Chương 530: TÔI VÀ TRẦN MINH TÂN TỪNG LIÊN LẠC
Tiểu Chủ
18/02/2021
Chuyên gia trang điểm đang trang điểm cho Tô Ánh Nguyệt, Trần Minh Tân
thì ngồi ở một bên nhìn chằm chằm vào cô, giống như là rất hứng thú với
việc trang điểm của phụ nữ vậy.
Tô Ánh Nguyệt đương nhiên là biết Trần Minh Tân không phải là đang có hứng thú với mấy chuyện trang điểm này rồi, trước đây lúc ở nhà, cô cũng thường xuyên trang điểm ở trước mặt của Trần Minh Tân, nên điều này đối với Trần Minh Tân mà nói không có gì kỳ lạ cả.
Anh ấy chỉ là không muốn đến bữa tiệc sớm, để giúp Trần Úc Xuyên tiếp đãi mấy vị khách trong buổi tiệc mà thôi.
Mấy loại bữa tiệc này nhàm chán cực kỳ.
Tô Ánh Nguyệt biết suy nghĩ trong lòng của anh, nhưng cũng chỉ là quay đầu nhìn anh một cái, không có nói gì nhiều.
Cho đến khi cô trang điểm xong rồi đi đến trước mặt Trần Minh Tân: “Xong rồi, chúng ta có thể ra ngoài rồi.
Trần Minh Tân không có lập tức nói chuyện, anh đưa tay kéo Tô Ánh Nguyệt vào trong lòng mình, ánh mắt anh rơi trên đôi môi đã son môi của cô.
Tô Ánh Nguyệt vội vàng đưa tay che môi mình lại: “Có son…”
Cho nên không thể hôn a…
Trần Minh Tân nghe vậy thì liền bất mãn nhướng mày lên, nói: “Vội cái gì chứ, bây giờ mà xuất hiện, bữa tiệc mà không kết thúc thì không thoát thân được đâu.”
Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ một hồi, cũng cảm thấy điều này rất có lý nên cũng không tranh luận với anh nữa.
Nhưng cô đã quên mất đi một điều, người càng xuất hiện muộn, thì sẽ càng thu hút ánh mắt người khác hơn.
Nửa tiếng sau, sau khi cô và Trần Minh Tân xuất hiện ở bữa tiệc, Tô Ánh Nguyệt mới lĩnh hội được điều này.
Trong bữa tiệc, người da vàng ngũ quan nhu hoà và người tây phương ngũ quan sâu sắc, mỗi bên gần như là chiếm một nửa.
Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân vừa xuất hiện thì liền nhận được sự quan tâm nhiệt tình từ bốn phương tám hướng.
Trần Minh Tân mặc một thân vest đen, lại cộng thêm ngũ quan anh tuấn bất phàm, khí thế trên người lại mạnh, làm cho anh trông thần bí và thâm trầm khiến người ta không dám tiến gần, nhưng lại nhịn không được mà đưa mắt nhìn nhiều hơn một chút.
Tô Ánh Nguyệt khoác tay anh, cũng không hề kém cạnh.
Bộ lễ phục hôm nay của cô là do Trần Minh Tân chọn cho cô, chiếc đầm ngắn màu đỏ tươi, độ dài đúng lúc che phủ đến nơi cách đầu gối một tấc, phong cách đơn giản sang trọng mà bất phàm, mái tóc xoăn dài xoã ở trên vai, khuôn mặt được trang điểm tinh tế, cô vốn đã rất xinh đẹp rồi, bây giờ ăn vận chỉnh chu như vậy lại càng rực rỡ diễm lệ hơn.
Ánh mắt của những người đàn ông dừng lại trên người của Tô Ánh Nguyệt càng lâu hơn, sau đó lúc nhận được tầm mắt của Trần Minh Tân, họ liền bị kinh hoảng mà vội thu ánh mắt lại.
Trong ánh mắt của mấy người này, có đánh giá, có suy nghĩ, nhưng không có ai tiến lên trước chào hỏi hết.
Còn có một nguyên nhân, đó là do khí phách trên người của Trần Minh Tân quá lớn, anh luôn nhìn thẳng mà đi về phía trước, khiến người ta không dám tự tiện mở lời.
Hai người đi thẳng đến trước mặt Trần Úc Xuyên.
Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân gọi: “Ông ngoại.”
“Ừm.” Trần Úc Xuyên không nóng không lạnh mà đáp một tiếng, ánh mắt quét qua quét lại trên người hai người một cái, rồi khẽ nhướng mày và thu tầm mắt lại.
Lúc này, trong đám người vang lên một tiếng ồn ào.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu qua trước, vừa nhìn thì thấy Aika từ ngoài cửa bước tới.
Công chúa Aika được sủng ái nhất trong Hoàng thất nước J.
Đã mấy tháng không gặp, Aika đen hơn so với trước đây một chút, nhưng mà cả người trông rất có tinh thần, làn da màu lúa mì mang theo một vẻ đẹp vừa mạnh mẽ vừa quyến rũ.
Dường như là cảm nhận được ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt, Aika đưa mắt nhìn qua bên này, lúc cô ta nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt thì trên mặt liền loé qua một ý cười, còn chớp chớp mắt với cô nữa.
Tô Ánh Nguyệt sững sờ, rồi quay đầu nhìn qua Trần Minh Tân, phát hiện sắc mặt của Trần Minh Tân không được tốt lắm.
“Sao vậy?” Tô Ánh Nguyệt tiến gần anh một chút, nhỏ tiếng hỏi anh.
Trần Minh Tân không có nói gì, chỉ là đưa tay nắm lấy bàn tay của cô.
Aika hình như là rất được hoan nghênh, lúc cô ta đi tới bên này thì trên đường đi không ngừng có người chào hỏi với cô ta.
Mà Trần Úc Xuyên cũng đã đứng dậy, đi về hướng của Aika.
Aika cuối cùng cũng xuyên qua đám người đi tới đây, đầu tiên là ôm lấy Trần Úc Xuyên một cái: “Ngài bá tước.”
“Không ngờ công chúa lại dành thời gian đến đây, tôi rất là vinh hạnh.” Trần Úc Xuyên lịch sự đáp lại cái ôm, nở nụ cười niềm nở nói.
“Thời gian này tôi đều rất bận, nhưng mà tôi nghe nói bạn cũ của tôi về rồi, nên đương nhiên là phải qua đây chứ.” Cô ta nói xong thì quay đầu nhìn sang Tô Ánh Nguyệt: “Ánh Nguyệt, cô nói đúng không?”
Tô Ánh Nguyệt không ngờ Aika lại đột nhiên quay đầu qua nhìn cô, cô sững sờ một lát rồi mới lên tiếng nói: “Công chúa.”
“Giữa chúng ta không cần xa cách như vậy, cô gọi tên tôi là được rồi.” Ý cười trên gương mặt Aika dần trở nên nồng đậm hơn.
Xung quanh đã vang lên tiếng bàn tán.
Ánh mắt của Trần Úc Xuyên đã có một sự thay đổi nhỏ đến không thể phát giác ra được, nhưng không có nói gì mà chỉ cười hùa theo.
“Tôi đã rất lâu không được gặp Ánh Nguyệt rồi, tôi muốn nói chuyện với cô ấy, ngài bá tước và anh Trần không ngại chứ.” Aika nói lời này xong thì đã khoác lên cánh tay của Tô Ánh Nguyệt rồi.
Tô Ánh Nguyệt đến nước J lâu như vậy rồi, gần như là đã quên mất cô Aika này.
Aika đột nhiên xuất hiện ở bữa tiệc, rồi còn biểu hiện ra một bộ dạng như rất thân thiết với cô, cô không hiểu Aika muốn làm gì cho lắm, nên liền dời ánh mắt lên người của Trần Minh Tân.
Sau khi cảm nhận được cái gật đầu nhẹ nhàng không dễ phát giác ra được của Trần Minh Tân, trong lòng Tô Ánh Nguyệt đã có chắc chắn.
Thì ra việc Aika đến đây có liên quan đến Trần Minh Tân, cô mím môi mỉm cười với anh, rồi quay đầu sang nói với Aika: “Đương nhiên anh ấy sẽ không ngại rồi.”
Cô và Aika đích thực là đã rất lâu không gặp qua rồi, cũng chưa tới mức là tình bạn sâu sắc.
Nhưng mà cảm giác mà Aika mang đến cho cô cũng không tệ.
Chí ít là không giống như Trần Úc Xuyên, khiến cô bất an hoảng sợ.
