yên lại nói tiếp: “Tình hình của ông ngoại không qua lạc quan, chúng ta đi thăm ông ngoại trước đã, anh xem...”
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Trần Minh Tân nhìn Tô Ánh Nguyệt đang “ngoan ngoãn” nằm trong lòng Huỳnh Tiến Dương thì gân xanh trên trán nổi lên, trong mắt hằn lên tia máu.
Tô Ánh Nguyệt chú ý đến ánh mắt của Trần Minh Tân, thế nhưng cô không có sức đẩy Huỳnh Tiến Dương ra, chỉ có thể bất lực nhìn Trần Minh Tân lắc đầu.
Cô muốn giải thích với anh, cô và Huỳnh Tiến Dương không có xảy ra chuyện gì, cũng không có lén lút làm gì, cô cũng không muốn bị Huỳnh Tiến Dương chạm vào...
Trần Minh Tân bước lên hai bước, biểu cảm âm trầm tựa như diêm la đại ngục.
Anh kéo Tô Ánh Nguyệt lại, dùng chân đá một cước vào bụng của Huỳnh Tiến Dương, giọng nói có phần hơi khàn: “Lần trước đánh quá nhẹ phải không?”
Huỳnh Tiến Dương ngã xuống đất, mặt mày nhăn nhó đau đớn, tay ôm lấy bụng miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng anh ta lại nở nụ cười kỳ dị, nhìn Trần Minh Tân khiêu khích: “Sao hả, thấy Ánh Nguyệt phản bội cậu, cho nên thẹn quá hóa giận?”
Mặt mày Trần Minh Tân biến sắc, ánh mắt trở nên ác hận.
Chính vào lúc đó, Cố Hàm Yên đột nhiên kêu anh một tiếng: “Minh Tân!”
Tô Ánh Nguyệt nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của Cố Hàm Yên, dường như muốn ngăn Trần Minh Tân đánh nhau.
Mà sau khi Trần Minh Tân nghe thấy cô ta nói, lại không có tiếp tục động thủ nữa, quay người đi ra ngoài.
Tô Ánh Nguyệt nhìn theo bóng lưng của anh, trái tim bỗng trống rỗng, lớn tiếng gọi tên anh.
Trần Minh Tân nghe thấy âm thanh yếu ớt của cô, bước chân hơi dừng lại, mặt mày lo lắng, giọng nói không có chút gợn sóng: “Nam Sơn rất nhanh sẽ đến đây.”
Chỉ để lại một câu này, Trần Minh Tân và Cố Hàm Yên cùng nhau rời đi.
Sau khi hai người rời đi thì có hai vệ sĩ bước vào, đem Huỳnh Tiến Dương ra ngoài.
Trong phòng giống như giông bão quét qua, chỉ lưu lại mặt đấy lộn xộn và sự yên tĩnh vô bờ.
Cuối cùng, Trần Minh Tân vẫn không bằng lòng tin tưởng cô sao?
Nếu như anh tin cô, sao có thể cùng Cố Hàm Yên rời đi, bỏ mặc cô không quan tâm.
...
Trần Minh Tân để mấy vệ sĩ ở lại đây, ngồi vào trong xe cùng Cố Hàm Yên quay trở lại bệnh viện.
Tối qua sau khi không gọi được cho Tô Ánh Nguyệt, ý thức chuyện gì đó xảy ra nhưng không thể phân thân nên chỉ có thể phái thủ hạ đi tìm.
Quá nửa đêm cũng không tin tức, anh không ngồi đợi được nữa, sau đó cùng thủ hạ ra ngoài tìm.
Anh xem camera giám sát, khi thấy Tô Ánh Nguyệt tự nguyện đi cùng Huỳnh Tiến Dương thì trong lòng anh ngay cả ý nghĩ giết người cũng có.
Tuy không tin vào lời nói của Huỳnh Tiến Dương nhưng anh không thể bình tĩnh đối mặt với Tô Ánh Nguyệt được, ông ngoại bệnh tình nguy kịch, Tô Ánh Nguyệt cả đêm lại ở cùng với Huỳnh Tiến Dương...Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Hai người đối với anh đều rất quan trọng, cùng lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến anh không thể bình tĩnh được.