Sau đó, Aika và Tô Ánh Nguyệt rời đi.
Hai người ngồi xuống ở một ghế sofa, Tô Ánh Nguyệt nhịn không được mà quay đầu nhìn qua Trần Minh Tân, nhìn thấy anh đang ở cùng Trần Úc Xuyên, bắt đầu đi chào hỏi những người khác.
“Là Trần Minh Tân đã thông báo cho cô chuyện bữa tiệc…mời cô đến đây sao?” Tô Ánh Nguyệt châm chước một hồi rồi mới dùng chữ ‘mời’.
Aika suy cho cùng là công chúa, cô cũng không thể hỏi có phải là Trần Minh Tân đã kêu cô ta đến đây hay không được, như vậy thì có lẽ sẽ làm tổn hại uy nghiêm của công chúa.
Aika mỉm cười một cái: “Thời gian này tôi đang huấn luyện đặc biệt trong bộ đội, rất là bận rộn, chính là bận đến mức ngay cả đi toilet cũng phải tính toán thời gian kỹ lưỡng nữa, trước đó ngài bá tước có gửi thư mời cho tôi, nhưng tôi không có ý định đi, thế nhưng sau này nghe nói cô ở đây nên tôi ghé qua.”
“Vinh hạnh của tôi.” Có ma mới tin lời của Aika đó.
Aika nhìn chằm chằm vào Tô Ánh Nguyệt, sau một hồi thì cô ta cười phì nói: “Phải, trước khi đến tôi có liên lạc với Trần Minh Tân, được rồi tiếp theo đây, tôi phải đưa mợ chủ Trần đi làm quen với bạn mới rồi.”
Lúc cô ta nói lời này, ánh mắt đang đặt ở đằng sau Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn một cái, lúc này mới phát hiện có vài người phụ nữ đang đi về hướng này.
“Công chúa.” Mấy người phụ nữ đó đi tới, rất tôn kính với Aika.
Tuy Aika là công chúa, nhưng cô ta là quân nhân, đem thanh xuân và nhiệt huyết của mình đều đặt trong bộ đội, vì quốc gia và nhân dân, cho nên sự tôn kính mà cô ta nhận được khác với sự tôn kính mà các thành viên khác trong Hoàng thất có thể nhận được.
Bọn họ là thật lòng yêu kính Aika.
Tô Ánh Nguyệt đương nhiên là biết Trần Minh Tân không phải là đang có hứng thú với mấy chuyện trang điểm này rồi, trước đây lúc ở nhà, cô cũng thường xuyên trang điểm ở trước mặt của Trần Minh Tân, nên điều này đối với Trần Minh Tân mà nói không có gì kỳ lạ cả.
Anh ấy chỉ là không muốn đến bữa tiệc sớm, để giúp Trần Úc Xuyên tiếp đãi mấy vị khách trong buổi tiệc mà thôi.
Mấy loại bữa tiệc này nhàm chán cực kỳ.
Tô Ánh Nguyệt biết suy nghĩ trong lòng của anh, nhưng cũng chỉ là quay đầu nhìn anh một cái, không có nói gì nhiều.
Cho đến khi cô trang điểm xong rồi đi đến trước mặt Trần Minh Tân: “Xong rồi, chúng ta có thể ra ngoài rồi.
Trần Minh Tân không có lập tức nói chuyện, anh đưa tay kéo Tô Ánh Nguyệt vào trong lòng mình, ánh mắt anh rơi trên đôi môi đã son môi của cô.
Tô Ánh Nguyệt vội vàng đưa tay che môi mình lại: “Có son…”
Cho nên không thể hôn a…
Trần Minh Tân nghe vậy thì liền bất mãn nhướng mày lên, nói: “Vội cái gì chứ, bây giờ mà xuất hiện, bữa tiệc mà không kết thúc thì không thoát thân được đâu.”
Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ một hồi, cũng cảm thấy điều này rất có lý nên cũng không tranh luận với anh nữa.
Nhưng cô đã quên mất đi một điều, người càng xuất hiện muộn, thì sẽ càng thu hút ánh mắt người khác hơn.
Nửa tiếng sau, sau khi cô và Trần Minh Tân xuất hiện ở bữa tiệc, Tô Ánh Nguyệt mới lĩnh hội được điều này.
Trong bữa tiệc, người da vàng ngũ quan nhu hoà và người tây phương ngũ quan sâu sắc, mỗi bên gần như là chiếm một nửa.
Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân vừa xuất hiện thì liền nhận được sự quan tâm nhiệt tình từ bốn phương tám hướng.
Trần Minh Tân mặc một thân vest đen, lại cộng thêm ngũ quan anh tuấn bất phàm, khí thế trên người lại mạnh, làm cho anh trông thần bí và thâm trầm khiến người ta không dám tiến gần, nhưng lại nhịn không được mà đưa mắt nhìn nhiều hơn một chút.
Tô Ánh Nguyệt khoác tay anh, cũng không hề kém cạnh.
Bộ lễ phục hôm nay của cô là do Trần Minh Tân chọn cho cô, chiếc đầm ngắn màu đỏ tươi, độ dài đúng lúc che phủ đến nơi cách đầu gối một tấc, phong cách đơn giản sang trọng mà bất phàm, mái tóc xoăn dài xoã ở trên vai, khuôn mặt được trang điểm tinh tế, cô vốn đã rất xinh đẹp rồi, bây giờ ăn vận chỉnh chu như vậy lại càng rực rỡ diễm lệ hơn.
Ánh mắt của những người đàn ông dừng lại trên người của Tô Ánh Nguyệt càng lâu hơn, sau đó lúc nhận được tầm mắt của Trần Minh Tân, họ liền bị kinh hoảng mà vội thu ánh mắt lại.
Trong ánh mắt của mấy người này, có đánh giá, có suy nghĩ, nhưng không có ai tiến lên trước chào hỏi hết.
Còn có một nguyên nhân, đó là do khí phách trên người của Trần Minh Tân quá lớn, anh luôn nhìn thẳng mà đi về phía trước, khiến người ta không dám tự tiện mở lời.
Hai người đi thẳng đến trước mặt Trần Úc Xuyên.
Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân gọi: “Ông ngoại.”
“Ừm.” Trần Úc Xuyên không nóng không lạnh mà đáp một tiếng, ánh mắt quét qua quét lại trên người hai người một cái, rồi khẽ nhướng mày và thu tầm mắt lại.
Lúc này, trong đám người vang lên một tiếng ồn ào.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu qua trước, vừa nhìn thì thấy Aika từ ngoài cửa bước tới.
Công chúa Aika được sủng ái nhất trong Hoàng thất nước J.
Đã mấy tháng không gặp, Aika đen hơn so với trước đây một chút, nhưng mà cả người trông rất có tinh thần, làn da màu lúa mì mang theo một vẻ đẹp vừa mạnh mẽ vừa quyến rũ.
Dường như là cảm nhận được ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt, Aika đưa mắt nhìn qua bên này, lúc cô ta nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt thì trên mặt liền loé qua một ý cười, còn chớp chớp mắt với cô nữa.
Tô Ánh Nguyệt sững sờ, rồi quay đầu nhìn qua Trần Minh Tân, phát hiện sắc mặt của Trần Minh Tân không được tốt lắm.
“Sao vậy?” Tô Ánh Nguyệt tiến gần anh một chút, nhỏ tiếng hỏi anh.
Trần Minh Tân không có nói gì, chỉ là đưa tay nắm lấy bàn tay của cô.
Aika hình như là rất được hoan nghênh, lúc cô ta đi tới bên này thì trên đường đi không ngừng có người chào hỏi với cô ta.
Mà Trần Úc Xuyên cũng đã đứng dậy, đi về hướng của Aika.
Aika cuối cùng cũng xuyên qua đám người đi tới đây, đầu tiên là ôm lấy Trần Úc Xuyên một cái: “Ngài bá tước.”
“Không ngờ công chúa lại dành thời gian đến đây, tôi rất là vinh hạnh.” Trần Úc Xuyên lịch sự đáp lại cái ôm, nở nụ cười niềm nở nói.
“Thời gian này tôi đều rất bận, nhưng mà tôi nghe nói bạn cũ của tôi về rồi, nên đương nhiên là phải qua đây chứ.” Cô ta nói xong thì quay đầu nhìn sang Tô Ánh Nguyệt: “Ánh Nguyệt, cô nói đúng không?”