Sau khi chắc chắn Tô Ánh Nguyệt an toàn thì kêu Nam Sơn đến đón Tô Ánh Nguyệt, để Nam Sơn trông chừng cô thì sẽ không xảy ra vấn đề nữa.
Trần Úc Xuyên có dục vọng kiểm soát rất lớn, luôn muốn anh kế thừa gia tộc Mogwynn cho nên những năm này, anh luôn cùng “chơi cờ” với Trần Úc Xuyên.
Nhưng, mặc kệ Trần Úc Xuyên có dục vọng kiểm soát lớn bao nhiêu, nhưng quan tâm anh là sự thật.
Bệnh tình của Trần Úc Xuyên trở nặng khiến Trần Minh Tân có chút lo lắng.
“Minh Tân, có câu này không biết em có nên nói không.” Cố Hàm Yên sau khi lên xe thì luôn chú ý biểu cảm của Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân đầu cũng không quay lại, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa xe, buồn bực châm điếu thuốc, rồi chậm rãi nói: “Vậy thì đừng nói.”
Trên mặt Cố Hàm Yên hiện lên tia lúng túng.
Trần Minh Tân nhìn bề ngoài thì như một người đàn ông lịch lãm, nhưng trong cốt tủy của anh là sự ngang bướng.
Người quý tộc bình thường mặc kệ ghét cô gái trước mặt bao nhiêu, ít nhất sẽ duy trì phong độ của một người đàn ông lịch thiệp, nhưng Trần Minh Tân không giống vậy, anh không để tâm những điều này.
Cố Hàm Yên thậm chí cảm thấy, anh cái gì cũng không để tâm.
Thế nhưng, Tô Ánh Nguyệt lại là ngoại lệ.
Có điều, sau hôm nay, Tô Ánh Nguyệt sẽ không phải ngoại lệ nữa.
Nghĩ đến điểm này, sắc mặt của Cố Hàm Yên mới dễ nhìn hơn vài phần.
...
Tô Ánh Nguyệt cũng không biết ngồi trên sàn bao lâu, khi nghe thấy tiếng động cơ xe ở bên ngoài thì cô mới hoàn hồn lại.
Trước đấy Trần Minh Tân có nói Nam Sơn sẽ qua đây, chắc là Nam Sơn đến rồi.
Tô Ánh Nguyệt chậm rãi đứng dậy, đang định đi ra thì nghe thấy đánh nhau từ bên ngoài. Tim đập nhanh, không đợi cô đi ra thì một đám người đã xông từ cửa vào.
Tô Ánh Nguyệt lùi lại theo bản năng, hỏi: “Các người là ai?”
Nam Sơn đâu?
Tô Ánh Nguyệt không chắc chắn bọn họ có phải Nam Sơn dẫn đến không, nhưng nếu như Nam Sơn dẫn đến, Nam Sơn đang ở đâu? Vừa rồi bọn họ đánh nhau với ai?
Tô Ánh Nguyệt nhảy cảm lùi sau hai bước, xông vào đều là đàn ông, tổng cộng có sáu người, phòng lại chỉ có một cửa đi lại và hai cửa sổ.
Nếu như những người đàn ông này không có ý tốt với cô, vậy thì cô mọc cánh khó bay, chẳng lẽ chỉ có thể --- nhảy cửa sổ!
“Chúng tôi đương nhiên có thể khiến cô khoái hoạt” Một người đàn ông trong số đó nở nụ cười nham nhở, đem một thứ trong tay vứt ra sàn.
Tô Ánh Nguyệt nhìn kỹ, là một con dao dính máu.
Vừa rồi cô nghe thấy tiếng đánh nhau là...
Rồi một tiếng “rầm” vanh lên, cửa phòng lần nữa đóng lại.
“Các người biết tôi là ai không? Trần Minh Tân là chồng của tôi, các anh đừng có mà làm bừa!” Dưới tình thế khẩn cấp, Tô Ánh Nguyệt chỉ có thể nhắc đến tên của Trần Minh Tân.
Ở thời điểm này, cô lại thấy có chút may mắn, hôm qua Trần Minh Tân để lộ thân phận, ít nhất mấy người này nghe thấy tên của Trần Minh Tân sẽ do dự, để cô tranh thủ tìm kiếm cơ hội
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.