Tô Ánh Nguyệt không ngờ Aika lại đột nhiên quay đầu qua nhìn cô, cô sững sờ một lát rồi mới lên tiếng nói: “Công chúa.”
“Giữa chúng ta không cần xa cách như vậy, cô gọi tên tôi là được rồi.” Ý cười trên gương mặt Aika dần trở nên nồng đậm hơn.
Xung quanh đã vang lên tiếng bàn tán.
Ánh mắt của Trần Úc Xuyên đã có một sự thay đổi nhỏ đến không thể phát giác ra được, nhưng không có nói gì mà chỉ cười hùa theo.
“Tôi đã rất lâu không được gặp Ánh Nguyệt rồi, tôi muốn nói chuyện với cô ấy, ngài bá tước và anh Trần không ngại chứ.” Aika nói lời này xong thì đã khoác lên cánh tay của Tô Ánh Nguyệt rồi.
Tô Ánh Nguyệt đến nước J lâu như vậy rồi, gần như là đã quên mất cô Aika này.
Aika đột nhiên xuất hiện ở bữa tiệc, rồi còn biểu hiện ra một bộ dạng như rất thân thiết với cô, cô không hiểu Aika muốn làm gì cho lắm, nên liền dời ánh mắt lên người của Trần Minh Tân.
Sau khi cảm nhận được cái gật đầu nhẹ nhàng không dễ phát giác ra được của Trần Minh Tân, trong lòng Tô Ánh Nguyệt đã có chắc chắn.
Thì ra việc Aika đến đây có liên quan đến Trần Minh Tân, cô mím môi mỉm cười với anh, rồi quay đầu sang nói với Aika: “Đương nhiên anh ấy sẽ không ngại rồi.”
Cô và Aika đích thực là đã rất lâu không gặp qua rồi, cũng chưa tới mức là tình bạn sâu sắc.
Nhưng mà cảm giác mà Aika mang đến cho cô cũng không tệ.
Chí ít là không giống như Trần Úc Xuyên, khiến cô bất an hoảng sợ.
Sau đó, Aika và Tô Ánh Nguyệt rời đi.
Hai người ngồi xuống ở một ghế sofa, Tô Ánh Nguyệt nhịn không được mà quay đầu nhìn qua Trần Minh Tân, nhìn thấy anh đang ở cùng Trần Úc Xuyên, bắt đầu đi chào hỏi những người khác.
“Là Trần Minh Tân đã thông báo cho cô chuyện bữa tiệc…mời cô đến đây sao?” Tô Ánh Nguyệt châm chước một hồi rồi mới dùng chữ ‘mời’.
Aika suy cho cùng là công chúa, cô cũng không thể hỏi có phải là Trần Minh Tân đã kêu cô ta đến đây hay không được, như vậy thì có lẽ sẽ làm tổn hại uy nghiêm của công chúa.
Aika mỉm cười một cái: “Thời gian này tôi đang huấn luyện đặc biệt trong bộ đội, rất là bận rộn, chính là bận đến mức ngay cả đi toilet cũng phải tính toán thời gian kỹ lưỡng nữa, trước đó ngài bá tước có gửi thư mời cho tôi, nhưng tôi không có ý định đi, thế nhưng sau này nghe nói cô ở đây nên tôi ghé qua.”
“Vinh hạnh của tôi.” Có ma mới tin lời của Aika đó.
Aika nhìn chằm chằm vào Tô Ánh Nguyệt, sau một hồi thì cô ta cười phì nói: “Phải, trước khi đến tôi có liên lạc với Trần Minh Tân, được rồi tiếp theo đây, tôi phải đưa mợ chủ Trần đi làm quen với bạn mới rồi.”
Lúc cô ta nói lời này, ánh mắt đang đặt ở đằng sau Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn một cái, lúc này mới phát hiện có vài người phụ nữ đang đi về hướng này.
“Công chúa.” Mấy người phụ nữ đó đi tới, rất tôn kính với Aika.
Tuy Aika là công chúa, nhưng cô ta là quân nhân, đem thanh xuân và nhiệt huyết của mình đều đặt trong bộ đội, vì quốc gia và nhân dân, cho nên sự tôn kính mà cô ta nhận được khác với sự tôn kính mà các thành viên khác trong Hoàng thất có thể nhận được.
Bọn họ là thật lòng yêu kính Aika.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.